← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3 Cô Ấy Đã Gặp Ai?

Magome Mitsuyo đang ngắm nhìn những chiếc ô tô chạy trong mưa qua cửa kính của cửa hàng bán lẻ thời trang nam giới “Wakaba” nằm trên đường quốc lộ số 34, ngoại ô thành phố Saga.

Con đường mang tên “Đường tránh Saga” này vốn không phải nơi có lưu lượng giao thông ít, song có lẽ do cảnh sắc xung quanh đơn điệu nên nó khiến người ta có cảm giác như đang nhìn lại khung cảnh vừa thấy cách đó vài phút.

Mitsuyo phụ trách gian hàng đồ vest trên tầng hai của cửa hàng bán lẻ “Wakaba” này.

Khoảng một năm trước, cô phụ trách gian hàng thời trang thường nhật dưới tầng một nhưng cửa hàng trưởng đã ngọt nhạt bảo cô: “Khách đến gian thời trang chủ yếu là giới trẻ nên để những người tầm tuổi khách đón tiếp thì sẽ hợp gu hơn nhỉ!” Và ngay tuần sau cô bị thuyên chuyển lên gian đồ vest trên tầng hai.

Nếu chỉ riêng lý do tuổi tác thì chắc Mitsuyo đã cự nự, nhưng nếu là “gu ăn mặc” thì cô đành chịu. Thực lòng, cô thấy thà bị nói không hợp gu với gian hàng thời trang thường nhật của cửa hàng thời trang nam ở vùng ngoại ô Saga này còn hơn.

Hiện cửa hàng cũng bán quần jeans và áo sơ mi mang “hơi hướm đồ thịnh hành” dành cho giới trẻ. Chỉ có điều, quả là có sự khác nhau nào đó giữa “đồ thịnh hành” và “hơi hướm đồ thịnh hành”. Chẳng hạn như, trước đây cô từng bắt gặp một chiếc áo sơmi có họa tiết rất giống với áo bày bán ở cửa hàng của cô trong một cửa hàng đồ hiệu trên Hakata. Cùng họa tiết con ngựa nhưng không hiểu sao các con ngựa của cửa hàng cô lớn hơn một chút xíu.

Có lẽ chính bởi các con ngựa của cửa hàng cô nhỉnh hơn chỉ vài mi li mét nên đã làm cho chiếc áo trở nên vô cũng kém thẩm mỹ.

Cậu bé học sinh cấp ll gần nhà đã hớn hở mua chiếc áo họa tiết con ngựa đó. Cậu bé nghiêm chỉnh đội mũ bảo hiểm màu vàng, leo lên chiếc xe đạp yên thấp và sung sướng ôm cái áo về nhà.

Việc này tuy mâu thuẫn với việc bị của hàng trưởng thuyên chuyển vị trí nhưng khi nhìn theo cậu bé học sinh cấp II đạp xe trên đường quốc lộ, cô những muốn nói với cậu bé rằng: “Phải rồi. Con ngựa có to hơn một chút thì sao chứ! Hãy cứ hãnh diện mặc chiếc áo sơ mi đó nhé!”

Khi ấy Mitsuyo chợt nghĩ. Rằng cô cũng không ghét thị trấn này đến thế.

“Magome! Giải lao nhé.”

Bất thình lình bị gọi, cô ngoảnh lại thì thấy khuôn mặt núng nính của quản lý cửa hàng Mizutani Kazuko lấp ló trên giá treo áo vest.

Nhìn từ cửa sổ, cơ man những bộ vest như hóa thành những đợt sóng đang xô vào nhau.

Vào các ngày trong tuần, nhất lại là những buổi sáng mưa, cửa hàng không bao giờ có khách. Thỉnh thoảng lắm có vị khách tất tả chạy đến mua quần áo dự tang lễ nhưng hôm nay có vẻ không có chuyện tang thương nào xảy ra trong vùng.

“Hôm nay lại ăn cơm hộp sao?”

Nghe Mizutani bước ra từ mê lộ giá treo đồ vest hỏi, Mitsuyo cười đáp: “Dạo này em chỉ có niềm vui là làm cơm hộp thôi.”

Vì cửa hàng nhàn rỗi nên những ngày trong tuần mọi người lần lượt nghỉ ăn cơm từ trước giờ nghỉ trưa. Có ba nhân viên bán hàng trong cửa hàng rộng thênh thang. Ngày trong tuần hiếm có khi nào số khách hàng lại động hơn số nhân viên.

“Mưa mùa đông ghét quá nhỉ. Mưa đến bao giờ nữa đây?”

Mizutam tiến lại gần, ghé sát mặt vào cửa kính bên cạnh Mitsuyo. Hơi thở từ mũi phả ra làm mờ duy nhất chỗ kính đó. Bên trong cửa hàng bật máy sưởi nhưng vì không có khách nên lúc nào cũng lạnh buốt.

“Hôm nay em lại đi xe đạp đến hả?”

Nghe Mizutani hỏi, Mitsuyo nhìn xuống bãi đậu xe lớn ướt mưa. Đó là bãi đậu xe dùng chung với cửa hàng đồ ăn nhanh kế bên, một vài chiếc ô tô đang đậu nhưng vì toàn bộ chúng đều ở phía bên cửa hàng đồ ăn nhanh nên trông tựa như chỉ mình chiếc xe đạp của cô để cạnh hàng rào phía bên này đang phải chịu đựng cơn mưa mùa đông.

“Lúc em về mà trời chưa tạnh thì để chị đưa về bằng ô tô nhé.”

Mizutani nói rồi vỗ vai Mitsuyo đoạn đi về phía quầy tính tiền.

Mizutani năm nay bốn mươi hai tuổi. Người chồng hơn chị một tuổi là cửa hàng trưởng cửa hàng điện gia dụng trong nội thành, trên đường đi làm về luôn luôn lái ô tô qua đón vợ. Anh là người đàn ông ít nói, nhưng khi gọi người vợ đã bên anh hai mươi năm nay là “Kazu-chan” trông anh vô cũng đáng yêu. Hai người có một cậu con trai là sinh viên đại học năm thứ ba. Mizutani lúc nào cũng lo lắng về cậu con trai duy nhất này là “Nó bị hikikomori[11].” Hỏi ra cũng không đến mức phóng đại như vậy, chỉ đơn giản là nó thích chơi máy tính ở trong phòng hơn là ra ngoài chơi, nhưng thấy bảo chị dùng cụm từ đang thịnh hành “hikikomori” là để thuyết phục bản thân và mọi người chấp nhận việc cậu con trai đã hai mươi tuổi mà chưa có bạn gái.

Không hẳn là cô bênh vực cho con trai chị Mizutani nhưng ở cái thị trấn này, dù ra ngoài chơi cũng chẳng có gì hay. Chỉ cần ra ngoài liên tục ba ngày kiểu gì cũng gặp lại người vừa mới gặp hôm qua. Thực ra, thị trấn giống như đang tua đi tua lại những hình ảnh đã được thu sẵn. Do vậy, chắc chắn kết nối với thế giới rộng lớn qua máy tính sẽ hấp dẫn hơn nhiều.

Ngày hôm ấy, từ sau bữa trưa ăn sớm đến giờ nghỉ giải lao buổi chiều có ba tốp khách đến. Hai trong số đó là cặp vợ chồng đứng tuổi, bà vợ vừa ướm chiếc áo sơ mi lên ngực ông chồng người dường như chẳng có chút hào hứng nào với áo sơ mi mới vừa so đo giá cả thay vì màu sắc hay họa tiết.

Một vị khách nam tuổi ngoài ba mươi đến ngay trước giờ giải lao. Mitsuyo được chỉ thị cố gắng không bắt chuyện với khách cho đến khi khách hỏi, vì vậy cô đứng cách xa một đoạn nhìn người đàn ông đang ngắm vest trên giá treo.

Dù đứng cách xa nhưng cô cũng nhìn thấy chiếc nhẫn cười trên ngón áp út của người đàn ông.

“Thị trấn này đâu phải đã hết đàn ông tốt tầm tuổi chúng mình đâu,” em gái sinh đôi Tamayo của cô nói. Rồi bảo: “Đàn ông tốt thì có nhưng tất cả họ đều có vợ hết rồi nhỉ.”

Thực ra, hầu hết bạn bè cô làm việc trong thành phố đều nói y hệt như vậy. Chỉ có điều, bạn bè cô đa số đã kết hôn nên cách nói cũng có chút khác với cô em gái còn độc thân: “Tớ cũng muốn giới thiệu cho cậu lắm nhưng anh A đã kết hôn mất rồi… tiếc thật đấy.”

Cô chẳng nhớ đã nhờ bạn giới thiệu nhưng đúng là để sống ở Saga này thì một phụ nữ độc thân sẽ bước sang tuổi ba mươi vào năm tới cần khá nhiều bản lĩnh.

Cả ba người bạn thân hồi cấp III của cô đều đã lấy chồng, sinh con. Thậm chí trong số đó còn có người có con trai năm nay vào cấp l.

“Cô ơi.”

Người đàn ông chọn vest chợt lên tiếng. Trên tay anh ta cầm chiếc áo màu be đậm.

Cô lại gần, nở nụ cười: “Anh mặc thử không ạ?” Vị khách chỉ tay lên tấm poster treo rủ xuống từ trần nhà: “Bộ vest này cũng được tính giá 38.900 yên hai bộ như thông báo đằng kia phải không?”

“Dạ vâng. Toàn bộ ở đây đều có giá như vậy.”

Mitsuyo tươi cười hướng dẫn khách đến phòng thử đồ.

Đó là một người đàn ông cao ráo. Khách mặc thử xong, cô kéo rèm ra, dường như anh ta luyện tập môn thể thao nào đó nên phần bắp đùi nổi cuộn lên trên lớp quần ống đứng đang thịnh hành gần đây.

“Hơi chật ấy nhỉ?”

Người đàn ông hỏi qua gương.

“Các thiết kế gần đây hầu hết đều có dáng này đấy ạ.”

Cô ngồi xuống trước vị khách để đo gấu quần. Cô ngửi thấy thoang thoảng mùi sữa như thể anh ta có con nhỏ.

Trước mắt cô là bàn chân to lớn của người đàn ông. Anh ta đi tất nhưng móng chân trông có vẻ to và cứng nổi hằn lên.

Mitsuyo nghĩ, liệu cô đã ngồi như thế này trước bao nhiêu người đàn ông? Dù chỉ là công việc nâng gấu quần nhưng thực lòng, hồi mới bắt đầu làm việc cô thấy khó chịu vì tư thế này giống như thể cô đang phục tùng đàn ông.

Lúc ngồi xuống thì chỉ nhìn thấy chân của họ. Tất bẩn, tất mới. Cổ chân béo, cổ chân gầy. Ống chân dài, ống chân ngắn.

Chân đàn ông có lúc trông vô cùng hung bạo, có lúc trông lại vững chải và đáng tin cậy. Năm cô hăm hai, hăm ba tuổi, từng có thời ôm mộng hảo huyền rằng biết đâu chồng tương lai của cô nằm trong số những người đàn ông cô nâng gấu quần. Giờ nghe thì thấy nực cười nhưng lúc bấy giờ cô thực tâm hy vọng, với vị khách nào cô cũng ôm tưởng tượng rằng, trong khi chỉnh gấu quần, nếu bất chợt nhìn lên, biết đâu gương mặt chồng tương lai của cô sẽ ở đó, dịu dàng nhìn cô ngồi dưới chân.

Giờ nghĩ lại có lẽ khi ấy trùng với thời kỳ mong lấy chồng đầu tiên của cô. Cho dù cô có ngước nhìn lên trong khi nâng gấu quần bao nhiêu lần chăng nữa thì khuôn mặt chồng tương lai của cô chẳng có ở đó.

Đêm đến, cơn mưa mùa đông vẫn tiếp tục trút xuống.

Cô đóng quầy tính tiền, tắt điện trong cửa hàng rộng thênh thang rồi vào phòng thay đồ thì Mizutani, lúc này đã thay sang thường phục, cất tiếng bảo: “Mưa thế này không đi xe đạp được đâu nhỉ? Để chị đưa về bằng ô tô cho.”

Mitsuyo vừa ngắm gương mặt mệt mỏi của mình phản chiếu qua tấm gương phòng thay đồ vừa trả lời: “Vậy chị cho em đi nhờ nhé”, nhưng trong lòng lại băn khoăn rằng nếu đi nhờ ô tô về thì ngày mai sẽ phải đi xe buýt đến.

Mưa rơi lộp bộp xuống bãi đậu xe lớn khi cô đi ra từ cửa phụ. Mặt sau cửa hàng sực mùi đất ẩm bay lại từ cánh đồng mênh mông đang thời kỳ hưu canh phía bên kia tường rào.

Một vài chiếc xe chạy qua đường tránh làm bắn nước tung tóe. Đèn xe rọi vào tấm biển hiệu to tổ chảng của “Wakaba”, phản chiếu xuống mặt đất ướt trông lung linh huyền ảo.

Có tiếng còi xe, Mitsuyo đưa mắt nhìn về hướng đó. Chiếc ô tô phân khối nhỏ do chồng Mizutani cầm lái với Mizutani ngồi ghế phụ đang từ từ tiến tới.

Mitsuyo chạy ào ra từ dưới mái hiên mà không che ô, vừa nói “Em xin lỗi” vừa ngồi vào ghế sau. Chỉ một vài giây nhưng những giọt mưa tạt vào gáy cũng đủ khiến cô lạnh buốt người.

“Em vất vả quá.”

Chồng Mizutani đeo cặp kính nặng độ nói. Mitsuyo xin lỗi: “Lúc nào em cũng làm phiền anh chị.”

Nhà trọ nơi Mitsuyo đang sống được xây dựng trên một góc của cánh đồng lúa có con kênh bao quanh. Xây lên chưa được bao lâu nhưng diện mạo của nó như muốn nói: “Trước sau gì cũng bị dỡ bỏ nên cứ xây rẻ rẻ thôi nhé,” dưới cơn mưa mùa đông, trông nó càng lạnh lẽo hơn bình thường.

Như mọi lần, vợ chồng Mizutani đưa cô về tận trước nhà trọ. Sau khi bước xuống khỏi ghế sau, đôi giày thể thao của cô ngụp ngay vào đống bùn lầy lội.

Mitsuyo nhìn theo xe của vợ chồng Mizutani xa dần trong cơn mưa, đoạn nhảy qua vũng bùn để lên cầu thang nhà trọ. Mặc dù chỉ là dãy nhà hai tầng nhưng do xung quanh toàn đồng ruộng nên vừa lên tới cầu thang, khung cảnh đã trải rộng trước mắt chẳng khác nào đang đứng trên đài viễn vọng. Mùi đất ướt lại theo cơn gió lạnh bốc lên làm nhột nhột cánh mũi.

Cô mở cửa căn phòng số 201, ánh sáng từ bên trong tràn ra.

“Ơ kia, em bảo hôm nay đi uống với Phòng thương mại và công nghiệp mà nhỉ?”

Mitsuyo vừa cởi đôi giày thể thao ướt bùn và nước mưa vừa nói vọng vào trong. Giọng của cô em gái Tamayo đáp lại cùng mùi dầu hỏa từ máy sưởi: “Tham gia tự do mà, em không đi.”

Trong gian phòng rộng sáu chiếu dùng làm phòng khách, Tamayo hình như cũng bị dính mưa đang lau tóc bằng khăn tắm. Máy sưởi vừa bật hay sao mà trong phòng vẫn lạnh, chỉ thấy nồng mùi dầu hỏa.

“Ngày trước phải chuốc rượu bọn đàn ông em đã ghét kinh khủng rồi, thế mà dạo này em còn bị mấy gã trai trẻ chuốc rượu cơ đấy. Thật khó chịu…”

Tamayo làu bàu trước máy sưởi như thể đó chính là nguyên nhân khiến cô không tham gia buổi nhậu.

“Em có mua gì về không?” Mitsuyo hỏi sau lưng Tamayo.

“Không, em chẳng mua gì. Tại trời mưa quá.”

Tamayo quăng chiếc khăn ẩm về phía cô.

“Trong tủ lạnh còn gì ấy nhỉ?”

Mitsuyo vừa lau gáy bằng chiếc khăn ẩm vừa mở chiếc tủ lạnh đặt trong căn bếp chật hẹp.

“Chị Mizutani lại đưa chị về đấy à?”

“Ừ. Chị để xe đạp ở lại nên mai phải đi xe buýt.”

Còn nửa cây bắp cải và một ít thịt ba chỉ. Cô đóng tủ lạnh sau khi quyết định sẽ xào chúng lên sau đó làm thêm mì udon.

“Váy em nhăn rồi kìa.”

Mitsuyo nhắc nhở Tamayo lúc này đang ngồi bệt dưới chiếu, người ướt đẫm.

“Nhưng mà, cặp chị em song sinh năm sau bước sang tuổi ba mươi mà vẫn xì xụp mì udon ngon lành thế này có sao không?”

Tamayo lẩm bẩm trong khi trộn táo thái sợi vào mì, Mitsuyo vừa rắc ớt bột vừa nhắc em gái: “Hình như em luộc mì hơi kỹ.”

“Nếu mà là thời ngày xưa, chẳng hạn như thời Chiêu Hòa, chắc hẳn chị em mình đã bị hàng xóm nhìn với ánh mắt kỳ thị rồi đấy.”

“Vì sao?”

“Thì hai đứa con gái từng này tuổi, lại là chị em sinh đôi, sống với nhau trong nhà trọ như thế này, tránh sao thiên hạ khỏi xì xào.”

Tamayo cột lại mái tóc dài bằng sợi dây thun rồi xì xụp húp mì udon.

“Đã vậy tên còn như diễn viên hài nữa chứ. Lũ trẻ con cấp l hàng xóm chắc chắn sẽ gọi chị em mình bằng mấy cái tên kiểu như ‘Ma nữ song sinh’ cho mà xem.”

Không biết có phải Tamayo đang than vãn thật lòng hay không mà vẫn thấy húp mì udon xì xụp.

“Ma nữ song sinh cơ đấy.”

Mitsuyo nửa cười nửa lo song vẫn tiếp tục húp mì.

Căn phòng trọ 2DK[12] thuê với giá 42.000 yên. 2DK nghe có vẻ rộng nhưng thực chất mỗi căn chỉ có hai phòng ngủ, mỗi phòng rộng sáu chiếu, ngăn cách nhau bởi tấm cửa kéo. Ngoài chị em Mitsuyo ra, các căn khác đều là các cặp vợ chồng trẻ có con nhỏ ở.

Hai chị em cô từng làm việc cho một nhà máy thực phẩm ở thành phố Tosu sau khi tốt nghiệp cấp lll ở quê. Hai chị em không có ý định xin vào cùng một nhà máy song trong số vài nơi họ nộp đơn thì chỉ mỗi chỗ đó là cả hai cùng được tuyển.

Công việc của cả hai đều là việc ở dây chuyền. Vị trí họ phụ trách đã thay đổi nhiều trong khoảng ba năm làm việc nhưng số hộp mì chạy qua trước mắt họ tính ra cũng khoảng vài trăm nghìn hộp.

Người chán việc và xin nghỉ trước là cô em Tamayo, sau đó cô chuyển sang làm nhân viên phục vụ cho một sân golf gần nhà. Vậy nhưng, không được bao lâu thì cô bị đau hông và nghỉ việc, sau đó cô làm nhân viên Phòng thương mại và công nghiệp. Khi Tamayo thôi làm phục vụ sân golf thì Mitsuyo cũng bị nhà máy thực phẩm sa thải. Những người chỉ tốt nghiệp cấp lll như Mitsuyo là đối tượng đầu tiên bị sa thải do cắt giảm nhân viên, thu hẹp quy mô nhà máy.

Cô được nhà máy thu xếp cho vào làm nhân viên của hiệu thời trang nam giới. Cô không giỏi tiếp khách nhưng đây không phải lúc có thể tự chọn công việc sở trường hay sở đoản.

Khi Mitsuyo chuyển đến làm ở của hiệu thời trang nam giới trên đường số 34, hai người đã thuê nhà trọ này. Cô dọn đến với một phần tâm thế bị Tamayo lôi kéo bằng lý lẽ: “Ở nhà được bố mẹ chiều chuộng sẽ chẳng kết hôn được đâu.”

Vốn dĩ hai chị em cũng thân nhau nên cuộc sống ở nhà trọ hết sức suôn sẻ. Hai cô con gái sinh đôi lắm lời đi khỏi nên cha mẹ họ cũng vui mừng vì cuối cùng đã có thể chuẩn bị để đón nàng dâu cho trưởng nam là em trai của hai cô. Và trong thực tế, ba năm sau đó em trai họ đã kết hôn với người bạn gái học cùng cấp lll. Cô gái bấy giờ mới hai mươi hai tuổi, kém chị em Mitsuyo ba tuổi. Một vài người bạn của cậu em có mặt trong lễ cưới thậm chí đã bồng bế con trên tay. Địa điểm tổ chức là Nhà Tưởng Niệm quen thuộc nằm ở vùng ngoại ô.

“Này, chị biết hôm nay em bị con bé ở Phòng thương mại và công nghiệp hỏi gì không?”

Tamayo, lúc này đang nằm dài trước ti vi, bỗng cất tiếng hỏi Mitsuyo đang rửa bát trong bếp sau khi ăn xong udon.

“Nó hỏi ’Chị Magome ơi, Giáng sinh năm nay chị định làm gì’. Bị một con bé mười chín tuổi hỏi như vậy thì chị bảo đứa hai mươi chín tuổi như em phải trả lời thế nào?”

Tamayo giơ chân lên trước màn hình tivi đang giới thiệu cách ăn kiêng.

“Thì em chẳng bảo là tuần đó em xin nghỉ phép để đi du lịch đâu đó còn gì?”

“Nhưng mùa Giáng sinh mà đi ’Tour xe buýt dọc biển Shimanami’ với hội con gái thì buồn chết đi được… À, phải rồi, chị cũng đi nhé?”

“Chị không thích. Ở cùng nhau hằng ngày rồi, giờ đến ngày nghỉ cũng đi chơi với em ấy à, chỉ nghĩ thôi đã phát mệt rồi.”

Mitsuyo bơm thêm một ít nước rửa bát vào miếng bọt biển.

Trong bếp dán tờ lịch nhận được từ siêu thị gần nhà. Ngoài ngày vứt rác cỡ đại và ngày nghỉ làm, trên đó chẳng hề ghi dự định gì cả.

Giáng sinh ư.

Mitsuyo lẩm bẩm trong khi tạo bọt cho miếng bọt biển. Mấy năm gần đây Mitsuyo đều đón Giáng sinh ở nhà bố mẹ. Sinh nhật con trai của cậu em ra đời ngay sau khi cưới may sao lại đúng đêm Giáng sinh, cô viện cớ đó để về nhà và mang theo quà.

Bọt xà phòng trên miếng bọt biển cô bóp quả tay đã chảy vào đôi găng tay cao su từ lúc nào. Dù vậy cô vẫn đứng nhìn một lúc, bọt xà phòng chuyển từ găng tay cao su qua khuỷu tay trần, từ từ phồng lên rồi rơi tỏm xuống bồn rửa chứa đầy bát đũa bẩn. Khuỷu tay dính bọt xà phòng trở nên ngứa ngáy. Vết ngứa như thể đang lan ra toàn thân.

* * *

Yuichi trở mình mấy lần như để kiểm tra xem chiếc giường cọt kẹt ra sao.

8 giờ 50 phút tối. Giờ đi ngủ thì sớm quá nhưng mấy ngày gần đây gã muốn ngủ sớm khắc nào hay khắc ấy nên tắm và ăn cơm tối xong, gã chui ngay vào giường với đôi mắt vẫn tỉnh như sáo.

Lên giường không có nghĩa là ngủ được ngay. Trong khi trở mình liên tục thế này, gã hết khó chịu vì mùi hôi từ gối lại bực bội vì bị đám lông sổ của cái chăn chạm vào gáy.

Thường đến lúc nhận ra thì gã đã đang sờ tay vào dương vật. Dương vật của gã cũng lên trong chăn có độ nóng ngang với độ nóng của máy sưởi hồng ngoại đặt ngang mặt gã.

Đã chín ngày trôi qua kể từ sau vụ án.

Chương trình trò chuyện trên tivi, sau khi đưa đến tin vẫn chưa tìm ra tung tích của nam sinh viên đại học ở Fukuoka nhân chứng quan trọng của vụ án xong, mấy ngày hôm nay cũng hoàn toàn không đả động đến vụ án trên đèo Mitsuse nữa.

Theo như lời anh cảnh sát tuần tra khu vực lén rỉ tai với bà Fusae, thực tế cảnh sát hiện cũng chỉ còn biết truy lùng gã sinh viên đại học vẫn đang bật tăm bặt tích ấy.

Kể từ dạo đó, không có bất kỳ liên lạc hay tra hỏi nào từ cảnh sát dành cho Yuichi. Chẳng có chuyện gì xảy ra, như thể gã đã hoàn toàn biến mất khỏi mắt xích điều tra.

Gã nhắm mắt lại, cảm giác khi chạy xe xuyên qua đèo Mitsuse đêm hôm ấy đến giờ vẫn còn trên tay gã. Chỉ bởi giữ tay lái quá chặt mà mấy lần suýt chút nữa gã đã lật nhào xe trên khúc cua.. Ánh đèn ô tô rọi vào bãi cỏ rậm rạp, hàng rào bảo vệ trắng xóa ép sát lại gần.

Lại tiếp tục trở mình, Yuichi vùi mặt vào chiếc gối hôi hám như tự nhủ “Ngủ nhanh lên nào”. Thứ mùi khó chịu trộn giữa mùi mồ hôi, mùi cơ thể và mùi dầu gội.

Đúng lúc đó gã nghe thấy tiếng báo tin nhắn đến từ chiếc quần cởi ra vứt dưới sàn. Gã liền với tay lấy điện thoại di động như thể được giải phóng khỏi sự ép buộc phải ngủ.

Gã nghĩ chắc lại là tin từ Hifumi, nhưng hiện ra ở cột người gửi là một địa chỉ lạ hoắc.

Gã ra khỏi giường đoạn ngồi xếp bằng dưới sàn. Dù giữa mùa đông nhưng gã có thói quen mặc độc quần lót khi đi ngủ, vì vậy mà tấm lưng quay về phía máy sưởi hồng ngoại nóng giãy.

“Xin chào. Anh còn nhớ tôi không? Tôi là người đã nhắn tin với anh một vài lần cách đây khoảng hai tháng. Tôi là cô chị của cặp chị em song sinh sống ở Saga, lúc ấy chúng ta đã rất sôi nổi với câu chuyện về ngọn hải đăng, chắc anh quên rồi phải không? Tôi xin lỗi vì đã đường đột nhắn tin.”

Đọc xong tin nhắn, Yuichi đưa tay gãi tấm lưng đang bị máy sưởi hồng ngoại phả vào. Chỉ mấy chục giây cũng đủ làm làn da nóng như phải bỏng.

Gã vẫn xếp bằng di chuyển lên chiếu. Quần và áo nỉ bên cạnh mắc vào đầu gối và cũng bị kéo theo cùng gã.

Yuichi nhớ ra cô gái gửi tin nhắn. Đó là một trong năm, sáu người nhắn tin cho gã khi gã đăng ký địa chỉ cá nhân lên trang kết bạn khoảng hai tháng trước, tin đi tin lại một thời gian, khi gã vừa rủ cô cùng lái xe đi chơi thì đột nhiên không thấy tin nhắn trả lời nữa.

“Lâu lắm rồi nhỉ, đột nhiên cô nhắn tin có việc gì vậy?”

Ngón tay gã chuyển động một cách tự nhiên. Bình thường khi nói chuyện gã luôn bị vướng mắc đâu đó trước khi câu chữ trong đầu buột ra khỏi miệng, ấy vậy mà những lúc gõ tin nhắn như thế này những câu chữ ấy lại tuôn ra trôi chảy qua đầu ngón tay.

“Anh vẫn nhớ ư? May quá. Tôi cũng không có việc gì cả. Chỉ là, tự dưng tôi muốn nhắn tin.”

Lập tức có tin nhắn trả lời từ cô gái. Gã không nhớ tên của cô nhưng dù nhớ ra thì đó đương nhiên cũng chỉ là tên giả.

“Từ dạo đó đến giờ cô có khỏe không? Cô nói mua xe vậy đã mua chưa?” Yuichi nhắn lại.

“Tôi chưa mua, vẫn đi làm bằng xe đạp. Anh có chuyện gì hay không?”

“Chuyện hay ư?”

“Chẳng hạn như có bạn gái chẳng hạn?”

“Tôi vẫn chưa có. Cô thì sao?”

“Tôi Cũng vậy. Anh này! sau đợt đấy anh có đi đến ngọn hải đăng nào mới không? “

“Gần đây tôi chẳng đi. Cuối tuần cũng chỉ toàn ở nhà ngủ.”

“Vậy sao. Mà chỗ nào ấy nhỉ? Ngọn hải đăng đẹp mà lần trước anh giới thiệu ấy.”

“Ngọn hải đăng ở đâu cơ? Nagasaki? Hay Saga?”

“Nagasaki. Nơi mà anh nói rằng ở phía trước ngọn hải đăng có một hòn đảo nhỏ có đài viễn vọng, có thể đi bộ đến đó. Và hoàng hôn ngắm từ chỗ đó đẹp đến phát khóc ấy.”

“À, vậy thì là ngọn hải đăng ở đảo Kaba rồi. Ở gần nhà tôi lắm.”

“Cách khoảng bao lâu?”

“Khoảng mười lăm, hai mươi phút đi bằng ô tô.”

“Vậy à. Chỗ anh sống thích thật đấy.”

“Cũng không thích lắm đâu.”

“Nhưng gần biển đúng không?”

“Biển thì ngay gần đây thôi.”

Ngay sau khi gửi tin nhắn “Biển thì ngay gần đây thôi”, gã bỗng nghe thấy tiếng sóng vỡ tan nơi bờ đê chắn sóng vọng từ ngoài cửa sổ vào. Đêm đến tiếng sóng trở nên to hơn. Tiếng sóng xuyên màn đêm, trùm lên cơ thể Yuichi trên chiếc giường hẹp.

Vào lúc ấy, Yuichi có cảm giác mình như thân cây khô nằm bên mép sóng. Tưởng như sắp bị cuốn trôi rồi lại không, tưởng như sắp bị ném hẳn lên bờ rồi vẫn ở đó. Mãi mãi, mãi mãi, thân cây khô vẫn chỉ vật vờ trên cát.

“Ở Saga có không? Hải đăng đẹp ấy.”

Yuichi ngay lập tức nhắn trả lời tin nhắn vừa được gửi đến: “Có chứ. Saga cũng có.”

“Nhưng đó là ở phía Karatsu phải không? Tôi đang ở nội thành.”

Âm thanh phát ra trong từng câu chữ gửi đến, giọng của cô gái gã chưa từng được nghe vọng đến bên tai một cách rõ ràng.

Yuichi nhớ lại phong cảnh Saga nơi gã đã từng chạy ô tô tới đó vài lần. Khác với Nagasaki, đó là vùng đất yên bình đến mức con người dường như mất hẳn nhuệ khí, những con đường đơn điệu kéo dài mãi đến vô tận. Trước sau đều không có núi. Chẳng có những con đường dốc đứng, cũng chẳng có ngõ nhỏ lát đá. Chỉ có những con đường mới trải nhựa chạy thẳng tắp.

Có hiệu sách, tiệm pachinko và cửa hàng đồ ăn nhanh nằm dọc hai bên đường. Cửa hàng nào cũng có bãi đậu xe rộng, ô tô đỗ rất nhiều nhưng không hiểu sao chỉ riêng bóng dáng con người là không có trong khung cảnh đó.

Hốt nhiên, Yuichi nghĩ rằng, cô gái đang nhắn tin nói chuyện với gã lúc này đang đi bộ ở thị trấn ấy. Có một điều hiển nhiên rằng, một kẻ chỉ nhìn thấy quang cảnh từ trong ô tô như Yuichi không biết được khi đi bộ trên thị trấn đơn điệu ấy, phong cảnh trông sẽ thế nào. Đi mãi, đi mãi thì cảnh sắc vẫn không thay đổi. Hệt như một khung cảnh trong cuốn phim quay chậm. Giống như khi nhìn thấy cành cây khô mãi mãi vẫn chẳng thể lên nổi bờ.

“Dạo này tôi chẳng nói chuyện với ai cả.”

Gã nhìn xuống tay mình thì thấy dòng tin đó. Không phải tin được gửi đến mà chính là lời văn gã đã vô thức gõ ra từ ngón tay của mình.

Yuichi toan xóa đi nhưng rồi lại thêm vào: “chỉ đi lại giữa chỗ làm và nhà”, gã thoáng băn khoăn song vẫn bấm gửi tin.

Từ trước đến nay gã chưa từng biết buồn. Gã vẫn chưa hiểu được buồn thì sẽ ra sao. Thế nhưng, kể từ sau đêm hôm ấy, lúc này đây gã buồn vô hạn. Yuichi nghĩ, có lẽ nỗi buồn chính là cảm giác mong mỏi có ai đó lắng nghe chuyện của mình. Trước nay gã chẳng có chuyện gì muốn kể cho ai đó nghe. Nhưng bây giờ thì có. Gã muốn gặp ai đó để nói chuyện.

* * *

“Tamayo! Tối nay chắc chị về hơi muộn đấy.”

Nằm trong chăn nghe tiếng cô em Tamayo chuẩn bị đi làm bên kia tấm cửa ngăn, Mitsuyo cuối cùng cũng thông báo điều mà cô chần chừ không biết có nên nói ra khi thấy Tamayo bắt đầu xỏ giày ở thềm cửa.

“Chị phải kiểm hàng à?”

Giọng Tamayo đáp lại từ thềm cửa.

“Ừm… À, không, không phải vậy, hôm nay chị được nghỉ… Nói chung là có chút việc nên chắc chị sẽ về muộn.”

Mitsuyo nhoài ra khỏi chăn, mở tấm cửa ngăn đoạn thò mặt về hướng cửa ra vào. Tamayo lúc này đã đi giày xong, tay đặt lên nắm đấm cửa.

“Việc á? Việc gì vậy? Khoảng mấy giờ chị xong? Tức là chị cũng không ăn tối ấy hả?” Dù hỏi một tràng nhưng Tamayo có vẻ không mấy quan tâm, cô mở của, thò một chân ra ngoài.

“Chị dậy rồi thì em không cần khóa cửa nữa nhé? Ôi, sao thứ Bảy mà tối vẫn phải đi làm cơ chứ.”

Tamayo đóng cửa mà chẳng buồn chờ câu trả lời của Mitsuyo. Mitsuyo nhìn cánh cửa bị đóng rồi nói với theo: “Em đi nhé.”

Do Tamayo bật thảm điện nên lòng bàn tay và đầu gối thò khỏi chăn vẫn ấm. Mitsuyo với tay lấy quyển lịch, chạm đầu ngón tay lên con số 22 màu xanh.

Ngẫm ra, sau ngày hôm đó, cô sẽ nghỉ phép, liền sau ngày thứ Bảy ngày đông khách của cửa hàng.

Vào Tuần Lễ Vàng cách đây khoảng một năm rưỡi, cô dự định đến chơi nhà người bạn học cũng cấp lll đang sống tại Hakata nên đã xin cộng dồn ngày nghỉ phép. Chồng của cô bạn cuối tuần đó về quê lo chuyện hậu sự gia đình và kế hoạch của họ là sẽ tâm sự thâu đêm do lâu ngày không gặp. Cô cũng muốn được một lần bế cậu con trai sắp lên hai của cô bạn.

Xe buýt đi Tenjin có trạm dừng ở trước ga Saga.

Ngày hôm ấy, cô đi xe đạp đến ga lúc hơn 12 rưỡi, hơn chục phút nữa xe buýt đi Hakata sẽ khởi hành. Cô nhận được điện thoại từ người bạn bảo “Xin lỗi cậu, con tớ hình như bị sốt” khi đang đứng xếp hàng để mua vé. Ai lại giờ này mới báo, nhưng là chuyện con ốm thì không thể làm khó bạn được. Mitsuyo dứt khoát bỏ ra khỏi hàng, cô quay lại nhà trọ với tâm trạng có phần như bị phản bội.

Cô biết chuyện chiếc xe buýt mà lẽ ra cô đã leo lên bị một gã thanh niên cướp khi đã quay về nhà trọ và đang đau đầu nghĩ xem sẽ làm gì với những ngày nghỉ phép vô nghĩa.

Khi trên màn hình ti vi mà cô bật lên nhưng chẳng buồn xem phát một bản tin vắn gì đó, cô rùng mình nghĩ có lẽ lại là tin về việc tìm thấy một bé gái bị giam giữ nhiều năm ở đâu đó. Những vụ như vậy thật rùng rợn.

Nhưng bản tin đang phát sóng thông báo về một vụ cướp xe buýt. Trong một thoáng, Mitsuyo vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, nhưng ở giây tiếp theo, cô kêu lên: “Hả?”

Trên màn hình hiện ra tên của chiếc xe buýt cao tốc vừa lúc trước cô định leo lên.

“Hả? Trời ơi?”

Mitsuyo lại kêu lên trong căn phòng không có ai ngoài cô. Cô vội vã chuyển kênh, vừa lúc có kênh bắt đầu chương trình đặc biệt truyền hình trực tiếp hiện trường chiếc xe buýt bị cướp.

“Không thể nào, không thể…”

Lời lẽ cứ thế vô thức tuôn ra.

Máy quay từ trực tháng đã bắt được hình ảnh của chiếc xe buýt đang chạy hết tốc lực trên đường cao tốc Kyushu. Trong hình ảnh ấy, tiếng hét của tay phóng viên phấn khích át cả tiếng vù vù của cánh quạt: “Ôi, thật nguy hiểm! Nó lại vừa vượt qua một chiếc xe tải.”

Đúng lúc đó điện thoại di động trên bàn đổ chuông, người gọi là cô bạn đang sống ở Hakata.

“Cậu đang ở đâu?”

Bị hỏi bất ngờ, Mitsuyo trả lời: “Không, không sao. Tớ đang ở nhà. Ở nhà.”

Người bạn hình như cũng đã biết về vụ án qua ti vi. Cô bạn nghĩ chắc Mitsuyo đã bỏ về nhà nhưng lại lo ngộ nhỡ Mitsuyo lên chuyến xe buýt đó thì sao nên đã vội vàng gọi điện. Mitsuyo nhìn vào màn hình ti vi, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Chiếc xe buýt tăng tốc, tiến sát rồi vượt qua hàng loạt xe ô tô khác vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.

“Ôi, lẽ ra tớ lên chiếc xe này. Đúng là lẽ ra tớ đã lên chuyến xe này…”

Mitsuyo vừa nhìn chăm chăm vào ti vi vừa lẩm bẩm.

Ngắt cuộc gọi từ cô bạn xem ra đã hết lo lắng, Mitsuyo vẫn chưa thể rời mắt khỏi màn hình.

Phát thanh viên giải thích giờ xuất phát và lộ trình chính xác của chuyến xe buýt cao tốc. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là chiếc xe buýt mà đáng lẽ cô đã leo lên. Chiếc xe đậu bên ngoài khi cô đứng xếp hàng trước quầy bán vé. Chiếc xe mà một bà xếp hàng trước cô và mấy cô bé học sinh cấp III ồn ào xếp hàng sau cô đã leo lên.

Mitsuyo tiếp tục cắm mặt theo dõi hình ảnh vụ cướp xe buýt được truyền trực tiếp.

Nghe tay phóng viên liên tục than thở rằng hoàn toàn không biết được tình trạng trong xe, Mitsuyo những muốn cải lại rằng: “Đã bảo là có một bà xếp trước tôi và mấy cô bé xếp sau tôi ở trong đó rồi mà!”

Hình ảnh được chiếu trên màn hình là nóc của chiếc xe buýt đang mải miết chạy trên đường cao tốc. Vậy nhưng Mitsuyo lại rơi vào cảm giác y như mình đang ngồi trong xe buýt đó. Cô nhìn thấy phong cảnh lướt qua cửa sổ xe. Ở hàng ghế bên kia, bà già đứng xếp hàng trước cô ở quầy bán vé của trạm xe đang ngồi với gương mặt xanh lét. Ghế phía trên cách đó một đoạn, mấy cô bé học sinh nép vào vai nhau mà khóc.

Không một dấu hiệu nào cho thấy chiếc xe buýt sẽ giảm tốc. Nó lần lượt vượt qua xe của những gia đình đang vui vẻ lái xe đi nghỉ Tuần Lễ Vàng.

Mitsuyo rất muốn chuyển chỗ ngồi cạnh lối đi lại sang chỗ ngồi cạnh của sổ. Mặc dù bị cảnh báo không được nhìn nhưng ánh mắt cô vẫn cứ nhìn về phía trước. Gã thanh niên đứng bên cạnh ghế lái. Trên tay gã cầm dao. Thi thoảng, gã vừa lấy dao rạch mút của ghế ngồi vừa hét lên những tiếng vô nghĩa.

“Xe buýt! Xe buýt sắp đến trạm dừng chân.”

Mitsuyo giật mình định thần lại trước tiếng hét của phóng viên.

Chiếc xe buýt đã vượt xa đích đến là Tenjin và đang đi vào đường Chugoku từ đường Kyushu.

Chiếc xe đỗ vào bãi đỗ xe trong trạm dừng chân dưới sự hướng dẫn của xe cảnh sát. Rõ ràng đang xem hình ảnh ấy qua ti vi vậy nhưng không hiểu sao ánh mắt của Mitsuyo lại đang ở trong xe buýt, cô nhìn thấy cảnh sát đang bao vây bên ngoài cửa sổ xe.

“Ở bên trong, bên trong hình như có người bị thương! Hình như bị thương nặng vì bị dao đâm!”

Cùng với giọng tay phóng viên là hình ảnh của bãi đậu xe rộng thênh thang.

Dường như chỉ cần nhìn sang bên cạnh là thấy ngay bà khách bị đâm vào ngực. Mitsuyo biết rõ mình đang ngồi trong phòng khách của nhà trọ nhưng cô vẫn sợ hãi, không dám ngoảnh sang bên cạnh.

Từ nhỏ chưa bao giờ cô nghĩ mình “may mắn”. Trên đời này có rất nhiều người, trong đó được chia thành “người may mắn” và “người không may mắn”, chắc chắn cô thuộc về nhóm sau, thậm chí nếu nhóm sau đó bị phân loại ra tiếp, hẳn là cô vẫn sẽ bị chọn chia vào nhóm “không may mắn” tiếp. Cô đã sống với suy nghĩ về bản thân như vậy.

Việc ngày nghỉ phép lần này trùng với ngày hôm ấy khiến những ký ức kinh hoàng lại trở về bên cô.

Mitsuyo mở cửa sổ nhằm thay đổi tâm trạng. Không khí ấm áp trong phòng thoắt tràn ra ngoài, cơn gió lạnh ngày đông mơn trớn cơ thể cô rồi ùa vào phòng.

Mitsuyo thoáng rùng mình, cô vươn người hít một hơi thật sâu.

Nếu phân loại, thế nào mình cũng bị xếp vào bên “không may mắn”. Mitsuyo đã luôn nghĩ thế mới là mình. Vậy nhưng, lúc đó, mình đã không lên chiếc xe buýt cao tốc ấy. Lần đầu tiên trong đời, mình được xếp vào bên “may mắn” vì không lên chiếc xe buýt vào phút chót.

Mitsuyo nhận ra mình đang nghĩ như thế. Phong cảnh đồng ruộng yên ả trải rộng trước mắt cô.

Mitsuyo vẫn mở cửa sổ, ngồi xem điện thoại dưới ánh nắng. Cô mở tin nhắn, lịch sử mấy chục tin trao đổi đêm hôm qua vẫn còn lưu trong đó.

Bốn ngày trước, người đàn ông xưng tên là Shimizu Yuichi đã thân thiện đáp lại tin nhắn mà cô lấy hết can đảm để gửi. Ba tháng trước, trong một đêm say rượu sau buổi nhậu cùng đồng nghiệp mà lâu lắm cô mới tham gia, lần đầu tiên cô vào xem trang kết bạn một phần vì giải trí. Không rành cách sử dụng cho lắm, cô chọn anh ta người đang sống ở Nagasaki từ cột tên những người mới đăng ký.

Lý do cô chọn Nagasaki là bởi nếu ở Saga thì sợ có khả năng là người quen, Fukuoka thì thành thị quá, Kagoshima hay Oita lại quá xa. Lý do đơn giản chỉ là vậy.

Ba tháng trước, cô không thể trả lời tin nhắn của anh ta ngay sau khi nhận được lời mời “Gặp nhau nhé”.

Thực ra bốn ngày trước cô cũng không hề có hứng muốn gặp. Chỉ là đêm hôm ấy, trước khi đi ngủ, cô bỗng muốn nói chuyện với ai đó dù là qua tin nhắn. Vậy mà nhắn qua nhắn lại đã được ba ngày. Không có hứng muốn gặp, song từ khi nào cô đã muốn gặp da diết.

Cô không rõ điểm nào ở anh ta khiến cô nghĩ như vậy nhưng mỗi lần nhắn tin với anh ta, cô được là chính cô của ngày hôm ấy khi không leo lên chiếc xe buýt. Tuy không có gì đảm bảo nhưng cô có cảm giác nếu lúc này, cô dám dốc hết can đảm thì sẽ không bao giờ còn phải lên chiếc xe buýt đó nữa.

Trong ánh nắng mùa đông rọi vào, Mitsuyo đọc lại lần nữa tin nhắn cuối cùng được gửi đến đêm qua.

“Vậy, 11 giờ ngày mai ở trước ga Saga nhé. Chúc ngủ ngon.”

Chỉ là mấy lời đơn giản nhưng cô thấy chúng thật lung linh.

Hôm nay, mình sẽ đi chơi bằng ô tô cùng anh ấy. Sẽ đi ngắm hải đăng. Cả hai sẽ đứng trước biển và ngắm ngọn hải đăng xinh đẹp.

* * *

Khi nắng tắt, trời tối thì phải bật đèn. Việc đương nhiên phải làm hằng ngày đó với Ishibashi Yoshio lại là điều vô cùng đặc biệt.

Trời tối thì bật đèn. Một điều thật đơn giản. Song con người ta lại có rất nhiều cảm nhận để làm cái điều đơn giản này.

Trước tiên là cảm nhận bóng tối bằng mắt. Trời tối thì sẽ thấy bất tiện. Nếu làm sáng sẽ hết bất tiện. Để làm sáng chỉ cần bật đèn. Để bật đèn thì chỉ cần đứng dậy và giật dây. Chỉ cần giật sợi dây thì nơi đây sẽ không còn là nơi tối tăm, bất tiện nữa.

Yoshio nhìn đăm đăm sợi dây trên đầu trong căn phòng tối mờ. Chỉ cần đứng thôi mà sao sợi dây đèn xa xôi quá.

Thực tế căn phòng rất tối. Ông cũng chẳng định làm gì. Tuy tối nhưng ông không cảm thấy bất tiện. Nếu không thấy bất tiện thì cũng chẳng cần bật đèn. Nếu không bật đèn thì cũng chẳng cần phải đứng dậy làm gì.

Rốt cuộc, Yoshio lại nằm lăn ra chiếu. Căn phòng tràn ngập mùi nhang. Vừa lúc nãy Yoshio nói với bà Satoko, vợ ông: “Bà thử mở của sổ một chút xem sao?”

“Vâng.”

Ngồi lì trước ban thờ từ sáng, bà Satoko trả lời nhưng từ đó đã mười mấy phút trôi qua mà chưa thấy bà có dấu hiệu sẽ đứng dậy khỏi đệm ngồi.

Bên kia căn phòng tối mờ là tiệm cắt tóc cũng không bật đèn. Những chiếc xe tải chạy qua trước cửa thi thoảng tốc gió làm cánh cửa mỏng rung lên. Lắng tai còn nghe được cả tiếng nhang và nến đang chảy.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi họ lo xong lễ Thông Dạ[13] và tang lễ của cô con gái duy nhất Yoshino. Ông vừa có cảm giác như mới đưa Satoko gào khóc thảm thiết từ nhà tang lễ về, lại vừa có cảm giác như đã nói lời chia tay với Yoshino từ nửa năm trước.

Rất đông người đến dự tang lễ ở Nhà Tưởng Niệm nằm ven bờ sông Chikugo. Họ hàng thân thích, hàng xóm, bạn bè từ ngày xưa của ông Yoshio và bà Satoko đều hết lòng giúp đỡ. Đương nhiên, bạn học cũ và đồng nghiệp của Yoshino cũng đến. Hai đồng nghiệp, nghe đâu đã ở cùng Yoshino vào đêm cuối cùng, khi mang hoa đến viếng họ vừa sờ tay lên gương mặt lạnh ngắt của Yoshino vừa kêu gào mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh: “Tớ xin lỗi, xin lỗi cậu. Tớ xin lỗi đã để cậu đi một mình.” Tất cả họ đều đến vì Yoshino nhưng không một ai nói về cô. Không một ai có ý định nói ra vì sao Yoshino lại thành ra thế này.

Một vài máy quay của đài truyền hình đã đến bên ngoài Nhà Tưởng Niệm. Dĩ nhiên cảnh sát cũng có mặt, nội dung đối thoại với đám phóng viên muốn tìm hiểu tình hình điều tra được khách đến viếng truyền tai nhau.

Vẫn chưa tìm ra tung tích nam sinh viên hẹn gặp Yoshino đêm hôm ấy. Cũng có cảnh sát cho rằng tuy chưa thể khẳng định nhưng nếu hắn chạy trốn thì chắc phải là hung thủ rồi.

“Mỗi một thằng sinh viên mà cũng không bắt nổi, cảnh sát để làm cái gì chứ!”

Yoshio hét lên trong nước mắt. Ông run người trong cơn giận dữ không biết trút vào đâu, rằng đừng có đứng đó mà thắp nhang nữa, hãy dốc sức truy tìm đi!

Đêm lễ Thông Dạ, các bà các cô tất tả từ Okayama đến khuyên ông rằng: “Biết là đau lòng lắm nhưng vẫn phải ngủ một chút đi” rồi trải chăn trong phòng đợi của hội trường cho ông nằm ngủ.

Làm sao có thể ngủ được, tuy vậy ông vẫn nhắm chặt mắt những mong nếu ngủ được lúc này thì mọi chuyện biết đâu sẽ biến thành giấc mơ.

Bên kia vách ngăn, họ hàng, bạn bè đang thì thầm nói chuyện, thi thoảng lẫn trong đó còn có tiếng mở lon bia hay tiếng nhai kẹo.

Qua đoạn hội thoại ông nghe được từ phía bên kia vách ngăn, bà Satoko vợ ông vẫn chưa rời khỏi chỗ Yoshino ở ban thờ, cứ ai đó đến hỏi là bà lại bật khóc.

Thực lòng ông muốn thiếp đi cho rồi. Ông đau lòng và căm hận bản thân khôn xiết khi con gái ông bị giết mà ông chỉ có thể cắn răng ngồi chờ sự có mặt của vị sư trẻ có sở thích sưu tầm búp bê hoạt hình ở Nhà Tưởng Niệm ven sông như thế này.

Dù có cố gắng nhắm mắt thế nào ông vẫn không thể bỏ ngoài tai những lời thì thào nghe được từ bên kia vách ngăn. “Nhưng mà, nói nhỏ ở đây thôi nhé, nếu thằng bé sinh viên đó là hung thủ thì vợ chồng nhà Yoshio vẫn còn may đấy. Bởi lẽ, nghe cảnh sát nói thì con bé quen biết hội đàn ông qua trang kết bạn hay gì gì đó. Còn ti vi thì bảo con bé làm quen với những gã đó rồi nhận tiền tiêu vặt nữa mà.”

“Ông Yoshio đang ngủ bên kia đấy.”

Ai đó hạ giọng ngăn câu chuyện của mấy bà cô. Nhưng câu chuyện chỉ lắng được trong tích tắc rồi ngay lập tức lại được ai đó châm ngòi.

“Thế nếu thằng bé sinh viên đó không phải hung thủ thì nó chạy trốn làm gì?”

“Đúng là thế. Mà biết đâu, chuyện tiền tiêu vặt bị vỡ lở nên con bé cãi nhau với thằng bé sinh viên đó. Thế rồi mọi chuyện trở nên tồi tệ…”

Làn gió lạnh lọt qua khe cửa thổi vào nhà từ căn bếp thông với hiệu cắt tóc. Yoshio vẫn nằm trên chiếu, ông duỗi chân đóng cửa kéo lại. Căn phòng tối mờ cuối cùng đã mất hẳn ánh sáng.

“Satoko…”

Ông thều thào gọi vợ đang ngồi trước ban thờ, “Vâng,” bà lên tiếng, hệt như thể câu trả lời lúc ông gọi cách đây năm phút giờ lại quay trở lại.

“Hay gọi tạm đồ gì ăn sẵn để ăn tối đi.”

“… Phải rồi.”

“Bà gọi điện cho Rairaiken nhé.”

“… Ừ.”

Dù đáp lại nhưng không có dấu hiệu cho thấy Satoko sẽ đứng dậy. Mặc dầu vậy Yoshio cảm thấy như đây là lần đầu tiên trong ngày ông nói chuyện ra đầu ra đũa được với người vợ ngồi lì bên bàn thờ từ sáng.

Cực chẳng đã Yoshio đành đứng dậy giật dây đèn. Đèn sáng sau vài lần nhấp nháy, chiếu ánh sáng xuống sàn chiếu cũ và tấm đệm ngồi nãy giờ ông vẫn dùng làm gối đầu. Những chiếc hộp nhỏ đựng quà cảm ơn khách đến viếng chất đầy trên chiếc bàn thấp, phía trên là tờ hóa đơn từ công ty tổ chức tang lễ.

Bên tổ chức tang lễ bảo rằng: “Vì có thể vẫn còn người đến viếng ở nhà.”

Yoshio rời mắt khỏi chiếc bàn đoạn gọi điện thoại đến Rairaiken đặt hai bát mì có rau.

Người bắt máy như thường lệ là ông bố nhưng cách trả lời cực kỳ lúng túng: “À! Ông Ishibashi à? Vâng vâng, tôi sẽ mang đến ngay.”

Cúp điện thoại xong, ông lại nghe thấy tiếng sịt mũi của Satoko từ ban thờ. Như thể, khóc nữa khóc mãi thì vẫn không hết nước mắt. Như thể, sịt nữa sịt mãi thì vẫn không hết nỗi căm hận.

“Satoko.”

Yoshio lại ngồi bệt xuống chiếu, ông gọi Satoko lúc này đã đổ nhào người vào ban thờ ở phía sau.

“Bà đã biết chuyện Yoshino nó hẹn hò với đứa sinh viên đó đúng không?”

Yoshio cảm giác như đây là lần đầu tiên kể từ khi xảy ra vụ án ông gọi tên con gái mình. Bà Satoko vẫn đổ gục, không trả lời câu hỏi của Yoshio. Hình như bà lại khóc, vì cây nến đặt trên ban thờ chao đảo theo cái rung người của bà.

“Yoshino không phải đứa con gái như mọi người nói đâu. Nó không dễ dãi với đàn ông…”

Giọng bà run lên trong lúc nói. Lúc nhận ra thì nước mắt đã lăn dài trên má. Satoko gào lên trong tư thể đổ gục người. Bà cắn răng khóc giống hệt Yoshino hồi còn nhỏ.

“Tôi không tha đâu. Nhất định không thể tha thứ cho thẳng đó. Dù ai nói gì đi nữa thì tôi cũng không tha.”

Yoshio không thốt nên lời. Ông nuốt ực câu nói đang nghẽn nơi cổ họng.

Ông không nhớ là bao giờ nhưng có lần Yoshino và Satoko nói chuyện với nhau rất lâu qua điện thoại vào tối Chủ nhật như thường lệ. Yoshino gọi về từ trước khi Yoshio đi tắm, ông tắm xong thấy vẫn còn tiếp tục thêm một lúc nên chắc chắn hai mẹ con đã nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ.

Tắm xong ông pha rượu shochu với trà ô long, bật ti vi rồi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người, Yoshino con gái ông đang hỏi những câu khiến ông phải đỏ mặt đại loại như “Hồi bố mẹ gặp nhau thì ai là người tỏ tình trước” hay “Làm sao mẹ cưa đổ được bố khi mà bố lập nhóm nhạc và được các em hâm mộ như vậy” và bà Satoko trả lời rất thành thật.

Bình thường ông sẽ lại quát: “Đừng nói chuyện lâu!” nhưng cũng bởi nội dung câu chuyện nên ông không biết phải lên tiếng sao cho phải, tốc độ uống rượu theo đó mà cũng nhanh hơn.

Vờ như không biết chuyện, ông hỏi Satoko cuối cùng cũng đã cúp điện thoại: “Nói chuyện gì vậy?” thì bà hớn hở đáp: “Yoshino bảo nó thích một người”

Sau một giây chộn rộn, ông vội hỏi: “Yoshino có bạn trai?” nhưng kể ra ông cũng thấy con gái mình đáng yêu khi gọi điện tâm sự chuyện đó với mẹ rồi hỏi chuyện bố mẹ gặp gỡ nhau.

“Nó định hẹn hò sao?” Yoshio thẳng thừng hỏi.

“Chưa, vẫn chưa đến mức đó đâu. Mà con bé này từ xưa đến giờ đã có thói thích tỏ ra mạnh mẽ trước đứa con trai nó thích đúng không? Kiểu tính cách mạnh mẽ, hay gọi là bướng bỉnh ấy… Ấy thế mà lần này cảm giác là nó thích thật đấy. Gọi điện mà như sắp khóc ấy. Nhưng đúng là con bé vẫn đáng yêu quá cơ, thích người ta mà chẳng tâm sự được với bạn lại phải gọi điện về cho mẹ.”

Yoshio không trả lời, ông uống cạn cốc shochu, và bà Satoko thêm vào “… Tôi không hỏi rõ nhưng hình như thằng bé kia là con trai gia đình kinh doanh nhà trọ truyền thống cao cấp ở Yufuin hay Beppu gì đó.”

Yoshio nhớ lại thị trấn Yufuin, nơi mới nữa năm trước ông đi tham quan cùng Hiệp hội làm tóc. Nhà trọ cả đoàn nghỉ là loại rẻ tiền nhưng trên đường đi dạo ông nhìn thấy cổng vào của một nhà trọ lâu đời có vẻ sang trọng, tình cờ thế nào hôm đấy bà chủ trẻ trung, xinh đẹp lại đứng trước cổng. Dù lúc đó nhóm của Yoshio đang mặc yukata[14] của một nhà khách khác nhưng bà chủ vẫn niềm nở cất tiếng gọi. Nhóm Yoshio khen: “Không khí ở Yufuin thật hấp dẫn” thì bà chủ bèn nở nụ cười: “Các anh lại đến đây nữa nhé.”

Đêm hôm ấy, trong lúc nhìn mông của bà Satoko lúc này vừa bắt đầu rửa bát trong bếp, Yoshio vô thức hình dung ra hình ảnh Yoshino trong bộ kimono đứng trước nhà trọ truyền thống ấy và đang nở nụ cười với ông. Ông nhăn mặt trước ảo tưởng nóng vội của mình nhưng hình dung con gái trở thành bà chủ cũng không phải cảm giác quả tồi.

Nhìn Satoko khóc vật vã trước bàn thờ, Yoshio lại lẩm bẩm: “Tôi sẽ không tha thứ…” Nếu được quay trở lại, ông muốn quay lại cái đêm ấy và giật ống nghe từ tay Satoko đang gọi điện thoại quá lâu. Ông muốn nói với Yoshino một lời rằng: “Đừng có mà quan hệ với cái thằng đó.”

Ông hận mình đã không thể làm vậy. Ông cảm thấy hổ thẹn, căm hận bản thân khôn xiết vì đã thản nhiên tưởng tượng ra con gái trong bộ kimono.

Mấy ngày nay, Tsuruta Koki cứ vô thức nghĩ về chuyện của Masuo Keigo.

Không có liên lạc gì từ cảnh sát kể từ khi họ đến gặp cậu vào hôm sau ngày xảy ra vụ án, tình hình sau đó cậu chỉ biết qua ti vi, báo chí.

Gã bạn học thân thiết của cậu đã giết một cô gái và đang bỏ trốn. Nếu để gọi tên thì giống như là cậu đang bị cuốn vào một câu chuyện khá kịch tính, nhưng ngày tháng vẫn trôi qua hết sức bình thường, cậu vẫn chỉ ru rú trong căn phòng nhìn xuống công viên Ohori và xem những bộ phim yêu thích như Thang máy dẫn lên bục tử hình hay Công dân Kane thế này. Ngoài ra, trước khi đi ngủ kiểu gì cậu cũng chuyển sang xem phim nóng và phóng tinh đều đặn.

Sự thật rằng người bạn học giết người rồi bỏ trốn nghe giống như kịch bản tồi do chính tay cậu viết, dù có dựng câu chuyện phổ biến này thành phim thì có lẽ cũng chẳng hay được. Tuy nhiên việc Masuo giết cô gái đó và bỏ trốn lại không phải là kịch bản tồi của cậu.

Kể từ sau vụ án, mà không, trước khi vụ án xảy ra cũng vậy, cậu hoàn toàn không đến trường. Chắc hẳn trường học những ngày này đang sôi nổi vì câu chuyện của Masuo chẳng khác gì đêm hội.

Dù là kẻ thích một đứa nổi bật như Masuo hay kẻ ghét hắn thì đều có quyền tự do làm khán giả và nóng lòng muốn xem hồi kết.

Từ hôm đó, ngày nào cậu cũng gọi vào di động của Masuo song điện thoại chưa một lần được kết nối.

Tsuruta lại một lần nữa nghĩ rằng, sự tồn tại của Masuo đối với cậu giống như sợi dây duy nhất gắn kết cậu với thế giới.

Ngẫm lại thì tất cả, từ chuyện trường học, chuyện bạn bè đến chuyện về đàn bà cậu đều nghe từ miệng Masuo, nhờ vậy cậu cũng phần nào có cảm giác đang sống những tháng ngày sinh viên như mọi người.

Lúc này Masuo đang ở đâu?

Hắn có sợ hãi khi ở một mình không?

Hắn định trốn biệt luôn sao?

Nếu Masuo bị bắt, cậu muốn hắn bị bắt theo phong cách của hắn. Cậu không muốn đến giờ phút này hắn lại ra đầu thú. Cậu muốn hắn cứ trốn đến phút chót, để rồi cuối cùng bị đám cảnh sát bao vây, và dưới ánh đèn chiếu, trước khi tự kết liễu đời mình hắn sẽ hét lên lời thoại mà cậu không thể viết nổi.

Tsuruta nhận ra mình đang nghĩ đến chuyện đó trong lúc xem phim nóng có cảnh làm tình bằng miệng. Trời đã sáng tự bao giờ, nắng sớm chiếu vào căn phòng bừa bộn. Tiếng đẩy lưỡi của nhân vật nữ trên màn hình hòa lẫn tiếng chim hót từ công viên Ohori ngay gần đó.

Tsuruta vừa xem cảnh làm tình bằng miệng vừa vội vã phóng tinh. Ném miếng khăn giấy bẩn vào thùng rác, cậu kéo chiếc quần lót bị tụt xuống giữa chừng lên.

Nhưng tại sao hắn lại giết người?

Nghĩ kiểu gì Tsuruta cũng không thể tìm ra lý do Masuo giết cô ả đó. Ngược lại, nếu cô ả đó giết kẻ vô tình như Masuo thì cậu còn hiểu được. Ở một nghĩa nào đó, cậu có thể hiểu được rằng đó mới chính là cuộc đời đúng chất Masuo.

Tsuruta bấm điều khiển tắt hình ảnh cô gái vẫn đang tiếp tục mút dương vật rồi kéo rèm lại, không khỏi nheo mắt trước ánh nắng sớm mai. Tấm rèm chắn sáng mà cậu vòi vĩnh bố mẹ mua có thể biến căn phòng đang giữa ban ngày thành ban đêm. Cứ nghĩ đó là tiền của bố mẹ là Tsuruta lại bực bội nhưng chỉ cần chế ngự sự bực bội đó cậu sẽ có trong tay tấm rèm chắn sáng cao cấp.

Nằm xuống giường, Tsuruta nghĩ đến gương mặt lúc nào cũng chỉ biết tính toán tiền của bố mẹ. Nghĩ đến hình ảnh cả hai cùng nhau gõ máy tính, cứ như thể họ cho rằng càng nhìn vào sổ ngân hàng thì tiền trong đó sẽ càng tăng lên không bằng.

Ngay cả Tsuruta cũng không cho rằng tiền không quan trọng. Chỉ có điều, cậu nghĩ phải có thứ quan trọng hơn tiền và nếu không tìm ra được thứ đó thì chẳng có động lực để sống nữa.

Cuối cùng, cậu ngủ thiếp từ lúc nào. Lúc tỉnh dậy, cậu nghe tiếng di động đổ chuông trên mặt bàn kính. Trong một thoáng, cậu định lờ đi nhưng tay vẫn vô thức với lấy.

“A lô.”

Từ đầu dây bên kia vọng lại giọng đàn ông quen thuộc.

“A lô!”

Tsuruta vội bật dậy.

“Xin lỗi, mày đang ngủ à?”

Không nghi ngờ gì nữa, giọng cậu nghe thấy chính là của Masuo.

“Masuo? Masuo đúng không?”

Đang còn ngái ngủ nhưng Tsuruta vẫn hét lên rõ to, đờm nghẽn trong cổ họng làm cậu ho sặc sụa.

“Đừng, đừng ngắt máy!”.

Cố nói đến đó, Tsuruta ho thật lực hòng khạc đờm đang tắc trong họng ra. Vỏ đĩa phim nóng bị cậu giẫm lên vỡ thành tiếng răng rắc.

“A lô? Masuo? Mày… không, không sao chứ?”

Tsuruta hỏi. Cậu có vô số điều muốn hỏi nhưng đó là câu đầu tiên bật ra.

“… Ừ, không sao.”

Bên kia đầu dây là giọng mệt mỏi của Masuo.

* * *

Lúc hơn 6 giờ sáng, Tsuruta, người mà hắn nghĩ c