Chương 23
NELLIE VÒ ĐẦU MỘT CÁCH BẤT LỰC. Cô nhìn đồng hồ. Cô không thể tin được là mình đã ngủ một mạch 12 tiếng đồng hồ.
Như thường lệ, Amy và Dan đã biến mất. Nhưng lần này, ngay cả một dòng thông báo tụi nó cũng không để lại.
Cô nàng kiểm tra e-mail, và y như rằng có hai bức thư từ clashgrrl. Cô nhập mật khẩu và thở dài.
THEO SÁT TỤI NHỎ. BÁO ĐỘNG ĐỎ. THU XẾP ĐỂ LÊN ĐƯỜNG NGAY.
“Giờ người ta còn chỉ bảo mình làm việc nữa kìa,” Nellie nói to lên.
Con Saladin kêu meo meo một cách buồn bã. “Cả mày nữa hả?” Nellie hỏi. Cô nàng nhấc con mèo lên và vuốt ve nó một cách lơ đãng. Cô nàng không thể tin được là mình lạilạc Amy và Dan một lần nữa. Nellie đã ngồi chờ tụi nó khoảng một tiếng đồng hồ trước khi bắt đầu vò đầu bứt tai. Con Saladin vùng vẫy trườn khỏi vòng tay cô. Cô nàng siết nó chặt quá. Bởi vì cô đang lo lắng. Cảm giác như có chuyện gì đó không ổn ở đây.
Tụi nhỏ thường rất biết điều trong việc cho cô biết mỗi khi tụi nó đi khỏi. Nhưng cô đã thấy cách tụi nó nhìn nhau khi phát hiện ra là cô biết lái máy bay. Tụi nó đang bắt đầu nghi ngờ cô rồi. Mấy đứa nhỏ tội nghiệp. Tụi nó không thể tin tưởng một ai.
Một thư khác của clashgrrl hiện lên. Dòng tiêu đề viết không tranh cãi!
Điều đó có nghĩa là bức thư này thuộc vào dạng vô cùng khẩn cấp!
Nellie tắt cái laptop bằng ngón chân cái. Cô sẽ không kiểm tra e-mail nữa cho đến khi tìm thấy tụi nhỏ. Cô có linh cảm xấu về chuyện này.
Irina ở ngay đằng sau Isabel lúc cô ta bước vào cửa hàng. Isabel đã thuê một chiếc xe hơi, nhưng Irina đủ khả năng theo kịp bằng xe mô-tô. Irina mặc quần áo cải trang, nhưng Isabel không có bất cứ động thái cảnh giác nào như thường lệ, điều đó có nghĩa là cô ta cảm thấy an toàn ở Jakarta.
Isabel mang một cái túi mua hàng bằng vải bạt lúc đầu thì rỗng không và giờ đang căng phồng ra vì hàng hóa. Irina giữ khoảng cách đủ gần để có thể xem Isabel đang mua gì qua ống kính chiếc máy ảnh của ả.
Món đồ cuối cùng làm Irina rùng mình ớn lạnh. Đúng như ả đã nghi ngờ. Isabel xảo quyệt, nhưng lại không giàu trí tưởng tượng lắm.
Vậy là chỗ này đây. Trận đấu cuối cùng của ả sẽ diễn ra ở đây. Quyền lực của 39 manh mối có thể sẽ không còn ở yên trong tay nhà Lucian nếu Isabel Kabra là người đứng đầu chi họ.
Hậu quả sẽ thế nào nếu Irina chống lại người chỉ huy của mình? Ả biết rõ lắm chứ. Ả sẽ bị vứt bỏ. Mọi người nhà Lucian đều sẽ biết ả đã phản bội chi họ của mình. Isabel và Vikram sẽ đảm bảo chuyện đó xảy radựng lên một câu chuyện, xuyên tạc mọi chuyện theo cách của họ. Mọi thứ mà ả từng biết sẽ mất hết - tiền bạc, các mối quan hệ, mục đích sống. Thế giới sẽ không còn chỗ cho ả dung thân, và ả sẽ biến thành một con ma.
Ả không còn lựa chọn nào. Ả phải thử thôi. Các người khác nhau chỗ nào chứ? Amy đã hỏi thế.
Đây là sự khác nhau này, Amy ạ. Có những chuyện ta sẽ không làm. Và có những chuyện ta sẽ không cho phép được xảy ra.
Ả quay lại và chạy đến chỗ Natalie và Ian.
Natalie mỉm cười. Irina không thể thấy được ánh mắt con nhỏ này dưới cặp kính mát màu đen.
“Tin tốt đây. Việc giám sát ngược của ta cho thấy không có cái đuôi nào bám theo mẹ hai đứa,” Irina nói. Ả không để lộ ra một ánh mắt nào khiến cho hai đứa quá khích này biết mình chẳng hào hứng với tụi nó chút nào.
“Tôi có tin còn vui hơn đây,” Natalie nói. “Sáng nay mẹ đã nhận được vài mệnh lệnh mới.”
“Sao nữa?”
Irina kín đáo thò từ mỗi ngón tay trỏ ra một cái kim. Sẽ dễ hành động hơn nhiều nếu hai đứa này biến mất một thời gian đủ dài.
Natalie hành động nhanh đến nỗi Irina chỉ đủ thời gian để cảm thấy một thoáng bất ngờ. Trước giờ ả vẫn luôn nghĩ về con nhỏ điệu đàng này như một đứa ẻo lả. Natalie vung tay về phía trước, tóm lấy ngón tay Irina và bẻ ngoéo đi hết cỡ. Irina cảm thấy một cơn đau lịm người lúc khớp ngón tay của ả trật ra. Và rồi chiếc kim đâm lút vào.
Amy và Dan thả mấy cái hộp trên bãi biển và chậm rãi hướng về phía con đường mòn.
“Sao tụi mình lại để Darma đi chứ?” Amy hỏi. “Nếu không tìm thấy ai, tụi mình sẽ phải ở đây cả đêm.”
“Thế thì sẽ đã lắm,” Dan đáp. “Giống y như Robinson Cruise-o.”
“Robinson Crusoe,” Amy sửa lại. Tụi nó đã tới chỗ khu rừng nhiệt đới rậm rạp và bắt đầu tiến vào rừng theo con đường mòn.
“Em cá là “Troppo” sẽ rất vui khi gặp tụi mình đó,” Dan nói. “Chúng ta ở cùng trong một đại gia đình hạnh phúc mà, đúng không nào?”
Trong lòng Amy tràn ngập những dự cảm không lành. Mặt trời đã lặn xuống sau ngọn đồi, bóng tối đang lan tỏa ra khắp nơi. Đột nhiên, nó thấy e ngại về điều mà có thể chị em nó sẽ tìm được.
Dan bước vào một khoảng đất trống. “Chà chà,” thằng nhóc nói. “Nhìn chỗ này mà xem.”
Một khung nhà của một tòa nhà lớn được dựng cạnh một khu rừng cọ. Vật liệu xây dựng vẫn còn bày bừa trên mặt đất, những khối gạch bằng bê tông, những cuộn dây to, những viên ngói bằng đất sét. “Coi bộ họ đang xây một khách sạn,” Dan nói. “Nhìn xem, dưới đó còn có nhiều nhà nữa kìa.”
“Dan,” Amy gọi. “Nhìn này.”
Con bé chỉ lên mặt cát. Những vết chân còn in dấu rành rành. Dan ướm thử chân mình vào một dấu. Dấu chân đó to hơn chân thằng nhóc rất nhiều, đó là dấu chân của một người đàn ông. Sự hoài nghi mà Amy dành cho lý thuyết của Dan đột nhiên bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi của con bé.
Hai đứa đi theo những dấu chân qua khỏi cái khách sạn đang dang dở và băng qua khu đất trống. Đi xuống theo con đường mòn, tụi nó bắt gặp một bãi biển nhỏ hình bán nguyệt, mặt cát nhuốm một màu hồng dưới ánh chiều tà. Bao quanh bãi biển là những cây cọ cao ngất. Tới đây những dấu chân biến mất, nhòa lẫn vào những chỗ trũng trên mặt cát.
Amy phát hiện ra một chuyển động nhỏ ngoài tầm mắt của nó. Một cái võng được căng giữa hai cây cọ. Nó đang nhẹ nhàng đu đưa. Con bé không nhìn thấy được người đang nằm trong võng, chỉ nhìn thấy được mỗi ngón chân cái đang đẩy nhẹ vào mặt đất để là cái võng đung đưa.
Hai đứa tiến lại gần hơn, hầu như nín thở. Khi đến được chỗ cái võng, tụi nó thấy hai ống quần lửng bằng vải linen màu vàng chanh được ủi cẩn thận. Một cái áo trắng diêm dúa. Và... mắt ông ta đang nhắm nghiền, một nụ cười đang nở trên khuôn mặt... đó chính là ông chú họ Alistair Oh của tụi nó.