Chương 5:
Alistair Oh chẳng có vấn đề gì với vòng đeo tay bằng đồng thau, nhưng còng đeo tay lại để lại những dấu hiệu xấu xí trên da người ta.
Khi xe cảnh sát xóc nảy trên đường về phía tây của Jakarta, lão cẩn thận điều chỉnh cái còng kim loại vì thế nó đã nằm trên cổ tay chiếc áo vải bông Ai Cập của lão. Điều này hồ như là một sự phân tâm tốt khỏi đống hỗn loạn trong bộ não của lão. Chẳng có gì có lý nữa – làm sao Irina Spasky có thể chết? Tại sao cô ta lại cứu lão và bọn trẻ?
Lão chỉ có thể nhìn chằm chằm không tin được. Lão từng là một kẻ hèn nhát, chỉ như lão bảy năm trước… Đừng nghĩ về điều đó ngay bây giờ.
Lão phải giữ đầu óc mình thông suốt. Có nhiều vấn đề cấp bách hơn.
Chiếc xe bật lên trên một ổ gà, và Alistair nghe thấy một tiếng càu nhàu từ phía trước. Từ kẻ đã mưu hại lão. Người mà lão đã ngớ ngẩn cho rằng sẽ là Isabel Kabra.
Từ trước ghế ngồi hành khách, một gương mặt ông già hốc hác quen thuộc xoay lại một cách khó khăn. “Cháu đang trải nghiệm nỗi bực mình à, Alistair? Cháu dĩ nhiên trông ổn đối với người đã chết ở công viên Pukhansan.”
Những lời của Bae Oh cắt qua Alistair như một lưỡi dao rỉ sét. Lão nhìn chằm chằm ông chú của mình, cố gắng khám phá ra một chút cảm xúc trong đôi mắt lam pha xám.
Khi còn là một đứa nhỏ, Alistair đã sợ Bae, từ cái ngày ông ta nhận giám hộ lão. Điều này xảy ra ngay lập tức sau vụ Gordon Oh, cha của Alistair, bị giết chết một cách bí ẩn.
Bae đã ở vị trí thứ hai hội đồng lãnh đạo của chi Ekaterina. Tất cả những thứ nằm ngáng đường ông ta là người anh trai Gordon. Tại đám tang của Gordon, Bae xuất hiện khóc nức nở. Alistair chỉ mới năm tuổi, nhưng lão không bao giờ quên đã nhìn chằm chằm vào má ông chú mình và thấy chúng ráo hoảnh.
Sự khóc than vô tội. Tội lỗi giả vờ.
“Cháu thật khen ngợi chú, chú à, về khả năng diễn của chú,” Alistair nói. “Chúng đã tiến bộ kể từ khi cháu là một thằng bé. Chú đã thuyết phục cảnh sát là cháu gây ra trận hỏa hoạn à?”
“Ta thất bại trong việc thấu hiểu sự chống đối của cháu với ta, Alistair,” Bae nói. “Cháu biết, ta có một trái tim mà. Cáo phó của cháu trong những tờ tạp chí Seoul đã chuyển đến cho ta, và ta vui mừng khi ta biết cháu còn sống. Thậm chí sau màn kịch nho nhỏ đó trong văn phòng của ta, điều mà ta phải bổ sung là khá khó hiểu. Cháu có nhận ra rằng mình đang bất công với ta?”
“Một lời tuyên bố thú vị, với tôi ở đây trong ghế sau của một chiếc xe cảnh sát,” Alistair nói.
“Điều quan trọng trước,” Bae nói. “Có lẽ cháu sẽ nói ta biết làm sao cháu sống sót trong vụ sập hang.”
“Cuộc sống hẳn vẫn có vài điều bí ẩn của nó, chú không nghĩ vậy à?” Alistair nói. “Chú cũng chắc chắn có.”
Bae thở dài. “Ta đã cố gắng toàn bộ đời mình để rèn giũa cháu, Alistair. Cháu có rất nhiều tiềm năng. Ta đã nghĩ chúng ta có thể chia sẻ nhiệm vụ lãnh đạo Ekat – ta là trưởng chi, cháu là người kế vị của ta. Tại sao cháu không bao giờ nhận lấy trách nhiệm. Dành thời gian với những đứa trẻ Mỹ hèn mạt. Ta đã không dạy cháu được điều gì à, con trai ta?”
“Tôi không phải con trai chú,” Alistair nói qua hàm răng nghiến chặt. “Tôi là con trai của Gordon Oh.”
Bae cúi đầu. “Gordon, Gordon thân yêu…”
Nói với ông ta, Alistair nghĩ. Đương đầu với ông ta ngay bây giờ.
Tại sao quá khó để đối mặt với Bae? Alistair đã có cơ hội sau vụ sập hang. Lão đã lẻn vào văn phòng của Bae, dọa thư ký của ông bỏ đi.
Mình đã có chỉ một mình ông ta, nhưng mình lại bỏ đi. Mình đã không làm gì.
Ông. Ta. Không. Thể. Làm. Mình. Sợ. Nữa.
Alistair hít một hơi thở sâu. “Tôi đã tìm thấy lá thư,” lão nói điềm tĩnh. “Ông đã viết nó trên đồ dùng văn phòng Oh vào năm 1948. Một bức thư liên quan đến việc chi trả cho việc giết cha.”
Đôi mắt Bae mở to. “Đó là một khoản chi trả cho việc lái xe!”
“Năm ngàn đô-la để lái qua thị trấn – ngay đúng ngày cha bị giết?” Alistair nói. “Với mệnh lệnh ‘tiêu hủy bức thư này ngay lập tức’?”
“Đó là một khoản thanh toán một lần cho công ty limo cho vài tháng phục vụ. Và cho cháu biết thêm, chúng ta có thói quen tiêu hủy tất cả thư từ của chúng ta!” Bae sốc nhìn chằm chằm người cháu trai, chầm chậm lắc đầu. “Thành thật, Alistair, cháu đã làm ta ngạc nhiên.”
Alistair, cháu làm ta ngạc nhiên… Alistair, cháu làm ta thất vọng…
Alistair, làm sao cháu có thể bị trục xuất khỏi đại học… MỘT LẦN NỮA?
Alistair giũ bỏ những ký ức dường như không bao giờ phai mờ đi, dù cho lão già như thế nào. Lão lại đang để Bae bước vào tâm hồn mình. Lão ta sẽ nói dối trước mặt mi vì lão biết mi sẽ mất bình tĩnh, Alistair tự bảo mình. Và sau đó, lại một lần nữa, lão sẽ sở hữu mi.
Alistair bắt gặp cái liếc qua của chú lão. “Sao tôi có thể tin tưởng ai đó nói dối với cảnh sát về chính đứa cháu của mình?” lão nói. “Ông biết là tôi không gây hỏa hoạn, và ông sẽ không bao giờ biến lời buộc tội đó hiệu quả được đâu.”
Mở chiếc áo khoác ngoài, Bae vỗ nhẹ một chiếc ví da dày lòi ra từ một túi trong. “Ta có những cách ảnh hưởng đến điều gì hiệu quả và điều gì không. Và ta có thể được thuyết phục để sự dụng sự ảnh hưởng đó cho lợi ích của cháu.”
Alistair cười. “Nói dối và mua chuộc, như thường lệ -”
“Không giống cháu, Alistair. Ta trân trọng sự thật,” Bae nói. “Cháu là một Ekaterina. Tuy nhiên cháu lại giấu sự thật với ta, người bảo vệ xưa kia và trưởng chi của cháu. Tất cả cháu cần làm là trao ra thứ cháu nợ ta – sự thật về điều đã xảy ra trên hòn đảo đó, và tất cả điều mà cháu đã biết về những khám phá của Robert Cahill Henderson.”
“Tôi… sẽ… không bao giờ…”
“Coi chừng huyết áp đấy, con trai ta,” Bae nói. “Những năm tháng của cháu là một ông trùm thức ăn-rác rưởi thất bại đã gây thiệt hại. Quá nhiều burrito pho-mát làm cho trái tim yếu đi.”
Alistair nhắm mắt một lúc và nhớ lại điều mà cha lão đã nói với lão, một cụm từ lão không bao giờ hiểu được khi là một đứa nhỏ: Im lặng là sức mạnh. Lão thở sâu và sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm Bae Oh. “Vậy?” Bae hỏi.
Alistair đột nhiên lảo đảo lùi lại trên ghế. Cơ thể lão co giật một lần, hai lần. Lão thở hổn hển để lấy không khí, vùng vẫy dữ dội, kéo mạnh cánh tay bị cảnh sát còng.
Chiếc xe giờ đã đổi hướng, tiến về bên vệ đường. Bánh xe rít lên. Khi cảnh sát ghế sau vẫn cố gắng giữ Alistair, lái xe lạng quanh.
“Tiếp tục chạy đi!” Bae hét lên. “Chúng ta không có thời gian!”
“ARGGHH… GLLLLLLURRRRGHH!” Alistair lắp bắp. Với một cú xóc nãy lên dữ dội của cơ thể trên của lão, lão cảm thấy đầu mình đụng phải mui xe và sau đó đổ sụp xuống, vô hồn, trên ghế sau.