← Quay lại trang sách

Chương 78

Khi đoàn xe hộ tống rẽ vào Broadway thì trời đã nhập nhoạng, và O’Hara cho chiếc limousine chạy chậm lại. Khách bộ hành trên đường ngoái nhìn theo khi họ lướt qua, cố nhòm vào bên trong cánh cửa sổ tối màu của chiếc Mercedes dài.

Từ ghế sau, Michael liếc ra ngoài cửa sổ, chờ dòng tên “Leigh Kendall” bật sáng trên mái rạp hát của Solomon. Đó là một thói quen của anh - chờ tên cô xuất hiện trên mái rạp hát. Anh vẫn làm thế nhiều năm rồi, cả vô thức lẫn chủ tâm, bất cứ khi nào anh có mặt ở Broadway. Lần nào cũng vậy, hễ nhìn thấy tên cô trên đó, trong lòng anh lại trào dâng nỗi hoài niệm, và ngay sau đó là ý thức về sự nghiệt ngã của số phận vì ngày xưa anh đã để lỡ cơ hội với cô.

Nhưng số phận đã cho anh cơ hội thứ hai, Michael hân hoan thầm nghĩ, và lần này anh đã không bỏ lỡ, cũng không lãng phí thời gian. Ba tháng trước, Leigh còn là vợ của Logan Manning. Từ đó đến nay, Michael đã đưa cô từ một quả phụ trở thành một cô dâu - và trên đoạn đường đó là một điểm dừng dành cho thiên chức làm mẹ.

Chỉ mới mười hai tuần trước, cô đứng trước mặt anh trong một buổi tiệc, mặc bộ váy đỏ và che giấu vẻ khinh thị đằng sau lớp mặt nạ lịch sự. Đêm nay, cô đang ngồi cạnh anh trong xe của anh, mặc bộ váy cưới lộng lẫy và nắm tay anh. Chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa, cô sẽ đứng cạnh anh trước một vị thẩm phán tối cao và tự nguyện gắn kết cuộc đời cô với cuộc đời anh. Và sau bảy tháng rưỡi nữa, cô sẽ mang đến cho anh đứa con đầu lòng.

Dĩ nhiên anh cũng được hỗ trợ bởi sức hút giữa hai người, một sức hút quá mạnh và quá trọng yếu đến nỗi ngay lập tức bừng tỉnh sau mười bốn năm ngủ yên.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Leigh hỏi anh.

“Cơ hội thứ hai,” anh mỉm cười nói, nhìn khuôn mặt đang ngước lên của cô. “Anh đang nghĩ về số phận và cơ hội thứ hai. Anh cũng đang nghĩ rằng nếu Solomon còn chưa sẵn sàng đợi chúng ta ở nhà hát, anh sẽ đích thân lôi anh ta vào trong xe bất kể anh ta đang mặc - hay không mặc gì - khi anh gặp anh ta.”

Leigh bật cười trước lời dọa dẫm của anh và hất đầu ra ngoài cửa sổ xe. “Chúng ta sắp đến nơi, và em nhìn thấy Jason đang đứng trên vỉa hè rồi, nhưng có vẻ như anh ấy lại đang gặp rắc rối.”

Michael nhìn ra cửa sổ và thấy tấm biển trên nhà hát của Solomon đang bật sáng dòng chữ BLIND SPOT, nhưng tên của Leigh thì tối thui. Solomon đang đứng trên vỉa hè trong bộ vest tuxedo, đầu ngửa ra sau nhìn về phía tấm biển, điện thoại di động áp sát tai. Eric Ingram đứng cách đó vài mét, cũng trong bộ vest tuxedo, nhìn lên tấm biển. Ở quầy bán vé, mọi người đang xếp hàng hy vọng vào giờ chót vẫn còn sót tấm vé xem kịch không có người nhận cho họ mua.

“Tội nghiệp Jason,” Leigh giải thích, khẽ thở dài cảm thông. “Từ hôm công diễn đến nay anh ấy đã gặp không biết bao nhiêu phiền phức với vấn đề ánh sáng rồi.”

Tâm trí Michael vẫn đang tập trung vào đám cưới, không phải tấm biển, vì vậy anh không nghe ra sắc thái dịu dàng khác thường trong giọng cô khi cô nói, “Chúng ta ra ngoài một phút được không? Nếu không, anh ấy sẽ đứng mãi ở đó mà bực bội với bản thân và la hét trên điện thoại với người phụ trách ánh sáng mất.”

Anh gật đầu chịu thua, thích thú nhận ra với dân ca kịch, vấn đề ánh sáng rõ ràng được đặt trên mọi vấn đề khác, kể cả đám cưới sắp diễn ra. Hơi cao giọng lên, anh nói với O’Hara, “Dừng lại trước nhà hát nhé, càng gần vỉa hè càng tốt. Chúng tôi sẽ xuống xe. Solomon đang gặp vấn đề về ánh sáng.”

“Anh đùa chắc!” O’Hara kêu lên, sửng sốt nhìn Michael qua kính chiếu hậu. “Hai người đang mặc quần áo cô dâu chú rể, còn tôi có bốn cảnh sát ngồi trên xe máy ở phía trước và bốn gã nữa ở đằng sau. Solomon không thể gọi thợ điện như người khác vẫn làm sao?”

“Rõ là không,” Michael mỉa mai.

Một lát sau, tám chiếc xe máy của cảnh sát cùng một xe limousine chở cô dâu và chú rể trong trang phục cưới trang trọng từ từ dừng lại trước vỉa hè - vì Jason Solomon gặp vấn đề về ánh sáng.

Hành động này khiến con đường tắc nghẹn vì cánh tài xế nhăm nhe tìm cách lái xe vòng qua đoàn người đang dừng lại để nhòm xem trong đó là ai và tại sao đoàn xe lại dừng ở nhà hát trong khi hầu hết các vở kịch Broadway đều còn hai tiếng nữa mới bắt đầu diễn.

Michael đỡ Leigh xuống xe; rồi họ đến chỗ Solomon, đứng cạnh anh ta trên vỉa hè, cả ba người cùng nhìn lên tấm biển trên mái nhà hát. “Tôi sẽ sửa xong ngay thôi,” Solomon cam đoan.

Trên phố, đám cảnh sát ngồi trên xe máy cũng bắt đầu ngước nhìn tấm biển và cả những khách bộ hành đang dần tụ tập thành từng nhóm cũng vậy. Đoàn người xếp hàng ở quầy bán vé không thể nhìn thấy những người khác đang nhìn chằm chằm vào cái gì, vì vậy họ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang diễn ra trên vỉa hè.

Bất ngờ một phụ nữ xếp hàng mua vé nhận ra Leigh và gọi to tên cô. “Cô Kendall!” cô ta phấn khởi kêu lên. “Con gái tôi và tôi có thể xin chữ ký của cô không?”

“Em sẽ quay lại ngay,” Leigh nói, liếc nhìn Michael bằng ánh mắt xin lỗi; rồi cô bước qua đó để ký tên.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Nhờ đoàn xe máy hộ tống, họ vẫn còn nhiều thời gian, nhưng anh sắp mất hết kiên nhẫn với Solomon. “Đèn đóm gặp vấn đề chết tiệt gì vậy?” anh hỏi.

Mỉm cười lơ đãng đáp lại anh, Solomon vẫn nhìn chằm chằm tấm biển và lùi lại vài bước để nhìn rõ hơn. “Giờ xong rồi,” anh nói. Rồi anh nói thêm với người ở đầu bên kia điện thoại, “Bật lên đi. “Từng chữ một.”

Một lát sau, Michael nhìn thấy tên Leigh bắt đầu sáng lên nhờ những ánh đèn trắng chói lòa...

L—E—I—G—H

V—A—L—E—N—T—E

Anh từ từ hạ ánh mắt khỏi tấm biển, cổ họng nghẹn lại.

Bên cạnh anh, Solomon nói, “Có một chuyện anh nên biết... một chuyện mang lại rất nhiều ý nghĩa cho việc Leigh quyết định sử dụng họ của anh.”

“Tôi không thể hình dung được còn điều gì có thể khiến nó ý nghĩa hơn thế này nữa,” anh nói giọng cộc cằn.

“Anh sẽ nghĩ khác,” Solomon dự đoán, “nếu tôi bảo với anh rằng Leigh đã đưa ra quyết định đó vào đêm chúng ta gặp nhau ở St. Regis. Lúc anh đi gọi điện thoại, cô ấy đã khăng khăng bảo tôi hãy sẵn sàng đổi họ của cô ấy sang họ của anh.”

Cổ họng của Michael càng nghẹn lại.

“Lúc đó,” Solomon nhắc nhở anh một cách không hề cần thiết, “tên của anh không phải một cái tên đáng tự hào, nhưng ngay cả khi đó, cô ấy vẫn tự hào về nó.”

Michael không nghe thấy một khán giả khác la lên xin chụp ảnh anh và Leigh, và anh cũng không nhìn thấy người phụ nữ giơ cao máy ảnh. Điều duy nhất anh nhìn thấy là Leigh đang tiến lại gần anh, mỉm cười với anh, ánh mắt lấp lánh tình yêu.

Anh kéo cô vào lòng gần như thô bạo và áp khuôn mặt cô lên vị trí trái tim anh. “Anh yêu em,” anh thì thầm khàn đục.