← Quay lại trang sách

Chương 8 MEIN KAMPF

Một anh quét đường mà là công dân

đế quốc Đức còn cảm thấy vinh hạnh

hơn làm vua ở một nước khác.

ADOLF HITLER

Phiên tòa xử vụ đảo chánh họp ngàv 26 tháng 2 năm 1924 tại ngôi trường huấn luyện bộ binh ở Munich kéo dài liền 21 hôm. Suốt thời gian xử, các báo Đức và ngoại quốc phần lớn đều in chữ lớn trên ‘‘ manchette’’.

Quốc tế, qua phiên xử tại tòa biết đến tên Adolf Hitler.

Bộ trưởng tư pháp Franz Gürtner âm thầm hoạt động bênh vực Hitler. 9 nhân vật ngồi trên hàng ghế bị cáo gồm có: Ludendroff, Pohner, Frick, Röhm, Weber, Kriebel, Hitler, Bruckner, Perment ; (Hai người sau là trung úy chỉ huy hai đại đội S.A. vũ trang). Tòa xử họ về tội phản quốc.

Ngày đầu tiên, Hitler tấn công tới tấp bằng cách đẩy các nhân vật trên hàng ghế nguyên cáo vào thế bị cáo khiến quan tòa bối rối. Bằng một giọng dõng dạc. Hitler vang vang nói:

- Có điều chắc chắn là Lossow, Kahr, Seisser cùng theo đuổi mục đích như chúng tôi nhằm tiêu trừ những ảnh hưởng của bọn quốc tế và mọi nhược điểm của hệ thống nghị viện cho chính phủ Đức. Nếu bảo rằng việc làm của chúng tôi là phản quốc thì Lossovv, Kahr, Seisser phải chịu chung tội đó bởi vì suốt thời gian qua, chúng tôi đã cùng với quý ông Kahr, Seisser, Lossow bàn với nhau rất nhiều về các điều mà tòa án đang buộc tội chúng tôi.

Rồi Hitler kết luận:

- Tôi xin chịu hết trách nhiệm, nhưng chẳng phải vì nhận trách nhiệm mà tôi trở thành kẻ có tội. Nếu tôi có thể tự đem mình so sánh với một nhà cách mạng thì hôm nay tôi đang ở cái cảnh trớ trêu là nhà cách mạng bị kết án bởi cách mạng.

Tôi muốn nói thẳng ra rằng không ai phản quốc trước những tên phản bội năm 1918. Tôi không thể là con người phản quốc vì vụ ngày 8 Novembre đó đâu phải là một vụ phản quốc. Trước ngày đó, tinh thần, tư tưởng và hoạt động của chúng ta từng sôi nổi muốn làm như tôi đã làm ngày 8 Novembre, vậy thì bảo tôi phản quốc thì đất nước này tất cả gần hết là phản quốc. Tôi cực lực chối bỏ sự buộc tội phản quốc bởi lẽ quý ông ngôi bên ghế nguyên cáo kia đã cùng tôi từng bàn bạc chi tiết, cùng tôi đã sửa soạn cho ngày 8 Novembre. Riêng phần tôi, tôi rất tự hào đã xứng danh là người Đức, yêu nước Đức, muốn hy sinh tất cả cho dân tộc Đức.

Quan tòa ngồi ngây ra nghe. Kahr và Seisser cảm thấy như bị cứng họng. Chỉ có Lossow đứng dậy chỉ vào mặt Hitler nói:

- Tôi không bao giờ bàn thảo gì với ông. Hiện tại tôi đang có một địa vị cao trong bộ máy nhà nước. Tôi không cần phải tham dự vào một cuộc đảo chánh để mong có một địa vị tốt hơn.

Rồi Lossow cao giọng nói với quan tòa:

- Hắn tự coi hắn như Mussolini hay Gambetta của nước Đức. Tài hùng biện của hắn nói tôi càng thấy hắn nhạt nhẽo. Hắn tràng giang đại hải, quanh đi quản lại với mấy đề tài chẳng có ý tưởng gì mới mẻ, toàn điều cũ rích, người Đức nào cũng biết từ lâu. Hắn như người mê ngủ đã lâu không tiếp cận với thực tế, hắn không biết phân biệt giữa không tưởng và thực tiền ra sao. Nếu hắn vẫn cứ giữ mãi cho mình lòng tham vọng vừa phải thì còn khả thủ. Nhưng nếu hắn đi ra ngoài khả năng và địa vị đã dành cho hắn thì không thể chấp nhận được. Thực ra hắn chỉ là một tên ưa hò hét và kém giáo dục.

Hitler không nao núng ; Để cho Lossow dứt lời, cũng đứng dậy quay về phía Lossow lạnh lùng nói:

‘‘Người thấp hèn thì ý nghĩ cũng thấp hèn. Thưa ông Lossow, ông hãy tin rằng tôi không phải thèm khát một chức bộ trưởng mà hành động như vậy. Đừng nghĩ cái chân bộ trưởng là cửa ngõ cho một vĩ nhân đi vào lịch sử. Giỏi lắm nó chỉ đưa đến chỗ được chôn bên cạnh các bộ trưởng khác là cùng. Từ bao lâu nay, tôi nhìn cao hơn ông tưởng rất nhiều. Tôi muốn là người đánh gục chủ nghĩa mác xít. Chắc chắn tôi sẽ thực hiện điều tôi muốn và một khi tôi thực hiện được rồi thì cái danh dự làm bộ trưởng có nghĩa lý quái gì với tôi nữa. Khi lần đầu tiên đứng trước mộ của Richard Wagner tôi cảm thấy chân thành yêu kính đối với nhạc sĩ vĩ đại đã không thèm ghi chức tước quận công của mình trên tâm mộ kia. Tôi còn cảm thấy hãnh diện vì Wagner đưa tên ông cho lịch sử chứ chẳng cần đếm xỉa đến danh hay vị. Tôi mong làm kẻ khuyấy động (agitateur) của thời đại, điều ấy đâu phải là thái độ biết thân biết phận, trái lại nó chính là thái độ của một ước vọng oai hùng. Ngoài ra, tất cả chỉ là nhỏ mọn. Nếu được sinh ra để làm nhà độc tài, tôi sẽ thành nhà độc tài với nghị lực, với ý cbhí quyết liệt của tôi mà không cần phải chịu sự thúc đẩy nào. Người thợ say sưa tìm đến với công việc khó, nhà phát minh ngày đêm suy nghĩ để hiến cho đời những điều mới lạ đâu có phải chỉ vì ngạo nghễ. Nếu được sinh ra để lãnh đạo dân tộc thì hẳn nhiên tôi phải trả lời ‘‘ không’’ vào mặt kẻ nào gọi tôi, với tôi bởi lẽ bổn phận của người lãnh đạo là đứng đầu ngọn sóng.

Tôi. Adoif Hitler sẽ không giống như mấy người của vụ đảo chánh Kapp mấy năm trước đây bị đưa ra tòa đã đứng lên giơ tay thề lấy thề để rằng mình không biết, mình không liên can, rằng mình không làm gì cả. Sự hèn nhát ấy đã làm tiêu diệt danh dự giai cấp tư sản, chúng đã không đủ can đảm để nhận hành động của mình, không đủ can đảm để bảo kẻ ngồi xử chúng rằng: ‘‘Phải chính chúng tao muốn làm thế đấy, chúng tao muốn đạp bằng cái guồng máy cai trị thối nát. Thắng hay bại không đáng kể. Điều quan trọng là gan dạ anh hùng dám làm dám chịu.’’

Hitler đã khéo lợi dụng 24 ngày tòa xử để đưa tiếng tăm mình vang dậy hơn nữa đồng thời xóa bỏ hẳn vết nhơ thất bại ngày 8 Novembre. Dân chúng Munich và hầu khắp Đức Quốc bắt đầu chửi rủa cảnh sát, nhiều đám đông tụ họp hô to ‘‘Vive Hitler’’.

Ngày 1 tháng 4 năm 1924, tòa tuyên đọc bản án. Nơi xử được canh phòng cẩn mật vòng trong vòng ngoài. Tòa miễn nghị tướng Ludendorff. Các bị can khác như Hitler, Weber, Kriebel, Pohner mỗi người 5 năm tù với 200 đồng ‘‘mark’’ bằng vàng tiền phạt. Họ bị giải ngay về cổ thành Landsberg. Röhm cùng một số khác được tòa tha bổng.

Thành Landsberg cách Munich 80 cây số. Hitler ở phòng số 7 cùng với Weber, Kriebel và Hess. Cuộc sống tù chẳng có chi là khổ, Hitler mập ra. Thư từ, tiếp người thăm viếng thả cửa.

Đầu tháng 7, Hitler khởi sự viết cuốn « MEIN KAMPF). Cái tên ‘‘Mein Kampf’’ do Max Amann đặt cho. Nó chỉ là cuốn sách tự truyện mà lại rất ít ghi rõ ràng cuộc đời mình. Giá trị tư tưởng không bao nhiêu. Tuy nhiên. ‘‘Mein Kampf’’ đã đưa ra một hệ thống ý thức thật cần thiết cho dân Đức đúng vào lúc đó.

Mở đầu Hitler viết:

‘‘Sự kỳ lạ của số mạng đã cho tôi sinh ra ở Braunau, một tỉnh nhỏ nằm giữa hai quốc gia Đức mà việc thống nhất được thực hiện bằng đủ mọi cách là sứ mạng quan trọng của thế hệ thanh niên chúng tôi. Áo quốc phải về với nước mẹ là Đức quốc. Những người cùng dòng máu phải ở chung dưới một mái nhà …’’

Hitler kể lại cuộc đời của mình từ tấm bé đến vụ đảo chánh ngày 8 tháng 11.

Sang phần hai, ‘‘Mein Kampif” đưa ra một chủ nghĩa. Phần này mở rộng 25 điểm của chương trình quốc xã đã đọc trước đại hội đang cùng với quan niệm nói về thế giới đặt trên căn bản: Dân tộc và chủng tộc (Volk und Rasse).

Dân Đức thuộc chủng tộc Aryen. giống người đẹp đẽ oai dũng và thông minh hơn các chủng tộc khác. Dân Aryen làm thầy các dân tộc khác bằng những cuộc chinh phục. Chủng tộc Aryen không chỉ vĩ đại vì hùng cường giàu thịnh hay thông minh mà vĩ đại vì theo đuổi lý tưởng cao đẹp, biết hy dinh cho đồng loại. Còn bọn Do Thái vô lý tưởng. Thứ thông minh lanh lợi Do Thái để mà phá hoại chứ không để xây dựng, chúng đang âm mưu làm nhơ bẩn dòng máu Aryen.

Hitler viết:

“Thất bại sẽ là mẹ thành công. Thua trận sẽ là mầm chiến thắng. Tai họa có thể tạo ra sức mạnh, khi nào dòng máu chủng tộc còn tinh khiết. Nhưng nếu máu chủng tộc mà hoen ố thì con người bị hạ thấp, thân thể bạc nhược, tinh thần hèn hạ. Chính ở trong máu chứa đựng sức mạnh con người. Những dân tộc xem thường vấn để chủng tộc, giống như bọn lái chó muốn pha giống trộn tính dể dậy của loài ‘‘caniche’’ vào tính nhanh nhẹn xông xáo của loại ‘‘ lévrier’’.Những dân tộc từ bỏ sự tinh khiết của máu chủng tộc sẽ từ bỏ luôn cả sự nhất chí’’.

Theo Hitler, vấn đề máu và chủng tộc là chìa khóa của lịch sử thế giới.

Từ lý thuyết Volf und Rasse, ‘‘Mein Kampf’’ đề cập đến thể chế quốc gia, quốc gia theo chủ nghĩa quốc xã xây dựng trên lý thuyết chủng tộc hẳn nhiên không phải là một thế chể phóng nhiệm, rỗng tuếch căn bản tinh thấn đạo đức, mất hết quyền uy, rơi vào tay năm bè bảy đảng, mội bè mỗi đảng chỉ biết tranh quyền đoạt lợi riêng tư.

Thể chế quốc xã chống tình trạng phónh nhiệm, chống chính trị nghị hội, chống đa đảng. Thể chế quốc xã đặt nền móng cho quyền lãnh đạo của một tối cao lãnh tụ với chính sách độc đảng. Thể chế quốc xã tuyệt đối chống chủ nghĩa Mác xít, đưa quốc gia lên địa vị chi thượng, đưa quần chúng thành những người quốc gia hùng cường không để cho chủ nghĩa Mác xít Do Thái phá hoại tinh thần quốc gia đi vào con

đường quốc tế hỗn độn.

Phần cuối cuốn sách, Hitler nói về tuyên truyền và giáo dục, bí quyết thành công chính trị trong thời đại quần chúng (l’ère de masses)Mục đích tuyên truyền giáo dục quốc xã nhăm kiến tạo một nước Đức thống nhất, đoàn kết, kiêu hãnh, oai hùng và vô địch (naitra un jour un peuple de citoyens unis avec une commune fierté inébranlable et invicible) để mỗi người Đức nhận thấy rằng: Thà làm anh quét đường mà là công dân đế quốc Đức còn vinh dự hơn làm vua ở một nước ngoài (Un balayeur des rues doit se sentir plus honoré d'être citoyen de ce Reich que s'il était roi d'un Etat étranger.)

Phần năm cuốn sách nói đến sức mạnh chinh phục đất đai mới cần thiết cho sự sống của Đức quốc.

Hitler viết:

‘‘Phong trào quốc xã phải nổ lực xóa bỏ sự chênh lệch giữa dân số và lãnh thổ, sự gián đoạn giữa quá khứ lịch sử với cái thế yếu kém hiện tại (Le mouvement national –socialiste doit s'efforcer de faire disparaitre le désaccord entre le cheffre de notre population et là superficie de notre territoire – de supprimer aussi le désaccord entre notre passé histoire de notre impuissance actuelle’’.

Trong khi Hitler tập trung nổ lực trước tác cuốn tác cuốn ‘‘Mein Kampf’’ thì bên ngoài đảng Quốc xã tan rã dần mòn. Trên toàn lãnh thổ Đức, quốc xã bị cấm hoạt động. Tờ báo đảng Volkisher Beobachter bị đóng cửa.

Goering trốn biệt ở ngoại quốc. Dietrich Eckart đau bệnh chết. Những đảng viên không ai lãnh đạo chia rẽ, công kích lẫn nhau. Từ trong khám Hitler có viết thư ra ngoài phong cho Alfred Rosenberg thay mình lãnh đạo đảng. Nhưng Rosenberg không phải là con người hành động cho nên sinh hoạt đảng chẳng khởi sắc bao nhiêu. Hitler cũng biết thế, tuy nhiên Hitler vẫn dặt Rosenberg lên địa vị ấy cốt để ghìm giữ đảng không lọt vào tay kẻ khác.

Rosenberg thì đương nhiên chẳng thể nào cướp chân Hitler nổi.

Phần Röhm, sau khi Hitler bị giam rồi, ng thu xếp lực lượng tạo lại đoàn quân S.A. hoạt động bí mật. Röhm qua Áo quốc gặp Goering để lấy danh nghĩa cho thêm uy tín. Ý định sẽ có một sức mạnh võ trang hơn S.A. của Hiller trước. Để tránh né sự nghi ngờ của chính quyền, Röhm đặt tên cho tổ chức mới là Frontbann hoàn toàn rập theo khuôn mẫu quân đội. Röhm có biệt tài ổ chức nên chỉ trong một thời gian ngắn, Frontbann đã có con số đoàn viên tới 30.000. Röhm hai lần tới Landsberg gặp Hitler để mong Hitler ủng hộ mình nhưng Hitler lờ đi. Việc làm riêng rẻ của Röhm làm cho Hiller lo sợ. Điều này Röhm biết và đã ghi lại trong nhật ký:

‘‘Trong nơi giam giữ họ không hiểu tình thế bên ngoài, cho nên thay vi đổ trách nhiệm lên đầu kẻ thù thì họ lại oán hận anh em’.

Hai người quan niệm khác hẳn nhau về đoànS.A. Hitler đòi Röhm phải tổ chức S.A. thành một đoàn thể chính trị chịu sự chi phối của đảng. Röhm nghĩ khác và viết cho tướng Ludendorff trình bày quan niệm của mình như sau:

‘‘Hai phong trào chính trị và phong trào quân sự phải tuyệt đối đứng riêng. Nhân danh lãnh tụ phong trào quân sự, tôi đòi lực lượng vũ trang phải có đại diện để biện hộ cho những hoạt động của nó, đồng thời yêu cầu đoàn thể đừng gâv trở ngại tới việc làm riêng của nó. Phong trào Quốc xã là một phong trào chiến đấu. Tự do của nước Đức chúng ta sẽ không do những lời nói dông dài hay thương nghị mà có. Đức quốc chỉ Tự Do bằng chiến đấu.’’

Hitler rất bực tức với lý luận trên đây.

Tháng 5, 1921 bầu cử quốc hội. Röhm hợp tác với Strasser có trợ lực của tướng Ludendonff liên minh cùng mấy đảng thuộc khuynh hướng Volkish (chủng tộc bài Do Thái) khác để thành lập phong trào lấy tên là Phong trào Quốc Xã cho Tự Do (Mouvement nationaliste-socialiste de Liberté) đưa người ra tranh cử. Kết quả phong trào dành được 32 ghế trên 472 dàn biểu quốc hội. Sở dĩ có nhiều phiếu là nhờ uy tín Hitler trong 21 ngày xử án.

Nhờ vận động của bộ trưởng tư pháp Gurtner Hitler được thả sau 13 tháng giam giữ. Buổi trưa ngày 20 tháng 12 1924, Hitler ra khỏi nhà tù tay cầm casquette, khoác chiếc áo mưa đứng chụp hình kỷ niệm trước cổng sắt cổ thành Landsberg, rồi lên taxi về 41 đường Thiersehstrasse mà bạn hữu đã mướn cho ông một căn phòng.

Hiller ở ngoài rồi nhưng Đảng vẫn không ngừng chia rẽ. Hitler còn châm thêm ngòi chia rẽ để mình sẽ đứng làm trọng tài, để tiếp tục leo lên địa vị Fuhrer (lời khai của Rosenberg trước tòa án Nuremberg).

(Hitler a délibérément permis aux antagonismes de s’affronter au sein du Parti, afin de pouvoir jouer lui-même le rôle d’arbitre et de Fuhrer).

Ngàv 12 tháng 1925, Ludendoff rút lui khỏi tổ chức Liên Kết Quốc Xã với các phong trào ‘‘Volkish’’ do Röhm tổ chức để ra tranh cử trước đây.

Mất hai nhân vật uy danh, tổ chức đành phải giải tán. Ít lâu Röhm cũng từ chức chủ tịch Frontbann và S.A. Nhàn dịp này, Röhm viết thư dãn hòa với Hitler nhưng Hitler không trả lời. Goering vẫn chưa về nước. Pohner chết vì một tai nạn. Đảng tan tác hoang sơ

Hitler đến gặp bác sĩ Heinrich. Held thủ tướng xứ Bavière, lãnh tụ công giáo. Held tiếp bằng thái độ hờ hững. Trong cuộc nói chuyện, Hitler thú nhận vụ 8 Novembre là một nước cờ sai lầm thật tình chỉ để giúp chính phủ bẻ gãy âm mưu của bn mác xít.

Held có vẻ khinh Hitler tuy nhiên, nhờ vận động thêm của Gurtner. Hitler thỏa thuận cho tờ báo và đảng quốc xã được phép hoạt động trở lại. Held bảo với Gurtner: ‘‘Con thú đó đã biết sợ rồi, chúng ta có thể tháo xích cho nó’’.(La bếte sauvage est matée, nous pouvons nous permette de desserrer la chaine).

Nhớ ơn Held nên Hitler đứng ra ngoài hoạt động của tướng Ludendoff nhằm đả kích khối Volkish trong quốc hội vì khối này từ chối không tham dự một chân tổng trưởng của nội các Held. Do đó, đa số dân biểu của khối đã bỏ Hitler chạy qua các đảng khác, trung thành với Hitler chỉ còn có 6 mống trong số 24.

Cho Held khỏi nghi ngờ mình, Hitler đặt một kỷ luật thép cho đảng, đảng viên quốc xã phải phục tòng mệnh lệnh đảng vô điều kiện và không bàn cãi.

Ngàv 26 tháng 2 năm 1925, tờ ‘’Volkish Beobachler» tục bản. Ngay bài xã thuyết đầu tiên ký tên Hitler đã đả kích phong trào ‘‘Volkis’’ bài giáo hội công giáo ở miền Bắc Đức.

Ngày 27 tháng 2 năm 1925, Hitler cho triệu tập đại hội đảng ở Burgerbraukeller kỷ niệm 5 năm chương trình quốc xã.

Max Amann làm chủ tịch đại hội, những nhân vật quốc xã hiện diện có Strecher, Esser, Feder, Frick không thấy mặt Rosenberg, Röhm và Strasser.

Vẫn hấp dẫn, Hitler nói:

‘‘Nếu có ai đến đặt điều kiện với tôi, tôi sẽ bảo kẻ ấy rằng: ông bạn trẻ của tôi ơi, ông hãy chờ một chút đi để nghe những điều kiện của tôi trước đã. Tôi không xin quần chúng ban ơn cho tôi đâu. Đợi cuối năm anh sẽ phán xét cùng vừa. Nếu tôi hành động đúng theo bổn phận thì khỏi thành vấn đề. Nếu tôi hành động dở, tôi sẽ sẵn sàng trao vào tay anh tất cả chức vị của tôi. Nhưng cho đến hiện tại, chỉ mình tôi điều khiển tổ chức và không một người nào có quyền buộc tôi phải làm cái này hay cái kia trọn thời gian mà tôi còn tiếp tục chịu trách nhiệm. Giờ đây, trách nhiệm lại được trao cho tôi. Tôi chỉ thấy trước mắt có hai con đường cho cuộc chiến đấu của chúng ta hoặc kẻ thù dẫm lên xác chúng ta hoặc chúng ta dẫm lên xác kẻ thù. Trong trường hợp tôi bị ngã gục thì các bạn hãy lấy lá cờ đảng làm vải liệm cho tôi.’’

Vừa dứt bài diễn văn, toàn hội trường vang dội tiếng hoan hô. Mọi người vui vẻ hòa giải với nhau, Các lãnh tụ bè phái ôm nhau mà hôn, Buttman phát biểu: ‘‘ Mọi thắc mắc của tôi hoàn toàn tiêu tan kể từ lúc lãnh tụ lên tiếng’’ (Tous mes scrupules se sont évanouis des que le Fuhrer a pris la parole).

Hôm sau, Hitler dùng áp lực với đảng ấn định ngay hai mục tiêu: thứ nhất nắm chặt kiểm soát đảng, khai trừ lập tức những đảng viên nào không sẵn sàng tuyệt đối phục tòng quyền uy của ông, thứ hai tổ chức lại toàn đảng, biến đảng thành một l’ực lượng chính trị hợp hiến.

Ông nói với trung ương đảng:

- Khi tôi nắm quyền lãnh đạo đảng, tôi muốn đảng phải đi theo đường hướng mới. Sẽ không có vấn đề cướp chính quyền bằng sức mạnh nữa. Chúng ta phải yên lặng tiến vào quốc hội và ở đây, chúng ta sẽ đấu tranh chống các dân biểu công giáo cùng là bè lũ mác xít. Hạ bọn họ bằng lá phiếu cần mất nhiều thời gian hơn hạ bằng súng nhưng ý nhất kết quả sẽ được bảo đảm bằng hiến pháp. Hợp hiến, hợp pháp có nghĩa là chậm chạp, chẳng chóng thì chày chúng ta sẽ có đa số rồi sau đa số đó, chúng ta sẽ có cả nước Đức.