Chương 22
Tôi chưa vào lại trang Duckburg kể từ năm 2010 khi dàn xếp vụ sát nhân chéo với người kia, nhưng giờ tôi nghĩ rằng mình cần phải quay lại đó xem. Nhỡ đâu tôi có thể liên lạc được với Charlie thì sao? Theo như những gì tôi nhớ thì tôi vẫn còn dấu trang của nó trên máy tính làm việc ở tiệm. Tầm đầu giờ chiều tôi đi bộ từ nhà đến Old Devils. Mỗi một cái chớp mắt, trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh thân thể vô hồn của Nick Pruitt bất động trên ghế sô pha, đầu ngửa ra sau còn mồm thì há hốc.
Tôi đẩy cửa, Emily đang đứng sau quầy thanh toán và tôi nghe thấy giọng Brandon vang lên sang sàng trước cả khi thấy bóng người: “Thế là cả băng đều ở đây rồi.” Cậu ta đang cúi lom khom ở phía bên trái tôi, lục lọi gì đó ở mấy ngăn thấp nhất trên giá sách, chắc là để tìm quyển sách nào đó cho mấy đơn hàng đặt trên mạng.
“Chỉ một lúc thôi,” tôi nói, “xin lỗi vì dạo này để hai người tự xoay xở nhiều quá.”
“Anh đang gặp chuyện gì hả sếp?” Brandon vừa đứng dậy vừa nói, trong tay vẫn còn cầm cuốn The Spy Who Came in from the Cold của John le Carré.
“Thực lòng mà nói, dạo gần đây tôi không được khỏe.” Đó là lời nói dối đầu tiên nảy ra trong đầu tôi. “Chỉ là mệt mỏi và rã rời hơn bình thường thôi, không hiểu là tại sao nữa.”
“À há, thế thì đừng đến đây lây cho bọn em nhá.” Brandon nói. “Có E và em ở đây là đủ rồi, phải không? E?”
Không có tiếng trả lời nhưng tôi nhìn thấy Emily ngẩng đầu nhìn lên từ phía sau bàn. Người khách nãy giờ nói chuyện cùng cô ấy không phải là khách quen nhưng cũng không phải khách mới, tôi không nhớ được tên nhưng người đó luôn tới mỗi khi Michael Connelly ra sách, giờ đang rảo bước ra phía cửa.
“Tôi có chút chuyện phải làm trong văn phòng, nhanh thôi rồi sẽ về nhà ngay, hứa đó.” Tôi nói và đi về phía sau ngay khi Brandon bắt đầu kể lể với Emily về việc mẹ cậu ấy đã từng có lần bị cảm suốt cả một năm ròng.
Nero đang nằm cuộn tròn trên ghế, nghe tiếng tôi đi vào nó liền nhỏm đầu dậy xem xét rồi duỗi người nhảy xuống đất. Tôi ngồi xuống và bật máy tính lên, bỗng dưng cảm thấy lo lắng lỡ đâu mình đã xóa dấu trang của trang web đó rồi. Rõ ràng đó là điều một người khôn ngoan sẽ làm nhưng may sao tôi không tốn nhiều công sức đã tìm được nó. Tôi đăng nhập, vào một mục tên là Swaps và xem nhanh năm mươi bài đăng gần nhất hoặc xa hơn một chút. Hầu hết là những việc thông thường, kiểu như việc tìm người và trả công bằng tình dục hoặc thuốc cấm, thỉnh thoảng có những ngoại lệ như một người đàn ông đang tìm cách bán bộ sưu tập giày của vợ mình (trong đó có ít nhất tám đôi của Jimmy Choos) để đổi lấy vé tham dự buổi hòa nhạc Springsteen hiện đã hết vé. Tôi không thấy bất kỳ bài nào đề cập đến Người lạ trên tàu cả. Không ngạc nhiên. Charlie đâu có cần liên lạc với tôi nữa vì theo một cách nào đó anh ta đã biết chính xác tôi là ai rồi mà. Dẫu vậy tôi vẫn muốn thử vận may và gửi cho anh ta một tin nhắn vì nhỡ đâu Charlie cũng đang xem trang web này thì sao?
Tôi tạo một cái tên giả mới, tự gọi mình là Farley Walker và đăng lên một tin nhắn. Rằng “Gửi người hâm mộ cuốn Người lạ trên tàu, tôi muốn đề nghị thêm một vụ trao đổi nữa. Anh biết tôi đang nói về ai rồi đấy.” Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn của mình cả năm phút sau khi đăng lên, tự hỏi không biết liệu có phản hồi nào xuất hiện ngay lúc đó không những không hề có gì xảy ra cả. Tôi thoát khỏi trang Duckburg và gõ “trường Đại học New Essex” vào thanh tìm kiếm xem có tin tức gì mới không. Tôi không ngạc nhiên khi không tìm thấy gì, ngay cả nếu người ta đã tìm thấy thi thể của Nick Pruitt thì tin tức một giáo sư từng có tiền sử nghiện rượu có vẻ đã tử vong vì ngộ độc rượu cũng chẳng phải là một tin đáng lên mặt báo, hơn nữa cũng không ai phát hiện ra thi thể nhanh vậy đâu. Trừ khi Charlie sảy chân phạm một sai lầm ngớ ngẩn nào đó, nếu không thì vụ này là một vụ án hoàn hảo, không có một nghi phạm nào để kết luận đây là một vụ giết người cả.
Tôi không tò mò về cách thức anh ta thực hiện vụ này. Có thể đoán mò rằng Charlie đã đến nhà Pruitt cùng một chai whiskey và khẩu súng để ép anh ta uống rượu, thậm chí có thể bỏ thuốc vào trong rượu nữa.
Câu hỏi lớn hơn ở đây là có phải Charlie đã nhắm tới Pruitt từ đầu hay không. Chẳng có mấy người biết được tôi muốn điều tra về Pruitt cả, có mỗi Marty Kingship và Jillian Nguyen mà thôi. Đương nhiên Pruitt có thể coi là họ hàng của Norman Chaney và nếu Charlie đã muốn Chaney chết thì hẳn người này cũng có dây mơ rễ má tới Pruitt. Tôi bất ngờ nhớ ra quyển sách, Little Fish. Tôi bỏ quên nó ở ngay bên ngoài. Emily giờ đã về lại chỗ ngồi của mình và vật lộn với mớ đơn đặt hàng qua mạng nên tôi đi ra chỗ quầy thanh toán. Quyển sách vẫn nằm đó, ngay chỗ tôi bỏ nó lại. Tôi chợt nhớ ra rằng đây là một cuốn sách được lấy trộm từ thư viện nên vứt nó bừa bãi như thế này quá là bất cẩn.
“À mà tối qua có người đến tìm anh đó sếp.” Brandon nói.
Tôi ngẩng đầu lên. “Õ, vậy sao?”
“Vợ của Brian Murray tên là ... Tess... nhi, có đến tìm anh đó”
“Ồ.” Tôi nói. “Cô ấy có nhắn lại gì không?”
“Không, chỉ bảo rằng muốn tạt qua xem một chút thôi vì đã một thời gian rồi cô ta chưa đến đây. Trông mặt có vẻ hơi thất vọng vì không thấy anh ở đây. Cô ấy không thường có mặt ở Boston đúng không? Nhất là lúc trời lạnh muốn đóng băng như thế này.”
“Brian ngã gãy tay.” Tôi nói. “Hôm kia tôi tình cờ thấy họ và có vẻ là giờ cô ấy phải ở đây để trợ giúp Brian trong mọi việc.”
“Ôi trời, hài thế.” Brandon nói, dù tôi không chắc là chuyện này có hài thật không.
Tôi không quá ngạc nhiên khi biết Tess đã ghé qua tiệm, dù sao thì cô ấy cũng từng là người trong ngành mà, với tư cách là trợ lý xuất bản, hơn nữa tôi chắc chắn là việc trông nom ông chồng đôi khi khá là mệt mỏi. Dẫu vậy tôi vẫn không thể thôi nghi ngờ về cái cách Tess ôm tôi chào tạm biệt vào cái hôm chúng tôi gặp nhau ở khách sạn Beacon Hill.
“Cô ấy có mua gì không?” Tôi hỏi.
“Không, nhưng ©We-love-ebook mà có giúp chúng ta sắp xếp lại những đầu sách của Brian Murray.”
“Không có gì ngạc nhiên.” Tôi nói.
Trước khi rời đi tôi ghi lại đường dẫn phức tạp của trang Duckburg lên một mẩu giấy để có thể truy cập từ máy tính cá nhân ở nhà, sau đó vớ lấy cuốn Little Fish, bảo với Brandon và Emily rằng họ có thể phải làm thêm phần việc của tôi trong một thời gian nữa rồi về nhà. Ngoài trời đã bắt đầu có những bông tuyết bay vần vũ trong không khí. Sắp sửa có thêm một trận bão tuyết nữa, dù không lớn lắm, dự báo tới vào đêm nay. Tôi vẫn miên man suy nghĩ về Tess Murray, về lý do cô ấy đến tiệm. Không biết Tess có nhìn thấy quyển sách của Nick Pruitt không? Và nếu đã nhìn thấy rồi thì đã sao chứ? Biết là thế nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy có gì đó băn khoăn.
Tôi mở khóa cửa ngoài và leo cầu thang lên căn hộ áp mái của mình. Bên trong lạnh một cách đáng ngạc nhiên, tôi phát hiện ra cửa sổ đang mở hé, mà tôi không hề nhớ là mình để cửa mở trước khi ra ngoài. Tôi đóng cửa sổ lại, ngay lập tức ôm lấy máy tính để kiểm tra trang Duckburg nhưng không có phản hồi nào cả. Tôi tìm kiếm tên Tess Murray, chợt nhận ra rằng tôi hầu như chẳng biết gì về cô ấy ngoại trừ thân phận là cô vợ trẻ của người đối tác kinh doanh Brian Murray mà thôi, đã từng là một trợ lý xuất bản nữa. Tôi tìm thấy một tài khoản trông có vẻ như thuộc về Tess trên LinkedIn dù nó không có ảnh đại diện. Trong mục công việc cũ có liệt kê tên của một trong những nhà xuất bản lớn, một doanh nghiệp có tên là Công ty xuất bản Snyman. Tôi nhớ rằng Snyman là họ thật của Tess trước khi đổi thành Murray. Nơi làm việc hiện tại của tài khoản đó là tiệm trang sức Treasure Chest on Longboat Key ở Florida - trùng với tên cửa hàng mà Tess đang điều hành. Tôi tự hỏi không biết liệu có phải Tess rời khỏi ngành xuất bản vì mối quan hệ với Brian Murray hay không. Hồi đó chuyện tình cảm của hai người họ có thể coi là một vụ bê bối vì Brian đã rời bỏ người vợ trước để lấy Tess, cộng thêm cách biệt quá lớn về tuổi tác và nhan sắc. Ngay cả khi họ đã cưới nhau được mười năm rồi thì cô ấy vẫn bị coi là một kẻ đào mỏ.
Tôi nhớ lại một câu chuyện mình được nghe về Tess từ khá lâu , từ miệng một nhà văn trinh thám địa phương khác. Khi ấy vẫn đang làm trong ngành xuất bản và chỉ vừa mới gặp Brian lần đầu. Trong một bữa tiệc cocktail tại Thrillerfest ở Thành phố New York, khi có ai đó lên tiếng chê bai Brian về những tác phẩm trinh thám ngày càng mỏng đi theo từng năm tháng và gọi việc anh ấy vẫn dám gửi bản thảo đến nhà xuất bản là mặt dày, đó không hẳn là một nhận xét vô căn cứ, tôi nghĩ vậy, nhưng Tess đã tát người đó một cú và bỏ đi. Người kể cho tôi vụ đó dường như muốn chứng minh rằng Tess Murray là một kẻ khùng điên bất thường nhưng tôi chỉ cho rằng đó là dấu hiệu tình yêu mà cô ấy dành cho Brian. Tôi thấy cuộc hôn nhân của họ khá là êm đẹp. Kiểm tra điện thoại xem mình có lưu lại thông tin của Tess Murray hay không, tôi phát hiện hóa ra mình có cả địa chỉ email lẫn số điện thoại. Tôi gửi cho Tess một tin nhắn:
Chào Tess, Malcolm đây, lỡ đâu cô không nhận ra số này. Tôi được báo lại là cô đã đến tiệm để tìm tôi. Hai người có rảnh thì sắp xếp một buổi hẹn ăn tối nhé, tôi muốn hỏi thăm nhiều hơn về cả hai.
Tôi tắt màn hình sau khi ấn gửi tin nhắn nhưng vừa bỏ xuống thì đã có tin nhắn mới, tin nhắn phản hồi từ Tess.
Đồng ý mười tay luôn!!! Tối mai luôn nhé!!!
Tôi nhắn lại rằng tôi sẽ tới nơi và hỏi xem hẹn nhau lúc mấy giờ, tôi có cần mang gì đến không.
Bảy giờ và thân anh thôi là đủ!!!
Tin nhắn phản hồi đến rất nhanh làm tôi tò mò không biết cô ấy đã gõ chúng kiểu gì. Ngay sau mớ dấu chấm than kia cô ấy gửi kèm ký hiệu một trái tim đỏ chót.
Tôi mò ra tủ lạnh để lấy lon bia, nhìn thấy trong tủ vẫn còn trứng và pho mát nên quyết định tráng trứng cho bữa tối, dù từ lúc nhìn thấy thi thể của Pruitt hồi sáng nay đến giờ tôi không hề cảm thấy đói. Tôi đặt một loạt đĩa CD của Michael Nyman vào trong máy và cho chạy bài The end of the Affair . Tôi đi tráng trứng, ăn hết một nửa rồi mở thêm một lon bia nữa. Đi đến giá sách, tôi tìm thấy chỗ để những quyển sách của Brian Murray. Tôi có gần như trọn bộ, ít nhất là những cuốn gần đây vì Brian thường tổ chức ra mắt sách ngay tại tiệm Old Devils và luôn để lại một cuốn cho tôi. Những đầu sách cũ hơn tôi có phiên bản bìa mềm, gần như đủ từ những cuốn đầu tiên của bộ tiểu thuyết Ellis Fitzgerald tôi đã đọc từ năm mười tuổi. Tôi không cần phải tích cóp mua chúng từ tiệm Annie's Book Swap vì bản thân mẹ tôi đã là một người hâm mộ Ellis Fitzgerald, bà đã mua hết những đầu sách xuất bản vào thời đó rồi. Những cuốn đầu tiên của bộ này rất hay, như một phiên bản truyện của Ross MacDonald nhưng hóm hỉnh hơn một chút vậy. Hồi đó nó khá nổi vì nhân vật thám tử là nữ, một người cứng rắn và không khoan nhượng. Brian đã nhiều lần kể cho tôi rằng ở bản thảo đầu của cuốn đầu tiên The Poison Tree - Ellis mang giới tính nam. Quản lý của anh ấy đã nhận xét rằng đó là một cuốn tiểu thuyết hay nhưng hơi quen thuộc với độc giả vì thế Brian đã biến nhân vật Ellis thành nữ mà không thay đổi bất kỳ nét tính cách nhân vật nào khác và doanh số rất khả quan.
Tôi lôi bản sách bìa mềm của cuốn The Sticking Place ra - đây là cuốn thứ năm trong bộ và cũng là cuốn đã giành được giải thưởng văn học Edgar. Người hâm mộ chia làm hai phe, một phe cho rằng đây là cuốn hay nhất trong cả bộ, phe còn lại cho rằng nó là cuốn dở nhất. Đây là cuốn sách ưa thích của tôi, nhất là khi tôi đọc nó lần đầu khi vẫn ở tuổi thiếu niên. Ở cuối cuốn sách trước đó, cuốn thứ tư mang tên Temperate Blood thì Ellis có một mối tình lúc hợp lúc tan với một chàng trai tên là Peter Appleman, sau này bị giết bởi thành viên một băng xã hội đen ở Boston. Trong cuốn Sticking Place, Ellis cuối cùng cũng trả được thù, chăm chú, cẩn thận và giết chết một cách tàn bạo tất cả những thành viên dính dáng đến cái chết của Appleman dù ít hay nhiều. Cuốn sách này có rất ít điểm tương đồng với những cuốn khác cùng bộ. Không có mấy ông khách hàng hề hước, không có những lời nhận xét hóm hỉnh của Ellis. Nó gần với giọng văn của Richard Stark’s Parker hơn.
Tôi lấy quyền The Sticking Place cùng với chai bia mới ra sô pha ngồi. Quyển sách đã được lật giở quá nhiều lần rồi, có những trang giấy chỉ trực rời ra khỏi lớp keo gáy đã vỡ. Bìa sách màu đen đã hơi nhàu, in hình một khẩu súng lục quay với ổ đạn bẻ ra ngoài để lộ sáu viên đạn. Tôi mở trang tiêu đề, không ngạc nhiên khi thấy tên mẹ tôi được viết bằng tay ở góc trên cùng bên phải - Margaret Kershaw - và ngày bà mua cuốn sách là tháng Bảy năm 1988. Lúc ấy tôi đã mười ba tuổi và con sâu trinh thám trong tôi làm sao bỏ qua cuốn này được. Ngay khi mẹ đọc xong là tôi đã vội vớ lấy nó ngấu nghiến rồi. Tôi nhớ mẹ đã cảnh báo rằng quyển này rất bạo lực nhưng điều đó chỉ càng làm tôi háo hức đọc nó hơn thôi.
Cuốn sách được dành tặng cho người vợ đầu tiên của Brian Murray là Mary. Tôi không biết cô ấy, nhưng Brain đã có lần nhắc đến việc hầu hết những cuốn sách của anh ta đều có dòng “Dành tặng Mary” vì nếu không làm vậy cô ấy sẽ ủ rũ suốt nhiều ngày. Brian ly hôn vì nhiều lý do, nhưng một trong những ưu điểm của nó là cuối cùng anh ấy cũng có thể tự do dành tặng sách mình viết cho những người quan trọng khác trong cuộc đời mình.
Tôi bắt đầu đọc và ngay lập tức bị nó hấp dẫn. Ellis đến gặp người đứng đầu giới xã hội đen ở Boston tại một quán rượu ở Ritz, đưa cho ông ta một bản danh sách nhiều cái tên và nói. “Hoặc là ông xử lý bọn chúng một cách thích đáng, hoặc là tôi sẽ tự mình ra tay, tùy ông chọn.” Lão ta chế giễu cô ấy, bảo rằng quên cái mơ ước ấy đi và tiếp tục sống mới là điều khôn ngoan. Phần còn lại của cuốn sách là quyết tâm của Ellis trong việc trả thù tất cả những kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của người bạn trai. Nó bạo lực, nhưng làm cho người ta hồi hộp. Sau mỗi lần giết người cô ấy sẽ tô son và hôn lên má người chết, để lại một dấu hôn. Quyển sách kết thúc với cảnh cô thám tử lại một lần nữa ngồi ở quán rượu, uống Chardonnay cùng gã trùm mafia giờ đang phải xin lỗi vì đã đánh giá thấp cô ấy. Cả hai đồng ý rằng cán cân đã lại thăng bằng, cô ấy đã hoàn tất việc trả thù. Khi lão hỏi cô về những dấu son thì cô ấy trả lời rằng mình làm vậy để kích thích phía cảnh sát. “Không có gì làm họ ưa thích hơn một gã sát nhân với dấu ấn riêng. Làm họ cảm thấy mình đang ở trong một bộ phim của Clint Eastwood.”
Tôi đọc xong quyển sách vào tầm nửa đêm, miên man suy nghĩ về dấu ấn của kẻ giết người. Cuối cùng, những vụ án của Charlie cũng tương tự như vậy, để lại thứ gì đó giống như một lời tuyên bố với thế giới rằng hắn đáng chú ý hơn nhiều so với nạn nhân. Động cơ của Charlie có thể là mong muốn trả thù, hoặc là đòi chính nghĩa được thực thi - ít nhất là trong vụ của Norman Chaney. Giờ đây gã giết chóc chỉ vì chính mình thôi, làm cả bản danh sách của tôi và chính tôi cũng bị cuốn vào. Loại người nào mới cảm thấy bản thân mình cao quý hơn nạn nhân chứ? Loại người nào mà lại ám ảnh với một bản danh sách toàn những vụ án tưởng tượng trong sách vở chứ?
Một trong những mẹo nhỏ trong viết văn mà Brian nói cho tôi là: Khi bạn lâm vào bế tắc với một nút thắt nào đó trong cuốn sách đang viết dở, hãy lên giường đi ngủ và để phần vô thức của mình ra tay. Tôi quyết định làm thế. Biết đâu tôi sẽ có một giấc ngủ tử tế, thậm chí có thể tìm được câu trả lời cho mớ bòng bong này nữa.