Chương 20
“Chào, Gwen.” Tôi nói.
“Trông anh không có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi.”
“Không ngạc nhiên lắm, hôm nay tôi có nói chuyện với hai đặc vụ FBI và họ bảo rằng cô đang bị đình chỉ công tác.”
“Anh nói chuyện với ai thế?” Cô ấy vừa nói vừa bước ra dưới ánh sáng đèn đường, hơi thở dồn dập trong đêm lạnh nhưng tôi không chắc mình muốn mời cô ấy vào nhà.
“Tay đặc vụ đến từ New Haven..”
“Berry, đúng không?”
“Nghe này. Tôi không chắc là mình nên nói chuyện với cô vào lúc này đâu.”
“À không, tôi hiểu mà. Tôi không cần gì cả đâu, nhưng ít nhất tôi muốn chúng ta có thể nói chuyện một chút, để giải thích những gì đã xảy ra. Đáng lẽ tôi đã gọi cho anh, nhưng lại không thể làm thế. Mình lên phòng được không? Hay là đi quán nào đó ngồi cũng được, miễn là không đứng hứng gió ngoài trời lạnh như thế này.”
Chúng tôi đi xuôi theo con đường đến phố Charles và được xếp một chỗ ở quán Sevens, mỗi người gọi một chai bia Newcastle Brown Ale. Gwen cởi áo khoác ngoài ra nhưng vẫn quàng chiếc khăn len dày trên cổ, gò má và đầu mũi vẫn đỏ ửng vì lạnh.
“Anh muốn tôi giải thích điều gì không?” Cô ấy nói.
“Cô thật sự bị đình chỉ công tác sao?”
“Đúng vậy. Đang chờ xem xét.”
“Tại sao?”
Cô ấy nhấp một ngụm bia rồi liếm chỗ bọt trên môi. “Khi tôi trình bày những gì chúng ta tìm được với cấp trên của mình... ờm, không phải là tìm được, mà là những giả thiết của tôi rằng có sự liên quan giữa một vài vụ án chưa phá được ở khu vực New England, tôi đã được cảnh báo không nên theo đuổi vụ đó nữa. Sai lầm của tôi là nói ra nguyên nhân tại sao tôi lại tới tìm anh từ đầu. Thực ra là... tôi biết anh từ trước rồi. Tôi biết tên anh, bởi vì ngày xưa tôi có quen vợ anh. Tôi biết Claire.
Đôi mắt cô ấy nhìn về phía tôi nhưng lại không nhìn thẳng vào tôi. “Sao cô lại biết Claire?” Tôi hỏi.
“Bởi vì cha tôi đã từng là giáo viên của chị ấy, hồi trung học, Steve Clifton.”
Tôi cần phải lựa chọn giữa việc giả ngu hay nói thật, ít nhất là phần lớn sự thật. Có lẽ là biểu cảm của cô ấy lúc này đã làm tôi muốn trung thực. Gương mặt sợ hãi của cô ấy cho thấy rằng việc nói thật với tôi cũng chẳng dễ dàng nên tôi quyết định không đáp lại bằng một lời nói dối.
“Có, tôi biết về ông ta.”
“Anh đã biết những gì?”
“Rằng ông ta đã xâm hại Claire trong suốt hai năm thời trung học. Ông ta đã hủy hoại cuộc đời cô ấy.”
“Và chị ấy kể điều đó với anh sao?”
“Đúng.”
“Chị ấy đã kể những gì? Nếu anh cảm thấy phiền thì thôi, tôi hiểu cảm giác của anh mà..” Sự ngập ngừng của Gwen làm tôi càng rõ hơn chuyện này khó khăn thế nào.
Tôi nói, “Thực ra thì chúng tôi cũng không đi sâu vào chi tiết. Cô ấy nhắc đến chuyện đó từ thời gian đầu chúng tôi yêu nhau, nói rằng cô ấy muốn tôi được biết nhưng lúc nào cũng tỏ ra nó chẳng có gì to tát cả, ít nhất khi ở bên tôi là thế.”
Gwen gật đầu. “Anh không cần kể lại chi tiết đâu, tôi hiểu.”
“Tại sao cô không mang họ của ông ta?” Tôi hỏi. “Tại sao không phải là Gwen Clifton?”
“Tất nhiên, tôi đã mang cái tên đó trong nhiều năm nhưng sau này đổi lại một cách hợp pháp theo tên mẹ tôi thời con gái.”
“Cũng có lý.” Tôi nói, rồi bổ sung. “Cô thực sự biết Claire sao?”
“Có, tôi nhớ chị ấy. Tôi nhỏ hơn Claire tầm năm tuổi nhưng chị ấy thường đến nhà tôi học giống như một vài học sinh khác của cha, nhưng tôi nhớ chị ấy nhất vì chúng tôi chơi Boggle cùng nhau suốt. Sau đó thì đến những năm tôi lên phổ thông cha đã thú nhận với tôi những gì ông ấy đã làm, một trong những cái tên ông kể có cả chị ấy.”
“Ông ta kể với cô mọi chuyện sao?”
Gwen mím môi và thở mạnh ra. “Lúc đó chị Claire đã tốt nghiệp rồi, nhưng một hoặc hai sinh viên khác đã tố cáo ông ấy về hành vi đụng chạm không thích hợp. Mọi người đều biết cả. Chúng tôi sống cùng một thị trấn nơi ông ấy dạy học, càng khó xử hơn nữa là tôi cũng theo học trường đó dù ông chưa bao giờ đứng lớp nào có tôi cả. Ông ấy đã từ chức, bị buộc phải từ chức thì đúng hơn và chắc chắn là đã có dàn xếp về vấn đề pháp lý vì vụ này chưa bao giờ bị đưa ra tòa án. Có thể là do không có đủ bằng chứng chẳng hạn. Một tối nọ ông ấy đến phòng tôi và…”
Cô ấy đưa ngón trỏ dạy lên mắt trái trong giây lát.
“Cô không cần phải kể những điều này với tôi mà." Tôi nói.
“Ông ấy vào phòng tôi và kể lại tên của tất cả những nữ sinh ông ấy đã từng xâm hại, bao gồm cả Claire, và nói rằng ông ấy làm thế để bảo vệ tôi, rằng ông ấy không muốn làm bất kỳ chuyện gì tồi tệ với con gái mình, nên ông ấy làm thế với những cô gái khác.” Cô ấy nhún vai và mím môi thành một nụ cười nhếch mép.
“Lạy Chúa.” Tôi nói.
“Ừ.” Cô ấy nói. “Thế nên tôi chưa bao giờ quên tên Claire. Tôi vẫn nhớ sau đó khi nghe tin về cái chết của chị ấy, tôi đã đọc cáo phó và từ đó nhớ tên người chồng góa vợ là anh.”
“Còn mối quan hệ giữa cô và cha mình thì sao?”
“Đó là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện với nhau. Sau đó ông ấy bỏ nhà đi, cha mẹ tôi ly hôn và tôi không gặp lại ông ấy lần nào nữa. Cha tôi đã chết, anh biết đấy.”
“Một vụ giết người có chủ đích sao?”
“Không chính thức, nhưng đúng, tôi tin là ông ấy bị giết.”
“Như thế nào? Tại sao lại thế?”
“Anh không biết sao?” Cô ấy hỏi.
Tôi nhấc chai bia lên uống dù nó đã trống không. “Cô cho rằng tôi là hung thủ?”
Cô ấy lại nhún vai và cười mím môi kiểu kỳ cục đó một lần nữa. Sắc đỏ đã biến mất khỏi mũi và gò má cô ấy, tôi lại cảm thấy khó nhận biết biểu cảm của Gwen như mọi khi bởi vì nó quá nhợt nhạt, đôi mắt nhạt nhòa quá. “Tôi không biết nữa, Mal, nhưng lúc này tôi cũng chẳng biết mình nên tin vào điều gì nữa. Liệu anh có muốn nghe những gì tôi nghĩ không?”
“Có.”
“Thế này, Eric Atwell bị bắn chết. Tôi biết lúc đó anh đang ở nước ngoài nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thể sắp xếp thủ tiêu ông ta. Cha tôi bị một chiếc xe tông phải khi đang đạp xe, một vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy nhưng tôi luôn cho rằng đó là cố ý trả thù vì những gì ông ấy đã làm. Như vậy cả hai vụ đó đều có thể lý giải được động cơ của hung thủ, nhất là với người chồng của Claire Mallory.”
“Tôi phải thừa nhận rằng mình không cảm thấy tiếc cho ai trong hai người đó đâu.” Tôi nói và cố gắng nở một nụ cười mà tôi chắc chắn rằng trông cũng gượng ép không kém cô ấy.
“Thế nhưng đó là tất cả những gì mà anh thừa nhận sao?”
“Vậy Eric Atwell hay cha cô thì có liên quan gì đến bản danh sách của tôi hay những vụ án khác không?”
“Tôi không biết nữa, có lẽ là không. Sau khi cha tôi qua đời tôi đã nghĩ đến anh một lần, sau đó tôi nghe nói về cái chết của Eric Atwell và nghĩ rằng anh có lẽ có dính dáng tới vụ đó. Tôi không quan tâm, kể cả mình có đang trong quá trình đào tạo đặc vụ của FBI đi nữa. Tôi biết cha tôi đã bị giết và thực sự hy vọng rằng người đó làm vậy là có lý do thay vì chỉ vô tình gây tai nạn rồi bỏ trốn. Tôi muốn cái chết của ông ấy là để chuộc tội, vì trả thù, và tôi tin là thế. Thành thật mà nói chỉ có như vậy tôi mới có thể yên giấc vào ban đêm và tôi đã luôn nghĩ người đó có thể là anh. Có những cô gái khác là nạn nhân của cha tôi nhưng tôi luôn nhớ tới Claire bởi vì chị ấy rất tốt với tôi. Tôi không bao giờ quên điều đó.
“Và rồi trong khi tìm hiểu về anh, tôi bắt gặp bản danh sách đó, Tôi đã ghi nhớ nó từ rất lâu rồi, trong hàng năm trời nên ngay khi nhìn những vụ án chưa có lời giải tôi ngay lập tức liên tưởng tới nó, tới Sát nhân A.B.C. sau khi biết về những chiếc lông vũ được gửi tới đồn cảnh sát.”
“Cô cho rằng tôi đã giết tất cả bọn họ?”
Cô ấy dịch người về đằng trước. “Ồ không, không, không hề. Tôi không biết rõ mình đã nghĩ gì nữa, thật đấy, chỉ biết rằng chắc chắn có gì đó đang xảy ra và nó có thể có liên quan đến cha tôi và anh. Tôi bị ám ảnh về nó, thậm chí đã nghĩ rằng cái chết của cha có liên quan đến Bí sử .”
“Tại sao lại thế”
“Thì bởi vì, nói một cách nào đó thì ông ấy đã lựa chọn cách mình chết rồi.”
“Vì ông ta đạp xe rất nhiều?”
“Đúng thế, ông ấy lúc nào cũng đạp xe, nhất là từ sau khi ly dị và chuyển tới vùng Upstate New York. Cũng không phải tôi nói dựa theo kinh nghiệm đâu mà nó được ghi trong báo cáo của bên điều tra. Ông ấy luôn đạp xe một mình trên những con đường yên tĩnh, bị tông bởi một chiếc ô tô ngược chiều, vì vậy nên tôi mới liên tưởng tới Bí sử . Nếu ai đó muốn ông ấy chết thì xuống tay lúc đang đạp xe là quá dễ dàng. Trông nó sẽ giống như một tai nạn, dù là kẻ gây tai nạn đã bỏ trốn thì cũng không có vẻ giống với giết người có chủ đích”
“Cô nói tất cả những điều này với sếp hả?”
“Ban đầu thì không, tôi chỉ trình bày về bản danh sách của anh và những mối liên kết của nó tới mấy vụ án dính dáng đến chim chóc và Bill Manso ở Connecticut, rồi nói lên nguyện vọng muốn phụ trách điều tra mấy vụ đó nhưng ông ấy không đồng ý. Sau đó tôi đã phạm sai lầm và đề cập đến rằng nó có liên hệ tới cái chết của cha tôi. Chính vì thế mà tôi bị cấm điều tra thêm và các đặc vụ khác sẽ tiếp quản nếu họ cảm thấy phù hợp. Tuần trước tôi đã sử dụng ngày nghỉ phép năm để đến gặp anh, cả chuyến đi tới Rockland cũng thế. Có ai đó ở văn phòng địa phương đã liên lạc tới văn phòng chỗ tôi thay vì liên hệ trực tiếp nên tôi bị lộ và bị đình chỉ. Nếu như bây giờ mà họ biết tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ bị sa thai.”
“Vậy tại sao cô lại ở đây?”
“Tôi nghĩ là..” Cô ấy nói, rồi ngập ngừng. “Tôi nghĩ rằng mình nợ anh sự thật, hoặc cũng có thể là tôi đang cảnh báo anh nữa. Họ biết mọi điều tôi biết. Anh thuộc dạng tình nghi đấy.”
“Chắc cô cũng cho rằng tôi là một nghi phạm nhỉ?”
“Tôi không biết mình phải nghĩ gì bây giờ nữa. Liệu có phải anh đã giết chết Elaine Johnson không? Hay Bill Manso, Robin Callahan? Hay Ethan Byrd? Tôi không nghĩ vậy, nhưng đó chỉ là cảm giác của riêng tôi mà thôi. Tôi biết anh không nói cho tôi biết toàn bộ sự thật. Nếu phải nghĩ ra một giả thuyết thì nó nghe sẽ rất là ngớ ngẩn, nhưng tôi nghĩ là anh thuyết phục được ai đó giúp mình xử lý Eric Atwell, có thể là cả cha tôi nữa, và giờ thì người này... dù kẻ đó là ai..”
“Charlie, nhớ không?” Tôi nói.
“Đúng vậy, Charlie. Nghe này, tôi đã thức trắng mấy ngày nay rồi. Tôi muốn nói chuyện với anh, và giờ tôi đã thỏa nguyện. Tôi không thể dính dáng tới quá trình điều tra vụ này nữa, cũng muốn cứu vãn sự nghiệp của mình nên liệu tôi có thể nhờ anh giữ bí mật cuộc gặp mặt này không?”
“Tất nhiên rồi.”
Cô ấy nhấp thêm một ngụm bia, vẫn còn ba phần tư chai nữa. “Và nếu như anh có bất kỳ liên quan gì tới cái chết của cha tôi...”
“Không hề.”
“Nếu như anh có... làm ơn hãy biết rằng đã không còn người nào còn sống trên đời này tiếc thương cho cái chết của ông ấy nữa.”
Cô ấy đột ngột đứng lên, đập cả đùi vào cạnh chiếc bàn chúng tôi đang ngồi.
“Cô không sao chứ?” Tôi hỏi.
“Tôi khỏe, chỉ kiệt sức thôi.”
“Giờ cô định làm gì?”
“Tôi sẽ lái xe về nhà và cố gắng quên đi tất cả những chuyện này.”
Tôi tiễn cô ấy ra xe, tự hỏi không biết mình có nên để cô ấy ngủ trên ghế sô pha trong phòng mình không nhưng rõ ràng đó là một ý tưởng tồi tệ vì rất nhiều lý do. Hơn nữa tôi không nghĩ Gwen sẽ chấp nhận, cũng không chắc rằng mình ổn với sự hiện diện của cô ở đó. Cô ấy đã giấu tôi nhiều điều, tôi cũng không chắc rằng những lời vừa rồi hoàn toàn trung thực.
Tới chỗ chiếc Equinox đang đỗ ở gần khách sạn Flat of the Hill, chúng tôi đứng một lúc trong tiếng gió rít gào. Gwen đã bắt đầu rùng mình. “Anh vẫn đang đọc lại những cuốn sách đó sao?” Cô ấy hỏi.
“Tôi đang đọc Bí sử đấy.”
“Tự nhiên tên tựa sách đó gợi ra cảm giác hoàn toàn khác nhỉ?”
Tôi bật cười, “Có thể coi là vậy.”
“Anh phát hiện ra điều gì mới không?”
“Từ mấy cuốn sách ấy hả?”
“Từ bất cứ điều gì.”
“Tôi có thể chia sẻ với cô một điều này không? Nhưng cô phải cố gắng giữ bí mật hết sức có thể, trừ phi bắt buộc phải nói ra.
“Tôi đáng ra không được phép ở đây và nói chuyện với anh đâu, nên là, ờ, anh không cần phải lo về vụ đó đâu.”
“Được rồi”. Tôi nói. “Chỉ có một cái tên khả nghi thôi, tôi sẽ không nói mình tìm ra bằng cách nào đâu nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, có lẽ cô nên để ý đến một người tên là Nicholas Pruitt.”
Gwen nhắc lại cái tên một lần nữa và tôi đánh vần cho cô ấy chốt lại.
“Anh ta là ai?”
“Một giáo sư ngành Ngôn ngữ Anh. Có lẽ là không có gì đâu, nhưng…”
“Được rồi.” Cô ấy nói. “Hy vọng là anh sẽ không xảy ra chuyện gì và tôi sẽ không cần phải điều tra về gã này”
Chúng tôi chào tạm biệt, không có cái ôm, không có cái bắt tay nào. Sau đó tôi quay về căn hộ, vừa đi vừa nghĩ về mọi thứ mình vừa được nghe.
Hai mươi phút sau khi về tới nhà, mắt tôi vẫn thao láo, tôi đã cân nhắc đến việc lái xe đến New Essex và đối đầu với Nick Pruitt ngay đêm hôm đó. Tôi đã mò được địa chỉ của anh ta nhờ việc tìm kiếm trên một trang mạng kiểu như phiên bản số của cuốn danh bạ điện thoại vậy và tìm thấy địa chỉ nhà trên Zillow - một trang đăng ký giao dịch bất động sản. Nick Pruitt sống độc thân trong một căn nhà ở ngoại ô New Essex, trong một khu phố gần trường đại học. Tôi chỉ cần tới trước nhà, gõ cửa thôi. Nếu Nick là Charlie, tôi gần như chắc chắn rằng khi nhìn thấy tôi anh ta sẽ biết mọi chuyện đã đổ bể. Như thế tôi có thể chỉ cần nói chuyện, tìm hiểu những gì anh ta muốn, yêu cầu anh ta dừng tay. Nhưng nếu tôi đến vào đêm nay, ai biết được anh ta sẽ phản ứng như thế nào đây? Ai biết được liệu anh ta có đang ở một mình hay không?
Tôi quyết định lái xe tới New Essex vào sáng sớm ngày hôm sau, lượn quanh ngôi nhà, theo dõi anh ta một chút. Có lẽ tôi có thể tìm ra được điều gì đó làm lợi thế đàm phán chăng?