Chương 17
Tôi bắt đầu đọc cuốn Bí sử ở cửa hàng vào sáng hôm sau trong nỗi bồn chồn. Tôi mệt mỏi với việc chờ đợi, chờ thư viện công Newton mở cửa để có thể mượn được một cuốn Little Fish của Nicholas Pruitt, chờ Gwen liên lạc lại, chờ thông tin từ Marty Kingship về vụ sát hại Norman Chaney.
Tôi đọc đoạn mở đầu cùng chương đầu của quyển sách và ngay lập tức bị cuốn theo nỗi ám ảnh người dẫn truyện dành cho một nhóm nhỏ sinh viên tại một trường đại học hư cấu tên là Hampden. Giống như Richard Papen, tôi luôn bị thu hút bởi những nhóm người có quan hệ thân mật hay sự gắn bó thân thiết như gia đình, máu mủ. Nhưng không giống như Richard, tôi chưa bao giờ tìm thấy nơi mình thuộc về. Những gì giống với bạn bè nhất mà tôi có là những người đồng nghiệp buôn sách cổ, nhưng hầu như lần nào chúng tôi họp mặt nhau tôi cũng cảm thấy mình như một kẻ mạo danh, một kẻ lạc loài.
Ngày hôm đó trời đã ấm hơn, khắp thành phố tuyết tan ra tạo thành từng vũng lầy, kênh mương thoát nước thì đầy tràn và người ta đổ xô ra đường. Đó là một buổi sáng bận rộn với dòng khách đều đều vào ra trên sàn gỗ cứng. Ngay trước buổi trưa, tôi dặn Emily rằng mình sẽ về nhà và bảo cô ấy trông nom quầy thu ngân. Tôi lấy chiếc xe hồi sáng đỗ ở chỗ cột thu phí theo giờ rồi lái trên con đường Storrow Drive hướng về Newton rồi vòng qua một vài con đường nhỏ hướng tới thư viện chính - một kiến trúc bằng gạch to lớn gần với Đại lộ Commonwealth. Tôi tìm được cuốn Little Fish trên tầng hai và ôm tập sách bìa mềm không lấy gì làm dày lắm ngồi xuống chiếc ghế da dày cộp ở góc thư viện gần khu vực đặt các tập thơ. Tôi nhanh chóng xem lướt qua mục lục những câu truyện trong sách, tìm kiếm bất kỳ thứ gì có vẻ khả nghi, tôi cho là vậy, một thứ gì đó dính dáng đến giết người, một chút ác ý nhưng hầu như những cái tên được liệt kê nếu không quá chung chung thì cũng quá mức đặc thù khó hiểu. “The Garden Party (Bữa tiệc trong vườn)”, “What Was Left After It Happened (Những gì còn lại sau mọi thứ)”, “Hence the Pyramids (Vì thế, Kim tự tháp)”, “A Platonic Kiss (Một nụ hôn thuần khiết)”. Không có gì thực sự nổi bật cả nên tôi quyết định đọc câu chuyện chủ đề của cả quyền là Little Fish. Tôi đọc hết một nửa thì nhận ra rằng nó không thực sự có ích. Câu chuyện kể về một sinh viên năm cuối đại học tại trường cao đẳng Bowdoin nhớ về người bố và những chuyến đi câu ở vùng Upstate New York hồi mười tuổi. Hãy trả những chú cá nhỏ về với tự nhiên - ý nghĩa của truyện dường như cộng hưởng với người dẫn chuyện. Câu chuyện không có gì ấn tượng cả. Ít nhất với tôi là thế và tôi bỏ cuộc khi mới đọc được một nửa. Tôi đọc lướt qua những câu chuyện còn lại trong sách nhưng không tìm thấy gì nhiều. Thực lòng mà nói tôi còn không biết mình đang tìm kiếm thứ gì nữa nhưng biết đầu một trong những câu chuyện trong đây sẽ tiết lộ thái độ không mấy lành mạnh của tác giả về công lý hay trả thù thì sao. Tôi lật trang đầu của sách ra xem có dòng tri ân nào đến bất kỳ ai hay không. Và đây rồi, một câu nói đơn giản, “Gửi tới Jillian”
Tôi đứng dậy và lang thang xung quanh cho đến khi thấy một chiếc máy tính ông có người ngồi, mở trình duyệt lên và gõ vào đó cái tên Jillian cùng “Đại học New Essex”. Cái tên xuất hiện nhiều nhất là Jillian Nguyen, là một giáo sư ngôn ngữ Anh tại New Essex trước khi chuyển tới trường Cao đẳng Emerson ở ngay Boston này. Tôi ghi nhớ cái tên, quyết định sẽ liên lạc sau khi tìm hiểu được thêm điều gì đó về Nick Pruitt. Tôi lật tới cuối sách và nhìn thấy một bức ảnh chụp tác giả khác với những tấm tôi đã thấy trên mạng. Vẫn là ảnh góc nghiêng ba phần tư, rõ ràng là Pruitt cho rằng mình có một góc nghiêng khá đẹp, nhưng trong tấm này anh ta đội một chiếc mũ phớt giống như những thám tử trong dòng phim trinh thám cũ. Ngay khi nhìn thấy nó, tôi nhớ lại người đàn ông tôi nhìn thấy ở cuối phố vào tối thứ bảy đó, người đã theo dõi tôi, cũng đội một chiếc mũ giống như thế này.
Trước khi rời đi tôi lục lọi cuốn sách xem nó có thẻ bảo mật không. Không có gì cả, nên tôi định vào nhà vệ sinh và giấu cuốn sách vào trong áo. Nhưng thư viện khá đông người ra vào nên tôi tính cứ thế cầm sách ra ngoài như thể mình đã hoàn thành việc đăng ký mượn sách rồi vậy. Tôi không ngờ rằng họ hoàn toàn không chú ý tới nó, cũng chẳng thận trọng kiểm tra thẻ thư viện của tôi xem có ghi chép mượn cuốn sách nào của Nicholas Pruitt hay không. Tôi bước qua cảm biến, không có tiếng báo động nào vang lên và cứ thế bước ra ngoài trong buổi chiều ấm áp.
Tôi quay lại cửa tiệm và gửi email cho Gwen để nhắc về ảnh chụp những cuốn sách chúng tôi đã thấy trong nhà của Elaine Johnson. Sau đó tôi cố gắng đọc thêm mấy trang của cuốn Bí sử nhưng không thể nào tập trung được. Cuối cùng thì tôi đi đi lại lại khắp cả tiệm, cố gắng tìm việc gì đó để làm ví dụ như sửa sang lại giá sách. Sau khi Brandon đến làm ca chiều, tôi quyết định về nhà. Dù sao hôm nay cũng là một ngày thứ ba yên tĩnh và vắng khách, còn tôi cũng đang mong ngóng nói chuyện với Gwen nữa mà nội dung cuộc nói chuyện không nên để cho người ngoài vô tình nghe được. Tôi bỏ cuốn sách vào trong túi và hỏi Brandon có ngại trông cửa hàng một mình không. Cậu ấy nhíu mày rồi nói, “Không sao, không vấn đề gì.”
“Vậy được, nếu có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi nhé.”
“Chắc chắn rồi.”
Nhiệt độ bên ngoài lại giảm xuống làm những ụ tuyết tan giờ đóng thành băng, vỉa hè đầy những bụi đất và cả muối. Buổi chiều nay không hề âm u làm tôi nhớ ra giờ là thời điểm trong năm khi ngày dài và đêm ngắn, mặc dù mùa đông còn tiếp tục kéo dài trong ít nhất là hai tháng nữa. Thực ra cá nhân tôi không để tâm lắm, nhưng tôi có thể đọc được sự khó chịu của những người đi bộ xung quanh trên con đường trở về nhà. Trắng bệch và xám xịt, cam chịu với thành phố cũng xám xịt này và quãng thời gian dài dằng dặc phải sống chung với nồm ẩm từ giờ cho đến lúc xuân sang. Theo thói quen, tôi nhìn qua cửa sổ thủy tinh của Khách sạn Beacon Hill, nhìn vào quầy rượu ấm cúng của họ, tự hỏi liệu Brian, người đồng sở hữu tiệm Old Devils, có đang ngồi trong đó hay không. Hôm nay thì có, anh ta mặc trên người chiếc áo quen thuộc, ngồi trên chỗ xa nhất của quầy rượu hình ô van. Tôi do dự, không biết có nên tham gia cùng hay không thì cái đầu xù xì to lớn của anh ngẩng lên và nhìn thấy tôi qua lớp kính.
“Chào Brian.” Tôi vừa nói vừa ngồi lên chiếc ghế bên cạnh anh, tò mò nhìn vào chiếc ly Martini còn một nửa trên quầy bar và cả dấu son môi trên đó nữa.
“Tess cũng tới nữa.” Anh ấy nói, và vừa dứt lời thì tôi quay lại bắt gặp Tess Murray, người vợ chung sống suốt mười năm của Brian đang bước qua đây. Nhìn lớp son môi mới đánh, tôi cho rằng cô ấy vừa mới quay lại từ nhà vệ sinh.
“Ồ, xin lỗi, Tess.” Tôi vừa nói vừa lùi lại trả chỗ cho cô.
“Không, không sao, anh cứ ngồi Chúng tôi: vui khi ở giữa cả hai có một vùng đệm, phải không Bri?” Cô ấy với lấy ly Martini của mình và tôi ngồi xuống ghế giữa hai người. Tôi ít khi thấy Tess, ít hơn nhiều so với số lần thấy Brian và việc cô ấy đi ra ngoài uống rượu cùng Brian cũng là một sự bất thường, nhất là vào buổi chiều sớm một ngày thứ ba. Tess là người vợ thứ hai của Brian, trẻ hơn anh ít nhất là hai mươi tuổi. Mọi người đều nói rằng cô ấy là trợ lý xuất bản của Brian và từ đó hai người gặp và yêu nhau, nhưng tôi biết đó không phải là sự thật. Cô ấy từng làm xuất bản, đã từng, nhưng không phụ trách Brian. Họ gặp nhau vào năm duy nhất anh ấy tham dự Bouchercon - sự kiện cho các nhà văn trinh thám diễn ra hằng năm. Anh ấy lười đi, nhưng năm đó lại lọt vào danh sách khách mời danh dự nên không đi không được.
Brian nói với tôi rằng cuộc hôn nhân của họ vẫn còn kéo dài được là nhờ Tess dành sáu tháng ở nhà riêng của họ bên hồ Longboat Key một mình, và anh ấy thì dành sáu tháng còn lại trong căn nhà ở miền đông xứ Maine mà không có cô ấy. Thỉnh thoảng họ bất ngờ đụng phải nhau ở Boston.
“Sao mà thời gian này cô lại không ở Florida thế Tess?” Tôi hỏi.
“Anh không biết tin gì sao? Brian, cho anh ấy thấy tay của anh đi.”
Tôi quay sang, thấy Brian nhấc cánh tay trái đang bị bọc kín trong dụng cụ nẹp lên, trông như cánh tay máy vậy.
“Ôi, không?” Tôi thốt lên.
“Không phải vấn đề gì lớn lao đâu.” Anh ấy nói. “Tuần trước tôi bị ngã trong lúc bước xuống từ chính cái ghế quầy bar này đây. Chẳng cảm thấy gì cả trừ chút kiêu hãnh cuối cùng cũng đang rời bỏ cơ thể mình. Bác sỹ bảo nó bị gãy ở tận hai nơi liền. Cậu không biết làm một gã say xỉn một tay ở tầm tuổi này khó thế nào đâu.”
“Anh có đang viết cuốn nào không?”
“Vừa bắt đầu viết quyển mới ngay trước Giáng Sinh nhưng vẫn phải biên tập lại nữa nên giờ Tess đành phải hy sinh thôi.”
“Tôi cố khuyên anh ấy chuyển tới Florida nhưng anh biết nó như thế nào rồi đấy.” Tess nói. “Chúng tôi định gọi cho anh rủ đi làm vài ly thì anh đã ở đây rồi.”
“Cậu ấy biết phải tìm anh ở đâu mà.” Brian nói rồi uống nốt chỗ rượu trong ly của mình, luôn luôn là whiskey dòng Scotland pha với soda trong ly lowball với hai viên đá.
Tôi gọi một cốc bia Left Hand Stout và hết lời thuyết phục Brian và Tess để mình đãi họ mỗi người một ly. Brian thêm một ly rượu như thường lệ còn Tess là một ly Martini Grey Goose.
“Tình hình làm ăn thế nào?” Tess hỏi. “Tôi có hỏi Brian nhưng anh ấy chẳng bao giờ biết gì cả.”
“Vẫn như mọi khi thôi. Cũng không tệ.”
“Dòng nào đang bán chạy nhất vậy?”
Mặc dù đã không còn làm trong ngành xuất bản nữa và nghe đâu cô ấy sở hữu một cửa hàng trang sức ở Florida, nhưng người phụ nữ này vẫn thích nghe tin tức trong ngành. Nhiều người cho rằng Tess là một con ả đào mỏ thậm chí còn chẳng buồn dành thời gian cùng người chồng đã lớn tuổi, nhưng cô ấy đã luôn đối tốt với tôi. Brian cũng nhắc đi nhắc lại rằng anh ấy coi trọng cuộc hôn nhân của họ, Tess biết tôn trọng sự riêng tư của anh ấy và hiểu rằng anh ấy cần được ở một mình đến thế nào, rằng họ yêu nhau theo cách riêng.
Tôi rời đi sau hai chầu bia, lúc nào cũng nhấp nhổm rằng điện thoại mình sẽ đổ chuông hoặc rung lên với tin nhắn từ Gwen. Khi hai người họ định gọi bữa tối, tôi nói rằng tôi phải đi và ở nhà có đồ nhà nấu sẵn rồi. Đây đương nhiên là một lời nói dối nhưng Brian đã ngà ngà say rồi và tôi muốn mình ra khỏi đó trước khi anh ấy bắt đầu độc thoại.
Trước khi ra ngoài, tôi hỏi, “Nghe tin gì về Elaine Johnson chưa?”
“Ai cơ?” Brian hỏi lại.
“Elaine Johnson, bà ấy từng đến tiệm mỗi ngày trước khi chuyển tới Maine. Cặp kính dày như đít chai ấy”
“À.” Brian nói và tôi ngạc nhiên khi thấy Tess ngồi bên phải tôi cũng gật đầu theo.
“Bà ấy chết rồi, đau tim.”
“Sao mà cậu nghe được tin đó thế?”
Tôi suýt nữa thì đã nói với anh ấy, thật ra là cả hai người họ, về đặc vụ Mulvey và bản danh sách nhưng chợt khựng lại vì lý do nào đó.
“Một khách hàng khác kể vậy.” Tôi nói. “Chỉ nghĩ là có lẽ anh sẽ hứng thú với tin đó thôi.”
“Không mấy đáng tiếc.” Tess nói. Tôi quay sang, ngạc nhiên.
“Cô biết bà ấy sao?” Tôi hỏi.
“Chắc chắn rồi, bà ấy từng dồn tôi vào một góc để kể lể rằng Brian là một nhà văn tồi như thế nào. Khi tôi nói rằng mình là vợ của Brian thì bà ấy lăn ra cười xong hỏi tôi đã đọc sách của anh ấy trước khi đâm đầu vào cuộc hôn nhân này chưa. Chẳng bao giờ quên được.”
Brian cười mỉm. “Thực ra ấn tượng của tôi về bà ấy không tệ lắm. Giờ thì nhớ ra rồi. Có lần bà ấy kể với tôi rằng tác giả ưa thích của mình là James Crumley nên tôi nghĩ là bà ấy cũng không phải là người xấu. Elaine chuyển tới Rockland, ở Maine đúng không?”
“Sao mà anh biết được thế?”
“Emily nói, hình như thế, lần cuối cùng tôi đến Old Devils thì phải. Cô ấy để mắt tới mấy người khách hàng khó chiều giúp tôi mà.”
“Ha...” Tôi hơi khó chịu một chút vì Brian, người ba tháng mới gặp Emily một lần lại có mối quan hệ với cô ấy tốt hơn tôi.
Tess tiễn tôi ra cửa. Tôi không hiểu lắm tại sao nhưng khi ra tới vỉa hè cô ấy mới thổ lộ, “Cái tai nạn ngu ngốc này đã làm anh ấy thay đổi hoàn toàn. Giờ thì Brian sợ hãi mọi thứ. Từ đi lại, rời giường, bất kể thứ gì. Tôi có thể ở bên anh ấy, nhưng không làm thế mãi được. Tôi còn có cửa hàng ở Florida nữa mà có phải lúc nào chúng tôi cũng chịu được nhau đâu.”
“Có lẽ cô nên nhờ giúp đỡ.”
“Chính vậy đấy. Tôi đã nói cả trăm lần rồi nhưng anh ấy không chịu nghe. Nếu như sắp tới anh có hôm nào qua chỗ chúng tôi dùng bữa tối thì làm ơn nhắc tới vụ đó nhé? Có lẽ anh ấy sẽ cân nhắc khi nghe ai đó đề cập đến...”
“Chắc chắn rồi.” Tôi nói.
“Cảm ơn Mal, tôi rất cảm kích. Đừng hiểu nhầm nhé, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì cho Brian, cũng như anh ấy sẽ làm bất kỳ điều gì có thể cho tôi vậy nhưng giúp anh ấy ra khỏi bồn tắm không hẳn là những gì tôi mong đợi.” Cô ấy đưa tay gài một lọn tóc đen dài ra sau tai, vươn người tới đặt lên môi tôi một nụ hôn trước khi kéo tôi vào ôm. Cô ấy đã từng làm thế rồi, ngay trước mặt Brian mà anh ấy dường như chẳng hề bận tâm.
Tess run rẩy trong lúc chúng tôi ôm chia tay. “Làm thế nào mà anh chịu được thứ thời tiết này vậy?” Cô ấy vừa nói vừa buông tay.
Trên quãng đường về nhà tôi có thể ngửi được mùi hương của cô ấy bám trên da mình. Nước hoa mùi chanh và mùi ô liu từ ly Martini.
Đêm hôm đó tôi ngồi nhai ngũ cốc đóng hộp, đọc thêm mấy trang của cuốn Bí sử và chờ đợi Gwen liên lạc lại. Tôi nhắn cho cô ấy thêm một cái tin nữa trước khi đi ngủ, nói rằng tôi mong mọi chuyện vẫn ổn. Đêm đó, tôi đặt lưng xuống giường với gương mặt của Gwen hiện lên trong đầu, thay vì Claire.