← Quay lại trang sách

Chương 10​:

Dan không biết rằng việc chết dần có cảm giác tệ đến thế trên lưỡi.

“ỐIIII… ối-ối-ối-ối!” thằng bé thét lên, máu nhỏ giọt qua môi dưới của nó.

Đôi mắt nó mở. Chiếc Yugo nằm trên mương, nghiêng về bên phải. Nellie phóng nó về phía trước, những bánh xe bên trái của cô nàng kẹt cứng vào luống đất cao hơn của cái mương. “BÁM CHẶT!”

Với một tiếng bùm lớn, chiếc xe nhấc lên phía trên mép của một con đường đi xuống đồi. Nó lạng, đi thẳng, và tăng tốc.

Dan mút máu lại từ cái lưỡi đắng chát của mình, nó đang bắt đầu sưng lên. Dan quan sát lớp bụi lắng xuống xung quanh chúng. Nellie đã cố gắng để quay trở lại đoạn đường ra mà cô nàng đã vượt qua, và chúng đang tiến tới một khu vực trông hoang vắng gần ngay đường chân trời của thành phố.

Sao chị ấy học lái xe như thế?

“Chị đã làm được!” Amy kêu lên. “Chị đã trốn thoát!”

“Ại ao ị ải àm ế?” Dan nói, lưỡi nó dày lên và nhói đau. “Em cắn lưỡi mình rồi!”

Nellie đang nhìn chằm chằm về phía trước giận dữ, nhấn còi xe. “Này, ai đã dạy những kẻ ngu ngốc các người lái xe vậy?”

Có một chiếc xe tiến thắng về phía chúng. “Bên trái đường, Nellie!” Amy hét.

“Họ lái xe bên trái.”

“Ồ, được. Não rắm.”

Nellie điều chỉnh sang làn đường bên trái và phóng đi. Cô nàng vượt qua một đoạn giao nhau, không dừng lại cho bất cứ chiếc xe nào. Ôm lấy bên trái đường, Nellie tăng tốc vượt qua những tòa nhà quét vôi trắng và những hàng rào lưới thép mỏng, vượt qua những người phụ nữ đặt thăng bằng những chiếc xô trên đầu họ và những người đàn ông chở ba trên xe mô-tô.

Một tiếng rít của bánh xe làm Dan xoay vòng. Qua cửa sau nó nhận thấy chiếc Hummer bị kẹt ở giao lộ, vây quanh bởi những người lái xe mô-tô bấm còi inh ỏi.

Nellie đẩy chiếc Yugo đến mức tối đa. Thị trấn này nhỏ, và đường bốn làn nhanh chóng hẹp lại thành hai. Bên ngoài thị trấn, vùng làng quê bằng bẳng và xanh rì, với những vùng lộ thiên giống với những nắm tay đá khổng lồ. Gia súc chăn thả trên những cánh đồng cỏ, và mặt đất rải rác với những túp lều bằng tôn và gỗ.

“Chúng ta thực sự đã bỏ xa chúng rồi,” Amy nói.

Nhưng Dan vẫn nhìn chăm chú qua cánh cửa sổ phía sau. Một tiếng rền rền uể oải trở nên lớn hơn, giống như một máy bay đang tiến đến.

Và sau đó, qua lớp bụi, một bóng hình đen bự chảng nổ máy đều đều tiến lên đường.

Lưỡi Dan cảm thấy như một miếng khăn giấy nhét vào. “Hummuh!” nó nói. “HUMMUH!”

Khi Nellie tăng tốc qua một ngọn đồi, một đàn dê đi thong thả qua đường. Người chăn dê là một lão già cộc cằn đang tự hát cho mình nghe và gõ gõ lên mặt đất nhịp nhàng với cây gậy của mình. Thấy chiếc xe, đàn dê ngẩng đầu lên như thể để nói, Xin lỗi, CHÚNG TÔI ở đây trước tiên.

“NÀY, TRÁNH KHỎI ĐƯỜNG!” Nellie hét lên.

“Chúng là dê!” Amy nói. “Chúng không hiểu tiếng Anh!”

“K-H-Ô-Ô-Ô-N-G!” Dan hét.

Nellie nhấn ga. Chiếc Yugo vòng qua bên trái, trên vùng đồng bằng nứt nẻ. Dan lắng nghe âm thanh của việc cán bẹp lũ dê nhưng chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo của đá phía dưới chúng.

Sau đó, từ phía sau chúng, một tiếng rỗng tuếch, kỳ quái EEEEEEEEEEE…

Dan mở đôi mắt nó ra. Chiếc Yugo đang trên đường băng qua một vùng đất trống. Không có dê.

Mùi của cao su cháy bay tới nó từ phía sau. Nó xoay lại canh chừng cánh cửa sổ màu đen.

Những con dê giờ đầy trên đường, vẫn nhai, vẫn kêu be be, vẫn sống và an toàn. Chiếc Hummer suýt soát tránh được đàn dê và biến mất vội vàng vào một chuồng gà. Một đám mây lông trắng rỉa quanh nó, và vài con chim rất giận dữ đang thể hiện sự phản đối của chúng.

Một người nông dân lái một chiếc xe tải nhỏ sơn màu tím về phía chúng và nhảy ra, la hét.

Dan ngồi lại và thở phào nhẹ nhõm. Nó chà xát lại lưỡi của mình lên môi lần nữa, cố gắng ngăn cản cơn đau, khi Nellie hướng chiếc xe trở lại xa lộ.