← Quay lại trang sách

Chương 20

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Shrader tức tối vì không được chỉ huy vụ Manning, nhưng Sam lấy làm lạ là anh có phần kích động vì phải làm việc chung với Mitchell McCord. “Anh ta là một huyền thoại,” anh nói với cô trong lúc bỏ một đồng 25 xu vào máy bán hàng tự động trong căng tin ở tầng ba.

“Vì nhiều lý do; có một số lý do không ai biết cả.”

“Quá nhiều thông tin đấy,” Sam nói kèm theo nụ cười rộng đến tận mang tai.

Shrader cố vắt óc tìm kiếm những bằng chứng cho thấy McCord đủ tiêu chuẩn để được coi là huyền thoại, và cuối cùng cũng nghĩ ra được mấy chi tiết. “Cách đây mười năm, hồi còn trong Đội Trọng án, anh ta phụ trách vụ án bắt cóc Silkman. Joey Silkman là đứa bé bị chôn sống trong thùng gỗ suốt bốn ngày đó, cô nhớ không?”

Sam gật đầu.

“Đội của McCord tóm được một tên trong nhóm bắt cóc khi hắn ta đang cố lấy tiền chuộc, nhưng hắn không chịu khai. Hai ngày trôi qua, rồi ba ngày, rồi McCord vào phòng giam, mời hắn ra ngoài nói chuyện riêng. Sau đó thì, hắn ta khai sạch sành sanh và đưa McCord đến tận nơi chôn cất. Hai người họ cùng đào bới lôi đứa trẻ ra.”

“Anh đang ám chỉ rằng McCord đã đánh hắn ta khai ra à?”

“Không. Trên người hắn không có vết đánh nào. Hắn ta nhận tội, được thẩm phán giảm án vì đã hỗ trợ điều tra, và bị tù hai mươi lăm năm. Hai gã bạn của hắn bị tù chung thân.” Shrader xé vỏ kẹo M&M, chờ phản ứng của Sam.

“Có vẻ rất ấn tượng,” cô nói, bỏ tiền vào máy bán nước giải khát, “Nhưng vẫn chưa đủ biến anh ta thành huyền thoại.”

“Còn nhiều chuyện khác, nhưng tôi phải nhớ lại đã. Ồ, phải rồi, trong thời gian McCord chỉ huy Đội Đàm phán Giải cứu Con tin, có bốn kẻ tâm thần đã chiếm một trại hè và đe dọa mỗi giờ sẽ giết một đứa trẻ.”

“Và anh ta đã cứu được tất cả bọn trẻ mà không hề cao giọng hay sử dụng vũ khí?” Sam trêu chọc.

“Không. Đứa trẻ đầu tiên bị bắn vào đầu trong khi đội của McCord vẫn đang trên đường đến hiện trường và vào vị trí.”

Sam tỉnh táo hẳn. “Sau đó thì sao?”

“Như tôi đã nói, người của anh ta vẫn đang trên đường, vì thế không ai được tận mắt chứng kiến sự việc. Lời khai của các nhân chứng không đồng nhất. Về cơ bản, McCord đã nổi nóng. Anh ta tiến thẳng vào khu đất trống được sử dụng làm nơi giam giữ lũ trẻ, duỗi tay ra, và nói đại loại là, ‘Tại sao các người phải lãng phí thời gian cho những đứa trẻ mười hai tuổi trong khi các người có thể tự tay giết chết một cảnh sát?’ Sau đó anh ta bảo những kẻ bắt giữ là anh ta đã ra lệnh cho người của mình nổ súng sau 60 giây. Anh ta bảo bọn chúng là vì chúng đã bắt đầu giết lũ trẻ rồi nên không còn đường đàm phán nữa.”

Dù ban đầu tỏ vẻ hồ nghi, Sam vẫn chăm chú lắng nghe. “Sau đó thì sao?”

“McCord bảo lũ trẻ ‘nằm xuống để cuộc bắn súng có thể bắt đầu’. Đó là một phiên bản. Phiên bản khác là McCord quát lũ trẻ, ‘Nằm xuống!’”

“Rồi sao?”

“Mấy kẻ tâm thần bắt lũ trẻ đứng yên.”

“Sao nữa? Sao nữa?”

“Rõ ràng bọn trẻ cho rằng McCord còn điên rồ và nguy hiểm hơn những kẻ bắt giữ, vì tất cả bọn chúng đều nằm rạp xuống mặt đất, và những nhà thiện xạ nổ súng. Khi khói tan, bốn kẻ bắt giữ đều chết. Chính thời điểm đó, anh ta được thăng hàm trung sĩ. Không... không phải, anh ta được thăng chức sau khi phá thành công vụ hối lộ tống tiền liên quan đến mấy viên chức cấp cao của thành phố. Vài năm trước, anh ta được chuyển sang Cục Phòng chống Tội phạm có Tổ chức, và cũng gây dựng được tiếng tăm ở đấy; sau đó anh ta trở lại Sở Chỉ huy Phân khu, làm Trung úy Thanh tra. Anh ta tầm trên bốn mươi, và mọi người đều cho rằng chỉ vài năm là anh ta sẽ lên làm Đại úy khu vực, rồi có lẽ là Thanh tra trưởng, nhưng hóa ra không phải.”

“Đã có chuyện gì vậy?” Sam hỏi, liếc nhìn đồng hồ. Họ vẫn còn mười lăm phút trước giờ trình diện với McCord.

“Chẳng có chuyện gì cả. Một năm trước, anh ta tuyên bố hễ quá hai mươi năm công tác thì sẽ nghỉ hưu, tính đến giờ thì chuyện đó bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Tôi nghe nói tháng trước anh ta đã đi rồi, nhưng rất có thể thời gian nghỉ phép của anh ta còn tồn nhiều quá nên anh ta quyết định tận dụng.” Shrader hất đầu về phía những chiếc bàn kim loại dài rải rác khắp căng tin. “Có lẽ chúng ta nên ngồi kia thay vì đi qua đi lại trước cửa phòng McCord như những kẻ nô lệ đang chờ gặp Đức Giáo hoàng.”

Bình thường, vào tầm giờ này, căng tin rất đông đúc, nhưng rõ ràng nhân viên trực ngày thứ Bảy đã ăn sớm hơn thường lệ, vì thức ăn thừa của họ đang còn đầy trên đám bàn tròn. Sam định tìm cái bàn nào có ít đĩa giấy, khăn lau miệng nhàu nát và vết thức ăn nhất, nhưng Shrader chẳng băn khoăn nhiều như vậy. Anh ngồi ngay xuống cái bàn gần nhất và dốc thêm mấy viên kẹo M&M vào lòng bàn tay. “Cô đang làm gì thế?”

“Tìm xem có thứ gì để lau cái ghế này không,” cô chẳng kịp suy nghĩ gì mà trả lời luôn. Shrader bật cười hô hố.

“Littleton, thế thì cô bới thùng rác tìm tang vật kiểu gì đây?”

“Chắc tôi sẽ mang găng tay như những người khác,” cô thông báo với anh trong lúc ngồi xuống ghế.

Shrader hào phóng chìa bàn tay đang nắm những viên kẹo M&M sặc sỡ sắc màu. “Này, ăn vài viên đi.”

Chúng có vẻ ngon. “Anh có chạm tay vào bất cứ thứ gì ngoài lưng ghế của anh không đấy?”

“Cô sẽ không thích câu trả lời của tôi đâu.”

Sam im lặng nhìn anh vẻ không tán thành, nụ cười thấp thoáng bên khóe môi. Sự im lặng sẽ làm nản lòng những nhận xét tương tự trong tương lai; nụ cười là cách thông báo nhẹ nhàng rằng, lần này, do sơ ý nên cô mới trao cho anh cơ hội nói câu đó.

Shrader hiểu ẩn ý đằng sau cả hai cử chỉ này và tiếp tục thết đãi cô bằng những kỳ công càng lúc càng chói sáng của McCord trong quá trình thực thi luật pháp.

Đến lúc họ đứng lên, Sam đã hình dung ra người đàn ông mình sắp gặp rõ ràng là có bản năng của một người sáng suốt, trí tuệ của nhà khoa học tên lửa và sự gan góc của con bò mộng.

“Đợi lát,” Shrader nói đúng lúc họ đi ngang qua nhà vệ sinh nằm trên đường đến văn phòng McCord. “Tôi vào đây chút.”

Trong lúc cô chờ Shrader, có mấy người cả nam lẫn nữ đi lướt qua cô trên hành lang, những cảnh sát, thư ký thanh tra cô từng gặp quanh phân khu hồi trước, nhưng thay vì tỏ thái độ lạnh nhạt như ngày xưa, hầu hết bọn họ đều gật đầu hoặc lẩm bẩm chào. Thái độ của mọi người đối với cô đang dần thay đổi, và cô ý thức được nguyên nhân là vì Shrader đã tìm cách để Holland - và mấy cảnh sát ở Catskills - chắc chắn biết chính cô đã mang đến bước đột phá trong vụ án Manning.

Cho dù thân hình chắc nịch và vẻ mặt hung dữ của Shrader dễ làm cô liên tưởng đến loài chó dữ và biệt danh “Shredder”, Sam vẫn luôn cảm nhận được từ anh một sự tử tế thường bị ngụy trang bằng vẻ cau có lỗ mãng. Đến khi anh trở lại, Sam lập tức quên mất vẻ bề ngoài ấy, và cố lắm mới không toét miệng cười. Anh đã cẩn thận lấy nước vuốt lại mái tóc ngắn, nhét áo sơ mi vào quần và kéo thẳng cà vạt. “Trông anh bảnh lắm,” cô nói đùa. “Nhìn thấy anh chắc McCord choáng lắm cho xem.”

Sam không nghĩ là cô sẽ yêu quý Mitchell McCord, nhưng giờ đây cô càng háo hức muốn gặp người đàn ông có thể khiến Shrader tự ý thức về diện mạo của anh. Ở Catskills, cả tuần Shrader chỉ mặc ba bộ quần áo. Dù anh chỉ kể các chiến tích và thành tựu của McCord, cô vẫn băn khoăn không biết có phải vừa nãy, Shrader phải dừng lại “chải chuốt” vì đã nghe tiếng McCord là người rất coi trọng hình thức. Cứ nhìn con đường thăng tiến vù vù của McCord ở trụ sở chính, Sam đoán chừng anh ta không chỉ có tài mà còn rất tinh khôn, có lẽ là người kiêu ngạo, và rất có thể khá bảnh bao.