Chương 17 LẼ PHẢI CỦA KẺ KHOẺ
Le monde appartient à l’audacieux
ADOLF HITLER
Nội bộ yên rồi, Quốc trưởng Hitler dồn nỗ lực vào chính sách đối ngoại. Trọng tâm chính sách đối ngoại trong năm đầu là dứt đứt xiềng xích Versailles để cho Đức mạnh về quân sự.
Khởi sự bằng trưng cầu dân ý về số phật hạt Sarre bằng lòng trở về nước mẹ Đức quốc hay vẫn muốn dưới quyền quản trị của Quốc Liên? (Société des Nations) hay tiếp tục sát nhập vào Pháp quốc?
Hạt Sarre, nơi ẩn náu của những khuynh hướng chính trị chống Quốc xã. Đa số. Đa số các đảng viên xã hội, cộng sản, tự do đều ở đây.
Để vận động cho hạt Sarre trở về Đức, đảng Quốc xã giao công tác này cho Joseph Burckel trưởng phân bộ Quốc xã đảng ở Palatinat. Burckel làm việc như trâu, giỏi tổ chức, hùng biện và hết sức lý tưởng theo Quốc Xã vì lý tưởng chứ không để kiếm miếng.
Ngay từ keo đầu, Burrkel đã thắng bằng việc đặt cuộc trưng cầu dân ý dưới sự kiểm soát quốc tế gồm Anh, Thụy Điển, Hòa Lan, Ý Đại Lợi. Như vậy có nghĩa là Pháp chẳng còn quyền gì hết. Ngày bỏ phiếu ấn định vào 13 tháng 1 năm1935. Kết quả Burckel thắng nốt keo thứ hai với 528.005 cử tri thì có 177.119 thuận để hạt Sarre về với Đức, 46.513 thuận để hạt Sarre giữ nguyên trạng cũ và chỉ có 2.121 muốn về với Pháp.
Làn sóng yêu nước do Joseph Burckel khơi dậy đã sô đổ lý lẽ của Cộng sản, Xã hội, Dân chủ.
Ngày 1 tháng 3 - 1935, quyền chủ tịch hội Quốc Liên làm lễ trao trả hạt Sarre về nước Đức do tổng trưởng nội vụ Frick đứng ra nhận. Buổi trưa Hitler tới, dân chúng cuồng nhiệt vây quanh xe ông hoan hô.
Hitler đọc một bài diễn văn rất ôn hòa đối với Pháp.
Buổi tối, ông lên xe lửa về, chạy thật chậm thỉnh thoảng ngừng lại để ông bắt tay dân chúng đứng chào đón.
Suốt ngày hôm ấy Hitler vui sướng. Trong lúc nói chuyện vãn với mấy người thân cận, ông cho rằng việc gì phải chiến tranh cho hại người hại của, tàn phá đồ vỡ nếu có thể giải quyết vấn đề bằng phương thức hòa bình như kiểu Sarre.
Các nhà lãnh đạo Âu Châu sau vụ Sarre cảm thấy lo ngại. Tuy nhiên, ý kiến của họ rất khác nhau. Pháp sợ nhất nhưng lại sẵn sàng bắt tay Đức trong tinh thần đồng minh truyền thống. Anh tiếp tục chủ trương vây bọc Đức nhưng không dám dùng sức mạnh để từ chối những điều Đức đòi hỏi.
Chính khách bảo thủ cỡ Churchill báo động phải võ trang ngay từ bây giờ để kịp thời chống với quân đội Đức. Anh hoàng George V thấy Hitler là một ‘‘phần tử cách mạng’’ đe dọa hòa bình thế giới. Một số chính khách khác không nghĩ như Churchill và George V là Lord Allen, Lloyd George, Philipp Kerr, quận tước Lothian. Các ông này đều đã đi thăm Hitler và cho rằng Hitler rất cần thiết cho việc ngăn chặn làn sóng đỏ đối với Tây Âu, đường lối của Hitler là hòa hoãn.
Hitler luôn luôn thả bức màn khói để che đậy mưu định của mình. Qua diễn thuyết lời nói thường gay gắt nẩy lửa, nhưng qua phỏng vấn thì thái độ ôn hòa hơn tất cả.
Hitler thường tỏ lộ cho báo chí Anh biết mục tiêu chính của ông thì phía Đông đánh vào thành trì Bôn sê Vích, ông mong Anh để ông rảnh tay. Anh quốc chỉ muốn Đức thành áp lực mạnh mẽ cho Nga Sô Viết thôi mà không muốn Đức tỏa ảnh hưởng vào Tây Âu vì Anh bao giờ cũng tìm cách phá bỏ mọi sứ đồ thống nhất Âu Châu, như thế Anh sẽ bị cô lập.
Để cho lý lẽ của mình không ai phủ nhận được, Hitler cấp tốc kiến tạo sức mạnh quân sự.
Đầu tháng 10 năm 1934, ông cho tăng quân từ 100.000 lên 300.000, đặt tướng Ludwig Beck làm tham mưu trưởng. Khôn ngoan, không bao giờ Hitler dùng danh xưng tham mưu trưởng trên báo chí vì vi phạm điều ngăn cấm của hòa ước Versailles. Chức vị tướng lãnh không bao giờ đăng vào công báo. Từ thủy quân đến lục quân, tất cả đều phải kín miệng hoặc nếu công bố chỉ nên công bố những tin tức sai. Goering âm thầm tổ chức không lực. Trường huấn luyện không lực ngụy trang bằng trụ sở của đoàn thể thao trên không (League for Air Sport). Ẩn dấu chờ đợi một ngày kia, ngày chính thức xoá hiệp ước Versailles. Ngày ấy là 10 tháng 3 năm 1935.
Trước đó 6 hôm, để thăm dò dư luận Quốc tế, Goering nhận cho nhà báo Anh phỏng vấn. Goering nói với Ward Price, nhà báo Anh, rằng Đức quốc bây giờ đã có không quân, trong khi Hitler trả lời thẳng ngoại trưởng Anh rằng Đức từ chối không gia nhập hiệp ước Đông Locarno do Anh Pháp thủ xướng để bảo vệ hòa bình vùng Đông Âu. Thấy phản ứng yếu ớt, Hitler làm tới luôn.
Ngày 16 tháng 3 nhằm thứ bảy, đúng ngày lễ tưởng niệm Anh Hùng, Hitler chính thức ban sắc lệnh thành lập quân đội Đức với 12 binh chủng và 36 sư đoàn, tổng cộng hơn nửa triệu người.
Sáng chủ nhật, Quốc xã tổ chức cuộc diễn binh đồ sộ. Các hàng tướng tá đều có mặt trên khán đài. Hiller đứng bên cạnh Thống chế Von Mackensen, vị Thống chế duy nhất của Đức hoàng còn sống.
Dân chúng và quan khách vỗ tay chào mừng đội Lufwaff (không quân) mặc quân phục mầu tím nhạt.
Dư luận Âu châu bỗng sôi nổi hẳn lên, ngoại trưởng Anh Pháp Ý họp tại Stresa ngày 11 tháng 4 ra tuyên ngôn chung kết án hành động không tôn trọng hòa ước Versailles của Đức đồng thời cương quyết ủng hộ Áo quốc và hiệp ước Locarno.
Hội đồng Quốc Liên cũng bày tỏ phản đối hành động đe dọa hòa bình của Quốc Xã. Pháp quốc vội vã ký ngay một hiệp ước tương trợ với Nga Sô rồi Nga Sô ký với Tiệp Khắc.
Ngày 21 tháng 5 năm 1935, Hitler bí mật ký đạo luật bảo vệ đế quốc Reich (Loi de la défense du Reich) và bác sĩ Schacht đưọc giao toàn quyền sửa soạn kinh tế chiến tranh.
Buổi tối 21, Hitler đọc diễn văn trước quốc hội Đức thì ngôn ngữ lại đầy đọng hòa bình. Để trả lời những trách cứ của các cường quốc Âu Châu, ông kêu gọi sự hiểu biết công bằng và tin cậy. Hitler kết luận:
‘‘ Nước Đức cần hòa bình và mong mỏi hòa bình (German needs peace and desires peace). Nước Đức sẵn sàng tham dự bất cứ hội nghị tài giảm binh bị nào. Kẻ nào đốt ngọn lửa chiến tranh tại Âu Châu, kẻ đó sẽ chẳng dành được cái gì mà chỉ rước lấy tai họa.
Kẻ thù đáng sợ nhất mà Hitler còn kiêng dè là Anh quốc. Tìm mọi cách để cho Anh quốc yên lòng, ông cho Ribbentrop qua Anh ký kết bằng lòng để cho hải lực của mình chỉ bằng 35%của Anh, ngược tại Anh phải thừa nhận Đức được quyền có hải quân.
Việc Anh ký riêng rẽ với Đức đã làm chết luôn tình đoàn kết Anh-Pháp-Ý trong tinh thần hội nghị Stresa trong khi Đức chỉ ký kết để làm kế hoãn binh cho hải quân Anh khỏi bóp chết cái trứng hải quân của Đức mới nở.
Tháng 11 năm 1935, Quốc Hội Đức được triệu lập phiên họp đặc biệt ở Nuremberg để đưa ra đạo luật chống Do Thái rồi cho bắt và tận diệt dân Do Thái trên toàn lãnh thổ Đức.
Trong khi các hiệp ước của những nước Âu châu ký với nhau để cố dồn Đức Quốc Xã vào thế cô lập thì vụ Abyssinie xảy ra.
Mussolini xua quân đánh chiếm xứ Abyssinie (tức Ethiopie bây giờ). Vua xứ này kêu gọi hội Quốc Liên cứu giúp. Anh tán trợ quyết định trừng phạt Ý bằng cách tăng cường hạm đội Anh tại Địa Trung Hải. Mussolini thấy Anh chơi trịch thượng liền tuyên bố rút lui khỏi hội Quốc Liên, bác bỏ mọi quyết nghị của Quốc Liên đối với vấn đề Abyssinic.
Hitler chỉ chờ có vậy thôi. Từ ngày viết Mein Kampif ông đã muốn có nước đồng minh Ý Đại Lợi. Mussolini là người cùng chất với ông, chính ông học hỏi ở Mussolini nhiều lắm. Hitler nắm ngay dịp may lên tiếng bênh vực Ý trong vụ Abyssinie.
Phần Mussolini, chuyện phải bắt tay với Quốc Xã là hoàn toàn bất ắc dĩ. Ý cũng nhiều tham vọng ở khu vực sông Danube lắm cho nên Ý đâu có mong gì Đức chổi dậy thành một cường quốc.
Xông vào vấn đề Abyssinie, Đức Quốc Xã làm cho tan rã luôn mặt trận Stresa Anh-Ý-Pháp để Mussolini buộc phải chấp nhận họp tác với Đức.
Ngoài ra, hội Quốc Liên bị một đòn chí mạng hết cả thể thống, đồng thời Pháp có thêm nhiều nghi ngờ người bạn đồng minh Anh. Tất cả đều có lợi cho Đức.
Mùa thu năm1935 sang đầu 1936, Hitler tiếp tục cho tăng trưởng sức mạnh rồi ngồi rình rập cơ hội tốt.
Tháng 3 - 1936, các báo chí Quốc xã đột nhiên chỉ trích hiệp ước Pháp-Nga và coi đấy là m¶t sự đe dọa cho nền an ninh Đức.
Ngày 5 – 3 sau khi đã thăm dò thái độ của Ý, Hitler liền đưa 30.000 ngàn quân với đại liên và thiết giáp vào Rhénanie chớp nhoáng chiếm cứ vùng phi quân sự ở biên thùy Pháp Đức. Vị tư lệnh Đức được chỉ thị trong trường họp quân Pháp qua đánh thì phải rút ngay sang bờ sông Rhin bên kia. Chỉ thị này có nghĩa là nếu gặp phản ứng mạnh thì thôi.
Nhưng tướng Hamelin của Pháp đã chẳng dám làm gì cả. Bên Anh thì Anh hoàng George V, người chống Quốc xã chết rồi. Vua Edouerd VIII chịu ảnh hưởng của sứ giả Barradough, người vốn chiêm ngưỡng Quốc xã nên đã gạt bỏ mọi đề nghị làm mạnh để bắt Hitler phải rút khỏi Rhénanie.
Cứng rắn để nuốt Rhénanie xong, Hitler trở lại mềm dẻo, lại rầm rộ tuyên truyền cho hòa bình. Mỗi nơi Hitler đều đến đọc diễn văn, có chuông các giáo ddường khua ầm ĩ. Hitler thường kết thúc diễn văn bằng câu: ‘‘ Seigneur rend nous libres’’ ‘‘ Xin Chúa hãy ban tự do cho chúng tôi’’.
Một lần Hitler nói với đám cận thần thú nhận cái ngày ông xua quân vào Rhéngnie là ngày ông lo nhất. Nếu Pháp phản công mà ông phải rút thì đó là một thất bại chính trị nguy hại ghê gớm cho uy tín Quốc xã. Bởi vì, sự thực lúc ấy Hitler chưa đủ sức để gây chiến tranh.
Hitler kết luận: ‘‘Thế giới là của những kẻ gan dạ’’. rồi cười hả hê sung sướng.
Xe lửa chạy đều đều. Hitler buồn ngủ, liền sai người hầu cận vặn nhạc kịch Parsifal của Wagne. Ông thích nghe Parsifal vì nó là những khúc nhạc, đã đưa ông vào những mộng vĩ đại.
Tháng 7 năm 1936, Hitler và Mussolini nói chuyện liên minh với nhau. Hiller hứa với nhà lãnh tụ Phát Xít để cho Áo quốc hoàn toàn độc lập. Cũng tháng này, nội chiến Tây Ban Nha bùng nổ. Chế độ Cộng Hòa Tây Ban Nha bị tràn ngập bởi tả phái. Quân đội, phe Quân chủ và đảng Phát xít Tây Ban Nha nổi lên đòi dẹp hỗn loạn.
Ngày 16 tháng 7 năm 1936, nội chiến khởi sự.
Ngày 19 tháng 7, thủ tướng cộng hòa Tây Ban Nha Giral chính thức xin sự trợ giúp của chính phủ Léon Blum Pháp qua bức điện văn sau đây:
‘‘ Sommes surpris par corps militaires dangereux. Vous demandons nous aider immédiatement par armés et avions’’.
Fraternel votre – Giral.
Chính phủ Pháp hứa sẽ giúp ngay. Mặc dầu Blum cố giữ kn những tin tức vẫn bị lọt ra ngoài.
Phe quốc gia Franco thấy vậy liền cầu viện với Ý. Mussolini bằng lòng giúp. Tướng Franco còn cho một số sĩ quan qua Bá Linh gặp ngoại trưởng Von Neurath nhưng Neurath từ chối.
Goering không chịu quyết định, Neurath nên vận động Hitler tiếp kiến các đại diện của Franco vào ngày 26 tháng 7.
Hiller muốn nhúng tay vào Tây Ban Nha vì ở đây có mỏ sắt lớn rất cần cho Đức đúc súng, hơn nữa nếu biến Tây Ban Nha thành một nước đồng minh thì còn gì tốt hơn.
Phe Cộng hòa được Nga Sô tích cực bảo vệ nhất, Nga Sô tuyển mộ đoàn quân chí nguyện đem sang chiến đấu. Thế là khắp Âu Châu cùng làm theo, tuyển quân chí nguyện giúp cho phe mình. Nội chiến Tây Ban Nha thành ra cuộc chiến tranh ngoại giao giữa các nước Âu châu. Cuối cùng, các nước sợ chiến tranh thế giới nên phải ngồi lại với nhau, cam kết chính sách bất can thiệp vào Tây Ban Nha. Do đó việc trợ giúp cho phe mình ở Tây Ban Nha không còn công khai nữa hay nói nôm na là giúp lậu nhưng cùng rất kịch liệt.
Tính ra đầu năm 1937 đã có 7.000 người Đức, 14.000 người Ý trong hàng ngủ Franco và 24.000 người từ nhiều nước trong hàng ngũ Cộng hòa. Cuộc chiến hết sức gay go, phe Franco tiến chậm, vây thành Madrid cả hai năm chưa xong. Nếu Nga Sô bằng mọi giá không để cho phe Cộng hòa bại trận thì Đức Ý cũng kiên quyết không cho phe Franco bị đè bẹp.
Đến tháng 10-1937, quân Ý chiến đấu cho Franco lên tới con số 60.000 người. Nội chiến Tây Ban Nha khiến cho Đức Ý xích gần nhau hơn, cuối cùng hai nước lập thành trục Rome - Berlin.
Mùa thu 1936, con rể Mussolini là bá tước Ciano, tổng trưởng ngoại giao Ý chính thức đến thăm Bá Linh hội kiến với Hitler. Ciano không được Hitler ưa thích vi hắn ta hơi ngông nghênh, quá trải chuốt, điệu bộ nhiều chất kịch.
Nhưng trục Rome-Berlin rất quan trọng đến đường lối chính sách của Đức nên Hitler đã tiếp Ciano thật long trọng.
Tháng 11-1936, Hitler bảo Ribbentrop ký kết với Nhật Bản một hiệp ước chống Quốc- Tế Cộng sản, năm sau Ý cũng gia nhập hiệp ước này thành Rome - Berlin - Tokyo.
Đức Ý Nhật hợp tác xây dựng thịnh vượng chung của ba nước và đòi mở rộng đất sống (l’espace vitale) cho đế quốc của họ vì cả ba đều bị nhân mãn nặng nề, mỗi nước tìm cách giải quyết nạn đó tùy theo hoàn cảnh nước mình. Nhật xâm lược Mãn Châu. Ý đánh chiếm Abyssinie. Đức sát nhập các vùng phụ cận.
Thành lập phe Trục rồi, tuy nhiên Hitler vẫn muốn liên kết với Anh quốc. Ông tin tưởng vua Edouard VIII, người vẫn chống Vua George V về chính sách thù hận Quốc Xã. Tin tưởng đến nỗi khi vua Edouard VIII mê bà Simpson, một bà Mỹ đã có hai đời chồng và bằng lòng bỏ ngôi báu để đi theo tình yêu thì Hitler lại cho tuyên truyền bọn chính trị thù nghịch Quốc Xã âm mưu truất phế Edouard VIII để cho người em lên ngai vàng là George VI.
Cựu hoàng Edouard rời Anh quốc sang Áo quốc ở nhà quận cộng Ferdinand Rothschild, một tài phiệt Do Thái.
Có lần Edouard cùng vợ đến Berghof thăm Hitler. Edouard nhất định không nói chuyện chính trị, nhưng Hitler cứ kéo câu chuyện vào chính trị. Ông mong mỏi một ngày nào Edouard trở về cai trị Anh quốc để Anh Đức có thể trở thành đồng minh. Việc này chứng tỏ Hitler đôi lúc sống chìm ngập trong những giấc mơ của ông mà ông nghĩ chúng là thực tại.
Hàng năm đều đặn, Hitler tiếp súc với các đảng viên và dân chúng qua 6 lễ lớn.
24 tháng 2, ngày thành lập đảng, nói chuyện với các cựu đồng chí.
20 tháng 4, ngày sinh nhật ông, duyệt lễ diễu binh.
1 tháng 5, lễ Lao Động, diễn thuyết trước mấy trăm ngàn thợ thuyền, tiếp kiến các đại diện lao động.
Tháng 9, đại hội đảng ở Nuremberg, ông mời tiệc ngoại giao đoàn các nước, tham dự có cả đại biểu Quốc Xã các nước.
Cũng tháng 9, hội Gặt của nông dân Đức, nói chuyện với nông dân ở Bukeberg và nhận tràng hoa quấn cỗ của các thôn nữ dâng.
8 và 9 tháng 11, dự lễ kỷ niệm vụ đảo chánh 1923 tại Munich và truy điệu các đồng chí đã bỏ mình trong vụ đó.
Ưa nói với đám đông, khuấy động quần chúng.
Ưa nhìn tập thể sống quây quần.
Ưa sống đảng phái.
Nhưng Hitler lại mang nặng tâm hồn cô quạnh, trầm lặng, cảm thấy thoải mải nhất khi trốn được chỗ ồn ào có nhiều người. Cấm ngặt không cho kể lại trên báo chí, sách vở về đời sống riêng tư, cấm ngặt không cho trích dẫn những lời ông nói, những câu ông viết để phê bình dù là phê bình nịnh bợ. Ra lệnh chỉ được viết tiểu sử ông khi nào nhiệm vụ lịch sử đã hoàn thành. Rất ghét những bức hí họa chính trị về hình ảnh ông.
Ngược lại với Mussolini thì lúc nào cũng thích người khác viết hay nói về mình,
Ở Hitler chứa chất một tính tình khiêm tốn và thoáng thấy tâm tư lo ngại những bất trắc trong tương lai.
Những người thân cận với đời sống riêng tư của Hitler là ai?
Bruckner (S.A.) vệ sĩ - Schaub (S.S.) hầu cận - Keinpka (S.S.) tài xế - Wolff, Schroder, Dranowsky các cô thư ký.
Họ luôn luôn phải đứng im lặng để nghe Hitler nói hàng giờ về một vấn đề nào đó hoài, khi ông tập dượt qua bài diễn văn cho ngày hôm sau.
Chánh văn phòng Philip Bouhler, bác sĩ Hanfstaengl giám đốc báo chí quốc tế, bác sĩ Dietrich giám đốc báo chí quốc nội, bác sĩ Brandt săn sóc sức khỏe hàng ngày tiếp súc với Hiller. Họ đều ngạc nhiên khi thấy lãnh tụ đêm này qua đêm khác rất ít ngủ, lắm lúc phải dùng thuốc ngủ mới ngủ được mà ông vẫn không đau ốm. Có lần bị đau cuống họng, ông chỉ nằm hai ngày rồi dậy làm việc liền, lần ấy ông lo minh bị ung thư giống bà mẹ.
Vấn đề tình ái, tình dục, giao tiếp với phái nữ thế nào, các nhà ngoại giao đều để ý tìm tòi nhưng chẳng ai biết rõ. Chỉ biết chung quanh Hitler có rất nhiều giai nhân tuyệt sắc, duyèn dáng, ông thường mời các cô đào chiếu bóng nổi danh, nữ ca sĩ, nữ kịch sĩ tiếng tăm vào dinh Quốc Trưởng.
Goebbels nóng ruột nhất, muốn tìm cho Hitler một người vợ để cuộc đời Hitler được hoàn toàn đầy đủ, bớt trống trải. Vì vậy có rất nhiều tin đồn đại về tình duyên của tối cao lãnh tụ Quốc Xã, người ta xì sào:
Hitler yêu Winifred Wagner, mê vợ Goebbels, vợ Bouhler, vợ Ley.
Hitler say đắm một người đàn bà Anh, cô Walkyrie Mitford, con gái Lord Redesdale, lãnh tụ đảng phát xít Anh.
Báo chí ngoại quốc đăng bức hình chấp nối Hitler đặt Leni Riefenstahl ngồi lên lòng cùng uống sâm banh.
Có lẽ chỉ một người thực sự là tình nhân của Hitler, nàng tên Eva Braun, con gái vị giáo sư đại học kỹ thuật ở Munich.
Eva làm việc cho Heinrich Hoffmann, nhiếp ảnh viên riêng của Hitler. Hai người gặp nhau vào những năm 30 trước khi Hitler làm Thủ tướng. Hitler qua Hoffmann đã mua cho Eva một ngôi nhà ở đường Wasserburger ở Munich. Eva thường tới Berghof với Hitler. Nhưng Hitler cấm không cho nàng ra mặt trước mọi người. Điều này khiến Eva đau khổ, nàng thường ân hận giá đừng dính vào vị Quốc Trưởng thì đời nàng chắc thoải mái hạnh phúc hơn.
Hitler ưa dùng đàn bà vào những mục tiêu chính trị. Các bà: Berchstein, công chúa Stéphanie, vợ hoàng thân Franz... từng giúp cho Hitler thành công trên chính trị nhiều lần.
Với nội bộ lục đục của các đại công thần Quốc xã như Goering chống Hitler, chống Goebbels để hòng kế; vị Quốc Trưởng, Ribbentrop ghét Goebbels v.v.., Hitler nghe và biết hết, ông lặng lẽ quan sát, ông muốn họ cứ chia rẽ như vậy tốt hơn là họ cùng một lòng, ông dễ chế ngự hơn.
Nhưng Hitler lại rất lo lắng cho họ, nhất là việc gì có thể gây tai tiếng, bất lợi cho uy tín đảng như bắt Goering thu xếp ổn thỏa quan hệ với nữ ca sĩ Sonnemann, hàn gắn chuyện gia đình giữa vợ chồng Goebbels. Vụ nàng vũ công xinh đẹp, vợ của Ley tự sát chết làm Hitler buồn bực cả mấy ngày.
Với bà con quyến thuộc, Hitler không mấy chú ý. Người chị cùng cha khác mẹ Angela Raubal làm quản gia tư thất Berghof đến năm 1930 thì tái giá với một giáo sư. Cô em Paula vẫn sống độc thân ở thành Vienne, thỉnh thoảng Hitler gửi tiền cho hoặc mời vào dinh dùng cơm. Còn vài người con riêng của bố nữa, Hitler không bao giờ gặp.
Trong đời sống thường nhật, Hitler rất giản dị, ghét tất cả mọi haàh động soi bói, lúc ngủ ông khóa chặt cửu buồng, không ưa mặc quần áo đẹp, luôn luôn khoác chiếc áo ‘ ‘‘ vareuse’’ màu nâu đi cặp với quần đen. Nhưng lại rất tề chỉnh khi tiếp phụ nữ và trong các giới ngoại giao hoặc hội hè chính thức. Hitler thích ăn rau hơn ăn thịt, không uống rượu chỉ lúc nào rét lắm mới có một giọt cognac vào chén trà, khoái bánh ngọt mứt kẹo.
Để bảo vệ an ninh, Hitler dùng một đại đội S.S. canh phòng Bergholt. Đi đâu có 5 hay 6 S.S vũ trang tiểu liên hộ vệ. Trong túi Hitler thường mang một khẩu súng lục cỡ 6,35 hay 7,65. Tuy vậy, ông luôn luôn bực bội với sự canh gác bảo vệ vì ông ưa sống phóng khoáng. Ông quan niệm là cách tồy hơn hết đ chống kẻ mưu sát là không có giờ giấc nào nhất định.
Thế đồng minh Anh Pháp Ý tan vỡ ảnh hưởng lớn đến số phận nước Áo.
Ngày 13 tháng 5 năm 1936, hoàng thân Starhemberg, bạn thân của Mussolini, Phó Thủ tưởng Áo người chống Quốc Xã kịch liệt, bị ép buộc từ chức. Ý bây giờ đã thay đổi chính sách, chẳng những không bảo vệ Áo quốc mà còn dục dã Thủ tướng Schuschnigg bắt tay với Quốc xã, Mussolini hứa bảo đảm nền độc lập cho nước Áo. Schuschnigg nghe theo ký hiệp ước Áo Đức hôm 11 tháng 7-1936, trên mấy điều quan trọng sau đây.
a) Đức thừa nhận nền độc lập hoàn toàn của Áo quốc
b) Đức cam kết không can thiệp vào nội bộ Áo
c) Áo tuân theo một chính sách đối ngoại căn cứ trên nguyên tắc tự coi Áo là một phần quốc gia Đức
d) Áo khoan hồng đối với các chính trị phạm
e) Áo chấp thuận cho Quốc Xã hoạt động như một đảng đối lập.
Bề ngoài, hiệp ước có vẻ thuận lợi cho cả đôi bên nhưng vào thực tế để thi hành hiệp ước thì Áo hoàn toàn thua thiệt vì Đức khỏe hơn nên khai thác hiệp ước dễ dàng hơn. Áo yếu dần dần bị lấn át chỉ còn chờ một cú ‘‘putsch’’ của Quốc xã Áo là sinh mệnh chính trị Áo độc lập tiêu diệt.
Sở dĩ nó chưa xảy ra là vì Hitler còn nể Mussolini đó thôi.
Ngày 23 tháng 9 năm 1937, lãnh tụ phát xít Ý chính thức qua Đức để gặp Quốc Trưởng Đức.
Hitler tiếp đón Mussolini tại Munich, tổ chức như một ngày đại lễ. Bao nhiêu lực lượng hùng hậu của Quân đội Đức được đem ra phô với Mussolini khiến Thủ tướng Ý choáng váng. Đi thăm các nhà máy Krupp, Mussolini càng sợ hơn, ông bị Hitler khuất phục.
Trở về nước, Mussolini từ bỏ hẳn chính sách bênh vực Áo, ông bảo với Ribbentrop:
‘‘ Nước Áo là Đức quốc thứ hai, không có Đức, Áo chẳng là gì cả. Bây giờ Ý thấy việc đưa Áo về với Đức là hợp lý. Ý hết quyền lợi ở Áo vì lúc này Ý đang bận tâm với các vấn đề Địa Trung Hải và thuộc địa mới. Tốt hơn hết là hãy để cho tình hình tự nó biến chuyển đừng làm chi ép buộc thái quá gây căng thẳng vô ích’’.
Nói như vậy, Mussolini đã bật đèn xanh cho cú ‘‘putsch’’ quốc xã tại Áo.
Ngày 5 tháng 11-1937, Hitler triệu tập buổi hợp quan trọng tại dinh Quốc Trưởng. Tham dự có tướng Von Fritsch tư lệnh lục quân, Goering tư lệnh không quân, Đô đốc Racder tư lệnh hải quân, Bộ trưởng ngoại giao Von Neurath, tướng Blomberg, Bộ trưởng quốc phòng, Đại tá Hossbach làm thư ký buổi họp.
Mở đầu Hitler nhấn mạnh đến tính chất trọng yếu của buổi họp rồi trình bày từng chi tiết tình hình chính trị thế giới và nhu cầu tìm đất sống của dân tộc Đức. Ông cho rằng tiếp tục chính sách tự túc hay tham gia sinh hoạt kinh tế quốc tế đều không phải là lối giải quyết thỏa đáng. Vấn đề nhất định phải dùng biện pháp vũ lực mới xong và lẽ đương nhiên biện pháp này bao giờ cũng có những nguy hiểm kèm theo. Muộn lắm là đến năm 1943, nếu để chậm nữa Đức sẽ mất đi nhiều ưu thế quân sự. Trước hết phải thôn tính Tiệp Khắc và Áo quốc. Ba Lan không đáng sợ, Pháp Anh chắc chắn chịu lép vế không dám bênh. Ý thì ta đã có người bạn thân. Chỉ còn Nga Sô có thể phản ứng quyết liệt nhưng Nga phải hết sức đắn do tính toán kỷ càng vì sợ Nhật đánh úp sau lưng.
Các tướng Fritsch và Blomberg phản đối khuyên không nên đẩy Anh Pháp vào thế thù nghịch lúc này. Cả Von Neurath cùng không chịu. Hitler an ủy họ bảo rằng: ‘‘Chuyện chưa xảy ra ngay đâu’’.
Khi ra về, Goering nghĩ Hitler đưa ra kế hoạch vừa rồi chỉ cốt thúc đẩy tướng lãnh hãy súc tiến nhanh công cuộc vũ trang. Nhưng hai tướng Fritsch và Blomberg, ông Bộ trưởng ngoại giao Neurath lại nghĩ khác, ông nghĩ rằng Hitler đã nhất định dùng võ lực để chiếm Áo và Tiệp Khắc nếu biện pháp ôn hòa không xong. Hitler muốn chiến tranh còn họ thì không, phải tìm mọi cách cho Hitler từ bỏ ý định ấy.
Phần Hitler, ông rất khó chịu với những điều khó khăn mà tướng lãnh cùng Bộ ngoại giao đưa ra, ông không muốn tin họ nữa.
Phe bao thủ trong nội các càng yếu hơn khi bác sĩ Schacht, vì bất hòa với Goering về vấn đề tiến hành kế hoạch kinh tế 4 năm lần thứ hai, đệ đơn xin từ chức Bộ trưởng kinh tế để Goering tạm thay quyền. Schacht đến thuyết phục tướng Blomberg lập trận tuyến đối lập trong nội các để chống phe Goering nhưng Blomberg từ chối, ông là người quân nhân không nhảy vào chánh trị.
Ngày 22 tháng 12 năm 1937. Hitler cùng Blomberg và các tướng lãnh tới Munich dự đám tang tướng Luddendori mặc dầu những ngày cuối đời người, Luddendori ghét thậm tệ Hitler, ông thẳng tay từ chối chức Thống chế mà Hitler đề nghị tặng cho ông.
Bolmberg đi bên cạnh Hitler, sau linh cữu vị anh hùng đệ nhất thế chiến đã rụt rè báo tin mình sắp làm lễ tục huyền với một cô gái dân giả và mời Hitler đi ăn cưới.