Chương 4
Tôi sống một mình ở mặt sau con phố Charles, phía trên đồi, trong một căn hộ áp mái ở khu nhà ở hạng sang được bà Boston Brahmin chín mươi tuổi cho thuê mà không hề biết về giá trị thực sự của căn nhà. Tiền thuê hàng tháng tôi cần trả thấp một cách đáng kinh ngạc và tôi vẫn có một nỗi sợ ích kỷ thầm kín về ngày bà cụ về trời và trao lại nó cho anh con trai bớt ngô nghê hơn về mặt tài chính.
Bình thường thì từ hiệu sách về nhà tôi mất tầm mười phút, nhưng hôm nay tôi đang đi ngược chiều gió bão trong đôi giày mòn đế. Tuyết chích mặt tôi nhoi nhói, gió thổi oằn cả cây cối và rít lên dọc theo những con phố vắng hoe. Về đến đầu phố Charles, tôi định xem thử liệu quán Seven còn mở không để vào làm một ly nhưng cuối cùng lại đi vào một cửa tiệm bán pho mát và rượu vang để mua một bịch sáu lon bia Old Speckled Hen cùng một chiếc bánh mỳ kẹp phô mai với thịt xông khói về làm bữa tối. Tôi đã định nấu miếng sườn lợn mình đặt ra ngoài rã đông từ sáng nhưng đổi ý vì bồn chồn muốn dành thời gian xem bản danh sách của đặc vụ Mulvey vào tối nay.
Về đến tòa nhà nơi tôi sống, tôi leo lên những bậc thang phủ đầy tuyết lên chỗ cửa lớn nặng nề làm từ gỗ óc chó với tay nắm bằng sắt đúc. Tôi đẩy cửa bước vào sau khi đã giũ hết mớ tuyết bám trên giày. Một cô giúp việc, chắc là Mary Ann đã sắp xếp và phân loại hết thư từ và đặt chúng trên chiếc bàn nằm bên phòng hành lang. Tôi nhặt tờ giấy chốt dư nợ thẻ tín dụng ẩm ướt của mình lên trong khi bản thân đang nhỏ nước ra sàn nhà lát gạch vuông, sau đó leo ba tầng lầu lên tầng áp mái.
Ngay cả trong những tháng mùa đông thì phòng của tôi vẫn nóng bức ngột ngạt như thường lệ, tôi cởi áo khoác và áo len ra rồi mở hé hai cửa sổ nằm đối diện nhau trên hai bức tường xiên vừa đủ để cho gió lạnh lùa vào. Tôi đặt năm lon bia vào tủ lạnh và bật nắp lon thứ sáu. Mặc dù căn hộ của tôi giống như một cái xưởng nghệ thuật hơn nhưng tôi vẫn có đủ chỗ cho một gian riêng làm phòng khách. Tôi nằm dài trên ghế sô pha, gác chân lên bàn cà phê và bắt đầu đọc danh sách của đặc vụ Mulvey. Những vụ án được trình bày khá thống nhất, sắp xếp theo thứ tự thời gian với ngày tháng, vị trí và tên của nạn nhân nằm ngay trên tiêu đề. Mặc dù đây chỉ là một bản tóm tắt được làm vội vào phút cuối, nó vẫn có câu cú hoàn chỉnh, đọc lên giống như một quyển sách giáo khoa ngành báo chí vậy. Đặc vụ Mulvey có lẽ chưa bao giờ nhận dưới điểm A trong suốt quãng đời đi học. Tôi tò mò không biết điều gì đã đưa cô đến với FBI? Cô ấy có vẻ phù hợp hơn với giới học thuật, một giáo sư ngành ngôn ngữ Anh hoặc một nhà nghiên cứu chẳng hạn. Đặc vụ Mulvey gợi tôi nhớ đến Emily Barsamian - một nhân viên của tiệm, thuộc kiểu người cực kỳ mọt sách, hướng nội, không thể nhìn thẳng vào mắt ai khi nói chuyện. Cô đặc vụ không đến mức nhút nhát như vậy, chỉ là còn trẻ tuổi và thiếu kinh nghiệm thôi, có lẽ thế. Tôi không thể nào không liên tưởng đến Clarice Starling (cái tên cũng được đặt theo một loài chim) trong quyển Sự im lặng của bầy cừu được. Sách và phim luôn là nơi tâm trí tôi tìm đến và đã luôn như thế kể từ ngày đầu tiên tôi biết đọc rồi. Đặc vụ Mulvey, giống như cô đồng nghiệp trong cuốn tiểu thuyết nọ vậy, trông quá “mềm” cho công việc hành pháp. Tôi không hình dung được cảnh cô ấy rút ra khẩu súng từ trong bao hay ép hỏi nghi phạm một cách thô bạo.
Nhưng cô ta có thẩm vấn nghi phạm còn gì. Chính mày vừa bị thẩm vấn đấy.
Tôi đẩy cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nhấp ngụm bia rồi tiếp tục đọc lướt qua từ đầu tới cuối bản danh sách một lần trước khi đi vào cụ thể. Tôi biết ngay rằng mình sẽ chẳng thu hoạch được gì nhiều ở đây, ít nhất nhìn qua thì không có gì quá nổi bật cả. Khá nhiều những vụ trong số này liên quan đến súng, phần lớn nạn nhân là thanh niên ở thành phố. Có một nạn nhân trông có vẻ tiềm năng nhưng phần mô tả không nói lên được gì nhiều. Một người đàn ông tên là Daniel Gonzalez bị bắn chết trong lúc dắt chó cưng đi dạo ở Middlesex Fells. Vụ việc xảy ra vào rạng sáng một ngày tháng Chín và chưa có manh mối nào - theo như tờ ghi chú mà cô để lại. Lý do duy nhất làm tôi chú ý tới vụ này nằm ở quyển Bí sử. Nhóm sát nhân trẻ tuổi của tác giả Donna Tartt quyết định trừ khử người bạn học Bunny Corcoran để cậu ta không tiết lộ bí mật về vụ giết người trước đó. Nhóm sinh viên tụ tập uống rượu trong rừng, mô phỏng theo bữa tiệc hoang đàn của Dionysus và vô tình (hoặc cố ý) gây ra cái chết của một người nông dân. Mặc dù không tham gia, Bunny lại biết được điều gì đó và dùng nó để tống tiền đám sinh viên nhà giàu - những bữa tối sang chảnh, chuyến du lịch tới Ý, đại loại vậy. Cả nhóm lo rằng cậu ta sẽ vô tình để lộ điều đó trong lúc say xỉn nên đã lên kế hoạch giết người diệt khẩu. Henry Winter, người thông minh nhất trong cả nhóm đã hoàn thiện kế hoạch đó. Họ biết rằng Bunny thường đi bộ đường dài vào mỗi chiều Chủ Nhật nên đã phục kích ở một góc cậu ta có thể đi qua - một con đường mòn bên mép vực. Khi nạn nhân xuất hiện, cả nhóm xô cậu ta xuống vực, hy vọng mọi thứ trông giống như một vụ tai nạn và việc Bunny không thường đi theo một tuyến đường cố định sẽ che giấu manh mối của vụ giết người.
Liệu vụ án của Daniel Gonzalez - bị giết khi chạy bộ buổi sáng có liên quan gì không? Chi tiết nạn nhân tử vong do đạn bắn dù khác biệt hoàn toàn với nguyên tác, nhưng có lẽ ý tưởng của kẻ ăn theo kia là sát hại nạn nhân trong lúc họ đang thực hiện những hoạt động thường nhật thì sao? Tôi lấy máy tính xách tay ra để tra cứu thông tin về nạn nhân. Anh ta đã từng làm giáo sư thỉnh giảng bộ môn tiếng Tây Ban Nha cho một trường cao đẳng cộng đồng ở địa phương. Dù không sang chảnh như tiếng Latin hay Hy Lạp thì anh ta cũng là một giáo sư hàng thật giá thật. Thà báo nhầm còn hơn bỏ sót nên tôi quyết định sẽ nói về vụ này với đặc vụ Mulvey vào sáng hôm sau.
Tôi tiếp tục đọc những vụ án còn lại, tập trung tìm kiếm những vụ chết đuối trong lúc nghĩ về cuốn sách của John D. MacDonald - Chết trong làn nước . Nhưng, đương nhiên, nếu có ai chết đuối theo những cách thức giống như tai nạn thì khó có khả năng nó lọt được vào danh sách những vụ án chưa có lời giải.
Trong bản danh sách cũng không có vụ nào liên quan đến sốc thuốc phiện do quá liều như trong Kế hoạch hiểm độc . Trong truyện thì kẻ sát nhân là một bác sỹ, cố tình làm vợ mình nghiện morphine và cố tình để lộ cho mọi người xung quanh đều biết về tình hình nghiện ngập của cô vợ, biến nó trở thành đề tài bàn tán. Sau đó hắn chỉ việc cho quá liều là người vợ trở thành dĩ vãng mà chẳng có ai mảy may nghi ngờ. Vài năm qua ở New England đã phát sinh hàng trăm nếu không muốn nói tới hàng ngàn ca sốc thuốc tương tự, liệu có phải một trong số những vụ tai nạn đó thực chất là giết người có chủ đích hay không? Vấn đề của bản danh sách tôi lập ra chính là ở đó, khi tôi viết ra nó tôi cố gắng tìm những vụ án tài tình nhất có thể, nơi kẻ giết người sẽ không bao giờ bị bắt. Nếu thực sự có kẻ thành công thực hiện những vụ án ăn theo thì tìm ra hắn gần như là bất khả thi.
Tôi cắn hai miếng bánh rồi mở thêm một lon bia nữa. Căn hộ quá mức yên ắng mà tôi không muốn bật ti vi nên quyết định mở nhạc, cả Album 24 Postcards in Full Colour của Max Richter. Tôi ngã người trên ghế sô pha và nhìn lên vết nứt nhỏ xíu trên trần nhà chạy ngoằn ngoèo từ bên dưới lớp hình điêu khắc, một cảnh tượng quen thuộc trên chiếc trần nhà thân quen. Tôi nghĩ về những gì mình sẽ kể cho đặc vụ Mulvey vào sáng hôm sau. Tôi sẽ nói về vụ của Daniel Gonzalez, đương nhiên rồi, đề nghị cô ấy xem xét những vụ tai nạn đuối nước, đặc biệt là những vụ xảy ra ở trong ao hồ, cả những vụ tử vong do sốc thuốc nữa, nhất là khi nạn nhân sử dụng xi-lanh.
Album kết thúc và tôi mở nó lại lần nữa rồi nằm lại xuống ghế. Tâm trí tôi đang nghĩ về nhiều phương hướng khác nhau nên tôi quyết định chậm lại và nhầm lại những ý chính, đầu tiên là các giả định đã có.
Giả định thứ nhất là, có ai đó đang dùng bản danh sách của tôi để sát hại nhiều người một cách ngẫu nhiên. À có lẽ không hẳn là ngẫu nhiên, ít nhất đối với hung thủ thì nạn nhân đều “đáng” chết theo một cách nào đó.
Giả định thứ hai là, dù tôi nằm trong diện tình nghi, tôi chắc chắn không nằm trong danh sách nghi phạm chính. Ngay cả đặc vụ Mulvey cũng đã chỉ ra rằng cô ấy sẽ không đến đây một mình nếu tôi thuộc diện điều tra. Mục đích của cuộc nói chuyện lúc chiều thực ra là để thử xem tôi là người như thế nào, để hiểu tôi. Nếu cô ấy cho rằng tôi có một chân trong vụ này thì lần gặp mặt tiếp theo - bữa sáng ngày hôm sau hoặc bất kỳ lúc nào sau đó - cô ấy sẽ đồng hành cùng với một đặc vụ FBI khác.
Giả định thứ ba là, bất kể hung thủ là ai thì kẻ đó không chỉ đơn thuần là mượn tạm bản danh sách của tôi mà thôi, gã hẳn phải biết tôi, không nhiều thì ít.
Lý do tôi cho rằng - lý do tôi biết rằng giả định thứ ba có thể là đúng nằm ở nạn nhân thứ năm mà đặc vụ Mulvey đã đề cập. Người phụ nữ tử vong vì đau tim tại nhà riêng ở Rockland, Elaine Johnson đó, tôi có quen bà ta, không phải ở mức độ thân thiết nhưng ngay khi vừa nhắc đến tôi đã biết ngay đó chính là Elaine Johnson từng sống ở Beacon Hill, là khách quen của tiệm và chưa bao giờ vắng mặt ở bất kỳ sự kiện đọc thử tác phẩm nào chúng tôi tổ chức cả. Tôi biết mình nên nói điều này với đặc vụ Mulvey ngay lúc đó nhưng tôi đã không làm vậy, và dự định sẽ không tiết lộ điều đó cho đến khi cảm thấy thật cần thiết.
Tôi chắc rằng cô ấy cũng giấu đi một vài thông tin không cho tôi biết, vì thế tôi sẽ giữ lại những thông tin này.
Tôi cũng phải bắt đầu tự bảo vệ bản thân mình chứ.