← Quay lại trang sách

Chương 24

“YEEEEEAAAAAAHHHH!”

Những giọng nói vang lên liên tiếp qua khu rừng trống, khát máu và ầm ĩ. Amy đang la hét phía sau nó. Tiếng hát đã dừng lại.

Và sau đó, không có gì. Không có âm thanh nào cả.

Dan có thể cảm nhận được hai cánh tay nó đang run rẩy. Những đầu ngón tay của nó tê liệt quanh cái hộp. Nhưng Dan vẫn giữ nó. Quanh khoảng rừng trống, những học viên của giáo sư Bardsley đã tập trung lại, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm xuống dưới.

Nhà Tomas đã… biến mất.

Có bẫy.

Dan đang run rẫy. “Em – em không tin nó có hiệu quả…” nó lẩm bẩm.

Chỗ từng là cánh đồng cỏ giờ là một cái hố lớn, ít nhất sâu ba mét và gần như toàn bộ chu vi của khoảng rừng trống. Từ dưới đáy, giữa đám đông các anh hùng Tomas thâm tím mình mẩy và rên rỉ, ông Malusi nằm choáng váng.

“Dan, em vừa làm gì vậy?” Amy đang kéo thằng bé ra phía sau, gào thét.

Lặng người, Dan lôi ra tấm bản đồ được cuộn lại. “Mondli đã đưa chúng ta cái này. Nó là một tấm bản đồ đo vẽ địa hình. Nó cho thấy cái bẫy khổng lồ này. Em không biết họ bắt gì ở đây. Có lẽ tê giác.”

Giáo sự Bardsley đang dùng một chiếc khăn tay lau trán. “Tuyệt vời, cậu bé của ta. Ta không biết liệu chúng ta sẽ làm được nó nếu không có cháu!”

“Không có Shaka,” Dan sửa lại.

Di chuyển cơ thể về phía trước, sau đó để hình dáng đôi sừng đi nhanh ra bên cạnh. Bóp nát kẻ thù của bạn.

“Đội hình sừng trâu đã hiệu quả trong trận chiến này,” Dan tiếp tục. “Mọi người vẫn dùng công nghệ trong các cuộc chiến tranh. Những gã này không đi đến nơi chúng ta muốn chúng đến. Chúng ta cần khiến chúng di chuyển. Cháu chỉ nghĩ là chúng ta có thể… học từ lịch sử, cháu đoán là vậy.”

“Đợi đã,” Nellie nói. “Dan Cahill đang nói đấy à?”

Những người Tomas đang nằm phía dưới nó trong một cái hố to, rên rỉ, cãi nhau, cố gắng để quờ quạng lên gần những mặt bên thẳng đứng. Các học viên đứng ở mép hố, hát một bài hát khác bằng ngôn ngữ nước ngoài lưu loát. Giáo sư Bardsley mỉm cười. “Tiếng Pháp,” ông nói. “‘Mon coeur se recommande a vous.’ Orlando di Lasso. Một trong những bài hát yêu thích của bà các cháu. Và ta.”

“Cái hộp, Dan,” Amy rít. “Mở cái hộp!”

Dan cố gắng để giật mạnh mặt trên, nhưng những phần cây giống như xương rồng vẫn chen chúc chỗ vết nứt.

“Để chị thử,” Amy nói, đập vào phía trên. Con bé kéo nó mở ra và những rễ cây gãy tràn ra. Nhưng thậm chí nhiều rễ hơn mọc qua vết nứt. Những thứ bên trong dường như giống một cái hộp đóng gói rễ cây đặc.

“Ôi,” Dan nói, “nó giống như cá ngừ.”

Kurt giơ ra một con dao bỏ túi. “Em chắc cần cái này,” anh ta nói.

Amy đâm con dao vào những cái rễ, cắt chúng ra. “Có gì đó ở trong này,” con bé lẩm bẩm.

“Phải, xương rồng chen chúc,” Dan nói.

“Không phải xương rồng.” Kurt mỉm cười. “Đó là umhlaba, còn được biết là inhlaba, một cây thuốc. Các em gọi nó là cây lô hội. Nó chữa nhiều bệnh. Nó khá là độc đáo ở vùng này của thế giới.”

“Dan, nhìn này!” Amy đang lôi ra một miếng trang sức thanh nhã, một cái vòng tay với đá quý bắt ánh sáng mặt trời, phản chiếu nó trong những điểm sắc nhọn của ánh sáng. Con bé đánh rơi cái hộp và để vòng tay lơ lửng để nó có thể được nhìn trọn vẹn.

Một sự sắp xếp lấp lánh đánh vần ra Shaka.

“Ta có thể?” Giáo sư Bardsley đưa cái vòng tay ra dưới ánh nắng. Ông lôi ra khỏi túi một con dao nhỏ và quẹt vào một trong những viên đá. “Chúa ơi, chúng là kim cương. Các cháu có biết cái này trị giá bao nhiêu không?”

Dan với tới, rê những ngón tay nó trên những hòn đá trong suốt, mát lạnh. Nó nhớ lại những lời mà ông già ở bảo tàng Shaka tại Durban:

Churchill bị ám ảnh với Shaka. Đó là lý do ông ta đến Nam Phi. Không phải để đưa tin. Không phải để chiến đấu. Để tìm ra isipho.

“Ừm, mọi người?” Dan nói. “Có ai biết từ isipho không?”

“Một từ Zulu,” giáo sư Bardsley nói. “Nó có nghĩa là món quà.”

Não Dan đang quay mòng mòng. Churchill đang thực hiện một nhiệm vụ. Ông ấy bị ám ảnh với manh mối Tomas. Ông ấy đã bị bỏ tù, đã trốn trong một cái mỏ - và không có điều nào ngăn cản được ông. Khi mọi người đi về phía trước, Dan lẩm bẩm với Amy và Nellie, “Trong ghi chú của mình, Churchill đã nói ông ấy muốn thứ mà ở trong mặt đất với Shaka – và nhớ ông lão trong bảo tàng đã nói gì không? Ông đã theo isipho! Đây là manh mối Tomas, Amy!”

Kim cương. Vật chất kỳ diệu nhất. Vật chất hữu cơ – thực vật, cây cối, những phần còn lại của động vật – được nén lại bởi thời gian và sức nặng của mặt đất trở thành vật chất cứng nhất, sáng nhất được biết.

Thằng bé đưa chiếc vòng ra dưới ánh sáng mặt trời, qua những chấm lốm đốm do cây cối che phủ. Ai biết kim cương đã bị giấu đi bao lâu, và tuy nhiên chúng phản chiếu lại ánh sáng của mặt trời với một ánh sáng rực rỡ đến nỗi gần như làm mù mắt.

“Chúng ta đã nên đoán được,” Amy nói, lấy lại cái vòng tay. “Chiến tranh, apartheid – tất cả những điều đó xảy ra bởi vì kim cương trong đất.”

“Mọi người đã muốn nó, và mọi người đã sẵn sàng chém giết để có nó…” Dan nói. “Nghe giống như bí mật ba mươi chín manh mối.”

“Các ngươi sẽ phải trả giá cho điều này,” giọng ông Malusi gọi lớn từ bên trong hố. “Các ngươi là những tên trộm chứng minh và những tên trộm tài sản của chúng ta!”

Amy muốn ném gì đó vào ông ta. Con bé đếm đến mười và nới lỏng hàm răng, giữ chặt cái vòng tay. Việc lấy nó khỏi Malusi sẽ là một sự trả thù hoàn hảo. Nhưng con bé nhận ra điều gì đó: Nó không chắc liệu chiếc vòng tay chính đáng thuộc về Tomas, nhưng nó chắc chắn cũng không phải của con bé.

Amy bước một bước tới trước. Kurt bắt đầu đi theo, nhưng con bé ra hiệu cho anh ta ở lại và đi đến mép của cái hố, nhìn xuống. “Ừm, về cái khiên ông đã đánh cắp từ bảo tàng ở Durban à?”

Ông Malusi im lặng nhìn chằm chằm con bé.

“Có lẽ Tomas vẫn tin rằng một hành động tốt xứng đáng với một hành động tốt khác,” con bé tiếp tục một cách dịu dàng.

Cái vòng tay đẹp và có giá trị. Nhưng cuộc tìm kiếm là về kiến thức, không phải chiếm hữu. Con bé nhìn cái vòng, sau đó ném nó trở lại cái hố.

“Amy, chị đang làm gì?” Dan hét lên.

Nellie rên rỉ. “Cái đó có thể trả cho thẻ MasterCard của chị!”

Phía dưới con bé, những người Tomas bắt đầu ngã lên nhau, cào xé lấy được những viên kim cương vô giá. Ông Malusi nhanh chóng trở nên chìm sâu trong một biển những cánh tay chộp lấy. “Ngừng lại! NGỪNG LẠI – ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH!” ông hét lên.

Amy quay lưng và bước đi khỏi những âm thanh của sự cào bới và đánh nhau.