← Quay lại trang sách

Đôi Khi, Tình Yêu Vẫn Hay Đi Lạc Đường

Tôi ngồi trên lô tầng hai, sát cánh gà, bên cạnh một cô nàng gầy nhom đang bị viêm mũi và một ông già béo núng nính mà bất chấp tiếng sụt sịt mũi rất to của cô gái vẫn đều đều điệu ngáy từ lúc bản Rhapsody Rumani số 1 mở khúc dạo đầu. Ông ta ngáy đều đặn rồi tăng dần biên độ âm thanh và kết thúc bằng một tiếng gù lên kinh hoàng. Sau mỗi tiếng gù đó, ông ta tự giật mình vì tiếng ngáy của mình, mở to mắt ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lại kéo khúc tiếp theo. Lô của chúng tôi có bốn ghế, nhưng một ghế bỏ không, chắc là khách bỏ vé. Thường thì khán giả trong nhà hát đi từng đôi một, nhưng đây là lô hạng bét với những vé lẻ ghép được cho ai thì ghép, thành thử ba chúng tôi ngồi như ba cốc nước thừa ra trong lô hàng phế phẩm, mỗi cốc một màu.

Lẽ ra tôi có thể ngồi đàng hoàng trên dãy ghế đầu tiên ở tầng một dành cho khách V.I.P, vì hôm qua nàng bảo tôi “Buổi biểu diễn này quan trọng, toàn là các nghệ sỹ quốc tế nên em chỉ được phân hai vé, dĩ nhiên em dành cho anh vị trí đẹp nhất trong nhà hát”. Nhưng đến tận trước khi chia tay tôi để chui vào phòng thay phục trang, nàng vẫn kiên quyết tra hỏi tôi lý do tại sao lại từ chối “chiếc vé hạng nhất” để chui lên lô dành cho khách ít tiền. Thậm chí còn dọa nếu tôi có ý đồ giấu giếm sẽ xoá số điện thoại của tôi trong phonebook. Cái này để từ từ rồi tôi kể. Chuyện dài lắm, nhưng điều quan trọng nhất là tôi đang có ý định chiếm hữu nàng cho một cuộc hôn nhân không có hồi kết. Tôi là một gã trai ế vợ, mặc cho thiên hạ tế nhị phàn nàn rằng “Yêu cầu của cậu cao quá. Tình yêu không như người ta tưởng tượng trong phim Hàn Quốc, cậu cứ cưới một cô gái chân ngắn, trí tuệ trung bình, cô ta sẽ tôn vinh cậu như một ông hoàng”, nhưng tôi biết thừa rằng thậm chí một cô gái chân dài 60cm với trí tuệ đủ để phân biệt đâu là món trứng luộc đâu là món trứng rán cũng chẳng thèm để ý đến một gã như tôi. Nhưng thật ông Trời đôi khi vẫn đi dạo đâu đó xung quanh chúng ta, bằng chứng là sáu tháng trước đây, khi tôi đã bước sang tuổi 39 lẻ 3 tháng 13 ngày thì tôi được người ta giới thiệu nàng. Nàng kém tôi đúng 9 năm 3 tháng 13 ngày, khuôn mặt cân đối đến tuyệt mỹ, phong thái đoan trang chuẩn mực. Tôi không ước gì hơn thế cho dù một lần thằng cha cùng phòng thốt lên một câu rất vô duyên “Tao chả chê nàng được điều gì, nhưng…” – “Nhưng sao?”, tôi cảnh giác. – “Tao thấy nàng cứ giống như hột cơm trong Toả nhị kiều của Xuân Diệu, đúng rồi, như hột cơm ấy”.

Mặc cho ai nói gì thì nói, tôi quyết chí chuẩn bị đưa “Hột cơm” ra trình diện quan viên hai họ. Gã kia còn ác miệng cho rằng vì nàng giống “hột cơm” nên chắc giờ này mới còn nguyên đó để dành cho tôi nâng niu đưa vào bát. Song chỉ mình tôi biết rằng nàng đã có cả thảy ba mối tình, mà nguyên nhân đổ vỡ của chúng dẫn đến việc tôi phải từ chối chiếc vé hạng nhất để chui lên ngồi lô sát cánh gà. Hột cơm của tôi là một nhạc công đàn harp trong dàn nhạc của nhà hát. Mỗi buổi trình diễn, nàng mặc bộ nhung the đen tuyền với chuỗi ngọc trai hồng nhạt ngự trên chiếc cổ yêu kiều, lưng ưỡn thẳng và đôi bàn tay thon dài lướt trên những dây đàn cao quý. Lẽ dĩ nhiên, nàng luôn dành những chiếc vé thượng hạng cho fan hâm mộ số một của mình. Mối tình đầu mà nàng quen gọi là Số Một tan vỡ vì một lý do mà tôi cho rằng hết sức chính đáng. Hôm đó nàng tham gia biểu diễn buổi hoà nhạc chào mừng quốc khánh Bulgary. Số Một ngồi chễm chệ hàng ghế đầu chen giữa các ngài đại sứ tóc vàng mắt xanh, những nghệ sỹ bắt tay nhau bằng những ngón dài búp măng, những mệnh phụ phu nhân kiêu kỳ khoác khăn voan hờ hững trên vai trần. Khi trích đoạn Ruchenista du dương như dòng Danube chảy qua những cánh đồng hoa hồng khiến cả nhà hát phải nín thở đến độ một chú muỗi gầy trót đập mạnh cánh cũng gây ra điều khó chịu thì Số Một ngáy ồ ồ như sông Hồng đang vào mùa nước lũ. Mười hàng ghế đầu náo loạn. Đến lần thứ ba phải lay Số Một dậy thì nhân viên nhà hát điệu cổ khách V.I.P ra sau tấm rèm đỏ. Hột cơm của tôi giận tím mặt, nàng kể thế. Nếu là mặt tôi thì ắt còn pha thêm màu xanh, đỏ, vàng, tôi phụ hoạ.

Bẵng đi hai năm sau đó, khi nỗi đau về Số Một đã nguôi ngoai, nàng lại đưa Số Hai vào vị trí “hàng ghế đẹp nhất”. Số Hai quả là tuyệt vời, đôi mắt long lanh nước đắm đuối nhìn lên những sợi dây đàn lả lướt, đôi tai không thể hiện thái độ gì nhưng chắc hẳn đang đắm chìm trong phút solo ngắn ngủi mà vì nó nàng phải luyện đến cả tháng trời. Nhưng khi hồi ba của vở Carmen kết thúc, cũng là lúc thính giả giải lao dự tiệc trà ngoài sảnh, nàng không thấy Số Hai quay lại nữa. Nàng một mắt nhìn nhạc trưởng, một mắt lướt khắp khán phòng để tìm Số Hai mà vô vọng. Nhân lúc một đồng nghiệp đang biểu diễn bản độc tấu piano của R.Schumann, nàng vội vã ra ngoài để tìm. Và nàng đã tìm thấy. Sô Hai đang nán lại các bàn tiệc trà để uống ừng ực hết cốc bia nọ đến cốc bia kia. Mặt Số Hai đỏ tía lên. Nhìn thấy nàng, Số Hai hết cười ngặt nghẽo rồi lại khóc tu tu, lưỡi đã líu cả lại “Em, hồi bà nội anh mất, ở làng có thằng cha kéo nhị nghề đến nỗi nó mà đã xong một chầu thuốc lào thì kéo đến thằng bán kẹo kéo đi qua cũng phải bật khóc, thế mà so với em vẫn chưa là gì. Cứ nghe em đàn là anh lại nhớ đến bà nội anh.”

Khi kể về Số Ba, giọng nàng đã trầm hẳn xuống. Số Ba từ chối “chiếc vé đẹp nhất” mà nàng trao tặng, chỉ khiêm tốn ngồi hàng giưa giữa. Tuy nhiên, từ trên sân khấu, nàng vẫn có thể quan sát mọi hành tung của Số Ba. Thật hoàn hảo, suốt ba tháng trời, Số Ba tham gia đầy đủ các buổi biểu diễn của nàng, ngồi nguyên vị trí từ đầu đến cuối, không hề có biểu hiện ngáy hay ngáp vặt, trái lại còn liên tục gật gù bằng vẻ mặt đầy phấn khích. Ý trung nhân là đây, nàng cảm động. Một lần, nàng kết thúc màn biểu diễn sớm và lén ra ngồi ở một ghế trống ngay đằng sau Số Ba. Nàng gọi khẽ nhưng Số Ba dường như không hay biết gì, mắt vẫn dán lên sân khấu, tai dỏng lên nghe khúc Finale alla Marcia trong bản Concerto cho Cello của Friedrich Gulda, đầu vẫn gật gù ra chiều thích thú. Nàng khẽ khàng lui mình sâu vào ghế để yên cho Số Ba thưởng thức nốt phần cuối. Lúc các nghệ sỹ đồng loạt đứng lên để chào khán giả, Số Ba vẫn gật gù cuồng nhiệt, rồi lạ thay khi màn sân khấu hạ xuống, nàng vẫn thấy fan nhạc bác học giật cục đầu. Cho đến tận khi nàng lay người, Số Ba mới giật mình quay lại, hai chiếc tai nghe nối liền với cục Ipod nhỏ xíu kín đáo giắt trong túi quần giật mình rụng ra khỏi tai. Nàng giật lấy chiếc tai nghe nhét vào tai mình rồi nghiến răng hỏi Số Ba “Anh đang nghe cái gì đây?”. Số Ba ú ớ “Là… là… Pump it up” – “Pump it up là cái gì?” – “Là… nhạc nền bài Nào mình cùng đi xe buýt trong showgame Hành khách cuối cùng” – “Đúng, anh là hành khách cuối cùng, cút ra khỏi đây”.

Rút kinh nghiệm Số Ba, nàng hết sức nghi ngờ khi tôi luôn từ chối vị trí “hàng đầu”, nhưng suốt sáu tháng trời, tôi không rời vị trí trong nhà hát lấy nửa bước, hơn nữa kết thúc mỗi buổi biểu diễn đều bình luận những câu hết sức uyên thâm khiến nàng kinh ngạc. Nàng vô cùng yên tâm về tôi và chúng tôi cứ tiếp diễn những chuỗi ngày lưu luyến trừ một lần xích mích duy nhất khi nàng cho phép tôi được chạm vào cây đàn hạc quý giá hiệu Lyon and Healy của nàng. Tôi nhìn lớp gỗ đen sơn bóng trầm trồ “Đàn đẹp thật. Anh có ông chú làm thợ mộc rất khéo tay, lúc nào đàn bị chuột gặm hay lỡ rơi vỡ mất, em cứ đưa anh, ông ý thay khung loáng cái là xong”. Nàng giận tôi đúng 13 ngày cho dù tôi chẳng hiểu mình đã làm gì nên tội. Nhiều lần tôi cũng nghĩ bụng, nàng sắm cây đàn trị giá 40.000USD để biểu diễn bằng đồng lương đủ mua 5 chiếc vé vào nhà hát thì cũng thật đáng khâm phục. Nhưng tôi chẳng dám thốt ra thành lời, chí ít Số Bốn cũng khôn ngoan hơn các số khác đến ba bậc.

Ông thính giả ngồi cùng lô với tôi vẫn thỉnh thoảng tự giật mình vì tiếng ngáy của mình. Tôi tự lý giải rằng chắc ông ta bị bệnh mất ngủ nặng. Một chỗ ngồi mát mẻ lại có âm thanh như ru thế này rất phù hợp với những người mắc bệnh kinh niên như ông ta. Tôi lại nghĩ đến Số Một và thầm cảm ơn những cao trào của người bạn cùng lô đã giữ cho tôi khỏi ngoẹo đầu sang một bên vì khúc giao hưởng ri rỉ dưới kia. Hết tiết mục thứ hai, tôi thì thào với cô gái bị viêm mũi bên cạnh.

- Giọng anh chàng này hay thật.

- Tất nhiên, Bradley Daley từng biểu diễn ở các sân khấu danh tiếng nhất nước Anh, thậm chí cả Lâu đài Festival và Brangwyn.– Cô gái vẫn nhìn thẳng lên sân khấu.

- Giọng cao cao thế này hát với cô kia cũng hợp.

- Tôi luôn đánh giá cao những màn trình diễn của Daley, tôi còn thích chất giọng của Daley hơn cả Luciano Pavarotti. Mặc dù lần đầu tiên hát với Kylie Pointer nhưng cả hai ăn ý như đã biểu diễn với nhau cả chục vở opera. Tôi đã từng xem vở này rồi nhưng giọng soprano của Pointer thể hiện ở màn một cũng thật tuyệt.

- Tôi cũng thế, cực kỳ hâm mộ chất giọng sô… sô… ra nô của Daley.

- Không phải, giọng nam cao của Daley là tenor chứ. Tôi có nguyên một DVD của Daley biểu diễn các trích đoạn vở Carmen và La Boheme.

- Ừ, tenor, tôi nhầm, tenor. – Tôi đánh trống lảng. – Nhà tôi cũng có một DVD vở Carmen này.

- Không phải, – Cô gái quay phắt sang nhìn tôi nhăn mặt, chiếc mũi hếch nhỏ xíu của cô ta chun lại, gọng kính vì thế suýt tụt rơi xuống đất. – Đây là vở Madame Butterfly của G.Puccini.

Từ lúc đó cô ta không thèm nói chuyện với tôi nữa, hoặc cũng có thể do trích đoạn opera khác vừa bắt đầu nên cô ta tập trung cao độ, nhưng dù sao tôi cũng thu lượm được vài thông tin cơ bản. Đó chính là lý do tại sao tôi chui tít lên lô trên này, vừa thoát khỏi đôi mắt giám định của Hột cơm, vừa gạ được những lời bình luận để rồi hết giờ sẽ khiến nhạc công đàn harp yêu quý của tôi phải trố mắt. Phàm là những kẻ đã ngồi đến giờ phút cuối cùng ở vị trí quái gở này nhất định phải là một con ghiền thông thiên bác cổ. Suốt sáu tháng vừa qua, tôi đã vô cùng thích thú vì sáng kiến của mình. Tôi lẩm nhẩm học thuộc lòng những câu bình luận vừa rồi như học sinh lớp sáu đang tụng định nghĩa phân số. Bất thần, một cao trào tiếp theo của ông bạn cùng lô lên tông độ Dramatic tenor khiến tôi giật bắn mình lùi ghế ra đằng sau và như một định mệnh, chiếc đinh quỉ quái nào đó chìa ra từ chiếc ghế bỏ trống bên cạnh cứa một đường sắc nhọn lên ống chân tôi. Chiếc quần rất đẹp được thửa riêng để đi nhà hát lập tức phản ánh rõ mức độ trầm trọng của vết thương. Cô nàng bên cạnh khẽ liếc nhanh vệt máu trên ống quần tôi rồi lại nhìn thẳng lên sân khấu, nhưng cô ta có vẻ không được tập trung lắm, nhất là khi những tiếng rên rỉ của tôi bắt đầu quấy rầy sang cả những lô bên cạnh. Cô ta quay sang.

- Để tôi đưa anh xuống sảnh, có thể ở đó người ta trữ sẵn vài thứ đồ y tế khẩn cấp.

- Thôi, - Tôi ngần ngại và ra điều hiểu biết. – vở nhạc kịch đang đến hồi cao trào, cuối giờ tôi xuống cũng được.

Quả nhiên cô ta nhìn anh chàng Bradley Daley mặc bộ quần áo hoa đang gân cổ trên sân khấu một cách tiếc rẻ nhưng rồi kiên quyết đứng dậy.

- Không được, nguy hiểm lắm, anh cần ít cồn, biết đâu đó là một cái đinh rỉ.

Chúng tôi cùng xuống sảnh. Fan hâm mộ của Daley xin được cho tôi ít cồn và thuốc mỡ, nhưng không có băng gạc, cô ta liền cởi chiếc khăn lụa toòng teng trên cổ giả làm nơ hoa để buộc vết thương cho tôi. Đúng lúc đó Hột cơm của tôi xuất hiện, mặt đằng đằng sát khí.

- Anh đã biến mất khỏi vị trí đúng 15 phút, anh đi đâu vậy?

- Anh bị cái đinh cứa vào chân nên xuống xin ít cồn. – Tôi nhăn nhó khổ sở. – Anh thề là 45 phút còn lại anh vẫn ngồi nguyên vị trí và chú ý lắng nghe.

Hột cơm liếc nhanh xuống vết thương thảm hại của tôi đang được thắt nơ, nàng gắt lên, giọng kiểm tra bài cũ.

- Những ai vừa biểu diễn?

- Đầu tiên là tay violon Yvonne Timoianu, sau đến Bradley Daley và Kylie Pointer.

- Vở nào?

- Trích đoạn Madame Butterfly của G. Puccini. – Tôi hoàn toàn tự tin.

- Có thú vị không?

- Tuyệt vời, chất giọng của Pointer hoà hợp với cao độ tenor của Daley, quả là kỳ phùng địch thủ. Mặc dù lần đầu tiên hát với Kylie Pointer nhưng cả hai ăn ý như đã biểu diễn với nhau cả chục vở opera. Anh đã từng xem vở này rồi nhưng giọng soprano của Pointer thể hiện ở màn một thật tuyệt. Anh cũng luôn đánh giá cao những màn trình diễn của Daley, thậm chí còn thích chất giọng của Daley hơn cả Luciano Pavarotti. Tất nhiên, danh ca Bradley Daley hoàn toàn xứng đáng được mời đến biểu diễn ở các sân khấu danh tiếng nhất nước Anh, thậm chí cả Lâu đài Festival và Brangwyn. - Bất chấp vết thương dưới chiếc nơ hoa đang nhói lên đến lộng óc, tôi vẫn yên tâm tuôn ra một tràng như trẻ con lớp ba vừa học gạo được một đoạn tập làm văn nay lên bảng trả bài.

Khỏi phải nói Hột cơm của tôi xúc động đến mức nào. Nàng lao vào ôm chầm lấy tôi như bà mẹ có con trai thi toán cấp trường vừa đoạt giải nhất, chân nàng huých vào vết thương tôi đau điếng. Tôi buột kêu lên thảm thiết. Nàng ngạc nhiên.

- Sao thế?

- Đau. – Tôi lấy giọng con trai vừa đoạt giải nhất môn toán làm nũng mẹ và chỏ xuống chân.

- Đau hả? – Nàng nhún vai và cười toe toét. - Chờ em tí nhé, em vào thay bộ đồ diễn này ra rồi anh đưa em về.

Những ngày sau đó, tôi vẫn đều đặn ngồi lô tầng hai sát cánh gà vào mỗi buổi diễn. Tôi còn có thêm một lý do nữa: Tìm chủ nhân của chiếc khăn lụa thắt nơ để trả lại và nói lời cảm ơn, nhưng cô ta không xuất hiện.

Rồi một ngày nọ, tôi nghe thấy tiếng sụt sịt mũi quen thuộc.

- Tôi yêu Cây sáo thần của Mozart. Anh thế nào?

- Tôi cũng yêu Cây sáo thần. À… tôi… tôi vẫn mang theo chiếc khăn để nhỡ cô còn cần đến nó.

- Vết thương của anh đỡ chưa? – Nàng mỉm cười.

- Khỏi hẳn rồi, chắc nhờ… chiếc khăn lụa… à quên… nhờ giọng opéra tuyệt vời của Bradley Daley.

Khỏi phải nói chắc các bạn đã biết ai là cô dâu của tôi trong ngày cưới. Đó chính là người đã thắt nơ cho vết thương của tôi. Thần Tình yêu, đôi khi vẫn đi lạc đường và bắt gặp chúng ta đang đứng ngơ ngác ở một lô xấu xí trong một rạp hát nào đó. Trước đó, tôi và Hột cơm đã cãi nhau một trận kịch liệt, hay nói đúng hơn là Hột cơm mắng tôi thậm tệ vì tội dám nhầm bản Sonata Ánh trăng là của Bach thay vì của Bethoven. Trước cơn cuồng nộ như thác lũ của nàng, tôi chỉ ngồi thuỗn mặt mân mê vết thương trên ống chân nay đã lồi thành chiếc sẹo to tướng. Nghe nói sau đó nàng cũng lấy một anh chàng chơi contrebasse trong đoàn. Cũng như đàn harp, contrebasse phải hoà cùng dàn nhạc mới thành một âm điệu đẹp. Độc tấu một mình, tiếng contrebasse nghe phựt phựt y như ông chú thợ mộc của tôi cạo giấy ráp cho bóng mặt gỗ. Dẫu sao, hai cây đàn khổng lồ ấy cũng góp phần làm nên bè đệm cho một vở nhạc kịch. Khỏi phải nói chắc các bạn đã biết ai là cô dâu của tôi trong ngày cưới. Đó chính là người đã thắt nơ cho vết thương của tôi. Thần Tình yêu, đôi khi vẫn đi lạc đường và bắt gặp chúng ta đang đứng ngơ ngác ở một lô xấu xí trong một rạp hát nào đó. Trước đó, tôi và Hột cơm đã cãi nhau một trận kịch liệt, hay nói đúng hơn là Hột cơm mắng tôi thậm tệ vì tội dám nhầm bản Sonata Ánh trăng là của Bach thay vì của Bethoven. Trước cơn cuồng nộ như thác lũ của nàng, tôi chỉ ngồi thuỗn mặt mân mê vết thương trên ống chân nay đã lồi thành chiếc sẹo to tướng. Nghe nói sau đó nàng cũng lấy một anh chàng chơi contrebasse trong đoàn. Cũng như đàn harp, contrebasse phải hoà cùng dàn nhạc mới thành một âm điệu đẹp. Độc tấu một mình, tiếng contrebasse nghe phựt phựt y như ông chú thợ mộc của tôi cạo giấy ráp cho bóng mặt gỗ. Dẫu sao, hai cây đàn khổng lồ ấy cũng góp phần làm nên bè đệm cho một vở nhạc kịch.