← Quay lại trang sách

Chương 23

Jason đang ở trong bếp hướng dẫn Hilda chuẩn bị các món anh muốn ăn vào bữa trưa thì Courtney Maidand đến, vì vậy Joe O’Hara ra mở cửa cho cô bé vào. “Tôi sẽ bảo Courtney chỉ ở lại một lát thôi,” anh nói với Leigh.

“Không, đừng làm vậy. Tôi muốn cô bé ở lại lâu lâu một chút.”

“Chỉ có điều bà đừng nghe cô bé dụ dỗ chơi bài rumi nhé,” anh vừa mở cửa vừa nói, “vì cô bé chơi gian lận đấy.”

“Đâu có,” Courtney bác lại, bước vào tiền sảnh.

Leigh ngoái đầu mỉm cười với cô bé mười sáu tuổi ăn mặc cực kỳ thời thượng. Dáng người cao gầy, bộ ngực lép kẹp, cô bé cột vổng mái tóc xoăn vừa dày vừa đen phía trên tai trái, một chiếc khăn len đỏ quàng quanh cổ, áo thun in chữ Nirvana, quần jean thủng những lỗ to tướng trên đùi và đầu gối, đôi giày dã chiến không buộc dây. Về phần hoa tai, cô bé chọn món đồ na ná cây kim băng vàng dài tầm bảy phân.

“Cô không biết là cháu và Joe quen nhau đấy,” Leigh nói.

“Cháu đã lên đây chơi trong thời gian cô nằm viện,” Courtney giải thích. “Đó là cách duy nhất giúp cháu tìm hiểu được bất cứ chuyện gì.”

Đứng trước ghế sofa, Courtney nhìn chằm chằm vào mặt Leigh, và đây là lần đầu tiên Leigh thấy cô bé tỏ ra nghiêm nghị thế, nhưng nhận xét của cô bé vẫn bất kính một cách đặc trưng và thú vị. “Chà,” cô bé nói. “Lúc xem ti vi thấy người ta đưa xe của cô về đây, cháu cứ tưởng trông cô sẽ giống như người gặp phải tai nạn thảm khốc chứ.”

“Bây giờ trông cô thế nào?”

“Cứ như cô bị ngã khi trượt ba tanh vậy,” cô bé đáp kèm nụ cười tinh quái. “Trên mặt cô ấy.”

Leigh bật cười, cảm giác âm thanh vang lên có phần khác thường, xa lạ.

“Cô có khách ạ?” Courtney hỏi, nghe thấy giọng Jason vọng ra từ nhà bếp. “Nếu cô có khách thì cháu quay lại sau vậy.”

“Không, đừng đi. Thực ra, cháu mà ở lại là làm ơn cô đấy. Người đàn ông đang ở đây là một người bạn thân cứ tưởng cô cần trò chuyện, nhưng ngay bây giờ cô không thể tập trung vào những vấn đề mà anh ấy quan tâm.”

O’Hara đang đứng gần đó, chờ hỏi xem Courtney muốn uống gì. “Sao bà không bảo Courtney chơi bài rumi với anh ta,” anh cáu kỉnh nói. “Chỉ cần nửa giờ là anh ta sẽ nhẵn túi và phải mượn tiền đi taxi đấy.”

Courtney phẫn nộ nhìn anh. “Cháu sẽ cư xử đàng hoàng,” cô bé hứa với Leigh. “Cháu sẽ lắng nghe chú ấy và sẽ nói chuyện đúng đắn.”

“Cứ cư xử như bình thường là được. Cô không lo cháu sẽ nói gì. Cô lo về những chuyện Jason có thể nói trước mặt cháu kia.”

“Thật ạ? Bất ngờ quá. Cha cháu thường toát mồ hôi mỗi khi cháu vào phòng nào có người lạ.” Cô bé nói với O’Hara, “Nếu chú muốn tìm cách thắng lại tiền, chút nữa cháu sẽ cho chú cơ hội trong bếp.”

“Trong lúc chờ đợi tôi sẽ đi tìm một cái máy ATM vậy. Cháu muốn uống như thường lệ - coca cola với rượu anh đào và một ít xi rô sô cô la phải không?”

“Chúa ơi, nghe kinh quá!” Jason vừa bước vào vừa nói, tay phải cầm đĩa, tay trái cầm ly rượu martini.

Leigh giới thiệu họ với nhau. “Courtney đang tham gia chương trình sáng tác đặc biệt do Columbia tổ chức dành cho những tài năng trung học,” cô bảo Jason khi anh đặt đĩa và ly rượu lên bàn cà phê. Anh liếc nhìn cái quần jean rách tả tơi cùng đôi giày dã chiến cũ rích rồi nhún vai bỏ qua cô bé. “Tốt,” anh thờ ơ nói.

Leigh hơi lưỡng lự trước sự thô lỗ của anh. “Courtney, đây là Jason Solomon, người viết vở kịch Blind spot” .

“Nó nhận được phản hồi khá tích cực khi có cô Leigh tham gia,” cô bé nói, cẩn thận ngồi xuống ghế sofa nhà Leigh.

Jason cau mày khó chịu khi thấy cô bé gọi tên Leigh một cách thân mật, rồi anh nói với cô bé bằng giọng kẻ cả đúng kiểu một người trưởng thành thuyết giảng đứa bé tám tuổi kém phát triển. “Cô Kendall ” anh nhấn mạnh, “là một nữ diễn viên xuất sắc, nhưng một vở kịch Broadway muốn thành công thì không phải chỉ dựa vào diễn xuất giỏi.”

Thay vì trả lời, Courtney búng ngón tay, đứng bật dậy và đi vào bếp. “Cháu quên nhắc chú O’Hara đừng bỏ đá vào coca rồi.”

Ngay khi cho rằng cô bé đã ra ngoài tầm nghe, Jason ngả người về phía trước. “Cô có quen gia đình mà con bé đang sống chung trong tòa nhà của cô không?”

“Không.”

“Chậc, cô phải cảnh báo họ. Tôi biết một cặp vợ chồng giàu có đã để một sinh viên nghèo sống cùng trong thời gian cô ta đi học. Cô ta đã cám dỗ con trai họ khi cậu ta về nhà dịp Giáng sinh, rồi cô ta có thai và họ phải tốn cả đống tiền cho cô ta. Cô ta còn muốn anh chàng lấy mình chứ! Những đứa con gái như Courtney có tham vọng xã hội rất lớn. Chúng đi học nhờ học bổng trong khi cố gắng lấy lòng những gia đình giàu có cả tin giống như gia đình con bé đang sống chung...” Anh ngoái đầu ra sau, thấy Courtney đang cầm ly coca đi về phía họ, bèn dừng lời.

Leigh định làm rõ chuyện này với anh, nhưng các nhận định của anh khiến cô thất vọng đến nỗi cô quyết định để kệ Courtney xử lý hoặc nếu không thì mặc anh muốn nghĩ gì thì nghĩ. Cô mỉm cười nhìn Courtney ngồi xuống ghế. “Cháu đã biết bài tập báo chí của cháu là gì chưa - bài tập sẽ chiếm phân nửa điểm tổng kết của cháu ấy?”

Courtney gật đầu. “Bọn cháu phải phỏng vấn một người nổi tiếng nhất hoặc có ảnh hưởng nhất mà bọn cháu có thể tìm được, và thông thường người được phỏng vấn càng khó tiếp cận thì điểm sẽ càng cao. Điểm còn dựa vào chất lượng của cuộc phỏng vấn, tính độc nhất vô nhị của ‘quan điểm’ chúng cháu thu được từ cuộc phỏng vấn, chất lượng của bất kỳ thông tin mới mẻ hoặc đặc biệt nào mà bọn cháu thu được từ người đó, và chất lượng toàn diện của bài báo. Sẽ chỉ có một điểm A thôi. Hiện giờ cháu có điểm trung bình cao nhất lớp, nhưng khoảng cách không lớn lắm, vậy nên cháu thật sự gặp nhiều áp lực.”

“Cháu đã nghĩ ra sẽ phỏng vấn ai chưa?”

Cô bé mỉm cười áy náy với Leigh. “Cô là người đầu tiên cháu nghĩ đến, nhưng nhiệm vụ của bọn cháu là phải cố hết sức khai thác được... ờ... thông tin mới, những bí mật bị chôn vùi, những điều chưa người phỏng vấn nào từng khám phá ra. Dù cô có bất cứ bí mật đen tối, sâu xa nào, cháu cũng không muốn tiết lộ chúng cho bất kỳ ai.”

“Cám ơn cháu,” Leigh nói, thở phào nhẹ nhõm.

“Cháu còn nghĩ đến ai khác không?”

“Vẫn chưa ạ. Camille Bingley sẽ phỏng vấn Tổng giám mục Lindley - ông ấy là bạn của bố bạn ấy. Bạn ấy tin là có thể làm cho ông tiết lộ thông tin mới về nhiều vấn đề trong Giáo hội hiện nay. Bố của Brent Gentner là bạn của Thượng nghị sĩ Kennedy, và Brent khẳng định bạn ấy có thể phỏng vấn Thượng nghị sĩ.” Cô bé ngừng lại uống nước. “Muốn hơn hẳn Camille và Brent, cháu phải phỏng vấn Giáo hoàng hoặc Tổng thống.”

Giọng Jason đầy hứng thú. “Cháu nghĩ mình làm được thế à?”

“Nếu cháu muốn. Vấn đề là Đức Giáo hoàng ốm yếu lắm rồi, còn Tổng thống đã trả lời quá nhiều cuộc phỏng vấn...”

“Cho dù không phải vậy thì có lẽ cháu cũng hơi khó tiếp cận họ đấy,” Jason hạ cố chỉ ra vấn đề.

Courtney nhìn anh chằm chằm như thể không tài nào tin nổi lại có người chậm hiểu như anh. “Cháu sẽ không trực tiếp gọi điện cho họ. Cháu sẽ nhờ Noah.”

“Noah - như trong ‘con thuyền Noah’ hả?” Jason trêu chọc.

“Noah - như trong Noah anh trai cháu.”

“Tôi hiểu rồi. Anh trai của cháu, Noah, có số điện thoại riêng của Giáo hoàng và Tổng thống chăng?”

“Cháu không rõ về phần Giáo hoàng. Chúng cháu không phải người Công giáo, nhưng Noah đã hiến tặng mảnh đất...”

Đột nhiên, Jason ghép họ của Courtney với tên của anh cô bé, rồi liên tưởng đến tên họ một tỉ phú nổi danh ở Florida. “Anh cháu là Noah Maitland ư?” anh kêu lên.

“Vâng ạ.”

“Noah Maitland đó ư?”

“Cháu chắc là có nhiều người khác cùng tên. Cháu không biết liệu Noah đã được cấp bản quyền tên của anh ấy chưa. Nhưng chắc hẳn anh ấy đã từng thử rồi,” cô bé nói thêm kèm nụ cười bất kính.

Biết rõ sắp có chuyện gì, Leigh bèn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ứng phó. Jason vốn rất giỏi ăn nói, nhưng anh đã phạm phải sai lầm khi coi thường một đứa trẻ mười sáu tuổi có IQ của một thiên tài và tuyệt đối không ngại nói những câu khiến đối thủ sửng sốt không nói nên lời. Leigh đã được chứng kiến Courtney làm thế vài lần.

“Noah Maitland ở Palm Beach đó ư?” Jason vẫn không dừng lại.

“Vâng ạ.”

Jason há hốc miệng nhìn khuôn mặt tàn nhang trẻ trung cùng thân hình chưa phát triển ấy. “Sao lại thế được chứ?”

“Như thường lệ thôi ạ: trứng gặp tinh trùng, dẫn đến quá trình thụ tinh...”

“Ý tôi là,” Jason cắt ngang, “tôi tưởng Noah Maitland phải bốn mươi rồi chứ.”

“Đúng vậy. Noah và cháu có cùng bố, nhưng khác mẹ.”

“À,” Jason nói, chắc hẳn tâm trí anh còn đang mải mê với khả năng thu hút được một nhà tài trợ khác cho vở kịch tương lai, một nhà tài trợ với cái túi không đáy. Cố gắng chuộc lỗi cho thái độ lạnh nhạt rõ ràng của mình với cô bé lúc nãy, anh bắt đầu dồn dập hỏi Courtney hàng loạt câu hỏi mà anh cho là người ta vẫn dùng để hỏi những đứa trẻ mười sáu tuổi. “Vậy cháu còn người anh chị em nào khác không?”

“Không, nhưng cha cháu có tận bốn vợ cơ, vì vậy cháu chắc ông ấy từng thử rồi.”

“Chắc hẳn cháu phải cô đơn lắm nhỉ,” anh nói với vẻ cảm thông.

“Đâu có. Hai người vợ của cha cháu cũng gần bằng tuổi cháu thôi. Cháu chơi với họ.”

Jason đực mặt ra nhìn cô bé, mắt trợn tròn, miệng hơi há ra, và Leigh vươn tay ra âu yếm bóp tay Courtney. “Courtney, cháu không biết sự kiện này đặc biệt đến thế nào đâu. Thông thường, chính Jason mới là người nói những chuyện khiến người khác có phản ứng y như anh ấy bây giờ.”

Jason cũng rút ra kết luận tương tự, và trong một thoáng, anh nhìn Courtney chằm chằm, dường như vừa e ngại vừa bực bội; rồi anh ngả người ra sau, toét miệng cười với cô bé. “Tôi dám cá cháu là một của nợ hạng nhất.”

“Không,” cô bé kiêu hãnh sửa lại, “cháu là một của nợ đẳng cấp quốc tế”.

Sau khi Jason và Courtney dường như đã lập được một thỏa thuận ngừng bắn hợp lý chân thành, Leigh dựa lưng vào sofa, bọc người trong tấm khăn màu anh đào cô vừa quàng lúc nãy.

Tiếng nói của họ nhỏ dần, bồng bềnh quanh cô.

Cô nhắm mắt lại...

Cô giật mình tỉnh dậy khi Jason hôn lên má cô. “Tôi về đây. Cái tôi của tôi không thể chịu thêm sự sỉ nhục nào khác nữa. Không những vị nữ chủ nhân đã ngủ thiếp đi giữa lúc tôi đang nói chuyện, mà cô nhóc khó chịu kia lại còn vừa xẻo mất của tôi năm mươi đô la nhờ hai ván rumi trong nhà bếp.”

Sau khi anh về rồi, Leigh lắng nghe tiếng O’Hara và Courtney chơi bài trong bếp một lát; rồi cô ép mình đứng dậy. Michael Valente sẽ đến vào bất kỳ lúc nào, và cô quyết định sẽ chải lại tóc tai rồi vã ít nước mát lên mặt. Gần một tuần nay, cô đã kiệt sức vì căng thẳng, thiếu ngủ, run rẩy khắp từ trong ra ngoài. Bây giờ cô gần như không thể bước nổi nữa.