← Quay lại trang sách

Chương 27

“Mal!” Tess thốt lên, giọng hơi lạc đi, vừa nói vừa đưa tay ra túm lấy phần trong áo khoác và kéo tôi vào nhà.

“Mọi thứ vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi nhưng cô ấy đang bận khóa cửa rồi quay lại ép sát vào người tôi, môi ấn lên môi tôi. Tôi đáp lại cái hôn đó, một phần vì cảm thấy nhẹ nhõm khi cô ấy vẫn còn sống, một phần là vì cảm giác ấy thật tuyệt. Hơn nữa tôi cũng không muốn nói rằng mình quay lại đây vì nghĩ hai người họ đang gặp nguy hiểm. Nghe nó thật lố bịch.

Môi chúng tôi rời nhau. Tôi ôm lấy cô ấy, cảm thấy nằng nặng như thể Tess đang không đứng vững. Tôi hỏi lại, “Có điều gì bất thường không?”

Cô ấy buông tôi ra, lùi lại rồi nói, “Sao anh cứ hỏi đi hỏi lại chuyện ấy thế?” Giọng cô hơi lè nhè còn mắt thì chớp liên tục.

“Chỉ là trông em... em đang say đấy hả?” Tôi nói.

“Có thể.” Tess trả lời. “Thế thì sao? Anh cũng say mà.” Cô ấy quay đi nhưng thân thể lảo đảo như sắp ngã. Tôi vội lao tới và đỡ lấy cô ấy, dìu tới chỗ hai chiếc ghế dài đối diện nhau gần chỗ nhà bếp. Chúng tôi ngồi xuống.

“Em cảm thấy lạ quá.” Tess vừa nói vừa đặt tay lên vai tôi rồi dựa cả người vào. Hơi thở của cô ấy đăng đẳng mùi cà phê.

“Nói cho anh nghe em đã làm gì từ lúc anh rời đi.” Tôi hỏi.

“Anh về từ lúc nào thế?”

“Tầm hai tiếng trước, chắc vậy, anh cũng không chắc lắm.”

“À ừ thì, em như con thú liếm láp vết thương của mình thôi, bởi vì, tại anh... và uống cà phê. Sau đó em cảm thấy mệt, rất mệt. Em định lên gác nằm ngủ nhưng lại đổi ý nằm chợp mắt một chút ở đây thôi. Rồi em nghe tiếng chuông cửa, và giờ thì anh ở đây”

“Có ai ghé qua không?”

“Có ai ghé qua không á? Đây á? Không. Chỉ có anh thôi. Anh muốn hôn em lần nữa không?”

Tôi rướn người tới và hôn cô ấy, hy vọng chỉ một cái hôn ngắn thôi, nhưng Tess mở miệng ra và hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau cuồng nhiệt, hai tay siết chặt lấy tôi. Tôi vẫn mở mắt nhưng bị mái tóc trập trùng như sóng che mất tầm nhìn. Tôi ngừng hôn và kéo đầu cô ấy áp vào ngực mình.

“Thích quá.” Cô ấy nói rồi lẩm bẩm điều gì đó tôi không nghe rõ.

Chúng tôi nằm yên như thế chừng một phút. Tôi có thể cảm nhận được Tess đang dần lịm đi trong lòng mình, chìm vào giấc ngủ. Tôi cứ để yên như vậy và nhìn quanh. Mọi thứ trông vẫn y nguyên như lúc tôi rời đi. Hai ly cà phê vẫn còn nằm trên bàn ăn đối diện cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cùng với một chiếc đèn bàn. Căn bếp được chiếu sáng bằng chiếc đèn dưới tủ treo. Căn nhà hoàn toàn yên tĩnh, dù tôi nghĩ rằng mình có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ngáy của Brian vang lên từ trong căn phòng ngủ dưới nhà. Tôi không chắc, nhưng đây có thể là một tín hiệu tốt, rằng anh ấy vẫn còn sống.

Tôi biết rằng Charlie đang ở đây, trong căn nhà này.

Có lẽ tối nay hắn đã theo đuôi tôi tới đây, thậm chí là chờ đợi bên ngoài trong giá lạnh lúc tôi ăn tối cùng Brian và Tess. Có thể hắn đã bám theo lúc tôi ra về, có thể hắn ở lại tìm cách đột nhập vào bên trong và cơ hội ngon ăn đã đến khi Tess đuổi theo tôi đưa cuốn sách của Brian, để lại cánh cửa đằng sau không khóa. Charlie lẻn vào bên trong, và sau đó thì sao? Hắn trốn trong nhà, và bằng một cách nào đó hắn bỏ được thứ gì đó vào trong cà phê của Tess, có thể là cùng thứ thuốc hắn đã dùng trong chai whiskey của Pruitt. Tôi không cho rằng Tess đang say, cũng không cho rằng cô ấy say hơn lúc tôi rời đi vào hai tiếng trước. Không, rõ ràng đây là biểu hiện bị đánh thuốc. Tôi vừa hay đến kịp trước khi hắn làm gì đó với Tess. Giờ thì chúng tôi đều đang ở trong căn nhà này với nhau. Charlie đang trốn ở đâu? Nếu tôi là hắn thì tôi sẽ chọn chỗ như thế nào?

Tôi nhẹ nhàng nhấc Tess ra khỏi ngực mình và đặt xuống ghế rồi đứng lên.

“Anh đi đâu thế?” Tess nói, nhưng giọng cô ấy chỉ như lẩm bẩm mà thôi. Cô ấy gối hai bàn tay xuống má, mắt vẫn nhắm và hơi thở trở nên nặng nề. Tôi rón rén bước vào trong bếp, ở đó có cánh cửa ngách dẫn sang hành lang tầng một và từ đó đi vào phòng ngủ nơi Brian đang nằm. Ở đó có cả tủ quần áo nữa, nếu tôi nhớ không nhầm. Tôi đến chỗ mặt bàn bếp, tìm thấy cái chày cán bột và cầm nó lên bằng tay phải. Tôi nghĩ là lấy dao sẽ tốt hơn nhưng lại thích cảm giác chắc chắn của cái chày cán bột này. Nó được làm từ một miếng gỗ cứng và nặng, rõ ràng nếu như Charlie có súng thì tôi cầm gì cũng vô dụng cả thôi nhưng mà có còn hơn không. Cầm nó trong tay làm tôi vững tâm hơn nhiều.

Tôi định chiếm cứ căn bếp này, chỉ đứng đó thôi là có thể quan sát được chỗ cửa ngách cùng phần hành lang dẫn ra phòng ăn và phòng khách. Tôi có thể đứng đó cả đêm chờ Charlie động thủ trước nhưng đồng thời cũng lo lắng cho Tess. Bất kể cô ấy đã uống phải thứ gì đi nữa thì nó cũng có thể gây chết người giống như những gì đã xảy ra với Nick Pruitt. Bằng thứ giọng điệu tôi hy vọng là bình thường, tôi nói lớn, “Tôi biết anh đang ở đây.” Âm thanh vang vọng trong căn bếp trống trơn.

Không có gì xảy ra cả.

Tôi chờ đợi thêm tầm năm phút nữa rồi bắt đầu tự hỏi không biết có phải mình bị hoang tưởng rồi hay không. Có thể sau khi tôi rời đi Tess tiếp tục nốc rượu và bây giờ cô ấy chỉ đang say thôi. Cũng có thể Charlie đang chơi đùa với tôi, quay tôi vòng vòng và lao đến đây vô ích. Tôi từ từ quay lại phòng khách. Tess không hề động đậy, vẫn nằm cuộn tròn trên ghế, tay đặt dưới má. Tôi cúi xuống và nghe tiếng cô ấy thở đều đều. Tôi nhìn sang bên trái về hướng hành lang, biết rằng sàn nhà cũ kỹ sẽ kêu lên kẽo kẹt với mỗi bước chân. Sau khi tôi đi qua nó, tôi đẩy cánh cửa dẫn vào nhà tắm, ánh sáng từ hành lang chiếu vào vừa đủ để tôi nhìn thấy nó trống trơn.

Và rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau lưng mình... Tôi điếng người.

Tiếng bước chân dừng lại nhưng tôi có thể nghe rõ ràng tiếng thở nặng nề. Tôi quay đầu lại, bàn tay cầm cái chày cán bột siết chặt. Con chó săn tên Humphrey nhìn tôi khó hiểu. Tôi giơ tay trái ra, nó tiến lên ngửi ngửi vài cái rồi quay trở về phòng khách.

Tôi quay đầu lại, bấm bụng bảo mình cần đến xem Brian có ổn không, cũng để biết chắc rằng không có ai khác ở đó nữa. Sau đó có lẽ tôi có thể rời khỏi nơi đây chăng? Có lẽ tôi không cần thiết phải ở đây?

“Tên con chó là gì thế?”

Tiếng nói vang lên từ sau lưng tôi và tôi nhận ra nó, đương nhiên rồi. Tôi quay lưng lại đối diện với người đó, đứng ở chân cầu thang, ánh sáng hắt ra từ phía sau lưng làm gương mặt chìm trong bóng tối.

Anh ấy cầm súng, buông xuôi nó ở bên người nhưng khi tôi chỉ vừa tiến lên một bước thì họng súng đã ngay lập tức chĩa về phía tôi.

Và người cầm nó, là Marty Kingship.