Chương 16:
Những kẻ giết người? Trộm cắp? Đây phải là một sự nhầm lẫn.
Những cái tên trên hộ chiếu dường như có vẻ hơi ngớ ngẩn đối với Amy, nhưng không quen thuộc. Có lẽ cha đã nhầm lẫn chọn tên của một tên trộm Nam Phi.
Amy liếc nhìn Dan, nhưng nó đang nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. “Cháu – cháu không nghĩ –” nó lắp bắp.
“Thành thật, ta không thể tưởng tượng được làm sao cuốn hộ chiếu này lại nằm trên sàn sân bay,” bà Thembeka nói khi bà mở một tủ tài liệu. “Ta cho rằng, nhà Nudelman là những người Úc, nhưng họ đi khắp thế giới chè chén. Ấn Độ, Indonesia, Nam Phi…”
Ấn Độ, Indonesia, Nam Phi… Tuyến đường đi tìm Amelia Earhart của Arthur và Hope.
“Họ đã làm gì ạ?” Nellie nài nỉ.
“Không dùng những hình ảnh chi tiết,” bà Thembeka nói, “đủ để nói, những tội ác tàn bạo mà không có động cơ. Lục soát những tòa nhà và không để lại ai sống sót. Thật may mắn là không ai thấy họ nhiều năm trời. Ta cho là họ đã chết… nhưng, à, đây rồi!” Bà nhấc một tài liệu từ hồ sơ và đặt nó lên bàn. “Cháu có thể sao chép nó, nếu cháu hứa giữ nó cho mình.”
“Nhưng – còn về –” Dan bắt đầu.
Amy chặn Dan với một cái nhìn trừng trừng.
Một sự nhầm lẫn. Là vậy đấy. Rõ ràng và đơn giản.
“Cảm ơn,” Amy nói. “Bọn cháu sẽ sao chép một bản.”
***
Dan chạy khỏi tòa nhà. Nó đang run rẩy.
“Chờ đã!” Amy nói, nắm chặt một phong bì bằng giấy cây chuối sợi.
Nellie theo sát phía sau. “Nhóc, em đang run kìa,” cô nàng nói, đặt một tay lên vai Dan.
“Xin lỗi!” Dan hít một hơi thở sâu. “Chỉ là… bà ấy đã gọi họ… những kẻ giết người.”
“Bà ấy già rồi. Thị lực kém,” Nellie trấn an.
“Sao bà Thembeka không biết cha trông thế nào nếu bà ấy và Grace là bạn bè tốt chứ?” Dan hỏi.
“Như chị đã nói, già cả,” Nellie nói. “Ông bà già. Người ta không thích khoe những tấm hình của con cái lớn lên của họ. Điều đó, như là, vì cha mẹ của những đưa trẻ nhỏ.”
“Vậy… cha đã chọn dùng tên của một gã xấu xa nổi tiếng trên hộ chiếu của ông ấy ư?” Dan hỏi. “Tại sao?”
“Có lẽ ông ấy không biết Nudelman là ai,” Amy nói. “‘Toger Nudelman’ – đó là kiểu tên ngu ngốc mà cha sẽ luôn bịa ra. Nhớ Oscar Schmutz, tên pháp sư móng tay bẩn chứ?”
Dan lắc đầu buồn bã. “Không.”
Amy nhìn chằm chằm vào mắt Dan. “Em nhớ gì về họ, Dan – mẹ và cha?”
“Gần như không có gì,” Dan nói, đôi mắt nó ngấn nước.
“Dan, nghĩ đi,” Amy nói. “Em đã nói với chị em không nhớ họ trong đầu em, nhưng em nhớ mọi nơi khác. Những ký ức đó là gì?”
Dan đang thở một cách khó nhọc. “Những câu chuyện ngu ngốc. Sô cô la nóng trên bàn bếp màu trắng. Những bài hát vào buổi tối. Mùi của đồ giặt sạch sẽ. Những cánh tay lớn ôm lấy em…”
“Khi em khoảng hai tuổi,” Amy nói, “chị đã nghe thấy cha nói với mẹ, ‘anh chỉ muốn được bốn mươi ba tuổi. Vậy thì thằng bé sẽ lên tám, và nếu anh chết, ít nhất nó sẽ nhớ anh là ai.’ Chị đã không nên nghe nó, và nó làm chị sợ. Mẹ đã nói với cha rằng ông bệnh hoạn quá. Chị sẽ không bao giờ quên điều mẹ nói tiếp theo. ‘Những đứa trẻ nhớ những tâm hồn, Arthur.’ Vì thế suốt chừng một năm gì đấy chị đã cố gắng đặt em gần đôi giày của cha. Chị đã nghĩ mẹ đã nói đế giày[1]. Được rồi, chị nhận ra ý của bà ấy là gì – nhưng phải cho đến tận bây giờ chị mới thực sự hiểu được. Những điều em đã nhớ đó? Đó là ý của mẹ.”
“Những người như cha mẹ các em,” Nellie dịu dàng nói. “không thể làm những điều xấu xa như thế.”
“Irina chuyển sang có một tâm hồn tốt,” Dan nói. “Và cô ta đã có thể làm những điều rất xấu xa.”
Amy đặt tay mình lên vai Dan. “Irina đã tìm thấy sự tử tế của mình muộn màng. Mẹ và cha đã có nó rồi.”
“Đúng,” Dan nói. “Điều đó đúng. Giờ chúng ta có thể đi chưa?”
Khi nó đi về chiếc xe, nó mở bản sao bức thư của Churchill.
Amy khoác tay Nellie. Con bé hy vọng Dan có thể buông điều này xuống. Nó cũng hy vọng nó có thể.
Trong bãi đỗ xe, Dan bày bản sao bức thư lên ghế sau. “Kiểm tra cái này…” nó nói trong sự sợ hãi.