← Quay lại trang sách

Chương 19

Trên phố 72 Đông, khu Thượng Đông, Phân khu 18 có một địa chỉ phô trương hơn hẳn so với 23 phân khu khác của Manhattan.

Để cố gắng giữ cho vẻ bề ngoài của nó không phá hoại cảnh quan tươi đẹp xung quanh, người ta đã lắp cho tòa nhà hai cánh cửa ra vào đồ sộ, lộng lẫy kẹp giữa hai ngọn đèn dầu cổ. Tuy nhiên, ở bên trong, nơi này cũng chả có gì thú vị và đông đúc như mọi phân khu khác của Sở Cảnh sát New York.

Giữa trưa thứ Bảy, khi Sam đến đây thì Shrader đang chờ bên ngoài văn phòng của Đại úy Holland. Trông anh mệt mỏi, luộm thuộm và ủ rũ. “Mẹ kiếp,” anh vừa ngáp vừa nói, “tôi cứ tưởng sẽ được nghỉ một hai ngày trong khi Đội Điều tra Hiện trường khám xét ngôi nhà trên núi. Tôi đã dễ chịu biết bao nhiêu khi tối qua được ngủ trên giường mình. Sáng nay Holland gọi điện từ mấy giờ để bảo cô đến đây vậy?”

“Khoảng trước tám giờ,” Sam trả lời.

“Gã đó chẳng ngủ bao giờ thì phải. Lúc nào anh ta cũng ở đây. Anh ta sống vì công việc,” Shrader nói.

Theo Sam, có lẽ nói cho đúng hơn thì Thomas Holland đang sống vì công việc kế tiếp. Mọi người đều biết ghế Cảnh sát phó sắp trống, và nghe đồn Thomas Holland là ứng cử viên sáng giá nhất.

“Thứ Hai Steve Womack sẽ đi làm lại,” Shrader nói thêm kèm theo một cái ngáp nữa. “Anh ta nói vai của anh ta được phẫu thuật lành lặn rồi, và anh ta không chịu nổi nếu phải ở nhà thêm một ngày nào nữa.”

Thông tin về người cộng sự thường xuyên của Shrader đồng nghĩa với việc Sam sẽ được phân phối hợp cùng một người khác, và tim cô chùng xuống khi nghĩ đến chuyện bị kéo ra khỏi cuộc điều tra Manning. “Chắc vì vậy nên tôi mới có mặt ở đây,” cô nói to. “Hẳn Đại úy Holland muốn nghe báo cáo miệng từ chúng ta và sau đó sẽ phân cho tôi một công việc khác.”

Shrader cười toe toét. “Cô nên tươi cười rạng rỡ lên, Littleton, nếu không, tôi sẽ tưởng là cô nhớ tôi đấy.”

Sam không xác nhận mà cũng chẳng phủ nhận điều đó. Thay vào đó, cô bảo, “Tôi sẽ nhớ vụ án Manning, nếu nó đúng là một vụ án.”

Cánh cửa văn phòng Holland đột ngột mở ra, và anh ra dấu cho họ vào trong. “Cám ơn vì hai người đã phải đến giữa ngày nghỉ,” anh nói, đóng cửa lại. “Tôi phải ký một số giấy tờ đã, rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Ngồi đi,” anh nói thêm, vừa hất đầu về phía hai cái ghế trước bàn làm việc vừa bước vòng ra sau bàn cầm bút lên.

Là người đứng đầu phân khu, Holland được bố trí một văn phòng nằm cuối dãy hành lang dài, phần nào tách khỏi tình trạng lộn xộn chung, và nó lớn hơn các văn phòng nằm rải rác trên bốn tầng lầu chật chội của tòa nhà cũ kỹ. Trong phòng còn có vài món đồ cá nhân dễ thương khác thường, như cái kệ sách cổ bằng da trên bàn làm việc và quả cầu lâu đời đặt trên cái giá đồng trang trí công phu nằm cạnh cửa sổ trong góc phòng. Nhìn bề ngoài thì những món đồ này không có vẻ quá giá trị, nhưng Sam biết rõ chúng rất quý giá, và chúng mang lại cho văn phòng anh một vẻ tao nhã luôn được ngưỡng mộ bởi vài vị khách đủ tinh tế để nhận ra giá trị của chúng - đồng thời luôn vấp phải thái độ coi thường từ tất cả những người khác. Y như những trang phục đắt tiền nhưng lại toát lên vẻ giản dị của anh, văn phòng của Thomas Holland cũng đặc biệt không khác gì người đàn ông điển trai chiếm đóng nó.

Giống như ông nội cùng các bậc chú bác của anh, anh theo đuổi sự nghiệp thực thi luật pháp, nhưng khác với họ, anh có bằng thạc sĩ, quỹ tín dụng và tiềm năng trở thành Cảnh sát trưởng. Ở tuổi bốn mươi mốt, không chỉ là một cảnh sát tài năng và thậm chí trong vai trò quản lý còn tài năng hơn nữa, anh còn có hình thức ưa nhìn và vẻ lịch thiệp mà Thị trưởng Edelman cần để nâng cao hình ảnh của Sở Cảnh sát New York trước công chúng.

Anh ký văn bản cuối cùng, đặt bút qua một bên, rồi nhìn Shrader. “Có tiến triển trong vụ điều tra Manning,” anh nói dứt khoát, nhưng nghe giọng anh, Sam đoán anh không thích tiến triển đó lắm. “Cảnh sát trưởng Trumanti muốn thành lập một đội điều tra gồm bốn thanh tra, và ông ta đích thân lựa chọn người chỉ huy. Anh và Womack được phân vào đội đó.”

“Ai là chỉ huy vậy?” Shrader hỏi ngay.

“Tên anh ta là McCord. Trumanti muốn chuyển việc điều tra về trụ sở, nhưng đây là vụ án của chúng ta, và rất có thể nó chính là một quả bom hẹn giờ. Tôi đã thuvết phục Trumanti rằng chúng ta có thể phong bế thông tin nếu điều tra ngay ở đây. Cánh Liên bang chưa bao giờ sờ được vào gáy Valente, nhưng chúng ta sẽ đóng đinh gã con hoang đó và tống hắn vào tù. Nhờ báo chí, đám Liên bang đã biết hắn ta có liên quan tới vụ án này, và họ đang tìm cơ hội nhảy vào cuộc điều tra, nhưng còn lâu mới có chuyện đó. Cả tôi và Trumanti đều thống nhất là chúng ta sẽ giữ bí mật tuyệt đối về cuộc điều tra trong lúc cố tìm hiểu chính xác xem Valente có liên can như thế nào. Không ai - và ý tôi là không một ai,” anh nhấn mạnh, cuối cùng cũng nhìn Sam, “được phép trao đổi với báo chí hoặc với bất cứ ai không trực tiếp liên quan đến cuộc điều tra. Hiểu chưa?”

Sam gật đầu.

“Hiểu rõ,” Shrader nói.

“Nếu cần gì,” Holland tiếp tục, “cứ yêu cầu, và hai người sẽ được đáp ứng - làm việc thêm giờ, bổ sung nhân lực, trát lệnh, bất kể chuyện gì. Văn phòng Công tố viên Khu vực sẽ cung cấp cho chúng ta mọi phương tiện chúng ta không tự mình kiếm được.” Anh đứng lên, chấm dứt cuộc họp. “Trong thời gian điều tra, McCord sẽ sử dụng văn phòng trống của Trung úy Unger. Bây giờ anh ta đang ở trên đó và muốn gặp hai người lúc 12 giờ 45. Sam, tôi đã đề nghị McCord cho cô làm thành viên thứ tư của đội. Nếu đây đúng là một vụ án thì đều nhờ công phát hiện của cô; tuy nhiên, quyết định cuối cùng nằm ở anh ta. Có bất cứ câu hỏi nào khác không?”

Sam còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn thì Shrader đã nói. “McCord ư?” anh nhắc lại. “Anh không định nói là Mitchell McCord đấy chứ, thưa Đại úy?”

Holland gật đầu dứt khoát. “Chính vĩ nhân đó đấy.”

“Cảm ơn anh, Đại úy Holland,” Sam lịch sự nói.

Shrader dợm bước rời khỏi văn phòng, nhưng Holland ra dấu cho Sam ở lại. Đợi đến khi Shrader đã ra khỏi tầm nghe, anh hạ thấp giọng, mỉm cười nói, “Cô đã rất xuất sắc khi phát hiện ra tin nhắn Valente viết cho bà Manning. Cha cô sẽ rất tự hào về cô.”

“Tôi vẫn chưa nói với cha dượng tôi về vụ này,” cô nói, khéo léo nhắc anh nhớ về mối quan hệ thực sự giữa cô với người đàn ông kia. “Dạo này ông ấy và mẹ tôi rất bận rộn, mà tôi cũng khá bận.”

“Tôi hiểu,” anh nói, rồi thoáng mỉm cười và hất đầu ra dấu cho cô rời đi. “Lúc ra ngoài thì đóng cửa hộ tôi nhé.”

Sam đóng cửa đúng theo yêu cầu.

Tom Holland quyết định gọi cho cha dượng cô. Anh nhấc điện thoại, nói với thư ký trực ngoài văn phòng. “Giúp tôi liên lạc với Thượng nghị sĩ Hollenbeck.”