Chương 13
Đam mê truyện trinh thám từ tuổi vị thành niên không giúp bạn có sự chuẩn bị sẵn sàng để bước vào cuộc sống thực. Tôi đã từng nghĩ tuổi trưởng thành của tôi sẽ diễn ra gần với những gì sách viết hơn là thực tế. Lấy ví dụ nhé, tôi đã tưởng sẽ có những lúc tôi phải gọi taxi để bám theo ai đó khả nghi, sẽ tham dự nhiều buổi đọc sách hơn bất kỳ ai và phải biết làm thế nào để bẻ khóa. Mỗi lần tôi đi du lịch (đặc biệt là tới một nhà trọ cũ kỹ ọp ẹp hoặc nhà thuê ven hồ) sẽ có điều gì đó đáng ngờ xảy ra. Tôi đã từng cho rằng kiểu gì những chuyến tàu cũng sẽ dính dáng tới án mạng và tội lỗi sẽ diễn ra ở mỗi đám cưới cuối tuần, bạn cũ sẽ liên tục gọi điện nhờ tôi giúp đỡ vì mạng sống của họ đang bị đe dọa. Tôi thậm chí đã từng nghĩ cát lún cũng là một hiểm họa chết người.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những điều như thế mà chẳng mảy may chú tâm đến những thứ có sức phá hoại tâm hồn hơn, tỷ như những hóa đơn hay ngày ngày lăn vào bếp trong sự tẻ nhạt, nấu ra những món ăn chẳng mấy mặn mà. Nhận thức đến từ từ rằng người lớn sống trong một cái bong bóng nhàm chán mà chính họ tạo ra. Cuộc sống không có gì bí hiểm, cũng chẳng có tính phiêu lưu. Đương nhiên đây là những gì tôi rút ra được trước khi trở thành một kẻ giết người nhưng làm tội phạm không hề giúp tôi thỏa mãn những tưởng tượng của thời thơ ấu đâu. Tôi chưa từng hình dung mình sẽ là một kẻ giết người, tôi luôn đứng về phe chính nghĩa, là vị thám tử (tập sự, thường thì là thế), người phá án, chứ chẳng bao giờ là kẻ xấu.
Một trong những kỹ năng tôi đã tưởng mình phải sử dụng thường xuyên khi trưởng thành là kỹ năng theo dõi một ai đó, và ngược lại là nhận biết lúc nào mình đang bị theo dõi, nhưng trên thực tế chẳng có gì xảy ra cả, mãi cho đến một ngày nọ. Đó là một buổi tối thứ bảy, sau khi đóng cửa tiệm Old Devils, tôi bước qua công viên Boston Common trong cái gió lạnh cắt da cắt thịt và dừng bước ở quán rượu Jacob Wirth, uống bia Đức và ăn món Wiener schnitzel - thịt cốt lết Vienne. Đang là giữa tháng Hai nhưng vẫn còn những dải đèn Giáng Sinh chăng đầy khắp trần nhà sảnh chính và bằng một cách nào đó, nơi đây làm tôi cảm thấy ổn với việc ngồi ăn một mình. Tôi đánh giá những nhà hàng ở quanh khu vực của mình như thế đấy, có những quán làm bạn cảm thấy cô đơn như những nhà hàng cao cấp chen chúc ở khu Back Bay, nhưng cũng có những nơi như Jacob Writh với một nhà hàng nhỏ mang tên Stoddard mang lại sự náo nhiệt và thứ ánh sáng lờ mờ dịu nhẹ để việc ở một mình cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.
Chính vào lúc tôi rời quán và bắt đầu lội qua cái lạnh để về nhà thì tôi cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Có lẽ tôi đúng là đã đọc quá nhiều sách thật, nhưng cổ tôi gần như cảm thấy một cảm giác chân thực rằng có ai đó đang nhìn mình. Tôi quay đầu lại, lướt qua đám đông những cư dân địa phương và khách du lịch nhưng chẳng thấy gì khả nghi cả. Cảm giác đó vẫn tồn tại mãi cho đến tận phố Charles, khi tôi ngẩng đầu nhìn về phía căn hộ của mình, tôi liếc về sau và nhìn thấy một người đàn ông trong ánh đèn mờ ảo, đang chậm rãi bước qua ngã tư, ánh mắt dán vào tôi, gương chìm trong bóng tối. Thứ duy nhất tôi có thể nhận ra là anh ta đội một cái mũ có vành hẹp. Người đó vẫn tiếp tục bước đi một cách từ tốn và trong một khoảnh khắc, tôi gần như đã nghĩ đến việc quay đầu lại và đối mặt, nhưng rồi tôi đổi ý khi anh ta biến mất sau một tòa nhà. Bất kỳ ai đi qua phố Charles đều sẽ liếc qua nhà dân hai bên đường, nhất là vào mùa đông khi chúng trở nên đẹp đẽ hơn hẳn bình thường.
Khi lên đến nhà, tôi tiếp tục suy nghĩ về người đàn ông nọ và quả quyết rằng đó chỉ là tưởng tượng mà thôi. Chẳng có ai theo dõi tôi cả. Thế nhưng không bị theo dõi không đồng nghĩa với việc không bị giám sát, cũng không loại trừ khả năng đây là một trò đùa dai.
Kể từ lúc Gwen Mulvey đến tiệm Old Devils và hỏi tôi về danh sách những vụ giết người hoàn hảo, tôi liền liên tưởng đến cái bóng của tôi, người đàn ông (tôi luôn cho rằng đó là một người đàn ông) mà tôi gặp khi đăng tin về cuốn Người lạ trên tàu - người đã trừ khử Eric Atwell thay tôi, người muốn Norman Chaney phải chết.
Nếu như anh ta đã tìm ra được danh tính của tôi thì sao? Nó cũng đâu khó đến thế nhì. Có lẽ anh ta tìm ra tôi bằng cách nghiên cứu về Eric Atwell. Chỉ cần tìm hiểu một chút là anh ta đã có thể biết về vụ tai nạn của Claire cùng người chồng mất vợ hiện đang làm ở một tiệm sách chuyên về trinh thám. Không chỉ như thế, người chồng đó còn từng đăng lên một danh sách về tám vụ án mạng ưa thích, trong đó bao gồm cả Người lạ trên tàu . Tìm ra tôi thì dễ lắm, nhưng sau đó thì sao? Lẽ nào anh ta trở nên thích thú với việc giết người sau khi đã hạ sát Eric Atwell và giờ muốn tiếp tục công việc? Nếu như anh ta quyết định bắt chước những vụ án ưa thích của tôi thì sao? Đó là một cách rất tốt để làm tôi chú ý. Tôi đang bận lòng vì nó đây còn gì? Có phải đây là một trò chơi nào đó hay không?
Tôi càng nghĩ càng bị thuyết phục rằng Charlie - người dàn dựng vụ Sát nhân A.B.C. , vụ đường tàu trong Khoản bồi thường gấp đôi và có thể đã dọa Elaine Johnson đến chết ở Rockland, Maine chính là người đã giúp tôi trừ khử Eric Atwell.
Và anh ta biết tôi là ai.
Những gì Charlie làm đã đưa FBI đến tận cửa nhà tôi. Có thể đó chính là một trong những gì anh ta muốn.
Charlie, rốt cuộc thì anh muốn gì?
Tôi tiếp tục nghĩ về Người lạ trên tàu . Cuốn sách tập trung vào những người đã chết, nó nói về Bruno và Guy, hai kẻ sát nhân, và mối quan hệ giữa họ. Có lẽ đối tác của tôi qua trang web đó cũng có cảm giác rằng hai chúng tôi giờ đây đã có một mối liên kết kỳ lạ. Tôi nhớ tới bình luận trên bài viết của mình, Bác sỹ Sheppard. Rõ ràng là anh ta muốn biết thêm về tôi và ngược lại, muốn tôi biết về anh ta.
Điện thoại đổ chuông, tôi cầm lên và thấy Gwen đang gọi tới.
“Xin chào.” Tôi nói.
“Xin lỗi, tôi gọi điện muộn quá, anh còn thức không?”
“Không sao.” Tôi nói. “Tôi chưa ngủ.”
“Tuyệt vời, tôi cần nói vài điều thôi. Tôi đã điều tra một chút về vụ của Elaine Johnson, người chết vì đau tim ấy.”
"Ừm.”
“Tôi đã nói chuyện với người phụ trách điều tra có mặt tại hiện trường và cô ấy nói rằng căn nhà của nạn nhân đầy chặt những sách”
“Cũng không có gì ngạc nhiên.”
Gwen ngừng lại rồi nói tiếp. “Tôi cần nhờ anh, dù có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng tôi nghĩ là như vậy sẽ có ích. Chiều mai tôi sẽ lái xe tới Rockland, anh có thể theo cùng được không?”
“Tôi nghĩ là được” Tôi nói. “Nhưng tôi không chắc rằng mình có thể giúp gì được. Tôi có thể nhìn ra được cái gì mà cô không thể điều tra ra chứ”
“Tôi đã nghĩ rồi.” Gwen nói. “Có thể anh sẽ không thấy gì đặc biệt nhưng cũng có khả năng anh sẽ thấy được rất nhiều thứ. Anh biết nạn nhân, anh biết về trinh thám, anh biết về những quyển sách. Tôi không chắc là nó sẽ có ích nhưng thử một chút thì cũng đâu gây hại gì. Nghe vậy có hợp lý không?”
“Một chút.” Tôi nói.
“Vậy anh đồng ý chứ?”
“Được, chắc vậy. Cô bắt đầu đi vào lúc nào?”
“Tuyệt vời, tôi phải ở lại New Haven cả buổi sáng. Tôi nghĩ rằng mình có thể rời đi vào tầm buổi trưa, tạt qua Boston đón anh vào tầm một rưỡi chiều và đến Rockland vào tầm năm giờ, như vậy có được không?”
“Cũng được.” Tôi nói. “Tôi có thể nhờ người thay ca ở tiệm, chúng ta có ở lại qua đêm không?”
“Tôi còn chưa nghĩ đến vụ đó. Tôi chỉ mới quyết định đi đến đó tầm năm phút trước thôi.” Cô ấy ngẫm nghĩ một chút. “Vậy hãy lên kế hoạch ở lại qua đêm đi, điều tra viên ở đó bảo rằng cô ấy sẽ gặp chúng ta lúc năm giờ, nhưng có lẽ ta sẽ cần nhiều hơn một lần tới căn nhà hiện trường, có thể có nhân chứng để phỏng vấn vào ngày hôm sau nữa. Anh đi qua đêm có được không?”
“Cũng được.” Tôi nói.
“Tốt lắm, bao giờ rời khỏi New Haven tôi sẽ nhắn tin. Tôi qua đón anh ở cửa hàng hay ở nhà riêng đây?”
Tôi bảo rằng mình sẽ ở cửa hàng rồi cúp máy.
Tôi đứng yên một lúc rồi đi tới tủ lạnh lấy ra một lon bia. Tôi không thực sự hiểu tại sao Gwen lại muốn tôi đi cùng tới nhà của Elaine Johnson nữa. Có lẽ tôi là cọng rơm mà tham vọng của cô ấy giữ lấy mong có thể giúp bắt được một tên sát nhân hàng loạt. Cũng có thể cô ấy hy vọng tôi sẽ sẩy chân để lộ sơ hở gì đó khi đến hiện trường vụ án. Đương nhiên là linh cảm của Gwen đã đúng. Elaine Johnson là một nạn nhân trong danh sách. Cái bóng của tôi, người giúp tôi giết Eric Atwell đã quyết định tiếp tục giết người và học theo bản danh sách của tôi. Việc chọn Elaine làm nạn nhân đã chứng minh được rằng anh ta muốn gửi đến tôi một thông điệp gì đó, nhưng rốt cuộc thì người đó biết đến Elaine bằng cách nào? Sao Charlie lại biết được bà ta từng là khách quen của tiệm? Anh ta ở gần tôi đến mức nào chứ?
Tôi không có câu trả lời cho những câu hỏi đó, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng Gwen Mulvey sẽ tìm ra sự thật. Cho đến giờ cô ấy đã liên kết được những sự kiện đó với nhau và sẽ tiếp tục làm thế cho đến khi sáng tỏ. Mọi thứ sẽ chỉ hướng về tôi, tới hung thủ thực sự trong vụ án của Eric Atwell, tới những gì tôi làm với Norman Chaney ở New Hampshire. Cô ấy sẽ tìm ra, tức là tôi cần phải tìm được cái bóng của mình trước. Tôi cần phải nhanh chân hơn Gwen.