← Quay lại trang sách

Chương 10 CHUYỆN TÌNH VÀ CHÍNH TRỊ

Chiến thắng nào thì cũng phần lớn

phải trông cậy vào sức mạnh quân sự

Dù là chiến thắng của mác xít

hay chiến thắng của chúng ta.

Thắng lợi tranh cử đánh dấu khúc rẻ quan trọng cho đảng cũng làm thay đổi lớn lao cho cuộc đời tranh đấu của Adolf Hitler. Có thể ở trường hợp không tránh được, tổng thống Đức sẽ phải trao quyền hành cho lãnh tụ đảng Quốc xã bất kỳ lúc nào. Vậy khó khăn trước nhất là cần giải quyết ngay vấn đề nội bộ. Để khã dĩ dùng chiến lược thỏa hiệp cùng các đảng phái khác để đấu tranh chiếm chính quyền bằng lề lối hợp pháp thì phải làm thế nào dr(p bỏ mọi kguynh hướng nóng nẩy khát bạo động, bướng bỉnh ngoan cố trong nội bộ đảng.

Hitler tiến hành quyết liệt sự sắp xếp chân tay thân tín của mình vào các cơ quan then chốt của đảng nhưng chặt ra làm nhiều khúc để không kẻ nào nắm nhiều quyền quá. Bên cạnh chính trị cục do Gregor Strasser điều khiển, Hitler đặt thêm một tổ chức lấy tên Reichsgan - lnspekteur để theo dõi, để chia quyền với Strasser và giao cho Robert Ley phụ trách.

Nội bộ đảng hoàn toàn đảo lộn, gây thành những sáo trộn quan trọng, nhất là trong việc dành quyền chỉ huy lực lượng S.A.

Vụ lớn nhất là vụ nổi loạn của đoàn S.A. của Pfeffer Von Solomon bao vây trụ sở tổng bộ đảng ở Bá Linh. Danh nghĩa nêu ra là đảng cấp dưỡng không đủ sống, thực ra nó là kết quả của tranh quyền. Goebbels thất bại với cố gắng ổn định nên phải nhờ cảnh sát lập lại trật tự. Hay tin, Hitler tới Bá Linh ngay buổi tối đem theo một số tiền lớn. S.A. nghe Hitler hứa tặng tiền cấp dưỡng mới yên. Lợi dụng tình thế, ông cho thay thế lập tức đại úy Pfeifer và ra thông cáo kể từ nay chính ông sẽ nắm quyền tư lệnh S.A.

Giải quyết xong Pfeffer, một tháng sau Hitler gửi điện qua Nam Mỹ gọi Röhm về làm tham mưu trường.

Röhm lúc này đang ở trong quân đội xứ Bolivic. Theo ông chỉ có Röhm mới khả dĩ thống nhất được hàng ngũ N.A.

Để bảo vệ riêng cho mình. Hitler tổ chức thêm lực lượng S.S. mang dấu hiệu đầu lâu xương bắt chéo giao cho Himmler đảm trách, S.S. trở thành mật vụ của đảng.

Cuối năm 1930, thêm một vụ khác đại úy Stennes (S.A.) gây rối khiêu khích nhiều cuộc đụng độ đổ máu giữa đoàn S.A. với S.S và xua quân đi lùng bắt Goebbels, ông này phải trốn từ Bá Linh về Munich.

Stennes đòi phục chức cho Pfeffer. Hitler hứa cứu xét vấn đề.

Tháng 4, 1931, Stennes đọc báo thấy đảng trung ương gọi mình về bộ tham mưu S.A ở Munich, liền cho đồng đảng chiếm hết trụ sở đảng tại Bá linh. Goebels một lần nữa lại chạy trốn. Stennes lên tiếng buộc Hitler phải tỏ thái độ rõ rệt. Hitler không thể nhượng bộ thêm đành làm mạnh bóp chết cuộc khởi loạn nội bộ. Stennes chuồn khỏi Bá Linh tìm tới hợp tác với Otto Strasser thành lập lực lượng S.A. cách mạng nhưng không c mấy ai hưởng ứng. Uy tín Hitler đã lớn quá rồi, quần chúng tin cậy Hitler, chuyện tranh chấp nội bộ chẳng tí nào làm sứt mẻ lòng tin cậy đó. Cho tới lúc Hitler toàn thắng, tất cả những kẻ đối nghịch với Hitler trở thành bọn phản bội.

Để thay thế Stennes và đồng bọn, Hitler chấp nhận cho Röhm chọn người. Kết quả một lớp mới hung hãn hơn như Đại úy Hans, Trung úy Heines, Đại tá Rohrbeiu v.v… được mở cửa vào tung hoành trong đoàn S.A. Người ta đồn đa số chỉ huy S.A. mắc bệnh đồng tình ái (homosexuel).

Lâu đài của bá tước Drechsel, gần trụ sở trung ương đang được dùng làm đại bản doanh cho lực lượng xung phong (S.A) Röhm dự tính tăng số đoàn viên lên 100.000 người (gấp 4 lần số người của quân đội), thiết lập một trường huấn luyện chiến tranh chính trị nhưng bên trong chương trình học về quân sự rất nặng.

Thấy Röhm và tập đoàn hoành hành, tổng trưởng Nội vụ của chính phủ Bavière tìm cách ngăn chận, ông cho điều tra các vụ đồng tình ái của Röhm rồi cho báo đăng một tập thư gửi cho ‘‘người tình đực rựa’’ của vị tham mưu trưởng S.A.

Hitler cho gọi Röhm đến để hỏi về những tai tiếng xấu xa đó. Röhm nhận hết, bào chửa rằng ông thuộc loại ‘‘ bi- sexuel’’.

Tuy bực tức nhưng Hitler vẫn tìm cách che chở cho Röhm vi lẽ nếu bỏ Röhm thì đoàn S.A. chắc sẽ tan rã. Vả lại chung quanh ông biết bao kẻ thù đang rình rập mưu ám hại, ấy là chưa kể các đồng chí thân thiết cũ Strasser, Drexler, Pfeffer v.v… bây giờ là địch nhân một mất một còn với ông.

Röhm và tập đòan hung dữ, man rợ nhưng tuyệt đối trung thành. Mà chúng hung dữ với ai? Với bọn cộng sản thì còn gì còngì cần thiết hơn nữa. Cộng sản cũng

hung dữ man rợ không kém đối với đảng viên quốc xã, Hitler nghĩ vậy.

Nạn thất nghiệp mỗi ngày thêm trầm trọng từ 3 triệu người lên 5 triệu nguời trong khoảng thời gian chưa đến nửa năm. Cả một đạo quân đói rách vĩ đại đang chờ đợi chính phủ phải giải quyết cách nào cho có đủ cơm ăn. Trước quốc hội, uy thế thủ tướng Bruning tụt xuống thảm hại. Ông ta gần như bị đẩy vào con đường cùng. Cả tả lẫn hữu đều công kích dữ chính sách Bruning trên mặt kinh tế và đối ngoại. Ông ta cứ phải đi đây mãi và bắt đầu thấy mệt mỏi, mất thăng bằng.

Các quốc gia tư sản Âu Châu vừa lo sợ lại vừa tin tưởng vào phong trào Quốc xã. Họ lo sợ tính chất quá khích của Hitler, họ tin cậy hiệu quả tiểu trừ cộng sản của Quốc Xã, thành thử họ chẳng làm gì để nâng đở chính phủ cộng hòa Bruning.

Được trớn, Hitler lợi dụng luôn vụ tướng Groner, tổng trưởng quân lực cộng hòa cấm quân đội không được gia nhập đảng Quốc xã vì lý do quân đội không làm chính trị và đã đưa ba sĩ quan: Scheningern Ludin và Wendt ra tòa về tội bất tuân lệnh. Hitler cử Hans Frank làm luật sư biện hộ cho bị can đồng thời cũng chính mình ông ra tòa với tư cách nhân chứng.

Trước tòa, Hitler đả kích nguyên tắc bắt quân đội tách rời chính trị. Ông nói:

‘‘Xin các ngài hãy nhìn sang một quốc gia khác, ở đấyquân đội có quan niệm thức thời hơn các ngài. Ở đấy tháng 10-1922, một số người, chỉ Mussolini đã lên nắm chính quyền đoạt từ tay bọn ăn cướp mà quân đội Ý không hề nói:’‘ Chúng tôi có nhiệm vụ phải giữ trật tự và hòa bình’’. Trái lại, quân đội Ý còn tuyên thị rằng: ‘‘Chúng tôi có sứ mạng bảo vệ tương lai dân tộc’’. Quân đội dứt khoát từ bỏ các đảng phái thối nát phá hoại để kết hợp hành động với đảng mang sức mạnh vũ bảo của toàn dân cũng sẵn sàng bắt tay với quân đội để bảo vệ tương lai đất nước. Còn tại quốc gia chúng ta, có biết bao nhiêu sĩ quan vẫn đang quanh quẩn với thắc mắc vẩn vơ về sự trung thành với những kẻ lúc nao cũng tìm mọi cách làm cho tan rã quan doại? Chiến thắng nào thì cũng phải phần lớn trông cậy vào sức mạnh quân sự dù là chiến thắng của Mác xít hay chiến thắng của chúng ta. Nếu tả phái thắng nhờ ở thái độ khống thiên vị của quý ngài, tức là quý ngài đã làm cái công việc tự đào lấy mộ chôn mính. Bởi vì, thư quý ngài, rồi đây quý ngài sẽ buộc phải làm chính trị khi mà chiếc ‘‘casquette’’ màu đỏ đã ấn lên đầu. Quý ngài rất có thể sẽ là các chính ủy, một loại đao phủ thu của chế độ, quý ngài từ chối ư? Vợ con quý ngài sẽ bị vứt vào nhà tù, sau đó quý ngài trễ nải hoặc kém cỏi với công tác ư? Thì quý ngài sẽ bị đuổi ra hoặc đem đến pháp trường’’.

Nói thì nói vậy, chủ trương chiến lược của Hitler vẫn không thay đổi, ông cố bám chặt lấy cái hợp pháp và nỗ lực tranh thủ quân đội về phe mình, ông tiếp lời:

‘‘Đoàn xung phong S.A được trổ chức với mục tiêu duy nhất là bảo vệ đảng trong công tác tuyên truyền chứ hoàn toàn không để chiến đấu như một lực lượng chống nhà nước. Bản thân tôi đây đã từng phục vụ quân đội cho nên tôi phải hiểu hơn ai hết. Một tổ chức chính trị không thể nào đương đầu với lực lượng quân kỷ nghiêm minh là quân đội. Tôi luôn luôn ngăn chống việc để cho tổ chức S.A có những hành động và tính chất như quân đội. Tôi đã minh thị nhiều lần rằng tất cả mọi mưu định thay thế quân đội đều vô nghĩa, vô ích. Chẳng ai trong tổ chức chúng tôi muốn thay thế quân đội. Ước vọng của tôi chỉ là chính quyền Đức và dân tộc Đức phải hòa vào với nhau bằng một tinh thần mới. Bởi vậy hành động làm tan rã quân đội, theo tôi nó hoàn toàn điên dại. Chúng tôi không thấy có một lợi nào bên cạnh sự giải thể của quân đội.’’

Quan tòa ngắt lời Hitler rồi đưa ra nhận xét cho rằng đảng Quốc Xã xuyên qua bao việc làm từ trước tới nay khó mà thực hiện lý tưởng qua lề lối hợp pháp.

Hitler bác bỏ nhận xét trên nói:

‘‘Vấn đề đó thì lệnh của tôi cùng nguyên tắc căn bản của tôi sẽ giải quyết nếu có điều nào gây xung đột với luật pháp, điều đó sẽ không đem áp dụng, tôi sẽ trừng phạt kẻ nào bất tuân kỷ luật đảng. Nhiều đảng viên cao cấp của đảng đã bị khai trừ vì lý do kỷ luật như Oto Strasser chẳng hạn..’’

Ông chánh án hỏi:

‘‘ Tôi chưa rõ quan niệm của ông về cách mạng dân tộc.’’

Hitler trả lời:

"Theo quan niệm Quốc Xã, mấy chữ cách mạng dân tộ có nghĩa là một cuộc nổi dậy của dân tộc Đức đang bị áp chế. Phong trào Quốc xã đại biểu cho cuộc nổi dậy đó nhưng nó không cần phải sửa soạn cho nổi dậy bằng những phương tiện bất hợp pháp. Chủ trương Quốc xã là tạo dựng cách mạng tinh thần cho dân tộc Đức cho nên không cần phải bạo động. Một ngày kia toàn dân Đức sẽ biết lý tưởng của chúng tôi, vã ngày ấy hơn năm mươi triệu người Đức sẵn sàng đứng vào hàng ngũ Quốc xã".

***

Những năm 1931 -1932, đảng Quốc Xã lảnh đạo bởi 3 người: Hitler, Röhm, Gregor Strasser (bây giờ thần phục hoàn toàn), Goering. Goebbels và Flick.

Địa vị của Röhm khá quan trọng, vì có nhiều liên hệ quân đội để móc nối lại là người rất tài tổ chức.

Goering giữ việc ngoại giao, vận động xã hội thượng lưu Đức cho đảng.

Goebbels phụ trách công tác chinh phục Bá Linh.

Gregor Strasser điều khiển chính trị họ.

Frick điều hành đảng vụ.

Ngoài ra còn có Walther Darré chuyên viên về vấn đề nông dân. Baldur Von Schirach thủ lãnh thanh niên ‘‘Hitlérienne’’. Hess bí thưn Schwarz thủ quỹ đảng, Boudler chuyên viên về thương mại của đảng, Hans Frank coi nghành tư pháp, Otto Dietrich liên lạc báo chí, Max Amann trông coi xuất bản văn hoá đảng.

Báo chí ngoại quốc liên minh tới phỏng vấn Hitler do sự môi giới của bác sĩ Hanfstaengl, mỗi lần phỏng vấn nhà báo phải trả cho Hitler một ngàn đô la. Bài phỏng vấn quan trọng nhất là bài của tờ Daily Express (Anh) do Lord Beaverbrook đích thân đến Munich.

Qua báo chí quốc tế Hitler trình bày với thế giới chính sách tư tưởng mềm dẻo, yêu chuộng hòa bình của đảng Quốc Xã để thế giới yên lòng. Mọi hành động cứng rắn đều chỉ nhằm vào việc chống chủ nghĩa bôn sê vích. Hitler chú ý đến tòa thánh và thế lực công giáo nên phái Goering qua La Mã (tháng 5-1931) gặp Đức Giáo Hoàng trước khi gặp Mussolini để Đức Giáo Hoàng biết rằng nếu có vài việc đáng tiếc xảy ra đối với công giáo thì cùng in hệt Mussolini đã bài xích chính sách tầm thường của đảng dân chủ Thiên chúa giáo mà thôi.

Về chính trị trong nước, Hitler quan tâm nhiều nhất đến thái độ Reichwehr (quân đội). Tướng Groner, tổng trưởng quân lực của nội các Bruning không ưa Hitler và Quốc Xã. Ông muốn Đức quốc dần dần trở lại chế độ quân chủ ngày trước. Groner thường nghe lời vị cố vấn khá nhiều thủ đoạn là tướng Kurt Von Schleicher. Schleicher thích nhúng tay vào chính trị nhưng muốn quân đội đừng tham gia chính trị chỉ vì lẽ nếu cho quân đội tham gia chính trị thì đa số sẽ đi theo quốc xã và chính ông mất đi lực lượng hậu thuẫn mạnh cho những mưu đồ chính trị riêng ông. Schleicher thường giễu Hitler là một tên phù thủy và thần tượng của lũ ngu si. Ngược lại, S.A. bảo các tướng Groner, Schleicher là bọn đánh trận trên bàn giấy.

Tại Bá Linh, tướng Schleicher tụ họp chung quanh ông những phần tử gọi là cách mạng bảo thủ chủ trương chờ quốc xã và cộng sản ăn thịt nhau, cho cả hai cùng ngất ngư’ rồi ông mới để lực lượng thứ ba ra hớt ngọn.

Khủng hoảng kinh tế vẫn không giảm chút nào, vùng Elbe đã lác đác có nông dân chết đói. Chính phủ Bruning phải tuyên bố tạm ngưng bồi thường chiến tranh và kêu gọi các nước cho Đức vay tiền.

Tổng thống Hoa Kỳ Herbert Hoover can thiệp yêu cầu đồng minh chấp nhận cho Đức hoãn trả tiền bồi thường, đồng thời Đức cũng không phải trả tiền lời tiền gốc của các món vay mượn trong hai năm. Nhưng chậm quá rồi. Nhà băng Darmstalder und Nationalbank ngưng trả các chi phiếu, chính phủ phải hạ lệnh đóng cửa các nhà băng hai ngày để ngăn tâm lý hoảng hốt của quần chúng. Kết quả là một loạt ngân hàng vỡ nợ. Trả lời cuộc phỏng vấn của báo Mỹ, Hitler cho rằng phải chấm dứt ngay kế hoạch Young (kế hoạch về bồi thường chiến tranh do ông Young thảo ra) nếu không chủ nghĩa bôn sê vích sẽ tràn ngập miền Trung Âu. Được hỏi về lý do chống hiệp ước Versailles, Hitler nói ông chỉ chống hiệp ước đó thuần túy trên ặt kinh tế. Các nước tư sản Âu Mỹ đều hài lòng với các lời giải thích đã suy nghĩ chính chắn cho Hitler quả là một chính khách khôn ngoan hiểu biết trách nhiệm.

Riêng nước Pháp hoàn toàn kỵ Quốc xã nên chỉ bằng lòng giúp Bruning với điều kiện cho giải tán tổ chức nón thép (Stahlhelm, lực lượng S.A và đảng Quốc xã. Một điều kiện như thế trong lúc này Bruning không sao chấp nhận được S.A có 400.000 người dưới trướng tổ chức, nón thép rải rác trên toàn quốc tới năm sáu chục ngàn nữa. Nhất đảng dùng biện pháp mạnh giải tán thì nội chiến nổ bùng ngay. Ai chứ, Röhm thì sẵn sàng chém giết. Sở dĩ Röhm còn nằm im chỉ vì Hitler nhất quyết theo đuổi chiến lược đấu tranh hợp pháp.

Đức quốc càng thêm nghiêng ngửa vì xung đột bạo động đã xảy ra khắp nơi tại các đô thị lớn giữa lực lượng S.A và Cộng sản. Riêng trong tháng 7, quân tiền phong cộng sản tấn công luôn cả cảnh sát, sui dục đàn bà trẻ con biểu tình đả đảo chính phủ.

Chính trị thế giới cũng khủng hoảng. Ở Anh, hàng loạt vụ đình công. Ở Bỉ, dân thiểu số Flamands biểu tình treo cờ phát xít. Ở Nhật, phe quân phiệt thắng thế đưa quân qua chiếm Mãn Châu.

Hitler đến Nuremberg đọc diễn văn nhắc lại lời tiên đoán trước đây chính thể cộng hòa đang đi vào giai đoạn sụp đổ.

Giữa lúc dầu soi lửa bỏng thì Hess đánh điện cho Hitler báo tin Geli Ranbal vừa tự tử chết. Hitler tức tốc trở về Munich.

Geli Ranbal, hai mươi tuổi, kiều diễm, tóc vàng, mắt xanh và nói chuyện vô cùng duyên dáng. Nàng theo mẹ tức là chị cùng cha khác mẹ với Hitler từ Linz ‘Áo quốc) về Munich khi Hitler mời mẹ nàng về trông coi biệt thự Berghof.

Geli Ranhal có giọng ca thiênn phú, nàng cũng vẽ khá giỏi nữa. Gần gũi bên nhau, một mối tình nẩy nở. Cậu yêu cháu. Đêm đêm Hitler thường dẫn Geli đi xem ca kịch. Tuy nhiên, đó chỉ là cuộc tình một chiều. Hitler say mê, còn Geli như cánh bướm. Nàng yêu Hitler qua vài đức tính mà nàng thấy là kỳ lạ. Geli lại bí mật đính hôn với Maurice, một mẫu người Don Juan thừa sức để gạt Hitler ra ngoài. Hitler biết chuyện cho đuổi Maurice ra khỏi Munich. Geli có ngay một mối tình khác, một họa sĩ khiêm nhạc sĩ vĩ cầm danh tiếng ở Vienne. Hitler biết chguyện, âm thầm buồn bực.

Cái chết của Geli làm Hitler súc động ghê gớm.

Chẳng một ai rõ nguyên nhân. Cả ngày hôm ấy, người ta không thấy Geli xuất hiện, nàng khóa cửa phòng nằm suốt ngày, chừng tảng sáng mụ quản gia nghe mấy phát súng nổ, bà cho rằng ai đó đi săn buổi sáng nên chẳng cần lưu ý. Đến giờ điểm tâm, gia nhân lên phòng Geli gọi cửa, không thấy nàng trả lời nên phải phá cửa vào thì Geli đã nằm chết từ lúc nào, mấy viên 6.35 xuyên qua tim, khẩu súng mà chính Hitler đã mua tặng nàng.

Hitler về đến nơi thì xác nàng đã được đem đi chỗ khác rồi đưa đến Vienne chon trước sự hiện diện của Hitler. Angela, bà chị khóc ngất hỏi cậu em:

- Vì sao cháu ra nông nỗi này?

Hitler đáp giọng nghẹn ngào:

- Chị đừng trách gì nữa. Chính chúng ta mới là kẻ trách nhiệm.

Tại sao Geli đi tìm cái chết? Thật bí mật. Nàng vẫn hồn nhiên vui vẻ. Trước đây mấy ngày Geli còn viết thư cho cô bạn thân ở Linz hẹn sẽ về chơi. Một cô khác thường trò chuyện với Geli thì nói cách đây hơn một tuần, đang ngồi tâm sự bỗng Geli òa khóc nức nở bảo rằng mình khổ quá.

Bên ngoài thiên hạ sì sào nàng tự tử vì đã mang thai với Hitler mà Hitler lại nhất định không chấm nhận đám cưới hai cậu cháu. Dư luận đồn đại chính Hitler cho A.A giết Geli để nàng khỏi xoay hướng cuộc đời nhà lãnh tụ. Geli có thể làm Hitler quên sứ mạng lịch sử để chạy theo thường tình.

Chôn cất xong, Hitler ra lệnh cấm bàn chuyện chuyện Geli trong đảng. Căn phòng Geli ở phải giữ nguyên, thỉnh thoảng Hitler vào đấy ngồi trầm ngâm hàng giờ.

Noël ở Berghof, họa sĩ Alfred Ziegler mang đến biếu Hitler bức chân dung Geli Ranbal vẽ qua tấm ảnh chụp. Ngắm bức họa Hitler mắt rưng rưng. Chân dung Geli vẫn treo mãi ở Berghof. Hàng năm, cứ đến ngày sinh nhật nàng, Hitler cho chất đầy hoa trong gian phòng.