← Quay lại trang sách

Chương 30

Chương áp chót của cuốn V ụ ám sát ông Roger Ackroyd có tiêu đề là “Toàn bộ sự thật” - chính là lúc người dẫn truyện, tay bác sỹ miền quê nọ, đồng thời là kẻ giết người tiết lộ với độc giả tất cả những gì hắn đã làm.

Tôi không đặt tên hay tiêu đề cho bất kỳ chương nào trong cuốn sách này vì nó sẽ có vẻ lỗi thời, tôi đoán vậy, và ngô nghê nữa. Tôi sẽ đặt tên cho chương vừa rồi là gì đây? Phải chăng là thứ gì đó kiểu như là “Charlie lộ diện?” Các bạn hiểu chứ? Ngô nghê quá. Nhưng mà nếu tôi đặt tên cho mỗi chương thì chương này chắc chắn sẽ tên là “Toàn bộ sự thật.”

Vào đêm vợ tôi chết, tôi đã lái xe theo đuôi cô ấy tới Southwell, tới chỗ của Eric Atwell. Đó không phải là lần đầu tôi tới đó đâu. Sau khi biết được Claire đã tái nghiện và có khả năng phát sinh quan hệ với ai đó ở Black Barn Enterprises, tôi đã lái xe qua cái nhà kho được tân trang đó đôi lần rồi, tôi nghĩ mình đã có lần lướt qua Eric Atwell nữa, trong lúc hắn đang đi bộ dọc theo con đường gần nhà, mặc một bộ đồ thể thao nỉ, vừa đi vừa đấm đấm mấy đòn đấm bốc như Rocky Balboa vậy.

Giao thừa năm ấy, Claire và tôi quyết định ở nhà. Cô ấy kể với tôi về một bữa tiệc nhỏ được tổ chức ở Black Barn nhưng giờ khi cô ấy đã ngừng dùng thuốc (ít nhất đó là những gì vợ tôi kể lại) thì chẳng có lý do gì để đến đó nữa cả. Đêm đó chúng tôi nướng một con gà ăn mừng. Tôi làm món khoai tây nghiền còn Claire hấp một ít cải bó xôi. Chúng tôi mở một chai Vermentino cho bữa ăn và một chai nữa sau khi đã dọn dẹp xong xuôi và ngồi xuống xem bộ phim ưa thích của Claire là Eternal Sunshine of the Spotless Mind. Tôi thích nó, ít nhất là đã từng nhưng giờ thì chỉ nhắc đến thôi cũng làm tôi muốn mửa.

Hẳn là tôi đã ngủ gật giữa chừng nên mới choàng tỉnh khi phim đã hết, hiện lên trên màn hình là bảng danh mục lựa chọn của đầu DVD. Trên chiếc bàn cà phê là tờ giấy ghi lời nhắn của Claire.

Em sẽ về sớm thôi, em hứa đấy, và xin lỗi. Yêu anh, C.

Tôi biết cô ấy đi đâu, đương nhiên rồi. Bên ngoài, chiếc Subaru đã không còn đỗ ở nơi thường lệ nữa. Tôi nhảy vào chiếc Chevy Impala của mình và lái xe tới Southwell.

Nhà Atwell đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ khi tôi đến nơi. Có năm chiếc xe đỗ ở lối vào và hai chiếc nữa trên đường, bao gồm cả xe của Claire nữa. Tôi dừng xe cách đó tầm một trăm tám mươi mét, nép sát vào ven đường. Khu vực này của Southwell dân cư cực kỳ thưa thớt, hầu hết là những trang trại cũ, thỉnh thoảng có những bức tường đá chắn ngang cánh đồng rộng lớn và ngăn cách khuôn viên mấy chiếc biệt thự triệu đô.

Tôi rời xe, bước ra ngoài trong màn đêm lạnh giá. Bầu trời khá quang đãng. Tôi rời nhà quá vội vàng nên quần áo trên người rất phong phanh, chỉ khoác lên mình chiếc áo bò cũ trùm ra ngoài áo len mỏng và quần bò. Tôi cài cúc áo lên đến cổ, nhét tay vào trong túi và đi bộ tới chỗ của Atwell. Có một biển hiệu nho nhỏ bên cạnh hòm thư đề chữ Black Barn Enterprises. Căn nhà sơn trắng nằm lù lù bên cạnh nhà kho. Tôi đã từng thấy nó vào ban ngày, nhà kho còn chẳng được sơn đen như cái tên của nó mà thay vào đó là một màu xám xịt, được thiết kế lại theo lối hiện đại thành một xưởng nghệ thuật trông rất ấn tượng, với cửa trước được thay bằng kính chịu lực và bên trong bày trí theo kiểu không gian công xưởng mở.

Đi dọc theo mép đường, tôi tới đủ gần để có thể thấy khu trang trại được thắp sáng bằng những chiếc đèn treo công nghiệp nhưng bên trong không có ai cả, có vẻ bữa tiệc diễn ra trong nhà. Tôi đi vòng theo phía sau nhà kho để tới cửa sau ngôi nhà và bị khung cảnh xung quanh làm cho sững sờ một lúc. Lúc đó trăng đã gần tròn và bầu trời không một gợn mây. Mảnh đất của Atwell nằm trên đỉnh đồi và từ chỗ mình đang đứng, tôi có thể nhìn thấy cánh đồng trải dài trên sườn dốc chạm tới tận hàng cây phía xa, tất cả đều tắm mình trong ánh trăng màu bạc. Tôi đứng nhìn nó một lúc, run rẩy trong chiếc áo khoác mỏng tang cho đến khi có tiếng cười bất ngờ vang lên và tôi ngửi được mùi thuốc lá bay trong không khí. Ở một góc khuất chỗ nhà kho, tôi có thể thấy khu vực thềm chìa ra trông có vẻ như là phần được xây thêm để nối nhà kho và nhà chính. Một cặp đôi tôi không quen đang đứng hút thuốc lá và cười ha hả với nhau. Nội dung cuộc hội thoại đã bị cơn gió lạnh buốt cuốn đi, không thể nghe rõ được. Tôi nhìn họ hút xong điếu thuốc và quay vào trong nhà. Sau khi tiếp cận được cửa sổ gần nhất, tôi nhìn vào bên trong.

Có rất nhiều thứ tôi không thể quên được về đêm đó, đặc biệt là những gì tôi nhìn thấy từ bên ngoài cửa sổ. Có khoảng tầm hai mươi người đang say sưa trong căn phòng khách rộng lớn. Ở chính giữa là chiếc ghế da ngồi chặt cứng những người với người. Tôi nhìn thấy Claire ngồi ở đó, mặc một chiếc váy nhung ngắn kẻ sọc và chiếc áo lụa tôi chưa bao giờ thấy. Cô ấy ngồi bên Atwell, vai kề vai, tay cầm ly sâm-panh. Nhờ ánh sáng lờ mờ trong phòng mà tôi có thể thấy được chỗ bột trắng trên mặt bàn kính, một người khách đang quỳ trên sàn nhà bọc thảm cẩn thận kẻ một đường thuốc phiện. Tiếng nhạc xập xình giống như những gì ta có thể nghe thấy trong sàn nhảy đập ầm ĩ từng hồi. Đằng sau chiếc ghế là ba vị khách đang uốn éo nhảy múa. Tôi không bao giờ quên được hình ảnh của Claire đêm đó - không phải vì trang phục, cũng không phải ở cái cách cô ấy dán sát vào Atwell, để bàn tay hắn sờ soạng trên một bên đùi trần trụi. Thần thái của cô ấy, có lẽ là do ma túy, nhưng cũng có thể nhờ một thứ gì đó khác, tỏa sáng thứ hào quang của niềm vui hoang dại. Cô ấy cười, cười sảng khoái, khuôn miệng mở to quá cỡ và đôi môi bóng bẩy ướt át.

Tôi đi bộ quay lại xe, khởi động và bật máy sưởi lên mức cao nhất. Tôi đã run rẩy, và tôi đã khóc, và rồi tôi giận dữ, không ngừng đấm lên trần xe. Tôi đang tức tối vì Claire, đương nhiên, cả Atwell nữa, nhưng có lẽ tôi giận nhất là bản thân mình. Ít nhất là vào lúc đó. Bởi vì lúc đó tôi định lái xe về Somerville chờ vợ về, hy vọng cô ấy lái xe an toàn, hy vọng một ngày cô ấy sẽ lại toàn tâm toàn ý quay về bên tôi.

Chiếc xe ấm dần lên, và tôi bình tĩnh lại. Từ chỗ này tôi có thể nhìn thấy chiếc Subaru của Claire đỗ dọc bên đường và quyết định chờ đợi. Tôi biết rằng vợ mình sẽ không ở lại qua đêm, rằng cô ấy sẽ quay về trước khi trời sáng dù phải lái xe trong đêm muộn, cũng biết mình sẽ tha thứ cho cô ấy, như cái cách mẹ tôi luôn tha thứ cho chồng, sẽ chờ cô ấy quay về bên tôi. Nhưng tôi càng ngồi lâu trong chiếc xe này, càng nghe tiếng máy chạy đều đều, cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ lò sưởi, tôi càng cảm thấy có một thứ gì đó trong tôi đang lớn dần lên, một thứ cảm xúc hướng về Claire. Tôi biết vợ mình là một con nghiện, rằng ở một mức độ nào đó cô ấy không thể kiềm được ham muốn của mình, nhưng tại sao cô trông có thể hạnh phúc đến thế trong căn phòng đó? Hạnh phúc và tràn đầy sức sống.

Hai giờ ba mươi sáng, tôi nhìn thấy hai bóng người xuất hiện bên cạnh chiếc xe của Claire. Trong ánh trăng, tôi thấy họ dán vào nhau, ôm ấp, âu yếm và hôn nhau say đắm. Rồi Claire mở cửa - tôi có thể nhìn thấy chiếc áo khoác mùa đông phía trên cặp chân trần bước vào trong xe còn Atwell đi bộ về nhà. Đèn phanh sáng lên, cô ấy quay đầu. Có lẽ đèn trước chiếc Subaru đã chiếu tới chỗ tôi, trong bóng đen của những cây thông, nhưng Claire có vẻ không để ý. Cô ấy tăng tốc hướng về đường Số 2.

Tôi bám theo. Claire lái rất nhanh trên con đường nhỏ nhưng một khi lên đến cao tốc cô ấy ngay lập tức tuân thủ tốc độ giới hạn. Hôm nay là đêm giao thừa, nhưng cảnh sát vẫn sẽ ra quân hàng loạt đi lùng bắt mấy tay lái xe say xỉn và việc đó làm tôi khó chịu. Dù có làm gì đi nữa, đã hít loại chất gì vào người, cô ấy vẫn đủ cẩn thận để không bị cảnh sát bắt tạt vào kiểm tra. Tôi ức chế vì biết rằng khi Claire về đến căn hộ của hai chúng tôi, cô ấy sẽ lặng lẽ lẻn vào trong nhà mà không đánh thức tôi dậy, rồi chúng tôi sẽ nói chuyện vào sáng hôm sau, về những gì đã xảy ra, cô ấy sẽ khóc và nói rằng mình là một con người tệ hại rồi cầu xin được tha thứ. Vợ tôi muốn cuộc sống hai mặt này, chỉ không muốn đối mặt và chấp nhận mong muốn đó mà thôi. Cô ấy là như thế. Tôi nhớ rằng mình đã nghĩ thà cô ấy cứ thẳng thừng bỏ tôi mà đi, thà cô ấy cứ chấp nhận là con nghiện mà đến với Eric Atwell thì có lẽ tôi còn tôn trọng cô ấy hơn bây giờ. Như vậy ít nhất chúng tôi một người sẽ không cần lừa dối, một người không thấy bị phản bội.

Có một vài chiếc xe khác trên con đường cao tốc hai làn, nhưng không nhiều lắm. Xe chúng tôi cách nhau không xa nhưng tôi không quá lo lắng, vì nếu cô ấy không nhận ra tôi ở lề đường bên ngoài nhà Atwell thì cô ấy cũng sẽ chẳng để ý thấy tôi bây giờ đâu. Tôi đã lái xe trên con đường này nhiều lần rồi, chúng tôi đang tiến gần đến một cây cầu vượt chỉ có thành chắn thấp ở hai bên. Đột nhiên tôi tưởng tượng ra việc Claire mất lái, lao ra khỏi cây cầu và đâm xuống con đường bên dưới. Chẳng suy nghĩ nhiều, tôi tăng tốc và vượt qua xe Claire ở làn bên cạnh. Trong một khoảnh khắc khi hai chiếc xe lướt qua nhau, tôi nhìn sang chỗ cô ấy nhưng chỉ thấy một bóng dáng lờ mờ trong bóng tối. Có lẽ Claire đã nhìn sang tôi, có thể không, khó mà biết được. Cô ấy đã nhìn thấy gì chứ? Có phải là gương mặt tôi khuất trong bóng đêm? Liệu cô ấy có nhận ra tôi không?

Tôi nhấn ga tiếp cận Claire nhưng vẫn ở bên làn của mình, cây cầu vượt đã ở rất gần rồi và trong đầu tôi đang tưởng tượng ra một viễn cảnh mình chỉ cần huých nhẹ chiếc xe một chút thôi, ép sát xe mình tạt sang làn bên cạnh. Liệu cô ấy có để cho hai chiếc xe va vào nhau rồi cùng văng ra khỏi cầu không? Từ tận đáy lòng tôi biết Claire sẽ không làm thế, vợ tôi sẽ cố tránh tai nạn xảy ra, rằng nếu tôi đánh lái tạt đầu xe, cô ấy sẽ hoảng loạn và mất lái.

Và tôi làm như thế, tôi tạt đầu xe của Claire khi chúng tôi chạy song song trên cầu và cô ấy đã làm chính xác những gì tôi nghĩ, chiếc xe đâm vào thành chắn và bay ra ngoài.

Tôi về nhà và chờ đợi cảnh sát xuất hiện. Họ đến vào lúc tám giờ sáng để báo tin rằng vợ tôi đã chết. Một phần nào đó trong tôi thở phào nhẹ nhõm vì những gì mình lo lắng đã không xảy ra. Cô ấy đã ra đi rất nhanh, không hấp hối trong đau đớn dài lâu với những vết thương khủng khiếp nào đó, cũng không vô tình liên lụy đến người qua đường vô tội nào khi rơi xuống con đường bên dưới. Không có nạn nhân nào khác cả.

Thật buồn cười khi khóc thương cho người mà mình đã sát hại. Ban đầu nỗi buồn của tôi đi đôi với giác tội lỗi nặng nề. Tôi cứ không ngừng tự hỏi nếu như mình để Claire về nhà đêm ấy thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Có lẽ vợ tôi sẽ xin tôi đăng ký cho mình vào trại cai nghiện, rằng cô ấy đã tới đáy sâu cuộc đời rồi và chỉ muốn khá hơn chăng? Cũng có thể cô ấy sẽ chứng nào tật ấy đổi tình lấy thuốc ở chỗ Atwell và tôi sẽ để vợ mình làm thế. Tôi sẽ quẩn quanh chờ đợi, hy vọng cô ấy thay đổi.

Việc đọc nhật ký của Claire cũng giúp tôi phần nào. Nó khiến cho Eric Atwell trở thành kẻ ác lớn nhất trong câu chuyện của Claire và tôi. Tìm cách giết chết hắn ta giúp tôi vượt qua nỗi đau đớn tột cùng và tạo cơ hội để thời gian chữa lành phần còn lại. Tôi vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được nó nhưng mọi thứ dần trở nên dễ dàng hơn. Tôi mua lại cửa hàng cùng Brian và nhấn chìm mình vào trong công việc. Dù tôi đã ngừng đọc tiểu thuyết trinh thám vì mỗi quyển đều có sự hiện hữu quá lớn của bạo lực và cái chết, tôi vẫn có đủ tri thức để giúp đỡ cho khách hàng của mình. Tôi thích bán sách, và tôi giỏi điều đó. Chỉ thế thôi là đủ rồi.