- 16 -
Nghe tay mỏi rụng, Thu dừng quạt lại. Hòa đã căn dặn nàng đừng cho quạt máy chạy khi nằm, vì nếu ngủ quên thì nguy, người ngủ không hoạt động được nữa, không chống lại được với cái mát của gió quạt nó biến thành cái lạnh, mà chịu lạnh của ngọn gió quạt một đêm, hại còn hơn là nằm ngoài trời sương. Vì thế mà nàng phải quạt tay cho Lan-Chi ngủ.
Thu day lại nhìn trân trối gương mặt ngây thơ và bình thản của con trong giấc ngủ không tư lự của nó. Nó giống hệt Hòa, và chưa bao giờ nàng nghĩ đến chồng bằng giây phút nhìn con nầy.
Hòa đã đi hơn một tháng rưỡi rồi mà không có thơ từ gì cả, trừ hai tấm bưu-thiếp viết vắn tắt vài hàng sau lưng hai bức hình mà nàng nhận được khi chàng tới Ba-Ri và Bạc-xơ-Lôn.
Thu đã trông đứng trông ngồi những bức thư không bao giờ đến ấy, vì dĩ nhiên là nàng mong tin chồng, nhớ chồng, mà cũng vì nàng cần được bảo vệ.
Những bức thư ấy có giá trị gần như là sự có mặt của chàng ở nhà, nó sẽ khiến nàng suy nghĩ trước khi dẫn bước vào một cuộc phiêu lưu, nó sưởi ấm phần nào cảnh lạnh lẽo cô đơn gần tuyệt vọng của nàng.
Nếu vài cánh thư như vậy đã vượt trùng dương bay về tận đây với những lời han-hỏi những tiếng yêu đương thì có lẽ nàng đã không tủi thân lắm, không cần sự an ủi của Quí.
Tuy nhiên, dầu sao ván cũng chưa đóng thuyền và giờ đây, nàng vẫn mong đợi những cảnh thư hộ mạng đó. Nàng đang ở vào một tình thế nguy kịch hơn bao giờ cả, trước chỉ đứng bên bờ vực thẳm thôi, giờ thì tuy chưa rơi hẳn xuống đáy sâu, chớ cũng đã để chơn lên những mỏm đất cheo leo của thành vực.
Con người yếu đuối quá, tinh thần yếu đuối mà xác thịt lại càng yếu đuối hơn. Người thiếu phụ tràn đầy sinh-lực nầy vắng chồng đã hơn một tháng rưỡi rồi. Bâng khuâng của nàng trong gió sớm mây chiều, ngậm ngùi của nàng mỗi khi nhớ lại đêm lạc bước ở bến đò Rạch-Miễu, nhu cầu được tình bạn an ủi tinh thần, tất cả những thứ ấy toàn là trò gian dối của tiềm thức nàng nó bị xác thịt nàng chi phối, tùng đảng với xác thịt để toa rập mà gạt gẫm nàng đó thôi.
Trước kia, chỉ thiếu thốn về tình cảm, mối tình của nàng đối với Quí chỉ manh nha rồi ẩn hiện, thoáng qua. Nó trong sạch được như những giấc mơ yêu vô tội của các trinh nữ.
Hai tháng vắng chồng! Những người đờn bà còn trẻ và sức khỏe dồi dào, cùng tình trạng với Thu, chắc không bao giờ tự thú với họ rằng họ trải qua những cơn khủng hoảng như nàng. Giáo dục đã dạy họ rằng đòi hỏi của xác thịt là xấu xa lắm, và lắng nghe tiếng kêu gào của xác thịt là đê tiện lắm. Vì vậy mà họ xấu hổ chính ngay với họ, không nhận với họ rằng thân thể của họ đã muốn nổi loạn và họ đã để tâm đến những cuộc toan nổi loạn ấy.
Thu không dè mà xác thịt lại tệ đến thế. Nó tệ không phải vì đã có nhu cầu, đã đòi hỏi mà vì nó có ý muốn được thỏa mãn bất cứ với giá nào.
Sức mạnh vô biên và mù quáng của lửa dục thật là hãi hùng, đã đưa con người đến tội lỗi, đến những hành động điên cuồng mà sau đó, khi cơn giông tố đã dịu lại, chính kẻ phạm tội cũng kinh ngạc sao mình lại trải qua một cơn loạn trí, loạn tâm như vậy được, trong khi giờ đây thần thể của mình bình thản như mặt hồ buổi sáng.
Từ khi Hòa viễn du đến nay, Thu chỉ nghe rạo rực vậy thôi. Tuy cái rạo rực ấy cứ tăng mãi, nhưng nó tăng từ từ và còn ở vào độ đè nén được.
Đêm nay nàng muốn đạp tung tất cả và mỗi tế bào nàng là một con thú nổi điên. Trong đời nàng, nàng chưa bao giờ qua một cơn kinh khủng như vậy. Vừa đến tuổi dậy thì, mới bắt đầu bâng khuâng là nàng may mắn gặp hôn nhơn. Mặc dầu không thỏa mãn trong tình yêu, Thu vẫn được sống đầy đủ ở địa hạt xác thịt.
Chỉ có lần này…
Nhưng Hòa mới chỉ có đi vắng có non hai tháng thôi. Nói làm sao về những kẻ xa chồng năm ba năm, về những góa phụ giữ mình được hằng chục năm liền?
Thì ra, ái tình là một trò chơi rất nguy hiểm. Sở dĩ Thu bị khủng hoảng dữ dội đến thế chỉ vì đã quá thân mật, quá gần gũi với Quí vừa rồi.
Trẻ con thường chơi dại, rắn mắt chọc cho chó, cho trâu rượt. Chúng ngỡ trâu, chó rượt chúng một đổi đường rồi thôi, và khi chạy trốn, chúng hưởng được sự sợ hãi thú vị biết bao? Ừ, sợ hãi là một tình cảm dễ chịu, bằng cớ là ai cũng thích nghe chuyện ma, thích xem phim rùng rợn. Không dè rất lắm đứa bị chó cắn và trâu bang.
Thu đã ghẹo con quỷ và ngỡ dừng chơn được khi tới gần mức nguy. Không, khó lòng mà dừng chơn được, khó lòng mà lùi được.
Một nhà trào phúng Pháp đã nói đùa một câu đáng ghét: « Đờn bà giống như cái hũ đựng đầy nhóc kẹo. Lấy viên kẹo đầu tiên ra, khó không biết bao nhiêu, nhưng hễ lấy được một viên ấy rồi thì các viên sau tự nhiên trút ra rất dễ dàng ».
Cái nắm tay đầu khó khăn không biết bao nhiêu, mà hễ nắm tay rồi thì….
Thu hoảng hốt nhìn trừng trừng vào khoảng không, làm như trông thấy cái nguy đang lù lù tiến đến, nàng tránh không được, mà lùi cũng chẳng xong.
Làm sao tránh được khi nàng cứ như nghe rõ cơn ớn lạnh, nghe rõ sự rung chuyển sâu xa của những thớ thịt của nàng khi mà Quí đặt cái hôn đầu tiên lên má, lên môi nàng.
– Cứ như vầy thôi anh nhá!
Thật là một không tưởng buồn cười dại dột của các tay lý thuyết gia chủ trương ái tình thuần khiết, của những kẻ bất lực về sinh lý không biết tí gì về phản ứng xác thịt cả.
– Cứ như vầy thôi anh nhá?
Ừ, nhưng đó chỉ là thỏa-hiệp-án ngưng chiến tạm thời mà sự bừng dậy cuối cùng của lương tri đã cố gắng vận động. Lương tri sẽ hấp hối sẽ ngã gục và cuộc xô xát sẽ tái diễn cho đến khi nào xác thịt đầu hàng, hoặc toàn thắng.
Thu tốc mùng ra, đi mở quạt máy. Nàng biết không thể ngủ quên để phải sợ luồng gió lạnh làm tê liệt cơ thể trong lúc nó kém tự vệ.
Gió quạt máy sẽ không sao thổi dịu được sự nóng bức của nàng vì nhiệt độ không phải từ không khí thấm vào người nàng mà do lửa bên trong đốt lên.
Nói lửa không phải là nói bóng bẩy, nói quá đâu. Những ngọn lửa thật sự đã từng chập từ thân dưới nàng phừng phừng bùng lên tới mặt nàng ; đó là hiện tượng mà đông y gọi là hỏa vọng và tây y gọi là bouffée de chaleur.
Thần kinh của Thu căng thẳng như dây đờn kìm của giàn nhạc cải lương thời chưa biết dùng máy vi âm, và nàng cứ muốn hét lên, hay đập phá một cái gì.
Thu nhớ lại phong trào phản đối mấy năm trước bên Âu-Châu, nổi lên chống lại cái dự định dùng vài thứ thuốc mê nhẹ để lũng đoạn tinh thần các tội nhơn không chịu khai sự thật.
Phong trào này do nhiều nhà tư tưởng cừ khôi, nhiều vị bác học danh tiếng lãnh đạo. Họ cho rằng không có gì vô-nhân-đạo bằng làm mất bản ngã của con người, làm mất sự tự chủ của họ, bắt họ phải lột trần tâm tư thầm kín của họ ra. Đó là cuộc xâm phạm bất-hợp-pháp một địa hạt quí báu nhứt của con người, địa hạt sâu kín của trí, của lòng họ.
Các nhà tư tưởng, các nhà bác học ấy rất có lý mà phản đối như vậy, bởi vì cái địa hạt sâu kín ấy chẳng những là của riêng mỗi cá nhân mà thôi, nó lại còn là cái chỗ nhầy nhụa ghê tởm mà sự phơi bày ra sẽ làm lung lay tinh thần của cái phần nhân loại lành mạnh trên quả địa cầu.
Phần nhân loại ấy, sở dĩ còn vững tinh thần được là nhờ còn tin nơi sự cao quí của tâm trí con người. Khi họ thấy rõ đống bùn nhơ trong nhiều tâm trí của nhiều cá nhơn rất có tư cách bề ngoài thì họ sẽ nổi điên lên vì kinh sợ.
Nhân loại sẽ loạn vì buông trôi và giềng mối kỷ cương sẽ đổ nát.
Lạ lùng nhứt là tâm trí con người không phải tự nhiên mà nhơ nhớp một cách vĩnh viễn. Ba hôm trước, lòng ta có thể thanh cao, trong như nước lọc, rồi ba hôm sau, dường như có cả bầy trâu đến quậy đục bến nước trong veo của hồn ta. Rồi qua cơn xáo trộn đó, nó lại thanh sạch trở lại như thường, vì bùn nhơ đã lắng xuống, sau khi cuộc nổi loạn của thân xác lắng lại bởi được thỏa mãn.
Thu lại mở đèn sáng choang. Ánh sáng đuổi bóng tối được thì có lẽ cũng đuổi được những ý nghĩ hắc ám. Nàng lấy chỉ len để đan, vì kinh nghiệm đã dạy rằng khi đan len, vì bận đếm mũi, ta khó lòng mà nghĩ vẩn vơ, y như những kẻ tu hành phải nhờ đến xâu chuỗi mà họ lần hột trong tay.
Tuy nhiên đan được độ nửa tiếng đồng hồ thì mũi kim đã loạn. Người đan len chăm chú đếm mũi, nhưng khi họ nghĩ lung tung thì không còn đếm được nữa, y như làm bất kỳ công việc nào khác,
«Con người chỉ là một cây sậy, nhưng đó là một cây sậy biết nghĩ », Thu đã học thuở bé như vậy. Nàng bắt chước bài học, sáng tác ra một câu tương tợ để làm phương châm: Con người là một con thú nhưng đó là con thú biết chế ngự dục vọng.
Vậy nàng phải làm thế nào để còn xứng đáng là con người. Thu nhớ đến những bài phổ thông y học về tiết dục trong đó nhiều vị bác sĩ đã khuyên tập thể dục và tắm nước lạnh. Nàng đi tắm vậy.
Nước lạnh nửa đêm, tạm thời làm dịu được sự rạo rực trong người Thu. Nàng tắt quạt máy, chun trở vào mùng và ngỡ mình thắng trận, nàng thề với mình là sẽ chặt đứt cây cầu với Quí.
Sự bình thản của thân thể và của tâm trí dễ chịu quá. Con người chỉ nghĩ được những điều hay trong sự bình thản như vậy thôi.
Cái điều hay mà nàng nghĩ là soát lại quan niệm sai lầm của nàng về tương lai Lan-Chi. Những lúc bực mình vì chồng, nàng thề sẽ luyện Lan-Chi cho giỏi tháo vát để sống độc thân được, khỏi cần một người chồng. Nàng cứ tưởng trời sanh ra nam, nữ để họ sống biệt lập được, bằng cớ là có lắm người đờn bà mưu sinh cho cả đức phu quân của họ nữa, và lắm người đàn ông giỏi nội trợ không kém người vợ đảm nào cả.
Đêm nay nàng đã nghĩ khác. Chỉ có lấy vợ, lấy chồng, thể xác và tâm trí ta mới bình thản được, mà lo bao nhiêu công việc khác. Những kẻ sống độc thân, nếu không bịnh hoạn, sẽ bị xác thịt ám ảnh không thôi.
Chỉ đêm nay nàng mới biết thương những người bạn gái luống tuổi, muộn chồng.
Họ đang sống yên lành, nết na đằm thắm. Bỗng đùng một cái cả nhà suýt ngã ngửa vì vừa khám phá được rằng họ đã thọ thai với một người anh họ hay với một kẻ tôi tớ trong nhà. Thế rồi họ bị đẩy ra khỏi gia đình, bị xem như là một người mắc bịnh truyền nhiễm, không phương chạy chữa và dễ lây bịnh cho những người còn lành mạnh trong họ, cần phải cho họ biệt lập ra một nơi.
Cả đến những kẻ xử tội những kẻ đã làm tội nữa, cũng thật đáng thương lắm. Họ thiếu sống, nghĩa là không được cái may, – hay cái rủi – sống qua mọi tình thế, mọi hoàn cảnh, nên họ nhìn đời phiến diện. Họ suy luận như là người no xét hành động của kẻ đói.
Nếu những kẻ làm tội không hoàn toàn vô trách nhiệm, thì họ cũng chẳng cố ý làm tội mà trái lại, họ bị đưa đẩy vào vực thẳm sau nhiều cuộc chiến đấu âm thầm, sau nhiều kháng cự đau đớn.
Đành rằng trên đời cũng lắm cô gái, lắm đàn bà buông trôi, sống theo bản năng thú vật, nhưng họ chỉ là thiểu số.
Lan-Chi nằm sải lai trong một dáng điệu thoải mái rất là ngơi nghỉ. Nó thì bình thản thật sự từ thể chất lẫn tinh thần. Thu nhớ có lần Hòa đã ngồi nhìn nàng ngủ như nàng nhìn con hôm nay. Lúc ấy, vào thời mới cưới, và Hòa đã yêu nàng đầy đủ về cả hai phương diện vật chất lẫn tình cảm. Hòa hôn nhẹ lên má nàng làm nàng giựt mình thức giấc. Chàng nói:
– Em ngủ, trông ngây thơ như một đứa trẻ, anh nhìn em nãy giờ mà yêu em hết sức.
Hòa đã nói đúng. Lòng nàng thuở ấy thật không bợn một mảy may ý nghĩ vẩn đục nào cả như Lan-Chi bây giờ.
Đáng buồn cười là bây giờ, thiên hạ cứ tin là nàng vẫn trong sạch tâm trí như bao giờ và hằng muôn hằng triệu người đàn bà khác cũng vẫn được xem là những bà vợ gương mẫu, trong khi lòng họ bị rất nhiều đợt sóng ngầm giao động mà ngoài nào ai biết dâu.
Hiệu lực của nước lạnh thật là phù du. Thu cố nhìn con để cho vẻ ngây thơ của nó gợi lên những tư tưởng trong sạch, để nhớ hình bóng Hòa qua gương mặt của nó hầu khỏi nghĩ vẩn vơ. Nhưng tà ý cứ như là ruồi muỗi, đập mãi chúng vẫn ùa tới…
Thu có cảm giác rằng đang bị giam trong một buồng kín, một cái lỗ trổ ra trên vách buồng này, và ăn thông đi đâu không biết. Kẻ giam nàng bỗng xuống tay hạ sát nàng một cách nham hiểm là cho nước chảy vào buồng bằng cái lỗ nói trên. Đó là hình ảnh ghê rợn mà nàng đã thấy trong một phim toát mồ hôi lạnh, và như nạn nhơn trong phim, nàng cố hết sức bít cái lỗ ấy lại, không thôi thì sẽ chết ngộp mất vì mực nước đổ ra buồng này, cứ càng phút càng lên cao.
Tà ý như là nước tràn vào buồng, nạn nhân bít lỗ bằng áo quần của y, nhưng nước cứ tiếp tục rịn vào, để chờ lúc nạn nhơn mỏi tay không chống giữ được nữa lỗ bắn tung cái nùi giẻ rồi tuôn xối xả ra.
Tà ý cứ rịn vào lần lần. Nó len lỏi một cách đáng sợ, sơ hở một phút là nó lọt vào bên trong, y như là trò chơi nhảy cháng chậu của trẻ con ở thôn quê. Những đứa trẻ thủ vai rào ngõ, nắm tay nhau ngăn những đứa trẻ khác vào cấm địa. Những đứa này đứng đó mà rình hễ lũ kia mà lo ra trong nháy mắt thì a-lê, đã có đứa phóng được vào bên trong, lẹ như chớp.
Lũ tà ý giống như là một đám người đói đi giựt giàn chay ở thôn quê, thầy cúng chưa phóng nhang ra lịnh xô giàn mà họ đã tả xông hữu đột xô ngã tuần đinh canh gác để cướp giàn.
Thu bước xuống giường, lấy sách ra đọc. Nàng nhắm mắt mà rút từ trên kệ xuống một quyển mà nàng biết chắc là sẽ có lợi cho tâm trí nàng. Hòa không đọc, không mua tiểu thuyết bao giờ. Sách của anh ấy toàn là sách buồn ngủ. Có lẽ nàng sẽ ngủ được sau khi cố nuốt những tư tưởng khó tiêu trong bất cứ cuốn nào.
Đó là quyển « Hồi ký về chiến tranh của Đại-tướng De Gaulle ».
Là kẻ hay nghĩ lung tung, Thu không lật sách ra. Nội tên sách đã gợi không biết bao nhiêu là hình ảnh nơi trí nàng: Chiến tranh, chết chóc, quân sĩ, biên khu.
Bỗng một câu nói của một quân nhân văn sĩ trong một quyển hồi ký chiến tranh khác mà nàng đã được đọc cách đây mấy năm, vụt hiện về thình lình, do sự liên tưởng, ông tác giả ấy đã nói: « Thương yêu của nước nhà đến với chúng tôi dưới hình thức chất bô-rô-muya ». (Nguyên văn: la tendresse nationale nous arrivait sous forme de bromure).
Người Âu-Châu có một đời sống sinh lý rất mạnh. Vì thế mà các bộ tham mưu đã phải nghĩ đến nguy cơ có thể có, do sự đè nén dục tình của binh sĩ ngoài mặt trận.
Ông tác giả này đã ám chỉ đến một phương pháp làm dịu ngọn lửa nguy hiểm của quân nhân ngoài biên khu bằng chất bơ-rô-muya có dược tánh an thần.
Nàng hơi ngạc nhiên về sự tiết lộ nầy mà ngoài quyển sách đó ra, không thấy sách nào khác nói cả.
Tuy nhiên đó là một sự gợi ý mà nàng chụp ngay. Nhớ lại rằng năm trước, Lan-Chi còn bé lắm, nàng đã mua si-rô Teyssèdre cho nó uống vào những đêm nó thao thức khóc la. Thứ si-rô đó mang chất căn bản là bơ-rô-muya nói trên.
Mặc dầu thuốc ấy rất yếu đối với người lớn, nàng cũng đi lại mở tủ thuốc tìm chai si-rô mà nàng nhớ còn được phân nửa.
Thu uống một liều bảy tám lần nhiều hơn liều của trẻ con, rồi đi nằm để lắng nghe hiệu quả của thuốc.
Trong lúc ấy thì nước cứ rịn vào cái phòng kín mít mà nàng bị giam, và mực nước cứ mỗi phút mỗi lên cao.
Như kẻ bị giam, Thu nhìn mực nước dâng bằng đôi mắt khủng khiếp. Phim xem đã lâu lắm rồi, nàng không nhớ nạn nhơn rồi sẽ được cứu thoát hay chăng. Điều chắc chắn là hắn đã kinh hoảng như nàng bây giờ.
Nhưng kìa, vòi nước đã nhỏ lần, sức tuôn đã nhẹ bớt. Thuốc thấm rồi chăng?