← Quay lại trang sách

Chương 14

Tiểu Khiết, ở nhà ngoan nhé, khi đến kiỳ nghỉ anh sẽ về "

"Tiểu Khiết, nhất định phải nghe lời dì,đừng chống đối bố"

" Tiểu Khiết của anh càng lớn càng xinh,có phải có rất nhiều người theo đuổi em không?"

" Tiểu Khiết,đừng xấu hổ,nói anh nghe xem nào?"

..

Âm thanh trong giấc mơ đầy tiếng nói của Lạc Sinh,Thanh Khiết lại tỉnh giấc. Căn phòng tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng chiếc đồng hồ trên bàn tích tắc. Hiện tại là 1 giờ sáng, Thanh Khiết chậm chạp xuống giường, vừa đi vừa nghĩ lại những kí ức cũ cùng Lạc Sinh.

Thanh Khiết nhớ đến ngày đầu cô có kinh nguyệt,cô sợ hãi đến phát khóc vì nghĩ mình bị bệnh nặng sắp chết. Cô khóc đến mức khiến Lạc Sinh hoảng hốt,đến khi hiểu rõ sự việc, anh phải quay đi vì đỏ mặt. Nhưng sau đó Lạc Sinh thấy mình đã vô tâm,anh quên mất rằng khi tiểu Khiết lớn lên,nhất định sẽ phải trải qua chuyện này. Mẹ trước khi đi đã giao cho anh chăm sóc cô,ngoài anh ra,cô không có bạn nên những chuyện này không ai giải thích cho cô,để cô phải chịu khổ sở trong thời gian dài.

Lạc Sinh đích thân đi mua đồ con gái cho cô, để cô giúp việc hướng dẫn cô cách dùng. Khi anh chuẩn bị nhập trường, anh thực sự lo lắng cho Thanh Khiết,từ bé đi học,cô không chấp nhận kết bạn với bất kì ai,chỉ đi học và đợi anh tan học qua đón về. Anh không chỉ sống cho anh, mà còn phải sống cho cả cuộc đời của tiểu Khiết.

Sau mỗi kì nghỉ trở về, Lạc Sinh luôn cảm thấy tiểu Khiết đỏ hỏn năm nào càng ngày càng phổng phao. Nhưng vẫn chỉ gần gũi với mỗi anh, khiến anh vừa cảm thấy hạnh phúc,lại vừa lo lắng,giá cuộc sống của tiểu Khiết cứ như bạn bè cùng trang lứa thì có lẽ sẽ tốt hơn.

Thanh Khiết vẫn như thói quen cũ, đi dạo một vòng quanh vườn, hít thở không khí lắng bụi ẩm hơi sương rồi nằm dài trên cỏ ướt. Hôm nay trời không sao, mây từng mảng xám lớn trôi trên bầu trời rất nhanh. Thanh Khiết nằm chưa bao lâu thì nghe thấy tiếng chân tiến lại gần, là Vũ Sinh. Anh đang ngủ thì bỗng dưng tỉnh lại, có lẽ do thói quen mới này được hình thành khi anh thường quan sát Thanh Khiết vào giữa đêm.Thanh Khiết không tỏ vẻ ngạc nhiên, thậm chí cô còn lười ngồi dậy, vì không khí dễ chịu nên mắt cô lại thiu thiu ngủ. Vũ Sinh chẳng nhiều lời, dùng hai tay bế xốc cô lên,giọng nói nghiêm khắc:

-Sức đề kháng của em không tốt, cứ ngủ ngoài trời thế này sẽ hại cho phổi.

Nhiệt độ cơ thể của Vũ Sinh khá ấm, lại có mùi hương thoang thoảng dịu dịu khiến cô nằm trong vòng tay anh bỗng nhiên lười cả phản kháng, hơn nữa tay cô lại quàng vào như muốn ôm cả phần ngực rắn chắc của anh. Hành động ấy khiến Vũ Sinh thoáng bất ngờ, nhưng anh vẫn giữ nhịp bước để đem cô lên tầng 2.

Cẩn thận đặt cô xuống giường, nhưng Thanh Khiết vẫn bấu vào áo phần ngực anh, khiến cho anh không thể đứng thẳng lên. Chiếc áo ngủ bị cô nắm vô tình tuột ra một chút, anh cảm thán trong đầu về tình cảnh này. quả thật, Thanh Khiết không muốn buông anh ra, cảm giác thân thuộc như Lạc Sinh vậy, rất muốn được anh ôm ngủ.

Cô mở mắt, nhận ra tình trạng trái khoáy của cả hai người, bàn tay cô nắm áo ngực anh khiến áo tuột lộ ra phần vai cớ bắp, khuôn mặt hai người rất gần nhau vì anh hiện tại chưa thể đứng thẳng lên. Anh cũng nhìn vẻ ngoái ngủ của cô, nét mặt anh vừa buồn cười vừa khổ sở. Thanh Khiết hơi cắn cắn môi, động tác ấy khiến anh có chút mất kiểm soát, cuối cùng cô cũng thốt ra được một câu oái oăm:

-Sinh, muốn được ôm ngủ.

Có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của Vũ Sinh cứng đơ tức khắc vì câu nói ấy, anh nhìn cô, đôi mắt cô dường như đã tỉnh ngủ, trong veo nhìn anh. Vũ Sinh bối rối, anh không dám tiếp tục nhìn đôi mắt không gợn sóng ấy nếu không anh sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Anh nắm lấy bàn tay cô đang ở trên ngực anh, rồi nhanh chóng cúi xuống hôn lên trán cô rồi thì thầm:

-Hôm nay không được, em nhắm mắt ngủ đi.

Để bàn tay cô vào trong chăn, anh giúp cô chỉnh lại nhiệt độ trong phòng rồi ra ngoài.

Khi đã nằm trên giường mình rồi tim anh vẫn còn lạc nhịp, đập thật nhanh quá, anh cảm thấy ở bên Thanh Khiết thật nguy hiểm. Vừa rồi sau khi nghe anh nói vậy, Thanh Khiết rất ngoan ngoãn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nếu như cô nhất quyết tiếp tục ước muốn ấy thì anh có lẽ đã không chống cự lại được rồi.

HẾT