← Quay lại trang sách

- 15 -

Thu vừa toan gõ cửa thì chết điếng cả người. Nàng nghe tiếng một người đàn ông, không phải là Quí đang nói chuyện.

Lạ quá, rõ ràng là ghét của nào trời trao của nấy. Từ thuở giờ đến đây nhiều lần, nhưng không lần nào nàng sợ gặp khách và không bao giờ gặp cả.

Từ đây nàng bắt đầu sợ chạm trán với người quen thì chưa chi đã đụng đầu với một người.

Thu sợ bị người quen biết bắt gặp nơi đây bởi vì nàng không tới đây với một ý chí thanh khiết nữa. Tư tưởng thầm kín của nàng, nàng nghe như ai cũng biết cả, cũng đọc được cả trên mặt nàng, nên thấy cần phải trốn tránh mọi người.

Từ đằng chợ lại đây, lỡ gặp bạn, họ cũng chẳng biết nàng đi đâu. Thế mà dọc đường nàng đã dáo dác nhìn trước xem sau, như là một kẻ cắp vừa làm xong một vố, và lo người ta nom theo cho biết sào huyệt của mình.

Trong giây phút nàng muốn quay bước đi trở ra vỉa hè, nhưng nghĩ đã trễ quá rồi, người ta đã nghe tiếng giày của nàng, nếu người ta ngạc nhiên tò mò bước theo mà dòm và nhìn được nàng đằng sau lưng thì nguy.

Giờ cứ vào, rồi rủi ro khách là một người quen biết, nàng sẽ giả đò lầm nhà. Tuy nhiên vẫn lo Quí vụng về, hoặc chậm trí, hoặc vì tánh khoe khoang không chịu hội ý làm ngơ cứ nhận nàng thì khổ.

Nàng quyết định gõ cửa nhưng chưa kịp làm cái cử chỉ ấy thì Quí đã nói to:

– Chị Tư về đó hả.

« Nguy quá, không biết có phải là chàng lầm tưởng chị Tư nào đó, hay chàng lanh trí mà làm bộ như vậy. Không nhận thì hư rơ của chàng hết nếu đó là mẹo của chàng, mà nhận thì hư rơ cho mình, nếu quả thật chàng đang trông đợi một chị Tư nào. »

Thu quyết liều, bụng bảo dạ rằng liều mà qua lọt được là điềm lành.

– Ừ – Nàng vừa đáp lớn, vừa đường hoàng bước vào nhà.

Không nhìn Quí, nàng lo nhận diện khách và mừng quá mà thấy đó là một người lạ hoắc. Trong khi nàng cúi đầu chào khách thì Quí nói:

– Chiều nay tôi không ăn cơm ở nhà, chị nấu ít lại.

– Vậy à? Cậu ăn ở đâu?

– Tôi đi ăn đám thôi nôi con người bạn dưới Long An, tôi sắp đi đây.

Khách chắc không phải là bạn của Quí nên chàng mới nói dối được về gia đạo chàng mà người bạn nào chắc cũng biết rõ.

Thu đi tuốt vô buồng. Nếu không gặp trở ngại khách khứa, nàng đã phải ngồi ở ngoài, vì không có lý do vào đây. Trước kia nàng vào đây thường lắm, vì có cớ để mà vào: nàng săn sóc một người trai thân – đun nước, vá áo.

Giờ tình bạn đã hết rồi, đã chết rồi, mà một thứ tình khác lại ngượng ngùng, lấp ló thì nàng ở ngoài là phải hơn.

Ngồi trên mép giường, Thu đưa mắt nhìn qua gian phòng một lượt. Không có gì thay đổi cả nơi đây, y như ngoài trước, duy chỉ thiếu một bức màn mà Quí bảo đã rách ; bức thứ nhì và diềm của bức màn ấy đã ngã màu, không còn trắng tinh khiết nữa.

Thời gian như không lướt qua nhà nầy, nhưng không biết nó có lướt qua lòng của chủ nhà hay chăng? Thu đã sợ gã si tình liều mạng năm đó nhưng lại rất buồn mà thấy rằng gã ta không liều mạng nữa. Hết liều mạng là hết si rồi vậy.

Nàng nghe ở ngoài khách nói:

– Nếu anh sắp đi thì tôi xin phép về, để khi khác hãy bàn bạc tiếp.

Quí tài quá, chàng đã bịa ra chuyện không ăn cơm và cần đi Long-An ngay chẳng những giúp nàng vào nhà tự nhiên, mà cũng để tống cổ khách đi nữa.

Khôn khéo của chàng giúp cho Thu vững dạ lên, vì người bạn thông minh này sẽ gỡ rối cho nàng được và tránh được cho nàng những phiền phức hiểm nguy.

Thu chưa kịp trở ra ngoài thì Quí đã vào đến nơi.

– Mấy năm rồi nàng tiên trong tranh mới lại xuất hiện một lần – chàng cười nói. Sau Rạch-Miễu-kỳ-ngộ, nàng tiên đã ra khỏi chỗ ẩn để đem nước cho anh, nhưng sau Đa-kao-kỳ-tái-ngộ, nàng tiên không thèm tra nút áo như trước nữa đó nhe.

Chàng vừa nói vừa ngồi xuống gạch ngay dưới chân Thu. Thu bối rối quá, muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, nhưng chỉ biết mân mê trôn áo thôi.

Ngày xưa nàng không hề bối rối như vậy lần nào, cả cái lần Quí cầm lấy tay nàng lần đầu trong một lúc nàng xúc cảm cực độ.

– Em!

– Dạ.

– Anh ước muốn được em đặt bàn tay lên đầu anh như lần ấy mà anh cũng đã quì dưới chơn em như bây giờ.

Thu lặng thinh, làm y theo lời bạn yêu cầu.

– Em cứ để như vậy mãi, anh nghe xem ra sao, anh sống lại ngày ấy xem ra sao. Thật là huyền diệu, anh như thình lình được đẩy lùi trong thời gian trở về giây phút ấy của năm ấy. Không, anh không nên nói gì hết, mà em cũng đừng nói gì hết, ta cứ lắng nghe lòng ta.

Cả hai im lặng trong nhiều phút. Họ nhìn nhau, nhưng không thấy nhau, mà chỉ thấy những bóng hình cũ kế tiếp nhau trôi qua trước mắt họ như bao nhiêu hình đen của chiếc đèn kéo quân: một chiếc xe nhà sơn màu đỏ từ xa chạy tới, một thiếu nữ áo đen dưới gốc dừa vẫy tay gọi xe, bến đò Rạch-Miễu, buổi bơi lội hãi hùng trong sóng gió, đêm mờ trên đảo…

Trong khi Thu còn thấy thêm nhiều hình nữa, thì Quí cố hết sức bám níu vào cảnh cuối cùng diễn ra lúc chiếc xuồng con từ từ tách bến đưa nàng vào bờ, sau một đêm lạnh tay đôi trên đảo.

Giấc mộng của chàng chỉ sống được với mớ hình ảnh đầu tiên ấy thôi. Những cảnh sau, chẳng hạn như cảnh bên hông trà thất Tứ-Sơn sẽ đập tan giấc mơ kỳ ảo kéo dài suốt hai năm trời.

Riêng Thu, nàng tiếp tục xem trên bức màn đen của ký ức những cảnh bướng bỉnh của chàng thanh niên, những lời kêu gọi gián tiếp nhưng thiết tha, quyết liệt trên mặt báo, cảnh anh ta bướng bỉnh có ý muốn bắt cóc nàng, cảnh anh ta rình suốt ngày đêm trước hiệu buôn tơ lụa, nàng thấy được nhưng giả đò không hay.

– Em!

– Dạ!

– Em đã nói: « Ngày sau dầu có thế nào… ». Cái ngày sau ấy là bây giờ đây. Và không có cuộc tang thương nào đi qua trên đời hai ta cả, hay dẫu có chăng nữa thì lòng ta, lòng anh vẫn nguyên vẹn như xưa. Anh muốn biết em có còn để dành cho anh một chỗ ngồi nhỏ mọn nào hay không nơi lòng em?

Bấy giờ họ mải trông thấy nhau. Dưới mắt Thu là một thanh niên thuộc vào loại người mà dân Pháp gọi là hạng « đánh ngã đờn bà » (Tombeur de femme).

Họ không đẹp hơn ai, không có duyên hơn ai, nhưng có một sức quyến rũ kỳ lạ mà cho đến những bà mẹ hiền vợ thảo cũng phải xúc động, nảy ra những ý nghĩ không hay trong giây phút.

Sức quyến rũ ấy tiềm tàng ở mắt, ở vầng trán hay ở đâu, thật khó mà nói ra, nó bàng bạc khắp người của họ thì phải hơn. Vì thế mà mặc dầu đã ra khỏi giấc mơ, trở về thực tại, Thu không lẩn trốn sự gần gũi của anh con trai nầy.

Quí đã đứng dậy, ngồi lên giường bên cạnh bạn, nắm lấy vai bạn mà kéo người nàng vào ngực chàng. Chàng dừng lại nơi đó, lắng nghe hơi thở dồn dập của Thu mà chàng tránh làm sợ hãi bằng một hành động quá táo bạo nào.

Thu thuộc vào hạng người chỉ có thể dẫn dắt từ từ xuống dốc mà thôi. Xô nàng mạnh tay quá, nàng sẽ sực tỉnh ngay và có phản ứng ngay.

Lâu lắm chàng mới dám hôn lên tóc bạn, rồi kéo bàn tay của Thu lên môi chàng.

Trước đây hơn hai năm, chàng đã làm như vậy và chính vì cử chỉ ấy mà Thu hoảng sợ rồi tuyệt giao với chàng. Nên chi chàng hồi hộp không biết bao nhiêu trước cái giây phút nguy hiểm ấy, nó định đoạt số phận chàng lát nữa đây.

Thu sẽ xô chàng ra như năm ấy hay không, để đẩy chàng trở về thế giới tương tư của chàng? Chàng nhắm mắt lại, làm như hễ không trông thấy cơn nguy thì cơn nguy không xảy đến. Và chàng kinh ngạc hết sức mà không nghe Thu phản ứng khi chàng đè mô bàn tay của nàng lên môi chàng.

Đâm bạo trước sự ưng thuận thầm lặng, Quí nâng lấy mặt nàng bằng cả hai tay của chàng rồi khi mặt chàng chạm phải làn da mát của mặt nàng, chàng mê mẫn trong một thế giới thần tiên, nghe như toàn thân chàng biến thành khói và đang tan biến vào hư không.

Thu vịn vai bạn, dang mặt ra và nói:

– Như thế nầy thôi anh nhá!

Nhưng Quí lại áp má chàng vào má bạn, và lắng nghe cái mát rượi của nó, vừa đáp:

– Như thế nầy thôi làm sao được Thu ơi, ta đã bước cái bước kế chót, thì không thể không bước cái bước cuối cùng.

– Như thế nầy thôi cũng đủ lắm rồi Quí à. Tình yêu là thế nầy, là bấy nhiêu đây thôi. Ta đã yêu nhau thật sự rồi, tột độ rồi, không nên có hành động không hay nào nữa cả.

Quí ơi, trải qua lịch sử ngoại tình của nhơn loại, cuộc phạm tội nào cũng kết thúc bằng một cái tang, khi thì tang bên nam, khi thi tang bên nữ. Đó cũng vì họ đã đi quá cái mức mà ta vừa bước tới.

– Em nè! Chỉ có trinh tiết nơi tâm hồn mới là quan trọng. Mà em đã dám yêu anh thì…

– Không, em đã thất tiết về mặt tinh thần với chồng em, như vậy đã hư hèn lắm rồi và ít ra nghĩa vợ chồng, phép lịch sự đối với người vắng mặt cũng như lương tâm em khiến em phải giữ cho chàng một phần tinh khiết nào. Không còn tấm lòng băng để hiến dâng chàng nữa, em phải giữ mình cho trong sạch. Chữ trinh còn một chút này…

Vả lại, như em vừa nói khi nãy, cuộc ngoại tình nào của người đờn bà cũng kết thúc bằng một cái tang, chỉ vì những kẻ yêu nhau không chịu tự mãn với tình yêu thanh cao của họ mà bước đến chuyện gần gũi xác thịt.

– Em sợ phải lao đầu vào xe lửa như Anna Karénine vậy à?

– Một phần nào thôi. Em chỉ sợ cho chàng. Nếu chàng mà ăn sà-lách thì em sẽ ôm hận suốt đời vì cái chết câm lặng của chàng sẽ đè nặng mãi lên lương tâm của em.

– Anh không hiểu rõ em muốn nói gì về cái vụ ăn sà-lách ấy?

– Em ám chỉ đến quyển truyện ngoại tình danh tiếng thứ nhì sau truyện Anna Karénine mà trong đó…

– À, truyện của Maugham.

– …. mà trong đó anh chồng không may, đã ăn sà-lách sống giữa mùa ôn dịch để bị dịch tả mà chết.

– Ối, hơi đâu mà kể đến chuyện tiểu thuyết.

– Em phải kể đến, vì em thấy anh Hòa có tác phong giống hệt nhà vi-trùng-học trong tiểu thuyết đó. Các nhà khoa học xem thế mà họ thâm và ác lắm anh à. Họ trả thù cũng kinh khiếp lắm như nhà vi-trùng-học ấy.

– Trả thù thì giết vợ, chớ sao lại tự tử trá hình như vậy?

– Anh không tế nhận được tất cả cái hiểm ác của vị bác sĩ ấy khi ông ta làm cho ông ta chết vì dịch tả à?

– Không.

– Ông ta đã chết vì đau khổ với một người đờn bà. Người đờn bà ấy sẽ hãnh diện ghê lắm mà được người ta chết vì nàng, hãnh diện không bao giờ dám khoe khoang ra, nhưng vẫn có trong lòng nàng.

Cái ông bác sĩ mọc sừng ấy ông quyết không cho người vợ bạc nghĩa của ông một chút xíu sung sướng âm-thầm ấy! « À, mầy đừng tưởng tao đau khổ vì mầy mà chết đâu. Không, tao chết vì rủi ro mắc dịch ấy mà, thì cái giá trị của mầy không nặng bao nhiêu cân đâu! »

– Vậy em sợ anh ấy trả thù rồi tự tử.

– Trái lại. Nếu anh ấy trả thù tức là em bị trừng phạt và ảnh được thỏa hờn. Em chỉ thương ảnh phải ôm hờn xuống mồ thôi. Tuy nói vậy nhưng ảnh không ác được.

Quí không dám nài nỉ xin xỏ thêm gì. Thu đã cho chàng nhiều lắm rồi, cho thật đầy đủ tình yêu của nàng, tình yêu tinh thần mà trước đây nàng không dám thú, chỉ gọi nó là tình bạn thôi.

Nàng là người thực tế hết sức. Những kẻ lãng mạn, nhiễm tiểu thuyết thì luôn luôn nêu ra luận-điệu: « Chỉ có tâm hồn mới đáng kể còn xác thịt là chuyện phụ thuộc ». Thế rồi họ buông trôi về xác thịt mà không biết có giữ sạch tâm hồn được hay không.

Thu suy luận trái hẳn tất cả những người ấy, trao hồn mà không chịu trao thân. Nàng chỉ ngoại tình trong tinh thần, như hằng triệu người đàn bà có chồng đã ngoại tình, nhưng quyết không cho đổ vỡ nền móng gia đình đang kiên cố.

Giềng mối và kỷ cương trong xã hội được giữ vững là nhờ tính thực tế của hằng triệu người đàn bà như vậy, họ biết chắc rằng xác thịt và tâm hồn liên quan mật thiết với nhau và khi một người đàn bà giao trọn thân xác của họ cho một người đàn ông không phải là chồng họ thì sớm muộn gì họ cũng sẽ giao luôn linh hồn cho người đó.

Cho thân thể mà không cho linh hồn chỉ là thái độ của những nhân vật tiểu thuyết ly kỳ mà các ông tác giả muốn trình bày ra dưới một khía cạnh siêu phàm, nghe cho hay vậy thôi.

Còn Thu chỉ cho hồn không mà thôi thì sẽ dừng bước được trong cái chỗ hạn chế đó.

Sách vở nói gì thì nói, con người vẫn quí trọng vật chất, và có những người đàn bà viết hồi ký, làm thơ, phơi bày cả dĩ vãng, cả tâm tư thầm kín của họ mà nhứt định không dám mặc áo ngắn tay, làm như cánh tay đáng che giấu hơn là tấm lòng.

Có ai còn nhớ hay không lần gần gũi đầu tiên với vợ mình hay với nhơn tình của mình? Nàng đã không ngớt miệng bảo rằng yêu mình như thế từ năm bảy tháng, một năm trời rồi ; họ không hề ngượng miệng mà bộc lộ tâm hồn họ ; thế mà động hễ giở vạt áo họ lên là họ vội vàng giựt lại, cả thẹn một cách khó hiểu với người mà họ đã ký gởi cả phần hồn của họ.

– Vậy cứ như thế nầy thôi anh nhá!

Quí nhận điều kiện, ít lắm là lần này. Nhưng chàng cứ làm bộ nài nỉ, nài nỉ thầm lặng bằng cử chỉ chớ không bằng lời.

Chàng kinh nghiệm về đờn bà nhiều lắm. Nếu chàng nhận ngay một cách dễ dàng thì Thu sẽ mích lòng, sẽ buồn tủi vì cảm nghe rằng mình không đủ đẹp cho người tình tinh thần nầy thèm muốn. Đờn bà họ như thế: Họ không cho nhưng vẫn sung sướng hãnh diện mà rằng ta muốn. Ta mà tỏ ra không thích, không cần gì lắm, ta sẽ bị họ hờn.

Chàng đã tẩm bổ tình yêu của Thu bằng sự giả vờ lạnh lạt của chàng, nhưng về tình dục, chàng phải lật ngược chiến thuật lại, làm như chàng là một người con trai thiếu thốn đủ mọi mặt ; có thế Thu mới tin tưởng vào sự bền vững của tình yêu nơi chàng, vì chàng có vẻ là một người chỉ được thỏa mãn nửa chừng và như thế sẽ bám níu chặt vào mối tình không trọn nầy.

– Vậy cứ như vầy thôi anh nhá!

– Như vầy là như thế nào?

– Nghĩa là ta yêu nhau một cách…

Quí kéo bạn vào người chàng, vừa hôn nàng, vừa nói:

– Đồng ý, hoàn toàn đồng ý, nghĩa là chai lạt, nhưng vẫn uống sữa bò, ăn trứng gà, phải không Thu?

– Hông.

Từ nãy đến giờ, chàng chỉ hôn lên tóc lên tay, lên má bạn thôi, vì chàng thấy Thu cố tránh bị hôn nơi miệng nên không nài nỉ. Đờn bà nghĩ cũng kỳ lạ, họ quyết giữ được phần nào hay phần nấy, và câu Kiều: « Chữ trinh còn có chút nầy… » được họ dùng làm khuôn vàng thước ngọc trong việc đãi hôn.

Cái miệng là « một chút nầy » mà họ để dành cho chồng họ để được nói với lương tâm họ rằng: « không, tôi đã giữ cho chàng cái gì quí nhứt nơi tôi ».

Để cà rỡn chơi, mà cũng để thực hiện chiến thuật làm bộ cần, Quí lừa thế nào mà thình lình hôn được lên miệng của Thu một cái, khiến nàng phải chịu thua và cười ngất vì sự bướng bỉnh của bạn.

Họ đã đi đến giai đoạn cười đùa giỡn hớt với nhau thì Thu không còn sợ hãi nữa, nhứt là sau trận cười chung ấy, Quí lập nghiêm trở lại.

Chàng đỡ bạn nằm xuống với chàng, chìa tay cho nàng làm gối, và hỏi:

– Thu ơi, Thu có hối hận chăng?

– Nếu chỉ như thế nầy thôi thì tốt đẹp lắm và Thu không ăn năn đã lỗi đạo.

– Nhận là lỗi đạo sao lại không ăn năn?

– Bởi vì Thu yêu Quí mà vẫn giữ mình được cho chồng.

– Nhưng tại sao sau cái lần hôn năm ấy đó, Thu lại khóc dữ vậy?

– Năm đó, Thu chỉ yêu Quí ít thôi, lại chưa tin Quí, Quí cũng vụng lắm đã làm cho Thu sợ hãi quá sức…

– Không, Quí muốn biết tại sao Thu khóc.

– Thì để Thu nói hết coi nào. Thu chỉ yêu Quí ít thôi và trong cuộc chiến đấu, bổn phận đã thắng. Thu khóc chính vì sự thắng trận của bổn phận nó làm cho Thu hụt yêu. Thu khóc vì tiếc.

Đôi bạn lại cười xòa với nhau và Quí pha trò:

– Sợ mà thích!

– Còn bây giờ?

– Bây giờ thì tình yêu thắng, nhưng nó chỉ thắng trong đường tơ kẽ tóc thôi.

– Có thể rồi sẽ toàn thắng hay không?

– Không, vì Thu quyết không cho nó toàn thắng. Thu đã nói rằng như vầy là tốt đẹp lắm rồi. Nếu ta tiến thêm một bước, ngày kia ta sẽ lùi xa. Quí ơi, ta không được cột liền với nhau bằng cái nghĩa nào hết, thì sự thỏa mãn chỉ có thể đưa đến sự chán nhau thôi. Chán nhau là chuyện ghê gớm quá mà Thu không dám nghĩ đến, nhứt là không dám cho nó xảy ra.

– Anh thì anh không bao giờ chán cả.

– Thôi đi anh, em lại há không biết bản chất của người đờn ông sao? Em nói « ta chán nhau » là chỉ vì lịch sự đó thôi, chớ đáng lý gì em nói « anh chán em » mới đúng sự thật.

-Thu không tin nơi sự muôn thuở của một mối tình?

– Tình yêu chỉ muôn thuở khi nào không thỏa mãn thôi.

– Nhưng sao Thu lại yêu. Nếu nó không muôn thuở thì có cần gì Thu phải đau khổ, phải chiến đấu cho một thứ tình cảm phù du?

– Nó mạnh hơn em, mạnh quá, em không chống lại nổi. Con người yếu đuối quá anh à. Tuy nhiên, em vẫn gắng gượng hạn chế nó trong phạm vi nầy để cho nó được trường cửu phần nào.

– Có chắc lắm rằng Thu không hối hận hay không?

– Chắc chắn như vậy. Trước, em quan-niệm rằng một người đờn bà có chồng mà có nết hạnh thì không thể yêu một người đờn ông nào khác hơn chồng mình.

«Nhưng rồi em đã thầm yêu anh, mặc dầu em không hề tìm đi phiêu lưu trên đường tình cảm. Thì ra trên đời nầy, không phải chỉ có một người là đáng cho ta yêu. Bao nhiêu đàn bà có chồng khác chắc cũng đã trải qua tâm trạng của em: nói ra, chắc không ai nhận hết và có lẽ họ sẽ mắng mình yêu ngôn, nhưng em tin là thế.

«Nếu lòng người là như vậy, thì em còn hối hận làm gì. Hơn nữa, khi thầm yêu một người đờn ông nào đó, người đờn bà có chồng mà nết hạnh, còn phải gặp biết bao nhiêu là dung rủi của tình cờ nữa, không biết bao nhiêu là trùng phùng cơ hội thuận tiện nữa, họ mới ngã chớ không phải hễ yêu là họ ngã ngay đâu. Mà hễ gặp bao nhiêu thứ ấy thì họ hoàn toàn bất lực đối với những cái đó, họ không có trách nhiệm nữa, nên không phải hối hận.

«Đó là rủi ro cho số phận của một số rất hiếm hoi đờn bà, người nào mà đụng đầu liên tiếp với dung rủi nầy, cơ hội nọ là người ấy như đã trúng số độc đắc (về nghĩa xấu, nghĩa là không may mắn), và người ấy đành phải chịu số phận.»

– Em đành phải chịu số phận, sao em lại cứ dè dặt với anh?

– Thì như em đã nói, em quyết chỉ thất tiết với chồng em trên phương diện tinh thần thôi. Tội lỗi loại đó không làm cho em hối hận lắm vì nếu thầm yêu một người đờn ông nào khác hơn chồng mình, hay yêu mà nói ra đi nữa – như trường hợp của em – là một tội lỗi thì trong một trăm người đờn bà có chín mươi bảy người phạm tội rồi – ba người còn lại, trong sạch tâm hồn được là vì không gặp rủi đó thôi. Như vậy trinh tiết thật, hay trinh tiết còn có thể cứu vãn được là trinh tiết về xác thịt. Ít ra em phải giữ một chút đó chớ, để khỏi hư hèn hơn chín mươi bảy người phạm tội trên.

Quí cắn nhẹ cổ tay Thu như đã cắn cổ tay Lan-Chi hôm nọ và nói:

– Giữ gìn của em làm anh cứ thèm và muốn ăn tươi nuốt sống em như thế nầy. Thu ơi, chừng nào ta gặp lại nhau nữa và tại đâu? Anh thấy rằng ta nên nhứt định những ngày nào đó, trong một tuần.

– Hông, hổng chịu định trước.Thu sẽ đến bất thình lình.

– Rủi không gặp anh, có phải cả hai đứa đều sẽ phải tiếc lắm hay không?

– Anh phải ở nhà hoài mà đợi Thu.

– Ở nhà hoài cũng khổ.

– Đi ra để gặp người khác hả. Thu hông chịu anh gặp người khác.

– Bắt đầu từ nay, anh tuyệt giao với tất cả bạn gái.

– Thu nói gặp là gặp gỡ tình cờ kia. Chính những cuộc gặp gỡ tình cờ ấy mới là nguy hiểm, như ta đã gặp nhau chẳng hạn. Còn bạn gái thì không sao cả, bởi họ chỉ là bạn thôi, nghĩa là anh không yêu họ.

«Những cuộc gặp gỡ bất ngờ trên đường đời nguy lắm anh à. Nếu như em mà cứ lui cui ngoài sau bếp thì ắt hẳn em sẽ đi suông sẻ trọn đường trần. Em nghĩ mà phục cho người xưa, họ chủ trương đờn bà phải khuê môn bất xuất, thật khôn ngoan không biết bao nhiêu. »

– Còn ngày nay thì em chủ trương đờn ông phải khuê môn bất xuất?

– Chỉ có hạng đờn ông như anh là phải chịu vậy thôi.

– Như anh là như làm sao?

– Hạng đa tình.

– Anh đâu có đa tình. Cô ca sĩ Joséphine Baker có hai tình, còn anh, anh chỉ có độc một tình thôi.

– Hông biết, anh phải nằm nhà. Anh nằm nhà, em còn chưa an lòng, phải đến bất thình lình cho anh sợ, không tiếp gái ở đây.

– Anh có tiếp gái ở đây đâu.

– Hổng biết, ở đây chỉ một mình em là có quyền đến thôi.

– Cưng lắm.

Quí cưng bạn bằng lời và bằng cử chỉ rồi ôm đầu bạn mà thì thầm:

– Thu ơi, nếu lát nữa Thu về, anh sẽ trơ trọi không biết bao nhiêu. Anh cứ muốn Thu nằm đây mãi, trên tay anh.

Nghe nhắc đến về, Thu xem lại đồng hồ tay rồi hốt hoảng nói:

– Ý chết, gần sáu giờ rồi. Em phải về ngay kẻo Lan-Chi nó buồn.

– Không, anh quyết bắt cóc Thu luôn.

Quí co tay lại và kẹp cứng đầu Thu. Thu úp mặt vào ngực chàng, tay xoa tóc Quí và nói:

– Đừng có trẻ con, rồi em sẽ đến nữa kia mà.

– Đến để chỉ như thế nầy thì anh không ham.

– Như vầy là nhiều lắm rồi đó Quí ơi.Thôi để Thu đi.

Nàng ngóc đầu lên, Quí đè đầu nàng xuống, y như một em nhỏ trưa bị mẹ ép ngủ mà nó cứ muốn chạy chơi, hai mẹ con phải vật lộn với nhau hằng buổi.

Em nhỏ vì dại dột nên thua trận, Thu đã khôn ngoan làm bộ ngoan ngoãn nằm lại với bạn giây lát, rồi vụt thình lình, nàng thoát ra khỏi tay Quí, lăn đi một vòng rồi lồm cồm ngồi dậy thật lẹ.

Quí cũng ngồi dậy tức thì và toan níu kéo Thu.

– Không, anh không được ăn gian.Trò chơi nào cũng có luật và phải theo đúng luật của nó. Em đã thoát được thì kể như anh thua rồi keo này, anh có mạnh hơn cũng phải chịu thua.

Quí ngẩn ngơ trước luận điệu không thể cãi được của Thu. Chàng nghĩ ngay đến trò chơi tình ái giữa chàng và Thu. Thu đã đặt luật cho cái trò chơi không theo luật ấy và chàng sẽ quyết phá luật của nàng.

Bỗng chàng kêu lên:

– Trời, áo quần Thu nhăn nhíu hết!

Thu nhìn lại y phục mình rồi cũng hoảng lắm, ngẩn ngơ tự hỏi lớn lên:

– Trời, rồi làm sao đây!

– Không lo, nhà có bàn ủi điện, Thu cứ thay ra đi, anh ủi cho.

Thu lắc đầu, cắn răng giây lát rồi nói:

– Thây kệ. Ở đây không ai biết em, còn về thì con nhỏ ở nó lui cui sau bếp, không thấy được. Nhưng anh đừng đưa em ra cửa.

Quí nghĩ ra được một kế mà chàng định thi hành lần sau, khi Thu đến đây. Kế ấy làm cho chàng mừng rỡ hết sức, nên quên mất bận bịu lúc Thu chào chàng mà đi.