← Quay lại trang sách

Chương 28

“Humphrey.” Tôi nói.

“Hờ...” Anh ấy đáp lại. “Như ông diễn viên ấy hả?”

“Chắc là thế, tôi cũng không biết nữa.”

“Chó chiếc chán thế đấy.”

“Công nhận.” Tôi nói. Tay kia của Marty đang cầm gì đó, và tôi phải mất một lúc mới nhìn ra được đó là một cái điện thoại di động. Trông nó thật sự lạc quẻ trên người Marty. Chúng tôi đã uống với nhau rất nhiều lần rồi, nhìn thấy nhau trong tiệm sách còn nhiều lần hơn nữa vậy mà tôi chưa từng có một chút ấn tượng nào về việc Marty cầm điện thoại di động cả. Tôi cũng chưa từng thấy anh ấy cầm súng nữa, nhưng so với khẩu súng thì trông cái điện thoại lạ lẫm hơn nhiều.

“Anh ở đây bao lâu rồi?” Tôi hỏi. “Anh đã nhắn tin qua nó đúng không? Trên trang Duckburg?” Tôi hất đầu ra hiệu về phía chiếc điện thoại.

“Ừ.” Anh ấy nói. “Không tệ đúng không? Nhắn tin với mấy ngón tay múp như chân giò này. Nè, kiếm chỗ nào đó ngồi xuống đi.” Marty vẫy khẩu súng ra hiệu. “Ra chỗ cái bàn cũng được, cậu quăng cái quái quỷ gì cậu đang cầm kia lên đó, tôi cũng không cần phải chĩa cái của nợ này về phía cậu, như thế nói chuyện cũng thoải mái hơn”

“Cũng được.” Tôi nói.

Marty quay người đi về chỗ cái bàn. Tôi hình dung mình có thể phóng tới, cầm cái chày nện một phát trước khi anh ta kịp quay người lại chĩa súng nhưng tất cả những gì tôi làm chỉ là lẽo đẽo theo sau thôi. Chúng tôi ngồi xuống bàn, cùng chỗ mà tôi và Tess đã ngồi với nhau vài giờ trước đó. Marty ngả người ra sau và để khẩu súng lên đùi.

“Mà cậu đang cầm cái gì vậy?”

“Chày cán bột thì phải.” Tôi vừa nói vừa đặt nó xuống mặt bàn.

“Cậu mang nó theo hay đến đây mới lục được đấy?”

“À, nhặt được ở trong nhà đấy.”

Chiếc đèn chùm trên trần vẫn đang tỏa sáng và tôi có thể nhìn thấy mặt Marty rõ hơn. Anh ấy trông không khác bình thường là mấy, da dẻ tái nhợt, đầu tóc luộm thuộm như thể đã lâu không có một giấc ngủ tử tế vậy, chỉ có đôi mắt là hơi khác một chút. Tôi muốn nói rằng nó nồng nhiệt hơn, sống động hơn, nhưng không hẳn là thế, nó giống như một đôi mắt chan chứa niềm vui. Gương mặt anh ấy lạnh tanh nhưng đôi mắt thì tràn ngập ý cười.

“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ mang theo cái gì có sức sát thương lớn hơn cơ.” Marty nói. “Rồi tôi nhận ra đó không phải kiểu của cậu. Gọi cảnh sát chưa?”

“Rồi.” Tôi vội đáp. “Giờ này chắc họ đang trên đường tới đây rồi?”

Marty cau mày. “Thôi không lừa dối nhau nữa nhé. Nói sự thật đi, rồi chúng ta tính xem sẽ làm gì tiếp theo. Tôi biết rằng cậu đang nghĩ cơ hội duy nhất mình có là nhân lúc tôi sơ hở mà nhảy vào khống chế, nhưng không cần phải như vậy đâu. Tôi là người hiểu lý lẽ mà. Hơn nữa thành thật mà nói thì dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, nhưng mà, ờ, người ta hay khen những người già vẫn còn có thể đi lại bằng đôi chân của mình như thế nào ấy nhỉ?”

“Trộm vía cụ vẫn còn nhanh nhẹn lắm.” Tôi nói.

“Ờ đúng, nó đó. Tôi vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Cậu mà tính lao lên hay đột ngột làm gì đó là ăn ngay một viên kẹo đồng vào đầu đấy nhé.”

Marty cười.

“Hiểu rồi.”

“Cảnh báo trước thế, tôi không muốn cậu nảy ra một ý tưởng ngu ngốc nào hết.”

Tôi giơ cả hai tay lên. “Tôi sẽ ngồi nguyên ở đây.” Tôi nói.

“Tốt. Tôi tin cậu. Giờ ta có thể nói chuyện được rồi. Tôi vẫn đang nghĩ về những gì cậu vừa mới nhắn về tiểu thuyết và hiện thực. Rằng bản danh sách các vụ án của cậu là hư cấu và ở đây có sự khác biệt căn bản. Tôi cho rằng cậu đúng, Mal. Nhưng mà cậu đang nhìn nhận sai hướng rồi. Tiểu thuyết tuyệt vời hơn nhiều so với thực tế. Tôi biết mà, tôi đã sống đủ lâu để hiểu được. Và cậu biết tôi học được những điều đó ở đâu không? Về tiểu thuyết ấy? Tôi học nó từ cậu đấy. Cậu dẫn dắt tôi đến với thế giới văn chương, cậu dắt tôi đến với giết chóc. Nó làm cuộc đời tôi tốt đẹp hơn. Này không biết ở đây có bia không nhỉ? Vừa làm chai bia lạnh vừa nói chuyện cũng không tệ đâu.”

“Chắc là có đấy.” Tôi nói.

Marty nhìn từ bên kia bàn vào trong bếp, nơi cái tủ lạnh to lớn nằm lù lù trong ánh sáng lờ mờ. “Cậu đi lấy vài chai được không? Liệu tôi có thể tin cậu sẽ không làm điều gì ngu xuẩn chứ?”

“Được thôi” Tôi đáp.

Tôi đứng lên và đi vào bếp trong lúc Marty chĩa súng về phía mình. Tôi đi qua chỗ hai cái ghế dài. Con Humphrey đang nằm cuộn trên chiếc ghế đối diện Tess, cả hai đều đang ngủ say sưa. Tôi mở tủ lạnh, tìm được hai chai Heineken ở tuốt đằng sau, rồi lục được cái mở nắp chai.

“Ồ, Heineken.” Marty mỉm cười lúc tôi đặt chai bia đã bật nắp xuống trước mặt anh ấy. “Niềm vui bất ngờ đấy.”

Marty nhấp một ngụm bia và tôi làm theo. Trong hoàn cảnh nào đi nữa thì vị bia lạnh vẫn rất ngon, xua đi cảm giác khô rát dinh dính trong miệng tôi nãy giờ. “Đúng vậy, cậu đã thay đổi cuộc đời tôi hai lần Mal ạ, cậu có biết không.” Marty nói, như thể cuộc đối thoại chúng tôi bắt đầu vẫn tiếp tục diễn ra trong đầu anh ta ngay cả khi tôi đi lấy bia. “Cậu dẫn tôi đến với giết chóc, rồi cậu dẫn tôi đến với văn chương, và cuộc đời tôi trở nên tốt đẹp hơn.”

“Người dẫn anh đến với giết chóc sao lại là tôi được chứ?” Tôi nói.

Marty bật cười. “Ồ, là cậu chứ ai. Tôi là cớm nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã từng giết ai nhé.”

Tôi nghĩ đêm hôm đó chúng tôi đã nói chuyện suốt ba giờ, hầu hết là Marty nói còn tôi ngồi nghe. Càng nói giọng anh ấy càng khàn đặc nhưng năm tháng dường như trôi ngược lại theo từng lời nói. Rõ ràng những gì xảy ra đã trao cho Marty sức sống mới, nhưng thế thôi là chưa đủ, anh ta còn cần ai đó công nhận nữa.

Marty kể rằng năm năm trước đây, vào năm 2010, khi mà Claire chết, anh ấy vẫn còn là một sỹ quan cảnh sát ở Sở cảnh sát Smithfield, nằm trong diện duyệt về hưu sớm và chung sống với một bà vợ lăng nhăng. Đã có ít nhất hai lần Marty nhét nòng súng đã nạp đạn vào trong miệng mình định bóp cò vào lúc đêm khuya. Đã có lúc anh ấy muốn giết chết vợ mình trước để cô ta không thể sung sướng tận hưởng cuộc sống sau khi anh ta chết. Thứ duy nhất níu tay Marty chính là hai đứa con và ước muốn không để chúng sống với sang chấn như thế đến hết cuộc đời. Dẫu vậy, không có hôm nào anh ta không nghĩ đến cái chết.

Cũng trong khoảng thời gian này anh ấy tham gia một chuyên án nhỏ triệt hạ một đường dây mại dâm ngụy trang dưới mác một cửa tiệm giặt là. Đám này quảng cáo dịch vụ trên một trang mạng gọi là Craigslist, cùng với một trang khác mang tính chất chợ đen hơn là Duckburg. Marty đã theo dõi cả hai trang, có những đêm muộn anh ta tự hỏi liệu mình có nên ngoại tình không, ăn miếng trả miếng, bà ăn chả thì ông cũng ăn nem, không biết liệu có thể tìm được mối quan hệ như thế trên những trang mạng kiểu này không? Liệu làm vậy thì có thay đổi được gì không? Đây chính là lúc Marty tìm thấy tôi trên Duckburg, tìm kiếm một người đồng hâm mộ quyển Người lạ trên tàu . Marty chưa đọc quyền đó, lúc đó anh ta còn chưa từng đọc sách, nhưng đã từng xem bộ phim chuyển thể cùng tên từ hồi còn bé và chưa bao giờ quên cốt truyện của nó, với những Robert Walker, Farley Granger, tôi xử lý người anh muốn, còn anh giết người tôi cần . Marty trả lời tôi và mọi thứ bắt đầu từ đó.

Anh ta đã muốn tôi giết hộ cô vợ, nhưng nhận ra rằng như vậy quá lộ liễu, bằng chứng ngoại phạm thôi là không đủ để anh ta trắng án. May sao vẫn còn một kẻ mà Marty muốn giết hơn so với cô vợ lăng loàn. Norman Chaney là một chủ hộ kinh doanh nhỏ ở Holyoke với ba cửa tiệm sửa chữa xe cộ kiêm tạp hóa không hề có tiếng lành về chất lượng phục vụ, nhưng lại có tiếng xấu lan xa và đều có dính líu đến băng nhóm ma túy địa phương. Cảnh sát chưa bao giờ tìm được đủ bằng chứng xác đáng để buộc tội Chaney nhưng điều tra cho thấy chắc chắn có hoạt động rửa tiền, thậm chí là buôn bán thuốc phiện ngay tại trạm. Marty chú ý đến gã này sau vụ Margaret Chaney - cô vợ đang ly thân của Norman chết trong vụ cháy. Cảnh sát địa phương thừa biết Chaney đã ra tay để ăn tiền bảo hiểm, không cần chia tài sản sau ly hôn và xử được bà vợ hờ - một mũi tên trúng ba con chim nhưng hắn vẫn thoát được và trốn đến New Hampshire. Vì vậy mà anh ấy đã dùng tên và địa chỉ của Norman Chaney để trao đổi với tôi.

Trước khi bắn chết Eric Atwell ở Southwell, Marty đã điều tra trước để chắc chắn rằng mình không giết nhầm người tốt. Đương nhiên là anh ấy nhận ra rằng Atwell là một tên khốn có tiếng với nhiều tiền án về lái xe khi say rượu hoặc tàng trữ chất cấm, cùng với một vài lệnh hạn chế tiếp xúc do bạo hành từ nhiều phụ nữ khác nhau.

Giết Atwell không phải chuyện gì khó khăn. Chỉ cần một vài ngày theo đuôi là có thể xác định được hắn sẽ đi bộ thể dục ở khu vực xung quanh vào tầm chiều muộn, đeo tai nghe và tận dụng những con đường mòn xung quanh nông trại. Marty có một khẩu súng thu được trong lúc lục soát một căn nhà bỏ hoang tầm hai năm trước, anh ấy theo chân hắn vào rừng và nã năm phát súng.

“Cậu có biết cái cảnh phim trong Phù thủy xứ Oz không?” Marty hỏi. “Khi mọi thứ chuyển từ đen trắng sang có màu ấy.”

“Có chứ.” Tôi trả lời.

“Tôi đã cảm thấy như vậy đấy. Cả thế giới đều thay đổi trong tích tắc và tôi đã nghĩ rằng mọi thứ cũng như vậy với cậu, sau khi tôi nghe ngóng được những gì xảy ra với Norman Chaney.

“Không hề.” Tôi nói. “À thực ra là đúng, nhưng ngược lại. Thế giới của tôi bỗng dưng mất hết mọi sắc màu.”

Marty nhíu mày và nhún vai. “Thế chắc là tôi sai thật rồi. Dù sao thì tôi đã cho rằng biết đâu cậu cũng có cùng cảm giác đó và tôi nên tìm hiểu xem cậu là ai, thậm chí là gặp mặt nữa.

Không khó để tìm được tôi. Sau khi đã tìm hiểu về Eric Atwell từ trước đó, Marty cũng biết được về mối liên quan giữa Atwell và cái chết của Claire Mallory, vợ của một chủ tiệm sách ở Boston. Từ tên của tôi, Marty nhanh chóng tìm ra trang blog cùng với bài viết về tám vụ giết người hoàn hảo với Người lạ trên tàu nằm chình ình ở giữa danh sách. Marty đọc hết những quyển sách được đề xuất trong đó và cả một thế giới mới mở ra. Trước khi những chuyện này diễn ra, anh ta sống với một cuộc hôn nhân thất bại và không có tình yêu, đứa con trai vật lộn với nghiện ngập còn con gái thì dù vẫn dành thời gian với mình nhưng hoàn toàn chỉ là miễn cưỡng. Nhưng giờ đây khi đã nếm mùi giết chóc, và sau đó là một thứ còn tuyệt vời hơn nữa là văn học, Marty ký đơn ly dị, chấp nhận nghỉ hưu sớm và chuyển tới Boston.

Để tiếp cận tôi.

Vào những năm 2012, anh ta bắt đầu tới những buổi đọc sách và chúng tôi làm quen với nhau. Tôi nghĩ là Marty đã tưởng chỉ cần gặp nhau và trở thành bạn bè là đủ, có lẽ dần dần chúng tôi thậm chí sẽ mở lòng với nhau về những gì đã xảy ra, về những con người chúng tôi đã vì nhau mà giết. Nhưng mọi thứ lại chẳng diễn ra như tưởng tượng. Đúng là chúng tôi đã trở thành bạn bè, nhưng thế thôi là chưa đủ. Như tôi đã nói từ trước đó, mối quan hệ của chúng tôi dần dần nhạt đi. Đó chính là khi anh ta nảy ra ý tưởng thực hiện nốt những vụ án còn lại trong bản danh sách của tôi, cho rằng so với một vài chai bia thì đó là cách thắt chặt quan hệ tốt hơn nhiều. Nói một cách khác, nếu tôi là một người bạn tốt hơn thì những người đó đã không phải chết. Hoặc cũng có thể họ đằng nào cũng chết thôi, vì khi Marty xử lý Eric Atwell, mọi thứ giống như chai sâm-panh đã bật nắp vậy. Cái nút gỗ sẽ không bao giờ đóng kín như xưa nữa. Giờ đây có cả mớ phương thức giết người phù hợp cho sở thích mới này, Marty chỉ cần nạn nhân nữa thôi.

Hồi anh ta vẫn còn sống ở miền Tây Smithfield, trước khi bắt đầu ngoại tình cô vợ đã đọc cuốn sách của Robin Callahan về lợi ích của ngoại tình mang tên Life is too long (Cuộc sống này quá dài) được xuất bản một năm sau vụ bê bối tình ái của cô phát thanh viên cùng gã đồng nghiệp đã có gia đình bị phanh phui. Vụ này nằm trên trang nhất các mặt báo hàng tháng trời, không chỉ bởi vì Robin Callahan là một cô ả tóc vàng xinh đẹp bốc lửa thôi đâu mà còn vì thái độ không hối cải cho rằng mình đúng của đương sự nữa. Cô ta tự xuất bản cuốn sách cho rằng ngoại tình mới là trạng thái tự nhiên và chỉ trích chế độ một vợ một chồng, rằng tuổi thọ con người đã được kéo dài ra đáng kể đến mức ở trong một mối quan hệ hôn nhân lâu dài như vậy là vô lý. Cô ta tự tổ chức các buổi tọa đàm và cuốn sách nhảy vọt lên danh mục bán chạy. Marty Kingship cho rằng cuốn sách đó chính là tác nhân cổ vũ vợ mình ngoại tình với tay nha sỹ riêng của gia đình. Tôi chắc rằng anh ta không phải là người duy nhất có ác cảm với Robin Callahan đâu, nhưng Marty đã từng giết người và thoát tội trót lọt nên giờ đang ngứa ngáy muốn ra tay lần nữa.

Anh ta duyệt lại danh sách những vụ giết người hoàn hảo của tôi để tìm ý tưởng cho cái chết của Robin Callahan và chú ý đến cuốn Sát nhân A.B.C. của Agatha Christie, khi một vụ giết người cụ thể được ẩn giấu trong một chuỗi những vụ án khác để mọi thứ trông như tác phẩm của một kẻ cuồng sát tâm thần. Nếu như anh ta có thể làm điều tương tự với Robin Callahan thì sao? Có thể giết thêm một vài người khác với cái tên tương tự - liên quan đến loài chim chẳng hạn. Sau đó Marty nghĩ rằng mình thậm chí có thể để lại một sợi lông chim ở mỗi hiện trường, hoặc tuyệt vời hơn là gửi nó đến đồn cảnh sát địa phương như một lời thách thức.

Và đó là những gì anh ta đã làm – giết chết Robin Callahan tại nhà riêng sau khi dùng phù hiệu cảnh sát cũ để yêu cầu cô ta mở cửa. Marty tìm được Ethan Byrd và Jay Bradshaw lúc lục kho lưu trữ hồ sơ của cảnh sát để tìm những cái tên liên quan đến loài chim. Cậu sinh viên Ethan bị bắt vì đe dọa một nhân viên pha chế và làm rối loạn trật tự địa phương ở Lowell. Jay Bradshaw đã từng bị bắt vì tội hiếp dâm nhưng không bị kết án. Hóa ra Bradshaw dành hầu hết thời gian trong ngày bán dụng cụ làm mộc đã qua sử dụng ở nhà, nên Marty mới có thể đến vào giữa ban ngày rồi hành hung gã đến chết bằng cây gậy bóng chày mang sẵn theo người và chiếc búa tạ mượn ở hiện trường.

Ngay khi bắt đầu lên kế hoạch cho vụ án ăn theo Sát nhân A.B.C. , Marty đã biết rằng mình sẽ không thể nào dừng tay được cho đến khi hoàn thành cả tám vụ trong danh sách. Bill Manso là một cái tên khác anh ta tìm được trong hồ sơ của cảnh sát - một người có tiền án về việc đột nhập vào nhà hàng xóm và lấy cắp đồ lót giữa ban ngày ban mặt. Mọi chuyện diễn ra từ năm năm trước rồi nhưng Marty phát hiện ra gã này trắng án nhờ vào tờ vé tháng trên chuyến tàu điện đi tới New York. Gã cung cấp được bằng chứng là mình đang ở trên tàu vào thời điểm diễn ra vụ đột nhập. Con tàu làm Marty nghĩ tới Khoản bồi thường gấp đôi , một quyển sách khác trong danh sách. Đương nhiên anh ta đã đọc bản truyện rồi nhưng vẫn đi mượn bộ phim chuyển thể từ thư viện địa phương để xem lại. Marty thích bộ phim hơn, (“nó mang lại những giá trị rất mới cho Fred MacMurray” - tôi xin trích dẫn lại như vậy.) Thế là Bill Manso trở thành nạn nhân tiếp theo, bị đánh chết bằng dùi cui và bỏ lại trên đường ray. Sau đó Marty tự mình lên tàu với trang phục giống hệt vào thời điểm thích hợp để làm giả hình ảnh Bill Manso tự mình nhảy khỏi tàu. Anh ta biết thừa là nó sẽ không thể lừa được phía cảnh sát, khám nghiệm hiện trường sẽ ngay lập tức biết được rằng Bill Manso bị sát hại ở nơi khác và đây là hiện trường giả. Ý tưởng sẽ có người phát hiện ra và bắt đầu xâu chuỗi mọi thứ rồi mời tôi làm cố vấn, hoặc bắt tôi như một nghi phạm làm cho Marty hưng phấn. Trường hợp nào xảy ra đi nữa thì tôi cũng sẽ dấn sâu vào vụ này dù muốn hay không - đó là những gì anh ta trông đợi.

Ban đầu Marty không biết làm thế nào để tiếp cận được Bill Manso, nhưng ngay khi đến Connecticut thì mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Gã Manso này có thói quen tạt qua quán bar gần nhất để làm vài ly. Hễ xuống tàu là gã đi thẳng tới quán Corridor Bar and Grill lúc năm giờ ba mươi rồi loạng choạng ra về lúc mười giờ, lái xe trên quãng đường một dặm rưỡi về nơi ở. Marty xử lý gã trong bãi đỗ xe với một cây gậy ba lúc, “thuận tay hơn nhiều so với gậy bóng chày nhé, tôi nói cho cậu nghe” - anh ấy nói và quăng thi thể nạn nhân ở trên đường tàu. Ngày hôm sau anh ta lên tàu và dùng chính cây gậy sắt đó đập cửa kính giữa hai toa tàu để dàn cảnh vụ tự sát.

Bốn vụ giết người diễn ra, Marty bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Anh ta không nói nhiều về vụ đó nhưng rõ ràng đã quyết định làm cho mọi thứ hiển nhiên hơn. Đến lúc kéo tôi vào cuộc rồi.

Giống như tất cả các khách quen khác của Old Devils, đặc biệt là những ai hay đến những buổi đọc sách của tác giả, Marty biết Elaine Johnson, đã từng bị bà ta túm lấy vài lần để lải nhải về cuốn nào nên đọc, cuốn nào là lãng phí thời gian, phàn nàn về cô chủ nhà thuộc giới đồng tính nữ “kinh tởm”, rằng Boston là một thành phố bẩn thỉu khó ưa, rằng nếu không có Elaine thì tiệm Old Devils đã sập tiệm từ đời nảo đời nào rồi. Rồi Elaine kể với Marty về căn bệnh tim của mình, rằng bác sỹ khuyên bà ta chuyển tới một vùng nào đó yên tĩnh hơn để đỡ ức chế.

Biết rằng Elaine Johnson sắp chuyển tới căn nhà của người chị gái đã chết ở Rockland, Maine, Marty đến đó, đột nhập vào căn nhà lúc không có ai, rồi trốn vào trong tủ quần áo với cái mặt nạ hề có cái miệng to đùng gớm ghiếc lởm chởm răng nhọn trắng hếu. Khi Elaine Johnson về nhà, anh ta đã trốn kỹ và kiên nhẫn chờ đợi. Marty nghe thấy tiếng nạn nhân lăng xăng dưới nhà, không biết gì về sự hiện diện của gã. Cuối cùng, bà ta lên gác, vào phòng ngủ, đi thẳng đến tủ quần áo và mở nó ra. Tất cả những gì anh ta phải làm là đứng lên và tiến thêm một bước. Elaine bỗng chốc trắng bệch, tay túm lấy ngực và y như những gì Marty mong đợi, bà ta đã chết vì nhồi máu cơ tim.

“Sao phải để lại mấy cuốn sách đó làm gì?” Tôi hỏi.

“Tôi muốn ít nhất một lúc nào đó người ta có thể tìm tới cậu. Ít nhất là thế. Tôi biết rằng cái chết của Elaine Johnson quá tài tình, rất ít khả năng ai đó sẽ nghi ngờ đây là một vụ giết người có chủ đích nên tôi để lại mấy quyển sách để quấy đục vũng nước này lên, hy vọng có ai đó đủ thông minh để xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.”

“Và có người đã làm vậy thật.” Tôi nói.

“Và cậu hoảng loạn chạy đến tìm tôi nhờ giúp đỡ. Tôi chưa bao giờ nghĩ là chuyện đó sẽ xảy ra nhưng khi nó diễn ra thật tôi đã rùng mình trong vui sướng. Nghe giọng cậu thật sướng, nhất là khi cậu nhờ tôi làm gì đó.”

“Anh có thể dừng tay ngay lúc đó mà, Marty, anh đã có thứ mình muốn rồi.”

“Không, thứ tôi muốn là hoàn thiện thứ mình đã bắt đầu, nhưng tôi muốn có cậu bên cạnh. Và giờ hai chúng ta đã ở đây rồi, cậu có muốn nghe nốt đoạn sau không?”