Chương 31
Chuông điện thoại vang lên và chuyển sang hộp thư thoại. Tôi nhấn nút ngắt cuộc gọi, vừa định đập vỡ điện thoại thì nó lại rung lên. Cuộc gọi đến từ Gwen.
“Chào.”
“Có chuyện gì thế?” Cô ấy hỏi.
“Cô chưa nghe tin gì sao?”
“Tin gì mới được.”
“Có một người chết ở Boston tên là Marty Kingship, anh ta chính là Charlie, là Charlie mà chúng ta tìm kiếm. Chính người này đã giết Robin Callahan, Ethan Byrd và Jay Bradshaw, sát hại Bill Manso và Elaine Johnson, nạn nhân mới nhất là Nicholas Pruitt ở New Essex, Massachusetts cách đây chỉ một đêm trước.”
“Từ từ đã nào.” Cô ấy nói. “Giờ anh ta ở đâu? Anh nói rằng người này đã chết rồi sao?”
“Tôi vừa mới gọi 911 và cung cấp địa chỉ cho họ, giờ chắc bên cảnh sát đang trên đường tới nơi rồi.”
“Ai đã giết hắn?”
“Chính tôi. Vào tầm đêm qua, rạng sáng hôm nay. Charlie định giết Brian cùng Tess Murray và dàn xếp hiện trường giống với vụ án trong Bí ẩn ngôi nhà đỏ ”
“Vậy gã Marty Kingship này thực sự là ai mới được.”
“Anh ta từng là một sỹ quan cảnh sát ở Smithfield, Massachusetts, đã nghỉ hưu và sống ở Boston. Đây cũng là hung thủ sát hại Eric Atwell. Marty làm vậy vì tôi, chính tôi đã sắp đặt vụ giết người đó. Đó chính là khởi đầu của mọi chuyện. Đó là lỗi của tôi, thật sự, tôi châm ngòi cho mọi thứ. Marty là một kẻ điên, nhưng tôi mới là mồi lửa.”
“Anh thật sự cần phải chậm lại một chút, Mal. Giờ anh đang ở đâu, tôi có thể tới đó được không?”
Tôi đã thực sự nghĩ tới chuyện đó, dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi thôi tôi đã muốn được gặp lại Gwen một lần nữa, nhưng làm vậy thì cuộc đời tôi sẽ chấm dứt sau song sắt nhà lao. Từ rất lâu trước đây tôi đã quyết định rằng mình sẽ không để chuyện đó xảy ra bằng mọi giá rồi.
Tôi nói, “Xin lỗi, nhưng không. Tôi không thể nói chuyện quá lâu được. Ngay sau khi chúng ta cúp máy tôi sẽ hủy chiếc điện thoại này. Chỉ năm phút thôi, hãy hỏi tất cả những gì cô muốn biết.”
Tôi có thể nghe thấy một tiếng hít vào rất rõ ràng vang lên từ đầu dây bên kia. “Anh có bị thương không?” Cô hỏi.
“Không, tôi ổn.”
“Anh đã biết ngay từ đầu rồi đúng không?”
“Marty sao? Không, tôi không biết. Tất cả mọi thứ đều được lên kế hoạch trên mạng, chúng tôi không trao đổi danh tính với nhau. Anh ấy tìm ra được tôi là ai, rồi đến bản danh sách và bắt đầu sử dụng nó. Tôi chỉ vừa mới biết được vào tối qua thôi. Tôi chắc chắn sẽ nói với cô nếu biết mọi chuyện sớm hơn.”
“Anh nói rằng Nicholas Pruitt đã chết, đó là cái tên anh đưa cho tôi vào lần cuối cùng chúng ta nói chuyện đúng không?”
“Tôi cứ ngỡ Pruitt là gã Charlie của chúng ta, nhưng không phải. Anh ta chết vì uống rượu và dùng thuốc quá liều, thuốc gì thì tôi không biết. Hãy kiểm tra nhà của Kingship, bằng chứng có lẽ nằm ở đó đấy.”
“Lạy Chúa.”
“Nghe này, khi cô nói chuyện với người phụ trách điều tra vụ án này, cứ nói rằng tôi đã gọi và cung cấp tất cả những thông tin này nhé. Đừng nói về lần gặp cuối cùng của chúng ta ở Boston, tôi muốn cô được phục chức và trở lại ngành một lần nữa.”
“Tôi không chắc điều đó có ích đâu.”
“Tôi nghĩ là có, cô sẽ được nhận ít nhiều công lao vì đã tìm ra được mối liên hệ giữa bản danh sách và những vụ án mạng đó. Hãy trao cho họ những thông tin mà chưa ai biết cả. Marty đã giết Eric Atwell với khẩu súng lấy được từ hiện trường một vụ án khác. Nói với họ rằng bọn tôi gặp nhau trên một trang web ẩn danh tên là Duckburg. Cô sẽ ổn thôi.”
“Tôi có nhiều câu hỏi lắm.”
“Tôi phải đi rồi, xin lỗi, Gwen.”
“Tôi có thể hỏi anh một câu cuối cùng được không?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi đã biết trước điều cô ấy định hỏi rồi.
“Vụ án của cha tôi rốt cuộc là sao? Có phải Marty đã giết Steve Clifton?”
Chắc tôi đã ngần ngừ một vài giây nên cô ấy phải bổ sung, “Hay là chính anh đã ra tay? Tôi cần phải biết.”
“Sau khi Claire... sau khi vợ tôi qua đời, tôi đã rất khổ sở, không thể nào nhớ được những gì diễn ra trong khoảng thời gian một năm. Tôi có những giấc mơ tồi tệ, tràn ngập cảm giác tội lỗi và có lẽ tôi đã uống quá nhiều.”
“Được rồi.” Cô ấy nói.
“Và trong quãng thời gian đó, tôi có giấc mơ này lặp đi lặp lại, đôi khi tôi không biết đó là mơ hay thực sự là ký ức.” Thời tiết ở nơi này đang lạnh cóng, nhưng tôi có thể cảm thấy được mồ hôi tuôn ra chảy xuống gáy mình ngay bây giờ. “Trong giấc mơ đó, tôi đã lái xe tông vào cha cô rồi xuống để kiểm tra xem ông ta ra sao. Đương nhiên là không ổn rồi, nhưng Clifton còn sống, bò lết đi với nửa trên còn nửa người dưới bất động. Tôi báo danh tính của mình, cả nguyên nhân tại sao tôi lại ở đó và đứng nhìn ông ta vật vã rồi chết đi.”
“Được rồi, cảm ơn.” Tôi không nhận ra được cảm xúc trong giọng nói của Gwen lúc này.
“Đến giờ tôi vẫn cảm thấy nó như một giấc mơ.” Tôi nói. “Mọi chuyện đều có cảm giác như một giấc mơ.”
“Anh chắc chắn không thể gặp tôi được sao? Tôi có thể lái xe tới đó, có thể tới một mình.”
“Không!” Tôi nói. “Xin lỗi, Gwen, tôi không thể, tôi không nghĩ mình sẽ chịu được cuộc sống trong tù đâu.”
“Tôi đã nói là sẽ tới một mình mà!”
“Còn tôi thì không muốn trả lời thêm bất cứ một câu hỏi nào nữa. Tôi không muốn sống lại quá khứ như những ngày qua nữa. Tôi có được những năm tháng này đều là do may mắn cả, dẫu vậy từ trong thâm tâm tôi biết nó sẽ chẳng thể kéo dài được bao lâu. Xin lỗi, tôi không thể gặp em nữa, không thể nào.”
“Anh có lựa chọn mà.” Gwen nói.
“Tôi không có, thực sự không có, dù em có nghĩ gì đi nữa. Năm năm qua... không một đêm nào tôi không có những giấc mơ tồi tệ. Tôi có thể sống tiếp bởi vì bản năng sinh tồn níu giữ tôi lại, nhưng trong cuộc sống đó đã không còn niềm vui. Tôi đã thôi sợ hãi, nhưng mệt mỏi quá rồi.”
Tôi nghĩ rằng mình nghe thấy tiếng thở dài vang lên từ trong ống nghe.
“Anh còn điều gì muốn nói nữa không?” Gwen hỏi.
“Không còn gì nữa.”
“Được, những gì anh nói đều là sự thật sao?”
“Đúng vậy” Tôi nói. “Tôi tin những gì mình nói với em là sự thật”