← Quay lại trang sách

Chương 18

Tiếng chuông cửa vang lên vào tầm hơn tám giờ sáng hôm sau. Lúc đó tôi đã thức dậy, thay quần áo xong xuôi và đang pha bình cà phê mới rồi. Tôi nhấn nút hệ thống liên lạc nội bộ, một giọng nam vang lên tự giới thiệu mình là Đặc vụ Berry và hỏi liệu anh ta có thể lên chỗ tôi được không. Tôi nghe hai tiếng bước chân khác nhau leo lên những bậc thang và trong khoảng thời gian đó tôi đã kịp suy nghĩ xem mình cần phải làm gì khi đối diện với các câu hỏi được đặt ra. Tôi nhanh chóng đặt ra một vài giả định, rằng họ đến đề bắt mình hoặc là lấy lời khai về vụ án của Eric Atwell và Norman Chaney, cũng có thể là cả hai. Lý do Gwen không trả lời tin nhắn của tôi vào hôm trước là do tôi đã trở thành nghi phạm trong một vụ giết người.

Tôi đi tới mở cửa. Đặc vụ Berry có dáng người cao và vai hơi xuôi trong bộ vest sọc. Anh ấy giơ thẻ công tác ra cho tôi xem, tự giới thiệu bản thân một lần nữa và nói rằng mình đến từ văn phòng FBI ở New Haven. Đằng sau anh ấy là một người phụ nữ thấp hơn nhiều, cũng mặc một bộ vest. Anh ta giới thiệu cô ấy là đặc vụ Perez đến từ văn phòng Boston. Tôi mời cả hai vào nhà, nói rằng mình đang chuẩn bị pha cà phê và mời cả hai. Đặc vụ Berry nói rằng anh ấy thế nào cũng được trong khi đặc vụ Perez vẫn im lặng và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi pha cà phê và cảm thấy bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Chỗ adrenaline chạy rần rần trong người tôi kể từ lúc tiếng chuông vang lên bỗng nhiên tan biến đi mất khi hai người đặc vụ bước vào. Tôi cảm thấy nhẹ bẫng, gần như là lâng lâng khi bước qua mời họ ngồi xuống ghế sô pha.

Đặc vụ Berry kéo chỗ vải trên đầu gối chiếc quần âu trước khi ngồi xuống. Anh ấy có bàn tay khổng lồ, lấm tấm đồi mồi bởi năm tháng cùng với cái đầu to lớn và xương hàm vuông vức. Người đặc vụ hắng giọng và nói, “Tôi hy vọng anh có thể làm sáng tỏ một chút về mối quan hệ của mình và Gwen Mulvey.”

“Được thôi.” Tôi nói.

“Anh có thể kể lại lần đầu tiên hai người gặp nhau không?”

“Chắc chắn rồi.” Tôi nói. “Cô ấy gọi cho tôi lúc tôi ở hiệu sách - tiệm Old Devils, nơi tôi làm việc ấy, vào thứ năm tuần trước và hỏi liệu mình có thể tới và hỏi vài câu hay không. Cô ấy vẫn ổn chứ?”

“Vậy những câu hỏi đó là gì?” Anh ấy hỏi. Đặc vụ Perez vẫn không lên tiếng nhưng lẳng lặng lôi ra một quyển sổ tay gáy xoắn nho nhỏ và mở nắp bút.

“Cô ấy đặt một vài câu hỏi về một danh sách tôi đã viết, một bài đăng trên trang cá nhân từ vài năm trước.”

Berry rút sổ tay của mình ra và nhìn chăm chú. “Bản danh sách được gọi là “Tám vụ giết người hoàn hảo” đúng không?” Tôi dường như nghe thấy một chút khinh thường trong giọng nói của anh ấy.

“Đúng vậy.” Tôi trả lời.

“Và những câu hỏi đó có liên quan như thế nào?”

Tôi có cảm giác rằng họ đã biết tất cả về cuộc trò chuyện giữa tôi và Gwen, nhưng tôi vẫn phải hợp tác trả lời mọi thứ họ muốn biết - ý tôi là tất cả những gì mà tôi đã tiết lộ với Gwen. Vì thế tôi bắt đầu giải thích rằng Đặc vụ Mulvey nhận thấy những mối liên hệ giữa bản danh sách tôi viết hồi năm 2004 và một số vụ án xảy ra gần đây. Tôi đề cập đến rằng ban đầu tôi cảm thấy những liên kết đó không hề rõ ràng, khả năng cao chỉ là trùng hợp nhưng chúng tôi đã tìm thấy tám quyển sách trong bản danh sách của mình trong nhà của Elaine Johnson ở Rockland.

“Anh có cảm thấy kỳ quặc không khi đặc vụ Mulvey ngỏ lời muốn anh đi cùng hỗ trợ trong việc điều tra của FBI? Đến thăm hiện trường một vụ án mạng?” Câu hỏi này đến từ đặc vụ Perez, câu đầu tiên mà cô ấy nói kể từ lúc tới đây. Perez nghiêng người về phía trước khi nói làm vài chỗ trên áo phòng lên căng nứt, có vẻ cô ấy mới tăng cân dạo gần đây. Người phụ nữ này hẳn chỉ mới ba mươi mấy tuổi với mái tóc đen cắt ngắn, gương mặt tròn và đôi mắt to bên dưới hàng lông mày rậm.

“Tôi không thấy vậy.” Tôi nói. “Tôi cho rằng đặc vụ Mulvey thực sự tin rằng tôi là một chuyên gia về những cuốn sách đặc thù đó vì tôi đã viết nên bản danh sách và đọc hết từng cuốn trong đó. Do đó cô ấy nghĩ tôi có thể nhận ra điều gì đó bất thường ở nhà của Elaine Johnson. Hơn nữa tôi có quen bà ấy, ý tôi là tôi có quen biết với nạn nhân Elaine Johnson.”

“Vậy anh có điều tra được gì ở nhà nạn nhân không?”

“Những gì chúng tôi nhận thấy, đặc vụ Mulvey và tôi, là có bằng chứng cho thấy có người đang thực sự thực hiện hành vi giết người dựa trên bản danh sách của tôi, và người đó có thể có liên quan đến tôi.”

“Có thể có liên quan?” Đặc vụ Berry nói, quai hàm bạnh ra.

“Elaine Johnson là người quen của tôi, một khách hàng từng thường xuyên ghé thăm tiệm. Cái chết của bà ấy phần nào thể hiện rằng tôi có liên quan, dù không trực tiếp, nhưng có thể kẻ thủ ác, dù là ai đi nữa, cũng biết tôi hoặc muốn tôi biết về những vụ án này, không ngoại trừ trường hợp muốn đổ tội cho tôi nữa.”

“Và anh đã trao đổi tất cả những điều này với đặc vụ Mulvey sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi liệt kê ra mọi khả năng có thể xảy ra.”

Đặc vụ Berry nhìn xuống cuốn sổ. “Chỉ để xác nhận thôi, hai người có thảo luận về vụ án của Robin Callahan, Jay Bradshaw và Ethan Byrd đúng không?”

“Đúng vậy.” Tôi nói.

“Và về cả vụ sát hại Bill Manso?”

“Người bị giết gần đường tàu ấy hả?... Có, chúng tôi có bàn về vụ đó.”

“Thế còn về Eric Atwell thì sao?” Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi nói.

“Chúng tôi có nói một chút về Eric Atwell vì mối quan hệ phức tạp giữa hai chúng tôi, nhưng không phải trên quan điểm là nạn nhân của chuỗi vụ án này.”

“Mối quan hệ giữa hai người ở đây là gì?”

“Eric Atwell ấy hả?”

“Đúng vậy.”

“Tôi chắc chắn rằng cô ấy có ghi chép lại mọi thứ.” Tôi nói. “Tôi không rõ sao hai người lại không thể nói chuyện hoặc tham khảo những gì cô ấy đã ghi lại.”

“Chúng tôi chỉ muốn nghe từ anh mà thôi.” Đặc vụ Perez nói. Tôi nhận thấy rằng mỗi lần cô ấy lên tiếng, đặc vụ Berry sẽ nhúc nhích một chút trên ghế sofa một cách khó chịu như thể anh ấy đang ngứa ở đâu đó mà lại ngại không dám gãi vậy.

“Trong khoảng thời gian trước khi vợ tôi mất, Eric Atwell từng có quan hệ với cô ấy, là nguyên nhân khiến cô ấy tái nghiện. Hơn nữa đêm hôm ấy vợ tôi gặp tai nạn khi lái xe trở về từ nhà riêng của Eric Atwell.”

“Và Eric Atwell đã bị sát hại đúng không?”

“Đã bị bắn, đúng vậy. Tôi nhớ rằng cảnh sát đã kết luận vụ đó là giết người cướp của. Đặc vụ Mulvey cũng không cho rằng nó có liên quan gì đến danh sách của tôi.”

“Được rồi, một câu hỏi nữa.” Đặc vụ Berry nói. “Hai người có nói chuyện về cái chết của Steven Clifton không?”

Tôi khựng lại, đờ ra một lúc. Steven Clifton là tên của gã giáo viên khoa học đã xâm hại Claire Mallory khi cô ấy còn học trung học. Tôi chưa bao giờ nghe Gwen nhắc đến gã. Tôi lắc đầu và nói, “Không, tôi không có ấn tượng gì về cái tên đó cả.”

“Một chút ấn tượng cũng không?”

“Nếu có thì tôi đã thấy quen.”

“Được rồi.” Đặc vụ Berry vừa nói vừa lật sang một trang khác trong cuốn sổ. Anh ấy không có vẻ gì là quan tâm đến việc tôi chưa từng nghe về cái tên Steven Clifton cả.

“Đặc vụ Mulvey có bao giờ nói với anh về những người cô ấy nghi ngờ là kẻ phải chịu trách nhiệm cho những vụ án này không?”

“Không” Tôi nói. “Ý tôi là đó chính là lý do cô ấy đến gặp tôi mà. Đặc vụ Mulvey đang cố tìm hiểu xem liệu có ai mà tôi biết ví như khách hàng, cựu nhân viên,... mà tôi cảm thấy nghi ngờ hay không”

“Vậy anh có nghi ngờ ai không?”

“Cũng không.” Tôi nói. “Ít nhất là tôi không thể nghĩ ra được ai. Elaine Johnson có lẽ là khách hàng lớn tuổi nhất chúng tôi từng có nhưng bà ấy rõ ràng không thể nào là hung thủ được.”

“Anh nói với đặc vụ Mulvey rằng mình hiện tại có hai nhân viên đúng không?”

“Đúng vậy, Brandon Weeks và Emily Barsamian. Chỉ còn một người nữa thỉnh thoảng mới đến làm vài ca là người đồng sở hữu với tôi, Brian Murray mà thôi.”

Cả hai người họ đều bận rộn ghi chép. Gió lùa qua cửa sổ thổi vào trong phòng. “Cô ấy vẫn ổn chứ?” Tôi buột miệng hỏi.

Đặc vụ Berry ngẩng lên nhìn tôi, bặm môi và nói, “Đặc vụ Mulvey đã bị đình chỉ công tác. Tôi phải nói với anh rằng cô ấy đã được thông báo không được phép liên hệ với anh dưới mọi hình thức.”

“Ồ. Tại sao vậy?” Tôi hỏi.

Hai người đặc vụ liếc nhìn nhau rồi Perez nói, “Tôi e rằng mình không được phép tiết lộ điều đó. Bất kỳ thông tin nào mà anh có thể cung cấp từ giờ chỉ nên được chia sẻ với tôi và đặc vụ Berry mà thôi.”

Tôi gật đầu, cả hai lại liếc nhìn nhau và đặc vụ Perez nói: “Liệu anh có sẵn lòng theo tôi đến văn phòng để làm biên bản chính thức hay không?”

Tôi theo đặc vụ Perez ra xe và tới Chelsea. Cô ấy cũng là người đặt câu hỏi trong căn phòng thẩm vấn nhỏ với thiết bị ghi âm cùng hai camera gắn trần. Chúng tôi lại bắt đầu từ đầu: nguồn gốc của bản danh sách, những cuốn sách tôi đã chọn, Gwen Mulvey và những câu hỏi cô ấy đã đặt ra. Cô ấy muốn biết tường tận về những lần chúng tôi tiếp xúc, từng chi tiết của từng cuộc hội thoại một. Đặc vụ Perez không hề nhắc lại về Eric Atwell hay Steven Clifton một lần nào nữa và điều đó làm tôi thở phào. Suốt quãng thời gian đó cô ấy trông giống như đang ôm lấy mấy tấm át chủ bài chuẩn bị đánh ra vậy. Cuộc phỏng vấn kéo dài suốt buổi sáng, tôi cảm thấy tội lỗi một cách kỳ lạ, như thể tôi đang lừa dối Gwen Mulvey với người vụ mới này vậy, nói với cô ta mọi thứ mà chúng tôi đã từng nói. Tôi liên tục tự hỏi tại sao cô ấy lại bị đình chỉ công tác và liệu nó có liên quan gì tới bản danh sách của tôi hay những gì đang diễn ra hay không. Đến cuối buổi phỏng vấn tôi có hỏi đặc vụ Perez một lần cuối xem liệu cô ấy có thể tiết lộ điều gì về đặc vụ Mulvey hay không.

“Chúng tôi có những quy trình phải tuân thủ trong quá trình điều tra và đặc vụ Mulvey đã cố tình không chấp hành. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.”

“Cảm ơn.” Tôi nói.

“Trước khi anh rời đi, tôi cần phải hỏi xem anh có nhu cầu được cảnh sát bảo vệ không?” Cô ấy vân vê một thứ gì đó trông như vòng cưới trên cổ tay.

“Không, tôi nghĩ là không cần đâu.” Tôi nói, giả vờ như mình đã cân nhắc về điều đó. “Nhưng tôi sẽ cẩn thận hơn.”

“Còn một điều nữa trước khi anh đi.” Đặc vụ Perez nói. “Tôi biết rằng anh đã cung cấp bằng chứng ngoại phạm của mình cho Gwen Mulvey vào ngày Elaine Johnson tử vong nhưng tôi hy vọng anh có thể làm vậy, hoặc thử cho cả những vụ án khác nữa.”

“Tôi sẽ cố.” Tôi nói.

Cô ấy đưa tôi về nhà cùng bản danh sách ngày tháng chính xác của mấy vụ án. Robin Callahan, Jay Bradshaw, Ethan Byrd và Bill Manso. Tôi mò lên máy tính để xem lịch nhưng bất ngờ cảm thấy kiệt sức và không thể nào tiếp tục được. Tôi đứng dậy, cảm thấy choáng váng và nhận ra rằng mình chưa ăn gì cả ngày nay trừ một chiếc bánh quy mâm xôi Đan Mạch hồi sáng trong lúc lấy lời khai. Tôi vào bếp và làm hai chiếc bánh mì kẹp bơ lạc, ngấu nghiến cả hai với hai cốc sữa lớn. Đã là một rưỡi chiều rồi. Tin tốt là tôi có cuộc nhậu cùng với Marty Kingship ở quán Jack Crow’s Tavern lúc sáu giờ. Tôi biết anh ấy sẽ có thêm thông tin về vụ án của Norman Chaney, có lẽ là về cả Nicholas Pruitt nữa. Từ giờ đến lúc đó tôi phải tìm ra việc gì đó để làm. Giờ vẫn chưa phải lúc liên lạc với Pruitt. Tôi chợt nhớ tới phần đề tựa trong cuốn sách của anh ta: Gửi tới Jillian. Tôi lên mạng tìm kiếm thêm về Jillian Nguyen, đầu mối tiềm năng. Cô ấy đã từng là giáo sư trợ giảng ở New Essex, chủ yếu phụ trách các khóa học về thực hiện nghiên cứu cho sinh viên năm nhất. Ở trường Cao đẳng Emerson hiện tại thì Jillian phụ trách giảng dạy một vài lớp văn học Anh, kiêm cả bộ môn thơ của khoa Sáng Tác. Tôi tìm thử một vài bài thơ của cô ấy và giống như phần lớn những bài thơ đương đại khác, tôi hầu như chả hiểu được mình đang đọc cái gì nữa. Tuy nhiên, có một bài thơ với tiêu đề là Buổi chiều Chủ Nhật tại PEM đăng trên tạp chí Unpider làm tôi chú ý. PEM là Bảo tàng Peabody Essex, ngụ tại Salem, Massachusetts - một thị trấn tiếp giáp với New Essex. Phần lớn bài thơ nói về một triển lãm liên quan tới nghệ thuật dân gian Việt Nam, nhưng có nhắc tới một “ông” nào đó là bạn đồng hành của người nói, người “chỉ thấy được những gì tiêu cực và vặn vẹo”. Tôi tự hỏi không biết nhân vật người đồng hành đó có phải là Nicholas Pruitt hay không, nếu đúng thì giờ hai người chắc đã chia hai ngả. Mù mờ như tôi còn có thể hiểu được những nhận xét không mấy tốt lành dành cho người đó trong bài thơ cơ mà.

Trên trang web chính của khoa có liệt kê số điện thoại, tôi ôm tâm lý ăn may mà bấm số bừa, vậy mà lại thực sự có người nhấc máy sau hai hồi chuông.

“Xin chào?”

“Đây có phải là số máy của Giáo sư Nguyen không?” Tôi hỏi, hy vọng mình phát âm đúng.

“Đúng rồi.”

“Chào cô, tôi là John Haley.” Tôi nói, rất tự nhiên sử dụng tên người chủ trước của tiệm Old Devils. “Tôi tự hỏi không biết mình có thể hỏi cô đôi điều về Nicholas Pruitt hay không?”

Có một thoáng ngập ngừng, tôi còn tưởng cô ấy đã cúp máy rồi nhưng sau cùng tiếng cô ấy lại vang lên. “Làm sao anh có được tên tôi vậy?”

“Tôi e rằng mình không thể nói một cách quá cụ thể về lý do muốn nói chuyện với cô ngoài việc anh Pruitt đang được xem xét mời đảm nhiệm một vị trí rất quan trọng, và vì thế chúng tôi cần đánh giá về anh ta một cách cẩn trọng.” Đến tôi là người nói ra mà tôi còn không cảm thấy mình đủ sức thuyết phục nữa là.

“Đánh giá anh ấy để làm gì mới được?”

“Hiện tại thì tôi đang ở ngay Boston, và không có nhiều thời gian để lãng phí. Liệu tôi có thể gặp cô vào chiều nay được không? Tại văn phòng hoặc ở một quán cà phê đều được.”

“Nick đã liệt kê tên tôi trong mục người chứng nhận đúng không?” Cô ấy nói.

“Tôi tin rằng anh ấy có nhắc đến tên cô, nhưng không được tính là người chứng nhận chính thức. Cô có thể tự tin nhận xét điều gì về anh Pruitt không?”

Cô ấy cười nhẹ. “Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu mình được gọi để chứng nhận hay đại loại vậy. Chà, ít nhất thì anh làm tôi tò mò rồi đấy.”

“Tôi sẽ rất biết ơn nếu chúng ta có thể gặp nhau.”

“Được thôi.” Cô ấy trả lời. “Chúng ta có thể gặp nhau chiều nay nếu anh không ngại tới chỗ tôi.”

“Không có vấn đề gì.” Tôi nói.

“Có một quán cà phê ở Downtown Crossing, quán Ladder café, anh có biết nó không?”

“Không, nhưng tôi có thể tìm đường.”

“Tôi bận việc tới tầm ba giờ, liệu ba rưỡi có ổn không?”