- 13 -
Quí làm như không hay biết có nàng bên cạnh, cứ xoa tóc của Lan-Chi bằng cằm của chàng, khiến nó nghe nhồn nhột, cười giòn lên.
Thu tủi thân đến rưng rưng nước mắt, thì ra con người của nàng chỉ gây được một mối tình chớp nhoáng thôi chớ không nuôi nổi lâu bền ngọn lửa thiêng trong lòng của kẻ đã yêu nàng.
Khổ sở quá nàng không nín được nữa, day qua hỏi bạn:
– Anh nè, anh đang nghĩ gì?
– Anh đang nghĩ về nhiều việc, nhứt là về em.
Mắt Thu chớp lia lịa làm rơi vài giọt lệ rịn ra và đọng nơi đó từ nãy đến giờ.
– Anh nghĩ làm sao về em?
– Anh nghĩ rằng em đã đi xa, xa thật là xa. Nhưng có lúc nhìn những cây bần trong bờ, nhìn cảnh hoang vu sau hàng bần mé nước đằng kia, anh thấy như là ta đang nằm trong đó, em thì run cầm cập trong bộ y phục ướt của em, rồi cái lạnh nhiều giờ làm cho em bị vọp bẻ.. rồi thì anh cảm thấy em vẫn cứ ở gần anh như trong đêm đó… trời ơi, sao ta lại xa nhau?
– Không, em vẫn ở gần anh, em đang đứng gần anh đây.
– Nhưng ý nghĩ của em lại ở nơi khác.
– Anh cứ tưởng thế thôi.
– Em đã cố tránh anh.
– Vì em có bổn phận.
– Thu à, có bao giờ anh xui dại em bỏ bổn phận hay không?
– Phải, nhưng em phải tròn tiết hạnh với chồng em.
– Sự trinh tiết của tâm hồn em kia mới đáng kể, còn thân xác là cái vặt, khỏi phải băn khoăn vì nó. Trinh tiết của tâm hồn ấy, em đã không giữ được. Nhưng em chỉ cho anh có nửa chừng rồi lấy lại ngay. Anh chỉ cần cái ấy thôi mà cũng chẳng được, chớ thật ra chưa bao giờ anh đòi hỏi gì hơn.
– Em lấy lại bao giờ?
– Em chỉ cho cái lần mà em nói là quên mình trong giây phút, rồi từ đó em chối đã yêu anh.
– Không, em không chối, chỉ tại anh cứ đòi hỏi.
– Anh không đòi hỏi gì hơn. Anh chỉ muốn nghe chính miệng em nói rõ to ra là em yêu anh và thỉnh thoảng nói lại điều đó là đủ cho anh lắm rồi.
– Nói to, hơn là âm thầm nghĩ trong lòng à? Sao anh nông cạn như vậy?
– Không hơn, nhưng anh là kẻ không được. Ít lắm cũng phải có một bằng chứng cụ thể của tình yêu nơi em nó mới xóa được hoài nghi trong lòng anh. Bằng chứng cụ thể ấy là lời nói to lên rằng em yêu anh.
– Khi em nói to lên điều ấy, em nghe như tình yêu dồn ứ nơi em bị xì hơi bớt đi, không còn tràn ngập như bây giờ.
– Thế mới gọi là cho. Cho nghĩa là chia bớt cái gì mình có nhiều quá sang qua kẻ không có và rất cần.
Bấy giờ chính Quí xít lại gần bạn. Hai người đứng khít nhau, chỉ cách nhau một lần vải thôi.
Thu sợ hãi đến cực độ, nhưng không hiểu sao, nàng không có phản ứng gì cả. Nàng sợ phải ngã, nhưng lại càng sợ mất Quí hơn. Quí đã nguội, nếu để chàng thất vọng nữa, chàng sẽ nguội luôn.
Thu bắt chợt nàng đang thở mạnh quá vì nhiều xúc động. Nàng càng thở mạnh hơn và tim nàng đập thình thình khi Quí đưa tay qua đặt nhẹ lên vai nàng. Chàng kéo vai nàng về phía chàng và mặc dầu hai người đã đứng sát nhau, sức kéo như xô họ lại gần nhau hơn.
– Thu à, em yêu anh chớ?
– Dạ, Thu yêu anh.
– Và những lần Thu trốn tránh, không phải vì hết yêu?
– Trái lại nữa, vì càng ngày Thu càng yêu nhiều hơn nên Thu sợ hãi phải lánh đi.
– Thu yêu anh có nhiều lắm hay không?
– Đây là lần đầu trong đời Thu mà Thu yêu thì khỏi nói chắc anh cũng đo lường được tình yêu nơi Thu.
– Nhưng tại sao Thu lại sợ. Sợ tức là không yêu nhiều rồi. Khi người ta yêu nhiều, người ta điên dại, mù quáng, người ta không nghe lý trí nữa.
– Anh muốn em mù quáng à?
– Ừ, nhưng tới mức nào đó thôi.
Thu thở dài:
– Em có bổn phận rất nhiều.
– Anh không hề xin em bỏ bổn phận. Thu ơi, trong hai năm ta cách mặt nhau, em có quên anh hay không?
– Em không bao giờ quên anh.
– Còn anh thì anh cố quên em trong cuộc trác táng. Anh tính như mối tình của anh, anh đã thanh toán. Nhưng rồi đâu trở lại đấy cả, nhứt là về đêm. Anh tự bảo rằng đó chẳng qua là một dư âm, rồi dư âm ấy sẽ chết mòn đi. Nhưng không, anh cứ thấy em trên bến đò Rạch-Miễu, trên đảo hoang, trong hiệu tơ lụa. Anh thấy em xuống bếp đun nước cho anh uống. Anh nghe mùi thơm của em và nhớ lại cái hôm mà…
– Anh.
Quí đã hạ cánh tay xuống tới lưng của Thu hồi nào chàng không hay mà Thu cũng không hay nốt. Chừng chàng kéo Thu xít lại gần chàng lần thứ nhì, chàng mới chợt nhận thấy điều ấy mà Thu cũng mới chợt nghe một cảm giác khác lạ hơn khi nãy nhiều.
Đây không phải là sự rung động đầu mùa rất dữ dội của cuộc đụng chạm xác thịt giữa trai gái mà là một mơn trớn dịu nhẹ nó không làm cho Thu sợ hãi mà trái lại đưa nàng từ từ vào một giấc cảm thông toàn diện với người bạn có một đời sống tình cảm tương tợ như đời sống tình cảm của nàng.
– Thu!
– Anh!
Quí gọi bạn nhưng không nói gì cả. Chàng chỉ ngả đầu qua một bên và tự nhiên Thu cũng làm thế, và đôi bạn giống như một đôi vợ chồng nhà quê mới cưới, chụp ảnh kỷ niệm trong một dáng điệu mà họ muốn cho mùi hết sức mùi.
Tàu Hắc-Thán bây giờ không ra tận Nhà-Bè như mấy năm trước nữa. Chưa chi mà nó đã quay mũi trở lại bến khởi hành. Một vài hành khách xuống hầm tàu và đôi bạn phải dang ra.
Thân mật giữa hai người dừng lại nơi đó vì sự có mặt của đệ tam nhơn. Nhưng Thu không thấy lý do đó, hoặc nàng không muốn thấy thế, tiềm-thức nàng ngăn nàng thấy như vậy. Hễ thấy như vậy là phải sợ sẽ đi xa hơn. Không thấy lý do đó tức là tin mình đủ sức chiến đấu, nàng sẽ tiếp tục tới lui với Quí mà lương tâm nàng không trách mắng nàng được.
Ừ, thì tới đó rồi thôi là tự nhiên lắm mà! Quí đã biết điều không đòi hỏi gì cho nhiều lắm. Cỡ hắn mà hạ tay xuống thêm một mức nàng đã không kịp phản đối mà chắc nàng cũng chẳng phản đối. Nhưng hắn tương đối đứng đắn được.