← Quay lại trang sách

Đoạn kết

“Anh ấy không có di chúc. Và cũng từ chối các nghi lễ tôn giáo.”

Quản giáo nói. Tôi mở chiếc hộp đựng di vật của bố được đặt trên bàn. Một cuốn sách cũ, trên đó là sáu bức ảnh của tôi. Toàn bộ chỉ có thế.

“Anh ấy không nói một câu nào sao?” Chú hỏi.

“Ngay trước khi thi hành án, anh ấy có nói gì đó, nhưng hạ giọng nên tôi không nghe được. Tôi bảo anh ấy nói lại, thì anh ấy im lặng luôn. Theo như nhân viên đứng cạnh để buộc khăn che mắt thì…” Quản giáo đưa mắt nhìn xuống quan tài. “… hình như anh ấy nói ‘Cảm ơn’.”

Tôi đọc từng chữ số được viết bằng phấn trắng trên nắp quan tài. Hình như là số tù.

“Cậu có muốn nhìn mặt người quá cố không?”

Quản giáo hỏi. Tôi im lặng. Tôi sợ phải đối diện với bố. Mà không, tôi sợ phải xác nhận điều này.

“Chúng tôi thay đồ liệm được không ạ?”

Chú hỏi. Bên nhà tang lễ từ thiện đang đợi. Quản giáo gọi đi đâu đó, rồi lập tức bước vào cùng hai người đàn ông mặc vest màu đen. Chú chuyển đồ liệm cho bên nhà tang lễ. Họ cởi bảy nút buộc quanh quan tài, rồi mở nắp. Khuôn mặt bịt khăn hiện ra. Tôi cảm giác như vừa ngã huỵch một cú tối tăm mặt mũi. Số hiệu tù màu đỏ gắn trên ngực kia đâm thẳng vào ức tôi.

Theo lời chú kể, thân hình bố vừa nhỏ vừa gầy. Vậy nhưng quan tài bố nằm vẫn quá chật chội. Chiếc quan tài trông giống như áp mấy tấm ván gỗ thông quanh người rồi đóng lại thành hình vậy. Tôi nhớ lại chiếc xe Matiz của bố. Tôi nhớ tới cả hình ảnh bố co ro thân người trong tư thế bất tiện trên ghế tài xế, và cả hình ảnh tôi thấp thỏm sợ đầu bố chọc qua trần xe thò ra ngoài.

Thế giới của người khổng lồ mang tên Choi Hyun Soo đó, sao lại có thể nhỏ hẹp đến nhường này? Linh hồn bị nhốt trong cái giếng giữa cánh đồng cao lương, cuộc đời giam trong tù ngục, thân xác thì bị lèn vào chiếc quan tài chật chội tựa như ghế tài xế của chiếc xe Matiz ấy.

Nếu nói đó là số mệnh tự bố tôi chuốc lấy, tôi cũng không thể nói gì hơn. Nếu nói đó là cái giá thích đáng phải trả, thì cũng giống như vậy. Còn nếu nói tôi là thằng đã không biết bao lần tròng dây vào cổ bố mình, thì tôi có điều muốn nói. Tôi muốn nói rằng, chính vì vậy tôi phải gỡ sợi dây đó. Gỡ sợi dây đó không phải ra khỏi cổ của kẻ tội phạm giết người, mà ra khỏi cổ của con người bất hạnh mang tên “Choi Hyun Soo”, ra khỏi cuộc đời của người đàn ông cao lớn bị nhốt trong chiếc giếng mà chết dần chết mòn, ra khỏi bàn tay của cầu thủ bắt bóng đang yêu cầu một cú bóng quyết định từ phía tôi, và gỡ sợi dây đó ra khỏi lồng ngực của bố tôi.

Tôi đưa tay chạm vào số tù của bố. Cảm giác về cái chết quấn lấy đầu ngón tay tôi. Da thịt lạnh lẽo, tim không còn đập nữa, hơi thở cũng ngừng lại. Nét mặt trông thật bình thản. Tôi buông tay ra, bên nhà tang lễ thay đồ liệm cho bố. Khâm liệm xong, nắp quan tài được đóng lại. Tôi xóa số tù viết trên nắp quan tài đi. Tôi mượn cây bút của quản giáo, viết lên vị trí đó một dòng văn bia.

I believe in the church of baseball.

Bố lên chiếc Bongo của chú. Chúng tôi ra khỏi nhà tù bằng lối cổng sau. Vậy nhưng vẫn còn một cánh cổng nữa cần phải vượt qua. Đó là cánh cổng của thế gian này. Cánh nhà báo kéo đến săn tin đang chặn kín cả đường. Bao nhiêu năm nay mới có một án tử hình được thực thi. Tử tù là Choi Hyun Soo. Xe tang chở thi hài ngay trước mũi. Trong xe lại còn có con trai của Choi Hyun Soo, cậu con trai hôm trước vừa nổi như cồn nhờ vụ bắt cóc. Đời nào cánh phóng viên chịu tránh đường. Chúng tôi buộc phải dừng lại.

Chú dựa cùi chỏ lên vô lăng, trừng trừng nhìn ra bên ngoài. Vẻ mặt chú đầy bức bối. Còn hơn một tiếng nữa đến giờ hẹn hỏa táng. Nếu không nhanh lên, có khi phải qua đêm trên đường không biết chừng. Vì trên đời này, làm gì có nhà trọ nào chịu chứa xác của tử tù cơ chứ.

“Để cháu ra xem sao.”

Tôi vừa xuống xe, gió đã thổi bay cả mũ, cuốn đi xa tít. Trong không gian xám ngắt, ánh đèn flash của camera bắt đầu lóe lên rào rào. Tôi không cúi đầu. Nếu giây phút ấy của bảy năm về trước là thời điểm bắt đầu của đêm tối, thì giờ đây là thời điểm phải kết thúc đêm tối đó. Tôi giữ thẳng di ảnh của bố, bước vào giữa đám phóng viên. Tôi phải vượt qua biển ánh sáng này. Vì phải như thế, cuộc đời này mới chịu buông tha cho tôi và bố.

Tôi tiến lên từng bước, từng bước một. Đám người đổ đến ùn ùn sát bên vai tôi. Phía trước kẹt cứng, chỉ nghe dội tới tiếng la hét. Cảm giác như tôi đang bị hàng ngàn bàn tay vô hình tát thẳng vào mặt. Ánh đèn flash như mũi giáo chọc vào mắt. Tai tôi điếc đặc. Mặt tôi cháy bừng bừng. Vai tôi rung chuyển, lưng tôi lảo đảo, đầu gối tôi khuỵu xuống răng rắc. Đám đông đang di chuyển tựa như một sinh vật bám theo tôi. Nỗi tuyệt vọng dồn đến. Cánh cổng của thế gian tựa như con đường không điểm kết. Rốt cuộc, tôi cũng dừng bước. Và cũng dừng cả hơi thở. Tôi nhắm mắt lại, cố trụ vững tấm thân đang chao đảo. Kết thúc rồi. Nếu tôi cứ bước đi, cứ đưa chân tới từng bước một…

Tiếng gào hét chợt im bặt. Cả tiếng lách cách của cửa trập camera, cả tiếng gió ầm ào cũng đều biến mất. Tôi mở mắt ra. Xung quanh tối đen như giữa đêm khuya. Trên nền trời xanh thẫm, những ngôi sao đang mọc. Từ đâu vang lên một giọng nói tựa như tiếng vọng giữa các vách núi.

“Hoa bất tử nở rồi.”

Không có chiếc kim giây ánh sáng. Cũng không cảm nhận được chuyển động của đứa bé đó. Cũng không còn bàn tay lạnh lẽo chạm vào gáy tôi. Chỉ nghe thấy giọng nói đó, vang lên rõ ràng ngay trước mặt tôi, tựa như tín hiệu chỉ đường. Tôi nhận ra đây không phải trò chơi. Mà là thông điệp rằng hãy đi theo âm thanh đó.

“Hoa bất tử nở rồi.”

Tôi đưa chân tiến một bước về phía trước.

“Hoa bất tử nở rồi.”

Rồi lại một bước nữa.

Càng bước tới, giọng nói đó càng xa dần. Bóng tối ngày một mờ nhạt hơn. Cuối cùng thì sáng hẳn. Không còn nghe thấy tiếng đứa bé đó nữa. Có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng cũng nên. Tôi thấy đôi chân màu trắng của đứa bé đó bước trên không trung, xa dần về phía bên kia bầu trời. Buổi chiều màu xám lại dồn tới trên bước chân mờ mờ mà đứa bé đó để lại. Chiếc kim giây của thế giới lại bắt đầu quay. Tích tắc, tích tắc, tích tắc…

Chiếc Bongo của chú chạy đến đậu bên cạnh tôi. Tôi ngoái nhìn lại phía sau. Đêm trường dài đằng đẵng đó đang chìm dần dưới biển ánh sáng kia. 5 giờ, bố tiến vào trong ngọn lửa. Lò thiêu được đóng lại. Tôi đứng bất động trước cửa lò. Tôi cố hết sức để hiểu bố. Để hiểu được cuộc đời bố, cái chết của bố, câu nói cuối cùng của bố. Bố cảm ơn cái gì? Bố cảm ơn ai? Cảm ơn quản giáo ư? Cảm ơn sự tự do mà cái chết đã tặng cho bố để thoát khỏi cuộc đời này ư? Cảm ơn vì đã có thể gửi cho tôi tín hiệu cuối cùng? Hay ngay trước khi đưa đầu vào thòng lọng, bố đã “Bất chấp tất cả mọi điều, luôn nói ‘Có’ với cuộc đời” – giống như tựa của cuốn sách bố để lại đó?

Tôi không thể hiểu được. Liệu tôi có thể hiểu được gì chứ? Làm thế nào tôi có thể hiểu được? Điều duy nhất tôi có thể hiểu được, đó là cái thực tế rằng người đàn ông ấy là bố tôi.

Mất khoảng một tiếng thì bố ra khỏi lò thiêu. Tôi nhận hộp đựng tro cốt từ tay nhân viên. Cái hộp vừa nhẹ, vừa nóng, vừa có mùi lửa. Bên ngoài, những bông tuyết lớn đang rơi xuống.

Khoảng nửa đêm, chúng tôi về đến làng Hải Đăng. Thuyền của Hội trưởng Hội thanh niên đang đợi ở vách đá dưới ngọn hải đăng. Biển tối đen. Sóng cũng lặng yên. Hội trưởng lái thuyền đi xuyên qua giữa ánh đèn hải đăng, giữa những bông tuyết rơi và bóng tối. Tôi ngồi bệt trên boong, thay đồ lặn. Chú im lặng nhìn tôi, rồi nói.

“Chú đi cùng cháu ra chỗ vách đá thôi, không được sao?”

Tôi muốn đáp lại rằng, chú thử nhìn vào gương xem. Trông hình hài chú như một cái xác biết đi. Tôi không muốn một ngày phải tiễn hai người đàn ông ra với biển đâu.

“Khoảng hai mươi phút nữa triều bắt đầu rút đấy.”

Chú nói. Tôi gật đầu.

“Trong khoảng thời gian đó, cháu phải nổi lên đấy.”

Tôi lại gật đầu. Thuyền dừng lại ở mũi phía Tây của đảo đá. Tôi dán chặt túi lặn vào, mở đèn, rồi chỉnh lên mức sáng lớn nhất. Tôi để hộp đựng tro cốt của bố vào chiếc rổ sắt, rồi đeo bên sườn. Tôi ngậm ống thở rồi nhìn đồng hồ. 11 giờ 55 phút. Tôi xuống nước trong tư thế đứng.

Nước biển lạnh nhưng dòng chảy dịu dàng như sương khói và êm nhẹ như gió trên thảo nguyên. Tôi điều chỉnh sức nổi, buông mình theo dòng chảy đi xuống. Qua khỏi chỗ vách đá nhô ra như lan can, tôi trượt trên đám bọt biển dốc đứng, lặn xuống. Đi qua đám cá ăn đêm tỏa ánh sáng đỏ, qua rừng san hô đen, qua những con cá nhung vây đỏ lấp ló giữa đám rong biển, qua con cá bơn nằm ngủ trên đá… xuống sâu hơn, sâu hơn nữa.

0 giờ. Đã xuống đến đáy vực. Tầm nhìn tối đen, mọi vật không còn màu sắc. Đàn cá màu xám phủ trên đầu tôi như một đám mây đen. Tôi lấy chiếc hộp đựng tro ra khỏi chiếc rổ sắt, dùng chiếc dao đeo dưới bắp chân cắt đứt sợi dây cao su buộc quanh hộp, rồi mở nắp ra. Bọt trắng cuộn trào lên giữa đàn cá, rồi theo dòng chảy tản mát đi. Cảnh tượng tựa như một cơn bão tuyết cuốn qua.

Ngày này 44 năm trước, nghe nói là ngày người đàn ông này đã ra đời, và cũng là một ngày tuyết rơi. Tôi còn nhớ, ngày này 13 năm trước, tuyết cũng rơi. Mùa đông năm ấy, một bên vai, cùng cả thế giới của người đàn ông đã vỡ nát, vào ngày sinh nhật lần thứ 31, người đàn ông đó nhập viện để phẫu thuật vai lần thứ ba, đến chiều, khoác chiếc áo parka bên ngoài bộ quần áo bệnh nhân, lén y tá rời khỏi bệnh viện, người đàn ông đã cùng đứa con trai 6 tuổi đi đến công viên giải trí. Vườn thú đã đóng cửa, tàu hỏa safari cũng đã dừng ở ga, chẳng biết phải làm sao, người đàn ông đành mua coca có đá ở máy bán hàng tự động cho con, khi đó, bầu trời vàng như sa mạc, dưới đám mây màu chì, gió tuyết đang thổi, cây bên đường kêu như tiếng đàn viola, đứa con trai gắp được từ máy chơi game ngoài trời một bộ xương cười, và đưa cho bố. Người đàn ông cầm lấy bộ xương, rồi “huýt” một tiếng, bắt đầu huýt sáo. Giữa quảng trường vắng lặng, vang lên tiếng người đàn ông huýt sáo bài “Hành khúc Đại tá Bogey”. Đứa con trai bắt đầu vung tay thật mạnh, hành quân theo người đàn ông đó. Một hai, một hai, một hai, một hai…

Giống như ngày hôm đó, giống như buổi chiều đưa cho bố bộ xương cười năm tôi lên 6 tuổi, tôi gửi tới bố lời chúc mừng sinh nhật.

“Happy birthday!”

HẾT