Chương 12:
“Chú… ở đây!” Amy nói. “Chú đã trốn thoát như thế nào?”
“Chú đã tìm được tụi cháu như thế nào?” Dan hỏi.
“Ông đã khởi động chiếc xe như thế nào?” Nellie hỏi.
“Tất cả sẽ được giải thích khi thích hợp, các cháu yêu à.” Alistair khẩn trương chỉ về cánh cửa. “Ta đề nghị chúng ta vào xe và lái đi khỏi những kẻ thù cơ bắp của chúng ta.”
“Tôi sẽ lái!” Nellie chạy vòng tới phía tài xế.
“Để ta,” Alistair nói, chặn đường cô nàng.
Amy bước về phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại.
Đi ngay. Cẩn thận. Đó là lời cảnh báo.
Hamilton không có ý nói “cẩn thận nhà Holt,” con bé nghĩ. Cậu ta có ý “cẩn thận Alistair.”
“Không, Nellie!” Amy hét lên. “Đừng vào trong đó.”
Amy nhìn chằm chằm chú Alistair. Lão ta đang hếch một bên đầu lên, chiếc khăn quàng cổ lụa màu vàng của lão hơi nhăn lại với chuyển động.
“Chú đi đâu khi chú để lại tụi cháu?” Amy hỏi.
“Amy…?” Alistair nói, lau trán với một chiếc khăn tay trắng.
Amy hít một hơi thở sâu và đếm đến ba. Đó là một phương pháp mẹ đã dạy nó. Đôi khi đó là tất cả điều cần để kiểm tra trái tim bạn với đầu óc bạn. “Hãy nghĩ về điều này, Dan. Chúng ta mở cửa trái tim chúng ta cho ông ấy mỗi lần. Ông ấy xông đến để cứu chúng ta. Chúng ta trao cho ông bất cứ thứ gì chúng ta tìm thấy. Sau đó ông ấy biến mất. Ông ấy làm gì với thông tin? Và làm sao ông ấy và nhà Holt tìm được cùng ta cùng lúc - ở giữa Nam Phi?”
Dan nhìn chú Alistair không thoải mái. Nellie lùi lại khỏi cửa xe.
“Nếu cháu phải biết,” Alistain nói, lo lắng nhìn xuống đồi, “ta đã bị lừa giữ lại ở Indonesia, nhưng ta trốn thoát. Ta đặt cược vào ý tưởng rằng các cháu sẽ đến Pretoria, có thể nói như vậy, nhưng hầu hết những chuyến bay quốc tế lại đến Johannesburg. Ta có thể thuyết phục nhân viên hàng không nào đó tiết lộ danh sách chuyến bay cho ta. Cần công việc thám tử giữa những người cho thuê xe để tìm các cháu đã lấy chiếc xe nào, nhưng các Ekat chúng ta giỏi việc đó. Ta đã thuê một tài xế để khởi hành đến Pretoria. Đó là khi ta thấy chiếc Hummer, thứ làm ta nghi ngờ.”
“Và chú đã theo nó…” Amy nói.
“Chính xác,” Alistair đáp. “Giờ chúng ta có thể đi chưa?”
“Đợi đã,” Dan nói. “Sao nhà Holt lại tìm được tụi cháu?”
“Chúng ta có thể nói chuyện trong xe!” Alistair nói.
“Chú là một người thông minh,” Am nói. “Chú đã nghe Nellie hát bài hát và bùm! Chú đã biết gợi ý. Chú đi trước bất cứ ai hàng năm ánh sáng. Và chú đang nói với tụi cháu rằng nhà Holt đã phát hiện ra toàn bộ điều này mà không có sự giúp đỡ của chú à?”
Alistair nghển đầu lên tò mò. “Cháu cho là ta đang liên minh với nhà Holt? Ta thậm chí còn không thể xúc tiến một cuộc nói chuyện với chúng!”
“Thôi nào, mọi người,” Nellie nói, tiến đến cửa xe. “Hãy để Ông Già Burrito ở đây với gia đình Frankenstein. Có lẽ khi chúng thấy kế hoạch của chúng thấy bại, chúng sẽ dùng ông ấy như một quả bóng đá.”
Nellie giờ đã ở trong xe. Cô nàng bật động cơ một… hai… ba lần, và nó cuối cùng khởi động.
“Các cháu sẽ không để ta lại đây, phải không?” Alistair giờ đang nhìn Amy. Gương mặt lão biểu lộ sự choáng váng, hoảng hốt. Đó là một biểu hiện con bé nhận ra từ trận hỏa hoạn hai đêm trước.
Ông ấy đã sẵn sàng cứu mạng chúng ta. Ông ấy đã sắp sửa nhảy khỏi gờ rìa vì chúng ta, đến khi Irina đến.
Nhưng con bé biết ánh nhìn đó từ một lần khác. Từ bảy năm trước. Khi lão đã đến nhà chúng để đánh cắp một bài thơ. Một bài thơ với một manh mối ẩn giấu trong nó. Một bài thơ mà Hope Cahill và Arthur Trent nghĩ sẽ giải được câu đố của 39 manh mối.
Chúng tôi chỉ muốn thứ của chúng tôi.
Ai đó đã nói điều đó trong đêm. Con bé đã nghe tiếng từ phòng đọc, chỉ sau khi sự rối loạn đã đánh thức nó.
Giọng nói của Alistair.
Alistair đã không châm lửa. Nhưng lão có thể nói điều gì đó. Lão có thể đã ngăn cản…
“Amy…?” Alistair nói. “Cháu ổn chứ, cháu yêu?”
Amy nhìn vào mắt lão. “Tại sao chú không cho họ biết – sự thật là chú đã trộm bài thơ?”
“Ta – điều này hầu như không thời gian –” Alistair lắp bắp.
“Chú đã có thể nói với họ,” Amy nói. “Chú có thể đã hét lên, ‘Tôi có bài thơ!’ Bà ấy đã lao vào ngọn lửa, chú Alistair!”
“Ta đang tranh đấu với quá nhiều người,” Alistair nói. “Ta chỉ có thể nhìn thẳng. Eisenhower Hold đã có ý tưởng hơi lố bịch là chúng ta có thể dùng đường ống trong vườn của hàng xóm –”
“Eisenhower Holt cũng đã ở đó?” Amy nói.
“Và vợ hắn, Mary-Todd.” Alistair nói.
Mặt Dan đỏ bừng. “Đã có bao nhiêu người ở đó – chỉ đứng xung quanh, không làm gì để giúp họ ư?”
Eisenhower.
Phải, Amy giờ đã thấy ông ta trong ký ức của mình về đêm đó. Một người đàn ông cộc cằn với một gương mặt đỏ và mái tóc rễ tre.
Tất cả họn họ đều ở cùng nhau. Đoàn kết. Có lẽ tất cả họ không châm lửa, nhưng nếu không có họ điều đó sẽ không xảy ra.
Họ là những kẻ giết người, tất cả bọn họ.
Nước mắt dâng lên mắt con bé, nhưng Amy giữ chúng lại. Không nghĩ ngợi gì, con bé tóm lấy chiếc khăn lụa của chú Alistair và kéo lão về phía nó. “Cháu không quan tâm nếu chú có làm việc với chúng không,” con bé nói. “Đằng nào đi nữa, khi chúng tìm thấy chú, chúng sẽ khiến đời chú khốn khổ.”
Con bé thả ra và nhảy vào ghế sau cạnh Dan. Nellie đề máy.
“Chờ - cháu không thể -” Alistair lắp bắp, đấu tranh với thứ gì đó ở trên đầu cây gậy của lão.
“Ồ?” Nellie nói, nhấn ga. “Xem tôi này.”
***
Alistair Oh lảo đảo tránh khỏi đám mây khí thải và bụi. Lão chưa bao giờ thấy con bé giận dữ như thế.
Giờ thì việc dàn xếp với lũ trẻ sẽ gần như bất khả thi.
Mày biết là mong chờ điều này mà, lão già, lão bảo mình. Chúng là cháu ngoại của Grace.
Chúng thông minh. Quá thông minh. Chúng đã đọc vị lão gần như hoàn hảo. Giá mà chúng không đọc nhầm động cơ của lão.
Nhà Holt, như thường lệ, đã phá hủy mọi thứ. Trời mới biết làm cách nào những kẻ đần độn đó lại lần theo dấu vết ở Nam Phi! Hay làm sao mà chúng đã xoay sở phục kích lão ở sân bay. Chuyến đi trong chiếc Hummer và chiếc xe tải gà đang bị thua thê thảm, nhưng nó không so sánh được với nỗi sỉ nhục trở thành chim mồi của chúng.
Chúng nó sợ chúng tôi, Alistair, nhưng không sợ ông, Mary-Todd đã nói. Chúng tôi sẽ từ từ đến trước và dọa chúng. Ông đi ra phía sau và đưa chúng đến với chúng tôi.
Hoặc chết, Eisenhower đã thêm vào.
Alistair phủi bụi khỏi người và giơ cây gậy lên. Không ai trong số chúng nhớ rằng Doanh nghiệp Oh đã là một nhà tài trợ NASCAR kiêu hãnh. Không ai trong số chúng biết làm sao Alistair Oh có thể điều khiển ngay cả chiếc ô tô kém nhất.
Lão nhìn xuống đồi. Cuộc tranh luận vẫn ác liệt. Sớm thôi nó sẽ kết thúc, và nhà Holt sẽ theo lão. Lão sẽ phải chạy trốn bằng chân trong khi lão có một cơ hội.
Xoay về phía đường, lão chú ý thấy một tia sáng bạc trong lớp bụi – một chiếc điện thoại di động. Gần như chết máy, nhưng có lẽ hậu quả của chuyến picnic nào đó gần đây. Nếu nó hoạt động, lão có thể dùng nó để gọi một chiếc xe dịch vụ.
Nhặt nó lên, lão chú ý thấy một thông báo tin nhắn. Lão nhấn đọc.
SBS! M347.
Buồn sao giờ con người không còn truyền đạt bằng ngôn ngữ thật. Cho đến giờ lão đã kiểm soát được “omg,” “osm,” “imho,” “lol,” “ttfn,” và “rolf” – nhưng không có “sbs.” Có lẽ Such Boffo Shenanigans. Sis Boom Shazam? Super Bowl Sunday. Lão nhăn mặt khi lão nhớ về Sushi Burrito Special, một dòng sản phẩm mang tiếng xấu đã dẫn công ty lão đến bờ vực thẳm. Lão đã bị ám ảnh với cuộc săn tìm 39 manh mối đến nỗi sao lãng việc giám sát nhà kho hợp lý, kết quả mười ba người bị ốm. Và phá sản.
Lão nhắp vào các bảng chọn khác, cố gắng để tìm thứ gì đó đại loại như ID. Nhưng thất bại. Cuối cùng, giữ chiếc điện thoại trên tai, lão gõ số để lấy thông tin.
Yên tĩnh. Âm thanh gãy vỡ.
Lão ném chiếc điện thoại trở lại mặt đất và cẩn thận đặt cái mũ quả dưa lên đầu mình. Thwock.
Một quả bóng làm nó rớt xuống lại.
“Đứng yên,” một giọng nói thô ráp từ phía sau lão. “Hai tay đưa lên và còn mặt – harch!”
Alistair cố gắng không run khi lão quay lại.
“Tôi hy vọng,” Eisenhower nói, “ông chơi phòng thủ tốt.”