Chương 22
Người đàn ông mặc đồ đen ghét sân bay. Lắm chờ đợi, lắm an ninh.
Hắn nhìn lên. Việc theo dõi của hắn đã cho biết kẻ thù đến bất cứ lúc nào. Nhưng những chuyến bay hôm nay thật đông đúc. Lịch trình bị phá vỡ, việc hạ cánh bị trì hoãn. Chúng có thể lượn quanh thật lâu. Hoặc, lạy trời, được gửi đến một sân bay khác.
Nhưng các Lucian luôn có cách chơi ú òa với bạn, và người đàn ông mặc đồ đen sẽ chẳng là gì nếu không kiên nhẫn. Ngoài khóe mắt mình, hắn nhận thấy ai đó đang tiến đến vòng tròn hạ cánh. Một nhân viên hàng không. Hắn hạ thấp ống kính phóng đại qua kính mát của mình và đợi để nhìn rõ khuôn mặt.
Ở đó. Đang sử dụng kỹ thuật chụp ảnh từ xa có độ phân giải cao từ kính của mình, hắn chụp hình ảnh, tải nó lên thiết bị giám sát di dộng của mình. Hắn đợi 0.7 giây để nhận diện khuôn mặt với cơ sở dữ liệu chủ.
Hắn là một mật vụ nhà Lucian. Một lính đánh thuê, không nghi ngờ gì. Ngày nay được trả rất hậu hĩnh, vì việc thâm nhập vào các hãng hàng không trở nên ngặt nghèo.
Người đàn ông mặc đồ đen mỉm cười. Hai người đàn ông đang đợi cùng người đến. Nhưng vì những lý do rất khác nhau.
Một tiếng ồn quen thuộc ở xa cắt qua không phận phía trên. Tên tay sai Lucian nhìn lên, gương mặt hắn một mặt nạ tàn nhẫn đắc lực.
Khi người đàn ông mặc đồ đen chuẩn bị tiến về phía trước, một chiếc khăn lụa lớn rơi xuống từ phía sau, trước mặt hắn. Bàn tay hắn phóng tới trước, tóm lấy chiếc khăn trước khi nó có thể chạm vào cổ hắn.
Hermès. Lụa.
Xoay lại như một người trượt băng, người đàn ông mặc đồ đen cầm khăn lên, và cùng với nó, cánh tay của kẻ tấn công hắn.
“Arrrggllch…” Alistair nói lắp bắp.
“Alistair,” người đàn ông mặc đồ đen nói, “tôi đã nghĩ rằng ở tuổi của ông, với kinh nghiệm của ông, ông sẽ biết tốt hơn là không nên phạm một sai lầm nghiêm trọng như thế.”
***
Dan đứng bất động dựa vào bức tượng Shaka, giữ hơi thở của mình.
“Này, Amy, Dan – ông Malusi đang tìm hai em!” giọng nói hoảng loạn của Nellie đến từ hướng của cánh cửa khoang. “Các em ở đâu?”
“Chị sẽ lo chuyện này,” Amy nói với Dan. “Chị sẽ trở lại rạp và bịa ra lời xin lỗi nào đó với ông Malusi về việc em ở đâu. Nhanh lên!”
Con bé chạy tới cửa. Với một tiếng thịch nhẹ, nó đóng lại.
Dan tạo ra một vòng tròn nhanh quanh bức tượng. Bắt đầu ở đâu? Những cây trông giống xương rồng khá dày và khó di chuyển. Nó cố hết sức kéo mạnh một bên thân cây, kiểm tra khối đá trơn nhẵn dưới chân bức tượng, hy vọng có gợi ý gì đó.
Ngay dưới bức tượng của Shaka, khối đá được đục ba bốn chỗ, như thể ai đó đã đục nó với những dụng cụ cùn. Một cái xẻng dày có thể giải quyết điều đó. Nó là một chỗ tốt để bắt đầu.
Dan đào xuống với lưỡi giáo. Đất rắn chắc, nhưng nó đâm vào, làm bay lên một ít bụi. Một chiếc assegai có thể trở thành một ngọn giáo vĩ đại, nhưng nó là một cái xẻng tệ hại.
Bên ngoài nó có thể nghe thấy một sự huyên náo, một tiếng ầm ầm của những giọng nói. Nó đào mạnh hơn, một nhịp điệu chuck… chuck… chuck… dội lại còn lớn hơn lên những bức tường vây quanh.
Một giọng nói vọng vào từ bên ngoài, trở nên gần hơn. “Tôi biết nó chỉ là một thằng bé – nhưng nó là một thằng bé nhà Tomas, và tôi mong đợi một Tomas có trách nhiệm!”
Ông Malusi.
CHUCK… CHUCK… CHUCK… Mồ hôi nhiễu vào hai mắt Dan. Cay xè. “Ông có thể cho cháu xem nghệ thuật qu-a-â-n sự của phụ nữ được không?” Amy đang nói. THOCK.
Dan ngừng lại và quỳ xuống. Đầu mũi tên đã va phải thứ gì đó rắn. Nó phủi một bên để bụi rơi đi. Đây không phải là một cái rễ hay một khối đá. Nó là kim loại.
Dan đặt một tay gần lưỡi assegai và giữ chắt cái cán với tay kia, đập vụn đất ra đến khi nó nhận thấy những cạnh của một hình vuông.
Thằng bé đào xuống bốn bên. Dường như nó đang cắt qua một cây sống hơn là đất. Mạng lưới rễ rất rậm rạp nó giống như một đội quân rắn chết. Cuối cùng, nó lắc làm vật đó lỏng ra và lôi nó lên.
Đó là khột khối kim loại nhỏ, nửa dưới lắp bản lề và bị khóa lại bằng một ổ khóa cổ, đầy bụi.
Lau sạch đất đi, Dan thấy chữ Shaka được khắc trên mặt của cái hộp. Thằng bé giật mạnh ổ khóa, nhưng nó không nhúc nhích.
Trái tim Dan đập thình thịch. Tin nhắn của Churchill đã nói trong đất với Shaka.
Đây phải là nó.
Thằng bé đứng dậy, đập đất lại lên cái hố. Nó đẩy những phần cây vỡ qua ụ đất, dùng chân nện nó xuống. Ném cây assegai vào một bụi cây, nó xoay ba lô lại và mở nó ra.
Sau đó nó nhận thấy đỉnh nhọn của chân tượng đá nhô lê khoảng hơm một xăng-ti-mét từ bức tượng của cái lều. Nếu nó có thể mang cái khóa xuống đó, cứng…
Để cái ba lô mở rơi trên mặt đất, nó giơ cái hộp cao quá đầu. Dan mang nó xuống, nhưng nó đập vào tảng đá, ngu ngốc kêu lên trong sân.
Nó nghiến răng và nâng cái hộp lên lại. Với một tiếng càu nhàu lớn, thằng bé đập nó xuống. Cái khóa đập lại vào mép và dễ dàng vỡ thành hai.
BWWWOPP! BWWWOPP! BWWWOP!
Một chuông báo động vang lên. Dan nhặt cái hộp và ba lô của nó lên và chạy tới cửa. Với một tiếng loảng xoảng lớn, nó bật mở.
Ông Malusi xông vào, với Amy và Nellie gần phía sau. “Nhóc con, cậu đang làm cái quái gì?”