← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4 Hắn Đã Gặp Ai?

Buổi chiều, vài tốp khách đến cửa hàng cùng lúc. Trong số đó, Magome Mitsuyo tiếp đón hai thanh niên tầm tuổi hai lăm, hai sáu, theo những gì cô nghe được từ cuộc hội thoại chẳng khác gì tấu hài trong lúc họ chọn vest thì hình như người thấp hơn mới đây cuối cùng cũng đậu phỏng vấn công việc mới và kéo theo bạn đến cửa hàng.

“Trước giờ tớ chỉ toàn mặc quần áo lao động nên chẳng biết mua vest thì nên chọn bộ nào nữa?”

“Nhưng, bình thường đi mua vest thì phải dẫn vợ đi theo chứ?”

“Bậy nào, đi cùng để mà từ áo sơ mi cho đến cà vạt bị đóng bộ bởi loại rẻ tiền nhất à?”

“Gì đây, cậu định mua loại cao cấp chắc?”

“Không phải thế, ý là hàng trung bình, trung bình thôi.”

Vừa huyên thuyên đủ thứ chuyện, hai người vừa lấy hết bộ này đến bộ kia từ giá treo rồi ướm lên ngực một cách vui vẻ.

Từ vị trí không quá gần cũng không quá xa, Mitsuyo nghĩ bụng “Trông trẻ thế mà đã lấy vợ rồi” trong lúc nhẫn nại chờ khách gọi.

Quản lý cửa hàng Mizutani Kazuko đang đứng trước phòng thử đồ với thước dây vắt trên cổ. Ban nãy khi Mizutani trở lại gian hàng sau giờ giải lao, Mitsuyo hỏi rằng tối nay chị có thời gian không. Nếu có thì cùng đi uống chút gì đó.

Trong một thoáng Mizutani hơi băn khoăn trước lời mời hiếm thấy song chị hào hứng ngay: “Được thôi. Chồng chị nói hôm nay sẽ về muộn một chút, đi đâu được nhỉ? Quán sushi băng chuyền mới mở cạnh Big River cũng được đấy.”

Vậy là quyết định đến quán sushi băng chuyền đó, Mitsuyo toan quay về chỗ mà cô phụ trách thì bị Mizutani thoắt nắm lấy tay đoạn cười khúc khích bảo rằng: “Thứ Bảy tuần trước thấy em xin nghỉ bất thường, chị đã nghĩ hay là em có chuyện gì… Chuyện vui đúng không?” Mitsuyo đáp: “Không, không phải chuyện gì to tát đâu ạ. Chỉ là lâu không đi ăn cùng chị thôi” rồi lảng đi nhưng không giấu được vẻ rạng rỡ trên gương mặt.

Rốt cuộc, cô đã trải qua hơn một ngày bên Shimizu Yuichi, người mà cô gặp vào buổi trưa thứ Bảy. Hai người ra khỏi khách sạn với ý định đi ăn cơm lươn rồi đi đến ngọn hải đăng nhưng vừa rời khỏi quán cơm lươn, đột nhiên trời đổ mưa rào, cuối cùng họ bỏ ý định lái xe đi chơi và vào một khách sạn khác.

Tối Chủ nhật, Yuichi đưa cô về tận nhà trọ, hai người trao nhau chiếc hôn dài trong xe, chia tay nhau hôm đó và đêm hôm sau - đêm thứ Hai, lại nói chuyện điện thoại suốt ba giờ đồng hồ. Đang nói chuyện thì cô em gái Tamayo trở về từ chuyến du lịch nên ba mươi phút cuối cô phải ngồi ngoài cầu thang hun hút gió lạnh.

Kể từ lúc đó đến giờ vẫn chưa hết một ngày. Ấy vậy mà cô đã muốn nghe giọng Yuichi da diết.

Định thần lại thì thấy hai thanh niên giống cặp diễn viên hài đang lấy bộ vest trên giá treo sát tường. Giá treo sát tường là hàng bán theo bộ, vừa đắt hơn ba nghìn yên mà lại không kèm theo quần sơ cua.

Cô bèn tới gần với khoảng cách đủ để không gây áp lực và nghe được cuộc hội thoại của hai thanh niên.

“À, hôm trước tớ đi xem phim Tsuri baka.[15] đấy.”

“Đi một mình à?”

“Ai lại thế, đi với con trai tớ. “

“Cậu dẫn con trai đi xem phim đó cơ à?”

“Con tớ vui lắm mà.”

“Thật à? Nhóc nhà tớ thì chẳng thích gì ngoài lễ hội truyện tranh.”

Hai lăm, hai sáu tuổi, trông bề ngoài bảo họ là hai người bạn cùng đại học cũng chẳng sai. Vậy mà hai người đó lại vừa chọn vest vừa nói chuyện về con cái của nhau.

Mitsuyo thích thú ngắm nhìn hai vị khách từ sau lưng. Dường như nhận ra ánh nhìn của cô, cậu thấp hơn liền quay lại hỏi: “Chị ơi em mặc thử được không ạ?” Tức thì cậu bên cạnh bèn giật lấy bộ vest rồi trêu: “Cuối cùng cậu lại lấy bộ này sao? Trông cứ giống trai bao thế nào ấy.”

Cậu kia có vẻ cũng dễ tin, nghe vậy bèn ngắm lại bộ vest đã mất công tìm rối nghiêng đầu: “Thế à?”

“Nếu được, quý khách mặc thử xem sao.” Mitsuyo tươi cười nói.

“Cầm trên tay thì có cảm giác hơi sáng màu nhưng nếu kết hợp áo sơ mi trắng bên trong thì cũng chững chạc đấy.”

Trước lời nói của Mitsuyo, cậu thanh niên dường như đã lấy lại tự tin, bèn ngoan ngoãn đi đến phòng thử đồ. Cậu còn lại xem ra không có ý định mua, cứ đi lòng vòng lật xem mác giá của những bộ trông ưng mắt.

Kích cỡ vừa như in. Cả chiếc áo sơ mi trắng Mitsuyo đưa để mặc thử cũng hợp một cách kỳ lạ với khuôn mặt non nớt của cậu thanh niên.

“Có được không ạ?”

Cô cất tiếng hỏi cậu thanh niên lúc này đang quay người trước gương để kiểm tra, bỗng có tiếng nói của cậu bạn đi cùng đã kịp chạy tới sau lưng từ bao giờ: “Ồ, trông có nổi quá không?”

“Trông cũng được đấy nhỉ?”

Cậu thanh niên gật đầu với Mitsuyo và người bạn qua gương của phòng thử đồ hẹp.

Mitsuyo rút từ túi ra chiếc thước đây dùng đã lâu, làm công đoạn lên gấu quần.

Sau đó khách vẫn tiếp tục đến không ngừng, không chỉ đến mà còn liên tục mua vest.

Đã quá giờ đóng cửa hàng, tại bàn tính tiền của gian hàng đã tắt một nửa số đèn, Mitsuyo đang sắp xếp hóa đơn hàng được mang ra để bổ sung thì Mizutani đi đến với xấp hóa đơn tương tự trên tay và nói: “Đúng hôm định đi nhậu mà lại thế này nhỉ?”

“Thật đấy chị nhỉ?”

Mitsuyo vừa phụ họa vừa kiểm tra đồng hồ. 8 giờ 15 phút. Bình thường giờ này cô đã thay xong quần áo và đang đạp xe về.

“Còn mất nhiều thời gian không em?”

Nghe Mizutani, bấy giờ đã có vẻ xếp xong, hỏi vậy, Mitsuyo bèn lật xấp hóa đơn đáp: “Khoảng mười lăm phút ạ.”

“Vậy chị chờ ở phòng thay đồ nhé.”

Mizutani nói đoạn đi xuống cầu thang. Gian hàng đã tắt một nửa số đèn trở nên tối mờ, máy sưởi cũng bị tắt khiến Mitsuyo lạnh buốt từ chân lên.

Đúng lúc đó cô nghe thấy chuông báo cuộc gọi đến từ điện thoại di động đặt trên quầy tính tiền. Cô với tay lấy điện thoại, nghĩ chắc là Tamayo nhưng tên hiện ra lại là Yuichi. Mitsuyo vẫn giữ ngón cái giữa xấp hóa đơn và nghe máy bằng tay còn lại.

“A lô. Anh đây.”

Có tiếng Yuichi ở đầu đây bên kia. Mitsuyo xác nhận không còn ai trong căn phòng tối mờ mới rạng rỡ đáp lại: “A lô. Có chuyện gì vậy anh?”

“Em vẫn đang làm à?”

Mitsuyo hỏi lại: “Ừm, sao vậy anh?”

“Hôm nay em có bận gì không?”

“Hôm nay tức là ngay lúc này à?”

Giọng cô vang khắp gian hàng đã lộ rõ về vui mừng.

“Anh đang ở Nagasaki cơ mà? Anh xong việc rồi à?” Mitsuyo hỏi.

“Anh xong lúc 6 giờ. Hôm nay anh tự lái xe đi làm nên định đến thẳng chỗ em.”

Yuichi đang lái xe hay sao mà thi thoảng bị mất sóng. “Giờ anh đang ở đâu?” Mitsuyo hỏi.

Cô vô thức đứng lên, ngón tay cái kẹp trong xấp hóa đơn cũng tuột ra từ bao giờ.

“Giờ anh đang từ đường cao tốc đi xuống.”

“Hả? Ý anh là đường cao tốc Saga Yamato ư?”

Mitsuyo bất giác nhìn ra cửa kính. Bởi lẽ, nếu đi từ nút giao Saga Yamato đến đây chỉ mất chưa đầy mười phút. Mitsuyo ngồi lại xuống ghế, trách móc với vẻ hạnh phúc: “Anh đến thì báo sớm cho em có phải tốt không.”

Quyết định sẽ gặp nhau ở bãi đỗ xe của cửa hàng đồ ăn nhanh bên cạnh xong, Mitsuyo ngắt cuộc gọi từ Yuichi.

Hành động bất ngờ của Yuichi vào một đêm trong tuần khiến Mitsuyo lâng lâng đến mức toàn thân cứng đờ.

Vừa nhanh tay xử lý xấp hóa đơn còn lại, Mitsuyo vừa tưởng tượng cảnh đường phố mà chiếc xe của Yuichi chạy qua sau khi xuống đường cao tốc, cô có cảm giác mỗi lần đóng dấu “Đã xác nhận” lên một tấm hóa đơn thì chiếc xe lại đến gần hơn.

Trong vòng năm phút, Mitsuyo kết thúc công việc mà cô nghĩ phải mười lăm phút mới xong. Cô tắt điện gian hàng, chạy xuống phòng thay đồ ở tầng một thì thấy chị Mizutani, lúc này đã thay xong quần áo, đang uống trà lá diếp cá được rót ra từ bình nước chị vẫn thường đem theo.

“Ồ, em xong rồi đấy à?”

Bị chị Mizutani hỏi, trong một thoáng Mitsuyo lắp bắp “À, vâng…” Không phải cô đã quên lời hứa đi ăn sushi băng chuyển cùng chị mà bởi cô không nghĩ ra lý do để từ chối cho tình huống đột ngột này.

“Em sao vậy?”

Nhìn Mitsuyo lắp bắp, Mizutani lo lắng hỏi.

“Em sao thế? Có chuyện gì à?”

“À không, không phải vậy, em vừa có điện thoại…”

“Điện thoại? Ai gọi?”

Mitsuyo lại ậm ừ. Mặc dù đã định nói với chị Mizutani về việc quen biết Yuichi ở quán sushi băng chuyền mà hai người chuẩn bị tới song đến lúc này cô lại chẳng thể nói thành lời.

Chị Mizutani chăm chú nhìn nét mặt của Mitsuyo đoạn nở nụ cười đầy ẩn ý: “Hay để lần tới nhé? Chị thì lúc nào cũng được.”

“Xin lỗi chị…” Mitsuyo xin lỗi.

“Bạn trai bất ngờ đến đón đúng không?”

Chị Mizutani mỉm cười, hoàn toàn không bận tâm tới sự thay đổi đột ngột này.

“Chị nghĩ chắc là em có chuyện gì đó. Thấy em xin nghỉ cuối tuần bất thường, từ hôm qua đến giờ trông mặt em cũng hạnh phúc lắm.”

“Em xin lỗi…” Mitsuyo lại xin lỗi.

“Chị đã bảo đừng bận tâm mà. À, cậu ấy là người Saga hả?”

“Dạ không, là người Nagasaki…”

“Ồ, từ Nagasaki mà đến gặp đường đột thế sao? Chà, thế thì không phải lúc chị em mình đi ăn sushi băng chuyền rồi. Kìa, em mau thay quần áo đi.”

Mizutani nói đoạn vỗ mông Mitsuyo đang đứng như trời trồng.

Chị Mizutani về trước còn Mitsuyo vội vã thay quần áo trong phòng thay quần áo không còn ai. Đang thay thì điện thoại reo, là tin nhắn từ Yuichi: “Anh đến rồi nè.”

May mà hôm nay Mitsuyo mặc áo khoác da. Chiếc áo phao vẫn hay mặc bị bẩn ở cổ, sáng nay cô đã tính mặc thêm một ngày nữa rồi đem ra tiệm giặt nhưng nghĩ thế nào lại thôi.

Khi đi gặp Yuichi tuần trước cô cũng mặc chiếc áo da này. Cô đã đắn đo với cái giá một trăm mười nghìn yên của nó khi cùng Tamayo đi xe buýt đến Hakata mua sắm tầm một năm trước, song rốt cuộc vẫn mua bởi mười năm mới vung tiên một lần.

Mitsuyo khóa cửa phòng thay quần áo, đưa chìa cho nhân viên bảo vệ trong phòng quản lý rồi đi ra từ cửa sau. Gió lạnh thổi thốc từ dưới chân lên khiến cô phải đưa tay quàng lại khăn quàng. Trên bãi đậu xe rộng thênh thang, chỉ có vạch vôi trắng nổi rõ, phía bên kia tường rào là cánh đồng đang trong thời kỳ hưu canh cùng với cột thu phát sóng.

Cô đưa mắt tìm kiếm và nhìn thấy chiếc xe màu trắng quen thuộc trong bãi đậu xe của cửa hàng đồ ăn nhanh bên cạnh. Không có nhiều xe đậu ở đó nhưng chiếc xe được lau chùi kỹ của Yuichi là chiếc duy nhất sáng loáng dưới ánh đèn của bãi đậu xe.

Thoạt tiên, Mitsuyo đi ra đường quốc lộ từ bãi đậu xe của cửa hàng, đoạn vừa liếc nhìn sang phía bên kia tường rào, cô vừa vội và chạy sang bãi đậu xe bên cạnh.

Đèn xe của Yuichi nháy sáng khi cô vào đến bãi đậu xe của cửa hàng đồ ăn nhanh. Dường như gã đã nhìn theo bóng dáng của cô khi đi từ bên kia tới. Mitsuyo nhìn về phía Yuichi- có lẽ lúc này đang ngồi trong xe tối om và khẽ vẫy tay.

Thấy cô tới gần, Yuichi bèn mở cửa phía ghế phụ cho cô từ bên trong. Cửa vừa mở thì đèn trong xe sáng lên và cô trông thấy bóng dáng Yuichi trong bộ quần áo lao động.

Mitsuyo chạy đến bên chiếc xe, người run lập cập, than “Lạnh quá” rồi ngồi vào ghế phụ. Trong lúc ấy, cô chưa một lần nhìn vào mắt Yuichi nhưng khi cửa vừa đóng và trong xe tối trở lại, cô bèn quay mặt sang Yuichi rồi bảo: “Thật là anh làm xong rồi đến đây luôn à?”

“Bởi nếu về nhà trước thì còn muộn nữa.” Yuichi trả lời trong lúc tăng nhiệt độ máy sưởi trong xe.

“Anh gọi điện sớm cho em có phải tốt không.”

“Anh cũng định thế nhưng sợ em đang làm việc.”

“Nhỡ hôm nay không gặp được em thì anh tính sao?”

Yuichi thật thà trả lời câu hỏi xoáy của Mitsuyo: “Không gặp được thì anh cứ thế đi về.”

Mitsuyo để tay mình lên tay Yuichi lúc này đang đặt trên cần số. Có lẽ tại bộ đồ lao động của Yuichi mà trong xe có mùi giống mùi của nhà bỏ hoang.

Chiếc xe không rời đi mà cứ ở nguyên trong bãi đỗ xe của cửa hàng đồ ăn nhanh. Khoảng ba tốp khách đi ra từ cửa hàng đã lên xe và đi khỏi bãi đỗ. Vì không có xe nào đi vào nên mỗi lần số xe giảm đi, lại khiến chiếc xe còn lại của họ chẳng khác gì con thuyền nhỏ giữa đại dương. Đã mấy phút trôi qua mà ngón tay của Mitsuyo và Yuichi vẫn đan vào nhau trên cần số. Không một lời nói, Chỉ có những đầu ngón tay đang chuyện trò với nhau.

“Mai anh vẫn phải đi làm sớm đúng không?”

Mitsuyo nắm lấy ngón giữa của Yuichi và hỏi.

Những chiếc xe đang tăng tốc vút đi trên đường quốc lộ ở phía bên kia tường rào.

“5 rưỡi anh phải dậy. “

Yuichi xoa cổ tay Mitsuyo bằng đầu ngón cái.

“Từ đây về Nagasaki phải mất hai tiếng? Chẳng còn thời gian mấy nhỉ”

“Anh chỉ muốn nhìn thấy mặt em…”

Đồng hồ kỹ thuật số trong chiếc xe vẫn đang nổ máy chỉ con số 9:18.

“Anh sẽ về đúng không?” Mitsuyo hỏi.

Ngưng cử động ngón tay, Yuichi cười gượng: “… Ừ, vì nếu không về trong đêm thì mai anh sẽ phải dậy từ 3 giờ sáng.”

Anh muốn gặp em không chịu nổi. Vì không chịu nổi nên anh phải chạy xe thẳng từ chỗ làm tới đây.

Tuy Yuichi không nói vậy với cô nhưng ngón tay của gã xoa cổ tay cô khiến cô cảm nhận được tình cảm đó.

Nếu lúc này vào một khách sạn tình yêu gần đây thì có thể ở bên nhau độ hai tiếng. Nhưng nếu sau đó lại về Nagasaki thì phải hơn 1 giờ sáng mới về đến nhà. Dù có đi ngủ ngay thì Yuichi cũng chỉ ngủ được khoảng bốn tiếng đã phải vất vả dậy đi làm.

Cô muốn được ở bên Yuichi dù chỉ là hai tiếng. Nhưng cũng muốn để gã ngủ thêm tiếng nào hay tiếng ấy.

“Nếu em gái em không ở nhà thì…”

Lời nói bỗng nhiên thốt ra khiến chính Mitsuyo cũng bất ngờ. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ cô em Tamayo lại là người gây trở ngại. Ngược lại, cô còn luôn lo lắng chờ em về.

“Đi… khách sạn nhé?”

Yuichi lí nhí hỏi. Hình như vì lo lắng cho buổi sáng ngày mai mà cách hỏi của gã có phần lưỡng lự.

“Nhưng đi bây giờ thì anh sẽ về muộn đấy.”

“… Đúng là thế nhưng…” Yuichi dồn lực vào ngón tay đặt trên cần số.

“Đúng là Saga và Nagasaki cách xa nhau nhỉ.”

Mitsuyo buột miệng than thở song vội lắc đầu: “À, không phải Vậy…”

“…Ý em không phải vậy, ý em là anh đã mất công đến tận đây mà không có thời gian thong thả.”

“Vì là ngày trong tuần nên đành chịu vậy thôi.”

Yuichi lẩm bẩm như thể đã bỏ cuộc.

Lời nói nghe có vẻ lãnh đạm khiến Mitsuyo buột miệng: “Anh Yuichi thật thà quá nhỉ?”

“Anh không nghỉ được. Vì đó là công ty của ông chú.”

“Nhưng thứ Bảy, Chủ nhật em rất khó xin nghỉ. Chắc sẽ hiếm lắm mới được ở bên nhau hai ngày liền như vừa rồi đấy.”

Cách nói nghe hơi ích kỷ. Lập tức đầu ngón tay của Yuichi bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng.

Yuichi đến đây để gặp mình, Mitsuyo nghĩ. Yuichi cất công chạy xe những hai tiếng đồng hồ đến đây sau khi kết thúc công việc vất vả là để gặp mình chứ không phải để nghe những câu đại loại như “Chúng ta chẳng có thời gian gặp nhau”.

“Nè, mình chuyển sang bãi đỗ xe bên cạnh nhé.”

Mitsuyo kéo ngón tay Yuichi lúc này đã thả lỏng.

“Cửa hàng đã đóng rồi nên cũng chẳng có xe nào khác vào đâu, mình có thể thong thả nói chuyện. Nếu mình đỗ xe ở phía sau khu nhà thì nhìn từ ngoài đường sẽ không ai thấy cả.”

Trước lời của Mitsuyo, Yuichi bèn nhìn sang bãi đỗ xe của cửa hàng thời trang nam đã tắt đèn ở phía bên kia hàng rào, toan hạ phanh tay.

“À, chờ chút. Anh chưa ăn tối đúng không? Để em chạy vào mua gì ăn.”

Nghe Mitsuyo luống cuống bảo vậy, Yuichi cười: “Không, anh ăn mì udon ở trạm dừng chân trên đường cao tốc rồi. Tại anh đói không chịu nổi.”

Chiếc xe rời bãi đỗ xe của cửa hàng đồ ăn nhanh để sang bãi đậu xe của cửa hàng thời trang nam giới Wakaba. Khi xe vòng ra phía sau cửa hàng, xung quanh tối mù mịt, chỉ có duy nhất tấm biển quảng cáo lớn của một hãng mỹ phẩm được bật sáng giữa cánh đồng ở bên kia tường rào.

“Thứ Sáu tuần này được nghỉ nên em tính sẽ đến Nagasaki. Đi về trong ngày thôi.”

Khi xe dừng, Mitsuyo nói với Yuichi lúc này vẫn đang nắm vô lăng. Đúng giây phút ấy, Yuichi vươn tay ra, ôm từ tai xuống gáy cô bằng lòng bàn tay ấm. Chẳng nói chẵng rằng, gã hôn cô. Lúc đầu hơi vội vàng nhưng chẳng mấy chốc cả người Yuichi đã nhoài đến. Mitsuyo nhắm mắt, phó mặc cơ thể cô cho gã.

Họ rời bãi đỗ xe vào lúc hơn 10 giờ. Cô muốn hai người được ôm nhau mãi nhưng cảm giác không thể để Yuichi mệt mỏi vào sáng hôm sau đã thắng. Yuichi đưa xe ra rồi lái đến nhà trọ của Mitsuyo mà không cần cô chỉ đường. Gã khéo léo đổi làn đường đoạn lần lượt vượt qua những chiếc xe khác.

“Vậy ngày kia em sẽ đi xe buýt đến Nagasaki nhé.”

Mitsuyo nói trong khi để mặc cơ thể đung đưa theo chuyển động của chiếc xe đã thành quen thuộc.

“6 giờ anh xong việc.”

Yuichi vừa lẩm bẩm vừa áp sát chiếc xe phía trước.

“Đã cất công đi nên em định sẽ đi từ sáng và tham quan một mình. Mấy năm em không đến thành phố Nagasaki rồi… dù năm ngoái vừa đi khu Huis Ten Bosch cùng mấy đứa em.”

“Giá mà anh dẫn em đi chơi được…”

“Không sao đâu. Em sẽ ăn mì champon rồi đi xem nhà thờ…”

Yuichi chỉ mất ba phút lái xe cho quãng đường đạp xe mất mười phút. Giống như hôm trước, gã lại lái xe vào tận trong khu nhà trọ chưa lát gạch đường.

“À, đúng là em gái em đã về rồi.”

Mitsuyo nhìn lên cửa sổ tầng hai đã sáng đèn.

“… Vừa gặp nhau mà đã…”

Đôi môi khô khốc của Yuichi đặt lên môi Mitsuyo đang thì thầm.

“Anh về cẩn thận nhé.”

Mitsuyo vẫn kề môi nói. Yuichi cũng cứ thế gật đầu. Trong một thoáng, ngỡ Yuichi định nói gì, Mitsuyo dịch người tì ra rồi hỏi “Hả?” Song Yuichi chỉ cụp mắt xuống.

Mitsuyo nhìn theo chiếc xe đi khỏi khu nhà. Ra đến ngoài đường, Yuichi ấn một tiếng còi đoạn chạy vút đi trong chớp mắt.

Chưa chi cô đã thấy buồn. Chưa chi cô đã muốn gặp lại.

Mitsuyo đứng cho đến khi không còn nhìn thấy đèn hậu màu đỏ của chiếc xe nữa.

Cô không nhớ là khi nào nhưng hồi Tamayo hẹn hò với một cậu làm nghề cắt tóc, em cô đã nói điều tương tự. Rằng vừa kết thúc buổi hẹn là thấy buồn ngay. Là thấy nhớ không chịu nổi. Bấy giờ cô không hiểu được tâm trạng đó nhưng giờ thì đã hiểu. Không những hiểu mà còn thấy khi ấy em cô thật bình tĩnh. Mitsuyo những muốn đuổi theo chiếc xe. Cô muốn ngồi thụp xuống mà khóc thật to. Có cảm giác mình có thể làm bất cứ điều gì, miễn là có thể ở bên Yuichi.

* * *

Gã không biết mình đã chạy được bao lâu từ khi bóng Mitsuyo đứng vẫy tay khuất khỏi đèn chiếu hậu. Chiếc xe bị mắc đèn đỏ ở ngã tư, nơi có thể nhìn thấy ngay lối vào của đường cao tốc. Yuichi rút ví từ túi quần sau. Bên trong chỉ còn chưa đầy năm nghìn yên. Giả sử lúc ấy Mitsuyo nhận lời đi khách sạn thì gã định sẽ về bằng đường thông thường dù có bị muộn. May thay, nhờ Mitsuyo lo lắng cho công việc ngày mai của gã mà Yuichi có thể về bằng đường cao tốc.

Gã đã muốn gặp da diết. Tuy vừa gặp nhau mấy hôm trước nhưng chỉ cần một ngày không được gặp đã khiến gã sợ rằng mọi thứ sẽ kết thúc. Đêm về nói chuyện điện thoại bao lâu chăng nữa cũng không làm vơi đi nỗi sợ. Vừa cúp máy gã đã thấy đau đớn với cảm giác sẽ không còn được gặp nữa. Lúc ngủ, gã mơ thấy Mitsuyo biến mất. Sáng tỉnh giấc gã muốn điện thoại ngay cho cô nhưng không đủ can đảm để gọi lúc 5 giờ sáng, trong lúc làm việc gã chỉ nghĩ về Mitsuyo. Đến khi làm xong gã vẫn đứng ngồi không yên, và lúc nhận ra thì gã đã trên xe đi tới Saga. Có lẽ từ lúc đến công trường bằng xe của mình chứ không phải xe wagon của chú, gã đã quyết định rằng mình sẽ đi.

Trong lúc chờ đèn đỏ mãi không đổi màu, Yuichi đập mạnh hai tay vào vô lăng. Nếu không có xe đang chờ bên cạnh thì gã muốn cứ thế đấm mạnh lên trán.

Hồi đó, tôi vẫn sống với mẹ tại một căn hộ trong thành phố chứ chưa bị đưa đến nhà ông bà. Một hôm, bỗng nhiên mẹ bảo: “Bây giờ mẹ sẽ đưa con đi gặp bố.” Tôi hoan hỉ chuẩn bị rồi cùng mẹ lên tàu điện mặt đất. Mẹ bảo: “Đến ga mẹ con mình sẽ chuyển sang tàu hỏa.” “Có xa không ạ?” Tôi hỏi thì mẹ đáp: “Xa lắm.”

Trong tàu điện động nghịt, mẹ nắm lấy tay cầm bằng da. Tôi nắm váy mẹ. Tàu vừa chạy thì mấy gã đàn ông ngồi đằng trước huých vai nhau cười khúc khích. Hình như họ cười lông nách mẹ quên chưa cạo. Mẹ đỏ mặt lấy khăn tay che nách lại. Đó là một ngày nóng nực. Mỗi lần tàu điện đông nghịt lắc mạnh, chiếc khăn tay bị lệch đi là mấy gã đàn ông lại bụm miệng cười.

Đến ga JR, chúng tôi chuyển sang đi tàu hỏa. Vì đã cố hết sức che nách lúc trên tàu điện mặt đất lắc lư, mồ hôi mẹ vã ra như tắm. Lúc xếp hàng trước quầy để mua vé, tôi bảo: “Con xin lỗi.” Mẹ sững người, nghiêng đầu mỉm cười bảo: “Trời nóng nhỉ!” và lau mồ hôi trên mũi tôi bằng chiếc khăn tay ấy.

Tiếng còi bất ngờ từ phía sau làm Yuichi định thần trở lại. Gã cuống quýt giậm ga, thân người khi nãy còn gục xuống vô lăng va mạnh vào ghế lái. Bị mất bình tĩnh, Yuichi không sang làn đường dẫn đến lối vào của đường cao tốc mà cứ thế chui qua gầm cầu vượt.

Gã giảm tốc với ý định quay đầu ở cột đèn đỏ tiếp theo, gã mở radio nhằm thay đổi tâm trạng, đúng lúc đài địa phương đang phát chương trình bản tin. Yuichi quay đầu xe một vòng rộng, tiến gần tới lối vào đường cao tốc mà gã đã bỏ lỡ.

“Xin được chuyển sang bản tin tiếp theo. Theo tin báo từ nhân viên của một nhà tắm hơi ở thành phố Nagoya, đêm qua, nam thanh niên hai mươi hai tuổi, kẻ đang bị truy nã do tình nghi có liên quan đến vụ án giết người xảy ra trên đèo Mitsuse, vùng giáp ranh giữa Fukuoka và Saga, vào rạng sáng ngày mùng mười tháng này, đã bị cảnh sát ập đến bắt giữ, di lý ngay tức thì và hiện đang bị hỏi cung. Chúng tôi sẽ thông báo vào bản tin lúc 11 giờ ngay khi có thông tin chi tiết.”

Chương trình bản tin kết thúc, radio chuyển sang mục quảng cáo bảo hiểm. Yuichi trả lái vô lăng lúc này đang hướng về lối vào của đường cao tốc đoạn giậm kịch chân ga. Chiếc xe đột nhiên xen ngang của Yuichi bị xe phía sau giả một tràng còi dữ dội. Yuichi mặc kệ và tiếp tục giữ chân ga để vượt qua một chiếc xe phía trước, cuối cùng gã cũng giảm tốc và dừng xe bên vệ đường - nơi đặt máy bán hàng tự động.

Radio đang phát bài hát Giáng sinh quen thuộc. Yuichi lập tức chuyển kênh nhưng không có kênh nào đưa tin về vụ án trên đèo Mitsuse.

Yuichi ôm vô lăng trong chiếc xe đỗ bên vệ đường. Một xe tải cỡ lớn chạy sát bên cạnh tốc gió làm thân xe của Yuichi đột nhiên nẩy lên.

Yuichi lắc mạnh vô lăng, song lắc thế nào vô lăng cũng không hề nhúc nhích. Yuichi giật mạnh vô lăng lần nữa. Nhưng càng gắng sức bao nhiêu lại càng khiến cơ thể gã giật lên giật xuống chứ không phải cái vô lăng.

Hắn đã bị bắt. Tên đàn ông chạy trốn đã bị bắt. Tên đàn ông dẫn Ishibashi Yoshino lên đèo Mitsuse đã bị bắt hôm nay ở Nagoya.

Yuichi vô thức lẩm bẩm. Miệng lẩm bẩm vậy nhưng không hiểu sao gã lại nhớ đến khung cảnh cái ngày gã cùng mẹ đi gặp bố. Những gã đàn ông cười lông nách của mẹ gã lúc ở trên tàu điện mặt đất. Gương mặt mẹ gã khi lau mồ hôi trên mũi cho gã ở quầy bán vé đông người. Gã không hiểu có gì mà khung cảnh khi đó lại hiện về vào lúc này. Chỉ biết rằng, dù cố quên, gã vẫn không sao xóa được những cảnh tượng hiện ra trong đầu.

Chúng tôi đi tàu điện mặt đất để đến ga JR. Đến ga JR chúng tôi chuyển sang tàu hỏa. Mẹ để tôi ngồi ghế cạnh cửa sổ còn mẹ ngồi bên cạnh gật gù suốt dọc đường.

Dạo bố vừa bỏ đi, đêm nào mẹ cũng khóc. Thấy tôi sợ sệt lại ngồi gần bên cạnh, mẹ vừa xoa đầu tôi vừa khóc to hon: “Quên hết mọi chuyện buồn đi con nhé. Mẹ con mình cùng quên hết nhé.”

Tôi nhìn thấy biển từ cửa sổ tàu hỏa. Ghế tôi ngồi trông ra núi, ghế ngồi trông ra biển là của hai anh em học sinh cấp l đội mũ giống nhau và cha mẹ họ. Tôi vươn cổ định nhìn biển thì mẹ đang gật gù bên cạnh tỉnh giấc và ấn đầu tôi xuống: “Nào, con ngôi đàng hoàng xem nào. Nguy hiểm đấy.” Rồi mẹ bảo: “Đến nơi thì tha hồ mà ngắm biển!

Tôi không biết đã ngồi bao lâu trên tàu, lúc nhận ra thì tôi cũng gật gù như mẹ.

“Nào con, xuống thôi,” đột nhiên tôi bị kéo tay, lôi xuống trong tình trạng lơ mơ. Từ ga, chúng tôi đi bộ một lúc. Điểm đến là một bến phà.

“Giờ mẹ con mình sẽ lên thuyền để sang bên kia.”

Mẹ nói rồi chỉ tay sang bờ đối diện.

Bãi đỗ xe của bến phà có rất nhiều xe ô tô. Mẹ bảo tôi rằng tất cả những chiếc xe này cũng sẽ lên phà cùng.

Đúng như lời mẹ nói lúc trên tàu, trước mặt tôi là biển, có thể trông thấy ngọn hải đăng bé xíu ở tít xa bờ bên kìa. Đó là lần đầu tiên tôi được thấy ngọn hải đăng.

Điện thoại di động đổ chuông trong túi quần. Yuichi vẫn đang nắm vô lăng trong chiếc xe đỗ bên vệ đường.

Những chiếc xe tải vẫn chạy sượt qua bên cạnh. Mỗi lẫn xe tải đi qua, xe của Yuichi lại nẩy lên bởi sức gió.

Yuichi rút điện thoại ra. Là cuộc gọi từ “Nhà”. Gã bắt máy và nghe thấy giọng có phần hoảng hốt của bà.

“Yu, Yuchi à? Cháu đang ở đâu?”

Hình như có ai đó ở gần và bà gã vừa nói chuyện vừa trông chừng người đó.

“Sao ạ?” Yuichi hỏi lại.

“Cảnh sát họ đang đến nhà mình đây này.”

Bà gã cố tỏ ra tươi tỉnh nhưng giọng nói lại đang run lên.

“Cháu đang ở đâu? Có về nhà ngay được không?”

Lại một chiếc xe tải nữa chạy ngang qua. Yuichi dập máy. Ngón tay gã hầu như chỉ cử động theo phản xạ.

* * *

Ra là thế. Ra là Yuichi vẫn còn nhớ chuyện ngày đó… Bấy giờ Yuichi mới năm hay sáu tuổi thì phải… Tôi cứ nghĩ Yuichi đã quên sạch rồi chứ. Như tôi kể lần trước, từ khi Yuichi vào làm cho tôi, tôi càng coi Yuichi như con trai ruột mình. Gần đây thằng bé đã nhờ việc, có vẻ nó còn định lấy bằng lái cần cẩu nữa.

Giờ nghĩ lại thì vì nguyên nhân đó mà Yuichi đến sống cùng ông bà. Ra là vậy à?… Ra là đến giờ Yuichi vẫn cứ nghĩ lúc đó đi gặp bố à? Buồn quá nhỉ? Sự thật là thằng bé đã bị mẹ mình bỏ rơi.

Không biết Yuichi kể thế nào chứ mẹ Yuichi bấy giờ cùng cực lắm rồi. Bất chấp mọi người xung quanh phản đối, cô ấy vẫn dính lấy một gã đàn ông vô tích sự, trước khi sinh ra Yuichi còn đỡ, được năm năm thì gã bỏ lại hai mẹ con mà đi. Chẳng phải mình mẹ Yuichi phải gồng gánh hết sao, đi làm ở quán rượu vì muốn tự mình nuôi con. Nhưng sao mà dễ thế được. Làm ở những chỗ như thế lại lọt ngay vào mắt lũ đàn ông xấu, chẳng mấy chốc lại bị lột sạch tiền, rốt cuộc thì đổ bệnh… Giá mà cô ấy gọi điện về cho mẹ thì tốt biết mấy, nhưng ngay cả điều đó cũng không làm nổi. Kết quả là chẳng còn ai trông cậy…

Hôm đó có lẽ cô ấy đã cùng quẫn lắm rồi. Thế nên mới nói dối Yuichi rằng “Đi gặp bố”, nhưng nào có biết gã kia ở đâu đâu.

Hôm ấy Yuichi bị bỏ lại ở bến phà đấy chứ, rốt cuộc thằng bé cứ đứng chờ một mình đến tận sáng hôm sau. Mẹ nó bảo đi mua vé rồi cứ thế bỏ trốn, để thằng bé nép sau cây cột của cầu tàu ở bến phà và chờ đến tận sáng.

Sáng hôm sau, khi được nhân viên bến phà tìm thấy, Yuichi vẫn không chịu rời khỏi chỗ. Thấy bảo thằng bé nói rằng “Mẹ cháu dặn cứ đứng ở đây!” rồi cắn vào cánh tay của nhân viên.

Hình như trước khi bỏ thằng bé lại, mẹ nó có dặn rằng “Con nhìn thấy ngọn hải đăng bên kia không?”, rằng “Cứ nhìn theo ngọn hải đăng ấy nhé!”, rằng “Mẹ đi mua vé rồi quay lại ngay.”

Rốt cuộc, một tuần sau đó mẹ nó mới liên lạc. Cô ta bảo muốn đi chết một mình nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của Phòng tư vấn trẻ em và Tòa án gia đình, hai mẹ con được ông bà Yuichi đón về nuôi, nhưng ngay sau đó, mẹ thằng bé lại kiếm được gã đàn ông khác và bỏ đi.

Ấy vậy mà, tình mẹ con kỳ lạ lắm.

Lúc Yuichi mới vào làm cho tôi, một lần tôi đã hỏi Yuichi rằng: “Mẹ cháu không hề liên lạc gì à?” Thú thực, khi ông Yuichi ốm yếu, đâu đó trong lòng tôi nghĩ rằng, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra tôi sẽ gọi cô ta về đám tang nên câu đó cứ thế bật ra thôi.

Sau khi mẹ thằng bé có người đàn ông khác và bỏ đi, tôi cứ nghĩ cô ta đã cắt đứt liên lạc. Thực ra ông bà Yuichi cũng bảo rằng: “Vài năm, như thể chợt nhớ ra, nó lại gửi thiệp chúc mừng năm mới về. Mỗi lần lại từ một địa chỉ khác nhau… chắc mỗi lần lại thay một thằng mới.”

Ngay cả lúc hỏi Yuichi là: “Không hề liên lạc gì à?” tôi cứ nghĩ Yuichi chỉ gật đầu thôi. Ai ngờ thằng bé bảo:

“Nếu là chuyện của ông thì cháu báo rồi.”

“Báo rồi, cháu… Cháu vẫn liên lạc với mẹ à?”

“Thỉnh thoảng đi ăn cùng ạ.”

“Thỉnh thoảng…”

“Một năm một lần hoặc không.”

“Ông bà cháu có biết không?”

Yuichi lắc đầu trả lời: “Không, không biết.” Mà đấy, bà ấy tự nuôi Yuichi nên cũng phải có tự trọng của mình, hẳn Yuichi cũng thấy khó nói.

“Cháu gặp mẹ có thấy tức giận không?”

Tôi buột miệng hỏi vậy. Bởi lẽ cô ta đã chẳng cho thằng bé ăn uống gì lại còn bỏ nó ở bến phà, rốt cuộc thì cứ thế gửi lại cho bà ngoại. Nhưng Yuichi trả lời: “Không tức giận.” Nó bảo: “Tức giận làm gì vì cháu cũng đâu gặp nhiều.”

Tôi hỏi: “Mẹ cháu giờ đang làm gì ở đâu?” thì nó trả lời: “Đang làm trong một nhà trọ truyền thống ở Unzen.” Ấy là từ ba, bốn năm trước rồi.

Nghe đâu thi thoảng Yuichi còn lái xe đến gặp. Tôi hỏi “Hai mẹ con nói những chuyện gì?” thì nó bảo: “Cũng chẳng nói chuyện gì cả.”

Thực tình mà nói, tôi không muốn tha thứ cho mẹ Yuichi. Đến giờ tôi vẫn nghĩ đến cảnh Yuichi bị bỏ lại ở bến phà. Không chỉ riêng mình tôi mà cả ông bà Yuichi và bà con họ hàng cũng vậy. Ấy thế mà thật kỳ lạ là chính Yuichi đã tha thứ cho mẹ nó rồi đấy.

* * *

Tiễn Yuichi về xong, Mitsuyo vẫn ngồi một lúc ở cầu thang bên ngoài nhà trọ. Nền xi măng cứng ngắc làm lạnh mông cô, có tiếng một người đàn ông trẻ đang nựng con từ một căn phòng ở tầng một.

Quả là lạnh thật, cô bèn đi về phòng mình ở tầng hai. Cô mở khóa rồi cất tiếng “Chị về rồi” thì nghe tiếng cô em Tamayo từ trong nhà vệ sinh: “Chị làm tăng ca à?”

Mitsuyo vừa cởi giày vừa trả lời ậm ừ: “À, ừ.”

Đi qua hành lang để vào phòng khách, cô thấy cái đĩa đặt trên bàn, dường như em cô vừa ăn xong món bò hầm.

“Em tự nấu hả?”

Cô hỏi vọng vào nhà vệ sinh nhưng không có tiếng đáp lại.

Mitsuyo kéo cửa ngăn và đi vào căn phòng rộng sáu chiếu dùng làm phòng ngủ. Có lẽ giờ này Yuichi đã lên đường cao tốc rồi. Bất giác, cô tới gần cửa sổ rồi vén tấm rèm đăng ten lên. Một con mèo hoang chạy qua chỗ khi nãy cô đứng tiễn Yuichi. Đúng lúc ấy. Một chiếc xe chạy tới con phố chính với tốc độ kinh hoàng rồi lao đến chỗ đó với tốc lực như thể sắp xoay tròn. Đúng vào khoảnh khắc ấy, con mèo hoang toan nhảy vào bãi rác bỗng hiện ra dưới ánh sáng xanh.

Mitsuyo bất giác siết chặt hai tay, trong lòng hét lên “Nguy hiểm quá!” Chiếc xe dừng ngay sát chiếc thùng nhựa của bãi rác. Con mèo hoang co rúm, rồi như định thần lại, nó chạy biến đi trong ánh sáng xanh.

“Yuichi?…”

Chiếc xe vừa lao đến chính là xe của Yuichi. Ánh sáng xanh rọi vào khoảnh đất trống nơi con mèo hoang vừa chạy đi khỏi.

Mitsuyo đóng rèm theo phản xạ đoạn hớt hãi chạy ra bậc thềm. Vội quá nên gót chân cô không xỏ hết vào giày.

Cô vừa nhặt túi xách đặt dưới sàn theo phản xạ thì nghe tiếng hỏi thản nhiên của Tamayo từ trong nhà vệ sinh: “Chị đi đâu thế?”

Mitsuyo không trả lời mà cứ thể lao ra của.

Từ cầu thang của nhà trọ, cô trông thấy Yuichi đang gục đầu lên vô lăng trong chiếc xe tối om. Đèn xe rọi vào chiếc thùng nhựa dơ đáy.

Mitsuyo bất giác dừng chân khi vừa xuống cầu thang. Khung cảnh trước mặt cô hiện ra như ảo ảnh. Phải chăng nỗi lòng khao khát được gặp đã khiến cô nhìn thấy cảnh này?

Tuy vậy cô vẫn từ từ tiến đến. Tiếng sỏi lạo xạo dưới chân. Mitsuyo gõ đầu ngón tay vào cửa kính của ghế lái.

Vừa nghe tiếng gõ, Yuichi bèn ngẩng phắt người dậy.

Mitsuyo hỏi không ra tiếng: “Sao vậy anh?”

Ánh mắt Yuichi nhìn chằm chằm khuôn miệng cô trông như thể đang nhìn ra một nơi rất xa.

Mitsuyo gõ cửa kính lần nữa. Vừa gõ vừa hỏi bằng ánh mắt: “Sao vậy anh?”

Yuichi nhìn ra chỗ khác như để trả lời câu hỏi ấy.

Mitsuyo lại gõ cửa kính. Yuichi, sau một hồi cúi mặt, tay nắm chặt vô lăng, bèn từ từ mở cửa xe. Mitsuyo lùi lại một bước.

Yuichi xuống xe đoạn đứng trước mặt Mitsuyo mà không nói một lời. Mitsuyo ngước lên nhìn khuôn mặt Yuichi và hỏi tiếp: “Anh làm sao vậy?”

Một chiếc xe chạy ngang qua con đường. Gió tạt từ xe làm đám cỏ dại ven đường rung lên xào xạc. Đúng lúc ấy. Yuichi đột nhiên ôm chầm Mitsuyo. Cái ôm đường đột khiến Mitsuyo thốt lên thành tiếng.

“Giá mà anh gặp Mitsuyo sớm hơn. Giá mà được gặp em sớm hơn thì đã không ra nông nỗi này.”

Tiếng nói phát ra từ ngực Yuichi, người đang ôm chầm lấy cô.

“Hả?”

“Em ngồi vào xe của anh được không?”

“Hả?”

“Anh bảo em ngồi vào xe của anh đi.”

Yuichi bỗng nhiên gằn giọng, kéo cánh tay Mitsuyo rồi đi vòng về phía ghế phụ.

“Anh, anh sao vậy?”

Bị kéo đi đột ngột, Mitsuyo bất giác co mình, gót chân lùi về phía sau của cô lún xuống lớp sỏi.

“Không sao mà, anh bảo em lên xe đi!”

Yuichi làm động tác như xốc nách Mitsuyo đoạn mở cửa bên ghế phụ. Gió lùa vào bên trong xe lúc này đang mở cả hai bên cửa kéo theo hơi ấm từ máy sưởi trong xe ra ngoài.

“Khoan, khoan đã.”

Mitsuyo kháng cự. Không phải cô không muốn vào xe mà là muốn được nghe một lời giải thích.

“Anh, anh sao vậy?”

Mitsuyo níu lấy cổ tay Yuichi trong lúc bị đẩy vào xe một cách thô bạo. Tuy hành xử hết sức thô bạo với những lời lẽ cũng hết sức thô bạo song cổ tay đang run lên của Yuichi lại có cảm giác vô cùng mềm yếu.

Đẩy Mitsuyo ngồi vào ghế phụ xong, Yuichi đóng cửa rồi vòng sang phía ghế lái. Gã như lăn vào trong xe rồi hạ phanh tay với hơi thở gấp gáp. Phanh tay vừa được hạ thì bánh xe đã lăn lên lớp sỏi dưới mặt đường và phóng đi như bay. Chiếc xe phi ra khỏi bãi đất trống trước nhà trọ rồi bẻ lái gấp sang trái. Đúng lúc rẽ, nó suýt va phải chiếc xe đi ngược chiều khiến Mitsuyo lại một lần nữa phải kêu lên.

Sau khi tránh chiếc xe đi ngược chiều trong gang tấc, chiếc xe bèn tăng tốc trên con đường tối mịt, thẳng tắp giữa cánh đồng.

* * *

Sau khi tắt đèn trong phòng ngủ, bà Fusae ngồi xuống chăn, rồi bỏ về phía cửa sổ mà không gây ra tiếng động. Bằng bàn tay run run, bà khẽ vén tấm rèm lên. Bên ngoài cửa sổ là bức tường gạch, qua một vài lỗ hổng trên tường có thể trông ra con ngõ hẹp. Không thấy chiếc xe cảnh sát khi nãy còn đỗ ở đó, Thay vào đó là một chiếc xe màu đen, bên trong sáng đèn, tay điều tra viên mặc thường phục đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Độ một tiếng trước, bà Fusae gọi điện cho Yuichi. Trước mặt bà, ngoài anh cảnh sát tuần tra ra còn có hai điều tra viên mặc thường phục. Quả thật, câu chuyện quá đường đột khiến bà mãi mới gọi được điện cho Yuichi theo chỉ đạo. Dù trước khi gọi bà bị cảnh báo không được nói về sự có mặt của họ nhưng bà đã lỡ miệng “Cảnh sát họ đến nhà mình đây này”. Yuichi nghe thấy vậy đã dập ngay điện thoại.

Mọi sự diễn biến hết sức đột ngột. Tay sinh viên ở Fukuoka, người bị tình nghi là hung thủ, thực chất lại không phải hung thủ. Dù hắn không phải hung thủ thì bà cũng không hiểu vì sao đám điều tra viên lại đến đây.

“Yuichi không liên quan gì hết.”

Bà nhắc đi nhắc lại với giọng run rẩy nhưng đám điều tra viên văn không khoan nhượng: “Dù gì thì bác cứ thử gọi điện đi.” Giây khắc bà Fusae buột miệng thông báo rằng có cảnh sát đến, vẻ mặt mấy tay đàn ông méo xệch vì tức tối và thất vọng. Có lẽ bọn họ đang nghĩ “đúng là bà già vô dụng” song biểu cảm thì giống y hệt biểu cảm của đám người đã ép bà mua thuốc bắc. Đám người đã hung hăng dồn ép bà: “Bà có ký ngay không thì bảo.”

Bà Fusae buông ngón tay khỏi tấm rèm vừa mở hé. Dù đóng cửa sổ hay kéo rèm lại thì bầu không khí khi có đám đàn ông không phải người trong vùng quanh quẩn ở cái nơi lúc nào cũng chỉ nghe thấy tiếng sóng này vẫn cứ lùa vào.

Bà kéo rèm lại đoạn ngồi tựa lưng vào tường, Bức tường khiến bà nhận ra mình đang run lẩy bẩy. Bà cứ ngồi lặng như thế, càng lúc càng run mạnh rồi gần như bất tỉnh.

Tay sinh viên ở Fukuoka bị bắt nghe đâu không giết bạn của Yuichi. Đúng là hắn đã dẫn cô gái ấy lên đèo nhưng câu chuyện sau đó lại không hề ăn khớp. Trước khi lên xe của hắn thì cô ấy đã gặp một thanh niên khác đi xe biển số Nagasaki ở địa điểm tên là công viên Higashi. Nam thanh niên ấy nghe đâu giống Yuichi.

Bà Fusae đi như bò ra hành lang. Bà ra bếp, nơi đặt điện thoại. Sàn nhà lạnh ngắt khiến lòng bàn tay bà tê tái.

Trong căn bếp tối om, bà Fusae lấy điện thoại từ trên kệ xuống rồi ôm vào lòng. Bà nhấc ống nghe, bấm gọi đến nhà Norio bằng ngón tay run run. Sau một hồi chuông dài, bà nghe thấy giọng ngái ngủ của Norio.

“A lô? Dì Fusae đây. Cháu ngủ rồi à?”

Thấy Norio có vẻ khó chịu, bà Fusae liền liến thoắng.

Biết người gọi là bà Fusae, giọng của Norio ở đầu đây bên kia trở nên căng thẳng hỏi lại: “Có chuyện gì xảy ra với chú hả dì?”

“Không, không phải… “ Fusae trả lời.

Tuy nhiên bà không thể thốt ra những lời tiếp theo, lúc nhận ra thì bà đã sụt sùi khóc

“Sao vậy dì? Có chuyện gì à?”

Norio lên tiếng ở đầu đây bên kia. Vợ Norio đang nằm bên cạnh cũng thức giấc hay sao mà Fusae nghe thấy tiếng Norio giải thích: “… Dì Fusae gọi. Tôi cũng không biết chuyện gì… À không, thấy bảo không phải chuyện của chú.”

“Yuichi nó không về nhà…”

Bà Fusae vừa sụt sịt vừa nói được mỗi vậy.

“Yuichi ấy ạ? Không về nhà thì nó đi đâu?”

“.. Dì cũng không biết. Không biết sao mà cảnh sát họ đến đây.”

“Cảnh sát? Hay nó gây tai nạn gì?”

“Không, không phải. Dì cũng không rõ lắm.”

“Không rõ à…”

“Dì gọi điện bảo với nó là có cảnh sát đến thì nó dập máy...Nó rõ ràng chẳng liên quan gì nhưng sao nó lại dập máy thế.. “

Norio vừa nghe giọng kể trong nước mắt của bà Fusae vừa nhìn sang Michiyo lúc này đã bò ra khỏi chăn và khoác lên người chiếc áo len mỏng.

“Trước mắt cháu cứ qua nhà dì đã nhé. Gọi điện thế này cháu không hiểu lắm. Dì cứ ở đấy nhé. Cháu đi ô tô đến ngay.”

Nói đến đó, Norio cúp máy trước rồi lẩm bẩm với Michiyo có vẻ đang lo lắng: “Hình như Yuichi gây chuyện lớn rồi.”

“Yuichi gây ra chuyện gì à?”

“Không biết. Chắc là đánh nhau hay gì đó. Dì vừa khóc vừa nói nên tôi chẳng hiểu gì cả.”

Norio đứng dậy bật đèn. Đồng hồ trên tưởng đã chỉ hơn 11 giờ rưỡi. Ông cởi quần áo ngủ, vứt xuống đống chăn lộn xộn đoạn với tay lấy bộ quần áo lao động được gập gọn đặt bên gối. Máy sưởi bật suốt từ lúc nãy vậy mà ông vẫn lạnh run khi chỉ còn độc chiếc quần lót trên người.

“Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng ông không được đánh Yuichi đâu đấy! Thằng bé chỉ còn biết dựa vào nhà mình, mình không đứng về phía nó thì…”

Nghe Michiyo, lúc này đang toan giúp ông mặc quần áo nói vậy, Norio bèn quát lại: “Tôi biết rồi!” Yuichi đánh nhau hay gây tai nạn đây? Norio phi ra khỏi nhà mà không buồn đóng cúc áo.

Leo lên chiếc xe wagon vẫn dùng để đi làm, Norio đến nhà Yuichi. Tỉnh lộ vắng vẻ, ngay cả đến giao thông dọc biển cũng rặt đèn xanh rất dễ chịu.

Norio thấy ngổn ngang trong lòng. Không phải ông chú đang nhập viện đã qua đời, vậy mà tâm trạng sốt ruột ấy cứ bủa vây lấy ông.

Dù là đánh nhau hay tai nạn, nếu Yuichi bị thương thì ngày mai ông sẽ phải nghỉ làm. Chưa biết chuyện gì đã xảy ra nhưng có lẽ nên báo sớm cho Yoshioka và Kurarni thì hơn. Ngày mai ông sẽ để họ tự đi đến công trường và gọi điện chỉ thị công việc là xong.

Trong lúc lo lắng cho ngày mai thì xe của Norio đã đi vào làng chài nơi Yuichi sống. Bến cảng lặng sóng, đắm mình dưới ánh trăng, thuyền cá neo trong bến cũng không có dấu hiệu lắc lư vì sóng. Có điều, bên vách đá lúc nào cũng vắng lặng hôm nay lại có ba, bốn chiếc xe lạ đỗ, đêm hôm thế này mà có mấy bóng người đứng nói chuyện. Norio giảm tốc độ để lại gần vách đá. Đèn xe rọi vào những thuyền cá, bên vách đá, nhác thấy hiện lên khuôn mặt của tay cảnh sát mặc thường phục và mấy người dân hình như lo lắng nên đã chạy ra.

Norio dừng xe tắt đèn thì thấy người dân đang bu lại chẳng khác gì loài bọ bám trên đá. Norio chợt rùng mình, ông mở cửa xe rồi lao ra ngoài.

“Ơ kìa, ông Norio!”

Người lên tiếng ngay trước mặt ông là tổ trưởng tổ dân phố, ông ta chạy đến, cổ rụt lại vì lạnh. Bên kia có tiếng ai đó giải thích với tay cảnh sát: “Ông ấy là chú của Yuichi đấy,” nghe vậy, tay cảnh sát trẻ bèn lập cập chạy đến hỏi Norio: “Ồ, cảnh sát vẫn chưa đến nhà ông à?”

Norio lắc đầu: “Chưa.” Rồi bảo: “Nhận điện thoại của bà dì xong là tôi đến đây ngay.”

“Ồ, Vậy sao? Vậy thì hai bên không gặp nhau rồi.”

“Có vợ tôi ở nhà mà…”

Tay cảnh sát hét to với chiếc xe cảnh sát đỗ đằng xa: “Chú của nghi can đến đây rồi!” Chiếc xe cảnh sát mở cửa, âm thanh lẫn tạp âm của bộ đàm không dây bị lẫn với tiếng sóng ngay gần đó.

“Anh cho tôi hỏi chuyện được không? Yuichi làm việc cho nhà anh phải không?”

Định thần lại thì Norio đã bị vây quanh bởi tay điều tra viên và đám người trong làng.

“Trước mắt để tôi đi gặp dì tôi đã được không?” Norio cắt ngang bằng giọng chắc nịch.

* * *

Sáng hôm sau, Mitsuyo rút ba mươi nghìn yên tại một cửa hàng tiện ích nằm ở ven đường lớn. Cô có chút ít tiền tiết kiệm tích cóp suốt mười năm từ khi tốt nghiệp cấp III, song vì là tiết kiệm theo kỳ hạn nên trong tài khoản thông thường chỉ có một khoản đủ để chi tiêu tạm thời, rút xong ba mươi nghìn yên thì chỉ còn dư một ít.

Nhét ba mươi nghìn yên vào ví, Mitsuyo mua hai chai trà nóng và ba nắm cơm tại quầy tính tiền. Trong lúc thanh toán, cô nhìn ra ngoài thì thấy Yuichi đang nhìn chằm chằm về phía mình từ bên trong chiếc xe dừng cách đó một đoạn.

Ra khỏi cửa hàng tiện ích, Mitsuyo hai tay cầm hai chai trà nóng chạy về xe của Yuichi. Cô đưa hai chai trà cho Yuichi lúc này vừa mở của sổ xe rồi rút di động đặng liên lạc với công ty.

Người nhấc máy là cửa hàng trưởng Oshiro. Đinh ninh quản lý cửa hàng Mizutani Kazuko sẽ nhấc máy, trong một thoáng Mitsuyo hơi luống cuống song ngay lập tức, cô cố tình làm giọng điệu sầu não: “À ừm, xin lỗi em Magome đây ạ.”

Bố em đột nhiên bị ốm, em xin lỗi nhưng hôm nay cho em nghỉ được không ạ. Cô hoàn thành trôi chảy lời thoại đã chuẩn bị sẵn.

“Ồ, vậy à? Vậy thì vất vả quá nhỉ!”

Giọng nói vô cảm của cửa hàng trưởng vọng đến.

“… Không không, thực ra là, cô gái lần trước đến phỏng vấn ấy, bắt đầu từ chiều nay cô ấy sẽ đến làm, thế nên tôi đang tính chuyển Kirishima ở gian hàng thường nhật lên gian hàng đồ vest ấy mà.”

Mặc dù cô gọi điện xin nghỉ song cửa hàng trưởng lại bắt đầu nói chuyện nhân sự.

“Nhưng mà cứ để em làm lâu cũng vất vả. Mặc dù cửa hàng cũng đến kỳ giảm giá cuối năm… Thôi, trước mắt em cứ liên lạc xem tình hình thế nào nhé.”

Cửa hàng trường nói đoạn cúp máy. Cô gọi điện với tâm trạng áy náy nhưng trước thái độ quá ư vô cảm của cửa hàng trưởng, thực lòng, cô thấy như bị đem ra làm trò cười.

Chỉ đứng bên ngoài một vài phút mà đầu ngón tay của cô đã lạnh cóng bởi gió lạnh lùa vào bãi đậu xe rộng thênh thang. Cô ngồi vào ghế lái phụ và được Yuichi đưa ngay cho chai trà nóng.

“Em vừa gọi điện báo hôm nay nghỉ.” Mitsuyo cười. Yuichi chỉ nói: “Anh xin lỗi.”

Đêm qua, sau khi rời khu nhà trọ, chiếc xe đã xuyên qua đường tránh, chạy dọc theo đường cao tốc để đi về đường Takeo. Con đường bằng phẳng dần trở nên mấp mô, đi đến đoạn dẫn vào con đường giữa núi rồi mà Yuichi vẫn không mở miệng nói một câu.

“Nè, mình sẽ đi đâu?”

Chạy xe được mười lăm phút, tâm trạng cũng đã bình tĩnh hơn, Mitsuyo cất tiếng hỏi song Yuichi vẫn không trả lời.

“Xe của anh sạch thật đấy. Anh tự lau nó ư?”

Không chịu nổi sự im lặng, Mitsuyo sờ tay vào bảng điều khiển không một chút bụi. Bảng điều khiển âm ấm do máy sưởi khiến cô nhớ lại thân nhiệt của Yuichi lúc ôm cô khi nãy.

“Vì anh chẳng biết làm gì vào những ngày nghỉ…”

Câu nói của Yuichi sau gần hai mươi phút chạy xe chỉ có vậy. Mitsuyo bất giác phì cười. Ban nãy lôi cô đi xềnh xệch như thế, vậy mà giờ trả lời đến là thật thà.

“Thi thoảng em cũng được chở về bằng xe của chồng chị đồng nghiệp nhưng cái xe ấy chẳng khác gì thùng rác. Anh cứ tưởng tượng họ bảo em ’Lên xe đi, lên đi’ nhưng em thì nghĩ ’Lên thì ngồi vào đâu bây giờ?’”

Mitsuyo tự cười câu chuyện của mình. Cô nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy có gì thay đổi trên nét mặt Yuichi.

Yuichi đột nhiên dừng xe ở đoạn ngang qua một ngôi làng nhỏ, nơi sắp dẫn vào con đường giữa núi tối tăm. Chiếc xe giảm tốc độ rồi từ từ tấp vào ven đường, có tiếng bánh xe lăn trên sỏi. Ở phía trước rào chắn bị gãy một đoạn, có một con đường chưa trải nhựa rộng cỡ một chiếc xe nhỏ dần thẳng lên núi.

Yuichi vẫn mở máy và chỉ tắt mỗi đèn. Thế giới ở phía trước cửa kính biến mất tại giây phút đó. Không còn nơi nào khác để nhìn, Mitsuyo nhìn sang Yuichi. Đúng lúc ấy, Yuichi bỗng nhào sang ôm chầm lấy cô.

“Khoan, khoan đã…”

Dường như phanh tay gây vướng víu nên cô cảm nhận được cả sự nỗ lực đầy nóng vội của Yuichi khi lần tìm nơi đặt tay. Ghế ngồi bị hạ xuống, Mitsuyo bất giác khép hai chân lúc này đang chuẩn bị giang ra.

Nằm đè lên người Mitsuyo, Yuichi tiếp tục hôn mãnh liệt lên môi, xuống cằm rồi đến gáy cô. Cơ thể Mitsuyo bị vùi chặt trong ghế chẳng khác gì bị trói. Mitsuyo nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô trông thấy bầu trời đêm phía bên kia hàng cây đen kịt từ ghế ngồi bị hạ xuống. Đó là một đêm đầy sao.

Mitsuyo từ từ đẩy ngực Yuichi lúc này vẫn tiếp tục hôn mãnh liệt. Dẫu vậy Yuichi vẫn ôm chặt lấy cô nên cô khẽ đập vào ngực gã. Tay Yuichi thả lỏng ra trong chốc lát.

“Sao vậy anh?” Mitsuyo hỏi.

Khoảng cách gần đến nỗi hơi thở của cô như thể cứ thế lọt sang miệng Yuichi.

“Em không biết chuyện gì xảy ra nhưng anh cứ yên tâm. Em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi.”

Tuy không chuẩn bị trước nhưng những lời ấy cứ tuôn ra khiến chính cô cũng phải ngạc nhiên. Lời nói của cô như thể thấm vào làn da của Yuichi. Chỉ có lời nói của cô và làn da của Yuichi hiển hiện bên trong chiếc xe đỗ lọt thỏm ven con đường núi không ánh đèn.

“Nếu anh không muốn kể thì thôi. Em sẽ chờ cho đến khi anh kể.”

Mitsuyo từ từ đẩy người Yuichi ra. Ngoan ngoãn ngồi dậy, Yuichi bèn lí nhí: “Anh không biết phải làm sao bây giờ…”

“Anh định cứ thế về nhà. Nhưng nếu chia tay ở đây anh có cảm giác sẽ không được gặp lại nữa.”

“Thế nên anh đã quay lại?”

“Anh muốn được ở bên em. Nhưng lại không biết phải làm sao để được ở bên em…”

Mitsuyo dựng lại ghế, đoạn sờ tai Yuichi. Dù ở suốt trong xe ấm nhưng tai Yuichi lạnh đến ngạc nhiên.

“Đáng lẽ ra anh đã lên đường cao tốc để về nhà. Nhưng bỗng nhiên nhớ lại chuyện ngày xưa.”

“Chuyện ngày xưa?”

“Hồi nhỏ, có lần anh cùng mẹ đi gặp bố… anh nhớ chuyện khi đó. “

Để mặc Mitsuyo xoa tai mà không kháng cự, Yuichi nói đến đó rồi dừng lại. Mitsuyo biết Yuichi gặp rắc rối. Cô nóng lòng muốn biết về rắc rối đó. Nhưng cô cũng có cảm giác nếu biết được thì Yuichi cũng sẽ biến mất. Mitsuyo vừa xoa tai của Yuichi vừa nói: “Mình ở bên nhau nhé.”

Có một chiếc xe đi ngang qua. Đèn của chiếc xe đó chiếu sáng thế giới phía bên kia cửa kính tối om. Hàng rào chắn dài tít tắp sáng loáng đến chói cả mắt.

“Nè, đêm nay mình nghỉ lại đâu đó, mai trốn việc rồi lái xe đi chơi nhé?” Mitsuyo nói. “Chúng mình còn chưa đi đến ngọn hải đăng Yobuko được mà. Lần trước đã ở suốt trong khách sạn đấy thôi.”

Được xoa suốt từ nãy, tai Yuichi dần ấm trở lại.

* * *

Ngồi trên bậu cửa ngăn giữa tiệm tóc