← Quay lại trang sách

Chương 29

“Tôi biết bà đang phải trải qua giai đoạn khó khăn, bà Manning,” Sam Littleton nói khi ngồi cùng McCord trong phòng khách sáng hôm sau. Shrader đang ở trong bếp, phỏng vấn người giúp việc, tài xế và thư ký. “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để sớm kết thúc cuộc viếng thăm này,” Sam tiếp tục. “Chúng tôi cần hỏi bà vài câu hỏi, có một số câu có lẽ rất khó nghe và thậm chí lỗ mãng, nhưng tôi xin đảm bảo là chúng tôi chỉ tuân theo đúng thủ tục. Chúng tôi cũng sẽ hỏi những câu y hệt thế với bất cứ người chồng hoặc người vợ nào khác sau một vụ án mạng.”

Sam dừng lại, đợi hồi đáp từ người phụ nữ nhợt nhạt, hốc hác đang ngồi đối diện cô. “Bà Manning?” Sam nhắc lại.

Leigh rời mắt khỏi con sao biển lớn bằng pha lê đặt ở mép bàn sát cùi chỏ McCord. Hè năm ngoái ở Newport, Logan rất thích món đồ pha lê xinh đẹp đó, và cô đã khiến anh bất ngờ bằng cách tặng nó cho anh khi họ về đến nhà. “Xin lỗi, tôi đang mải nghĩ đến chuyện khác. Cô muốn hỏi gì nhỉ?”

“Bây giờ, sau mấy tiếng đồng hồ thích ứng với tin tức bi thảm về cái chết của chồng, bà có thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khiến người khác muốn giết ông ấy không?”

Mấy tiếng đồng hồ thích ứng ư, Leigh thầm nghĩ, không tài nào tin nổi. Cô sẽ cần cả đời để thích ứng. “Tôi... tôi đã thức trắng đêm, suy nghĩ về chuyện đó, và điều duy nhất tôi ý thức được là nó quá kinh khủng, quá đột ngột. Có lẽ có một tên điên sống trên đó, và hắn ta cảm thấy... tin chắc... rằng nơi đó thuộc về hắn. Sau đó, khi thấy Logan mang đồ đạc vào nhà rồi đi cất xe, hắn đã rút súng ra và... hắn giết anh ấy.”

“Đáng tiếc, giả thuyết đó không có cơ sở,” Sam trả lời. “Khẩu súng 38 li tìm thấy trên sàn xe của chồng bà được đăng ký dưới tên ông ấy.” Thấy Leigh nhìn mình chằm chằm, Sam hỏi, “Bà có biết là chồng bà có một khẩu súng ngắn không?”

“Không. Tôi không biết.” Leigh không thể, không đời nào tin được lại có kẻ lập sẵn kế hoạch giết chồng cô, vậy nên cô tìm cách suy luận mới để phù hợp với kịch bản của cô. “Nếu có một tên điên sống trong ngôi nhà đó, vậy thì rất có thể hắn đã bám theo chồng tôi ra xe, và khi Logan rút súng ra thì đã xảy ra vật lộn, rồi súng bị cướp cò.”

Rõ ràng thanh tra Littleton cho rằng giả thuyết của Leigh khó tin đến nỗi chẳng đáng tính đến làm gì, bởi vì cô phớt lờ nó đi mà hỏi một câu khác. “Theo bà, có lý do gì khiến chồng bà cảm thấy cần mang theo súng bên mình không?”

Leigh cố tìm cách lý giải, cho dù nó kỳ quặc đến thế nào đi nữa. Một lúc sau, cô nói chậm rái, “Trong mấy năm gần đây, Logan đã mở rộng kinh doanh sang lĩnh vực xây dựng thương mại. Tôi biết có chuyện liên quan đến công đoàn, và theo như tôi đọc được, mọi chuyện có lẽ...” Leigh dừng lại. “Không, đợi đã... tôi đã bị bám đuôi. Có lẽ vì vậy nên Logan đã mua súng.”

“Bà biết về kẻ bám đuôi này từ lúc nào?”

“Mấy tháng trước, chúng tôi đã khai báo ở Sở Cảnh sát. Các cô có lưu hồ sơ đấy.”

Sam ghi lại thông tin, nhưng cô đã biết tờ khai tại Sở Cảnh sát được điền vào tháng Chín, sáu tháng sau khi Logan Manning mua khẩu súng ngắn. “Bà suy nghĩ như thế nào về mối quan hệ của hai vợ chồng bà? Cuộc hôn nhân của ông bà có hạnh phúc không?”

“Có. Rất hạnh phúc.”

“Ông ấy có thường tâm sự với bà không?”

“Dĩ nhiên.”

“Mong bà ngẫm lại thật cẩn thận. Ông ấy có nhắc đến bất kỳ mối lo lắng nào không - khó khăn trong kinh doanh chẳng hạn.”

“Chuyện kinh doanh của Logan vẫn rất tốt. Đặc biệt trong hai ba năm gần đây. Anh ấy không gặp bất kỳ khó khăn nào trong kinh doanh cả.”

“Ông ấy có vẻ bận tâm không?”

“Chỉ như bình thường thôi.”

“Bà có cho phép chúng tôi nói chuyện với nhân viên của ông ấy không?” Câu hỏi chỉ mang tính thủ tục, vì McCord đã có đầy đủ danh sách nhân viên và đã chia đều ra để Sam, Shrader và anh chất vấn sau này.

“Các cô muốn nói chuyện với ai cũng được,” Leigh nói. “Các cô cứ làm bất cứ việc gì cần thiết.”

“Ngoài bà ra, chồng bà còn có thể tâm sự cùng ai khác không?”

“Không còn ai cả.”

“Ông ấy không có người bạn thân nào ư?”

“Chúng tôi là bạn thân của nhau.”

“Tôi hiểu. Vậy bà cũng không có người bạn thân nào à? Ai đó bà có thể tâm sự cùng?”

Sam đã cố tình tìm cách nói sao cho Leigh sẽ cảm thấy nếu không thể đưa ra tên bất kỳ người bạn nào của họ thì cô chẳng khác nào một kẻ cô độc chống đối xã hội, và mưu mẹo đã thành công. “Tôi hoạt động trong ngành giải trí, bạn bè tôi hầu hết thuộc lĩnh vực nghệ thuật và giới giải trí. Họ thường không thích sự riêng tư mà muốn được công chúng biết đến một cách rộng rãi, vì vậy họ không giỏi giữ bí mật - cả của họ lẫn của tôi. Tôi đã rút ra được một bài học là nếu không muốn thông tin nào xuất hiện trên chuyên mục của Liz Smith hay tờ Enquirer thì tốt nhất đừng có tâm sự làm gì.”

Thanh tra Littleton gật đầu như thể đã hiểu rõ vẫn đề, nhưng lời nói của cô lại chứng tỏ cô là người bướng bỉnh đến bực mình. “Tôi đã đọc được trên trang sáu tờ Post một bài viết về bữa tiệc sinh nhật của bà, nói rằng đã có hơn ba trăm người đến chúc mừng bà. Bà hoặc chồng bà không đủ thân thiết với bất kỳ người nào để có thể đôi khi tâm sự cùng họ sao?”

Nhận ra nếu không cung cấp cho Sam Littleton một vài cái tên thì có lẽ sẽ bị cô cảnh sát dai dẳng bám theo chủ đề vô nghĩa này cho đến tối, Leigh bèn cố gắng nhớ lại một vài phút trong buổi tiệc, và đưa cho Sam Littleton những cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu cô: “Jason Solomon là bạn tôi.”

“Cả trên phương diện cá nhân lẫn công việc sao?”

“Đúng vậy. Sybil Haywood là một người bạn khác; cả Theta Berenson cũng vậy...”

“Cô họa sĩ đó ư?”

“Vâng. Ồ, Sheila Winters nữa. Bác sĩ Winters là bạn chung của vợ chồng tôi.”

Sam ghi chú lại. “Bác sĩ Winters ư? Chồng bà gặp vấn đề sức khỏe nghiêm trọng à?”

“Không. Sheila là bác sĩ tâm lý.”

Đến tận lúc này McCord mới lên tiếng. “Ông bà là bệnh nhân của cô ta à?”

Leigh hơi khó chịu khi nghe thấy câu hỏi này, như thể cô vừa tự lao đầu vào rọ vậy. “Vài năm trước vợ chồng tôi đã nhờ cô ấy xem bệnh. Bây giờ cô ấy chỉ đơn thuần là một người bạn thân thôi.”

“Ai cần bác sĩ tâm lý vậy?” McCord hỏi thẳng. “Bà hay chồng bà?”

Leigh suýt nữa đã bảo anh dừng có chõ mũi vào chuyện của người khác, và chắc cô đã nói thế nếu Sam Littleton không kịp xen vào, “Nếu thấy không thoải mái thì bà không nhất thiết phải trả lời câu hỏi đó đâu, bà Manning. Trước đây Trung úy McCord và tôi chưa làm việc cùng nhau, nhưng dựa vào cách hỏi của anh ấy, có thể thấy rõ anh ấy thuộc kiểu đàn ông lấy làm tự hào vì thà để bệnh cảm biến thành viêm phổi còn hơn đi khám bác sĩ. Có lẽ anh ấy sẽ tự thay dầu xe và tự nhổ răng chứ không đi gặp nha sĩ.” Cô mỉm cười ấm áp với Leigh. “Khác với Trung úy, tôi biết rõ những người thông minh, bận rộn có điều kiện thường muốn tiết kiệm thời gian công sức bằng cách tham khảo ý kiến các chuyên gia, dù là về vấn đề cơ khí ô tô, công nghệ máy tính, hay” - cô chuyển nụ cười sang người đàn ông bên cạnh - “y học.”

Trong lòng trào dâng lòng đồng cảm sâu sắc với Sam, Leigh cảm thấy mình phải chứng minh lý thuyết của thanh tra Littleton cho cấp trên của cô thấy, vậy nên cô giải thích lý do phụ khiến Logan và cô đi gặp Sheila. “Logan không biết cách sống chậm lại và tận hưởng cuộc sống. Sheila đã giúp anh ấy nhanh chóng nhận ra anh ấy đang bỏ qua những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời bằng cách tự gây áp lực cho bản thân.”

Thanh tra Littleton háo hức ngả người về phía trước. “Liệu có khả năng chồng bà từng tâm sự với bác sĩ Winters - với tư cách bạn bè - rằng ông ấy sẽ mua vũ khí, và lý do mua nó không?”

“Tôi không biết. Tôi không nghĩ thế. Sheila và Logan thỉnh thoảng ăn trưa cùng nhau, nhưng chỉ đơn thuần là xã giao thôi. Họ có cùng nền tảng xuất thân, cùng quen biết nhiều người. Sáng nay tôi đã gọi điện báo tin về Logan cho Sheila. Nếu anh ấy từng nhắc đến chuyện mua súng thì sáng nay cô ấy đã kể cho tôi nghe rồi.”

“Có lẽ cô ấy thấy không nên hoặc không thể làm thế được. Bà có phiền không nếu chúng tôi nói chuyện với cô ấy?”

Leigh lắc đầu. “Không, nhưng tôi dám chắc Logan mua súng vì kẻ bám đuôi.”

Vẻ mặt thanh tra Littleton u ám hơn hẳn. “Tôi những mong bà không cần biết đến thông tin này, bà Manning, nhưng chồng bà đã mua súng vào tháng Ba, sáu tháng trước khi kẻ bám đuôi bà xuất hiện.” Trong khi Leigh vẫn còn choáng váng trước thông tin này, thanh tra Littleton nói thêm, “Bây giờ bà đã hiểu tại sao chúng tôi cần nói chuyện với bác sĩ Winters rồi chứ? Nếu chồng bà lo sợ cho tính mạng của mình, ông ấy có thể - cho dù chỉ là vô tình - khiến cô ấy phong thanh đoán được tại sao ông ấy sợ hãi... hoặc ông ấy đang sợ ai. ”

“Vậy các vị nói chuyện với cô ấy đi.”

“Chúng tôi cần giấy phép viết tay của bà, và tôi dám chắc bác sĩ Winters cũng sẽ yêu cầu thế khi cô ấy cảm thấy mình sắp vi phạm đặc quyền giữa bệnh nhân và bác sĩ. Bà sẵn lòng viết cho chúng tôi chứ?”

“Được, nếu các vị hứa sẽ giữ kín thông tin.”

“Chúng tôi sẽ rất, rất kín đáo,” thanh tra Littleton hứa hẹn, xé một tờ giấy nhỏ từ trong sổ đưa cho Leigh, cùng với cả cây bút. “Chỉ cần viết là bà cho phép cô ấy cung cấp cho chúng tôi thông tin về chồng bà.”

Leigh máy móc làm theo, để mặc mình bị dẫn dắt... hay đẩy đi đến bất cứ nơi đâu. Trả tờ giấy lại cho Sam Littleton, cô nói, “Tôi cứ nghĩ mãi về người đã đâm tôi rơi khỏi đường đêm đó. Có lẽ chính hắn đã giết chồng tôi.”

“Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm hắn ta, và chúng tôi đã tăng cường nỗ lực kể từ khi phát hiện ra chồng bà vào hôm qua. Chúng tôi muốn bà cho phép chúng tôi không chỉ nói chuyện với các nhân viên của chồng bà mà còn có thể lấy bất cứ hồ sơ nào chúng tôi cảm thấy có tầm quan trọng đối với vụ án này. Chúng tôi đảm bảo chúng sẽ không bị thất lạc. Bà có đồng ý không?”

“Được.”

Sam đóng cuốn sổ tay lại và nhìn McCord. “Anh còn muốn hỏi gì không, Trung úy?”

McCord lắc đầu đứng lên. “Rất xin lỗi về phản ứng của tôi khi cô nhắc đến bác sĩ Winters. Thanh tra Littleton nói đúng - tôi vẫn tự mình thay dầu xe, và máy tính ở nhà tôi chết đứng từ hai năm rồi vì tôi không cho người khác sửa chữa. Nha sĩ duy nhất tôi từng biết là người đang bị tôi điều tra.”

Leigh chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng cô hơi bất ngờ khi nghe anh nói năng nhã nhặn thế, vì nó có vẻ trái ngược hẳn với ánh mắt chằm chằm lạnh lẽo và nụ cười chiếu lệ của anh. “Ngày mai bác sĩ pháp y sẽ trả xác chồng bà cho bà,” anh bổ sung. “Hãy báo cho chúng tôi biết kế hoạch tổ chức tang lễ nhé. Nếu bà cho phép, chúng tôi muốn cử người tham dự đám tang.”

Leigh túm chặt lưng ghế sofa tìm chỗ dựa, rùng mình khi anh nói một cách dửng dưng, bình thản về “xác chồng bà” và “kế hoạch tổ chức tang lễ”. Logan đã chết. Anh sẽ không bao giờ mỉm cười với cô nữa, không bao giờ kéo cô áp sát vào cơ thể anh trên giường trong giấc ngủ. Cơ thể anh đang ở trong nhà xác. Cô vẫn chưa hề nghĩ đến kế hoạch tổ chức tang lễ, mặc dù sáng nay Brenna đã nhẹ nhàng đề cập đến vấn đề này khi Trish Lefkowitz gọi đến đề nghị được giúp cô. “Tại sao anh lại muốn cử người tham dự?” cô hỏi khi đã có thể lấy lại giọng nói.

“Chỉ đề phòng ngừa thôi. Bà có kẻ bám đuôi, còn chồng bà đã bị giết.”

“Các vị thấy cần làm gì thì cứ làm.”

McCord ngoái nhìn về phía bếp. “Để tôi đi xem thanh tra Shrader đã xong chưa.”

Thanh tra Shrader không chỉ xong việc mà còn đang vừa nhấm nháp cà phê bánh quy vừa nghe anh tài xế tán chuyện bóng đá.

Ba thanh tra im lặng đi xuống thang máy. Vì lý do an ninh, mọi khách khứa ra vào tòa nhà của Manning đều phải đăng ký giờ đến giờ về vào một cuốn sổ lớn. Giữ nhiệm vụ quản lý sổ đăng ký là người bảo vệ đứng tuổi mặc đồng phục, đeo bảng tên ghi “Horace”. Ông đang ngồi ở cái bàn cẩm thạch đen hình vòng cung đặt giữa đại sảnh. “Thật lấy làm tiếc về ông Manning,” Horace nói, đưa bút cho Shrader để anh ghi tên ba người vào cuốn sổ bọc da lớn mà anh đã ký lúc nãy.

Thay vì cắm bút, Shrader lấy cuốn sổ và đưa cho người bảo vệ tờ lệnh của tòa án được gấp lại. “Đây là lệnh của tòa án cho phép chúng tôi tịch thu món đồ này làm bằng chứng,” anh nói với người bảo vệ đang giật mình sửng sốt. “Ông còn cuốn sổ nào khác để dùng không?”

“Có... nhưng chúng tôi chưa được phép sử dụng cho đến tháng Giêng, mà bây giờ mới là tháng Mười hai.”

“Sử dụng cuốn mới ngay đi,” Shrader ra lệnh. “Và nếu có ai hỏi về cuốn sổ này, ông chỉ cần nói là nó bị đổ cái gì đó lên rồi. Ông làm được không?”

“Được, nhưng sếp của tôi...”

Shrader trao danh thiếp cho ông ta. “Bảo sếp của ông gọi cho tôi.”