Chương 32
Tang lễ của Logan Manning là một sự kiện của giới truyền thông, với sự tham dự của năm trăm doanh nhân, chính trị gia, các nhà lãnh đạo cùng nhiều nhân vật trong giới nghệ thuật và giải trí. Sau đó, hai trăm người đi đưa tang đã theo đoàn đến nghĩa trang, đứng trong sương giá buốt lạnh để vĩnh biệt một con người nổi tiếng vừa bị sát hại và hỏi thăm người quả phụ danh giá của ông ta.
Sự vắng mặt đáng chú ý nhất thuộc về Michael Valente, và cho dù ngay tối đó, giới truyền thông đã nhanh chóng đưa tin tức này lên bản tin, nhưng họ vẫn dồn hết chú ý vào những khuôn mặt quen thuộc và những cái tên nổi tiếng trong đám đông khách khứa. Các tay thợ ảnh xếp hàng dài trước nhà nguyện và đi theo đám tang đến tận nghĩa trang đã không lãng phí bất kỳ tấm phim nào cho một bà lão tóc bạc ăn mặc thanh lịch, tầm trên bảy mươi tuổi, đứng tận phía cuối hàng người chờ nói chuyện với người quả phụ ở bên mộ.
Không ai chú ý khi bà lão nắm lấy tay Leigh, và cũng chỉ Leigh mới nghe được bà nói: “Cháu trai bác cảm thấy sự hiện diện của nó ở đây hôm nay sẽ chỉ làm xáo trộn nghi lễ trang nghiêm. Bác thay mặt gia đình đến chia buồn.”
Mặc dù trông bà khá giống một vài người họ hàng khá giả lớn tuổi của Logan, nhưng ánh mắt bà giàu lòng trắc ẩn hơn và giọng bà phảng phất chất Ý du dương, khiến Leigh ngay lập tức nhớ lại sự đón tiếp nồng hậu mà ngày xưa, cô luôn nhận được từ cửa hàng tạp hóa Angclini.
“Bác Angelini phải không?” Leigh nói, siết chặt bàn tay đeo găng của bà. “Bác thật có lòng!” Leigh những tưởng cô đã khóc khô nước mắt, nhưng ánh mắt trắc ẩn của người phụ nữ cùng sự ân cần khi bà sẵn lòng đứng ngoài trời giữa thời tiết lạnh giá khiến Leigh lại muốn òa khóc. “Trời lạnh và ẩm ướt quá, lẽ ra bác không cần ra đây.”
Chẳng vị khách lớn tuổi nào chịu đương đầu với thời tiết ở nghĩa trang. Họ hoặc đã về nhà ngay sau lễ tang, hoặc đã đến căn hộ của Leigh, nơi những người cung cấp thực phẩm đang phục vụ. Leigh mời bà Angelini đến nhà, nhưng bà từ chối. “Để cháu chở bác đi nhé?” Leigh đề nghị khi hai bác cháu băng qua một biển bia mộ tiến về phía hàng xe đang đậu trên đường.
“Bác có xe.” Bà Angelini hất đầu về phía người tài xế mặc đồng phục đang giữ cánh cửa sau của chiếc Bentley đen. Leigh nhận ra người tài xế ngay lập tức.
“Nhờ bác nhắn với Michael là cháu sẽ gọi cho anh ấy ngay,” Leigh nói thêm khi bà Angelini ngồi vào ghế sau.
“Bác sẽ nhắn lại.” Bà hơi do dự như muốn cẩn thận cân nhắc lời nói. “Leigh, nếu cháu cần bất cứ thứ gì, cháu phải nói với nó nhé. Nó sẽ không khiến cháu thất vọng như những người khác đâu.”