Chương 20
CHÓ CANH GÁC
DÒNG ĐIỆN HOẠT ĐỘNG
BÁO ĐỘNG! TRÁNH XA!!!
Dan há hốc trước tấm biển trên cái cổng khóa. Phía sau nó là một lối đi bằng đá vòng qua đám cây bụi. Nó dẫn đến một tòa nhà sáu mặt không có cửa sổ, được xây dựng bằng đá cẩm thạch nhạt dường như đổi màu khi bạn đi qua. Ở một bên, một cái máy lạnh cỡ đại kêu rền rền, và ở trên cửa trước treo một tấm biển với một logo công ty: ĐIỆN TỬ UBUHLALU.
“Ừm, thật vui,” Nellie nói.
“Chị - chị nghĩ Mondli đã đúng,” Amy nói. “Chúng ta có lẽ không nên làm điều này.”
“Chúng ta sẽ vào trong như thế nào?” Nellie nói.
“Chúng ta muốn vào trong à?” Amy hỏi. “Đây có thể là một cuộc săn đuổi ngỗng hoang dã. Ý em là, Churchill đã viết những tọa độ đó hơn một trăm năm trước. Chúng ta không biết liệu Tomas thực sự ở đây. Ra sao nếu họ đã chuyển đi?”
Nellie nghi ngờ liếc nhìn tòa nhà. “Nơi này không trông giống phong cách nhà Tomas,” Nellie nói.
Dan nghĩ một lúc. Churchill đã đưa những tọa độ này cho một manh mối Tomas. Miêu tả của Mondli khiến nó nghe như những người này có thể là Tomas. Nhưng những nhóm người này cũng có thể không thân thiện. “Lẻn vào nơi này nào,” nó gợi ý, vòng tới mặt bên của tòa nhà, “và cẩn thận trong bụi rậm.”
“Tại sao?” Amy nói.
“Nơi này là Nam Phi, chị gái,” Dan đáp. “Quê hương của những con rắn hổ mang. Và không phải những con quyến rũ, như Ian.”
Nó theo tòa nhà đến phía đối diện, nơi một ngọn đồi nghiêng thoai thoải xuống dưới. Kéo dài từ phía sau của tòa nhà là một công trình kim loại xấu xí, gỉ sắt trông như phần còn lại của một nhà kho cũ. Phía trên nó đặt những tấm năng lượng mặt trời bóng màu xanh da trời. Một hàng rào cọc trắng gọn gàng bao quanh nhà kho, kéo dài từ bức tường lớn hơn của tòa nhà xuống đồi. Một người làm vườn trông mệt mỏi đang mở một cánh cửa trong nhà kho. Ông ta cau có, vẫy xua chúng đi. Sau đó biến mất vào bên trong.
“Tái chế xanh,” Amy nhận xét. “Tòa nhà cũ ở cuối, bộ thu thập năng lượng mặt trời ở trên.”
Gắn vào hàng rào là một tấm biển với một tin nhắn bằng những ngôn ngữ khác nhau. Bằng tiếng Anh nó nói KHÔNG ĐƯỢC TIẾN VÀO NGOÀI KHU VỰC NÀY/ NĂNG LƯỢNG THU THẬP.
“Được rồi, là vậy đấy,” Nellie nói. “Chị nói chúng ta trở lại dưới đồi, mua vài ổ bánh mì từ dân địa phương, nói vài câu chuyện đùa về linh dương…”
Nhưng Dan nhìn chằm chằm thứ gì đó. Một cột gỗ thẳng đứng được gắn vào tòa nhà lớn hơn, với một tấm kính chạy suốt chiều dài của nó. Một loạt những cột như vậy, giống như những cây xương rồng rải rác, đã được đặt trong vùng kính giữa cọc hàng rào và bộ thu thập năng lượng mặt trời – giống như phần còn lại của một hàng rào cũ hơn bên trong phần mới hơn. “Amy, chị có đồng tiền nào không?”
Amy lôi ra vài đồng rupiah Indonesia từ túi, đưa cho Dan. Lùi lại, nó ném chúng về phía tòa nhà cũ.
Dzzzit! Dzzzit! Dzzzit! Dzzzit!
Từng đồng xu một, chúng lóe lên và rơi xuống mặt đất, những làn khói mỏng trượt dài.
“Ô-i ch-a-o,” Nellie thở hổn hển. “Em đã làm gì vậy?”
“Nó là một con mắt điện tử vô hình,” Dan nói. “Di vượt qua nó, và chị tan xác. Người làm vườn hẳn bật tắt nó.”
“Làm người ta tan xác để bảo vệ những tấm năng lượng mặt trời à?” Amy nói.
“Đi nào, cùng trả cho những gã này một chuyến viếng thăm.” Dan bắt đầu chạy nhanh lại tới lối vào chính.
Amy bắt kịp Dan trước tấm biển cảnh báo. “‘Chó canh gác… dòng điện hoạt động.’ Ai đi trước?”
“Có lẽ có một cái chuông cửa,” Nelli nói.
“Này, điều này có thể tệ hơn,” Dan nói. “Ít nhất nó không nói…” Ngoài khóe mắt mình, nó nhận ra một chuyển động trơn tuột trong cỏ. “RẮN!”
Amy đảo mắt. “Rất buồn cười.”
“Không, Amy, nhìn kìa!”
“Ghhh… gchhh…” Từ ngữ kẹt lại trong cổ họng Amy. Con bé cảm thấy sức nặng phía trên chiếc giày của nó thậm chí trước khi nhìn xuống. Khi nó nhìn, hai chân nó đang dưới một cơ thể màu xanh đang trườn đi của một con rắn ít nhất dài mét tám. Nó trượt nhanh, đôi mắt nó mở to.
“Mamba,” Dan nói, nhớ lại nó từ lớp khoa học. Rắn là một trong những chủ đề duy nhất giữ nó tỉnh táo ở trường. “Đừng. Di. Chuyển. Miễn là đầu nó gần mặt đất, chị sẽ bình an vô sự.”
Hai tay Amy run run. Gương mặt nó trắng toát. Phần chính của cơ thể con rắn giờ đã trườn qua con bé… cái đuôi… gần biến mất…
CẠCH!
Cánh cửa toà nhà bật mở. Amy nhảy lên. Với một tiếng rít giận dữ và một cái mang trên người nó, con rắn ngẩn lên khỏi bãi cỏ. “Dan!” Amy hét lên.
Một người đàn ông lao tới chỗ chúng, đi xuống lối đi lát đá. Ông ta da đen và cao gần hai mét mốt, với một cái bụng phệ làm căng những cái nút của chiếc áo sơ mi đen của ông. Một vết sẹo tách lông mày bên trái của ông ta ra, chạy xuống má đến xương hàm của ông. Ông nhìn chằm chằm chúng với đôi mắt đỏ ngầu. Trong tay phải của ông là một cây súng trường.
Con rắn vươn dậy cao hơn, đôi mắt giờ đang cảnh giác. Khi ông ta tiến lại, nó nhào tới.
Với một chuyển động linh hoạt, người đàn ông cầm một que củi từ mặt đất bằng tay không. Con mamba kẹp chặt răng của nó xuống que củi. Bình tĩnh, người đàn ông ném que củi xuống sườn đồi, con rắn vụt đi với nó.
Ông ta nhìn chằm chằm Dan, Amy và Nellie. Cơn giận dữ trong mặt ông ta đã biến thành sự hoang mang. “Ta có thể giúp gì cho các cô cậu?”
Trên huy hiệu của ông là cái tên A. Bhekisisa.
“Th-thật tuyệt vời,” Dan nói.
Người canh gác mỉm cười. “Cảm ơn. Ta bối rối. Một còi báo động đã kêu. Đó là cháu à?”
“Có lẽ,” Dan nói. “Chúng cháu đại loại là bị lạc.”
“Chúng cháu đang… t-i-ì-m ch-h-a m-e-ẹ của chúng cháu,” Amy lắp bắp.
Dan làu bàu phản đối trong bụng.
Ông Bhekisisa cười. “Ta xin lỗi. Cây súng làm cháu lo lắng. Ta mang nó bởi vì mệnh lệnh. Chúng ta có vài dụng cụ dễ hư hỏng và rất đắt tiền ở đây. Mọi người luôn cố gắng đánh cắp. Vào đi!”
***
Amy ghét nơi này. Nó rộng lớn và sạch sẽ, với sàn nhà được đánh bóng và những bánh xe cao su trượt tới lui. Xung quanh bên ngoài là những phòng ngủ nhỏ nơi những người trông kỳ quặc đang cuộn lên cuộn xuống những bảng tính.
Ông Bhekisisa yêu cầu chúng bỏ hết đồ trong túi ra vì sự an toàn, xin lỗi mọi lúc. Ông đề nghị vứt những vỏ kẹo của Dan đi. Ông nhìn vào những ghi chú được xếp lại riêng rẽ và đồ lưu niệm. Ông nghịch vớ vẩn với iPod của Nellie. Sau đó ông mở ba lô của chúng ta.
Ví của Irina.
Amy đóng băng. Nếu ông ấy nhìn vào trong, ông ây sẽ nghi ngờ điều gì đó.
Nhưng tất cả những điều ông làm là đảo mọi thứ bên trong và đưa trả những chiếc ba lô. “Rất xin lỗi, chúng khá là hoang tưởng ở đây,” ông Bhekisisa nói. “Vậy. Cha mẹ các cháu ở đâu?”
“Chúng cháu, ừm, ban sớm,” Dan thốt lên. “Họ nên ở đây trong một giờ gì đó.”
“Vậy thì ta sẽ đưa các cháu lại tua,” ông Bhekisisa nói.
Khi ông ấy đi trước, Dan lẩm bẩm, “Những con mắt điện tử giết người, vì điều này ư?”
“Chị nghĩ chị biết sangoma nghĩa là gì,” Nellie nói. “Nơi này hẳn mang linh hồn của em đi mất. Khiếp quá.”
Amy vượt qua một bức tường được xếp bởi những thùng các-tông che đi một phần một cánh cửa được đánh dầu với một tấm biển nhỏ:
PHÓNG XẠ: CHỈ NHỮNG NGƯỜI CÓ THẨM QUYỀN
Đôi mắt nó dừng lại. Cánh cửa dẫn đến đâu? Con bé lên một bản đồ của căn phòng bằng tâm trí. Khu vực lưu trữ năng lượng mặt trời. Nhà kho cũ. Cánh cửa ở tại vị trí nơi của những tòa nhà bên ngoài. Con bé kiểm tra tấm biển. Phóng xạ.
Điều đó thật lạ. Năng lượng mặt trời không phải là phóng xạ.
Lại một lần nữa, năng lượng mặt trời không thường được bảo vệ bởi một hàng rào vô hình điện thế cao.
Con bé rón rén lại gần hơn. Cánh cửa có một ô nhỏ hình chữ nhật, phát sáng, gần chốt cửa. Theo linh cảm, con bé lôi ví của Irina từ ba lô của mình. Con bé lướt qua những chứng minh nhựa đén khi nó gặp tấm thẻ của Reagan Holt. Cẩn thận, con bé giơ nó lên cái ô nhỏ.
Một màn hình LED nhỏ sáng lên:
HOLT, R.
HÃY ĐẶT NGÓN TAY LÊN CẢM BIẾN