← Quay lại trang sách

Chương 33

Brenna đã đặt Payard, một quán ăn Pháp, phục vụ đồ ăn thức uống tại căn hộ sau tang lễ. Lúc Leigh về đến nhà, khách khứa đã tụ thành từng nhóm y như tại buổi tiệc của Leigh một tuần trước, chỉ có điều bây giờ chủ đề đàm luận chính là danh tính của kẻ đã giết Logan.

Leigh máy móc đi từ nhóm này sang nhóm khác, nhận lời chia buồn và nghe đủ mọi câu từ nhàm chán, trong lúc cố gắng một cách vô vọng để làm sao cho cái trải nghiệm u ám nhất của đời người này có vẻ ít bi thảm hơn. Bạn bè và gia đình Logan ở trong nhóm “Hãy ngẩng cao đầu, Vui lên đi, Hãy kiên cường. Thẩm phán Maxwell vỗ nhẹ vai cô, nghiêm trang nói, “Có thể nhìn bây giờ thì không thấy được, nhưng những ngày tươi đẹp vẫn đang ở phía trước. Cuộc sống sẽ vẫn tiếp diễn, cô bạn yêu quý ạ.”

Thượng nghị sĩ Hollenbeck nói, “Cô là người mạnh mẽ, cô sẽ vượt qua được.” Vợ ông cũng tán thành, nhưng với cách nói riêng tư hơn: “Khi người chồng trước của tôi qua đời, tôi cứ tưởng đời mình thế là hết, nhưng tôi đã vượt qua được, vậy nên cô cũng thế.”

Bà cố già cả của Logan, một trong số vài người họ hàng còn sống của anh, đặt bàn tay gân guốc xanh xao lên tay áo Leigh, nghiêm nghị nhìn cô một lúc lâu rồi nói, “Cháu tên gì vậy, cháu cưng?”

Đa phần bạn bè Leigh bày tỏ sự đồng cảm và thấu hiểu bằng cách diễn tả ảnh hưởng cái chết của Logan đối với họ. Nhìn chung, thái độ của họ là, “Đây đúng là bi kịch đối với cô và tất cả những người quen biết Logan .” Theta Berenson đội một trong những cái mũ bảo thủ nhất và u sầu nhất của mình - cái màu đen rộng vành gắn các loại quả bằng lụa trắng và quả mọng màu đen nhưng không cắm thêm chiếc lông nào. “Mình cũng suy sụp như cậu,” cô họa sĩ bảo Leigh. “Rất suy sụp. Mình cứ nhớ mãi kỳ nghỉ cuối tuần ở Maine mà chúng ta đã trải qua bên nhau, và mình đã quyết định vẽ lại phong cảnh khu vịnh theo đúng như trí nhớ của mình. Khi nào vẽ xong, mình sẽ tặng cho cậu.”

Claire Straight, vốn đang bị kéo vào một cuộc chiến ly hôn cay đắng vẫn chưa ngã ngũ, ôm chầm lấy Leigh mà phẫn nộ nói, “Thế giới này thật bất công! Logan chết, trong khi Charles - gã khốn khiếp đó - vẫn sống nhăn răng. Tôi quá căm phẫn số phận đến nỗi không trụ nổi nữa rồi. Tôi đang gặp sheila Winters để hy vọng kiểm soát được nỗi tức giận.”

Jason đang đứng cùng Jane Sebring và Eric. Leigh chưa bao giờ thấy anh buồn đến thế. “Cưng ạ, những chuyện cô đang phải trải qua đã làm tôi tan nát cõi lòng. Cô cần phải sớm trở lại với công việc. Logan hẳn sẽ muốn cô tiếp tục cuộc sống của cô.”

Jane Sebring vẫn đang nức nở. Khuôn mặt cô ta tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp thâm quầng không trang điểm, và cô ta buồn bã đến độ chẳng thèm quan tâm đến bề ngoài của mình. “Tôi không tin nổi đây là sự thật,” cô ta nói với Leigh. “Tôi từng gặp ác mộng về chuyện này, và khi thức dậy tôi cứ đinh ninh đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng không phải.”

Sybil Haywood, người đã lôi Michael Valente ra khỏi Leigh đêm tiệc vừa rồi, lộ rõ vẻ khổ sở áy náy tột độ. “Tất cả đều tại mình,” cô nói với Leigh, vô cùng xúc động.

“Sybil, thật vô lý...”

“Không đâu! Nếu là một người bạn đích thực - đúng kiểu bạn mà cậu xứng đáng có được - thì lẽ ra mình đã phải hoàn thành biểu đổ chiêm tinh của cậu kịp sinh nhật cậu. Đáng lẽ mình không được để cho việc kinh doanh chen vào tình bạn. Thế đấy, giờ mình đã hoàn thành rồi; và tất cả đều rõ ràng ra đó - bi kịch và bạo lực. Lẽ ra mình đã có thể cảnh báo cậu...”

Nhà chiêm tinh quá đắm chìm trong nỗi ăn năn hối hận, thành ra Leigh đành phải an ủi cô. “Để mình tiết lộ cho cậu một bí mật nho nhỏ nhé,” Leigh tâm sự, choàng tay quanh eo Sybil. “Cho dù cậu hoàn thành biểu đồ và đưa cho mình thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”

“Cậu nói thế nghĩa là sao?”

“Logan cho rằng thuật chiêm tinh chỉ là trò hề. Mình tin cậu, tin tưởng tính trung thực và sự tận tâm cậu dành cho nó, nhưng quan điểm của mình về nó...” cô dừng lại để lựa chọn ngôn từ một cách cẩn thận. “... có phần hơi mâu thuẫn.”

Thay vì được an ủi, Sybil lại càng đau khổ ảo não hơn.

Sheila Winters đã bền bỉ thắp ánh sáng cho cả ngày hôm đó. Cô túc trực bên Leigh, cảm nhận được khi nào người ta cần mình. Cô đến ngay khi Leigh vừa trò chuyện xong với Jane, và ở lại suốt lúc Sybil bàn luận. “Bây giờ cậu cần ở một mình vài phút,” cô nói. “Cậu an ủi người ta còn nhiều hơn cả người ta an ủi cậu đấy.”

“Mình sẽ nghỉ ngơi sau,” Leigh nói. Cô có cảm giác như sắp ngã quỵ vì kiệt sức, nhưng cô không muốn rời đi đâu, dù chỉ vài phút. Khách khứa đến đây để bày tỏ sự tôn trọng và lòng quý mến Logan, và ngày hôm đó, cô thấy yêu hết thảy bọn họ vì đã chịu đựng mọi phiền phức để đến nơi này.

Đối tượng không nhận được lòng yêu quý cũng như thái độ thiện chí của cô là nửa tá thanh tra mặc thường phục, tính cả Littleton, McCord và Shrader, những người đã có mặt tại đám tang và giờ đang đóng quân rải rác khắp căn hộ. Thanh tra Littleton và Shrader đã thuyết phục cô rằng kẻ mưu sát Logan có thể nằm trong số khách đến đưa tang. Tuy không nói trắng ra, nhưng họ bóng gió rằng rất có thể tính mạng Leigh cũng đang gặp nguy hiểm từ kẻ giết người. Leigh thấy suy nghĩ đó thật phi lý, nhưng cô chẳng còn hơi sức đâu để mà tranh cãi với bất kỳ ai về bất cứ chuyện gì nữa. Cho đến tận hôm qua, cô vẫn tự thuyết phục bản thân rằng vụ án mạng của Logan chẳng qua chỉ là một trường hợp nhầm người hay, có nhiều khả năng hơn, là hành động của một kẻ sống gần ngôi nhà trên núi và cảm thấy nó thuộc quyền sở hữu của hắn ta.

Hễ tình cờ nhìn thấy viên thanh tra nào, cô đều gật đầu lịch sự, nhưng cô để mặc họ muốn làm gì thì làm. Không ai biết họ có mặt, không ai chú ý đến họ - không ai cả, ngoại trừ Courtney Maitland. Trước sự ngạc nhiên của Leigh, cô bé nhận ra tất cả bọn họ, kể cả Sam Littleton, và cô bé đi đến cạnh Leigh, mang cho cô một đĩa thức ăn kèm những quan sát sắc sảo. “Cháu đếm cả thảy có sáu cảnh sát,” cô bé thì thầm với Leigh. “Cháu đếm chuẩn không hay bị sót mất ai rồi?”

Courtney mới gặp Logan một lần, chỉ trong chốc lát. Cô bé không quá buồn trước cái chết của anh, và vốn tính thẳng thắn trung thực nên cô bé cũng không tìm cách bày ra vẻ mặt tang thương. Leigh ôm cô bé thật chặt. “Cháu nói trúng phóc rồi đấy. Làm sao cháu biết vậy?”

“Cô hỏi đùa đúng không ạ?” Courtney nói, cười toe toét.

“Không, cô hỏi nghiêm túc đấy.”

“Ngoài cảnh sát ra thì còn ai lại đến một nơi tụ tập như thế này mà chẳng nói chuyện với ai hoặc kiếm ai đó để nói chuyện chứ? Họ không ăn uống, không buồn bã, và không...” cô bé dừng lại.

“Không cái gì?”

“Cứ tạm nói là họ không cố hết sức để đưa ra một ‘tuyên bố thời trang’ đi. Cái ông cao lớn tóc muối tiêu khá thú vị.” Cô bé hất đầu về phía McCord, và Leigh nhìn theo ánh mắt cô bé, chủ yếu vì cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi được nói đến chuyện khác. “Ông ta khá thú vị vì có mấy vết sẹo lớn và khuôn mặt khó đăm đăm. Trong tất cả bọn họ thì cô tóc đỏ là người khó nhận ra là cớm nhất.”

“Vì cô ấy là phụ nữ à?”

“Không, vì cô ấy đi đôi bốt Bottega đáng giá bảy trăm đô la.”