Chương 4:
“Saladin!” Dan hét lên khi đầu của nó nổi nhổm trên mặt nước.
Saladin đang bơi, bộ lông ướt dính bện vào mặt nó. Nó trừng đôi mắt, như thể chúng lớn gấp hai kích thước bình thường. Nó có vẻ hoảng sợ chết đi được.
“Dan…bơi vào bờ!” Amy kêu lên. Con bé ở ngay bên phải nó, đạp nước. “Chị thấy nó. Chúng ta không ở quá xa!”
“Saladin!” Dan lặp lại.
“Lạy trời, hãy để con mèo đi!” Alistair hét lên. “Nó chỉ là một con vật!”
Chớp lóe sáng gần bên, và Dan có thể nghe thấy một nhánh cây gãy.
Dan có thể thấy hai hình dáng đổ về trước nó, lớn và nhỏ. Một là con tàu, chạy đường chữ chi trái và phải khi Nellie căng thẳng nhìn nó qua bánh lái. Người kia là Alistair, đang bơi với những sải bơi chậm, bình tĩnh, bằng cách nào đó xoay sở để giữ cây gậy của lão.
Dan bơi nhanh hơn. Nó không mốn bị tóm trong nước bởi bất cứ ai. Không trước khi bắt được Saladin.
“Bắt được rồi!” Khi nó tóm con mèo Mau và kéo nó lại gần, Saladin kêu ăng ẳng và cào cấu. “Ngoan, nào…”
Một con sóng đập vào mặt nó. Nó để bản thân đi lên với con sóng, cố gắng không để bị nuốt chửng. Cố gắng để không thả Saladin đi.
Bờ ở đâu?
Trên con sóng đổ xuống, Dan tuyệt vọng cố nhìn quanh để tìm phương hướng. Qua màn mưa nó có thể thấy một ánh đèn lóe sáng nhỏ. Nó bắt đầu bơi, giữ chặt Saladin. Alistair nhanh chóng ở bên cạnh Dan. “Tuyệt, Daniel!” lão kêu lên.
“Mrrrrrrroooowwwrrr!” Saladin rên rỉ.
Amy ở ngay trước nó. Con tàu đã chết máy. Nellie và Arif giờ đang ở cạnh lan can, tranh luận bằng hai thứ tiếng khác nhau. Nellie đang buộc một chiếc áo phao và chuẩn bị nhảy.
Một con sóng vỡ tan trên đầu Dan và nó uống nước biển. Nó có thể cảm thấy nước lấp đầy phổi mình. Bơi với một tay quả là kiệt sức, ngay cả với một chiếc áo phao. Bụi nước từ mặt biển làm mờ mắt nó…
Và sau đó đầu nó đập mạnh vào đầu gối của Amy.
“REEOOOW!” Saladin thét lên.
Hai chân của Dan thả xuống – và nó cảm thấy cát phía dưới mình.
Saladin rùng mình, ngực của nó đập nhanh và cực nhọc. Dan đứng dậy, nâng niu con mèo Mau trên tay. Nó liếc nhìn tàu cảnh sát phía sau mình nhưng không thể nhìn thấy gì qua màn sương và mưa. Bơi ngược con sóng hung dữ, Nellie hét lên, “Chị ở sau lưng em!”
“Em ổn chứ?” Amy hỏi Dan.
Dan gật đầu. “Em ổn. Cảm ơn. Saladin cũng ổn.”
Khi nó nhìn Nellie đứng trong vùng nước nông, một ánh sáng màu trắng từ bờ biển làm lóa mắt nó khoảng một chốc lát. Dan che mắt Saladin lại khi ánh sáng di chuyển đến Amy, sau đó Nellie. Cuối cùng, nó dừng lại trên Alistair.
Một bàn tay xuất hiện khỏi màn sương, tóm lấy Dan và kéo nó nằm trên cát. Một vài người khác tiến tới chỗ Nellie và Amy.
“Itu dia!” Một giọng nói kêu lên.
Giọng của Alistair, bị bóp nghẹt nhưng kích động, xuyên qua tiếng lộp độp của mưa. “Xin lỗi, sĩ quan, đừng bắt tôi! Đây là một sự nhầm lẫn!”
“Ikuti kami!” giọng nói ngắt lại.
Dan xoay sang để nhìn một trong những cảnh sát đập một cái còng tay lên Alistair và lôi lão về phía một cái xe tải. Dan cân nhắc và chạy về phía họ.
“Lùi lại, Dan!” Alistair hét lên qua vai lão. “Isabel hẳn đã gán trận hỏa hoạn lên người ta! Ta có lẽ có thể chuyển điều này thành lợi thế của chúng ta – nhưng chỉ thế nếu cháu không gây rắc rối! Ta có thể xử lý chuyện này.”
“Nhưng – nhưng họ không thể làm thế!” Dan hét lại.
Một trong những cảnh sát quay sang Dan.
Ực. Dan nuốt những từ phản kháng lại. Nó che chở Saladin trong ngực mình và bước lùi lại.
“Dan, đứng yên,” Nellie ra lệnh. “Cả hai em, an toàn!”
Ngoài khóe mắt, Dan có thể thấy con tàu đang trôi nổi ngoài khơi. Arif vẫn trên tàu, nói chuyện thì thầm qua chiếc điện thoại di động của mình.
Cảnh sát trừng mắt từng người bọn nó và sau đó chỉ. “Tetap di situ!” Cô, cô, cậu, ông… đứng yên!”
Sau đó, hét ra một mệnh lệnh, ông ta đẩy Alistair vào chiếc xe tải và đóng cửa. Ông trượt vào ghế tài xế, và chiếc xe chạy đi trong màn sương.
“Đó là một lời buộc tội bịa đặt,” Nellie nói. “Nó sẽ không thể làm gì ông ấy được. Ông ấy sẽ ra ngoài sớm thôi.”
“Tại sao Isabel gán nó lên ông ấy?” Amy hỏi.
Dan gật đầu, chuyển cái lồng thú từ tay phải sang tay trái nó. “Chúng ta là những người bà ta muốn giết. Điều đó chẳng có lý gì cả.”
“Chị đoán ông ấy đã nhận cú đánh thay em,” Nellie nói. “Các em nợ ông ấy, nợ lớn đấy.”
Đôi giày của Amy kêu lít chít khi chúng lê bước từ bến tàu vào thành phố. Mưa đã ngừng như lúc nó đột ngột bắt đầu, và và buổi sáng muộn có một cảm giác khô lạnh. Sau khi Alistair bị đưa đi, chúng đã tìm lại được đồ đạc của mình trên tàu, nhưng mọi thứ đã bị ướt sạch – ngoại trừ máy tính của Dan, cái máy nó đã bọc trong nhựa, bằng phong cách Dan đích thực. Alistair đã ở trong tâm trí Amy rất nhiều, nhưng con bé không muốn thừa nhận những gì nó đang nghĩ – rằng nếu lão bị giam ở Indonesia rất, rất lâu nó sẽ không làm phiền con bé mấy.
Nợ ông ấy? Với tất cả những gì Amy biết, Alistair có thể đã dàn dựng toàn bộ câu chuyện. Để lại chuồn đi.
Chúng ta đã công bằng với ông ấy. Chúng ta đã tin tưởng ông ấy.
Làm sao lão có thể làm thế? Và làm sao chúng cuối cùng lại tin tưởng một kẻ…
Một kẻ đã ở nhà chúng cái đêm vụ hỏa hoạn và không làm gì cả để ngăn nó.
“Bọn em không nợ ông ấy bất cứ điều gì.” Amy gầm lên.
Dan nhìn con bé, giật mình. “Này, Alistair đã sẵn sàng để chết vì chúng ta đêm qua.”
“Chị nghĩ ông ta đã muốn làm gì đó,” Amy nói, “và Isabel có lẽ vẫn theo chúng ta.” Mặt trời đập vào mắt nó. Giờ nó đang xuyên qua những cái cây, làm lốm đốm vỉa hè nước đen. Ngay phía trước, con bé có thể thấy chiếc taxi lượn chớp nhoáng qua một con phố nhộn nhịp. “Cùng đặt một chuyến bay và rời khỏi đây.”
Nellie thở ra. “Chắc chắn, không vấn đề. Visa của chị đã mất, nhưng chị có thể tích lũy thẻ MasterCard của mình. Nhắc chị đến Peoria Lotto khi chúng ta đến đó.”
“Peoria…” Dan lẩm bẩm. “Không phải chỗ vô lễ nhưng có ai lo lắng rằng chúng ta sai lầm về điều này không?”
“Này, chúng ta đã giải mã được thông điệp,” Nellie nói. “Hơn nữa, có hai Cahill săn tìm manh mối biết bài hát. Irina viết chúng ra, và Alistair hát nó trong câu lạc bộ Glee Harvard. Điều đó chắc chắn, nhóc.”
“Câu lạc bộ Glee…” Dan lặp lại. “Họ làm gì, ngồi quanh và cù lẫn nhau?”
“Đó là một từ trường học cũ cho hợp xướng.” Amy mỉm cười. “Cả cha và mẹ đã hát trong câu lạc bộ đại học của họ. Khi chúng ta đang lớn, bạn bè của họ sẽ đến và hát cappella. Em biết đấy, những bài hát mà không có nhạc đệm? Một chàng trai sẽ cầm bản nhạc. Grace thỉnh thoảng sẽ đến nghe. Chị đã từng thích nghe. Đặc biệt một vài những bài hát tuyệt vời bằng tiếng Đức và Pháp.”
“Biết ngay chị thích những thứ chán ngắt,” Dan nói.
Trong trí nhớ của con bé, Amy có thể thấy những người đàn ông và phụ nữ đứng trong phòng khách cũ, những đôi kính đọc sách của họ ở một nửa trên mũi họ. Con bé có thể vẽ ra chữ đánh máy hoa văn của những tiêu đề bài hát trên tờ nhạc…
Và trong khoảnh khắc đó, con bé biết điều gì nó cần làm tiếp theo.
Ngay trên con đường là một tòa nhà gạch nâu vững trãi với những lá cờ bay từ những bên khác nhau của cửa trước. Những từ Perpustakaan Umum được tạc lên một tảng đá cẩm thạch ở trên lối vào, và mặc dù chúng hoàn toàn lạ lẫm, con bé có một cảm giác nó biết chính xác tòa nhà này là gì. “Chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây lát không?”
Da của Dan đang bắt đầu mất màu. “Ồ, har-har. Một thư viện, đúng chứ? Chỉ để làm em điên lên. Bởi vì không có lý do nào mà chúng ta sẽ phải vào một thư viện. Đúng chứ? Ý em là, chúng ta không cần nghiên cứu Peoria, phải không?”
Amy bắt đầu tiến về phía tòa nhà. “Không phải Peoria. Thứ gì đó khác.”
“Không vui gì cả, Amy!” Dan gọi khi con bé đẩy mở cánh cửa bằng đồng thau nặng trịch. “Amy… Amy?”