Chương 9:
Amy đã suýt bị một chiếc tàu điện ngầm cán bẹp dí. Con bé đã thoát khỏi những tòa nhà sập đổ và bị bẫy trong những hầm mộ không có không khí. Nhưng đợi Dan bên ngoài một nhà sách là một cú sốc nó chưa bao giờ lường trước.
“Có lẽ chúng ta nên tìm một bác sĩ,” Nellie lẩm bẩm. Cô nàng đưa Amy một chiếc điện thoại tái chế cô đã mua từ một cửa hàng ở sân bay.
“Cảm ơn - ừm, ít nhất thằng bé hứng thú với thứ gì đó,” Amy nói, nhét chiếc điện thoại vào túi.
Dan đang cười toe khi thằng bé rời nhà sách sân bay với một cuốn tiểu sử của Shaka Zulu. “Cảm ơn, các chị, điều này thật tuyệt vời. Họ đã không cho mua bất cứ thứ gì bởi các Gekk, nhưng cái này trông thật tuyệt.”
“Các Gekk?” Amy hỏi.
“Những người đã viết chữ lên thẻ Shaka.” Dan khoe tấm bưu thiếp của nó. “Em không thể phát âm hàng tấn cái tên đầu tiên của họ, nhưng em thích phong cách của họ. Này, Saladin sao rồi?”
Nghe thấy tên mình, Saladin cào một bên của cái lồng. Thật đáng ngạc nhiên bao nhiêu giận dữ có thể chứa trong một tiếng mrrp.
Khi Dan quỳ trước cái lồng, Nellie tóm lấy cánh tay nó. “Ô-ô-ố-i-i! Lần cuối cùng em làm vậy, chị đã phải đuổi theo con mèo đó khắp thư viện. Hãy cư xử thật tốt, các nhóc. Thư ký cho thuê xe đang quan sát chị. Đủ khó để thuyết phục cô ta cho chị thuê nó rồi. Chị sợ cô ta sẽ đổi ý. Ồ, và đây là điện thoại của em, Dan. Đừng nói là chị không bao giờ cho em cái gì.”
Nellie tóm lấy cái lồng và đi xuống hành làng. Dan đi theo cô nàng, đọc lướt qua tiểu sử Shaka. “Không có mục Cahill trong danh mục. Ông ấy hẳn là hậu duệ của Thomas, đúng không?”
Amy lắc đầu. “Thomas Cahill sống ở Nhật Bản. Cha mẹ Shaka là người của những bộ tộc châu Phi – và không ai trong bọn họ đã gặp người châu Âu. Chưa từng. Shaka không gặp bất cứ người châu Âu nào đến khi, như là, những năm 1800. Đúng không?”
“Đúng…” Nó lướt qua cuốn sách Shaka của mình. “Gã nào đó đến từ một phái đoàn Anh quốc – Fynn – cứu mạng Shaka. Chữa lành một vết thương do kiếm, đưa cho ông ấy thuốc thang. Thuốc nhuộm tóc nữa. Khi Shaka thấy mái tóc xám của mình biến mất, ông ta, như thể, ôi, chúng làm mình trẻ hơn. Đó là ma thuật! Cho đến lúc đó, Shaka không thích những người châu Âu. Giờ thì ông ấy nhận ra, này, họ có thứ mình cần.”
“Thuốc nhuộm tóc?” Nellie hỏi.
“Vũ khí,” Dan trả lời. “Vì thế bây giờ, ông ấy, như là, được rồi, mình tin họ. Điều mà kết thúc thành một điều tệ hại.”
Nellie dẫn chúng đến một chiếc thang máy. “Vấn đề là, nếu ông ta không có nguồn gốc từ Cahill, ông ta không thể là một Cahill,” Amy nói. “Vậy vì làm sao ông ấy lại có tấm khiên với huy chương của Tomas?”
“Một chứng nhận về việc cất giữ chiếc khiên tiền sở hữu à?” Dan trả lời. “Em không biết. Hãy tìm kiếm thêm về ông ấy.”
“Chị không thể tin được em đề nghị điều đó.”
“Shaka thú vị, không hề chán ngắt,” Dan nói. “Người Zulu đã thực hiện việc giết chóc bằng vặn cổ? Phhhhập – chết. Họ xiên kẻ thù trên cọc, sau đó trồng chúng như những cái cây! Shaka là một thiên tài. Ông ấy, như thể, có gì với trò phóng lao, các chị? Nó giống như ném một quả bóng bay. Những gã xấu chỉ có cuốn xéo – cộng thêm, chị mất ngọn giáo! Vì vậy ông dạy mọi người xiên thịt kẻ thù với những thanh kiếm có thể phục hồi – chiến tranh xanh! Thành tựu của ông ấy, một gã tên là Zwide? Shaka cho chó rừng ăn thịt mẹ hắn ta. Ai sẽ không muốn nghiên cứu ai đó như thế?”
“Nghe giống như một trận bạo loạn buồn cười thật sự,” Amy nói dứt khoát.
Cửa thang máy mở, và Nellie bước vào bãi đỗ xe thuê. “Cỗ xe đợi đấy, các nhóc. Chúng ta đang tìm số ba mươi bảy K.”
Dan theo cô nàng vào bãi và quét qua khu vực. “Chao ôi… chị đã đặt một chiếc Hummer? WOO-HOO!”
Kêu lên với sự vui sướng, nó chạy nhanh về một chiếc Hummer đen bự chảng gần một chỗ được dán nhãn 37K.
Nellie kiểm tra biên nhận. “Chị đã nói là chiếc xe rẻ nhất. Thậm chí một chiếc với những lỗ trên sàn, giống như chiếc Flintstones.”
Amy đếm đến bảy trước khi con bé nghe thấy điều nó chờ đợi – một tiếng “AAGHHH!” tàn phá từ Dan. Chúng tìm thấy nó ngồi sụp xuống dựa vào một chiếc Yugo hai cửa, khổ sở nhìn về bên phải nó, nơi chiếc Hummer đậu chỗ được đánh dấu 38K. “Em đoán sai trật 1K.”
Nellie nhìn vào trong. “Tuyệt. Một cái cần số!”
“Em nghĩ chị nên yêu cầu một sự nâng cấp,” Dan nói. “Nhìn vào đống đồng nát này. Tay lái nằm ở sai hướng!”
“Chúng đều như thế,” Nellie nói. “Ở đây họ lái xe ngược bên trên đường.”
“Nhân viên cho thuê xe đã xúc phạm danh dự của chị!” Dan nhấn mạnh. “Shaka Zula sẽ không ngồi trong một chiếc Yugo.”
“Nhóc, chiếc này đủ khó để có được rồi,” Nellie nói.
Amy lùi lại sau em trai nó và cô nàng au pair, để họ với cuộc tranh luận của mình. Con bé rón rén tới bên kia chiếc Hummer. Có điều gì đó lạ về chiếc xe đó. Những cửa sổ tối đen, một màu đen mờ. Nhưng chúng cũng bị mờ đi.
Con bé dựa vào bên phía tài xế, nhìn săm soi qua cửa sổ. Con bé không thể thấy gì nhiều, nhưng ghế trước dường như có hình dáng khôi hài – u lên, không thẳng thớm.
Sau đó chỗ u lên đó di chuyển.
***
Dan miễn cưỡng ngồi vào ghế trước của chiếc Yugo, đặt lồng của Saladin trong lòng mình. Những cái ghế cứng đơ. “Trong này bốc mùi giống cá,” Dan nói.
“Ít nhất Saladin sẽ thích nó,” Nellie trả lời.
“Giờ em có thể thả nó ra chưa?” Dan nói, bắt đầu mở khóa dây đai cái lồng.
Nhưng Amy đang lao đến mở cửa của khách, lao vào ghế sau. “Đi! Đi!”
Cạnh chúng, chiếc Hummer bắt đầu vụt đi. Từ bên trong vọng ra âm thanh của những tiếng la hét.
“Ai đó trong đó à?” Dan nói.
“Họ đang đợi chúng ta!” Amy hét lên.
“Chị đã nghĩ tất cả bọn họ đã ở Illinois!” Nellie đạp ga và đảo ngược cần số. Chiếc xe phóng khỏi mặt đất và giật lùi.
EEEEEEEE…
“Em đúng, cái này là một mẩu đồng nát,” Nellie nói.
Dan cảm thấy cánh tay Amy chạm lên vai nó và tóm lấy cái lồng. “Đưa cho chị trước khi Saladin bay khỏi cửa sổ!”
Với một tiếng rít của bánh xe, chiếc Yugo trượt lùi lại khỏi chỗ 37K. Nellie giật mạnh tay lái về bên phải và chiếc xe xoay một vòng chín mươi độ. “Yee-ha!” cô nàng la hét, ném chiếc xe vào số đầu tiên.
Dan đang nhìn qua vai chúng. “Ừm, Amy, họ không đang theo chúng ta.”
“Đó là bởi vì chị đã lấy những cái này.” Amy giơ ra một chùm chìa khóa. “Cửa trước mở và chị với vào.”
“Chao ôi, ngon lành!” Dan nói. Chị gái nó đang cười ngoác miệng và tự hào về bản thân mình. “Chị là điều sỉ nhục với Cahill!”
THỊCH. Chiếc xe nhảy xóc qua một thanh chắn giao thông và xông vào đường xá. Dan không biết điều gì để mong chờ ở Johannesburg, nhưng nó không thấy nhiều thứ ở đây, chỉ có những cánh đồng khô hạn trải dài theo mọi hướng.
“Các em, chúng ta đến Pretoria như thế nào?” Nellie hỏi.
“Đông bắc,” Amy nói, nhìn liếc qua một cuốn sách mỏng. “Phải khoảng nửa tiếng. Có một thư viện chính, thư viện bang. Ngoài ra những tài liệu lưu trữ của chính phủ, Đại học Quốc gia Nam Phi, Bảo tàng Văn hóa Lịch sử Quốc gia. Chúng ta hẳn là có thể tìm thấy vài mối liên hệ giữa Shaka và nhà Cahill.”
“Đông bắc…” Nellie nói, ngó ra cửa sổ bên trái mình. “Xem nào. Mặt trời mọc ở hướng đông…”
“Coi chừng!” Dan hét lên.
Chiếc Hummer phóng vọt lên bên trái chúng, cắt mạnh ở phía trước.
“Làm sao chúng lấy được chùm chìa khóa nhanh đến thế?” Nellie nói. “Giờ thì chị đã làm đấy,” Dan hét lên. “Chúng điên rồi!”
“Nhanh lên!” Amy nói.
“Chị đang chạy nhanh hết sức!” Nellie hét. Cô nàng chạy lạng lách trong dòng xe cộ, vù vù vút qua một lối ra hơi gắt nằm bên tay phải. “Nellie, đi khỏi đường này!” Dan nói. “Chị ấy không thể,” Amy đáp. “Chị ấy đã vượt qua lối ra –”
“Chưa!”
Nellie kéo mạnh tay lái phải. Chiếc Yugo nghiêng mạnh, mấy bánh xe bên trái của nó nhấc khỏi mặt đất khi nó đổi hướng trên mép đường nhiều cỏ.
Chiếc xe nảy lên, bộ phận cản trước của nó kêu răng rắc trên đường đá cứng. Bánh sau của nhó bắt đầu trượt từ bên này sang bên kia, gây nên những đám mây bụi. Cách vài centimet, con đường sụt giảm rõ rệt thành một con mương dốc.
“Bám lấy!” Nellie kêu lên.
“Chúng ta sắp chết!” Amy hét.
Con bé nhắm mắt lại khi chiếc xe phóng vào không trung.