Chương 77
Áo vest tuxedo vắt ngang qua vai, Michael tiến về quầy rượu, định khui một chai sâm banh trong lúc Leigh thay váy cưới. Họ vẫn còn gần hai tiếng đồng hồ nữa, và Plaza chỉ cách vài dãy nhà, nhưng vừa nãy Jason Solomon gọi điện nói anh ta cần đi nhờ từ nhà hát ở Broadway đến Plaza. Không hiểu sao, Leigh lại đồng ý lặn lội xuống tận nhà hát để đón anh ta thay vì bảo anh ta bắt taxi hay gọi dịch vụ xe.
Michael đang khui chai rượu Dom Pérignon thì nghe O’Hara trả lời điện thoại trong bếp. Một lát sau, O’Hara xuất hiện thông báo, “Trung úy McCord và thanh tra Littleton đang ở đại sảnh dưới nhà. Để họ lên được chứ?”
“Được,” Michael nói, đương nhiên cảm thấy băn khoăn không hiểu sao hai vị khách mời đám cưới lại đến nhà anh mà không để lát nữa đến thẳng Plaza.
Đúng như gợi ý của Leigh lúc ở bệnh viện, họ đã gửi cho McCord hai tấm vé hàng đầu xem vở kịch của Leigh, và McCord đã đưa Samantha Littleton đi cùng. Sau vở diễn, Michael đưa mọi người đến Essex House dùng bữa tối ở nhà hàng Alain Ducasse, và trong ba tiếng đồng hồ cùng ăn tối, tình bạn bất ngờ đã nở rộ giữa hai người phụ nữ. Nhìn bề ngoài, họ chẳng có gì chung ngoại trừ hai điểm: họ cùng tuổi, và họ cùng yêu hai người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu họ. Chỉ mới vào bữa được vài phút, Michael đã cảm thấy McCord chết mê chết mệt cô thanh tra tóc đỏ xinh đẹp, và khi Michael nói đùa về chuyện đó, McCord không hề phủ nhận.
Điều đó ít nhất đã mang lại cho Michael một điểm chung với McCord, và thế cũng tốt, vì Michael cảm nhận được rõ ràng rằng Leigh và Sam Littleton muốn McCord và anh trở thành bạn bè; nhưng đồng thời, anh không tưởng tượng nổi tại sao hai người phụ nữ thông minh, xinh đẹp đó lại cho rằng anh và McCord có bất cứ điểm gì chung với nhau. Tuy nhiên, Michael tán thành kế hoạch của họ vì anh cảm thấy Leigh muốn phát triển những tình bằng hữu mới của họ, coi đó như một phần cuộc sống cô chia sẻ cùng anh, thay vì kéo anh vào những tình bạn cũ của cô, vốn không ít trong số đó đã bị ô uế bởi những ký ức về Logan.
Vì McCord đang chỉ đạo cuộc điều tra của ngài Thị trưởng lật lại toàn bộ cáo buộc của chính quyền New York chống lại Micheal, anh và McCord bắt buộc phải gặp nhau định kỳ để thảo luận mọi vấn đề, vậy nên ba tuần gần đây, họ gặp gỡ nhau khá thường xuyên. Trước sự thích thú ngấm ngầm của Micheal, thực ra anh đang dần dần có cảm tình với kẻ thù xưa này, và anh biết McCord cũng có cảm giác y như vậy.
Đang ngẫm lại chuyện này, anh nghe thấy tiếng O’Hara dẫn họ vào, bèn rót rượu vào mấy chiếc ly. Anh đưa ly rượu đầu tiên cho Sam Littleton, còn cô mỉm cười ôm chào anh. “Trông anh điển trai quá,” cô nhận xét. “Chẳng hiểu các anh làm thế nào được vậy, nhưng cả anh lẫn Mack mặc tuxedo đều rất ra dáng nam nhi, chứ nhiều người khác y như chim cánh cụt ấy.”
“Cảm ơn,” Michael đáp lại kèm nụ cười biếng nhác. “Và tôi cũng phải nói rằng trông cô vô cùng nữ tính trong bộ váy đó, mặc dù tôi biết rõ chỗ phồng lên trong chiếc túi xách tay của cô rất có thể là một món vũ khí bán tự động cỡ lớn đã lên đạn.”
“Anh đúng đấy.” Cô phá lên cười. “Leigh đâu rồi?” cô hỏi, đón ly rượu trên tay anh.
“Đang thay đồ,” Michael nói.
“Để tôi đi xem cô ấy có cần giúp gì không,” Sam nói, và Micheal bèn đưa cho cô thêm một ly rượu nữa cho Leigh.
Anh đưa ly rượu cuối cùng cho McCord, không quên kèm theo ánh mắt dò hỏi, và McCord hiểu ngay. “Tôi đến chuyển hộ quà cưới của ngài Thị trưởng,” anh giải thích.
Vì tay phải McCord đang cầm ly sâm banh còn tay trái xỏ trong túi quần tuxedo đen, Micheal hỏi, “Quà gì?”
“Anh phải nhìn ra ngoài cửa sổ mới thấy,” McCord đáp, thả bước đến bên bức tường kính trông xuống khu Tây công viên Trung Tâm. “Nhìn xuống phố kia kìa.”
Micheal làm theo, và trước mắt anh, ở dưới kia cách hai mươi tám tầng lầu, là chiếc limousine của anh nằm lọt thỏm giữa hàng rào cảnh sát mặc đồng phục đi xe máy. “Ái chà, tuyệt,” anh nói khô khốc. “Cớm hả. Đúng thứ tôi luôn mong muốn.”
“Đấy là đoàn hộ tống bằng xe máy,” McCord giải thích kèm theo tiếng cười cùng cục. “Lời chúc mừng từ ngài Thị trưởng.”
“Thật hả? Từ trên này nhìn xuống cả đống mũ bảo hiểm kia, tôi cứ tưởng đang có trò bắn chim, và tôi sắp phải mượn súng của anh chứ.”
Họ cùng nhau quay trở lại quầy rượu. Mặt quầy đá hoa cương đủ cao cho Michael thoải mái tựa khuỷu tay phải lên, và anh làm thế trong lúc chăm chú dõi mắt vào phòng khách, chờ được chiêm ngưỡng Leigh trong bộ váy cưới. “Chúng tôi phải đi sớm,” Michael uể oải nói, nhấp một ngụm sâm banh. “Chúng tôi phải đến nhà hát đón Solomon và Eric Ingram rồi đưa họ tới khách sạn.”
McCord đi vòng sang phía bên kia quầy rượu, chống khuỷu tay trái lên mặt đá hoa cương. “Tại sao?” anh hỏi rồi nâng ly rượu lên môi.
Michael lắc đầu, giọng thấm đẫm sự thích thú khoan dung. “Tôi không hiểu nổi sao Leigh lại đồng ý đến đó đón họ, nhưng cô ấy vẫn làm vậy. Anh có muốn đi cùng không?”
“Thôi khỏi,” McCord trả lời. “Solomon đang cáu kỉnh vì bị Sở Thuế tiến hành kiểm toán. Anh ta cứ tưởng tại chúng tôi chất vấn anh ta về khoản tiền mặt ký gửi hai trăm ngàn đô của Manning rồi đề nghị Sở Thuế bám theo anh ta. Anh ta đã viết cho ngài Thống đốc một lá thư phản đối rất cứng rắn.”
Michael vừa khúc khích cười vừa nói đầy giễu cợt, “Chuyện đó sẽ chẳng ích gì cho anh ta cả.”
“Sam và tôi sắp kết hôn,” McCord lặng lẽ nói.
Michael ngoái nhìn ra sau và nhướng một bên mày nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên giễu cợt. “Anh đã cho cô ấy dùng thuốc gì để cô ấy đồng ý vậy?”
“Có lẽ là nhẹ hơn loại anh dùng với cô dâu của anh,” McCord trả lời không chút bối rối.
“Tôi có một lâu đài ở Pháp. Nếu anh quả thực có thể khiến người phụ nữ xinh đẹp đó kết hôn với anh thay vì bắn anh, anh có thể đến đó nghỉ tuần trăng mật.”
“Sam là một thiện xạ,” McCord hãnh diện nhận xét, nhấp thêm ngụm rượu nữa.
“Nếu thế, phải chắc chắn rằng anh không bao giờ để cô ấy lên giường cùng anh khi cô ấy đang giận dữ,” Michael cùng cục cười đáp lại, nhấp thêm ngụm rượu.
“Chắc cô ấy sẽ thích tuần trăng mật ở lâu đài Pháp. Tôi cũng vậy.”
Michael gật đầu. “Cứ báo ngày cho tôi, tôi đảm bảo nó sẽ được chuẩn bị sẵn sàng với đầy đủ nhân viên.”
Sam và Leigh xuất hiện từ phòng ngủ, bắt đầu băng qua phòng khách, rồi dừng lại, ngạc nhiên và thích thú, khi nhìn thấy hai người đàn ông bên quầy rượu. Họ đều chống khuỷu tay, uống rượu sâm banh và ngoái đầu nói chuyện với nhau. “Họ giống nhau quá!” Sam bật cười thì thầm. “Tôi nhận ra điều này từ lâu rồi.”
“Tôi cũng vậy,” Leigh trả lời. “Nhưng họ cứ đinh ninh họ chẳng có gì giống nhau hết.”
Sam yên lặng một lát, tìm hình ảnh so sánh phù hợp. “Một cặp sư tử,” cô nói to.
Leigh gật đầu, nhìn Michael. “Họ sẽ thành những đối thủ khủng khiếp.”
Nghe thấy tiếng hai cô, Michael nhìn lên và gần như nghẹn thở khi thấy Leigh tiến về phía anh trong bộ váy cưới dài không tay màu kem phủ lớp đăng ten Pháp. Trên cổ, cô đeo sợi dây chuyền kim cương và ngọc trai do anh tặng. Sâu bên trong, cô đang ấp ủ đứa con của anh.
Cô trao cho anh chiếc áo khoác nhung màu xanh ngọc mà cô đang vắt trên cánh tay, rồi xoay người lại. Anh choàng chiếc áo khoác lên vai cô; rồi anh âu yếm lướt bàn tay trên phần bụng bằng phẳng của cô. “Cảm ơn em,” anh thì thầm.
Cô phủ tay mình lên tay anh, và ngoái nhìn anh cùng nụ cười tan chảy trái tim. “Em cũng định nói y như thế với anh.”