Chương 23
Tôi dành cả buổi sáng hôm sau để lật lại tất cả những cuốn sách của Brian Murray mà tôi có, thậm chí còn cố đọc lướt qua cuốn mới nhất của anh ấy là Die a Little nữa. Ellis Fitzgerald muốn phá một vụ án liên quan đến băng nhóm của một trường cấp ba địa phương - tình tiết lạc hậu đến nỗi tôi vừa đọc vừa cảm thấy xấu hổ. Brian không phải người thích nghiên cứu và tìm hiểu, tôi có linh cảm rằng tất cả những gì anh ấy làm để chuẩn bị viết cuốn này là ngồi xem và kết hợp những gì thấy được từ trong cuốn Boyz in the Hood cùng với mấy bộ phim về Michelle Pfeiffer khi cô ấy dạy lũ trẻ trong thành phố.
Vừa qua buổi trưa tôi đã nhận được cuộc gọi của Đặc vụ Perez nhắc nhở rằng tôi vẫn chưa cung cấp nơi chốn của mình trong quãng thời gian diễn ra những vụ giết người trong danh sách.
“Xin lỗi.” Tôi nói với cô ấy. “Tôi bận quá nên quên mất, chúng ta làm ngay bây giờ được không? Cô cứ đưa ngày giờ đi để tôi mở lịch xem mình làm gì vào thời gian đó nhé?”
“Được thôi.” Cô ấy trả lời.
Tôi mở lịch trên máy tính và cô ấy bắt đầu duyệt từng ngày một, đầu tiên là Elaine Johnson.
“Tôi đã gửi thông tin đó cho đặc vụ Mulvey rồi.” Tôi nói. “Lúc đó tôi đang ở London, ngày 13 tháng 9 đó, đúng không?”
“Đúng vậy.” Đặc vụ Perez nói, rồi hỏi tiếp về Robin Callahan - bị bắn vào ngày 16 tháng 8 năm 2014. Tôi không có lịch gì vào trong tuần đó cả và có thể dành cả ngày làm việc ở tiệm như bình thường. Tôi thuật lại với đặc vụ Perez và được hỏi về người có thể làm chứng xác nhận. Ngày 16 tháng 8 là thứ sáu nên tôi nói rằng hôm đó cả hai nhân viên của tôi đều đi làm và cô ấy có thể xác nhận từ họ. Kế tiếp là Jay Bradshaw, người bị đánh đập đến chết ở trong ga-ra ở Dennis. Hóa ra vụ này diễn ra vào ngày 31 tháng 8.
“Tôi bay tới London vào chủ nhật đó rồi.” Tôi nói.
“Lúc mấy giờ?”
“Chuyến bay cất cánh lúc sáu giờ hai mươi nên khả năng cao là tôi bắt đầu đi từ ba giờ.”
“Như vậy có quá sớm không?”
“Tôi biết.” Tôi trả lời. “Nhưng tôi thích đến sớm nếu có thể, thà đi sớm rồi lang thang còn hơn rảnh rang rồi đến muộn đúng không?”
Hai vụ án khác của Bill Manso và Ethan Byrd, thì tôi không có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn, mặc dù có thể là mấy hôm đó tôi chỉ loanh quanh ở Old Devils thôi.
“Xin lỗi tôi không thể giúp thêm gì được.” Tôi nói.
“Anh đã hỗ trợ rất nhiều cho quá trình điều tra rồi, anh Kershaw. Tôi sẽ cần anh gửi lại chính xác số hiệu chuyến bay tới London nếu có thể.”
“Đương nhiên rồi.” Tôi quyết định không nhắc lại việc tôi đã gửi những thông tin đó cho Gwen Mulvey từ lâu rồi.
“Vì hỏi nhầm còn hơn bỏ sót, dù là đã lâu rồi nhưng anh có thể cho tôi biết mình đã ở đâu vào ngày 21 tháng 8 năm 2011 không?”
“Để tôi kiểm tra xem, hôm đó có xảy ra chuyện gì à?” Tôi hỏi.
“Đó là ngày Steven Clifton tử vong trong một vụ tai nạn xe cộ gần suối khoáng Saratoga Springs.”
“Cô đã nhắc đến tên của người này trước đó nhưng tôi không biết anh ta là ai cả. Đặc vụ Mulvey chưa từng nhắc tới cái tên này”
“Vụ này được ghi chép lại trong ghi chú của đặc vụ Mulvey.” Perez nói.
Tôi lần lại ngày hôm đó, định bụng bịa ra một cái gì đó nhưng cuối cùng lại nói thật, “Trên lịch của tôi không có ghi chú gì cả nhưng có lẽ hôm đó tôi đi làm như bình thường, tôi không dám chắc vì dù sao cũng lâu quá rồi.”
“Không sao đâu, anh Kershaw. Không có vấn đề gì đâu, tôi chỉ hỏi cho đúng quy trình thôi.”
“Được rồi, cảm ơn cô.”
Tôi cho rằng cuộc gọi sẽ kết thúc ở đó nhưng đặc vụ Perez hắng giọng và nói, “Tôi biết rằng mình đã hỏi anh câu này rồi, nhưng khi đặc vụ Mulvey đến tìm anh đã ngay lập tức tin rằng có mối liên kết giữa bản danh sách của mình với những vụ án này sao? Tôi muốn anh mô tả lại phản ứng lúc đó một lần nữa.”
“Ban đầu tôi không tin nhưng có thể là do tâm lý không muốn chấp nhận rằng mình lại có liên quan đến án mạng. Cảm giác đó không lấy gì làm thoải mái, cô biết đấy, khi mình viết ra một bản danh sách chết tiệt và bỗng nhiên biết rằng có ai đó đang bắt chước để sát hại những con người bằng xương bằng thịt ngoài kia...”
“Tôi có thể lý giải được.”
“Cô ấy kể với tôi về ba vụ có liên quan đến loài chim, sau đó là chỉ ra điểm tương đồng giữa nó và cuốn Sát nhân A.B.C. ”
“Phải cuốn sách của Agatha Christie không?”
“Chính xác, nghe có vẻ hơi khiên cưỡng, nói thật là thế nhưng vụ của Bill Manso - người chết trên đường ray tàu hỏa nghe rất giống như đang mô phỏng cuốn Khoản bồi thường gấp đôi , nhưng mà, như đã nói ở trên, tôi không cho rằng ở đây thực sự có mối liên kết nào. Mãi đến khi chúng tôi tìm được những cuốn sách trong nhà của Elaine Johnson tôi mới đành chấp nhận sự thật. Lúc đó thì mọi việc quá là rõ ràng rồi, không nghi ngờ gì nữa, tên sát nhân muốn tôi biết về những vụ án này hoặc muốn chĩa mũi dùi về phía tôi, tôi nghĩ vậy nhưng không chắc chắn. Chúng tôi bàn luận rất nhiều về nó, hai người chúng tôi.”
“Ai? Anh và đặc vụ Mulvey sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi cho rằng người đó, tên Charlie này - đó là cái tên chúng tôi gán cho kẻ giết người - đang cố gắng đạt được điều gì đó và cố gắng tìm hiểu xem điều đó là gì. Cả hai đi đến kết luận rằng hắn đang cố gắng truyền tải tinh thần của vụ án gốc trong sách một cách sát nhất có thể.”
“Tôi có thể hỏi anh về một trong những ghi chú của cô ấy được không? Mulvey đã viết ra ba cái tên trong vụ án cô ấy gọi là “sát thủ chim muông” và chú thích rằng: Ai mới là mục tiêu thực sự? Anh có biết câu đó có nghĩa là gì không?”
“Trong cuốn Sát nhân A.B.C., chuỗi vụ án đó được dàn dựng trông giống như tác phẩm của một kẻ loạn trí đang trong cơn cuồng sát. Trên thực tế thì hắn chỉ thực sự nhắm tới một nạn nhân duy nhất thôi. Những vụ án khác chỉ đơn giản là để đánh lạc hướng”
“Vậy anh nghĩ rằng trường hợp của ba vụ án mạng liên quan đến chim muông này cũng thế sao?”
“Tôi không chắc đó là ý tưởng của một mình mình nhưng rõ ràng đây là một khả năng”
“Cũng có khả năng là tất cả những vụ án từ đầu tới giờ, tất cả những vụ dính dáng tới bản danh sách của anh chỉ là để đánh lạc hướng điều tra khỏi ý đồ thật sự của hung thủ.
“Có thể lắm.” Tôi nói. “Đây cũng là một giả thuyết, nhưng như vậy thì kẻ thủ ác phải mạo hiểm giết quá nhiều người chỉ để che giấu một vụ án.
“Chắc chắn rồi.” Một quãng thời gian khá lâu không một ai lên tiếng làm tôi tự hỏi là tín hiệu bị ngắt mất rồi hay đặc vụ Perez chỉ đang bận suy nghĩ thôi.
“Vậy, nếu phải đoán,” cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, “anh cho rằng ai trong số ba nạn nhân này mới là mục tiêu thật sự?”
“Nếu như bắt buộc phải có câu trả lời thì tôi sẽ chọn Robin Callahan vì cô ta là người nổi tiếng nhất trong số ba nạn nhân, còn lắm tai tiếng và chọc giận khá nhiều người nữa.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Cô ấy nói rồi lại lặng im một lúc. “Anh có ngại không nếu tôi gọi điện hỏi bất cứ lúc nào có nghi vấn?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tôi nói và chúng tôi chào nhau tạm biệt rồi cúp máy.
Tôi gọi đến Old Devils, Emily nghe máy.
“Anh vẫn cảm thấy mệt hả?”
“Không tệ nhưng cũng không tốt lắm.”
“Thế ở nhà nghỉ ngơi đi, bên này vẫn ổn.
Tôi vừa định cúp máy thì chợt tò mò, đằng nào thì Emily cũng đang nghe máy rồi nên tôi có thể hỏi một vài câu.
“Tôi hỏi cô một vài cái tên xem cô có ấn tượng gì không nhé?” Tôi nói.
“Chắc là được.”
"Ethan Byrd.”
Cô ấy im lặng một lúc rồi nói, “Chưa nghe thấy tên này bao giờ.”
"Jay Bradshaw?”
“Không luôn.”
"Robin Callahan?”
“Đương nhiên là có rồi. Đấy là cô phát thanh viên điên rồ bị sát hại đúng không? Tôi chắc chắn cô ta sẽ là đối tượng của một cuốn trinh thám bán chạy đấy.”
“Tại sao cô lại nói cô ta điên rồ”
“Tôi không biết nữa, chắc là vì nghe thiên hạ đồn đại đấy. Cô ả viết sách ủng hộ việc ngoại tình đúng không?”
“Đúng vậy” Tôi nói.
Sau khi gác máy, tôi tiếp tục suy nghĩ về Robin Callahan và khả năng cô ta là mục tiêu chính trong chùm vụ án liên quan đến các loài chim này. Ngay cả khi không có một nạn nhân nổi bật như vậy thì rõ ràng Charlie cũng phải nhắm đến một người làm mục tiêu đầu tiên nếu gã muốn bắt chước mấy vụ trong Sát nhân A.B.C . Rõ ràng hắn không tính sử dụng bảng chữ cái như trong sách rồi, nếu như Charlie đạt mục tiêu là Robin Callahan thì hẳn cách để xóa dấu vết hợp lý sẽ là lựa chọn thêm hai người có tên liên quan đến loài chim nữa. Cô phát thanh viên này không được lòng mọi người, ủng hộ ngoại tình và đã phá nát hai cuộc hôn nhân rồi nên nói một cách nào đó thì cô ta trở thành mục tiêu của Charlie là điều tất nhiên.
Chiều hôm đó tôi ngủ quên trên sô pha, lại một lần nữa mơ mình đang bị truy đuổi như mọi khi. Ngay từ hồi còn trẻ tôi đã hay có những giấc mơ kiểu đột nhiên phát hiện ra cha mẹ, bạn bè, thầy cô mình trở thành quái vật và tôi phải chạy trốn khỏi họ. Những cơn ác mộng tồi tệ nhất là khi tôi không thể nào di chuyển được, chân nặng như chì, dính xuống mặt đất. Chiều hôm đó, trong giấc mơ, người duy nhất không truy đuổi tôi là Gwen Mulvey. Cô ấy ở bên cạnh tôi và chúng tôi cùng nhau chạy trốn khỏi kẻ sát nhân.
Khi tỉnh dậy, tôi lao vào phòng tắm với suy nghĩ rằng mình đã phát bệnh rồi. Đáng tiếc là không phải.
Tôi diện bộ đồ cho bữa tối, đóng thùng chỉn chu chiếc áo sơ mi ca rô màu xanh vào chiếc quần nhung tối màu, trùm chiếc áo len ưa thích ra ngoài, một chiếc áo len cổ lọ màu đen - món quà cuối cùng tôi nhận được từ Claire vào dịp Giáng Sinh trước khi cô ấy qua đời. Tôi đứng trước tấm gương lớn, trong đầu nghĩ ra cảnh mình hỏi Claire xem tôi trông ra sao.
Trông anh bảnh lắm - Cô ấy nói - lúc nào cũng đẹp trai cả.
Tôi tưởng tượng cô ấy lùa những ngón tay qua mái tóc ngắn bạc màu của tôi.
Anh phải làm gì đây? - Tôi hỏi - Phải làm gì với những vụ giết người này?
Đây là mớ lộn xộn anh gây ra mà - Cô ấy trả lời - Anh phải tự mình dọn dẹp nó thôi.
Claire thực sự đã từng nói ra những lời như thế, nhưng lúc đó là để nói về chính mình. Cô ấy nói như vậy sau khi tự thú với tôi rằng mình đã nghiện thuốc trở lại. Tôi nói rằng mình có thể giúp, nhưng cô ấy phản đối, rằng Không, không được. Đây là mớ lộn xộn chết tiệt mà em gây ra, em phải tự giải quyết nó. Tôi từng cho rằng nét tính cách này của cô ấy là một điều tốt, nhận ra sai lầm và tự mình thay đổi nó, nhưng bây giờ thì không còn chắc chắn như vậy nữa. Cuộc đời cô ấy là một mớ lộn xộn, nhưng cô ấy lại muốn trốn tránh phiền phức, không muốn làm bất kỳ ai khó chịu, muốn gánh chịu hết mọi tội lỗi và đổ lỗi cho chính bản thân mình. Cô ấy thà để mình chịu tổn thương còn hơn là làm tổn thương bất kỳ ai khác.
Đó là phương hướng của cuộc đời Claire, cái mong muốn trốn tránh va chạm đó cũng ngăn cô ấy đề người khác chăm sóc cho mình.
Đó là mở lộn xộn chết tiệt mà em gây ra!
Nhưng cô ấy đã sai rồi.