← Quay lại trang sách

Chương 2: NGHI NGỜ Ghi chép của Kaga Kyoichiro

Một điều tôi quan tâm trong vụ án lần này là việc kẻ thủ ác đã dùng đồ chặn giấy làm hung khí. Không cần nói cũng biết, đồ chặn giấy đó là một món đồ trong phòng của Hidaka Kunihiko. Tức lúc đầu khi đến nhà Hidaka, thủ phạm không định giết Hidaka Kunihiko. Vì có thể cho rằng nếu có ý định sát hại ngay từ đầu, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn phương tiện gây án. Tuy cũng có cách nghĩ rằng hung thủ đã chuẩn bị nhưng vì phát sinh vấn đề gì đó nên đành thay đổi phương thức sát hại. Tuy nhiên, việc chọn cách đánh bằng đồ chặn giấy sau khi thay đổi cho thấy, quá thiếu kế hoạch. Hiển nhiên, suy đoán đây là hành vi phạm tội mang tính bộc phát nhất thời thì hợp lý hơn.

Nhưng đến đây, tôi lại băn khoăn về cánh cửa nhà Hidaka. Theo lời khai của những người phát hiện đầu tiên thì cửa ra vào và cửa phòng làm việc của Hidaka Kunihiko đều khóa.

Về điểm này, Hidaka Rie đã khai như sau.

“Khi rời khỏi nhà lúc 5 giờ hơn, tôi đã khóa cửa ra vào. Vì tôi lo khi chồng tôi ở lì trong phòng làm việc, giả sử có ai vào nhà cũng chẳng hay biết gì. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ lại thực sự có chuyện như vậy xảy ra.”

Theo kết quả lấy dấu vân tay, trên nắm cửa chỉ có của vợ chồng Hidaka. Không có dấu vết găng tay hay vết tích lau xóa gì cả. Tức có thể cho rằng cửa vẫn khóa nguyên kể từ lúc Hidaka Rie rời nhà.

Vậy khả năng cao là thủ phạm khóa phòng làm việc từ bên trong. Vì khác với trường hợp cửa ra vào, ở đây rõ ràng có vết tích của việc xóa dấu vân tay.

Từ những việc trên, quả nhiên chỉ có thể cho rằng thủ phạm đột nhập từ cửa sổ. Nhưng nếu vậy, lại nảy sinh mâu thuẫn với nội dung lúc nãy. Liệu một thủ phạm vốn không có ý định sát hại có xâm nhập từ cửa sổ không? Khả năng hắn định trộm thứ gì đó lại càng thấp. Dù là người hôm đó lần đầu đến nhà Hidaka cũng thấy ngay trong nhà chẳng còn lại gì để trộm cả.

Thật ra, có một giả thiết giải quyết mâu thuẫn này. Đó là thủ phạm đã đến nhà Hidaka hai lần vào hôm ấy. Lần đầu đến từ cửa ra vào để đạt mục đích chính. Người đó, sau khi tạm rời khỏi nhà Hidaka (chính xác là sau khi giả vờ rời khỏi) thì tiến hành cuộc viếng thăm lần thứ hai. Lúc này đã âm thầm quyết định trong lòng và xâm nhập từ cửa sổ. Quyết định đó, không cần nói cũng biết, là ý định giết người. Liệu có nên cho rằng nguyên nhân nảy sinh ý định đó phát sinh trong lần đầu tiên?

Vậy thì, ngày xảy ra vụ án, ai đã đến nhà Hidaka? Hiện giờ rõ ràng nhất là có hai người. Fujio Miyako và Nonoguchi Osamu.

Chúng tôi đã khoanh vùng điều tra hai người này. Nhưng kết quả lại trái với suy đoán của chúng tôi, người nào cũng có chứng cứ ngoại phạm.

Fujio Miyako quay về nhà lúc 6 giờ chiều hôm đó. Người chứng minh điều này là vị hôn phu Nakazuka Tadao và người làm mai cho họ, Ueda Kikuo. Họ gặp nhau trao đổi về đám hỏi dự định sẽ tổ chức vào tháng sau. Ueda là cấp trên của Nakazuka, không có mối quan hệ trực tiếp với Fujio Miyako. Khó mà cho rằng ông ta cho lời khai giả vì vợ sắp cưới của cấp dưới. Ngoài ra, theo lời khai của Hidaka Rie thì Fujio Miyako rời khỏi nhà Hidaka lúc hơn 5 giờ, tính khoảng cách từ nhà Hidaka đến nhà riêng của Miyako và tình trạng giao thông thì việc cô ấy về đến nhà lúc 6 giờ hoàn toàn bình thường. Trước hết, có thể nói chứng cứ ngoại phạm của Fujio Miyako quá hoàn hảo.

Tiếp theo là Nonoguchi Osamu.

Khi điều tra về nhân vật này, tôi không thể phủ định việc ít nhiều có chút suy nghĩ riêng tư. Anh ta là đàn anh ở chỗ làm cũ, một trong những người biết đến quá khứ cay đắng của tôi.

Nhưng nếu để những mối liên hệ cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc điều tra thì phải nói là tôi không đủ tư cách làm nghề này. Trong khả năng có thể, tôi quyết tâm nhìn nhận quá khứ chung của tôi và anh ta thật khách quan để đối mặt với vụ án lần này. Tuy nói vậy nhưng tôi không có ý định lãng quên quá khứ. Vì tùy trường hợp, nó có thể trở thành vũ khí sắc bén để phá án.

Chứng cứ ngoại phạm ngày hôm đó do chính Nonoguchi khai như sau.

Khoảng 4 giờ 30 phút, nhân lúc Fujio Miyako đến, anh ta rời nhà Hidaka. Anh ta về thẳng nhà, làm việc đến khoảng 6 giờ. Lúc 6 giờ, biên tập viên nhà xuất bản Doji là Oshima Yukio đến, họ bắt đầu trao đổi công việc. Được một lúc thì có điện thoại của Hidaka Kunihiko nói rằng có chuyện muốn trao đổi, mong anh ta đến nhà vào lúc 8 giờ.

Nonoguchi Osamu cùng đi với Oshima đến nhà hàng gần nhà, sau khi dùng bữa thì đến nhà Hidaka. Đến nơi vừa đúng 8 giờ. Anh ta lấy làm lạ khi thấy hình như không có ai ở nhà, bèn liên lạc với Hidaka Rie. Trong lúc chờ cô Rie, anh ta uống cà phê ở quán nước Cái đèn gần đó. Khoảng 8 giờ 40, anh ta quay lại nhà Hidaka vừa đúng lúc Hidaka Rie đến nơi. Hai người vào nhà và phát hiện xác chết.

Khi sắp xếp lại như vậy, có thể cho rằng chứng cứ ngoại phạm của Nonoguchi cũng gần như hoàn hảo. Cả Oshima của nhà xuất bản Doji và chủ tiệm Cái đèn cũng chứng minh lời nói của anh ta đúng.

Có điều, không phải hoàn toàn không có kẽ hở. Nếu muốn tìm ra cơ hội giết hại Hidaka Kunihiko của anh ta trong lời khai này, thì đó chính là trước khi điện thoại cho Rie. Có thể suy luận, sau khi chia tay Oshima và đến nhà Hidaka, anh ta ngay lập tức sát hại Hidaka Kunihiko rồi sắp đặt vài việc, gọi điện cho vợ của nạn nhân như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng pháp y đã chứng minh kịch bản này không thể thành lập. Trưa hôm đó, trong lúc đi mua sắm với vợ, Hidaka Kunihiko đã ăn hăm bơ gơ và thời gian tử vong được suy đoán dựa trên tình trạng tiêu hóa là khoảng 5 đến 6 giờ chiều, có trễ bao nhiêu đi nữa cũng không thể sau 7 giờ.

Vậy đành phải coi như chứng cứ ngoại phạm của Nonoguchi Osamu là hoàn hảo sao?

Nhưng thành thực mà nói, tôi nghi ngờ thủ phạm là anh ta. Lý do là một câu nói bâng quơ của anh ta đêm xảy ra vụ án. Từ khoảnh khắc nghe được câu nói đó, tôi đã bắt đầu xem xét khả năng anh ta là thủ phạm. Tôi biết, hành động theo trực giác thường rất thiếu hiệu quả, nhưng riêng lần này tôi đã thử dựa vào đó.

Việc Nonoguchi Osamu ghi chép lại vụ án lần này thật bất ngờ. Vì tôi nghĩ giả sử anh ta là thủ phạm, chắc chắn anh ta sẽ không làm ra những hành vi như làm rõ các chi tiết của vụ án. Thế nhưng khi đọc phần ghi chép đó, tôi nhận ra phải nghĩ hoàn toàn ngược lại.

Thật ra, bản ghi chép được viết rất mạch lạc. Và những gì được ghi chép mạch lạc đó lại rất có sức thuyết phục. Trong lúc đọc, tôi suýt nữa đã quên rằng nội dung đó chưa chắc là sự thật. Nhưng biết đâu chính trong đây lại ẩn chứa ý đồ của Nonoguchi Osamu?

Tôi tưởng tượng. Anh ta là thủ phạm, muốn đánh lạc hướng sự tình nghi của cảnh sát đối với mình. Anh ta suy đoán bản thân sẽ bị tình nghi do vấn đề thời gian.

Xuất hiện trước mặt anh ta khi đó lại là một người từng dạy cùng trường với anh ta lúc xưa. Anh ta quyết định lợi dụng người này, viết lại các ghi chép giả để người này đọc. Chắc chắn một người đàn ông non nớt trong nghề giáo cũng sẽ chẳng giỏi giang gì khi làm cảnh sát, có lẽ sẽ dễ dàng bị mắc vào cái bẫy này.

Liệu đây có phải suy đoán vô căn cứ không? Vì quá ý thức rằng không được để tình cảm riêng tư xen vào việc điều tra chỉ vì có quen biết, nên ngược lại đã khiến tôi khó nhìn ra sự thật hơn?

Nhưng cuối cùng, tôi đã thành công trong việc phát hiện ra vài cái bẫy được giấu trong ghi chép của anh ta. Và mỉa mai thay, từ chính ghi chép của anh ta, tôi đã có thể tìm ra cả chứng cứ gián tiếp quan trọng chứng tỏ không ai khác ngoài anh ta là hung thủ.

Điều đang cản trở tôi là chứng cứ ngoại phạm của anh ta. Nhưng tính ra cũng có thể nói đó là chứng cứ do anh ta tự chủ trương mà thôi. Ai biết cú điện thoại gọi cho anh ta lúc 6 giờ hơn có thật là từ Hidaka Kunihiko không.

Tôi rà soát lại từ đầu những nghi vấn và bí ẩn liên quan đến vụ án lần này. Sau đó, tôi nhận ra chúng xâu chuỗi trên một đường thẳng đơn thuần. Gợi ý cho việc đó cũng nằm trong ghi chép của Nonoguchi Osamu.

Sau khi một lần nữa xem xét lại suy luận của mình, tôi đã báo cáo lên cấp trên. Sếp là một người thận trọng nhưng đã đồng tình với suy nghĩ của tôi. Có vẻ ông cũng thấy Nonoguchi khả nghi ngay từ ấn tượng gặp mặt ban đầu. Tuy không viết trong ghi chép, nhưng đêm xảy ra vụ án, anh ta đã phấn khích một cách bất thường và trở nên lắm lời. Cả sếp và tôi đều hiểu đó là một thái độ điển hình thể hiện anh ta là thủ phạm thực sự.

“Vấn đề là vật chứng.”

Sếp đã nói vậy. Về việc này, tôi cũng đồng ý. Tuy rất tự tin với suy đoán của mình, nhưng phải công nhận rằng đó chỉ là dựa trên chứng cứ gián tiếp thôi.

Ngoài ra còn một vấn đề nữa. Đó là động cơ. Tôi nghĩ mình đã thu thập khá nhiều thông tin không chỉ của Hidaka Kunihiko mà cả của Nonoguchi Osamu, nhưng không tìm được lý do để Nonoguchi Osamu giết Hidaka. Ngược lại, xét đến chuyện nâng đỡ trong công việc, Hidaka thậm chí còn là ân nhân của Nonoguchi Osamu.

Tôi đã thử nghĩ lại về cá tính của người tên Nonoguchi Osamu trong kí ức của mình. Suốt thời gian dạy Quốc ngữ ở trường cấp hai, anh ta là một người điềm tĩnh trong mọi việc, luôn tiến hành công việc theo đúng trình tự đã được quy định, không chút sơ suất dù gặp phải chuyện gì. Cả khi đối diện với những tình huống bất ngờ như mấy trò quậy phá của học sinh, anh ta cũng không hề mất bình tĩnh, tham khảo những trường hợp tương tự trong quá khứ, khôn khéo chọn cách giải quyết an toàn nhất ở thời điểm đó. Nếu nói xấu thì đó là người cứ làm y theo sách hướng dẫn, không tự mình quyết định. Một nữ giáo viên Anh văn đã cho tôi biết đặc trưng đó của anh ta.

“Thầy Nonoguchi thật ra không muốn làm nghề giáo đâu. Tôi nghĩ thầy ấy không muốn phải bận tâm vì những chuyện của học trò hay chịu trách nhiệm với những việc vớ vẩn, nên cố gắng xử lý sự việc một cách lạnh lùng như vậy.”

Theo cô ấy, thầy Nonoguchi chỉ muốn bỏ nghề giáo để trở thành nhà văn càng sớm càng tốt. Anh ta hiếm khi đi uống chung với các đồng nghiệp cũng là vì ở nhà viết bản thảo.

Kết quả đúng như đánh giá của cô ấy, Nonoguchi Osamu đã trở thành nhà văn nhưng tôi không biết anh ta nghĩ gì về nghề giáo viên. Tuy nhiên đương thời, anh ta từng nói với tôi thế này. “Quan hệ giữa giáo viên và học sinh là thứ được thành lập dựa trên ảo giác. Giáo viên thì ảo giác mình đang dạy gì đó, học sinh thì bị ảo giác đang được dạy gì đó. Và quan trọng là với ảo giác như vậy, hai bên đều cảm thấy hạnh phúc. Vì sự thật thì chẳng có gì tốt đẹp cả. Việc chúng ta đang làm chỉ là trò chơi giáo dục, không hơn không kém.”

Tôi không biết anh ta dựa vào trải nghiệm như thế nào mà nói vậy.