Chương 13
Hơn 8 giờ đám Vũ Sinh mới ra về. Thanh Khiết lẫn Vũ Ngọc đều chui ngồi ghế sau,xoa bụng vì quá no.
Vũ Ngọc nhìn bụng Thanh Khiết rồi cười:
-Khiết tỉ, lần đầu thấy bụng tỉ to lên như vậy.
Quả thật,hôm nay cô ăn rất nhiều. Tâm trạng cũng tốt.
Trở lại con đường cũ, Thanh Khiết đăm chiêu khi thấy trước cổng nhà mình có một người đứng tựa tường hút thuốc. Điện thoại của cô bỗng reo lên,là Mã Tam gọi. Mã Tam báo cho cô biết anh đã gửi tài liệu cô muốn biết qua email,nhưng chỉ có thể là ảnh chụp bởi Mã Tam không được phép mang tài liệu ra cho người ngoài.
Thanh Khiết lạnh giọng:
-Anh Tam,nhà em có người theo dõi,anh biết chuyện này không?
Người bên kia im ắng vài giây rồi mới đáp rằng biết. Mã Tam muốn cô dừng việc tìm hiểu lại, Với trách nhiệm của người đồng nghiệp thân thiết của Lạc Sinh,anh không muốn cô gặp sự đe dọa nguy hiểm nào.
Hai anh em họ Vũ không hiểu sao đều yên lặng theo dõi câu chuyện điện thoại của Thanh Khiết. Hình như họ hiểu sơ sơ điều gì đó.
Vũ Sinh nhăn mặt khi nghe thấy sự khiêu khích trong giọng nói của cô khi đáp lại người trong điện thoại.
-Anh Tam,anh đừng lo,dù có nguy hiểm thì em vẫn sẽ theo đến cùng. Em phải cảm ơn bọn chúng đã xuất hiện,chứng tỏ chúng vẫn chưa tìm được cái chúng muốn. Anh trai em nhất định đã nắm được điểm quan trọng khiến anh phải đổi cả tính mạng để bảo vệ. Em sẽ chạy đua cùng chúng.
Cô ngắt điện thoại. Đôi mắt Thanh Khiết lúc bấy giờ đỏ lửa,vừa căm giận lại vừa lạnh lẽo.
Vũ Ngọc bất giác rùng mình sợ hãi.
-Khiết tỉ,tỉ đừng làm gì nguy hiểm. Có chuyện gì thì chị cứ ̉ nói ra, em và anh Sinh sẽ giúp đỡ chị.
Thanh Khiết gật đầu:
-Khi cần,chị sẽ nói.
Thanh Khiết đi tắm xong,lập tức mở laptop xem email. Tệp vừa mở ra thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Thanh Khiết đứng dậy mở cửa, Vũ Sinh cũng vừa tắm xong,bằng chứng là tóc anh vẫn còn ướt nước.
-Anh có thể vào không?
Cô gật đầu, Vũ Sinh bước vào trong phòng.Anh ngồi xuống giường,đối diện anh là chiếc bàn,màn hình máy tính hiện hình ảnh một khẩu súng ngắn.
Thanh Khiết ngồi xuống ghế xoay,tiếp tục xem ảnh hiện trường. Không quan tâm lắm Vũ Sinh mặt mày khó coi ở đằng sau.
Vũ Sinh đứng dậy,xoay chiếc ghế để mặt cô đối diện với anh,hai tay anh chống hai bên thành ghế. Khiến cho cô không cách nào trốn tránh ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn mình.Nhưng không để anh mở miệng,cô đã nói trước:
-Em sẽ chuyển khỏi đây.
Vũ Sinh hơi cắn môi,đây là biểu hiện khi anh tức giận:
-Thanh Khiết,em không tin tôi.
Thanh Khiết lắc đầu:
-Không phải. Là tôi không muốn liên lụy tới ai.
Vũ Sinh nhìn xoáy vào đôi mắt tưởng như trong veo của cô,anh không muốn phải làm đến nước này nhưng anh không muốn cô chạy khỏi đây:
-Thanh Khiết,em nghĩ năng lực của tôi kém vậy sao. Có tôi, hiệu suất của em sẽ tăng gấp đôi.
Thực tâm Thanh Khiết chưa từng nghĩ đến quyền lực của Vũ Sinh ảnh hưởng tới đâu,cho đến khi anh bắt cô phải nhìn anh và nói ra điều đó.
Điều duy nhất Vũ Sinh muốn cô hiểu là cô phải tin anh.
Vũ Sinh đứng thẳng người,đi lấy chiếc ghế tựa còn lại trong phòng để ngồi xuống cạnh cô.
Anh đã cho người tìm hiểu thân thế của Thanh Khiết,hiện tại anh nắm được cơ bản, cũng biết cô thực sự đang điều tra lại chuyện gì. Những chuyện sâu hơn,anh muốn cô tự bộc bạch.
Trong file mà Mã Tam gửi cho cô,cô muốn nghiên cứu kĩ lại một lần nữa.
Quay về vụ án.Thi thể của Lạc Sinh được phát hiện sau khi anh chết hai ngày ở công xưởng may ở rìa ngoại thành.Một viên đạn ghim vào giữa ngực,theo bên pháp y phát đạn đó chưa làm chết ngay,mà nguyên nhân tử vong là do mất máu.
Viên đạn bắn từ súng giảm thanh,khẩu súng được tìm thấy ngay bên cạnh xác nạn nhân. Dấu vân tay thu được chỉ có của Lạc Sinh, ngoài ra không tìm thấy dấu vết khác,ngay cả dấu giầy cũng chỉ có của nạn nhân. Mất đầu mối,vụ án bế tắc,sở trưởng được lệnh từ bên trên truyền xuống cần làm êm ấm vụ này,tránh gây xáo động người dân về cái chết bí ẩn của cảnh sát ưu tú. Trước thông cáo rằng Lạc Sinh tự vẫn,nhiều người vẫn quy kết rằng do Lạc Sinh bị trả thù khi điều tra về xã hội đen.
Thanh Khiết nhìn tấm ảnh chụp Lạc Sinh nằm co người trên nền đất với vũng máu,bi thương cho một đời người tốt:
-Sinh khi còn sống,luôn nói rằng sinh mệnh là thứ quý giá nhất. Dù bố có muốn anh theo kinh doanh cũng không được,anh nhất quyết đăng kí khám tuyển cảnh sát, để hiến dâng bảo vệ sinh mạng cho người khác.
Vũ Sinh lặng yên nghe cô nói, anh phát hiện rằng cô luôn chỉ gọi tên riêng "Sinh" dù là anh hay anh trai. Anh không nghĩ sâu,bởi giọng cô khi gọi không hề có chút bất lịch sự nào,lại còn khiến cho người khác cảm thấy thân thiết.
-Sinh không bao giờ phản lại lời nói của chính mình,cho nên sở cảnh sát kết luận là tự vẫn thật vô trách nhiệm dù chỉ là trên giấy tờ.
-Tại sao bố em lại không tiếp tục điều tra. Những khúc mắc hiển hiện rõ ràng kia mà.
Thanh Khiết xoay ghế,đối diện với khuôn mặt anh.
-Ông ấy là một người không thích phiền phức,dù là cái chết của con trai độc nhất kế thừa của mình. Hoặc chính ông biết,cũng có khi chính ông nhúng tay vào.
Vũ Sinh cạn lời, không thể chấp nhận được kiểu ăn nói này,nhưng trên thực tế khách quan thì nó thực sự chứa đựng mâu thuẫn.
-Em nghi ngờ cả bố đẻ tham dự vào cái chết của anh trai mình sao?Như thế là điều vô lý.
Thanh Khiết cười lạnh lẽo:
-Nếu không như thế thì khó mà giải thích được tư tưởng của ông ấy. Em không để bất cứ manh mối gì lọt ra ngoài mà chúng dựa trên yếu tố tình cảm.