← Quay lại trang sách

Chương 1: VỤ ÁN Ghi chép của Nonoguchi Osamu

Vụ án xảy ra vào thứ Ba, ngày 16 tháng Tư.

Hôm ấy, tôi rời khỏi nhà vào lúc 3 rưỡi chiều để đến nhà Hidaka Kunihiko. Nhà Hidaka cách chỗ tôi một ga tàu điện. Tuy từ ga phải đi xe buýt một chút, nhưng tính cả thời gian đi bộ cũng chỉ cần hai mươi phút là đến nơi.

Bình thường, tôi cũng hay đến nhà Hidaka dù không có chuyện gì quan trọng, nhưng hôm ấy thì có chuyện đặc biệt. Chính xác hơn, nếu bỏ lỡ ngày này, tôi sẽ không được gặp cậu ấy một thời gian dài.

Nhà Hidaka nằm trong khu dân cư được quy hoạch ngay ngắn. Khu này toàn nhà ở cao cấp. Thỉnh thoảng còn thấy những ngôi nhà có thể gọi là biệt thự sang chảnh. Khu vực này lúc trước vốn là rừng cây, nên có nhiều nhà cứ để nguyên cây cối coi như cây trồng trong vườn. Phía sau những bức tường là mấy cây họ sồi mọc um tùm, đổ bóng xuống mặt đường.

Đường đi cũng không nhỏ hẹp gì, nhưng toàn bộ khu vực này là đường một chiều. Tính an toàn cũng là một tiêu chuẩn đánh giá chăng.

Khi nghe Hidaka mua nhà ở khu này mấy năm trước, tôi đã nghĩ bụng quả nhiên là vậy. Bởi những thiếu niên lớn lên ở khu vực này đều từng mơ ước được sống ở đây.

Nhà của Hidaka chưa đến mức biệt thự xa hoa, nhưng chắc chắn là quá rộng cho hai vợ chồng. Mái nhà kiểu Irimoya[1] truyền thống của Nhật, nhưng lại có cửa sổ lồi, cửa ra vào hình vòm, cửa sổ tầng hai trang trí những chậu hoa theo thiết kế phương Tây. Có lẽ đây là kết quả của việc dung hòa đồng đều ý kiến của hai vợ chồng. Không, nếu nghĩ đến bức tường gạch trần, thì chắc ý kiến của người vợ được thông qua nhiều hơn. Lúc trước, cô ấy từng thổ lộ muốn thử sống trong một ngôi nhà như lâu đài châu Âu.

Đính chính, không phải vợ. Là vợ trước.

Đi dọc theo bức tường gạch đó, đến trước cánh cổng cũng đắp những viên gạch nằm ngang, tôi bấm chuông gọi.

Nhưng chờ mãi cũng không có tiếng trả lời. Nhìn lại, không thấy chiếc SAAB của Hidaka ở bãi đỗ xe. Tôi nghĩ cậu ấy đã ra ngoài.

Đang tìm cách giết thời gian, tôi nhớ ra cây hoa anh đào. Trong vườn nhà Hidaka có trồng một cây hoa anh đào cánh kép, lần tôi đến mới đây, hoa đã nở được ba phần. Từ hôm đó cũng đã gần mười ngày trôi qua, không biết nó thế nào rồi.

Tuy là nhà người ta nhưng tôi ỷ mình là bạn thân, nên tự ý bước vào. Lối đi vào cửa rẽ nhánh giữa chừng, dẫn đến phía Nam căn nhà. Tôi đi theo đó và vòng ra vườn.

Hoa anh đào đã rụng kha khá nhưng vẫn còn lại số cánh hoa đủ để thưởng lãm. Có điều, đây không phải lúc để tôi ngắm hoa vãn cảnh. Có một người phụ nữ lạ mặt ở đó.

Cô ta cúi gập người, dường như đang nhìn mặt đất. Trang phục đơn giản, quần jeans, áo len, trên tay cầm thứ gì như miếng vải trắng.

“Này, cô ơi…” Tôi lên tiếng. Người phụ nữ có vẻ giật mình, nhìn về phía này rồi đứng phắt dậy.

“À, xin lỗi.” Người phụ nữ nói. “Là vì cái này bị gió thổi, bay vào vườn. Hình như chủ nhà đi vắng, tôi cũng thấy thật ngại, nhưng…” Nói rồi cô ta cho tôi xem món đồ cầm trên tay. Một chiếc mũ trắng.

Trông cô ta khoảng hơn ba mươi lăm tuổi. Mắt, mũi, miệng đều nhỏ, một gương mặt đơn điệu. Sắc mặt không tốt lắm.

Tôi hơi nghi ngờ, vừa có một cơn gió mạnh đến mức thổi bay cả mũ sao?

“Trông cô nhìn chằm chằm mặt đất…”

“Vâng, à, do bãi cỏ đẹp quá nên tôi cứ nghĩ bụng không biết người ta đã chăm sóc ra sao.”

“Ừm, tôi không rõ lắm. Đây là nhà người bạn thân của tôi nên…”

Cô ta gật đầu. Có vẻ cô ta biết tôi không phải chủ nhân ngôi nhà.

“Xin lỗi anh.” Cô ta cúi đầu rồi băng ngang qua tôi, đi về phía cánh cổng.

Khoảng năm phút sau thì phải, tôi nghe tiếng động cơ ô tô ở phía bãi đỗ xe. Có lẽ Hidaka đã về.

Tôi quay lại chỗ cửa ra vào. Đúng lúc chiếc SAAB màu xanh thẫm đang lùi vào bãi. Hidaka ngồi ở ghế tài xế nhận ra tôi, khẽ gật đầu. Cả Rie ngồi ghế bên cạnh cũng mỉm cười cúi chào.

“Xin lỗi cậu. Tôi định ra ngoài mua sắm chút đỉnh mà kẹt xe quá. Chịu thua.” Vừa bước xuống xe, cậu ấy giơ tay trước mặt tỏ ý xin lỗi. “Chờ lâu không?”

“Cũng không lâu lắm. Tôi tranh thủ ngắm cây anh đào.”

“Rụng rồi mà?”

“Chút chút. Nhưng cây hoa đẹp đấy chứ?”

“Lúc nở thì đẹp thật, nhưng sau đó mệt lắm. Cửa sổ phòng làm việc gần đó nên thỉnh thoảng mấy con sâu bướm cứ bò vào.”

“À à. Nhưng thời gian tới cậu cũng đâu còn làm việc ở đây nữa.”

“Ừm, cứ nghĩ thoát được khỏi địa ngục sâu bướm đó là tôi lại thở phào. Mà thôi, vào đi. Ấm chén uống cà phê thì tôi còn để ở ngoài.”

Đi qua cửa lớn hình vòm, chúng tôi bước vào nhà.

Bên trong gần như đã dọn dẹp sạch. Cả tranh treo tường cũng không còn.

“Đóng đồ xong rồi à?” Tôi hỏi Hidaka.

“Trừ phòng làm việc, còn thì hầu như đã xong. Thật ra là dịch vụ chuyển nhà làm hết ấy mà.”

“Đêm nay cậu ngủ ở đâu?”

“Tạm thời đã đặt khách sạn. Khách sạn Crown. Nhưng không chừng tôi sẽ ngủ ở đây.”

Tôi và Hidaka vào phòng làm việc của cậu ấy. Phòng kiểu Tây rộng chừng 16 mét vuông. Căn phòng trống trải, chỉ có máy tính, bàn làm việc và một kệ sách nhỏ. Những thứ còn lại chắc đã đóng thùng.

“Tức là vẫn còn bản thảo đến mai phải viết cho xong à?”

Hidaka nhăn nhó, gật đầu trước câu hỏi của tôi.

“Vẫn còn một hồi truyện đăng dài kì. Trong đêm nay phải gửi fax cho họ, nên chưa cắt điện thoại được.”

“Nguyệt san nhà Some à?”

“Ờ.”

“Còn phải viết mấy trang nữa?”

“Ba mươi trang. Chắc cũng xong thôi.”

Có hai chiếc ghế nên chúng tôi ngồi cách nhau một góc bàn làm việc. Một lúc sau, Rie mang cà phê vào.

“Khí hậu ở Vancouver thế nào nhỉ? Chắc lạnh hơn ở đây?” Tôi hỏi hai người.

“Vĩ độ khác nhau quá mà. Lạnh hơn đây là cái chắc.”

“Nhưng được cái mùa hè mát mẻ. Chứ cứ ở suốt trong phòng máy lạnh cũng hại sức khỏe lắm.”

“Ngồi trong phòng mát mà công việc thuận lợi thì tốt thôi. Nhưng chắc hơi khó.” Hidaka cười nói.

“Anh Nonoguchi nhớ sang chơi nhé. Chúng tôi luôn sẵn sàng dẫn anh đi chơi.”

“Cảm ơn. Nhất định tôi sẽ sang.”

“Anh ngồi chơi thong thả.” Rie nói rồi rời khỏi phòng.

Hidaka cầm cốc cà phê đứng dậy, ngắm khu vườn từ cửa sổ.

“Thật may là được nhìn cây anh đào này nở rộ.” Cậu ấy nói.

“Từ năm sau, khi nó nở thật đẹp, tôi sẽ chụp hình gửi sang cho cậu. Ờ mà, bên đó có hoa anh đào không nhỉ?”

“Chịu. Hình như gần căn nhà tôi sẽ ở không có.” Hidaka nói rồi nhấp chút cà phê.

“Mà này, lúc nãy ngoài vườn có người phụ nữ kì quái lắm.” Tôi hơi do dự, nhưng nghĩ cậu ấy biết thì tốt hơn nên quyết định nói.

“Người phụ nữ kì quái?” Hidaka nhíu mày.

Tôi kể cho cậu ấy chuyện người phụ nữ lúc nãy. Thế là nét mặt ban đầu có vẻ hồ nghi của cậu ấy dần giãn ra.

“Có phải người phụ nữ có khuôn mặt như Kokeshi[2] không?”

“Ờ, đúng vậy. Cậu nói tôi mới thấy đúng là giống.” Phép so sánh quá chính xác khiến tôi bật cười.

“Gọi là Niimi thì phải. Cô ta sống gần đây. Trông trẻ vậy chứ có lẽ cũng hơn bốn mươi rồi. Cô ta có đứa con trai học cấp hai. Một thằng nhóc khờ khạo. Ông chồng hiếm khi ở nhà. Rie đoán chắc là đi làm xa nhà.”

“Biết rõ nhỉ. Thân lắm à?”

“Với cô ta á? Không dám đâu.” Cậu ấy mở cửa sổ, để cửa lưới. Làn gió dịu nhẹ bay vào, mang theo mùi lá cây thoang thoảng. “Ngược lại thì có.” Cậu ấy tiếp tục. “Có vẻ cô ta căm thù tôi.”

“Căm thù? Xem ra cũng không êm thắm nhỉ. Nguyên nhân là gì?”

“Con mèo.”

“Mèo á? Con mèo sao?”

“Hình như con mèo cô ta nuôi mới chết dạo gần đây. Nghe đâu ngã bên vệ đường. Bác sĩ thú y xem thì chẩn đoán là bị trúng độc.”

“Chuyện đó liên quan gì đến cậu?”

“Cô ta nghi ngờ tôi làm viên bánh trôi có độc bẫy con mèo ăn phải.”

“Cậu á? Sao cô ta lại nghĩ vậy?”

“Hài hước lắm.” Hidaka lấy tờ nguyệt san trên kệ sách duy nhất còn lại, mở ra ở khoảng giữa, đặt trước mặt tôi. “Cô ta bảo đã đọc cái này rồi.”

Đó là một bài tản văn dài độ nửa trang, có nhan đề Giới hạn của chịu đựng. Bên cạnh bài viết có hình chân dung Hidaka. Tôi đọc lướt qua. Nội dung nói về những phiền toái do mèo nhà được nuôi thả gây ra. Buổi sáng, trong vườn thể nào cũng có phân mèo, xe ở ngoài bãi đỗ thì trên mui đầy dấu chân mèo, lá của chậu hoa cảnh bị cắn xé. Tuy biết thủ phạm là con mèo lông trắng điểm nâu nhưng không cách nào đối phó. Đã xếp cả dãy chai nhựa nhưng chẳng ăn thua, mỗi ngày đều bị thử thách giới hạn chịu đựng. Nội dung đại khái là vậy.

“Con mèo chết có lông trắng điểm nâu à?”

“Thì vậy.”

“Ra là thế.” Tôi cười cay đắng, gật đầu. “Vậy có bị nghi ngờ cũng không lạ.”

“Tuần trước thì phải, cô ta đến đây với vẻ mặt thật kinh khủng. Không đến mức nói thẳng là tôi bỏ độc, nhưng những lời cô ta nói cũng gần như vậy. Rie tức giận nói nhà tôi không làm thế rồi đuổi cô ta đi, nhưng vẫn luẩn quẩn ở vườn thì chắc là còn nghi ngờ. Có lẽ cô ta đang tìm xem có rớt miếng bánh độc nào không đó mà.”

“Cố chấp quá nhỉ?”

“Kiểu phụ nữ đó là vậy.”

“Cô ta không biết cậu sắp qua Canada sống một thời gian à?”

“Rie có nói với cô ta rồi. Là tuần sau chúng tôi sẽ sang Vancouver sống một thời gian, cho nên con mèo nhà cô có phiền toái ít nhiều gì thì chúng tôi cũng chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa thôi. Trông vậy chứ cô ấy cũng mạnh mẽ đấy.” Hidaka cười thích thú.

“Nhưng Rie nói có lý mà. Chẳng việc gì các cậu phải vội vàng giết con mèo cả.”

Không hiểu sao Hidaka lại không đồng ý ngay với câu nói này của tôi. Cậu ấy vẫn cười nhăn nhở nhìn ra ngoài cửa sổ, uống cạn cốc cà phê rồi buông một câu, “Tôi làm đấy.”

“Hả?” Không hiểu ý cậu ấy là gì, tôi hỏi lại. “Cậu nói gì?”

Hidaka đặt cốc cà phê xuống bàn, lấy thuốc lá và bật lửa ra.

“Là tôi giết đấy. Tôi đã đặt sẵn viên bánh độc trong vườn. Không ngờ mọi việc lại suôn sẻ vậy.”

Nghe những lời này, tôi vẫn chỉ nghĩ cậu ấy nói đùa. Thế nhưng nụ cười kia, lại không phải kiểu cười đùa.

“Viên bánh độc gì đó cậu làm thế nào?”

“Chẳng thế nào cả. Trộn thuốc trừ sâu với thức ăn cho mèo, rồi vứt lăn lóc ngoài vườn thôi. Mấy con mèo mất dạy thì cái gì mà chẳng ăn.”

Hidaka ngậm điếu thuốc, mồi lửa rồi khoan khoái nhả khói. Khói thuốc tan biến trong làn gió thổi qua tấm cửa lưới.

“Sao cậu lại làm vậy?” Tôi hỏi, cảm thấy không thoải mái cho lắm.

“Tôi đã kể với cậu là chưa tìm ra người thuê nhà này rồi nhỉ?” Cậu ấy nói với nét mặt nghiêm túc hơn.

“Ừ.”

Vợ chồng Hidaka định cho thuê căn nhà này trong khoảng thời gian họ ở Canada.

“Công ty bất động sản sẽ tiếp tục tìm giúp, nhưng mới đây họ nói với tôi một việc cũng đáng lưu tâm một chút.”

“Chuyện gì?”

“Họ nói xếp mấy chai nhựa trước nhà như vậy sẽ tạo ấn tượng không tốt. Vì nó khiến người ta cảm giác nơi này có nạn mèo quấy rối. Đúng là thế thì chẳng ai muốn thuê cả nhỉ.”

“Vậy thì dọn mấy thứ đó đi là được mà?”

“Làm vậy đâu giải quyết được bản chất của vấn đề? Lúc người muốn thuê nhà đến xem, phân mèo đầy vườn thì sao? Bọn tôi ở đây thì còn dọn dẹp được, nhưng từ mai chẳng còn ai nữa. Tha hồ ngửi mùi hương ngào ngạt.”

“Vì vậy mà cậu giết à?”

“Trách nhiệm nằm ở chủ nuôi đấy chứ. Nhưng cái bà nội trợ tên Niimi đó có vẻ chẳng hiểu được điều ấy.” Hidaka dụi điếu thuốc vào gạt tàn.

“Rie có biết chuyện đó không?”

Nghe tôi hỏi, Hidaka nhếch mép cười, lắc đầu.

“Sao mà biết được. Phụ nữ có mấy người không thích mèo chứ? Nói sự thật rồi cô ấy sẽ coi tôi như ác quỷ.”

Chẳng biết trả lời thế nào, tôi im lặng. Đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Hidaka nhấc máy.

“A lô. À à, chào anh. Tôi cũng đang nghĩ đến lúc có điện thoại gọi tới rồi. Vâng, đúng như kế hoạch. Ha ha, anh đi guốc trong bụng tôi rồi. Tôi chuẩn bị bắt tay vào việc đây. Đúng vậy. Tôi định trong đêm nay xong. Vâng, xong rồi tôi sẽ gửi. À, chuyện đó thì, cái điện thoại này chỉ dùng được đến trưa mai thôi, nên tôi sẽ gọi cho anh. Vâng, từ khách sạn. Vậy cứ thế nhé.”

Cúp máy rồi, cậu ấy khẽ thở hắt một chút.

“Biên tập viên à?” Tôi hỏi.

“Yamabe nhà Some. Tôi vẫn thường xuyên trễ bản thảo, nhưng lần này xem chừng họ sốt ruột ra mặt. Gì thì gì, giờ mà họ để sổng tôi là ngày mốt tôi đâu còn ở Nhật nữa.”

“Vậy tôi kiếu đây, không làm phiền cậu.” Tôi rời ghế, đứng dậy.

Đúng lúc đấy, có tiếng chuông cửa. Cứ tưởng nhân viên tiếp thị hay gì đó nhưng hình như không phải. Tôi nghe tiếng Rie đi dọc hành lang, sau đó là tiếng gõ cửa.

“Gì vậy?” Hidaka hỏi.

Cửa mở, Rie thò đầu vào với vẻ mặt u uất.

“Fujio đến…” Rie thì thào.

Mặt Hidaka tối sầm như bầu trời trước cơn dông.

“Fujio… Là Fujio Miyako à?”

“Ừm. Cô ấy bảo có chuyện nhất định phải nói trong hôm nay.”

“Bực thật.” Hidaka bặm môi. “Chắc đánh hơi được chúng ta đi Canada đây.”

“Hay em nói mình bận để cô ấy về?”

“Ừm…” Cậu ấy suy nghĩ một chút rồi nói. “Thôi, để anh gặp. Giải quyết dứt điểm ở đây cũng khỏe cho mình. Em dẫn cô ấy vào phòng này giúp anh.”

“Cũng được, nhưng mà…” Rie ngần ngại nhìn về phía tôi.

“À, tôi cũng định về đây.” Tôi nói.

“Xin lỗi anh.” Cô ấy nói rồi khuất sau cánh cửa.

“Thật phiền.” Hidaka thở dài.

“Fujio… Có bà con gì với Fujio Masaya à?”

“Em gái.” Cậu ấy gãi cái đầu với mớ tóc hơi dài. “Phải mà đòi tiền thì còn đơn giản, đằng này đòi thu hồi và viết lại thì sao mà đáp ứng được.”

Nghe tiếng chân đến gần, Hidaka không nói nữa. Tiếng Rie vang lên, “Hành lang tối quá, xin lỗi cô.” Rồi có tiếng gõ cửa. “Vâng.” Hidaka đáp.

“Chị Fujio đến này.” Cánh cửa mở ra, Rie xuất hiện.

Đằng sau Rie là một cô gái tóc dài, tuổi chừng trên hai mươi lăm. Cô mặc bộ vét như nữ sinh đại học khi đi chào hỏi các công ty. Là một người đến không báo trước, có thể thấy cô ấy đã rất cố gắng giữ vẻ ngoài chỉn chu.

“Thôi, tôi về đây.” Tôi nói với Hidaka. Suýt nữa tôi đã nói lời hẹn ngày mốt sẽ đi tiễn nếu được nhưng kịp dừng lại. Tôi nghĩ không được khiến Fujio Miyako kích động ít nhiều.

Hidaka im lặng, gật đầu.

Rie tiễn tôi ra khỏi nhà Hidaka.

“Lu bu quá, thật xin lỗi anh.” Cô ấy chắp hai tay lại, nhắm một mắt, nói với vẻ xin lỗi. Do dáng người thon thả, nhỏ nhắn nên khi làm vậy, cảm giác cô ấy cứ như một thiếu nữ. Không thể nghĩ rằng đó là người phụ nữ đã ngoài ba mươi.

“Ngày mốt tôi sẽ đi tiễn.”

“Anh đang bận mà?”

“Không sao cả. Vậy nhé.”

“Tạm biệt anh.” Cô ấy nói và tiễn tôi đến tận chỗ rẽ tiếp theo.

Tôi về nhà, làm việc một chút thì chuông cửa reo. Nơi tôi sống khác hẳn với nhà Hidaka, là một căn hộ nhỏ trong chung cư năm tầng, gồm một phòng làm việc kiêm phòng ngủ rộng khoảng 10 mét vuông và một phòng LDK xấp xỉ 13 mét vuông. Và tôi cũng không có người bạn đời như Rie. Chuông cửa kêu thì phải tự mình ra mở thôi.

Tôi nhìn qua lỗ nhòm trên cửa xem khách đến là ai rồi mở khóa. Là cậu Oshima của nhà xuất bản Doji.

“Cậu lúc nào cũng đúng giờ nhỉ.” Tôi nói.

“Ưu điểm của tôi chỉ có vậy thôi mà. Đây là chút quà.” Cậu ta đưa ra một gói vuông ghi tên một tiệm bánh truyền thống nổi tiếng. Cậu ta biết rõ tôi là dân hảo ngọt thứ thiệt.

“Xin lỗi để cậu phải nhọc công đến tận đây.”

“Không sao ạ, đằng nào cũng tiện đường về mà.”

Tôi đưa Oshima vào phòng khách chật hẹp rồi rót trà. Sau đó tôi vào phòng làm việc, lấy xấp bản thảo đang để trên bàn.

“Đây. Tôi cũng không biết có ổn không…”

“Tôi xin phép đọc ạ.”

Cậu ấy đặt cốc trà xuống, với lấy tập bản thảo rồi bắt đầu đọc ngay. Tôi mở báo ra. Tuy là việc thường ngày, nhưng chẳng lấy gì làm dễ chịu khi có người đọc bản thảo của mình ngay trước mặt.

Khi Oshima đọc được khoảng một nửa thì điện thoại không dây đặt trên bàn ăn reo lên. Tôi xin phép rồi đứng dậy.

“Alô, tôi Nonoguchi đây.”

“A lô, tôi đây.” Là giọng của Hidaka. Cậu ấy có vẻ hơi chán nản.

“Ừ, có chuyện gì à?”

Tôi hỏi vậy vì vẫn băn khoăn chuyện Fujio Miyako, nhưng cậu ấy không trả lời câu hỏi đó mà yên lặng một chút rồi hỏi tôi, “Bây giờ cậu bận à?”

“Cũng không hẳn, đang có khách thôi.”

“Vậy à? Khoảng mấy giờ xong?”

Tôi nhìn đồng hồ treo tường. Lúc đó hơn 6 giờ một chút.

“Chắc chút nữa. Mà có chuyện gì?”

“Ừm. Nói qua điện thoại hơi khó. Tôi có chuyện muốn trao đổi với cậu. Đến chỗ tôi được không?”

“Không thành vấn đề, mà…” Tôi định hỏi có phải vụ Fujio Miyako không, nhưng lại đổi ý. Tôi quên là Oshima đang ở bên cạnh.

“8 giờ được không?” Cậu ấy hỏi.

“Được.”

“Vậy tôi chờ cậu.” Nói rồi cậu ấy cúp máy.

Tôi vừa đặt điện thoại xuống thì Oshima cũng có vẻ muốn đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa.

“Nếu anh có việc thì tôi xin phép…”

“Không, không sao, không sao.” Tôi đưa tay ra hiệu cậu ấy cứ ngồi đấy. “Chỉ là hẹn gặp người ta lúc 8 giờ thôi. Vẫn còn nhiều thời gian, cậu cứ thong thả đọc.”

“Vậy ạ? Vậy thì…” Oshima lại tiếp tục đọc bản thảo.

Tôi cũng đọc báo tiếp nhưng trong đầu cứ thắc mắc suốt không biết Hidaka có việc gì. Có lẽ là chuyện về Fujio Miyako. Tôi không nghĩ ra gì khác ngoài việc ấy.

Hidaka có một tác phẩm tên là Vùng cấm săn bắt. Một tiểu thuyết viết về cuộc đời một họa sĩ tranh khắc gỗ. Tuy gắn mác hư cấu, nhưng thật ra tác phẩm này có nguyên mẫu ngoài đời. Đó là người đàn ông tên Fujio Masaya.

Fujio Masaya học cùng trường cấp hai với tôi và Hidaka. Có lẽ từ mối quan hệ đó mà Hidaka nghĩ đến chuyện viết tiểu thuyết về cậu ta. Nhưng, cuốn tiểu thuyết này có vài vấn đề. Tác phẩm miêu tả nguyên vẹn cả những sự việc không mấy tốt đẹp cho thanh danh của Fujio Masaya. Đặc biệt, những sự việc bất thường thời đi học, Hidaka viết gần như đúng với sự thật. Nếu chỉ đọc những đoạn đó và thay đổi tên nhân vật, thì với tôi chẳng hạn, đây không còn là tiểu thuyết. Chưa kể những phần như Fujio Masaya bị gái làng chơi đâm chết này nọ cũng hoàn toàn đúng với vụ án ngoài đời.

Cuốn sách này đã trở thành sách bán chạy nhất. Những người biết Fujio Masaya dễ dàng đoán được nguyên mẫu của tiểu thuyết là ai. Cuối cùng, chuyện cũng đến tai gia đình Fujio.

Người cha đã qua đời. Lên tiếng phản đối là bà mẹ và cô em gái. Lý lẽ của họ thế này, “Nguyên mẫu của tiểu thuyết rõ ràng là Fujio Masaya. Nhưng chúng tôi nhớ rằng không hề cho phép ai viết ra cuốn tiểu thuyết như vậy. Ngoài ra, vì cuốn tiểu thuyết này mà đời tư của Fujio Masaya bị tiết lộ, danh dự bị tổn hại một cách phi lý. Chúng tôi yêu cầu thu hồi và viết lại toàn bộ tác phẩm này.”

Như Hidaka đã nói, họ không đòi hỏi bồi thường bằng tiền bạc. Họ chỉ đơn thuần muốn viết lại, hay muốn thương lượng điều gì thì đến giờ phút này vẫn chưa rõ.

Nghe giọng điệu qua điện thoại lúc nãy, có lẽ việc thương lượng với Fujio Miyako không ổn thỏa lắm. Nhưng cậu ấy gọi tôi để làm gì? Phải chăng câu chuyện đã tệ hơn nhiều? Tôi thì có thể giúp gì được đây.

Trong lúc tôi suy nghĩ những chuyện đó, dường như Oshima đang ngồi ở đối diện đã đọc xong bản thảo. Tôi cũng rời mắt khỏi tờ báo.

“Được quá chứ.” Cậu ta nói. “Ấm áp, lại có cảm giác hoài niệm. Tôi thấy tốt đấy.”

“Vậy à? Cậu nói vậy tôi yên tâm hẳn.” Tôi thở phào, nhấp ngụm trà. Oshima là người trẻ tốt bụng, nhưng không nói những lời khách sáo.

Nếu như mọi lần thì chúng tôi sẽ bàn về hướng đi sau này, nhưng tôi lại có hẹn với Hidaka. Tôi xem đồng hồ. Đã 6 giờ rưỡi.

“Thời gian của anh thế nào ạ?” Oshima giữ ý hỏi.

“Ừm, không sao. Nhưng thế này, gần nhà có tiệm ăn, hay chúng ta ra đó dùng cơm rồi bàn việc tiếp được không? Nếu được vậy thì đỡ cho tôi lắm.”

“Được chứ. Đằng nào tôi cũng phải ăn cơm tối.” Oshima vừa nói vừa cất bản thảo vào cặp. Sang năm cậu ta sẽ 30 tuổi, nhưng vẫn còn độc thân.

Chúng tôi vừa ăn món gratin vừa bàn việc tại nhà hàng cách nhà tôi hai, ba phút đi bộ. Nói là bàn việc chứ hầu như toàn chuyện phiếm. Trong lúc trò chuyện, tôi có nói người mình hẹn gặp là nhà văn Hidaka Kunihiko. Oshima có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Anh quen anh ấy à?”

“Ừ. Chúng tôi học chung cấp một, cấp hai. Nhà mẹ đẻ cũng gần nhau. Từ đây đi bộ cũng được đấy. Chỉ là nhà ai cũng bị đập bỏ, xây chung cư cả rồi.”

“Vậy là bạn nối khố nhỉ?”

“Ừm, đúng vậy. Nên vẫn còn thân thiết đến giờ.”

“Ồ!” Mắt cậu ta ánh lên vẻ ghen tị pha lẫn ngưỡng mộ. “Tôi không biết chuyện đó.”

“Tôi được viết bài bên chỗ cậu cũng là nhờ cậu ấy giới thiệu.”

“Ồ, vậy sao?”

“Hình như ban đầu tổng biên tập chỗ cậu đặt Hidaka viết bài. Nhưng cậu ấy từ chối vì không viết được văn học thiếu nhi, thay vào đó giới thiệu tôi. Nói cách khác, với tôi cậu ấy còn là chỗ ơn huệ nữa.” Tôi vừa dùng nĩa ghim miếng nui đưa lên miệng vừa nói.

“Hừm, có cả chuyện đó nữa sao? Đúng là tôi cũng tò mò về văn học thiếu nhi của anh Hidaka.” Rồi Oshima hỏi tôi. “Anh Nonoguchi không định viết tiểu thuyết dành cho người lớn sao?”

“Loại nào tôi cũng muốn viết hết. Chủ yếu là cơ hội thôi.” Đây là lời thật lòng tôi.

Hai chúng tôi rời tiệm ăn lúc 7 giờ rưỡi, đi bộ đến nhà ga. Oshima lên chuyến tàu điện chiều ngược lại nên tôi chào cậu ấy ở sân ga. Ngay sau đó, tàu điện bên tôi cũng tới.

Tôi đến nhà Hidaka đúng 8 giờ. Tôi đứng trước cổng, thấy là lạ. Vì khu nhà tối om. Đèn ngoài cổng cũng tắt.

Dù vậy, tôi vẫn thử nhấn chuông gọi nội bộ. Tuy cũng đã dự đoán được phần nào, nhưng không hề có tiếng đáp lại.

Lúc này tôi nghĩ hay mình nhầm rồi. Hidaka nói 8 giờ đến chỗ cậu ấy, nhưng có lẽ không phải là 8 giờ ở nhà riêng.

Tôi quay lại con đường lúc nãy một đoạn. Ở đó có một công viên nhỏ, bên cạnh có một bốt điện thoại công cộng. Tôi vừa rút ví vừa bước vào.

Sau khi hỏi số điện thoại khách sạn Crown qua tổng đài, tôi gọi đến khách sạn. Khi tôi nói muốn gặp người tên Hidaka đang nghỉ ở đó thì họ nối máy ngay.

“A lô, tôi Hidaka đây ạ.” Tiếng của Rie.

“Nonoguchi đây.” Tôi nói. “Hidaka có ở đó không?”

“Không ạ, chồng em chưa đến đây. Em nghĩ anh ấy vẫn còn ở nhà. Vì còn việc phải làm mà.”

“Chẳng là như vậy…”

Tôi nói với cô ấy về việc đèn nhà họ tắt, dường như trong nhà không có người. “Lạ nhỉ?” Ở đầu dây bên kia, cô ấy như đang nghiêng đầu thắc mắc.

“Anh ấy bảo sớm thì cũng nửa đêm mới đến đây mà.”

“Vậy chắc cậu ấy đi ra ngoài một chút rồi.”

“Chắc chắn không có chuyện đó đâu.” Rie im lặng một chút như đang suy nghĩ rồi nói, “Thôi được rồi, bây giờ em sẽ đến đó. Khoảng bốn mươi phút là đến nơi, à mà bây giờ anh Nonoguchi đang ở đâu?”

Sau khi chỉ chỗ mình đang đứng, tôi nói sẽ giết thời gian ở quán nước gần đó rồi cúp máy.

Rời khỏi bốt điện thoại, tôi thử qua nhà Hidaka lần nữa trước khi đến quán nước. Không có gì thay đổi, đèn vẫn tắt. Trong bãi đỗ xe, chiếc SAAB vẫn còn đó khiến tôi có chút bận tâm.

Quán nước tôi đến là tiệm cà phê Hidaka thường tới để thay đổi tâm trạng. Tôi cũng từng đến đó vài lần. Người chủ tiệm còn nhớ tôi, “Hôm nay anh không đi với anh Hidaka à?” Tôi trả lời, “Tôi có hẹn gặp cậu ấy, nhưng không có ai ở nhà.”

Tôi trò chuyện với người chủ tiệm về bóng chày này nọ hơn ba mươi phút. Tôi trả tiền, rời tiệm rồi rảo bước về phía nhà Hidaka.

Lúc tôi đến trước cổng cũng đúng lúc Rie vừa từ taxi bước xuống. Tôi gọi, cô ấy cười đáp lại. Nhưng khi nhìn về phía căn nhà, cô ấy sầm mặt có vẻ lo lắng.

“Đúng là tối thui.” Cô ấy nói.

“Có vẻ cậu ấy chưa về?”

“Nhưng chắc chắn anh ấy không định đi đâu cả, sao lại…”

Cô ấy vừa lấy chìa khóa trong túi xách ra, vừa đi về phía cửa ra vào. Tôi cũng đi theo sau.

Cửa ra vào vẫn khóa. Rie mở khóa bước vào rồi bật hết đèn đóm lên. Không khí trong nhà thật lạnh lẽo. Không một bóng người.

Rie bước trên hành lang, đi đến phòng làm việc của Hidaka, đặt tay lên nắm cửa. Cửa phòng đang khóa.

“Khi ra ngoài, cậu ấy luôn khóa cửa à?” Tôi hỏi.

Cô ấy vừa lấy chìa khóa vừa nghiêng đầu. “Gần đây hầu như không khóa…”

Cô ấy mở khóa, cứ thế đẩy cửa bước vào. Phòng làm việc cũng không bật đèn. Nhưng không tối đen như mực. Máy tính còn bật, màn hình vẫn sáng.

Rie mò mẫm tìm công tắc trên tường rồi bật đèn.

Hidaka đang nằm giữa phòng, chân hướng về phía chúng tôi.

Vài giây trống trải trôi qua, Rie không nói lời nào chạy đến đó. Nhưng giữa chừng cô ấy dừng lại, hai tay bụm miệng, toàn thân cứng đờ. Trong khoảng thời gian đó, cô ấy không nói được tiếng nào.

Tôi cũng sợ hãi tiến lại gần. Hidaka nằm sấp, đầu quay qua một bên, má trái hướng lên trên. Đôi mắt mở hé. Đôi mắt của người chết.

“Cậu ấy chết rồi.” Tôi nói.

Rie từ từ khuỵu xuống. Lúc đầu gối vừa chạm sàn nhà, cô ấy bắt đầu nức nở từ tận đáy lòng.

Trong lúc điều tra viên của sở cảnh sát Tokyo xem xét hiện trường, tôi và Rie chờ ở phòng khách. Nói vậy nhưng không có cả sofa lẫn bàn ghế. Để Rie ngồi trên thùng các-tông xếp đầy tạp chí, tôi đi quanh như một con gấu, thỉnh thoảng từ hành lang ló mặt nhìn ra, quan sát tình hình. Rie khóc suốt. Đồng hồ đeo tay của tôi chỉ 10 rưỡi.

Có tiếng gõ cửa, chỉ huy Sakoda bước vào. Đó là một người đàn ông độ tuổi trên dưới năm mươi, tác phong chững chạc. Đây cũng chính là người đã dặn chúng tôi tạm thời chờ trong phòng này. Có vẻ ông ấy nắm quyền lãnh đạo cuộc điều tra.

“Tôi muốn hỏi chút chuyện được không?” Chỉ huy hỏi tôi sau khi liếc qua Rie.

“Tôi thì không sao, nhưng…”

“Tôi cũng không sao.” Rie vừa nói vừa lấy khăn tay chấm mắt. Giọng nói sũng nước mắt nhưng ngữ điệu rất dứt khoát. Tôi nhớ lại trưa nay, Hidaka đã nói cô ấy có điểm mạnh mẽ.

“Vậy, chỉ một chút thôi.”

Chỉ huy Sakoda cứ đứng như vậy hỏi chúng tôi quá trình cho đến lúc phát hiện tử thi. Do diễn biến câu chuyện, tôi đành phải kể cả vụ Fujio Miyako.

“Anh Hidaka gọi điện thoại cho anh lúc mấy giờ?”

“Tôi nghĩ là hơn 6 giờ.”

“Lúc đó, anh Hidaka có nói gì về người phụ nữ tên Fujio đấy không?”

“Không, cậu ấy chỉ bảo có chuyện muốn nói.”

“Vậy cũng có thể là vì vấn đề khác?”

“Vâng.”

“Anh có suy đoán gì về chuyện đó không?”

“Không.”

Chỉ huy gật đầu, quay sang phía Rie.

“Người tên Fujio ra về lúc mấy giờ?”

“Tôi nghĩ là hơn 5 giờ.”

“Sau đó cô có nói chuyện với chồng không?”

“Có nói chuyện một chút.”

“Tình trạng anh ấy thế nào?”

“Cuộc nói chuyện với cô Fujio không suôn sẻ nên anh ấy có vẻ phiền lòng. Nhưng anh ấy bảo tôi không cần lo lắng.”

“Sau đó cô rời khỏi nhà đến khách sạn, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Xem nào, hai người dự định đêm nay và đêm mai ngủ tại khách sạn Crown, ngày mốt đi Canada nhỉ? Nhưng chồng cô chưa xong việc nên ở lại căn nhà này…” Sau khi vừa xem lại những nội dung tự ghi chép vừa lẩm bẩm, ông ấy ngẩng mặt lên. “Những ai biết việc này?”

“Tôi và…” Rie nhìn về phía tôi.

“Đương nhiên tôi cũng biết. Ngoài ra chắc còn cả người của nhà xuất bản Some.” Tôi giải thích bản thảo Hidaka dự định hoàn thành đêm nay là phần sẽ giao cho nhà xuất bản Some. “Nhưng xác định thủ phạm dựa trên căn cứ đấy thì…”

“Vâng, tôi biết. Tôi chỉ hỏi để tham khảo thôi.” Chỉ huy Sakoda khẽ mỉm cười.

Sau đó, ông ấy chủ yếu hỏi Rie dạo này có trông thấy nhân vật nào khả nghi quanh nhà không. Cô ấy bảo là không nhớ. Tôi nhớ lại chuyện người phụ nữ ban trưa. Tôi đã rất phân vân có nên nói hay không, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng. Vì tôi nghĩ kể cả con mèo có bị giết thì cũng thật quá ngớ ngẩn khi đi giết người trả thù vì việc đấy.

Sau khi kết thúc phần thẩm vấn, chỉ huy bảo sẽ cho cấp dưới đưa tôi về nhà. Tôi muốn ở cạnh Rie nhưng viên chỉ huy bảo họ đã liên lạc về nhà mẹ đẻ cô ấy nên chắc họ cũng sắp đến đón rồi.

Cú sốc khi phát hiện cái xác của Hidaka dần dần lắng xuống, kéo theo đó là sự mệt mỏi dồn dập xâm chiếm cơ thể tôi. Cứ nghĩ bây giờ phải đi tàu điện về nhà thì thật tình chỉ muốn rũ cả người. Tôi quyết định nghe theo lời viên chỉ huy.

Rời khỏi phòng, tôi thấy vẫn còn nhiều điều tra viên đi quanh hành lang. Cửa phòng làm việc vẫn mở nhưng không thấy gì bên trong. Chắc thi thể đã được khiêng đi.

Một viên cảnh sát trẻ mặc đồng phục đến gọi tôi. Cậu ta dẫn tôi ra chiếc xe cảnh sát đang đỗ trước cổng. Tôi nhớ ra những chuyện chẳng liên quan gì, như là kể từ khi bị bắt vì chạy quá tốc độ, giờ tôi mới lại đi xe cảnh sát.

Bên cạnh chiếc xe có một người đàn ông đứng chờ. Anh ta trông cao ráo. Vì ánh sáng nên tôi không thấy rõ mặt. Người đàn ông đó nói.

“Lâu rồi không gặp, thầy Nonoguchi.”

“Hả?” Tôi dừng chân, cố nhìn gương mặt anh ta.

Người đàn ông tiến lại gần, gương mặt hiện ra từ trong bóng tối. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, khoảng cách giữa mắt và chân mày khá hẹp. Trước hết tôi nghĩ mình biết gương mặt này, sau đó bắt đầu lục lọi kí ức.

“A à, cậu là…”

“Thầy nhớ tôi không?”

“Tôi nhớ. Là…” Tôi xác nhận trong đầu rồi nói, “Cậu Kaga… phải không?”

“Vâng, Kaga đây ạ.” Cậu ta lễ phép cúi đầu chào. “Dạo ấy đã được thầy giúp đỡ nhiều.”

“Ồ không, tôi mới phải nói vậy.” Tôi cũng cúi đầu rồi nhìn cậu ta lần nữa. Cũng mười năm rồi, không, chắc phải lâu hơn. Gương mặt rắn rỏi dường như sắc sảo hơn hẳn khi xưa. “Tôi có nghe tin cậu chuyển nghề làm cảnh sát nhưng không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.”

“Tôi cũng ngạc nhiên lắm. Ban đầu cứ tưởng nhầm người, hỏi lại họ rồi mới dám chắc.”

“Vì họ của tôi hiếm nhỉ. Mà…” Tôi lắc đầu. “Thật ngẫu nhiên quá.”

“Chúng ta lên xe rồi nói chuyện. Tôi tiễn thầy. Tuy xe cảnh sát thì không hay ho gì.” Nói vậy rồi cậu ta mở cửa sau cho tôi. Cùng lúc, viên cảnh sát mặc đồng phục ban nãy cũng ngồi vào ghế tài xế.

Thầy Kaga là người vừa tốt nghiệp đã vào dạy môn xã hội tại trường cấp hai tôi từng giảng dạy. Cũng như những giáo viên trẻ mới vào nghề, cậu ta tràn đầy nhiệt huyết. Cậu ta còn là một chuyên gia kiếm đạo, tinh thần đó lại càng được khắc họa rõ nét hơn qua cái dáng cậu ta huấn luyện đội kiếm đạo của trường.

Một người như vậy lại rời bỏ nghề giáo chỉ sau hai năm, do vướng vào vài sự cố. Theo lý giải của tôi thì bản thân cậu ta chẳng phải chịu trách nhiệm về việc đó.

Nhưng có thể nói thế này. Mỗi người đều có cái gọi là hợp, hay không hợp. Nếu hỏi nghề giáo có hợp với cậu ta hay không, thì tôi chỉ đành nghiêng đầu không chắc. Đương nhiên, việc này cũng liên quan sâu sắc đến thời thế lúc bấy giờ.

“Thầy Nonoguchi giờ dạy ở đâu thế?” Chiếc xe chạy chưa được bao lâu, thầy Kaga cất tiếng hỏi. À không, giờ gọi là thầy thì thật không đúng. Phải gọi là cảnh sát hình sự Kaga.

Tôi lắc đầu.

“Mới đây tôi còn dạy ở trường trung học cơ sở số 3 ở quê nhà, nhưng tháng Ba này vừa nghỉ việc rồi.”

Cảnh sát Kaga có vẻ bất ngờ.

“Thế à? Vậy bây giờ?”

“Ừm. Nói ra hơi ngượng nhưng tôi viết truyện cho thiếu nhi.”

“À, ra vậy.” Cậu ta gật gù. “Vì vậy mà quen biết với anh Hidaka Kunihiko à?”

“À không, chuyện đấy thì hơi khác một chút.”

Tôi kể lại việc mình và Hidaka quen biết nhau từ nhỏ ra sao, nhờ cậu ấy mà tôi có được công việc hiện nay thế nào. Cảnh sát Kaga vừa nghe vừa gật gù ra vẻ hiểu vấn đề. Tôi hơi thắc mắc, chẳng lẽ cậu ta không nghe gì từ chỉ huy Sakoda sao? Vì lúc nãy tôi đã nói những chuyện này cho ông ấy nghe.

“Vậy là trước đây thầy vừa đi dạy vừa viết truyện?”

“Đúng thế. Nói vậy chứ tôi chỉ viết một năm hai lần, mỗi lần viết truyện ngắn chừng ba mươi trang thôi. Nhưng tôi thực sự muốn trở thành nhà văn nên mới quyết tâm nghỉ dạy ở trường.”

“Thế ạ? Thầy quyết tâm nhỉ.” Cảnh sát Kaga nói có vẻ cảm phục. Có thể cậu ta so sánh với kinh nghiệm của bản thân. Đương nhiên, ở mức độ nào đó hẳn cậu ta cũng hiểu chuyển việc ở độ tuổi chưa đến hai mươi lăm với ở độ tuổi sắp bốn mươi có sự khác biệt to lớn.

“Người tên Hidaka Kunihiko viết loại tiểu thuyết thế nào vậy?”

Tôi nhìn mặt cậu ta. “Cậu Kaga không biết Hidaka Kunihiko sao?”

“Xin lỗi, tôi từng nghe tên nhưng chưa từng đọc tác phẩm của anh ấy. Đặc biệt dạo này tôi đã xa rời việc đọc sách.”

“Cậu bận nhỉ.”

“Không, là tôi lười thôi. Tôi định mỗi tháng đọc hai, ba cuốn nhưng…” Cậu ta đưa tay lên đầu. “Tối thiểu cần phải đọc hai, ba cuốn sách mỗi tháng.” Đây là câu nói cửa miệng của tôi thời còn làm giáo viên môn Quốc ngữ. Tôi không rõ có phải Kaga nhớ điều đó mà nói vậy không.

Tôi giải thích sơ về Hidaka cho cậu ta. Nào là đã mười năm kể từ khi ra mắt tác phẩm đầu tay, nào giành được một số giải thưởng văn học, nay đã trở thành một trong số ít những tác giả ăn khách, rồi thì các tác phẩm đa dạng từ văn học thuần túy đến giải trí.

“Có tác phẩm nào tôi đọc được không?” Cảnh sát Kaga hỏi. “Ví dụ tiểu thuyết trinh thám chẳng hạn.”

“Tuy ít nhưng có đấy.” Tôi trả lời.

“Thầy có thể cho tôi tên truyện để tham khảo không?”

“Được thôi.”

Tôi giới thiệu cho cậu ta truyện Dạ quang trùng. Tôi đọc đã lâu nên không nhớ kĩ chi tiết, nhưng chắc chắn là truyện về giết người.

“Tại sao anh Hidaka lại định chuyển sang Canada sống vậy?”

“Hình như có nhiều lý do, nhưng tôi nghĩ cậu ấy hơi mệt mỏi rồi. Cậu ấy đã nói muốn sống thong thả ở nước ngoài từ mấy năm trước rồi. Nghe đâu Rie rất thích Vancouver.”

“Rie là người vợ? Trông cô ấy còn trẻ quá.”

“Họ mới kết hôn tháng trước. Cậu ấy tái hôn.”

“Vậy ư? Anh ấy li hôn với người vợ trước à?”

“Không, cô ấy mất vì tai nạn giao thông. Đâu cũng năm năm rồi.”

Trong lúc nói chuyện, nghĩ đến việc nhân vật chính của câu chuyện là Hidaka Kunihiko đã không còn trên cõi đời này khiến tôi nghẹn ngào. Rốt cuộc cậu ấy muốn trao đổi chuyện gì với tôi? Nếu tôi sớm kết thúc buổi nói chuyện chẳng lấy gì làm quan trọng để đến gặp cậu ấy từ sớm, biết đâu có thể ngăn chặn được cái chết của cậu ấy rồi. Dẫu biết có nghĩ vậy cũng chẳng thay đổi được gì nhưng tôi không thể ngừng hối hận.

“Về việc người tên Fujio phản đối do bị lấy làm nguyên mẫu tiểu thuyết…” Kaga nói, “Ngoài chuyện đó, anh Hidaka còn bị vướng vào rắc rối nào khác không? Liên quan đến tiểu thuyết hay đời sống riêng tư đều được.”

“Chà, tôi không nghĩ ra gì cả.”

Trong khi trả lời tôi đã nhận ra. Thì ra đây là thẩm vấn điều tra. Nghĩ vậy, việc viên cảnh sát ngồi trước cầm lái vẫn im lặng nãy giờ cũng khiến tôi thấy sờ sợ.

“Nhân tiện,” cảnh sát Kaga mở sổ tay. “Thầy biết cái tên Nishizaki Namiko không?”

“Hả?”

“Cả những cái tên như Osano Tetsuji, Nakane Hajime nữa.”

“A, đó là…” Tôi hiểu ra, gật đầu. “Tên các nhân vật trong Cánh cửa băng giá nhỉ. Tiểu thuyết đang đăng dài kì trên nguyệt san của Hidaka.” Vừa nói tôi vừa nghĩ truyện dài đó sẽ ra sao đây.

“Hình như ngay trước khi chết, anh Hidaka đang viết truyện đấy.”

“Nhắc mới nhớ, máy tính vẫn còn bật nhỉ.”

“Trên màn hình đang hiện tiểu thuyết đó.”

“Ra vậy.” Tôi sực nhớ một chuyện nên hỏi cảnh sát Kaga. “Tiểu thuyết viết được bao nhiêu rồi nhỉ?”

“Bao nhiêu tức là…?”

“Ý là khoảng mấy trang rồi đó.”

Tôi nói cho cậu ta biết trong đêm nay, Hidaka phải viết ba mươi trang.

“Khổ giấy trên máy tính khác giấy bản thảo nên tôi không biết chính xác, nhưng ít nhất thì không phải là một, hai trang.”

“Ta có thể suy đoán thời gian hung thủ ra tay dựa vào số trang mà? Vì lúc tôi rời khỏi nhà Hidaka, cậu ấy vẫn chưa bắt tay vào việc.”

“Việc đó chúng tôi cũng có nghĩ đến. Có điều bản thảo đâu phải là thứ được viết theo một tốc độ nhất định đúng không?”

“Biết là vậy, nhưng tôi nghĩ tốc độ nhanh nhất cũng có giới hạn.”

“Anh Hidaka thì khoảng bao nhiêu trang?”

“Chà, để xem. Lúc trước, có lần cậu ấy nói một tiếng viết được khoảng bốn trang.”

“Vậy có nhanh cũng khoảng sáu trang?”

“Chắc vậy.”

Trước lời nói của tôi, cảnh sát Kaga im lặng một chút. Có vẻ đang tính toán gì đó trong đầu.

“Có gì mâu thuẫn à?” Tôi hỏi.

“Chà, vẫn chưa biết được.” Cảnh sát Kaga lắc đầu. “Chúng tôi cũng chưa xác nhận tiểu thuyết trong máy tính có phải là phần sẽ đăng lần này không.”

“À, ra vậy. Nghĩa là có thể chỉ là mở lại những phần đã đăng từ trước đến nay lên màn hình máy tính.”

“Ngày mai chúng tôi sẽ hỏi nhà xuất bản vấn đề đó.”

Tôi nhanh chóng suy nghĩ. Theo lời Rie, Fujio Miyako ra về lúc 5 giờ. Sau đó, Hidaka gọi đến chỗ tôi là hơn 6 giờ. Nếu trong khoảng thời gian đó cậu ấy vẫn viết thì cũng được năm, sáu trang. Vấn đề là ngoài số đó ra có bao nhiêu trang.

“Ừm, có thể đây là bí mật điều tra, nhưng…” Tôi hỏi cảnh sát Kaga. “Có cái gọi là ước tính thời gian tử vong đúng không? Phía cảnh sát cho là mấy giờ?”

“Chuyện đó đúng là bí mật điều tra.” Cảnh sát Kaga cười đau khổ. “Mà thôi cũng được. Cụ thể còn phải chờ kết quả giải phẫu, nhưng chúng tôi cho rằng trong khoảng từ 5 đến 7 giờ. Có lẽ không chênh lệch nhiều lắm đâu.”

“Tôi nhận điện thoại vào khoảng hơn 6 giờ, nên…”

“Vâng, nếu vậy thì là 6 đến 7 giờ.”

Chuyện gì thế này.

Tức là Hidaka bị giết ngay sau khi kết thúc cuộc gọi với tôi.

“Hidaka bị giết bằng cách nào vậy chứ?”

Nghe tôi lẩm bẩm như vậy, cảnh sát Kaga toát lên vẻ kì lạ. Có lẽ cậu ta nghĩ người đầu tiên phát hiện xác chết mà lại hỏi vậy thì thật lạ lùng. Nhưng tôi thực sự không nhớ cậu ấy chết như thế nào. Nói thẳng ra thì, tôi đã sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng.

Khi tôi thú nhận như vậy, cậu ta cũng có vẻ đồng ý.

“Điều này cũng phải chờ kết quả giải phẫu, nhưng tóm gọn lại là bị siết chết.”

“Bị siết chết tức là bị siết cổ à… Bằng dây hay gì đó?”

“Có sợi dây điện thoại quấn quanh cổ.”

“Sao lại…”

“Còn có một vết thương bên ngoài. Hình như bị đánh sau đầu. Chúng tôi cho rằng hung khí là đồ chặn giấy bằng đồng lăn lóc ở hiện trường.”

“Vậy là hung thủ đánh từ sau làm cậu ấy bất tỉnh rồi siết cổ?”

“Hiện tại chúng tôi cho là vậy.” Sau khi nói vậy, cảnh sát Kaga hạ giọng. “Tôi nghĩ những việc đấy rồi sẽ được công bố, nhưng cho đến lúc đó thầy vui lòng đừng nói ra ngoài.”

“À, chuyện đó thì đương nhiên.”

Cuối cùng, xe cảnh sát cũng đến trước chung cư nhà tôi.

“Cảm ơn các anh đã chở tôi về nhà, thật đỡ quá.” Tôi cảm ơn họ.

“Chúng tôi cũng phải cảm ơn thầy đã giúp tham khảo được nhiều điều.”

“Vậy chào các anh.”

“A, chờ chút.” Tôi đang định xuống xe thì cảnh sát Kaga gọi lại. “Thầy có thể cho tôi biết tên tạp chí đăng truyện không?”

Vì vậy tôi nói tên tờ nguyệt san của nhà xuất bản Some. Nhưng cậu ta lắc đầu, “Tạp chí đăng truyện của thầy Nonoguchi ấy.”

Tôi cười giấu ngượng, cộc lốc nói tên tạp chí. Cảnh sát Kaga viết lại vào sổ tay.

Tôi quay về phòng mình rồi, nhưng cứ ngồi thừ trên ghế sofa một lúc lâu. Tôi thử nhớ lại sự kiện cả ngày hôm nay, không thể tưởng nổi chuyện đó thực sự đã xảy ra. Một ngày như vậy hẳn không dễ mà có lại trong một đời người. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy ngủ thì thật tiếc, dù đây là một ngày bi kịch. À không, dù có muốn ngủ thì đêm nay tôi cũng khó lòng mà ngủ được.

Thế là tôi nảy ra một ý tưởng. Phải ghi lại trải nghiệm này. Tôi sẽ tự tay viết lại bi kịch người bạn thân bị sát hại.

Ghi chép này bắt đầu từ ý tưởng như vậy đó. Bây giờ tôi dự định tiếp tục viết cho đến khi sự thật được sáng tỏ.

Cái chết của Hidaka nhanh chóng được đăng lên báo buổi sáng. Tối qua tôi không xem tivi, nhưng với tình hình này có lẽ tin tức đã được phát sóng rộng rãi. Gần đây có cả những chương trình tin tức sau 11 giờ.

Trên báo, tiêu đề đơn giản được đăng trên trang nhất, còn chi tiết của vụ án được đăng trên trang xã hội. Bài báo đăng bức hình lớn chụp nhà Hidaka, bên cạnh đó còn có hình cận mặt của cậu ấy, có lẽ được chụp để dùng trong tạp chí.

Nội dung bài báo hầu như truyền đạt sự thật một cách trung thực. Thế nhưng, phần phát hiện tử thi được viết là, “Sau khi nghe người quen báo đèn trong nhà bị tắt, người vợ tên Rie đã quay lại nhà riêng, thấy ông Hidaka nằm ngã tại phòng làm việc ở tầng một.” Điều này có thể gây ngộ nhận cho độc giả rằng người đầu tiên phát hiện án mạng chỉ có mình Rie. Không dòng nào đề cập đến tên tôi.

Theo bài báo, cảnh sát dự định điều tra hung thủ theo hai hướng, người lạ hoặc người quen. Vì cửa còn khóa nên có lẽ hung thủ đã vào nhà từ cửa sổ phòng làm việc.

Khi tôi xếp tờ báo lại, đứng dậy định chuẩn bị bữa sáng thì có tiếng chuông cửa. Tôi xem đồng hồ, mới hơn 8 giờ. Tôi không hẹn ai vào cái giờ sớm như vậy. Tôi nhấc máy chuông nội bộ vốn hiếm khi sử dụng.

“Vâng.”

“A, nhà văn Nonoguchi phải không ạ?” Một giọng nữ với tiếng thở dốc.

“Đúng là tôi.”

“Xin lỗi đã làm phiền nhà văn vào sáng sớm. Chúng tôi là người của đài XX, rất mong có thể phỏng vấn nhà văn về vụ án đêm qua.”

Thật ngạc nhiên. Tên tôi không hề xuất hiện trên báo nhưng người của đài truyền hình đã đánh hơi biết tôi là người phát hiện.

“À, ừm…” Tôi nghĩ cách đối phó. Không thể bạ gì cũng nói được. “Ý cô là sao?”

“Về vụ án ông Hidaka Kunihiko bị giết tại nhà riêng đêm qua. Chúng tôi được biết nhà văn Nonoguchi đây đã phát hiện tử thi cùng với vợ ông Hidaka là bà Rie. Chuyện đó có thật không, thưa nhà văn?”

Có lẽ là nữ phóng viên bên chương trình tin tức, nhưng bình thản gọi tôi là nhà văn nên tôi có chút cụt hứng.

Nhưng tóm lại, bị hỏi thế này thì không thể nói dối được.

“Vâng, đúng vậy.” Tôi trả lời.

Sự kích động của đoàn người vượt qua cả cánh cửa truyền đến đây.

“Nhà văn đến nhà riêng của ông Hidaka vì việc gì vậy ạ?”

“Xin lỗi, tôi đã nói hết với cảnh sát những gì cần thiết.”

“Nghe nói nhà văn thấy căn nhà có vẻ kì lạ nên đã liên lạc với bà Rie, vậy cụ thể có điểm nào kì lạ ạ?”

“Cô hãy hỏi phía cảnh sát.” Tôi cúp máy.

Tôi từng nghe nói, nhưng giờ mới thấy phóng viên truyền hình quả thật vô lễ. Họ không hiểu được là mới hôm qua đến nay, tôi làm sao có tâm trạng nói chuyện trước mặt người khác chứ?

Tôi quyết định hôm nay không đi ra ngoài. Tuy có chút bận tâm chuyện nhà Hidaka nhưng đằng nào cũng không thể đến gần hiện trường.

Vậy mà, khi tôi đang hâm nóng sữa bằng lò vi sóng thì lại có tiếng chuông cửa.

“Tôi là người của đài truyền hình, có thể hỏi chuyện ông một chút được không ạ?” Lần này là một giọng nam. “Dân chúng trên cả nước đang rất muốn biết những thông tin chi tiết, thưa ông.”

Nếu không có bi kịch là cái chết của Hidaka, đây quả là lời thoại to tát đến độ khiến người khác phải bất giác cười chịu thua.

“Tôi chỉ là người phát hiện thôi.”

“Nhưng ông rất thân với ông Hidaka đúng không?”

“Đúng là vậy, nhưng tôi không có chuyện gì để nói chi tiết về vụ án cả.”

“Nhưng chỉ một chút thôi.” Người đàn ông không chịu bỏ cuộc.

Tôi thở dài. Nếu họ cứ quanh quẩn trước nhà tôi mãi sẽ làm phiền hàng xóm. Trước mắt, đó là chuyện tôi quan tâm nhất.

Tôi gác máy chuông nội bộ, ra cửa. Cửa vừa mở thì rừng micro nhất loạt chĩa về phía tôi.

Rốt cuộc, cả buổi sáng đi tong bởi những cuộc phỏng vấn, thậm chí tôi cũng không kịp dùng bữa sáng một cách thỏa mãn. Quá trưa, vừa ăn mì ăn liền vừa xem tivi thì thấy mặt mình phóng to trên màn hình, tôi chợt mắc nghẹn. Phần thu hình sáng nay đã nhanh chóng được lên sóng.

“Hai người quen nhau từ thời tiểu học, vậy ông Nonoguchi thấy ông Hidaka là người như thế nào?” Một nữ phóng viên đặt câu hỏi bằng chất giọng the thé.

Tôi trong màn hình chìm vào suy nghĩ trước câu hỏi đó. Bản thân tôi đã không nhận ra rằng thời gian mình suy nghĩ lâu bất ngờ, hình ảnh như đang quay chậm. Có lẽ họ không kịp biên tập. Xem trên tivi như vậy mới thấy rõ các phóng viên xung quanh tỏ vẻ sốt ruột ra mặt.

“Tôi nghĩ cậu ấy là một người đàn ông có cá tính mạnh mẽ.” Cuối cùng, tôi trong màn hình cũng lên tiếng. “Có khi thấy đó là một người vô cùng tử tế, nhưng cũng có điểm tàn nhẫn khiến ta phải ngạc nhiên. Mà thật ra có lẽ hầu hết con người ai cũng vậy.”

“Ông có thể kể ví dụ về điểm tàn nhẫn đó không ạ?”

“Ví dụ…” Nói vậy rồi tôi lập tức nghiêng đầu. “À, tôi không thể nhớ ra ngay được, với lại những chuyện như vậy, tôi không muốn nói ở đây vào lúc này.”

Lúc đấy trong đầu tôi hiện lên việc Hidaka giết con mèo, nhưng đó không phải chuyện có thể cho lên sóng truyền hình công cộng.

“Ông có gì muốn nói với thủ phạm giết ông Hidaka không?” Sau khi đặt vài câu hỏi tầm thường, nữ phóng viên hỏi một câu quyết định.

“Không có gì.” Đó là câu trả lời của tôi. Nhóm phóng viên có vẻ thất vọng.

Sau đó, người dẫn chương trình bắt đầu giải thích về hoạt động sáng tác lâu nay của Hidaka. “Là một nhà văn sáng tác về nhiều đề tài khác nhau, chắc hẳn bản thân tác giả phải có nhiều mối quan hệ phức tạp, và điều đó đã dẫn đến vụ án lần này chăng?” Họ muốn lái câu chuyện sang hướng như thế.

Rồi họ đề cập đến vấn đề rắc rối gần đây mà Hidaka dính phải, đó là việc người nhà của người đàn ông là hình mẫu trong tiểu thuyết Vùng cấm săn bắt đã lên tiếng phản đối Hidaka. Dù vậy, có vẻ họ không biết rằng hôm qua, người nhà của người đàn ông ấy, Fujio Miyako, đã đến tận nhà Hidaka.

Không chỉ người dẫn chương trình mà cả nghệ sĩ tham gia với tư cách khách mời cũng bắt đầu nói về cái chết của Hidaka một cách tùy tiện. Tôi thấy khó chịu sao đó và tắt tivi. Để có thông tin của những vụ án lớn thì tốt nhất là xem NHK, nhưng đáng tiếc, cái chết của Hidaka không to tát đến mức đài truyền hình công phải làm chương trình đặc biệt.

Điện thoại reo. Lần thứ mấy trong ngày hôm nay rồi nhỉ? Cứ lo biết đâu là điện thoại liên quan đến công việc nên tôi vẫn bắt máy tất cả các cuộc gọi đến, nhưng cho tới giờ đều là của giới truyền thông.

“A lô, Nonoguchi nghe.” Tôi nói hơi chút cộc lốc.

“A lô, Hidaka đây ạ.”

Là giọng nói rõ ràng, dứt khoát của Rie.

“A, chào cô.” Nhất thời, tôi không nghĩ ra nên nói gì trong trường hợp này. “Từ hôm đó cô thế nào?” Câu hỏi tuy mơ hồ nhưng không còn cách nào hay hơn.

“Hôm qua em ở nhà mẹ. Biết là phải liên lạc đến nhiều nơi nhưng thực sự chẳng có chút tinh thần nào cả.”

“Tôi hiểu mà. Bây g