← Quay lại trang sách

Hoa bất tử nở rồi! (3)

Chú cùng tôi lên xe cấp cứu của 119. Cặp đôi Tuyển thủ và Lính mới cũng lên theo. 15 phút sau, xe cấp cứu đến bệnh viện tại thị trấn Haenam. Trán tôi bị toạc, nhưng chưa đến nỗi phải khâu. Vấn đề là ở chú. Người ta bảo chú có triệu chứng ngộ độc thuốc nghiêm trọng, cần phải nhập viện. Có lẽ, lúc ở ngọn hải đăng, không phải chân chú, mà chân của thánh thần đã hạ gục Young Je.

Không rõ Tuyển thủ đã nói gì với bác sĩ trực ban. Bác sĩ vừa xử trí xong là đưa chú lên phòng bệnh ở tầng hai. Cửa phòng có gắn biển “Phòng cách ly”, cửa sổ phòng nhìn ra khu rừng phía sau bệnh viện. Y tá treo lên tay nắm ngoài cửa phòng tấm biển “Cấm vào thăm”.

Chú nằm trên giường, truyền hai chai dịch. Người ta bảo đấy là dung dịch muối hòa chất lợi tiểu và dung dịch điện giải. Tuyển thủ và Lính mới ngồi ở ghế phụ bên giường. Tôi ngồi ghé lên máy sưởi, bắt đầu tường trình. Kể từ khi mở các thứ của chú ra xem, cho đến khi Tuyển thủ xông vào. Tôi cởi chiếc đồng hồ ghi âm, đưa lại cho Tuyển thủ. Tôi cũng cho biết vị trí cất giấu đồ của chú.

“Tôi vẫn không biết ai gửi. Cả đôi giày thể thao hình như cũng không phải Young Je gửi.”

Nghe tôi nói, Tuyển thủ khẽ đưa mắt nhìn chú. Chú đang nhìn xuống ngón chân mình.

“Là chú nhờ gửi đấy.”

“Chú ấy ạ?”

Chỉ có tôi là ngạc nhiên. Tuyển thủ và Lính mới không hề thay đổi nét mặt.

“Lúc rời khỏi nhà, chú có giao lại cho Hội trưởng thanh niên. Nhờ căn thời gian rồi chuyển lại cho cháu, giống như do dịch vụ chuyển phát nhanh giao tới.”

Câu hỏi “Tại sao ạ?” vọt ra theo phản xạ. Cảm giác như có cục đá từ đâu bay tới đập vào sau gáy. Chú nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Tuyển thủ một cái. Ý muốn bảo tôi rằng chúng ta sẽ nói riêng chuyện đó sau. Tuyển thủ gật đầu. Tôi im lặng.

“Vừa rời nhà thì xe bị nổ lốp. Chỗ đó gần ngọn hải đăng. Tôi xuống xem sao, thì thấy lốp sau đến tận tối hôm trước vẫn còn nguyên vẹn, giờ đã có một lỗ thủng. Trong lúc tôi mở cửa sau để lấy lốp dự phòng, thì có một chiếc zeep đậu sát sạt đằng sau. Từ hai bên cửa, hai gã xuống xe, thấy vậy là tôi đã có linh cảm rồi. Hai gã vừa túm lấy tôi là mọi việc kết thúc ở đó. Vì chỉ thấy nhói một cái sau gáy là chân tôi bủn rủn, rồi không biết gì nữa. Sau đó, mọi thứ tối đen. Xem ra tôi đã bị nhét vào ngọn hải đăng rồi ngủ li bì trong đó. Tôi cũng không tưởng tượng nổi lại là ngọn hải đăng. Tôi cứ nghĩ phải là hồ Se Ryung hay cái chuồng gia súc đó.”

Chuyện của chú kết thúc ở đó. Lời khai rời rạc, chỉ kể lại tình huống. Có vẻ như chỉ có Tuyển thủ và Lính mới hiểu được. Trên nét mặt hai người thoáng vẻ đồng thuận.

“Chuyện đó chúng tôi cũng bị y như vậy.”

Tuyển thủ nhìn về phía tôi.

“Sau khi nhận được điện thoại của anh, chúng tôi bắt đầu mai phục gần hiệu thuốc Papa, nhưng vị trí của cả hai máy theo dõi đều không ra khỏi làng Hải Đăng. Từ sau nửa đêm thì thậm chí không di chuyển nữa. Theo dõi được chừng một tiếng, thì có gì đó giật nảy trong đầu tôi một cái. Cái thằng mang tên “linh cảm” đó thường có vấn đề mà. Lúc nó hoạt động không đúng, sẽ biến người ta thành mù quáng. Cứ thế bỏ mặc mọi việc trước mắt, chỉ ngồi đợi xem có động tĩnh gì không. Tất cả đồng đội thì đang đợi ở quanh thành phố S. Bọn tôi vội vã đến đồn cảnh sát Haenam, yêu cầu chi viện, rồi phi đến ngọn hải đăng, nhưng dưới gốc cây thông gần đó, hình như có một tên đang canh chừng. Hắn ta nhanh chóng chạy vào trong rừng thông. Bọn tôi đuổi theo bắt, thì thấy chiếc Bongo của anh với chiếc xe của bọn kia giấu trong rừng. Vậy nhưng, trên xe ấy hình như có chở gì đó, phải không?”

Chú im lặng.

“Oh Young Je có làm mấy tác phẩm nghệ thuật. Là tác phẩm làm bằng que gỗ có được nhắc đến trong tiểu thuyết của anh. Thời gian qua, thế giới tác phẩm của y đã chuyển biến ngày càng độc đáo. Không phải là pháo đài trong cổ tích nữa, mà là một chiếc quan tài. Quan tài được ghép dựng bằng đá phiến cẩm thạch đen, trên nắp có cắm cả bài vị. Thần vị của Choi Seo Won. Dùng đá cẩm thạch đen để làm khung chứng tỏ muốn để chìm trong nước, không phải sao? Khác với Choi Hyun Soo, không thể hỏa táng được, nên chắc y đã chọn cách thủy táng. Đã thế, anh thì đến quan tài cũng chẳng có, chắc chỉ buộc đá cổ chân rồi cho lặn luôn. Còn người dân vô tội thành phố S sẽ mang kiếp uống đến khô cạn thứ nước ngâm xác chết.”

Tuyển thủ bỏ cuốn sổ vào túi rồi hỏi.

“Trước tiên, chúng tôi phải quay về đồn đã, anh có nhờ gì không?”

Chú trả lời.

“Chiếc xe Bongo của tôi ấy, mong anh mang lại đây giúp.”

“Mang xe lại đây? Anh định đi Uiwang sao?”

“Phải đi chứ.”

“Thu xếp đi xe tang không phải tốt hơn sao? Những thứ phải chuẩn bị chắc cũng khá nhiều đấy.”

“Di ảnh với quần áo liệm, tôi đã chuẩn bị cách đây không lâu. Nếu Young Je không động đến, chắc vẫn ở trong chiếc Bongo. Anh tìm rồi gửi giúp tôi hai bộ tang phục thôi.”

Tuyển thủ gật đầu, rồi đột nhiên đi về phía tôi, túm lấy cổ áo parka của tôi mở khóa. Từ trong phần cổ áo dùng để nhét mũ áo vào, rơi ra một vật to bằng bật lửa. Trong lúc tôi còn đờ ra ngơ ngác, cả hai người đã biến mất khỏi phòng bệnh. Tôi nhìn chú chằm chằm. Chú mau kể mọi chuyện đi chứ. Không loại trừ cả chuyện về cái vật vừa rơi ra khỏi cổ áo kia nữa. Chú thần người nhìn vào bức tường.

“Người tên là Moon Ha Young ấy, sẽ không sao chứ ạ? Chắc cô ấy đã vô cùng sợ hãi.”

Tôi nói thế để chú chịu mở miệng nói chuyện. Chú đưa ra một câu trả lời chẳng ăn nhập gì.

“Cháu quyết định đi. Hỏa táng hay mai táng.”

Lần này tôi nghẹn lời.

“Nếu cháu muốn mai táng, thì trên ngọn núi đằng sau có một mảnh đất vừa hợp. Chú đã nói chuyện với chủ ngọn núi, nếu đáp ứng được điều kiện của họ chắc họ sẽ bán.”

Đất… Cái từ đó đã đưa tôi trở lại hiện thực. Tôi là chủ tang mà.

“Nếu là cháu… Cháu không muốn bị giam trong đất.”

Chú gọi điện cho bên nhà hỏa táng Byukje. 5 giờ chiều, lò sẽ trống. Sau khi chú đặt chỗ xong, sự im lặng lại bao trùm. Chú giống như người đã quyết định sẽ không nói gì nếu như tôi không hỏi.

“Cuốn tiểu thuyết đó, sao chú lại viết ạ?” Tôi hỏi.

“Vì chú đã nhận lời một người nhờ chú viết.”

Chú trả lời, mắt vẫn không rời bức tường.

“Ai nhờ chú việc như thế ạ?”

“Đội trưởng.”

Tôi lại nghẹn lời. Người mà chú gọi là “Đội trưởng”, theo như tôi biết, chỉ duy nhất có một người. Nhưng tôi không dám hỏi có đúng là người đó không.

“Bắt đầu thì là như thế.”

Tôi đặt tay lên đầu gối, thấy hỗn loạn và hoang mang. Là bố sao.

“Đến giờ, chắc cháu cũng biết rồi. Biết là lúc ở hồ Se Ryung, chú đã viết gì. Khi đó, nếu như chú thuyết phục bố cháu ra tự thú, mọi việc sẽ thế nào, nếu không thì chú cứ đi báo cảnh sát luôn. Nếu thế, chắc đã không xảy ra bi kịch đó. Vậy nhưng, chú đã đợi. Bố cháu bảo chú đợi, thực ra không có nghĩa là bảo cho bố cháu thời gian để quyết tâm ra tự thú – dù cho có cảm nhận được điều này, chú vẫn cứ một mực khăng khăng với bản thân mình như thế. Khi đó, chú không biết tại sao mình lại như vậy. Đêm hôm đó, trong lúc ngồi ở đồn cảnh sát để lấy lời khai cho vụ án, chú đã hiểu ra. Viên cảnh sát hình sự phụ trách vụ việc đã cho chú lời giải. Ra là anh muốn biết kết thúc của cuốn tiểu thuyết phải không. Chú đã vô cùng chấn động. Không phải vì những gì viên cảnh sát nói, mà vì đó là sự thật. Có một hội chứng gọi là Blue Orb. Đấy là chứng sợ không gian rộng xảy ra ở biển. Khi bị bủa vây bởi sự nhận thức được rằng chỉ có một mình mình dưới đáy biển vừa sâu hút, vừa rộng mênh mông, mọi ý thức còn lại sẽ bị bóp nghẹt trong cơn sợ hãi, co rút lại chỉ còn như đầu kim. Đừng nói tới chuyện giảm áp, ngay cả việc thở ra cũng quên luôn. Vụ việc ấy đã để lại cho chú hội chứng đó. Cứ mở máy tính lên định viết gì đó, thì trước mắt chú không phải mở ra giao diện Word, mà là mở ra Blue Orb. Một không gian mà càng cố tìm đường thì càng trở nên rộng lớn hơn, sâu thẳm hơn, mênh mông hơn. Giữa vũ trụ xanh thẳm và tăm tối đó, chú đã thành một đứa trẻ lạc đường. Vì vậy chú bắt đầu làm công việc viết lót. Vì đó là công việc dựa trên cốt truyện ai đó ném cho, chỉ cần chỉnh sửa lại là được. Thật an nhiên như thể chạy bộ trong công viên gần nhà vậy. Vừa không sợ lạc đường, vừa có thể giữ được cảm giác yên tâm rằng mình vẫn đang viết lách, lại còn kiếm sống được nữa, như vậy cũng có thể coi như thành công rồi. Mặc dù chú bị giày vò vì không thể thừa nhận việc đó vốn là sở trường của mình được. Ra một cuốn tiểu thuyết rồi kết thúc luôn cuộc đời tiểu thuyết gia – cứ nghĩ đến đó là chú thấy như phát điên lên được. Mỗi lúc như vậy, chú lại viết về chuyện của cháu. Đó là những câu chữ duy nhất chú viết được mà không phải trở thành một đứa trẻ lạc đường. Hôm nay cháu đọc sách gì, đưa ra ý kiến gì, ăn gì, thích gì, ghét gì, lúc cháu dỗi, cháu giận, cháu khó chịu… hành động sẽ khác nhau thế nào, khả năng lặn của cháu đã tăng lên bao nhiêu, lần này được bao lâu thì cháu sẽ chuyển trường. Vào ngày cuối cùng của mỗi tháng, chú lại gửi những thứ đó cho Đội trưởng. Mặc dù chưa bao giờ chú nhận được thư trả lời.”

Tôi chưa bao giờ sợ biển. Tôi cũng chưa bao giờ rơi vào hội chứng Blue Orb, cũng chưa từng viết tiểu thuyết. Vậy nên, tôi cũng không thể nào hiểu nổi nỗi đau đớn của một tác giả lạc lối trong vũ trụ mang tên những trang giấy trắng. Thế nhưng, tôi biết, cảm giác tự trách mình mà chú đang mang trong lòng đó vẫn chưa đủ để trở thành lý do cho việc chú trút hết tình cảm suốt một thời gian dài đằng đẵng vì hai cha con mà chú chỉ sống cùng một thời gian ngắn. Chưa kể tình cảm đó chẳng được đền đáp lại gì.

“Oh Young Je phải chăng vẫn còn sống, phải chăng y vẫn còn bám đuổi theo cháu, chuyện này chú đã nghi ngờ khá lâu rồi. Ngoài Young Je ra chú chẳng nghĩ ra ai khác cả. Mà xác y, người ta cũng không tìm thấy. Chú nghĩ nếu y trả thù thì sẽ không như thế này. Vì nếu còn sống, y không phải là người sẽ để yên cho cháu sống. Và chỉ cần có ý định, thì hắn đã có biết bao cơ hội rồi. Vậy nhưng, suốt mấy năm liền, hắn không động đậy một ngón tay. Mà chỉ đuổi cháu ra khỏi xã hội này, như thể người ta lùa chuột. Như vậy càng bất thường và đáng ngại hơn. Mỗi lúc có thời gian, chú lại dò tìm hành tung của Oh Young Je, nhưng chẳng có ai thấy y cả. Họ hàng, giám đốc bệnh viện, người quản lý khu vườn ươm, hàng xóm láng giềng… Tháng 7 năm ngoái, lúc chúng ta đang ở Tae’an. Đang nằm ngủ thì chú nghĩ tới tài sản của Oh Young Je. Nghĩ là biết đâu đấy, chú thử lên mạng tìm đọc thông tin đăng ký. Ra là y đã bán tòa nhà Medical Centre. Y vẫn còn đứng tên tài sản, vậy có nghĩa là vẫn còn sống. Nghĩ lại mới thấy, vào thời điểm vụ án đã trôi qua được mấy năm như thế này, liệu ai còn quan tâm đến sự sống chết của Young Je nữa. Y cũng chẳng phải tội phạm, cũng chẳng có gia đình để xóa đăng ký cư trú. Đúng khoảng thời gian đó cũng là thời điểm Đội trưởng gửi thư cho chú.”

Bức thư đầu tiên bố gửi, chỉ ghi vỏn vẹn một câu.

“Tôi có chuyện muốn nói.”

Chú hiểu câu nói đó có nghĩa là bố muốn gặp chú. Vậy nên, chú đến gặp bố. Người xuất hiện ở phòng gặp mặt là một ông già, tóc đã bạc trắng, vai gù xuống, răng rụng hết, da vàng như giấy da cừu. Một ông già 43 tuổi, cánh tay bị trói bằng còng da, chầm chậm lê bước tới. Chú hồi tưởng lại và gọi thời khắc đó là “giây phút xa lạ không lời nào tả nổi”. Chú còn nhớ cái phút giây chú đọc được trong mắt bố “những điều không nói thành lời”. Sự hối hận, nỗi thống khổ, sự dày vò tự trách mình, cảm giác nhục nhã, nỗi buồn, niềm thương nhớ… và sự kiềm chế đang đè nén tất cả những cảm xúc đó. Người đàn ông đang ngồi trước mặt chú không phải là “Đội trưởng” mà chú biết. Đó là một con người mang tên “Choi Hyun Soo” mà chú chưa một lần gặp ở hồ Se Ryung.

“Young Je vẫn còn sống.”

Bố lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

“Mỗi tuần một lần, y đến khám răng cho tôi.”

Chú không đáp nổi một lời. Việc mà chú vẫn luôn nghi ngờ, thật không tin nổi lại được xác nhận thông qua bố. Chuyện đó có thể như thế sao? Chú tự hỏi rồi tự tìm ra câu trả lời. Có thể chứ. Người còn đang đứng tên tài sản, chẳng lý gì lại không thể đến nhà tù khám bệnh từ thiện cả. Phía nhà tù chắc chẳng hề biết Young Je là ai. Mà cũng chẳng cần phải biết. Chắc họ chỉ cho rằng đó là một người đáng quý và đáng biết ơn, không hơn không kém. Theo chú thấy, hàm răng của bố giống như một nơi vừa có bom nổ vậy. Răng phía trong hầu hết đã rụng hoặc đang tiêu biến dần. Tổng cộng hai hàm trên dưới, chỉ còn lại sáu chiếc hình dạng còn nguyên vẹn. Răng bố vốn cũng không chắc lắm. Đấy là món quà mà môn bóng chày mang lại. Nghe nói, nếu cứ đội mặt nạ của cầu thủ bắt bóng mãi, cái tật nghiến chặt răng sẽ hủy hoại cả răng và khớp hàm. Cái hàm răng ọp ẹp đó, vào đêm phải chống chọi với Oh Young Je đã mất đi khoảng một phần ba. Rồi cuộc sống trong tù đã tàn phá nốt chỗ răng còn lại.

Trung tuần tháng 6 năm ngoái, bố nghe nói có bác sĩ nha khoa tới khám răng từ thiện. Nghĩ bụng không biết có xin được ít thuốc giảm đau không, bố bèn tới phòng y tế.

“Trông dáng bác sĩ có vẻ quen quen. Mặc dù đang đội mũ và đeo khẩu trang đi nữa. Ngực tôi đập thình thịch và thấy bất an lạ thường. Bác sĩ đưa tay ra hiệu bảo tôi nằm xuống ghế điều trị. Ngón tay dài mảnh kia, mình đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ, tôi vừa nghĩ thế vừa nằm xuống. Bác sĩ kéo ghế về phía gần đầu tôi rồi ngồi xuống. Rồi giây phút nhìn thẳng vào mắt nhau cũng đến. Tôi nhìn lên, còn người đó nhìn xuống. Vụt một cái, tôi nhận ra đó là ai. Đôi mắt đó mà không nhận ra mới lạ. Chỉ móc mỗi đôi mắt đó quẳng ra sa mạc, tôi cũng vẫn nhận ra được.”

Chú bảo khi đó, chú có thể hiểu được những lời nói đó. Đôi mắt ấy sống dậy rõ mồn một, tựa như chú đang nhìn thẳng vào nó vậy. Hai đồng tử rỗng không, đen thui chợt giãn ra, tựa như một cánh cửa đang mở.

“Từ cách đây lâu rồi, mỗi khi đọc thư cậu gửi, đôi khi, tôi lại thấy vụt qua một nỗi nghi ngờ. Không lẽ y vẫn còn sống và đã thoát khỏi hồ Se Ryung chăng? Bởi người đeo bám Seo Won dai dẳng đến mức đó, đâu có ai ngoài người đó nữa? Nỗi nghi ngờ đó đã được xác nhận. Tôi vô cùng choáng váng. Và tôi sợ. Tới mức cằm tôi run lên lập cập. Tôi nhìn lên bộ mặt người đó. Phía sau khẩu trang, y đang lẳng lặng cười.”

“Hai người không nói chuyện ạ?”

“Y bảo giờ không còn gì phải run nữa rồi. Y nói mọi việc vẫn chưa bắt đầu đâu. Y nói điều trị xong hẳn rồi, sau này sẽ trồng răng giả cho tôi. Tôi nghĩ mình đương nhiên sẽ không điều trị rồi. Dù răng có hỏng hoàn toàn đi nữa, tôi cũng không muốn gặp lại con người đó. Tôi thậm chí không muốn nghĩ tới bộ mặt y. Nếu người đó muốn gặp tử tù Choi Hyun Soo, tôi nghĩ chỉ một lần là phải thấy vừa lòng rồi. Về đến phòng, tôi ngồi nhìn lên tường. Tôi nhìn những bức ảnh của Seo Won dán trên đó. 14 tuổi, 15 tuổi, 16 tuổi, 17 tuổi… Nếu bình thường tôi đã phải thấy bình tâm lại rồi. Mỗi lúc cảm giác tội lỗi, nỗi đau đớn, hối hận, ăn năn dồn tới, mỗi buổi sáng tỉnh dậy sau giấc mộng về cánh đồng cao lương, tôi lại ngồi nhìn ảnh thằng bé. Như vậy, tựa như uống một liều thuốc gây ảo giác, tôi lại có thể bước vào thế giới đó. Thế giới trong những bức thư mà cậu gửi cho tôi. Tôi bay tới đó như một bóng ma, sụt sịt dõi theo thằng bé ngày một lớn, dần trở thành một người đàn ông. Thế nhưng, ngày hôm đó, tôi không thể nào đến nơi đó được. Thay vì thế giới trong mơ đó, một thứ khủng khiếp ập tới. Đó là linh cảm có chuyện gì đó đang xảy ra ngay bên cạnh con tôi. Khi đó tôi chợt nhận ra. Rằng mình phải làm gì, mình có thể làm gì. Cậu còn nhớ hồi còn chơi bóng, tôi chơi ở vị trí gì không?”

Chú gật đầu.

“Vị trí của người phải dựng lại lượt chơi trước mà tìm ra nguyên nhân thất bại, của người phải đọc được thế trận và điều chỉnh nhịp độ trận đấu, người phân tích và dự đoán hành động của cầu thủ đánh bóng vừa bước vào vị trí, người phán đoán thời cơ và khả năng chiến thắng, người phải lấy cả thân mình bảo vệ home-plate, đó là vị trí của cầu thủ bắt bóng. Và tôi là người từ năm 12 tuổi đã được nuôi dạy để chơi ở vị trí đó. Giải nghệ bóng chày rồi, tôi cũng quên bản năng đó đi mà sống. Bởi tôi nghĩ, trong đời tôi sẽ chẳng còn chuyện thắng thua nữa. Thế rồi xảy ra vụ việc ở hồ Se Ryung. Kể từ giây phút tôi giết chết đứa bé gái, cho đến giây phút tôi mở cửa đập nước, không có lấy một giây phút nào tôi được tỉnh táo. Tôi không biết chuyện gì vừa xảy ra với mình, cũng không biết mình vừa gây ra chuyện gì. Cho đến tận giây phút cuối cùng, tôi cũng vẫn chỉ nhìn thấy trái bóng đó. Trái bóng tôi phải bảo vệ. Trái bóng tôi tuyệt đối không được buông ra. Vậy nhưng bây giờ thì không phải như vậy nữa. Cậu có biết, trong bảy năm qua, tôi đã làm gì ở nhà tù này không? Tôi cứ dựng đi dựng lại quãng thời gian hai tuần ở hồ Se Ryung. Hàng ngày, hàng giờ. Giá như thế này, giá như thế kia… Cứ thế, rồi tôi nhận thấy vài điều. Young Je là con người thế nào, vợ tôi đã chết ra sao. Tôi không giết vợ tôi. Đúng là tôi đã đẩy vợ tôi vào tình cảnh đó… nhưng ít nhất cũng không phải chính tay tôi giết.”

Chú nói đó là cảm xúc đầu tiên chú thấy trong mắt bố. Đôi mắt sưng đỏ lên đang run rẩy kia quá đủ để nói lên nỗi đau khổ trong thời gian qua.

“Sau khi Young Je xuất hiện, suốt một tuần liền, tôi chỉ nghĩ đến một vấn đề duy nhất – lý do gì đến tận bây giờ, hắn còn xuất hiện trước mặt tôi? Để tìm ra manh mối, mỗi tuần tôi đến cho Young Je điều trị răng một lần.”

“Anh có tìm ra được gì không?”

“Nghe nói có những thứ mà nếu đi từ thiện ở nhà tù thì sẽ biết được. Khi có lệnh tử hình được đưa xuống, người ta sẽ liên lạc với những người làm từ thiện như mục sư, cha xứ, hoặc cũng có thể là bên tang lễ. Quản giáo cứ gọi điện nhờ sáng mai lên sớm, bằng linh cảm, tôi đã biết là người đó rồi. Thông qua hoạt động tình nguyện để dần dần làm quen trong ngoài, xem ra đó cũng là một trong những mục đích của y.”

“Y biết những thứ đó để làm gì ạ?”

“Vì mọi việc vẫn chưa kết thúc mà.”

“Sao ạ?”

“Cái đêm của bảy năm về trước vẫn còn tiếp tục. Oh Young Je định vào ngày tiến hành án tử hình, y sẽ tóm gọn cả Seo Won và tôi vào tay hắn. Trước đó, y sẽ xử lý trước những kẻ cản trở. Kẻ cản trở ở đây là ai, chẳng cần nói cũng biết rồi. Việc y khiến cậu với Seo Won không thể nào ở ổn định một chỗ, đó chính là để dọn đường cho lúc đó. Bởi phải biến hai người thành kẻ lang thang, khi hai người biến mất mới không có ai tìm kiếm. Tôi chỉ đoán được đến thế. Từ trong này làm sao đoán định được hết tình hình. Có nhiều chi tiết không thể hình dung được.”

Vang lên tiếng chuông báo hết giờ gặp mặt.

“Tôi mong cậu giúp tôi ghép mọi mảnh lại thành bức tranh hoàn chỉnh. Nếu được như thế, tôi…”

Quản giáo đi tới, bố đứng lên khỏi ghế.

“… có lẽ tôi lại được chơi ở vị trí cầu thủ bắt bóng một lần cuối cùng.”

Cuộc gặp đầu tiên kết thúc ở đó. Từ lần gặp thứ hai, câu chuyện của bố bắt đầu. Chú nghe và ghi âm. Về đến nhà, chú mở file ngày trước ra. Trên file đó, chú bắt đầu sắp xếp lại lời kể của bố và dựng lại vụ việc đó. Những lúc không phải làm công việc viết lót, có thời gian, chú lại đi tìm những người liên quan, trong đó, một số người giúp lấp đầy những khoảng trống lỗ chỗ trong câu chuyện. Đến mùa đông, câu chuyện đã xong phần khung sườn chính. Đó chính là lúc chú gửi bản thảo cho Moon Ha Young. Bản thảo dang dở với rải rác những phần về Oh Young Je còn bỏ trống. Với sự giúp đỡ của Moon Ha Young, câu chuyện đã tiến dần tới sự thật. Khi mùa hè đến, chú đã thoát khỏi hội chứng Blue Orb.

Mùa thu năm ngoái, bố đã nhận được bản thảo đóng thành tập. Đó là khoảng thời gian bố được kiểm tra sức khỏe và đã dự cảm về cái chết của mình. Bản thảo đó cũng không có chương cuối. Vì vẫn không thể nào tìm ra căn cứ về sự việc của mẹ.

“Tôi vẫn chưa viết được chương cuối.”

Nghe chú nói thế, bố gật đầu.

“Suy luận đã rõ ràng, nhưng tôi không tìm được manh mối gì cả. Đó cũng không phải là phần có thể chỉ dựa trên suy luận mà viết được.”

“Phần đó, Oh Young Je sẽ tự miệng nói ra.”

“Với tôi ấy ạ?”

“Không, với Seo Won.”

Bố nói rõ kế hoạch của mình. Kế hoạch bắt đầu bằng việc gửi bản thảo và những tài liệu liên quan cho tôi. Bố dự đoán trước rằng chú sẽ bị bắt cóc, nếu dựa theo bản thảo, kiểu gì tôi cũng sẽ phải đối mặt với Young Je. Như vậy, cần phải có người đứng sau giải quyết giúp tình huống này.

“Cậu đi tìm Tuyển thủ đi. Tôi nghĩ anh ta sẽ giúp. Viên cảnh sát hình sự đó, ngay sau khi tôi nhận được tuyên án tử hình, anh ta có đến tìm tôi. Anh ta hỏi đêm hôm đó, đã có chuyện gì giữa tôi và Young Je. Và hỏi có thật là tôi đã giết vợ không. Còn nói tôi cứ giữ im lặng như thế thì sẽ bị tử hình thật đấy. Tôi vẫn giữ im lặng đến cùng. Tôi chẳng có gì để nói, cũng chẳng còn thiết sống nữa. Vì khi đó, tôi nghĩ mọi việc đã kết thúc rồi.”

Chú lắc đầu.

“Tuyển thủ là cảnh sát, chứ không phải luật sư hay trợ lý của Đội trưởng. Mà dù cho anh ta có nói giúp đi nữa, cũng không thể buộc Seo Won làm thế. Thằng bé còn chưa đầy 20 tuổi. Nó đang khó khăn lắm mới sống được. Làm thế này là đẩy thằng bé ra tới bờ vực đấy.”

“Bóng chày đơn giản lắm. Ném bóng, đánh bóng, rồi chụp bóng. Cầu thủ đánh bóng vào vị trí là cầu thủ ném bóng sẽ phải ném bóng. Cầu thủ bắt bóng phải yêu cầu những cú bóng thắng lợi. Bảy năm trước, thằng bé là quả bóng tôi phải bảo vệ, nhưng bây giờ thì không. Bây giờ, nó là đồng đội của tôi. Tôi ra hiệu, còn Seo Won sẽ ném bóng. Việc tiếp nhận hay từ chối tín hiệu của tôi, đó là lựa chọn của thằng bé. Vậy nhưng, người đang giữ bóng lúc này là cậu. Cậu hãy cho thằng bé một cơ hội được lựa chọn.”

“Được thôi, tôi đồng ý hết. Nhưng không có gì đảm bảo là Oh Young Je sẽ xử lý tôi đầu tiên. Cũng có thể y sẽ bắt cóc tôi cùng với Seo Won. Nếu vậy, coi như Seo Won không có cơ hội tiếp nhận tín hiệu của Đội trưởng rồi. Mọi việc có thể sẽ hỏng bét đấy.”

“Tôi không nghĩ sẽ như vậy. Y sẽ khiến Seo Won trực tiếp nhận được giấy thông báo thi hành án tử hình, sau đó sẽ đợi đến ngày nhận thi thể thì xuất hiện. Y sẽ theo dõi thằng bé đau khổ cho đến tận lúc đó. Cậu thử nghĩ lại bảy năm trước mà xem. Y dùng CCTV chiếu trực tiếp hình ảnh Seo Won bị nhốt giữa hồ, rồi vui sướng quan sát tôi đau đớn. Tôi không nghĩ bây giờ y lại trở thành con người có nhân tính hơn hồi đó đâu.”

“Kể cả không có chuyện đó đi nữa, vẫn còn nhiều vấn đề. Tôi lại không có cách nào để biết trước được… ngày thi hành án đó cả.”

“Cả cái đó Young Je cũng sẽ cho cậu biết. Dù bằng cách nào đi nữa, tôi nghĩ cậu cũng sẽ nhận được tín hiệu.”

“Vậy nhưng lỡ Đội trưởng đoán sai tình hình…”

“Cũng có thể như vậy… Nhưng dù thế này hay thế khác kết quả vẫn vậy thôi. Nếu không làm gì cả, Young Je sẽ nắm trọn cuộc chơi, nếu chúng ta làm gì đó, và cái đó lại trúng, chỉ cần vận may đứng về phía chúng ta, chúng ta sẽ có thể kết thúc cái đêm trường đằng đẵng này. Phải hy vọng thế.”

Chú đến sở cảnh sát thành phố S vào đầu tháng 11. Chú nói lúc đó chú còn đang chần chừ, nhưng bức thư cuối cùng của Moon Ha Young đã khiến chú phải hành động. Thời gian qua, Tuyển thủ đã được lên chức Đội trưởng. Thuyết phục Tuyển thủ không mất nhiều thời gian lắm. Sau một tuần kiểm tra lại tất cả tài liệu thu thập được và cuốn bản thảo, Tuyển thủ tỏ ý hợp tác bằng cách gọi đó là “vụ án khó chịu nhất” trong suốt cuộc đời làm cảnh sát hình sự của mình. Anh ta cũng thể hiện sự đồng tình với suy đoán rằng Young Je đã sát hại mẹ, và nhất trí với kịch bản của bố.

Vậy nhưng, nếu muốn bắt được kẻ tình nghi giết hại Kang Eun Joo, thì có một điều kiện phải đáp ứng trước. Đó là chú và tôi để kẻ tình nghi đó bắt cóc. Nếu không sẽ chẳng có lý do gì để tra còng vào tay kẻ tình nghi đó cả. Có thể suy luận được tình huống sát hại mẹ, nhưng không có vật chứng. Rõ ràng phải tống vào tù, nhưng không thể nào ra lệnh bắt được. Coi như bố phải bị tử hình rồi mới quyết định được sự việc có xảy ra hay không, và sự việc phải xảy ra mới có khả năng bắt giữ Young Je. Vậy nên, đội của Tuyển thủ không được chi viện một cách chính thức. Tuyển thủ dự định ngay khi xác nhận vụ việc xảy ra rồi, sẽ nhận chi viện của bên đội điều tra, đến hiện trường bắt giữ Young Je, rồi điều tra về vụ việc Kang Eun Joo.

Người lên kế hoạch tác chiến, người mang theo hai máy theo dõi dấu vết… đều là Tuyển thủ. Chú bảo chú đã lén nhét nó vào trong cổ áo parka của tôi rồi kiểm tra trước. Dùng điện thoại có thể bắt được chính xác vị trí của tôi. Đương nhiên là tôi hoàn toàn không thể nào đoán ra.

Chiều ngày 26, chú nhận được điện thoại đặt hàng viết tự truyện. Chú thấy hơi lạ. Thông thường, trừ khi là quen thân, còn nếu về chuyện viết lót sẽ có liên lạc từ bên nhà xuất bản. Ngay giây phút sau đó, chú chợt thất thần. Đến lúc này, chú nhận ra cái việc “không lẽ” đó đã xảy ra. Cú điện thoại đó là tín hiệu của Oh Young Je.

Địa điểm gặp do phía bên kia quyết định. Sau khi liên lạc với Tuyển thủ, chú bắt đầu những việc đã định. Bản thảo tiểu thuyết và tài liệu, tạp chí Sunday Magazine và đôi giày bóng rổ Nike, chú lần lượt cho vào hộp riêng rồi nhờ Hội trưởng gửi người giao hàng. Đôi giày bóng rổ không phải của tôi. Đấy là đôi giày chú lục tìm được trong thùng rác tái chế trên phố ngoài thị trấn. Chú viết tên tôi lên đó, rồi dùng gạc tẩm cồn làm mờ đi, sau đó cất trong chiếc xe Bongo. Đó cũng là yêu cầu của bố. Bố đoán trước được tôi sẽ không đọc bản thảo đó. Đôi giày đó không phải thư mời của Oh Young Je, mà có thể coi như tín hiệu của bố – “Con đọc bản thảo này đi.”

Kế hoạch tác chiến của Tuyển thủ như sau. Sau khi bị bắt đi, chú sẽ dẫn theo Lính mới tới mai phục ở bên huyện Hwa-won. Xác định vị trí của hai chúng tôi qua máy phát xong, nhóm cảnh sát đang đợi bên thành phố S sẽ quyết định hành động tiếp theo. Vậy nhưng trong suốt hai ngày một đêm, cả hai chiếc máy phát tín hiệu đều không ra khỏi làng Hải Đăng. Tuyển thủ chắc rối trí lắm. Chỉ còn biết ngờ vực hay là mình suy đoán sai. Dự tính sẽ đến hồ Se Ryung hoặc khu vườn ươm đã làm rối nhiễu khả năng phán đoán tình hình.

Chú kết thúc câu chuyện. Tôi im lặng, ngồi lún sâu vào trong ghế. Một cơn phẫn nộ bùng lên trong ngực. Những ngọn lửa không rõ đối tượng, không rõ lý do, và cũng không thể nào dập tắt nổi. Đó chính là cơn phẫn nộ đã đẩy tôi ra ngoài biển lúc nhận được giấy thông báo thi hành án tử hình.

Khoảng 9 giờ, Tuyển thủ gọi điện đến phòng bệnh. Anh ta nói đã cho chiếc Bongo đỗ chờ dưới bậc thềm phía sau bệnh viện. Anh ta cũng bảo phóng viên sắp kéo đến bệnh viện. Và còn nói thêm là trước khi về, nhớ xem bản tin bên đài YTN. Tôi bật tivi lên. Đang có bản tin nóng.

Trước hết là tin về việc thi hành án tử hình đối với Choi Hyun Soo. Tiếp theo, cảnh sát trưởng sở cảnh sát thành phố S bắt đầu trình bày tóm tắt vụ án. Ông ta đề cập ngắn gọn đến việc Oh Young Je còn sống, dùng thuốc khiến người giám hộ con trai của Choi Hyun Soo ngất xỉu, rồi bắt cóc, đang định sát hại thì y bị bắt tại hiện trường, trong xe y, phát hiện có bài vị và quan tài dành cho cho “cậu Choi”. Oh Young Je bị bắt vì tội có chủ tâm giết người, bạo lực, bắt cóc và giam cầm người khác, cùng việc bị nghi ngờ vi phạm luật sử dụng dược phẩm. Mấy tay Supporters cũng chung số phận. Không thấy đề cập đến việc bị tình nghi sát hại mẹ.

Tôi tắt tivi đi. Choi Hyun Soo chết rồi vẫn cứ là quân sát nhân. Vừa rồi đã được thoát khỏi mối nghi ngờ giết vợ, nhưng đánh giá vẫn không có gì khác đi cả. Oh Young Je bị bắt rồi, nhưng tôi vẫn là con trai của Choi Hyun Soo. Linh hồn những người đã chết vì tôi đang cưỡi trên lưng tôi. Cả đời này mang những người đó trên lưng, liệu tôi có sống nổi không?

Chú gỡ kim truyền dịch ra, đứng dậy rồi bắt đầu cởi bộ đồ bệnh nhân.

“Chú định đi Uiwang thật ạ?”

Tôi hỏi. Chú mặc chiếc áo len vào.

“Chú không nghe vừa rồi bác sĩ ở phòng cấp cứu nói gì sao?”

Đôi mắt khờ khạo thoáng liếc nhìn tôi.

“Bác sĩ nói không có gì bất thường còn gì.”

Bác sĩ không nói như vậy. Bác sĩ nói ngoài triệu chứng ngộ độc thuốc cấp tính, triệu chứng ức chế hệ thống thần kinh trung ương, điện tâm đồ cho biết bị rối loạn nhịp tim, rối loạn hô hấp thể nhẹ… thì vẫn chưa phát hiện gì bất thường đấy chứ. Chú tìm giày rồi xỏ vào chân. Tôi thấy bất an. Thật lo ngại. Người chú thế kia, liệu có lái xe được không? Nhưng tôi không đủ can đảm để can ngăn chú. Không có chú, tôi sẽ phải đi cùng tài xế mà Tuyển thủ cử tới. Không thì cứ việc đợi đến khi chú khỏe mạnh lại hẳn đi. Vế trước thì tôi không thích, còn vế sau thì không thể. Từ Haenam tới Uiwang, khoảng cách đó dù có bay như phản lực cũng phải mất hơn năm tiếng đồng hồ. Thời gian hẹn với bên nhà hỏa táng Baekje là 5 giờ. Đồng hồ đang chỉ 9 giờ 20.

Chúng tôi ra khỏi phòng bệnh. Đằng sau chiếc xe Bongo có để một hộp giấy to và hai bộ tang phục màu đen. Tôi mở hộp ra. Bên trong là đồ liệm và di ảnh. Chú chuẩn bị tất cả những thứ này khi nào nhỉ? Chú dự kiến trước cái chết của bố rồi ư? Di ảnh là bức được miêu tả trong tiểu thuyết của chú. Bức ảnh bố lúc sắp đội mặt nạ cầu thủ vào, đang nhìn đâu đó mỉm cười. Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi nhớ ra câu cuối cùng trong bài đăng trên mạng của bạn đồng môn của bố.

“Đôi mắt trẻ trung kia, khi đó đang nhìn thấy thứ gì mà cười như thế nhỉ?”

Ai biết được điều đó chứ? Chỉ chắc chắn rằng cái “thứ gì” mà đôi mắt trẻ trung này nhìn khi đó không phải giá treo cổ.

“Cháu thay quần áo đi.”

Chú lên tiếng. Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn chú. Bộ tang phục đen trông thật xa lạ. Cả chiếc băng tang đeo tay cũng thật xa lạ. Xa lạ như người cầu thủ bắt bóng trẻ trung đang cười trong bức ảnh vậy. Tôi đặt di ảnh xuống. Chú đi sang phía ghế tài xế. Chúng tôi rời bệnh viện.

“Về bố ấy ạ…”

Khi đi qua khu vực gần Namwon, tôi mở miệng.

“Hình như bố nghĩ chỉ cần xử lý Oh Young Je là tất cả đều kết thúc phải không ạ?”

“Không. Chỉ là bố cháu mong tự cháu muốn làm việc đó.”

“Tại sao ạ?”

“Đội trưởng sợ thứ vẫn đang ẩn sâu bên trong cháu. Thứ đó…”

Chú im lặng, chỉ đăm đăm nhìn phía trước một lúc.

“… Thứ đó có thể khiến cháu tự sát, khiến cháu có thể giết ai đó, và xa hơn nữa, có thể biến cháu thành quái vật.”

“Cái thứ ở bên trong cháu do ai làm ra chứ? Ai đã trải qua trọn vẹn một quá trình như thế chứ? Là bố. Giết mình, giết người, rồi tự biến mình thành quái vật, người đó cũng chính là bố.”

“Chính vì như vậy đấy.”

Tôi nín lặng. Một luồng khí lạnh buốt quét qua ngực. Chú nói.

“Vậy nên… Đội trưởng mong cháu sẽ không như thế.”