← Quay lại trang sách

Chương 30

Shrader lái xe nên Sam lấy cuốn sổ đăng ký từ chỗ anh rồi ngồi vào ghế sau, để McCord ngồi trên cạnh Shrader. Xe còn chưa rời khỏi lề đường, cô đã mở cuốn sổ ra, lướt qua những cái tên, bắt đầu từ ngày 1 tháng Mười một trở lại đây.

“Anh đã nghe được gì từ người giúp việc?” McCord hỏi Shrader.

“Theo Hilda Brunner thì ông bà Manning là một cặp vợ chồng hoàn hảo. Không gây gổ, thậm chí cũng không cãi cọ vớ vẩn. Ông Manning đôi khi về muộn, nhưng lần nào cũng gọi điện thoại về nhà, và anh ta luôn về tầm mười một hoặc trễ nhất là mười hai giờ. Anh ta thỉnh thoảng đi công tác ngắn ngày. Trong suốt ba năm Brunner làm việc cho họ, bà Manning chưa lần nào qua đêm ở bên ngoài nếu không có ông chồng.

“Cô ta xác nhận Manning rời khỏi căn hộ khoảng tám giờ sáng Chủ nhật, và đi đi lại lại hai lần để chuyển vào xe những món đồ anh ta sẽ mang lên núi. Trong số đồ đạc anh ta mang theo có hai chiếc ly thủy tinh, một chai rượu vang, một chai sâm banh, và...” anh dừng câu nói giữa chừng để gia tăng hiệu ứng trước khi nói tiếp kèm nụ cười ngoác miệng hân hoan, “hai cái túi ngủ màu xanh đen. Cô ta chắc chắn là có hai cái túi ngủ vì cô ta đã giúp anh ta tìm chúng từ sau tủ, và đã thấy anh ta mang chúng ra khỏi căn hộ.”

“Còn chuyện gì khác không?” McCord hỏi, rất hài lòng.

“Còn. Cô ta mang cho tôi một ít bánh quy ngon tuyệt và cảnh báo tôi không được làm bà Manning khó chịu hoặc làm rơi vụn bánh lên sàn.”

“Thế còn tài xế thì sao?”

“Tên anh ta là Joseph Xavier O’Hara, và anh ta chẳng cung cấp thông tin gì cho tôi hết. Zero. Không gì hết. Thật ra anh ta làm việc cho một cặp khác - Matthew và Meredith Farrell người Chicago. Vài tuần trước họ đã rời nhà đi vòng quanh thế giới. Khi biết tin về kẻ bám đuôi Leigh Manning, vợ chồng Farrell đã cho gia đình Manning ‘mượn’ O’Hara cho đến khi họ quay về.”

“Vậy thôi à?”

“Không. O’Hara biết chuyện gì đó - chuyện gì đó mà anh ta không muốn nói.”

“Valente chăng?”

“Có thể. Rất có khả năng là vậy. Anh đã bảo đừng nhắc đến tên Valente, vậy nên tôi không hỏi O’Hara về hắn ta, nhưng anh ta cũng chẳng tình nguyện nhả ra tin tức gì.”

“Anh chỉ thu thập được chừng đó từ anh ta à?”

“Không, tôi còn nhận được lời cảnh báo từ anh ta,” Shrader nói vẻ mỉa mai. “Anh ta bảo tôi đừng gây khó dễ cho bà Manning và nếu chúng ta cho rằng cô ta có dính líu đến cái chết của ông chồng thì hãy xóa ngay cái ý nghĩ đó đi. Anh ta không phải gã khờ và cũng không chỉ đơn thuần là một tài xế. Anh ta là vệ sĩ và được phép mang vũ khí.”

“Thế còn cô thư ký?” McCord hỏi.

“Brenna Quade,” Shrader cung cấp. “Trên thực tế, cô ta làm hết mọi việc cho bà Manning, và cô ta đã củng cố cho câu chuyện của người giúp việc - cô ta nói họ là một cặp rất hạnh phúc. Cô ta đưa cho tôi bản sao danh sách khách mời của bữa tiệc tuần vừa rồi.” Anh thò tay vào túi áo khoác, lôi ra mấy tờ giấy với những cái tên được đánh máy gọn gàng theo thứ tự ABC. “Người bảo vệ cũng nhận được một bản sao để biết danh sách khách mời. Thử đoán xem ai không có tên trên danh sách ban đầu nào?”

“Valente,” McCord nói, lật danh sách, nhìn lướt qua dãy tên.

“Đúng. Tên hắn ta được bổ sung bằng bút chì vào buổi chiều ngày tổ chức tiệc - theo yêu cầu của Logan Manning.”

“Hai vị thì sao?” Shrader hỏi McCord. “Hai người có tìm hiểu được chuyện gì thú vị không?”

McCord hất đầu về ghế sau, nơi Sam đang chăm chú nghiên cứu sổ đăng ký khách khứa. “Thật ra mà nói,” anh nói khô khốc, “tôi tìm hiểu được thanh tra Littleton nghĩ tôi là một lão già lỗ mãng, móm mém tòng teng tấm vải lau dầu trên túi và bày tỏ thái độ vô học đối với tất cả các bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ tâm lý.”

Sam không màng biện hộ hoặc giải thích hành động của mình, và cô hơi bất ngờ khi McCord lại làm thế thay cô. “Littleton nhận ra tôi đã làm bà Manning hoảng sợ, vậy nên cô ấy biến tôi thành quả bóng để tung hứng ngay trước mặt cô ta. Đổi lại, cô ấy đã thuyết phục được người phụ nữ đó ký giấy đồng ý cho phép bác sĩ tâm lý của họ nói chuyện với chúng ta. Không ngờ Littleton làm được thế, lại còn rất dễ dàng nữa chứ.”

“Chẳng có gì khó nếu muốn thuyết phục những người vô tội, vô can hành động đúng đắn,” Sam lẩm bẩm, lật qua trang khác. “Tôi không nói là tôi tin chắc bà ta vô tội, nhưng ở bà ta có điều gì đó khiến tôi không thể đánh đồng bà ta với vai trò tòng phạm trong vụ mưu sát ông chồng. Đêm qua,” cô tiếp tục giải thích với Shrader, “khi chúng tôi thông báo đã tìm thấy chồng bà ta bị bắn chết, Leigh Manning đã túm lấy tay tôi, cầu xin tôi nói rằng McCord đã sai. Chúa ơi, tôi suýt nữa đã khóc, và...” Sam dừng lại, nhìn chằm chằm cái tên được viết nguệch ngoạc trong sổ đăng ký vào đêm trước; rồi cô đóng sầm cuốn sổ lại. “Mẹ kiếp! Tôi không thể tin được chuyện này!”

“Cô không thể tin chuyện gì?” Shrader hỏi, liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu. Giọng McCord đậm vẻ thích thú. “Có lẽ thanh tra Littleton vừa khám phá ra tối qua, Valente đã có mặt tại căn hộ của Manning, tránh mặt mọi người, trong khi bà quả phụ biểu diễn cho Littdeton khiến cô ấy suýt khóc.”

Nỗi tức giận của Sam đối với bản thân bắt đầu chuyển sang mục tiêu mới - Mitchell McCord. “Sao anh biết?” cô hỏi với vẻ bình tĩnh giả tạo.

“Tôi đã nhìn thấy tên Valente trong sổ đăng ký đêm qua khi tôi ký tên cho chúng ta lúc vào và ra khỏi tòa nhà.”

Anh nói đúng như Sam tưởng tượng. Giận dữ và buồn bực, cô đặt cuốn sổ nặng nề xuống ghế cạnh mình rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cố đeo lên mặt chiếc mặt nạ vui vẻ, hững hờ. Mấy phút sau, khi McCord hỏi cô có muốn theo anh đến phòng pháp lý kiểm tra các mẫu khám nghiệm vụ Manning không, cô nói rất nhẹ nhàng, “Dĩ nhiên.”

Khi Leigh gọi điện đến thì Sheila đang bận khám bệnh, nhưng vài phút sau cô bác sĩ đã gọi lại. “Mình chỉ hỏi cậu một câu thôi,” Leigh giải thích. “Cậu có biết Logan đã mua một khẩu súng không?”

“Không.”

“Mình cũng nghĩ vậy, nhưng cảnh sát sẽ hỏi cậu chuyện đó đấy. Họ nghĩ có thể Logan đã tâm sự với một người bạn.”