- 5 -
Hôm nay là ngày cuối cùng của anh trên cõi đời này. Anh còn tất cả 12 tiếng nữa. Anh sẽ chờ đến nửa đêm, thời khắc giao hòa giữa trời và đất, thời khắc cả thế gian đang say ngủ, thời khắc chỉ có bóng tối ngự trị, anh sẽ tìm đến dòng sông Chao Phraya hoặc một ngọn tháp cao nhất trong thành phố. Anh đang chờ đợi thời khắc đó, thời khắc giúp anh loại bỏ nỗi đau và tìm được hạnh phúc trọn vẹn.
Buổi sáng, anh uống trà cùng Phra Viriyang. Anh hỏi ông.
- Thầy có thấy hạnh phúc không?
Phra Viriyang có nước da nâu bóng của những người Đông Ấn. Mọi nét trên khuôn mặt ông đều tròn trịa như Đức Phật. Ông không mỉm cười.
- Có. Nhưng không trọn vẹn.
- Tại sao có?
- Vì ta đã từ bỏ hoàn toàn những ám ảnh của ham muốn, hận thù và học cách sống mới mỗi ngày mỗi giờ. Ta kham nhẫn trước những biến đổi của cuộc đời này mà không hằn học hay sợ hãi. Niết bàn không thể đo lường bằng không gian và thời gian. Nó chỉ có thực đối với những ai đã từng trải nghiệm. Niết bàn ở ngay giữa trái tim mỗi chúng ta. Chỉ có điều, đường đến đó đầy gian nan, trắc trở. Khó khăn nhất không phải là vật lộn với những trở ngại trên đường đi mà đấu tranh với chính mình. Đấu tranh với chính những đòi hỏi và cám dỗ tự thân mới là điều kinh khủng và ghê sợ nhất.
- Tại sao không trọn vẹn?
- Vì ta vẫn còn chứng kiến những khổ ải của tha nhân. Ta không thể bịt mắt làm ngơ trước nỗi đau đớn của chúng sinh. Ta vẫn chưa hoàn toàn vô cảm với cõi đời trần thế. Nếu khổ não vẫn còn, ấy chưa thể là Niết bàn tối hậu.
Trác thở dài. 7 ngày qua, 7 ngày anh lang thang trên một sa mạc mông lung, vô định mà không tìm kiếm được gì, trước mặt vẫn chỉ có cát và cát. Anh muốn nhanh chóng kết thúc sự tìm kiếm dai dẳng này.
- Chiều nay con về chùa nào?
- Con xong rồi. Đây là ngôi chùa thứ bảy. Chiều nay con làm lễ xả giới. Thời hạn của con đã hết.
Thời hạn, luôn là những nỗi đeo đẳng đầy u ám.
- Tôi cho các cậu thời hạn 7 ngày nữa. – Hayden cất giọng đầy kẻ cả của một kẻ đang nắm giữ quyền lực.
7 ngày chỉ là một cái cớ, cũng như sau này anh đặt ra cho mình một thời hạn 7 ngày. Chỉ là một cái cớ để đi đến kết thúc. Mặt Chuyên lạnh như băng, duy đôi mắt là đau đớn và buồn bã. Còn anh, chỉ nghe lại điều đó từ Chuyên, vì biết rằng nếu đối mặt với con rắn độc có thân hình bò mộng, sẽ khó mà kìm giữ được ý nghĩ và hành động của mình. Trước đó, điều Chuyên báo với anh là một tin sét đánh. Đối tác tiềm năng đang thu mua titan tinh chất đã hủy bỏ thương vụ mà họ gần đi đến ký kết. Để chuẩn bị cho việc giao hàng đúng thời hạn, anh đã bỏ ra một số tạm ứng khổng lồ trong đó phần lớn là vốn vay từ ngân hàng có thế chấp để gom hàng từ các nhà cung cấp khác, thậm chí ngay cả khi chưa ký hợp đồng. Thị trường titan ở Canada đang thừa ứ mặt hàng mà đây lại là một mẻ lớn. Họ là khách hàng quen, và chúng ta là nhà cung cấp tốt nhất. Cả anh và Chuyên đều đồng ý như thế. Họ không ngại phải mạo hiểm. Cha anh đã nói rằng kinh doanh phải mạo hiểm, chỉ chắc đến 60% đã là điều đáng mừng, còn chờ đến 100% thì không còn là kinh doanh nữa. Tuy nhiên, đối tác của họ đã hủy bỏ hợp đồng nguyên tắc ở phút cuối cùng.
- Hợp đồng rơi vào tay IR. – Chuyên ào vào phòng với nét mặt kinh hoàng. – Chúng gạn giá xuống mười lăm phần trăm.
- Làm gì có chuyện ấy, nếu xuống giá mười lăm phần trăm thì bọn chúng lỗ nặng.
- Chúng chấp nhận, chỉ với một mục đích duy nhất, cho Titan E.C chết hẳn, cho dù chúng cũng cùng chịu chung một phần số phận với chúng ta trong vai trò cổ đông chiến lược. Đây là khổ nhục kế. Kẻ nào trường vốn, kẻ ấy sẽ thắng.
Trác vòng hai tay lên ôm lấy mặt. Anh gục đầu xuống bàn.
- Cậu làm ơn ra đi. Để tôi yên một mình.
Lô hàng mà họ thu mua đúng vào thời điểm ngoại tệ đang lên vùn vụt và họ bị đọng vốn khi mọi thứ đã xuống giá. Hayden cho họ thời hạn 7 ngày để mua lại toàn bộ cổ phần với giá rẻ mạt chỉ bằng một nửa lúc đầu. Trước đó, hắn kiên quyết thay đổi giám đốc điều hành với lý do “quản lý không tốt” và “vi phạm quyền điều hành”. Đó chỉ là một cái cớ và trước sau gì điều đó cũng xảy ra. Thay đổi các vị trí nhân sự chủ chốt là việc làm đương nhiên của các công ty thôn tính. Chuyên cay đắng:
- Hắn muốn hất cẳng chúng ta. Hắn thậm chí không cho chúng ta một con đường sống. Nhưng mà… - Chuyên ngần ngại. – Tôi vẫn chưa hiểu tại sao Hayden lại biết vụ làm ăn ấy. Tại sao hắn lại biết tường tận về bạn hàng của Titan E.C và số liệu thu mua chính xác của chúng ta. Việc này ngay cả các cổ đông khác cũng không được biết.
Trác hơi sững lại. Thương vụ này, họ đã cố tình làm sai luật khi không đưa ra bàn bạc trước hội đồng cổ đông vì sợ sẽ gặp cản trở. Họ mạo hiểm, nhưng phần thắng đã nắm chắc trong tay, chỉ thất bại tê tái vào giờ phút cuối. Một tia chớp lóe lên trong đầu Trác. Nó soi rõ khuôn mặt Suzy đang lúng túng trong phòng làm việc của anh vào lúc nửa đêm.
- Em tính dọn dẹp phòng cho anh.
- Em tính dọn dẹp phòng cho anh. Bừa bãi quá.
- Câu chuyện của anh làm em không ngủ được. Em tính dọn dẹp phòng cho anh. Bừa bãi quá.
- Câu chuyện của anh làm em không ngủ được. Em tính dọn dẹp phòng cho anh. Bừa bãi quá.
Hình ảnh ấy lặp đi lặp lại quay cuồng trong đầu anh. Mọi thông tin anh để trong máy tính xách tay, chỉ có anh và Chuyên biết. Những cú điện thoại bí ẩn khi họ đang bên nhau trên bãi biển. Nét mặt thay đổi thoáng qua của Suzy khi nhận được các tin nhắn. Tất cả ào lên như sóng thủy triều. Anh lặp lại, lời nói thốt lên giống một tiếng rên não nề của kẻ đang hấp hối.
- Cậu làm ơn ra đi. Để tôi yên một mình.
Khi bước ngang qua sân để vào trai phòng thỉnh chào sư trụ trì Phra Viriyang trước lúc lên đường, anh nhìn thấy các tăng đang túm tụm về một việc gì đó với khuôn mặt nghiêm trọng hơn lúc thường.
- Phra Suphan đã viên tịch. – Viriyang bảo anh. – Chiều nay chúng ta sẽ cung chúc cho Người nhanh siêu thoát.
- Vậy sao?
Trác kinh ngạc. Anh không thể ngờ rằng vị sư trụ trì khắc khổ giảng đạo cho anh ngày đầu tiên đã đi về cõi Phật, trong khi anh vẫn còn đọng lại nơi trần thế. Anh còn 12 tiếng nữa, kịp thời gian để nhìn linh cữu Suphan lần cuối. Anh muốn có mặt để vĩnh biệt con người đáng kính trọng ấy, người đã khuyên anh giới hạn 7 ngày của mình trước khi tìm sự giải thoát.
Khi anh đến nơi, hầu như tất cả chư thương tọa cùng đại đức trong thành phố và cả những tỉnh khác đều đã có mặt. Nhục thể của Phra Suphan được đưa vào linh cữu để chuẩn bị hỏa táng. Bất chợt, một Sa Di lướt qua mặt Trác – Phra Pornchai. Vị sư trẻ đưa cho anh một bao thư bọc giấy sơ sài.
- May quá anh có ở đây. Phra Suphan nói rằng tôi phải đưa cho anh bằng được lá thư này trong ngày hôm nay. Tôi đang lo rằng anh không còn ở Wat Phu Arun nữa.
Nói xong Phra Pornchai vội vã quay đi. Trác băn khoăn cầm phong thư được dán kín. Có điều gì mà vị thiền sư quá cố còn nhớ đến anh, một người xuất gia chỉ trong 7 ngày. Trác chậm rãi xé bìa ngoài. Bên trong có một lá thư và một bì thư được dán kín nữa. Thư viết ngắn, nét chữ viết bằng mực đen mềm mại nhưng dứt khoát.
“Gửi Chakri Thatlacheewo,
Khi con đọc lá thư này, linh hồn ta đã rời khỏi nhục thể và đang trong quá trình miên viễn của đời sống.
Chúng ta đang ở cõi người, khi chết đi sẽ thác sinh vào một trong sáu cõi luân hồi, nhưng con nên nhớ rằng, ngay cả khi con đang sống ở trên đời, tâm thức con cũng đang luân chuyển qua sáu cảnh giới trong từng khoảnh khắc. Nếu con an vui ở tâm định tĩnh thì con đang ở cõi trời, nhưng nếu lòng con sục sôi thù hận thì con đã rơi vào hỏa ngục.
Con sẽ hỏi ta làm sao thay đổi cảnh tượng đang biến hiện bởi tâm thức khi mà bản thân con đã ở tận cùng hỏa ngục. Chakri, câu trả lời đang ở giữa trái tim con. Ta nhắc lại, nếu như con chỉ còn một tiếng nữa để quyết định trước khi đi vào cõi chết, hãy làm điều gì mà con cho là đúng nhất. Nếu tự thân con không thể quyết định, lúc ấy hãy mở lá thư thứ hai này.
Con cho rằng trên cõi trần thế này không còn gì để níu kéo nữa. Ta nhắc lại lời đã từng nói với con. Vẫn còn một thứ linh thiêng và không thể thay thế. Ấy là Đất con ạ. Con sẽ không thể quay lưng với bản thể đã sinh ra phần hồn của con.
Ta là kẻ đã giác ngộ, đã thoát ra từ hỏa ngục để rồi vô cảm với mọi ham muốn cảm xúc và dục tính trên cõi đời này, nhưng có một điều ta vẫn chưa thể tận diệt đến giờ phút cuối cùng. Ấy là Đất con ạ. Suốt cả cuộc đời, ta thương nhớ cội rễ đã sinh ra ta. Ta là người có chung cội nguồn với con, con trai ạ.
Phra Suphan Sirintharo”
Trác kinh ngạc. Phra Suphan cũng là người Việt.
- Phra Suphan là người gốc Việt? – Trác buột hỏi khi tìm được Phra Viriyang giữa những chư tăng đang làm lễ cầu siêu.
- Đúng vậy. – Viriyang mặc tăng phục, mắt nhắm nghiền lần tràng hạt. – Ông ấy sang đất Thái từ hồi trai trẻ, khi còn chưa xuất gia. Nghe nói trước đó ông ấy đã gặp điều phẫn uất đến độ suýt tìm đến cái chết. Nhưng quan trọng gì đâu. Tất cả chúng ta đều giống nhau về cội rễ. Chúng ta thác sinh từ đất Phật và lại trở về với cõi Phật.
Các chư tăng và chúng sinh bắt đầu đi vòng quanh để thả hoa giấy vào linh cữu của Phra Suphan. Bông hoa giấy của Trác rơi trên ngực Suphan. Một giọt nước rời khỏi hốc mắt đã cay xè. Phra Suphan, con người khắc khổ tưởng chừng chẳng còn chút lưu luyến với hồng trần, đến phút cuối vẫn đau đáu tình yêu về cội rễ. Ngoài Trác ra, không ai khóc. Tất thảy đều đón nhận cái chết một cách bình thản. Nhục thể như ngọn lửa hồng. Khi ngọn lửa đã tắt, nghĩa là nhân duyên đã tận. Chỉ đơn giản vậy thôi. Cái chết của con người cũng chỉ là sự chuyển đổi trạng thái, có gì đâu phải hãi sợ. Anh cũng không hãi sợ cái chết, cái chết của chính mình lại càng không.
Người ta đã mồi lửa vào dàn pháo bao quanh linh cữu ngay sau khi nắp quan tài được đóng lại. Tiếng pháo nổ lép bép rực sáng lên những ngọn lửa màu cam, lửa bắt vào những bông hoa giấy và nhanh chóng phủ kín linh cữu. Tiếng niệm rì rầm nổi lên, cầu mong linh hồn Phra Suphan mau về đất Phật.
Bờ sông Chao Phraya lộng gió. Dòng nước đen lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn đêm trên cầu và dọc hai ven bờ. Còn một tiếng nữa là đến nửa đêm, nhưng Bangkok vẫn ồn ào, náo nhiệt như trong cõi ảo mộng. Anh thấy hoa mắt, loang loáng trong những vụn nước li ti đôi mắt buồn bã của Chuyên.
- Sáng mai mình đi.
- Đi đâu? – Trác hỏi ngơ ngẩn, âm cuối không ngân lên giống một câu hỏi mà trùng xuống não nề.
- Tôi chưa biết. – Chuyên nhìn ra ngoài cửa sổ có tán lá bàng đỏ úa. – Nhưng không về Thái. Tôi sẽ làm lại từ đầu.
Nói xong Chuyên quả quyết bước ra cửa.
- Chayo. – Trác ngập ngừng. – Tôi… xin lỗi.
Chuyên không quay lại, khẽ nhún vai, rồi nhanh chóng khuất sau cánh cửa gỗ dày.
Trác ngồi sâu vào trong chiếc ghế xoay dường như xa lạ, cô độc và tuyệt vọng hệt lúc này, khi đang đứng bên một bờ sông tráng lệ.
Còn 30 phút nữa. Anh cảm thấy những bước chân lướt qua sau lưng mình. Một đôi trai gái đang đi dạo. Họ im lặng đi bên nhau trong một cái hôn dài. Tiếng bước chân xa dần. Tiếng những bước chân xa dần thực sự rất đáng sợ.
Còn 15 phút nữa. Đường chân trời đang ánh lên những vệt đỏ nhấp nháy báo hiệu một chiếc máy bay sắp hạ cánh. Anh chưa hình dung linh hồn sau khi chết sẽ tồn tại như thế nào. Nó sẽ nặng nề luẩn quẩn quanh thể xác còn chưa rã nát, hay sẽ lập tức bay lên cùng các vì sao rồi nhanh chóng quyện vào vũ trụ hư vô.
Còn 5 phút nữa. Khúc sông này đột nhiên vắng lặng. Tàu bè ngớt bóng. Trên cầu xe cộ qua lại thưa thớt. Sẽ không ai làm phiền đến anh hết. Anh thấy thanh thản trong đầu óc trống rỗng. Mọi buồn đau, não khổ, hận thù đã được gió sông gột sạch và nhấn chìm trong cõi nước sâu. Chỉ vài phút nữa, linh hồn anh cũng nhẹ bỗng như gió trời kia, phiêu diêu qua những miền anh chưa từng biết đến, còn thân xác sẽ ngập vùi trong dòng chảy mát lạnh và êm ái. Anh lấy hết những món đồ lặt vặt để trong các túi áo túi quần và đặt trên một chiếc ghế đá. Trong đó có bức thư thứ hai của Phra Suphan. Anh đã hoàn toàn quên mất nó sau khi rời khỏi nhà hỏa táng. Trác không thể không làm cái việc cuối cùng là đọc nốt lá thư của vị thiền sư đáng kính. Anh bóc tờ giấy bọc ngoài. Bức thư này, thậm chí còn ngắn hơn nữa, chỉ có một dòng duy nhất. “Chakri, định mệnh nằm trong tay con. Hãy thử điều đó bằng cách sử dụng sợi dây liên lạc cuối cùng”.
Sợi dây liên lạc cuối cùng. Là cái gì vậy? Anh ở bên bờ sông này. Cô độc trên cõi đời rộng lớn. Không có nơi nào là nhà. Không nơi nào là quê hương. Không bạn bè thân thích. Không gia sản. Không tương lai. Không hy vọng. Không tình yêu. Không một người mong đợi. Anh không hiểu ý của Suphan. Có thể ông ta cũng đã từng giống anh, song ông còn có niềm tin bền bỉ vào một điểm tựa mơ hồ. Còn anh không có điểm tựa nào hết. Phía trước và phía sau. Bầu trời và mặt đất. Mông lung tựa hồ không phải cõi trần gian.
Mắt anh chợt chạm vào một vật màu đen đang đặt trên ghế đá. Chiếc điện thoại. Có phải ý Suphan muốn nhắc đến món đồ trần tục này. Suốt 7 ngày bền bỉ trong vai người lữ hành trên sa mạc, anh đã hoàn toàn lãng quên thứ thiết bị văn minh mà thường ngày anh không thể rời nó lấy một phút.
Trác băn khoăn vài giây rồi nhấn vào nút màu đỏ như một cái máy. Trên màn hình hiện ra vòng tròn quỹ đạo. Nó biến hình với tín hiệu đồng hồ cát, và liền sau đó là những hồi chuông dài dập dồn.
- Chak à. – Giọng Chuyên vang lên ở đầu dây bên kia đầy lo lắng. – Tôi đã gọi điện cho cậu liên tục trong suốt những ngày vừa rồi. Cậu đi đâu? Làm gì? Mọi chuyện có ổn không?
- Ổn, cậu đừng lo. – Trác cố giữ cho giọng nói được bình thản.
- Thế thì được. – Chuyên vui vẻ như những ngày họ còn ngồi chơi cờ bằng đá vụn bên cánh đồng rực nắng. – Tôi vẫn ở đây, nhưng đã vào miền Nam rồi. Có một bạn hàng quen và tôi đang được mời tham gia dự án mới của họ. Cậu cũng về đây chứ?
- Tôi chưa biết.
- Cậu đừng thế. Đối với chúng ta, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Anh không thể tin được là Chuyên lại có thể vui vẻ đến vậy sau bao nhiêu biến cố đã xảy ra.
- Cậu còn giận tôi không?
- Giận? Sao lại thế? – Chuyên cười to. – Giận cậu thì giận hết cuộc đời này. Từ lúc nhìn thấy cậu đến giờ lúc nào cậu chẳng là một gã cứng đầu. Tôi mừng vì sau một vài chuyện, cái đầu đá của cậu có mềm ra được một chút.
- Cũng chẳng mềm lắm đâu. Cứng hơn thì có. – Trác bỗng giở giọng châm chọc quen thuộc.
- Thôi đấy, tôi đang ngồi bên bờ sông Sài Gòn. Lộng gió. Một chai bia để trước mặt và hai chú mực khô giòn. Cậu có về đây kịp thì tôi chờ, bằng không thì đành hưởng sự sung sướng một mình vậy.
- Có chứ. Chờ tôi với.
Lời nói buột nhanh hơn ý nghĩ. Nếu đây là định mệnh thì hẳn ông Trời đã nhắc nhở Chuyên gọi điện đúng vào lúc anh mở máy. Nhưng anh đồ rằng không phải thế, có thể Chuyên đã gọi anh liên tục những ngày vừa qua trong vô vọng. Anh vẫn còn mắc nợ cậu ấy. Anh chưa trả được nợ, cớ sao lại đã vội vã trốn tránh. Suphan nói rằng cái chết không phải là sự giải thoát khi nó vẫn còn nặng bao nỗi trần ai. Anh vẫn thanh thản trong xác thân nhẹ bỗng và chợt thấy ngạc nhiên vì điều đó. Đấy là sự thanh thản của người vừa vượt qua cõi chết.
Trong khoảnh khắc, anh nhận ra rằng mình vẫn còn một mối dây liên hệ, một điểm tựa để tôn thờ cho đến khi đi hết chiều dài của con đường này. Đấy là Đất. Đất đã cho cha anh tất cả khi ông chỉ có hai bàn tay trắng, và Đất sẽ không hẹp hòi gì với anh hơn thế. Qua những gợn nước lấp loáng dưới dòng Chao Phraya, anh nhìn thấy những ụ cát đen huyền hoặc. Cha anh đã khởi đầu từ một ụ cát đen trong lòng đất. Tại sao anh lại từ chối nó?
Một tiếng sau, những cư dân sống ven bờ Chao Phraya nhìn thấy một người đàn ông gày gò, hai bàn chân rớm máu khô xác, râu ria lởm chởm với quần áo xộc xệch như người lữ hành vừa lạc đường lâu ngày trên sa mạc. Tuy nhiên, đôi mắt anh ta mỉm cười tựa hồ vừa cảm thấy làn hơi ẩm ướt đang thổi luồn từ một ốc đảo.
Đêm nay, Bangkok vui mừng đón nhận cơn mưa hiếm hoi ngay giữa mùa khô.
Chú thích:
1. Trong giáo lý về ba thân Phật, Pháp thân là thân siêu việt nhất của tất cả chư Phật và các chúng sinh đã được giác ngộ hoàn toàn.
2. Diệt đế: Chân lý thứ ba trong Tứ diệu đế.
3. Marga: Đạo đế (con đường đúng để loại trừ cái khổ)