Chương 23
“AMY, NELLIE, CHẠY ĐI!” Dan hét lên.
Ông Malusi đang chạy về phía nó. Dan chạy đến chỗ cây assegai, nhấc nó lên, và ném nó về phía một trong những bức tường kính. Ngọn giáo đâm vào mạng lưới cây leo, đập vỡ bức tường bằng một vụ nổ điếc tai.
Dan chạy về bức tường với tốc độ tối đa, nhảy qua những cái cây. Nó nhảy qua cái hố và ra khỏi khoang.
Căn phòng rộng trung tâm, với những lối đi ngoằn ngoèo giữa các khoang, đang lộn xộn.
“NGĂN THẰNG BÉ LẠI!” Giọng ông Malusi gầm lên.
Từ bên trái.
Đôi mắt Dan quét qua khu vực, và nó chạy nhanh về bên phải, ôm lấy ba lô. Amy và Nellie giờ đang chạy về phía nó. “Theo em!” nó hét.
Một tiếng đều đều lớn tràn ngập khu phức hợp. Những ngọn đèn khẩn cấp sáng bập bùng trên đầu, di chuyển xung quanh những cây cột bằng ánh sáng trắng chói mắt quanh căn phòng. Ở khắp mọi hướng, Dan nghe thấy tiếng thịch đóng cửa.
“Thang cuốn!” Nellie nói.
Dan liếc nhìn lên. Cánh cửa phía trên thang cuốn đã mở, và những người đàn ông mặc vét trắng đang tràn vào từ tòa nhà khác. “Em không nghĩ vậy,” nó nói. “Đi nào. Hãy di chuyển đến bức tường bên ngoài và theo nó.”
Mạng lưới dày đặc của các khoang chồng lên nhau khiến bức tường thành nơi tốt nhất để ẩn náu. Chúng từ từ đi rón rén theo nó. Trong đám lộn xộn, Dan nghe thấy một tiếng kêu the thé ở trên chúng. “Cúi xuống!”
Chúng cúi xuống, nhưng Dan nhận ra nó là một con chim. Nó hẳn bay vào qua cánh cửa của người làm vườn.
Cánh cửa.
Nó ở đâu? Thằng bé điên cuồng liếc nhìn xung quanh.
Ở đó. Nó bị đóng chặt, phía trên đầu chúng. Cạnh nó là một cái lồng mắt lưới kim loại. Một lồng thang máy. “Theo em!” thằng bé hét lên, lao nhanh tới đáy của cái lồng. Thang máy đang dừng trên sàn, cánh cửa của nó mở ra. Bên trong là hai lọ hoa bằng đất sét bị vỡ và những phần của ống nước trong vườn. “Vào đi!”
Khi Nellie và Amy vào trong, nó đóng cửa và xoay một bàn phím kim loại về lại vị trí. Chiếc thang máy đi lên từ từ khỏi đống lộn xộn. Chúng co lại trên sàn thang máy đất cứng, ra khỏi tầm mắt, không bị chú ý bởi đám người Tomas kêu la phía dưới.
“NGĂN CHÚNG LẠI!” một giọng nói gầm lên.
Gần như không bị chú ý.
Thang máy đột nhiên dừng lại. “Dan!” Amy hét lên.
Cánh cửa thang máy đã đi lên tới khung của lối thoát nhà kho cũ tầm hai mươi lăm xăng-ti-mét gì đấy. Nó đủ lớn cho một người. Dan kéo mạnh cửa thang máy, sau đó khum hai tay nó lại. “Chúng ta có thể làm việc này. Amy, chị đi trước.”
“Chị không thể bỏi lại em!” Amy phản đối.
“Nhanh lên, trước khi họ hạ thấp cái này!” Dan nói.
Nó kéo Amy lên và con bé chen qua lỗ hổng.
“Em tiếp theo, cậu bé,” Nellie nói. “Và đừng bao giờ nghĩ đến tranh luận.”
Cô nàng đẩy mạnh nó qua. Dan ném ba lô của nó qua một bên, dựa vào nó, và với xuống kéo Nellie. Cùng nhau nó và Amy tóm lấy cánh tay Nellie và kéo lên.
Chiếc thang máy kêu cọt kẹt và rung lắc. Nó giờ đang thụt xuống. “KÉO ĐI!” Nellie hét lên.
Cô nàng qua được nửa đường, nhưng khoảng trống đang đóng lại.
Từ phía sau chúng, một cánh tay người đàn ông với vào khe hở thang máy. Lòng bàn tay ấn lên trần thang máy, trong khi khủy tay ép chặt vào mặt đất.
Thang máy kêu rền, sau đó ngừng chuyển động. Với cánh tay kia, người đàn ông tóm lấy Nellie.
Dan cứng lại. Không có thời gian để ngạc nhiên. Không có thời gian để nhìn.
“Hò dô!” người đàn ông hét lên.
“YEOOWWWW!” Nellie chen qua, đổ nhào trên bãi cỏ.
Dan và Amy đổ nhào với cô nàng, khi thang máy hạ thấp xuống khỏi tầm nhìn.
“Cháu đánh rơi cái này à?” một giọng nói trầm vang lên.
Dan quay mặt qua người đàn ông đã cứu Nellie.
Ông Bhekisisa giơ cái hộp của Shaka ra. Ông ấy không mỉm cười.
***
“Cháu đã tìm thấy cái này ở đâu?” ông Bhekisisa hỏi.
“Cháu không có ý đánh cắp bất cứ thứ gì. Cháu sẽ trả nó lại!” Dan nói. “Chúng ta – chúng ta có thể cùng nhau làm điều này!”
“Đi với ta, tất cả các cháu,” ông nói. “Ngay bây giờ!”
Ông bắt đầu chạy xuống đồi, chạy khỏi cửa trước của Ubuhlalu.
Amy không có ý định theo người đàn ông này đến… gì? “Ông ấy đang đi đâu vậy?” nó hỏi.
“Cháu cần một lời mời à?” ông Bhekisia nói.
“Đi nào,” Dan nói. “Ông ấy có cái hộp!”
Khi Dan, Amy và Nellie chạy sau ông, ông Bhekisia gọi lớn. “Chúng chưa từng có một lỗ thủng an ninh như thế này. Các cháu may đấy. Ta đã nói với chúng các cháu đã tìm thấy bí mật của mạng lưới đường ngầm. Điều đó sẽ làm chúng bận rộn một lát.”
“Chờ đã… ông là –” Dan nói.
Chúng tôi có một nội gián bên trong, nhưng để có được bất cứ thứ gì từ những người đó, các em gần như cần một đội quân… Đó là điều Mondli đã nói.
“Ông là gián điệp!” Dan thốt ra.
Ông Bhekisia đang di chuyển nhanh hơn. “Ta đã là… một Tomas,” ông nói không kịp thở. “Giờ… ta là khi ta được sinh ra. Một người Nam Phi. Nhanh lên. Có nhiều người của chúng ta hơn đang đợi.”
“Nhiều hơn?” Nellie nói. “Sao họ biết được?”
“Nhanh lên!” ông Bhekisisa chạy xuống sườn đồi, về phía khu rừng. Ở đó, một nhóm đàn ông và phụ nữ đang lê bước về phía chúng.
Dan chạy theo ông ấy, với Amy và Nellie gần phía sau. Đôi mắt nó tập trung vào người đàn ông phía trước. Ông ấy ngay lập thức quen thuộc, gương mặt ông ấy khắc những nếp nhăn và một vết sẹo dài, đôi mắt ông ấy xanh xám. Quần kaki và chiếc áo sơ mi cổ áo có nút gài là một bộ quần áo gọn gàng hơn quần áo người bán rong mà ông đã mặc trước đó rất nhiều.
Cậu có cần một chiếc xe dịch vụ không? Hoặc có thể những người trẻ tuổi nhiệt huyết thích tự mình lái xe ở Nam Phi?
“Ông!” Dan nói. “Ông là gã ở sân bay – người đưa cho tụi cháu tấm thẻ!”
Người đàn ông đang lau mồ hôi trên trán ông. “Điều gì đã xảy ra ở đó, Bhekisisa?” ông khẩn cấp hỏi.
Ông Bhekisisa đưa cái hộp ra, cười lớn. “Chúng là những đứa trẻ rất thông minh.”
Quai hàm của một người đàn ông khác rớt xuống. “Chúa ơi, các cháu đã thực sự tìm thấy manh mối Churchill à?”
“Gợi ý của ông…” Amy nói. “Đồi Hiến pháp…”
“Phải, và Đồi Nhà thờ,” người đàn ông đáp, những lời của ông ta rõ ràng và nhanh. “Thứ lỗi cho lỗi chính tả sáng tạo của ta ở từ đó – một chút cân xứng của thơ ca. Ta là Robert Bardsley, giáo sư âm nhạc. Họ là những học viên của ta.” Ông chỉ về phía sau mình nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cái hộp.
Amy thở hổn hển. Dan thình lình giật mạnh đầu nó và theo ánh nhìn của con bé đến bên ngoài nhóm người, nơi một thanh niên cao, tóc nâu đang đứng, cười toe.
“Kurt?” Amy nói, đôi mắt con bé mở to. “Anh đang làm gì ở đây?”
“Anh thỉnh thoảng có hát với lớp của giáo sư Bardsley. Ông ấy đã nói ông ấy đưa tụi anh đi thực tế.” Khi Kurt bước về phía trước, đôi mắt anh ta di chuyển qua ông Bhekisisa, người đang thở hổn hển khi ông ấy ôm cái hộp. Nụ cười toe thích thú của Kurt nhạt đi thành một cái nhìn quan tân khi cậu quay lại với Amy. “Em ổn chứ? Chuyện gì đang xảy ra?”
Giáo sư Bardsley giữ chặt tay trên vai Kurt. “Đám nhóc các cháu biết Kurt à? Một ca sĩ hay – ta chỉ ước cậu ấy có thể đển Emalahleni thường xuyên hơn.” Ông cười với học viên của mình, sau đó quay lại. “Manh mối. Nó ở trong đó à?”
Ông Bhekisisa đưa cái hộp cho Dan, nó nhận lấy. “Ta sẽ để cho em trai và chị gái có vinh dự này. Nhưng chúng ta phải rời khỏi tầm nhìn đã.”
“Vậy thì, đi thôi,” giáo sư Barsley nói. “Nhanh lên.”
Ông bắt đầu xông vào rừng cây. Kurt nắm lấy tay Amy và đi theo, với Nellie theo gót chân họ.
Nhưng Dan đông cứng lại. Dù cho cậu làm bất cứ điều gì, tránh xa rừng cây.
“Đợi đã – chúng ta không thể tới đó!” nói gọi to. “Nhớ điều mà Mondli đã nói!”
“Giờ chúng ta không thể lo lắng về điều đó!” Amy hét lại. “Những gã này hẳn biết khu vực này!”
Dan lao xuống đồi và bắt kịp Nellie, Amy và Kurt, người đang chạy với giáo sư Bardsley.
“Ai đang đuổi theo các em?” Kurt nói khi cậu ta giúp Amy tránh một cành cây gãy.
“Con bé sẽ giải thích sau,” Nellie hổn hển nói. “Vậy là Bhekisisa không phải là một Tomas thực sự. Các người đi với Bhekisisa. Các người ở đây để giải cứu chúng tôi. Các người biết về ba mươi chín manh mối. Và ông là một giáo sư người tình cờ thơ thẩn trong rừng với dàn hợp xướng của mình à?”
Giáo sư Barsley nói nhanh, đôi mắt ông ấy liên tục nhìn lại qua vai mình. “Hầu hết chúng ta từng là Tomas. Chúng ta biết các khoang huấn luyện. Chúng ta cũng biết những người dân thị trấn ở đây, và cách Tomas đã bóc lột họ. Ta là một người Nam Phi. Ta đã kiệt sức vì sự bóc lột.” Ông mỉm cười. “Âm nhạc tình cờ trở thành chuyên môn của ta. Vì vậy, dù thích hay không, những người tham gia vào cuộc kháng chiến phải đồng ý hát.”
“Tên ông… Robert…” Amy nói khi chúng bắt đầu xuống dốc. “Hồi bảo tàng, bà Thembeka đã hỏi tụi cháu liệu Robert đã gửi tụi cháu đến.”
“Winifred và ta là những người bạn cũ,” Robert nói.
Từ phía sau chúng, những tiếng la hét vang lên. Dan xoay lại. Các Tomas đang ùa ra khỏi tòa nhà, trải rộng theo hình quạt xuống đồi.
Amy hoảng loạn. “Giấu cái hộp!” con bé kêu lên.
“ĐI!” ông Bhekisisa hét.
Nhóm người duy trì ở cạnh nhau, nhảy qua những bụi rậm, lội ì ạch qua bùn. Dan ôm chặt cái hộp. Không có thời gian để giấu nó. Không có thời gian để suy nghĩ.
Họ hoàn toàn áp đảo. “Dan,” Amy nói, chạy bên cạnh nó. “Chúng ta phải đưa nó cho họ!”
“Chị điên à?” Dan nói.
“Nó là của họ, Dan!” Amy đáp lại. “Chúng ta đã ăn cắp nó! Nó không như những manh mối khác. Chúng ta đã lấy nó từ họ. Điều đó làm chúng ta tệ như họ vậy.”
“Các nhóc, chạy đi!” giáo sư Bardsley kêu.
Amy và Kurt giậm nhảy phóng vào rừng cây. Dan theo sau, nhìn trái phải.
Mondli đã nó có những cái bẫy đi săn ở đó. Nhưng loại bẫy nào? Những cái hàm sắt? Những cái lồng treo? Và dù sau thì chúng ở đâu?
Tấm bản đồ.
Dan đột nhiên dừng lại và bật mở ba lô của nó. Nó với vào bên trong và lôi ra một tờ giấy cuộn.
***
“Mọi người! NGỪNG LẠI NGAY!”
Amy và Kurt xoay lại bởi tiếng của Dan. Nó đang chạy trước chúng, mặt nó đỏ au.
“Chúng ta đã cắt đuôi được họ chưa?” giáo sư Bardsley hỏi.
“Bảo người của ông dừng lại ngay!” Dan khăng khăng.
Giáo sư Bardsley hét lên với những người khác, họ bắt đầu đâm ra tò mò.
Ngay trước chúng, có thể thấy được qua rừng cây, là một bãi cỏ trống lớn.
“Bất cứ giá nào chúng ta phải ở ngoài khoảng trống này,” Dan khăng khăng, chạy quay họ đến khi nó ở bìa ngoài hàng cây.
Những người khác tập trung quanh nó, nhìn chằm chằm vào bãi cỏ ngập tràn ánh sáng, hình bầu dục. “Điều này có thể nghe điên rồ,” Dan tiếp tục, “nhưng hãy tin cháu. Chúng ta phải đi vòng qua bên kia.”
Các học viên, trông hoài nghi, đi vòng qua khoảng trống về phía bên kia. Họ túm tụm với nhau phía sau những bụi rậm, được che giấu bằng những tán cây.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Amy hỏi.
Dan có cái nhìn tập trung, mãnh liệt trên gương mặt nó, điều mà trong cuộc sống bình thường nói là Em đang đợi để xem liệu Mindy Bluhdorn có chú ý em đã để gôm lên tóc cô ta không nhưng giờ đây có thể có nghĩa là bất cứ điều gì.
“Mọi người, nghe này!” Dan thốt ra. “Nhà Tomas đang tiến về phía chúng ta từ bên trái, phương bắc, qua khu rừng. Tiếp tục làm ồn – ngay!”
“Đây là một chiến lược à?” giáo sư Bardsley nói.
“Hãy làm thế ngay - làm ơn!” Dan nói.
Amy nhìn Nellie, gương mặt cô nàng tái mét.
Từng người một, họ miễn cưỡng làm theo Dan nói. La hét, hát hò, đánh vào những cái cây bằng những cành cây gẫy.
Bây giờ Amy nghe thấy tiếng những bước chân, những giọng nói. Các Tomas bước đi nặng nề qua khu rừng. “Dan, thôi nào, chúng ta không thể chỉ đứng đây!” Amy hét lên.
Người Tomas đầu tiên vượt qua rừng cây. Ở giữa họ là ông Malusi. Kurt bước tới trước Amy và bắt đầu thúc khủy tay vào lưng con bé.
“Á à,” ông Malusi nói, gương mặt ông ta nhăn nhó thành một biểu hiện khó khăn, đau đớn. “Ta đoán là, Daniel và Amy Cahill? Ta phải biết chứ. Các ngươi dường như không được cắt may theo kiểu nhà Holt. Các ngươi đã đi khá xa một trò lừa bịp đấy. Bây giờ tất cả các ngươi cần làm là trả lại cái hộp.”
Nhanh chóng bìa trên khu rừng trống đầy những võ sĩ quyền cước, kiếm sĩ, và lính gác. Toàn bộ những người Tomas bắt đầu tiến tới chỗ những học viên của giáo sư Bardsley, đang đứng ở bìa khoảng rừng trống.
“Mình không tin điều này,” Dan thì thầm. “Phần này không nên xảy ra…”
“Gì cơ? Chúng ta đang chết à?” Nellie nói.
“Họ đang ở ngoài bìa như thế, không đi vào khoảng rừng trống.” Dan hét qua vai, “Bắt đầu hát! Trải ra từ phải và trái!”
“Xin lỗi?” Giáo sư Bardsley nói.
“‘I’m with you and you’re with me’ – cái đó!” Dan nói. “Chúng ta cần bỏ rơi khỏi họ. Để khiến họ đi vào khoảng rừng trống!”
Những học viên trao đổi những ánh nhìn bối rối. Nhưng Kurt bước một bước tới trước, và bằng một giọng trầm và vang, bắt đầu hát:
“I’m with you and you’re with me, and so we are all together, so we are all together, so we are all together…”
Những người đàn ông và phụ nữ khoanh tay trước ngực, với lấy tay của những ca sĩ ở phía bên kia, tạo thành một sợi xích người. Giọng của họ bay vút lên vào khu rừng. Khi họ hát, họ bước về bên phải theo nhịp điệu, theo rìa của khu rừng.
“Sing with me, I’ll sing with you, and so we will sing together, as we march along! We are marching to Pretoria, Pretoria, Pretoria…”
Nhà Tomas đột nhiên dừng lại, nhìn nhau không thoải mái. Amy không biết em trai mình có cái quái gì trong đầu, nhưng con bé cũng hát.
“Vậy đó,” Dan nhẹ nhàng nói với giáo sư Bardsley. “Bao vây họ từ bên kia.”
Bardsley nhìn Dan như thế nó đã mất trí. Sau đó một nụ cười hãi hùng đột ngột xuất hiện trên mặt ông. “Cậu là một học trò của Shaka…”
Dan gật đầu. “Sừng trâu – một số chúng ta vẫn ở lại như phần chính, và số khác…”
Các học sinh di chuyển ra ngoài, về phía rừng cây, hát vang, vây quanh Tomas như một nắm tay lớn.
Ông Malusi nhìn về cả hai phía với một nụ cười nửa bối rối, nửa thích thú.
Nhưng các Tomas đang di chuyển nghiêng, lùi lại, túm tụm… và từ từ tiến vào khoảng rừng trống.
“Ta không có tâm trạng cho một màn âm nhạc giải lao,” ông Malusi nói. “Và ta không có tâm trạng để tấn công những đứa trẻ ngu ngốc. Nhưng các ngươi đã thấy những kiểu huấn luyện chúng ta thực hiện. Và nếu các ngươi không đưa cho ta cái hộp đó ngay lập tức, hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra!”
Những người của giáo sư Bardsley đang tiến đến, tay trong tay. Tất cả xung quanh ông Malusi, các Tomas đang tập trung lại, đợi lệnh.
Dan hít một hơi thở sâu và cần chặt cái hộp. “Bước qua xác tôi,” nó nói.
Ông Malusi nhún vai. “Được rồi, Tomas… TẤN CÔNG!”