Chương 15
Nhà của Elaine Johnson cũng không khác những gì tôi tưởng tượng là mấy, lộn xộn và bụi bặm, toàn sách là sách.
Đó là một căn nhà xây theo lối Cape với lớp sơn màu xám bong tróc loang lổ. Nó nằm trên con phố nhỏ cách đường 1 tầm nửa dặm, khuất dưới những cây thông và gần như không thể tiếp cận được sau trận tuyết vừa qua. Gwen đậu chiếc xe Equinox trên con đường lầy lội, ngay phía sau chiếc xe cảnh sát đã đỗ sẵn ở đó. Sỹ quan Laura Cifelli là một người phụ nữ trung niên với gương mặt tròn xinh đẹp, đội chiếc mũ trùm đầu lót lông của chiếc áo khoác khổng lồ.
Lúc ấy trời đã chạng vạng, mặt trời đã xuống thấp ở phía chân trời, hơi thở của chúng tôi hóa thành làn khói trong nhiệt độ không khí đã hạ xuống số âm. Chúng tôi chào nhau qua loa rồi lội qua lớp tuyết tới cửa chính, chờ đợi tầm năm phút trong khi sỹ quan Cifelli tìm kiếm chìa khóa trong túi áo. Có một chiếc xe đỗ trên lối vào, một trong những mẫu Lincolns cũ kỹ thô kệch, hơi quá khổ để nhét vừa nhà để xe cá nhân. Sau khi vào trong, người sỹ quan bảo với chúng tôi rằng ngôi nhà hiện đang là tài sản vô thừa nhận vì nạn nhân Elaine Johnson không để lại di chúc và cũng không có người thân nào.
“Đây là công tắc đèn đúng không?” Gwen hỏi và sỹ quan Cifelli trả lời bằng cách bấm công tắc gần nhất làm cả căn bếp sáng bừng lên với thứ ánh sáng đèn trần gay gắt.
“Điện nước vẫn chưa bị cắt.” Cô nói. “Và tôi nghĩ là họ cũng đang bật hệ thống sưởi vừa đủ để đường ống không bị đóng băng”
Tôi nhìn quanh căn bếp và ngạc nhiên khi nhìn thấy lọ bơ lạc đã mở nằm lăn lóc trong đường viền phấn, được đánh dấu tên với con dao nằm trong lọ. Tôi không ưa gì Elaine Johnson nhưng điều đó không có nghĩa là tôi vui mừng khi bà ấy chết đi trong cô độc.
“Có nhân viên giám định hiện trường nào ghi chép báo cáo về vụ này chưa?” Gwen hỏi.
“Không có, sau khi giám định tai nạn thì nguyên nhân tử vong được xếp vào lý do tự nhiên. Nhồi máu cơ tim. Kể từ khi họ chuyển thi thể đi thì chưa có ai quay lại đây, theo tôi biết là thế.”
“Lúc đó cô có mặt ở đây phải không?”
“Phải, tôi nhận cuộc gọi thông báo mà. Thi thể ở trong phòng ngủ, nằm giữa tủ quần áo và giường. Tôi có thể chỉ cho hai người nếu muốn. Một tuần sau khi chết thi thể mới được phát hiện nên vừa bước vào đến bếp là đã ngửi thấy mùi tử thi rồi”
“Xin lỗi.” Gwen nói. “Ai đã gọi điện báo vậy?”
“Người hàng xóm ở bên kia đường gọi điện thông báo rằng thư từ bưu phẩm của bà ấy đang chất đống. Hòm thư của hai nhà được đặt cạnh nhau. Khi tôi tới kiểm tra thì cửa chính không khóa nên tôi tiến vào. Ngay lúc đó tôi đã biết có sự bất thường rồi.”
“Người hàng xóm đó có nói thêm gì nữa không? Như hoạt động bất thường ở khu này chẳng hạn?”
“Theo tôi biết thì không. Chúng tôi không cho rằng đây là một vụ án mạng nên cũng không hỏi thêm gì từ nhân chứng. Nhưng cô có thể yêu cầu họ tường trình, vào ngày mai chẳng hạn? Đêm nay cô ở lại đây đúng không?”
“Đành phải vậy thôi.” Gwen trả lời. “Có lẽ tôi cũng cần phải nói chuyện với nhân viên giám định tai nạn nữa, tùy thuộc vào manh mối có thể tìm thấy trong căn nhà này.”
Tôi lằng lặng đứng nhìn hai người trao đổi nhưng cũng chú ý quan sát xung quanh nhà bếp. Có hai ngăn tủ nằm ở sát tường phía xa của căn bếp, có lẽ vốn được dùng để đựng dụng cụ nấu ăn hoặc nguyên liệu thô nhưng Elaine đã nhồi vào trong đó toàn tiểu thuyết bìa cứng. Tôi nhìn qua gáy sách, rất nhiều cuốn trong này là sách của Elizabeth George và Anne Perry - hai tác giả yêu thích của bà ấy. Mấy cuốn còn lại tôi có thể xếp loại vào dạng trinh thám tình cảm, nội dung chủ yếu là tình cảm nhưng có yếu tố trinh thám - thể loại sách mà Elaine Johnson khinh bỉ ra mặt.
“Như vậy cũng được.” Sỹ quan Cifelli nói rồi bổ sung. “Vậy thì, tôi rất vui được ở đây cùng hai người để hỗ trợ, nhưng cũng rất hân hạnh được trao lại chìa khóa và không can thiệp vào quá trình điều tra, miễn là chìa khóa được hoàn trả vào sáng hôm sau.”
“Cô không cần ở lại đâu.” Gwen nói. “Rất cảm ơn vì sự hợp tác, nhưng thế này là đủ rồi.”
“Tuyệt, vậy thì tôi sẽ để hai người ở đây nhé. Sáng mai ghé qua đồn lúc nào cũng được.”
“Được rồi.” Chúng tôi chào tạm biệt và đứng nhìn viên sỹ quan lội tuyết trở ra.
Gwen quay sang nhìn tôi. “Sẵn sàng chưa?” Cô ấy nói.
“Sẵn sàng, giờ thì chúng ta nhìn loanh quanh mọi chỗ hay có kế hoạch khoanh vùng cụ thể.”
“Tôi nghĩ anh có thể tập trung vào đống sách, tôi sẽ để ý những thứ còn lại.”
“Cũng được.” Tôi nói.
Chúng tôi bước vào một khu vực mà mục đích sử dụng ban đầu có vẻ là nhà ăn và Gwen tìm thấy công tắc bật chùm đèn trần chập chờn nhấp nháy lên. Sách nằm khắp mọi nơi, chen chúc ở mọi nơi có thể, hầu hết là được xếp thành chồng lộn xộn và cẩu thả trên mặt đất và mặt bàn chữ nhật. “Có lẽ tôi sẽ cần giúp đỡ với đống sách này.” Tôi nói.
“Anh không cần phải nghiên cứu chúng đâu, hãy cứ tìm kiếm những điểm kỳ lạ bất hợp lý thôi. Tôi sẽ lên tầng xem phòng ngủ thể nào.”
Tôi ở lại trong nhà ăn. Thật khó để nhìn đống sách trinh thám của Elaine Johnson mà không suy nghĩ về giá trị của chúng. Có nhiều quyển vô giá trị, bản in hàng loạt trong điều kiện bảo tồn tệ hại, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra bản in đầu cuốn Postmortem của Patricia Cornwell và The Black Echo của Michael Connelly. Tôi tự hỏi số phận những quyển sách này rồi sẽ đi về đâu rồi giật mình tự nhắc nhở mình rằng mục đích đến đây là để điều tra chứ không phải định giá.
“Malcolm.” Tiếng của Gwen vọng xuống từ tầng hai.
“Đây.” Tôi hô lên trả lời.
“Anh lên đây được không?”
Tôi đi lên cầu thang, sách cũng đặt thành đống ở hai bên cạnh mỗi bậc và thấy Gwen đứng trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay được đóng đinh treo trên trên tường. Tôi chỉ vào nó.
“Đừng chạm vào.” Gwen vội vàng nói. “Tôi nghĩ chúng ta cần lấy dấu vân tay.”
“Trong nội dung của vở Bẫy tử vong cũng có một chiếc còng tay treo trên tường. Nó đóng một vai trò rất quan trọng trong cốt truyện đấy.”
“Tôi biết.” Cô ấy nói. “Tôi mới xem lại bộ phim vào tối qua, nhìn xuống sàn đi.”
Dưới sàn là một bức tranh đóng khung - một bức hình ngọn hải đăng được dựa vào tường. “Ý cô là Charlie đã mang theo còng tay, gỡ bức tranh xuống và treo nó lên để chúng ta chắc chắn rằng vụ này mô phỏng theo Bẫy tử vong? ”
“Đúng vậy.” Gwen vừa nói vừa quay lại nhìn về phía tủ. “Hắn đã trốn, có thể là ở trong tủ quần áo, có thể đeo mặt nạ hoặc không, rồi nhảy ra dọa bà ấy đến chết.”
“Lạ thật đấy.” Tôi nói. “Theo như những gì chúng ta đã biết thì đây là lần đầu tiên gã thay đổi hiện trường để chỉ đích danh cuốn sách trong danh sách ta có.”
“Cũng là lần đầu tiên gã sát hại một ai đó mà anh quen.
Chúng tôi đứng sóng vai nhìn về chiếc tủ quần áo. Gwen lên tiếng. “Thực lòng mà nói thì tôi nghĩ mình đã quan sát đủ rồi. Tôi chỉ cần chụp ảnh cái còng tay và lấy mẫu vân tay trên đó thôi.”
“Khả năng cao là hắn đeo găng tay.”
“Không kiểm tra thì không biết chắc chắn được, nhưng đúng là khả năng đó rất dễ xảy ra. .
Tôi nhìn xung quanh căn phòng trong khi Gwen rút điện thoại ra và nhìn chăm chú vào cái gì đó giống như là tin nhắn mới. Có một chiếc giường khung phủ trướng cũ kỹ, vô cùng lỏng lẻo với lớp ga màu hồng có viền ren. Sàn nhà gỗ cứng được trải những tấm thảm đã bạc phếch do năm tháng, chỗ gần chân giường bám đầy lông.
“Bà ấy có nuôi thú cưng không?” Tôi hỏi.
“Tôi không nhớ trong báo cáo có đề cập đến thú nuôi.” Gwen nói. Tôi cố gắng nhớ lại thời gian Elaine Johnson thường lui tới tiệm Old Devils, dường như bà ấy chẳng bao giờ chú ý tới Nero cả. Tôi cho rằng người chị hẳn có nuôi chó hoặc mèo và không bao giờ thay hay giặt thảm. Thực ra thì cả căn nhà này chẳng có thứ gì sạch sẽ cả. Tôi đi tới nhìn bức ảnh được đóng khung trên tường ngay chỗ bàn làm việc. Khung ảnh màu trắng, cạnh viền trên của nó đen bóng với bụi bẩn. Bức ảnh chụp một gia đình trong chuyến nghỉ mát, người cha mặc áo đánh gôn, người mẹ mặc váy ngắn và đeo kính gọng sừng. Có bốn đứa trẻ, hai anh trai và hai em gái. Cả nhà đứng trước một cái cây cao lớn, có vẻ là cây gỗ đỏ, nằm đâu đó ở California. Tôi cố gắng xem trong hai cô gái trẻ ai là Elaine nhưng bức ảnh quá mờ lại bạc dần theo thời gian. Dẫu vậy tôi nghĩ rằng Elaine là cô em - người đeo kính và ôm theo một con búp bê - người duy nhất không cười trong tấm hình.
“Ổn chứ?” Gwen nói.
“Không có vấn đề gì”
Khi chúng tôi đi đến chân cầu thang, tôi nhìn vào phòng khách được xếp đầy kệ sách. “Tôi có thể ngó qua một chút những cuốn sách ở đây không? Nhanh thôi.” Tôi hỏi. Gwen nhún vai và gật đầu.
Rõ ràng người chị của Elaine cũng là người thích đọc sách và hầu hết những cuốn sách xếp đầy trên kệ trong phòng khách đều thuộc về bà ấy. Tiểu thuyết hư cấu và tiểu thuyết lịch sử, sách của tác giả James Michener chiếm đa số nhưng có một tủ sách cao hơn hẳn được đẩy vào trong góc chắc là thuộc về Elaine. Nhiều ngăn đặt đầy những cục chặn giấy thủy tinh kiểu cổ điển, những ngăn còn lại là sách trinh thám được sắp xếp theo tên tác giả. Tôi ngạc nhiên khi phát hiện ra ấn bản sưu tầm trọn bộ truyện của Thomas Harris, một cây viết mà Elaine từng nhận xét là “một kẻ biến thái bất tài ăn may.” Càng kinh ngạc hơn nữa là có một quyển Chết trong làn nước , hai bên là N gười lạ trên tàu và Bẫy tử vong . Sống lưng tôi lạnh toát. Cả tám cuốn sách trong danh sách của tôi, theo đúng thứ tự đều ở đây. Tôi gọi Gwen tới và mắt cô ấy trợn trừng khi nhìn thấy những quyền sách, tay vội vàng giơ điện thoại lên chụp ảnh.
“Anh nghĩ rằng hung thủ đã đem sách đến hay nó đã có sẵn ở đây rồi?” Cô ấy hỏi.
“Tôi nghĩ là hắn đã mua chúng, khả năng là thế. Elaine có thể có tất cả tám cuốn nhưng tôi không tin lắm.”
“Chúng ta có thể kết luận được gì dựa trên những cuốn sách này không?” Cô ấy hỏi.
“Có thể.” Tôi nói. “Hắn mua sách ở đâu đó, có thể ở chỗ tôi, có thể ở chỗ khác. Thường thì khi mua sách cũ ta sẽ có giá bán được viết bằng bút chì ở bìa lót, có khi là cả hình dán cùng tên của người buôn sách nữa.”
“Tôi không muốn anh chạm vào chúng, nhưng chỉ dựa vào gáy sách thôi thì có thể nói lên được điều gì không?”
Tôi ngắm nghía một lúc, cả tám cuốn sách trong danh sách của tôi, đặt cạnh nhau theo thứ tự như một lời buộc tội. Duy nhất gáy cuốn Kế hoạch hiểm độc là nổi bật. Tôi nhận ra nó là phiên bản bìa mềm phát hành ở Anh ăn theo bộ phim trên ti vi tầm mười năm trước. Bản này chắc chắn đã từng qua chỗ tôi, bởi vì tôi còn nhớ mình đã khinh bĩ nó như thế nào. Nhìn chung thì tôi ghét mọi phiên bản bìa sách ăn theo. Tôi bảo với Gwen rằng tôi nhận ra được một cuốn trong số đó, có thể nó đã từng qua tay tiệm Old Devils.
“Tuyệt.” Cô ấy nói. Tôi có thể nghe thấy sự hào hứng trong giọng nói của Gwen. “Sau khi lấy dấu vân tay tôi sẽ cho chụp ảnh lại và chúng ta có thể cùng nghiên cứu sau. Giờ thì đi lấy phòng chỗ khách sạn thôi.
Gwen đặt cho chúng tôi hai phòng ở khách sạn Hampton cách trung tâm thị trấn Rockland tầm một dặm, đối diện một quán McDonald. Tôi đã sợ mình phải ăn tối ở đó nhưng may sao cô ấy nhắc đến quán ăn ưa thích của mình ở phố Main. “Tôi đặt bàn cho hai người rồi nhưng… nếu anh muốn thì mình đi chỗ khác cũng được..”
“Không” Tôi nói. “Cứ theo ý cô là được rồi.”
Chúng tôi lấy phòng và gặp lại nhau ở sảnh sau một giờ đồng hồ rồi lái xe vào thị trấn. Giờ không phải là mùa du lịch nên tôi khá ngạc nhiên khi thấy ở đây có nhà hàng còn mở cửa. Chúng tôi dừng xe trước một tòa nhà hai tầng, chỉ cách cổng tòa thị chính có vài bước chân, tự quảng cáo là “ngôi nhà của hàu và bia.” Bây giờ là tối chủ nhật nên nhà hàng khá vắng vẻ đúng như dự đoán, chỉ có hai cặp đôi đang ngồi trên quầy. Bà chủ, một người phụ nữ trông có vẻ còn trẻ trong chiếc áo len hiệu Bruins, dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi.
“Chỗ này được chứ?” Gwen hỏi.
“Không tệ, cô có nói mình từng đến đây rồi đúng không?”
“Ông bà tôi có một căn nhà bên hồ Megunticook, không xa chỗ này. Tôi dành ít nhất hai tuần mỗi mùa hè ở đó. Thực ra thì ông nội tôi rất thích quán này vì họ nướng hàu theo đúng cách mà ông thích.
Cô phục vụ bàn đi tới. Tôi gọi một ly Gritty McDuff đắng kiểu Anh và tôm hùm cuộn, Gwen gọi món Harpoon và bánh mỳ kẹp thịt kiểu Rueben.
“Không gọi hàu nướng sao?” Tôi hỏi.
Gwen quay sang cô phục vụ. “Chúng tôi có thể gọi trước sáu con hàu làm món khai vị không?”
Sau khi người phục vụ rời đi, Gwen nói “Dành cho ông nội... Tôi sẽ báo cho ông.”
“Bình thường trong năm thì hai cụ sống ở đâu?” Tôi hỏi.
“Phía Bắc New York. Ông bà vẫn hay nói về việc chuyển hằn tới đây sống nhưng họ sẽ phải mua một căn nhà mới vì căn nhà bên hồ không thể ở vào mùa đông. Anh đã đến vùng này của Maine bao giờ chưa?”
“Tôi từng đến Camden, một lần. Chỗ đó cũng gần đây nhỉ?”
“Là thị trấn kế tiếp đấy. Từ bao giờ vậy?”
“Tôi không chắc nữa, tầm mười năm trước. Một kỳ nghỉ ngắn ngày thôi.” Đương nhiên là tôi đi cùng Claire rồi, hồi đó chúng tôi vẫn thỉnh thoảng đi phượt với nhau trên khắp New England.
Đồ uống đã ra cùng với một rổ bánh mỳ. Chúng tôi mỗi người nhấp một ngụm rồi Gwen hỏi, “Tôi có thể hỏi về vợ anh được không? Anh có phiền không?”
“Không sao, tôi không để ý đâu.” Tôi cố tỏ ra bình thường nhưng nhận ra rằng cả hai đã không còn nhìn vào mắt nhau nữa.
“Cô ấy mất vào lúc nào?”
“Năm năm trước, tính đến hiện tại, mặc dù tôi không cảm giác được rằng chuyện đã qua lâu thế rồi.”
“Hẳn nhiên rồi.” Gwen vừa nói vừa đưa tay lau đi lớp bọt trên miệng. “Chuyện xảy ra hằn phải tồi tệ lắm, cô ấy ra đi khi còn quá trẻ, cả vụ tai nạn nữa.”
“Cô đã ngó qua hồ sơ nhỉ?”
“Nhìn qua một chút thôi. Lần đầu tôi tìm được bản danh sách và thấy tên anh tôi đã kiểm tra trong hồ sơ lưu trữ.”
“Vậy hẳn cô cũng biết tôi đã cung cấp lời khai trong lúc điều tra về vụ của Eric Atwell?”
“Tôi có thấy.”
“Tôi đáng lẽ đã giết hắn nếu có cơ hội. Nhưng cơ hội lại không đến với tôi.”
“Tôi biết mà”
“Không biết cũng không sao cả. Tôi hiểu là cô chỉ đang làm việc mình phải làm thôi, tôi cũng biết là cô đang suy nghĩ xem liệu có mối liên quan nào giữa tôi và những vụ án này hay không. Sự thật là tôi không thấy có mối liên hệ nào ở đây cả, nếu có thì tôi cũng không hề biết. Sau khi cô ấy ra đi, tôi tự nhủ rằng mình sẽ sống một mình, tiếp tục công việc, đọc sách. Tôi muốn sống một đời bình lặng, thế thôi.”
“Tôi tin anh.” Cô ấy nói và nhìn tôi với thứ cảm xúc tôi không phân biệt được. Nó giống như yêu mến, cũng có thể là thương hại.
“Cô chắc chứ?”
“Ừ thì, hiện trường vụ này, nơi Elaine Johnson bị giết cũng thay đồi giả thuyết của chúng ta một chút. Nó rất khác biệt so với những vụ án khác, chĩa thẳng mũi dùi về phía anh, về bản danh sách.”
“Tôi biết, cảm giác thật bất thường”
“Anh có thể kể thêm về Brian Murray không. Anh ta có biết Elaine Johnson hay không?”
“Thực ra là có.” Tôi nói. “Tôi không biết họ đã từng nói chuyện với nhau chưa nhưng chắc chắn là hai người họ có biết nhau bởi vì Brian có mặt ở mọi buổi đọc thử của tác giả, Elaine cũng không hay bỏ lỡ những sự kiện như vậy, ít nhất là đã từng”
“Làm sao mà hai người lại chung tiền mua lại tiệm sách vậy?”
“Chúng tôi là bạn bè, không hẳn là thân thiết nhưng anh ấy từng bám rễ ở tiệm suốt. Thỉnh thoảng chúng tôi rủ nhau đi làm vài ly. Khi người chủ trước có ý định dẹp tiệm, chắc tôi đã kể với Brian và than thở rằng mình sẽ mua lại nó nếu có tiền. Anh ấy đồng ý ngay lập tức, bảo luật sư soạn thảo hợp đồng để tôi phụ trách việc kinh doanh còn anh ấy lo phần lớn chi phí chuyển nhượng. Một thỏa thuận hoàn hảo, đến giờ vẫn vậy. Anh ấy không hề có một chút xíu liên quan nào đến mấy vụ án này đâu.”
“Sao mà anh biết?”
Tôi uống một ngụm bia. “Anh ấy nghiện rượu nặng, nghiện mà không phế, nhưng cũng tàn tạ lắm. Anh ấy viết cuốn sách ra hàng năm trong hai tháng rồi dành phần còn lại của năm để rượu chè. Mới sáu mươi tuổi mà trông như đã bảy mươi, mỗi lần chúng tôi gặp nhau Brian sẽ kể đi kể lại một câu chuyện duy nhất. Tôi không thấy anh ấy có động cơ giết người, mà kể cả có đi chăng nữa thì cũng lực bất tòng tâm. Anh ấy cũng không thể nào thực hiện thành công được. Brian còn không biết lái xe cơ, đi đâu cũng phải ngồi taxi.”
“Được rồi.”
“Cô tin lời tôi?”
“Tôi sẽ điều tra thêm, nhưng, đúng. Tôi tin anh. Tôi từng đọc sách của ông ấy, hồi thiếu niên. Ellis Fitzgerald là một trong những lý do tôi dấn thân vào con đường thực thi luật pháp.”
“Mấy cuốn hồi đầu cũng được lắm.”
“Tôi rất thích nó, có lần tôi đọc hết cả quyển trong một ngày luôn.”
Suất hàu của chúng tôi đã ra, không lâu sau đó là đồ ăn đã gọi. Chúng tôi không tiếp tục nói về hiện trường vụ án, về Brian Murray hay bất kỳ điều gì mang tính riêng tư nữa. Chúng tôi lẳng lặng ăn, thỉnh thoảng Gwen lặp lại kế hoạch cho ngày hôm sau. Cô ấy sẽ tạt qua văn phòng FBI địa phương và điều động một chuyên viên khám nghiệm hiện trường đến kiểm tra căn nhà của Elaine Johnson. Cô ấy cũng muốn lấy lời khai của hàng xóm xem liệu có người lạ hoặc ít nhất là xe lạ nào đi qua trong khung thời gian từ vong của Elaine hay không.
“Tôi có thể xem có chuyến xe buýt nào đưa anh về Boston được không.” Cô ấy nói. “Nếu không thì tôi có thể đưa anh về nhưng chắc phải chiều muộn mới được.”
“Tôi sẽ chờ.” Tôi nói. “Trừ khi cô định ở lại thêm một đêm nữa, tôi có mang sách theo đây.”
“Một quyển khác trong danh sách?” Cô hỏi.
“Đúng vậy, tôi mang Kế hoạch hiểm độc ”
Sau bữa tối, chúng tôi lái xe về lại khách sạn rồi đứng cùng nhau trong ánh sáng gay gắt của đại sảnh vắng tanh. “Cảm ơn vì đã đi cùng tôi lần này.” Gwen nói. “Tôi nhận ra nó khá là bất tiện cho anh.”
“Thực ra thì như thế này cũng tốt. Được trốn khỏi thành phố.”
“Đến thăm hiện trường một vụ án mạng.”
“Ừ.” Tôi nói.
Chúng tôi im lặng trong bầu không khí gượng gạo. Trong đầu tối thoáng qua suy nghĩ không biết Gwen có cảm tình với mình hay không. Tôi chỉ hơn cô ấy tầm mười tuổi thôi, và tôi biết mình không thể nói là xấu trai. Tóc tôi giờ toàn một màu xám, thực ra là xám bạc nhưng chưa rụng mất sợi nào. Dáng người cao gầy và đường viền xương hàm rõ nét với đôi mắt màu đại dương. Tôi lùi lại một bước, cảm nhận rõ ràng bức tường trong suốt ngăn cách hai chúng tôi, bức tường đã ngăn tôi thân thiết với bất kỳ ai khác còn sống. Hẳn là Gwen cũng cảm nhận được nó, bởi vì cô ấy lên tiếng chúc tôi ngủ ngon.
Tôi quay về phòng, lấy sách ra và bắt đầu đọc.