Chương 22
“Không tin nổi cô tránh mặt bạn bè lâu thế!”
Jason lên tiếng trách Leigh ngay khi vừa được Hilda cho vào nhà chiều Chủ nhật. Sự sôi nổi hoạt bát của anh khiến Leigh cảm thấy vừa phấn chấn vừa kiệt sức, nhưng cô gần như không giấu nổi vẻ khó chịu khi anh xoay người đưa áo khoác cho Hilda và cô nhận ra anh không đến một mình. Sau lưng anh là Jane Sebring.
Mặt đỏ bừng vì lạnh và vì sốt sắng mong được gặp cô, Jason để mặc Jane đứng trong tiền sảnh để vội vã băng qua căn phòng, hôn lên má Leigh. “Tôi không cản Jane được,” anh thì thầm. “Cô ta khăng khăng đòi theo. Cô ta còn nghiễm nhiên chui vào taxi cùng tôi nữa chứ. Nhưng cô ta không ở lại lâu đâu. Cô ta phải trở lại nhà hát tham gia suất diễn chiều, nhưng tôi thì rảnh cả chiều đấy!” Anh đứng thẳng dậy, ngắm nghía khuôn mặt Leigh, chẳng buồn che giấu vẻ hãi hùng. “Đến bao giờ cô mới phục hồi được diện mạo trước đây vậy?”
“Không lâu đâu,” Leigh nói, cau mày khi anh ngồi xuống ghế cạnh cô, nhưng sự chú ý của cô vẫn đặt vào Jane, lúc này đang đứng trước gương săm soi khuôn mặt hoàn mỹ của mình.
Nối tiếp truyền thống của dòng họ Barrymore, bốn thế hệ liên tiếp trong gia đình Sebring đã trở thành những huyền thoại trong làng kịch nghệ. Jane là thành viên đầu tiên của gia đình nổi tiếng ấy được xem là xinh đẹp đến sững sờ; cô ta cũng là thành viên đầu tiên của gia đình bị các nhà phê bình sân khấu chỉ trích tơi bời ngay ở vai diễn Broadway đầu đời. Thật ra, chỉ tại cô ta đã khởi nghiệp bằng một vai chính quá nhiều thách thức đối với một nữ diễn viên hai mốt tuổi còn non kinh nghiệm, nhưng cô ta được nhận cơ hội đó vì cô ta là người mang họ Sebring. Và vì cô ta là một Sebring, các nhà phê bình đã áp đặt cho cô ta nhiều tiêu chuẩn cao đến không tưởng vốn được ấn định bởi những bậc tiền bối nổi tiếng, giàu kinh nghiệm và không mấy lộng lẫy của cô ta.
Hai tuần sau ngày khai diễn, cô ta bỏ vở kịch lại trong nỗi nhục nhã và lên đường đến Hollywood. Ở đó, bạn bè của gia đình cô ta đã mở rộng cửa cho cô ta, và khuôn mặt hấp dẫn cùng thân hình quyến rũ của cô ta đã mê hoặc những chiếc máy quay phim. Nhờ nhận được sự đạo diễn và biên tập chắc tay, con đường diễn xuất của cô ta được cải thiện theo từng vai diễn, và đỉnh cao là giải Oscar dành cho Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất hồi năm ngoái.
Giải Oscar đã mang đến cho Jane những thành tựu điện ảnh mà tổ tiên cô ta chưa bao giờ đạt được, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Hình như vẫn chưa thể hàn gắn vết thương do nỗi hổ nhục ngày xưa ở Broadway, cô ta đã từ bỏ hai cơ hội đóng phim béo bở để nhận một vai trong vở Blind spot.
“Tội cô quá!” Jane nói, ghé sát má vào má Leigh và hôn gió; rồi cô ta đứng thẳng dậy, quan sát những vết thâm tím đang nhạt dần cùng những vết xước đang lành trên mặt Leigh. “Cô đã trải qua rất nhiều chuyện kể từ đêm khai diễn...”
Hy vọng tránh được các câu hỏi thăm dò về tình hình cụ thể của cô, Leigh đành phải tuân theo đúng thủ tục xã giao mà hỏi họ muốn Hilda mang đồ uống nào tới.
“Tôi uống như thường lệ,” Jason nói, ngoái đầu nhìn Hilda, vì dựa trên kinh nghiệm từ xưa, anh biết rõ cô sẽ lảng vảng gần đó, sẵn sàng mang đồ ăn thức uống ra. “Một ly vodka martini,” anh giải thích, “kèm hai trái ô liu.”
“Jane thì sao?” Leigh hỏi.
“Tôi không uống,” Jane nhắc nhở, hơi lộ vẻ trách móc vì Leigh đã quên mất Jane không uống rượu. Mặc dù thói hư tật xấu của các bậc tiền bối Sebring cũng nổi tiếng chẳng kém gì tài năng của họ, nhưng Jane Sebring không hề thừa hưởng bất cứ thói tật quá lố nào của họ. Cô ta không uống rượu hay hút thuốc, ghê tởm thuốc phiện, và tôn thờ sự khỏe mạnh về mặt thể chất. “Nếu cô có thì cho tôi ly nước đóng chai.”
“Chúng tôi có đấy,” Leigh nói.
“Tôi thích Weltzenholder,” Jane nói thêm. “Nó được đóng chai ở Alps. Mỗi năm họ chỉ xuất khẩu một ngàn thùng đến Mỹ. Tôi thường mua mỗi lần một trăm thùng.”
“Thật tiếc quá, chín trăm thùng còn lại đã đến tay những người khác chứ không phải chúng tôi,” Leigh nhẹ nhàng nói. “Cô muốn uống gì khác không?”
“Pellegrino cũng được.”
Leigh gật đầu và đưa mắt về phía Hilda. “Cho tôi tách trà nhé, Hilda. Cảm ơn chị.”
Jason chăm chú nhìn Hilda như muốn đảm bảo rằng cô đã thoát khỏi tầm nghe trước khi anh hỏi, nhưng Hilda hoàn toàn đáng tin cậy. Chính Jane mới là kẻ ngoài cuộc sẽ hăm hở thêm mắm dặm muối, kể lại những chuyện cô ta nghe thấy cho bạn bè, người lạ cũng như cánh phóng viên. Leigh chỉ muốn bóp cổ anh vì đã mang cô ta theo.
“Cô có tin gì về Logan không?” anh hỏi Leigh ngay khi Hilda biến mất khỏi ngưỡng cửa.
“Chẳng có gì cả. Tin tức của tôi cũng chẳng nhiều hơn của anh đâu.”
Anh có vẻ choáng váng thật sự. “Cưng ạ, thế này thì khó tin quá, thật không thể tưởng tượng nổi! Anh ấy có thể gặp chuyện gì chứ?”
Anh ấy đã chết... Tôi biết điều đó... Anh ấy đã chết... Tôi biết điều đó... Leigh căng người cố gắng ngăn những câu nói khủng khiếp không ngừng nện thình thịch trong não cô. “Tôi không biết.”
“Tôi có giúp được gì không?”
Leigh lắc đầu. “Cảnh sát đang cố hết sức rồi. Cảnh sát trưởng Trumanti đã điều trực thăng, xe tuần tra và thanh tra lên núi để tìm anh ấy.”
“Cô thì sao? Cô cảm thấy thế nào? Nói thật lòng ấy?”
“Cả người tôi cứng đờ, đau nhức, trông phát kinh lên được, nhưng cũng chỉ có bằng đấy vấn đề thôi. Ngoài việc chồng tôi bị ch... mất tích,” cô sửa lại, cố hết sức để không chìm đắm vào trong nỗi chán nản khổ sở đang dâng trào.
Jason im lặng, vẻ bất lực, đau khổ và thông cảm tuyệt đối, nhưng biểu cảm đó chỉ toát lên trong chốc lát. Gần như ngay lập tức, anh đã tươi tỉnh trở lại và đề cập luôn đến một chủ đề ảnh hưởng trực tiếp tới tiền tài của anh, và do đó mang tầm quan trọng tối đa đối với anh. “Liệu cô có sớm trở lại với công việc được không?”
“Về mặt thể chất, chắc tuần tới là tôi có thể thu xếp được...”
“Tuyệt vời! Thế mới đúng là cô gái của tôi chứ! Cô đúng là một kỵ binh. Tôi đã biết là có thể trông mong cô...!”
“Nhưng về mặt tinh thần thì không,” Leigh ngắt lời một cách dứt khoát. “Tôi không thể nghĩ đến điều gì ngoài Logan. Thậm chí tôi còn chẳng nhớ nổi lời thoại.”
“Cô sẽ nhớ lại hết ngay khi bước lên sân khấu thôi.”
“Có lẽ thế,” Leigh nói, liếc mắt sang Jane, “nhưng tôi chẳng còn chút cảm xúc nào để chăm chút cho chúng nữa. Cô hiểu mà, phải không Jane?”
“Hoàn toàn hiểu,” Jane nói. “Tôi còn cố gắng giải thích cho Jason hiểu tâm trạng hiện thời của cô nữa, nhưng cô biết vở kịch quan trọng với anh ấy như thế nào rồi đấy.” Leigh ngạc nhiên thấy cô diễn viên có vẻ phẫn nộ thực lòng khi nói thẳng, “Jason sẽ chẳng buồn quan tâm xem liệu cô có bị gắn máy hỗ trợ sự sống hay không, miễn là họ có thể tháo dây dợ và dựng cô lên đủ lâu để nói lời thoại.”
“Không hẳn như vậy,” Jason nói, có vẻ phật lòng. “Tôi sẽ sửa lại kịch bản để cô có thể vừa nằm vừa diễn.” Anh dừng lại đón ly rượu martini từ cái khay đang được Hilda giơ về phía mình. “Tôi là gã khốn ích kỷ,” anh tuyên bố, toét miệng cười không chút ăn năn hối hận. “Nhưng cô phải thừa nhận rằng,” anh nói thêm, nháy mắt với Leigh, “tôi là gã khốn ích kỷ xuất sắc.”
Đoán rằng anh đang chật vật tìm cách mua vui và nhằm làm cô phân tâm, Leigh cố mỉm cười mệt mỏi.
Vì Leigh chẳng nói gì để khuyến khích màn trêu đùa đi xa hơn, Jason thôi nói về mình mà góp vui cho cô bằng cách chuyện trò về những ngợi khen dành cho vở kịch, lượng vé bán được, vấn đề về ánh sáng, rồi sau đó giận dữ kể lại cuộc cãi vã gần đây của anh với đạo diễn của vở kịch. Leigh để kệ anh nói, nhưng cô không thực sự hiểu lời anh. Tựa người vào tay ghế sofa, cô nhìn miệng anh mấp máy, và cô máy móc nhìn Jane nói chuyện, nhưng cô không ý thức được những gì họ đang nói, thậm chí chẳng buồn quan tâm.
Cuối cùng, khi Jane đứng lên ra về, Leigh nhận ra cô sẽ phải một mình đối phó với Jason, và suýt nữa cô đã thấy tiếc nuối vì nữ diễn viên kia sắp rời khỏi.
“Robert và Lincoln nhờ tôi gửi lời hỏi thăm cô,” Jane bảo cô.
Tới tận lúc đó, Leigh mới nhớ ra các diễn viên trong vở Blind spot. “Cho tôi gửi lời hỏi thăm họ nhé. Vợ Robert đã sinh chưa?”
“Rồi, là một bé gái.”
Sốt sắng giục Jane đi nhanh hơn, Jason bước về phía tủ áo trong tiền sảnh, nơi Hilda treo áo choàng của họ. Lấy cái áo khoác lông chồn của Jane ra khỏi giá, anh giơ nó lên như người đấu bò đang vẫy khăn. “Jane, cô sắp muộn suất diễn chiều rồi đấy!” Anh khẽ vung vẩy cái áo choàng để nhấn mạnh. “Cưng ạ, đút cái mông trứ danh của cô vào áo choàng để lên đường đi thôi.”
“Lúc nào anh ta cũng đáng ghét như thế này à?” Jane hỏi Leigh khi cô ta chìa tay chào tạm biệt.
Sững người trước vẻ thù địch không hề che giấu trong giọng Jane, Leigh nói, “Giờ anh ấy đang căng thẳng lắm. Đừng phật lòng nhé. Anh ấy có vở kịch cần hai nữ chính, ấy vậy mà chỉ có một nữ diễn viên nổi tiếng đảm nhiệm vai diễn.”
Jane không đáp lại câu này mà ngập ngừng nhìn lướt qua Jason rồi vụng về nói, “Thực ra, hôm nay tôi đến đây vì muốn trực tiếp nói với cô một chuyện. Tôi muốn cô biết rằng tôi thật sự rất tiếc cho tai nạn của cô. Tôi sẽ không ra vẻ là mình không muốn đóng vai của cô ngay từ lúc đọc kịch bản Blind spot, nhưng tôi muốn giành được vai diễn đó bằng chính thực lực của mình chứ không phải để lấp chỗ trống hay nhờ một bi kịch.”
Leigh không ngờ mình lại tin cô ta. Jane vốn nổi tiếng kiêu ngạo và giàu tham vọng, nhưng lúc này cô ta không bộc lộ sự tự tin quyến rũ thông thường. Cô ta có vẻ căng thẳng và hơi mệt mỏi, và cô ta cau mày lo lắng khi nhìn mặt Leigh. “Ít ra cô sẽ không cần phẫu thuật.”
“Không cần, và tôi chắc chắn cô sẽ nhận được rất nhiều vai chính nếu quyết định ở lại New York thay vì quay về Hollywood.”
Phải đến tận khi Jane đã đi rồi, Leigh mới nhận ra Jane đã dùng từ “bi kịch” để nhắc đến sự mất tích của Logan.
“Nào,” Jason hưng phấn nói ngay khi vừa đóng cánh cửa lại sau lưng Jane, “chúng ta có thể nói chuyện thoải mái được rồi!”
Thực lòng, Leigh không biết làm sao có thể chịu đựng thêm mấy phút trêu đùa dồn dập của Jason, nói chi đến một hoặc hai giờ. Cô không hiểu nổi tại sao anh có thể trông chờ cô quan tâm đến lời anh, và cô cũng không biết làm cách nào để tập trung vào câu chuyện. Thông báo của Hilda đã trao cho cô một giải pháp bất ngờ: “Courtney Maitland muốn lên gặp bà,” cô nói từ cửa bếp. “Cô bé ấy rất bướng bỉnh. Cô bé nói sẽ ăn cắp chìa khóa thang máy để lên đây và sẵn sàng dựng lều ngoài sảnh nếu bà không cho cô bé vào trong nhà vài phút.”
Leigh mỉm cười nghĩ đến chuyện Courtney hoàn toàn có khả năng làm đúng như đã nói. Mặt khác, nếu Courtney có mặt ở đây thì cô bé sẽ góp phần đánh lạc hướng một vài câu chuyện của Jason. “Bảo cô bé lên đây đi, Hilda.”
“Courtney Maitland là ai vậy?” Jason truy hỏi, có vẻ không mấy hài lòng trước viễn cảnh phải chia sẻ sự bầu bạn của Leigh với người khác.
“Cô bé ở cùng với một gia đình sống trong tòa nhà của tôi trong thời gian tham gia khóa học đặc biệt ở trường. Tôi đã gặp cô bé ở sảnh vài tuần trước.”
“Tôi ghét trẻ con,” Jason trả lời, “và đặc biệt là mấy đứa choai choai.”
“‘Đứa choai choai’ này có IQ của một thiên tài, và tôi nghĩ cô bé rất tuyệt.”