← Quay lại trang sách

BẰNG CHỨNG NGOẠI PHẠM ĐEN

Lúc từ ngoài phố bước vào khách sạn Inglaterra, Manning đoán là trong chỗ hành lý kia có mấy món thuộc về cô gái nhân chứng. Chúng nằm giữa cái khoảng sân lát gạch, trên góc một rương hành lý có dán chữ đỏ MK, giúp anh biết chắc mình đã đoán đúng. Tuy nhiên, có vẻ số lượng hành lý ở đây nhiều bất thường. Cứ mỗi lần thang máy ken két hạ xuống là lại có thêm đồ đạc dồn vào.

Anh ra chỗ bàn lễ tân. “Có phải cái cô Americana (người Mỹ), người mà có bạn…”

“Cô ấy và tất cả những người khác, thưa senor,” cậu lễ tân rầu rĩ nói. “Người ta đang dọn đi như… Nói thế nào ấy nhỉ? Như đang có đại dịch ấy. Trong vòng 2 tiếng qua đã có hai mươi ba phòng trả rồi.”

Manning chỉ quan tâm đến một trong số hai mươi ba phòng đó. “Bao lâu nữa thì cô ấy rời đi, cậu có biết không?”

“Cô ấy đi tàu Santa Emilia tại Val, rời đi vào thứ Ba.” Cậu ta ủ rũ nhún vai. “Làm sao trách cô ấy được đây hả senor?”

“Không,” Manning đồng ý, gục đầu xuống, “không thể trách cô ấy được. Đặt mình vào tình cảnh ấy thì tôi cũng bỏ đi.”

Anh lấy ra một điếu thuốc lá, chỉ nghiền ngẫm nhìn nó chứ không hút. Thế rồi anh lại ngẩng lên. “Không biết cô ấy có chịu gặp tôi không nữa.”

“Tôi sẽ thử, thưa senor. Tôi sẽ giới thiệu ông thế nào ạ?”

Sau nỗi kinh hoàng vào đêm hôm trước, chắc cô sẽ không nhớ nổi tên anh. Còn tâm trí đâu để nhớ, nhưng anh vẫn xưng tên mình.

“Cô King, có ông Manning đến gặp cô.” Cậu lễ tân gật đầu. “Phòng 24, thưa senor, trên tầng hai.”

Manning đi thang bộ. Chiếc thang máy vẫn còn đang bận xả thêm hành lý mỗi lần đi xuống. Như cậu lễ tân đã nói, có vẻ đang diễn ra một cuộc đại di tản.

Thậm chí, lúc băng ngang cánh cửa một phòng trên hành lang tầng hai, anh nghe thấy một giọng Mỹ của nữ giới, không lẫn đi đâu được, “Em không quan tâm, Harvey Williams, ký kết thương vụ gì cũng mặc. Em sẽ không ở lại thành phố này thêm một đêm nào nữa khi con vật kia vẫn còn sổng bên ngoài! Anh vẫn có thể ký mớ giấy tờ đó trên biển trong lúc chúng ta đợi tàu ra khơi…”

Phải rồi, cơn hoảng loạn đã bùng nổ.

Manning gõ cửa phòng 24. Giọng cô vang lên, “Mời vào.”

Cô đang gói ghém nốt những món đồ nhỏ hơn, các thứ hành lý xách tay. Ba hay bốn món bày khắp xung quanh. Cô gái mặc một bộ váy nhung trắng, thắt lại ở eo, tà xòe rộng chạm sàn. Trông cô như thể chưa hề chợp lúc lần nào kể từ đêm hôm đó. Anh liếc thấy mấy lọ thuốc thần kinh hay an thần trên mặt bàn cạnh giường.

Khí sắc tái nhợt và quầng thâm quanh mắt càng khiến cô thêm phần xinh đẹp. Phải trẻ tuổi như cô ấy, anh tự nhủ, thì mới giữ nổi vẻ đẹp sau nỗi đau khổ mình vừa trải qua. Khi đã già thêm vài tuổi, nỗi đau sẽ chỉ khiến ta thêm tiều tụy.

Suy nghĩ đầu tiên lướt qua tâm trí Manning, thậm chí còn trước khi anh kịp mở miệng nói chuyện với cô, Sao mình lại đến đây? Mình không có quyền. Đáng ra mình phải tránh xa nơi này và để cô ấy được ở một mình.

“Cô không nhớ ra tôi,” anh lịch sự mở lời. “Tôi là người… à, tôi đi cùng họ đêm hôm trước.”

“Ồ,” cô đáp. Chỉ nhớ lại thôi cũng khiến cô nhăn mặt. “Tôi tưởng là người từ hãng Express đến bàn vụ đặt vé trước của tôi. Không,” rồi cô thừa nhận, “tôi không nhớ ra anh.”

“Đường đột đến chỗ cô thế này thật không phải phép,” anh nhã nhặn thì thầm.

“Không, không sao đâu. Tôi chỉ có một mình ở đây và… có người để nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ cũng hay.”

Câu nói ấy không chỉ nghe chân thành, mà còn như biết ơn một cách thảm hại. “Tôi nằm trên giường cả ngày hôm qua, hôm nay mới dậy bởi tôi phải… sắp xếp nốt những thứ cần thiết cho Sally tội nghiệp.” Giọng Marjorie hơi run, nhất là lúc phát âm cái tên ấy.

“Ngồi xuống đi, anh Manning.” Cô nhấc hộp đồ trang điểm nhỏ xuống ghế.

“Tôi sẽ không gây vướng víu chứ?”

“Hầu hết mấy thứ nặng nề cần gói ghém đã được xử lý xong xuôi rồi. Tôi sẽ bắt chuyến tàu đêm, theo như tôi biết thì phải đến 10 giờ chuyến đó mới rời đi. Vẫn còn rất nhiều thời gian, miễn sao tôi đảm bảo chắc chắn là mình sẽ rời khỏi nơi này.” Mặt cô thoáng hiện lên vẻ ghê tởm khó tả. “Miễn sao tôi đảm bảo chắc chắn là mình sẽ rời khỏi nơi này!” Cô nói gay gắt đến mức mắt mở trừng lên đầy hoang dại.

“Tôi hiểu cô cảm thấy thế nào,” anh cảm thông với cô.

“Tệ lắm,” cô đáp lại với giọng điềm đạm hơn, ngồi xuống và vắt tréo chân. Nhưng sau đó cô cứ liên tục giật giật phần vải phủ trên đầu gối, làm mất hết vẻ ung dung bản thân cố tạo ra.

“Tôi đã cất hết đồ của cậu ấy đi. Tôi mường tượng ra những vết cào và vết rách trên khắp…” Cô cắn môi, không dám nói nốt.

Anh cảm thấy hết sức không thoải mái, hệt như mọi người đàn ông khác mỗi khi phải lắng nghe phụ nữ giãi bày.

“Hành trình trở về cũng sẽ chẳng dễ dàng gì. Vẫn là con tàu chở bọn tôi đến đây và… Anh biết thế nào rồi đấy.”

“Có lẽ vậy,” anh nói lí nhí, gần như không vang thành tiếng. Manning cảm thấy như mình đang có sáu tay sáu chân.

“Cậu ấy đã mong ngóng kỳ nghỉ này biết bao,” Marjorie nói tiếp sau một khoảng im lặng. “Mấy tuần cuối cùng, trước khi chúng tôi rời đi, gần như cứ cách một đêm là cậu ấy lại ghé qua nhà tôi, cho tôi xem mình vừa thêm gì vào va li quần áo, bàn tính thêm những điều mới mẻ. Thậm chí cậu ấy còn đi học tiếng Tây Ban Nha. Rốt cuộc chuyện lại thành ra thế này!”

Manning nghĩ, thay vì dồn nén cảm xúc, cứ để cô xả hết ra thế này có khi lại tốt hơn, thế nên anh không tìm cách thay đổi đề tài.

“Chúng tôi là hàng xóm của nhau từ hồi cả hai vẫn còn là một cặp nhóc chân vòng kiềng, hàm răng gắn niềng. Đi học cùng nhau, đi nhảy cùng nhau. Giờ bà mẹ tội nghiệp của cậu ấy đang đợi ở nhà. Tôi sẽ phải quay về gặp bác ấy. Đưa theo con gái của bác trong một cái hộp.” Cô đưa một tay lên chạm vào cặp lông mày thanh thoát.

“Cô đã đánh điện về chưa?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Rồi. Tất nhiên tôi phải làm chứ. Tôi không kể cụ thể. Tôi không đủ can đảm làm thế. Tôi không muốn báo tin dữ qua một dải băng điện tín.”

Cô dừng lại, sau đó trầm ngâm nói tiếp, “Sự thật có phần khó mở lời.”

Giá mà cô biết hết sự tình, anh thầm đồng ý.

“Tôi để họ tưởng nguyên nhân là viêm phổi. Lúc quay về, tôi sẽ phải nói thêm.”

Giọng cô nhỏ dần. Giữa khoẳng lặng, anh đứng dậy chuẩn bị ra về.

Manning đã quyết định sẽ lẳng lặng mà đi, không tiết lộ dự định ban đầu nữa. Thế nhưng, bất ngờ thay, ngay khi anh đến cửa, cô đã tạo một cơ hội mào đầu mà anh đã ngừng tìm kiếm.

“Họ chưa bắt được nó phải không?”

“Chưa, họ chưa bắt được nó,” anh đáp, quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô. “Và họ sẽ không bao giờ bắt được nó.”

“Tại sao anh lại nói vậy?”

“Bởi vì, cô King à, thủ phạm không phải là một con báo,” anh lặng lẽ nói.

Marjorie tròn mắt nhìn anh trừng trừng hồi lâu. Anh có thể thấy gương mặt vốn đã tái mét của cô càng trở nên nhợt nhạt hơn, sau khi ẩn ý của anh bắt đầu chậm rãi được thấu hiểu.

“Ôi không,” cuối cùng cô nhăn mặt như phát bệnh, ấp mu bàn tay lên môi, “thật quá sức chịu đựng. Nếu trên đời này có thứ gì đủ khả năng khiến sự tình thêm kinh khủng… thì chính là chuyện ấy.”

“Tôi sẽ nói tiếp, hay cô muốn tôi dừng lại?”

Nhưng câu hỏi ấy mới thừa thãi làm sao, anh thấy mình đã gây ra tai hại rồi. Cô cứ trân mắt nhìn anh, mặt mũi đông cứng lại, nhăn nhúm đầy hãi hùng. Nếu giờ có ngậm miệng vào thì anh cũng đã để lại nỗi kinh hoàng cho cô.

Manning hạ giọng, “Thủ phạm là con người. Không một ai khác ở Ciudad Real ngoài tôi tin như vậy. Bây giờ thì tôi càng khẳng định và sẽ tiếp tục khẳng định điều này bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, bất cứ địa điểm nào. Trước vụ đêm ấy thì chuyện tương tự đã xảy ra ba lần rồi. Tôi không rõ cô có biết điều ấy hay không. Có thể người ta sẽ tìm cách giấu giếm du khách do giờ đang là mùa du lịch. Nhưng những người dân ở đây thì ai cũng biết.”

“Tôi nhớ ra rồi, đêm hôm đó cậu lễ tân tầng dưới đã cố cảnh báo chúng tôi. Nhưng cậu ta chỉ úp úp mở mở, không nói hẳn ra…”

“Liệu cô có chịu nổi không nếu tôi…?”

“Có, tôi tin mình muốn nghe anh nói.”

Thế là anh trình bày với cô mọi lập luận mình từng đưa ra với Robles từ trước đến nay, mọi chi tiết, mọi bằng chứng.

“Tôi tin chắc rằng mình đúng, dứt khoát như thế!” Anh khẳng định, tay vỗ mạnh lên đùi. “Nhưng tôi không thể thuyết phục họ chịu nghe mình. Họ tin vào lập luận của mình chẳng kém gì tôi tin vào lập luận của bản thân. Và họ là cảnh sát trong khi tôi chỉ là… một tay vô danh tiểu tốt.”

Marjorie run rẩy hít một hơi thật sâu. Cô đã chịu đựng rất giỏi, thậm chí còn hơn cả những gì anh dự kiến. Có thể bởi thông tin đã được trình bày một cách khách quan chứ không xen chút cá nhân nào. Mắt cô đong đầy vẻ hoảng sợ, nhưng còn lẫn cả một cảm xúc khác: sự đanh thép ban nãy không hề tồn tại. Có thể đó là căm ghét, có thể đó là tức giận. Thứ cảm xúc không dành cho một loài động vật không lý trí.

Anh chẳng tài nào đoán nổi liệu mình đã thuyết phục được cô chưa. Suốt vài phút liền cô không đáp lời. Cuối cùng, bằng giọng nói nghèn nghẹt, cô cất lời, “Không thể ngờ nổi một con người, một kẻ tự xưng là con người…”

Và đó chính là câu trả lời.

Anh bước tới chỗ cánh cửa sổ chạm sàn mà mới hai đêm trước thôi, cùng thời điểm này, Sally từng đứng đó ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Thành phố trải rộng bên dưới, lấp lánh ánh đèn như khảm ngọc. Bụi bạc như bôi nhòe các đại lộ chính. Nhà thờ vươn cao cặp tháp chuông thanh nhã, hằn đen trên vầng trăng màu vàng mơ đang nhô lên sau các ngọn đồi.

“Cảnh tượng thật tuyệt diệu, phải không?” Anh nói, quay về phía cô. “Nhưng tối nay, trên một trong những con phố lộng lẫy cô nhìn thấy từ trên này, một cô gái trẻ nào đó sẽ ra ngoài đi dạo, hoặc đứng đợi người yêu tại một địa điểm kín đáo và lãng mạn nào đó. Hoặc có khi cô gái ấy chỉ đơn thuần là tách khỏi một bữa tiệc vui vẻ trong vài phút, đi ra một sân hiên hay bước vào một khu vườn để hít thở chút không khí trong lành. Hai ta đều biết phần còn lại! Một thi thể kinh tởm trên nền đất sẽ là tất cả những gì còn sót lại của cô gái xấu số ấy. Và một kẻ biết tư duy chẳng khác nào chúng ta sẽ cười hả hê trong nơi ẩn náu an toàn của hắn, khi đám cảnh sát ngớ ngẩn chết giẫm ngoài kia chạy khắp nơi lùng tìm một con báo trốn sau hàng giậu và dưới các khóm hồng! Nếu không phải là tối hôm nay thì sẽ là đêm ngày mai, hay đêm ngày kia. Nhưng chuyện này sẽ xảy ra thêm lần nữa. Và thêm lần nữa và thêm lần nữa và thêm lần nữa…”

“Và…?” Cô thốt lên sợ hãi. Anh có thể thấy cô đang thu hết can đảm để hỏi. “Tại sao anh lại đến đây kể cho tôi nghe câu chuyện này? Tôi đã để mất bạn mình vào tay hắn rồi. Tôi sẽ rời khỏi nơi đây. Tại sao anh lại phải cho tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô gái tiếp theo? Anh muốn tôi làm gì?”

Anh nói thẳng với cô. “Tôi muốn cô trở thành cô gái tiếp theo ấy. Trở thành mồi nhử cho hắn, hoặc cho nó, cô muốn gọi thủ phạm là gì cũng được.”

Mắt mở lớn, Marjorie lui lại một bước. “Anh điên à! Anh có hiểu mình đang nói gì không? Bây giờ tôi đã nóng lòng muốn chạy khỏi cái nơi đáng ghét này lắm rồi! Tôi chỉ muốn vĩnh biệt nó! Tôi không thể ngủ nổi. Hành lý của tôi đã được chuyển lên tàu. Sẽ không có chuyến tàu nào khác trong vòng 30 ngày tới. Thế mà anh yêu cầu tôi ở lại đây một mình, đơn thương độc mã, sau khi vừa mới mất đi cô bạn chí cốt! Anh chỉ là một người dưng nước lã, thế mà dám bạo gan bước vào phòng tôi và đưa ra một đề nghị như thế, xong lại còn bảo tôi ra ngoài chủ tâm tìm kiếm thứ… kẻ quái thai kia, tìm hắn, cố gắng thu hút hắn. Tất cả chỉ để anh cảm thấy thỏa mãn vì đã chứng minh được giả thuyết của mình là đúng!” Cô cao giọng, “Anh làm ơn đi ngay được không? Mời anh ra khỏi đây!”

“Vậy tôi đi đây, cô King.” Anh nhún nhường nói, không thấy bực bội gì cả.

“Cảm ơn anh,” cô lạnh lùng thúc giục. “Tôi cứ tưởng anh sẽ biết tế nhị mà để tôi yên. Ít nhất là đi tìm người khác. Nhưng anh không chọn ai khác mà lại chọn tôi…”

Cô đóng sầm cửa lại, ngắt ngang câu nói.

Trên đường trở ra, lúc băng qua căn phòng ban nãy, anh nghe thấy cuộc cãi vã vẫn còn tiếp diễn.

“Rồi, thế thì em cảnh báo anh luôn nhé, anh sẽ ở lại đây một mình, Harvey Williams! Em sẽ lên chuyến tàu lúc 10 giờ tối nay và không gì ngăn cản được em…!”

Anh không trách cứ người phụ nữ kia, cho dù chị ta là ai chăng nữa. Anh càng không trách cứ gì Marjorie King. Người anh trách chính là bản thân mình, vì đã đề xuất chuyện ấy với cô. Đáng ra anh phải đủ khôn ngoan để nhận ra tâm trí cô đang ở trong tình trạng thế nào sau một chuyện như vậy.

Anh bước qua tiền sảnh lát gạch. Đống hành lý vẫn chưa hao đi tí nào, đúng hơn trông còn đầy thêm. Cậu lễ tân đang bận rộn gật đầu, áp mặt vào một chiếc điện thoại Ericsson quay số mạ niken. Manning lơ đễnh nghe thấy cậu lễ tân búng ngón tay giữa lúc nói chuyện. Những tưởng cậu ta gọi một người khuân đồ, anh bước thẳng qua chỗ cậu ta.

Manning đẩy cánh cửa xoay ra ngoài, đứng im một phút bên dưới mái hiên kính, chỉnh trang lại mũ. Một cậu khuân đồ có nước da sậm chạy ra, chạm vào cánh tay anh.

“Senor, direccion (hướng này) …”

Anh lại vào trong tiền sảnh. Cậu lễ tân nói, “Cô King gọi xuống đây ngay lúc ông đi ngang qua. Cô ấy muốn nhắn ông quay lên chỉ một phút thôi, nếu ông không thấy phiền.”

Khồng hề. Nụ cười đầy hi vọng đột nhiên nở ra trên môi Manning đã thay lời đáp, anh không phiền.

Anh không thấy có gì phiền phức hết. Anh lại leo thang, nhưng lần này bước năm bậc một, chân sải hết cỡ. Cuộc cãi vã đằng sau cánh cửa có vẻ cuối cùng cũng đã ngã ngũ. “Đưa em đồ ngủ của anh đi, Harvey,” giọng nữ ban nãy thủ thỉ, “trong va li của em vẫn còn đủ chỗ.”

Marjorie King đã để cửa mở sẵn trước khi anh kịp đến nơi, sau đó cô lại quay vào phòng. Lúc anh bước qua ngưỡng cửa, cô bắt đầu lan man lạ thường. “Sau khi anh đi thì một chuyện buồn cười xảy ra. Tôi tưởng mình đã cất hết mọi thứ của cậu ấy rồi, nhưng lúc tình cờ ra chỗ cái tủ, tôi tìm thấy món này.”

Trên tay cô là một chiếc áo vest len cỡ nhỏ, hoặc là một chiếc áo len mỏng, tay áo cộc phồng quá cỡ.

“Không bao giờ cậu ấy đi đâu mà không mang theo nó. Chính tay Sally đã đan chiếc áo, hồi trước tôi hay theo dõi cậu ấy đan nó. Sáng nào đi xe buýt cậu ấy cũng mang len theo. Tối hôm trước, chính là tối hôm đó, trước khi chúng tôi lên đường, điều cuối cùng cậu ấy nói là, ‘Cậu nghĩ tớ có cần đến cái áo này không?’”

Marjorie không còn sướt mướt nữa. Ẩn bên dưới tông giọng lặng lẽ mà thương tâm là một sự quyết đoán đầy sắt đá. “Anh Manning à, Sally là đứa bạn thân nhất trần đời của tôi. Tôi không nghĩ mình sẽ tìm được ai khác để thay thế cậu ấy. Điều tôi muốn nói là, nếu chuyện này do một kẻ nào đó gây ra và anh nghĩ rằng nếu ở lại tôi có thể giúp… trả thù cho Sally, thế thì tôi… tôi đã sẵn sàng trở thành cô gái tiếp theo.”

“Tôi không muốn cô mù quáng lao vào hiểm nguy,” anh cảnh báo. “Tôi biết mình đang yêu cầu cô một việc vô cùng khó khăn. Robles sẽ lập tức cho dẹp bỏ kế hoạch này nếu ông ta đánh hơi thấy tôi toan tính một chuyện như thế. Cô chỉ cần từ chối và tôi sẽ không trách cứ gì cô hết.”

Anh chờ đợi, mắt không ngừng quan sát cô.

“Tôi đã cho anh câu trả lời rồi đấy,” Marjorie nói với một vẻ quyết tâm lặng lẽ. “Nếu thủ phạm là con người, tôi sẽ ở lại, chính tôi muốn thế. Nếu đó là một con báo, một thế lực thiên nhiên, một thứ không ý thức được hành động của mình, không thể tự chịu trách nhiệm, thế thì chuyện sẽ khác hẳn.”

“Nếu đây mà là một con báo, cô đã chẳng cần phải ở lại làm gì. Nếu thế thì nó đã bị bắt lâu rồi, chắc là trong vòng 24 tiếng sau khi chui vào trong ngõ Callejon.”

“Được rồi, chúng ta bắt đầu nào.”

Marjorie đóng chặt cửa lại, sau đó gọi điện xuống báo lễ tân, “Cho mang hành lý của tôi lên, tôi sẽ ở lại.” Và để đáp lại câu hỏi nào đó, cô nói gọn lỏn, “Vô thời hạn,” rồi cụp máy.

Quay lại chỗ Manning, cô túm mớ tóc xõa của mình và buộc lên, như một con tàu đang dọn dẹp boong để chuẩn bị hành động. Nó khiến cô gái trông thanh tú hơn mà vẫn không kém phần xinh đẹp.

“Xong!” Cô tuyên bố, ngồi xuống đối diện Manning, nghiêng đầu một cách tập trung. Không khó gì để nhận thấy giai đoạn tiếc thương phù phiếm đã qua.

“Anh cứ tự nhiên, nếu hút thuốc giúp anh suy nghĩ thông suốt hơn.” Cô ra dấu về phía một bao thuốc lá Mỹ.

Vài giây im lặng trôi qua. Rồi Marjorie là người đầu tiên mở lời, “Để tôi trở thành mồi nhử, tiếp theo hắn phải hướng sự chú ý vào tôi và bỏ qua tất cả các cô gái trong thành phố này. Chúng ta xoay xở kiểu gì đây? Làm sao tôi có thể thu hút được sự chú ý của hắn?”

“Cô sẽ không tài nào làm nổi nếu chúng ta chơi kiểu cầu may. Theo quy luật xác suất trung bình, tỉ lệ thành công là rất thấp. Đêm hôm cô có một mình đi bộ trên phố, vào tất cả các buổi tối trong vòng mười năm tới, thì vẫn có khả năng hắn sẽ tấn công những người quanh cô, nhưng không bao giờ đến gần cô thêm lần nào nữa. Ta cần phải dàn dựng. Ý tưởng của tôi như thế này. Trừ khi hắn không đụng vào báo chí, bằng không chắc chắn hắn sẽ đọc được bài viết thuật lại tội ác của mình. Đêm hôm đó, hẳn hắn đã nhận thấy các cô có hai người, trước khi bám theo kể từ lúc cả hai rời khỏi nhà hàng. Nếu có cách nào đăng một bài báo viết về trải nghiệm của cô, tôi sẽ cài cắm ý tưởng là cô đủ điên rồ và khinh suất để quay trở lại chỗ cũ, một thân một mình, cho dù lần trước đã xảy ra chuyện như vậy. Nhưng tôi sẽ phải khéo léo cài sao cho kín, để hắn không đánh hơi ra được đó là một cái bẫy. Trong bài báo còn kèm theo cả một lời ám chỉ, thậm chí còn kín đáo hơn, rằng cô đã nhìn thấy hắn và có thể sẽ nhận diện được hắn. Như thế, sẽ có hai thôi thúc mạnh mẽ hút hắn về phía cô: bản thân cái ham muốn điên loạn của hắn, bất kể đó là ham muốn gì, và cả bản năng sinh tồn của hắn.”

“Thế chẳng phải hơi khó xảy ra sao? Liệu một kẻ loạn trí có chấp nhận khả năng ấy không?”

“Thực hiện sẽ không dễ dàng gì. Để xem chúng ta có thể nghĩ ra kế sách gì không. Đầu tiên, cô phải hiểu là dân ở đây tin rằng người Mỹ sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Với bọn họ, tất cả chúng ta đều có máu điên sẵn rồi. Điều ấy sẽ giúp ích phần nào.”

Anh bấm tay. “Cô có đam mê tản bộ dưới ánh trăng này, cô sẽ không để bất cứ chuyện gì phá ngang thói quen của mình… Không, thế không ổn!”

Cả hai người cùng lắc đầu.

“Kể cả khi có cắn câu đi chăng nữa, hắn cũng không biết phải tìm cô ở đâu,” anh bổ sung.

Manning liếc nhìn chiếc áo len của Sally O’Keefe, mặt mũi bất chợt sáng bừng lên. “Đợi đã, tôi có ý này! Chiếc áo gợi cho tôi một ý tưởng. Thứ gì đó thuộc về cô hoặc bạn cô. Thứ gì đó có giá trị tình cảm mà cô không thể dứt bỏ được. Cô đã đánh rơi nó cạnh hồ nước vào đêm hôm đó. Chẳng hạn một cái mặt dây chuyền mẹ cô tặng hồi nhỏ. Hoặc một chiếc bùa may mắn. Thứ gì đó cô dứt khoát phải lấy lại bằng được thì mới chịu rời thành phố.”

“Tốt hơn ý tưởng đầu tiên rồi đấy, nhưng vẫn còn vài chi tiết không ổn. Sao tôi không kiếm người đi kèm trong lúc quay lại tìm nó? Và tại sao lại phải là buổi tối? Sao tôi không đi vào ban ngày ban mặt?”

“Nhưng hắn sẽ để mắt tìm kiếm cô. Hắn sẽ thấy tận mắt là quả thật cô đã quay lại chỗ cũ, đơn thương độc mã, vào buổi tối. Hắn còn muốn bao nhiêu bằng chứng nữa? Quan trọng là hắn sẽ tập trung chú ý vào khu vực đó thêm một lần nữa. Đấy chính là điều chúng ta muốn. Một khi hắn đã bắt đầu rình rập quanh Bosque, phần còn lại sẽ tự động an bài. Hắn sẽ thấy cô chỉ có một mình và hắn sẽ…”

Anh bỏ lửng câu nói.

“Kế ấy khả thi đấy,” cô đồng tình.

“Nghe không chặt chẽ tí nào, nhưng có thể nó sẽ thành công. Đằng nào thì trong vụ này, chúng ta cũng chỉ biết hi vọng đến thế, chẳng thể nào khẳng định chắc chắn được.

“Nhờ làm công việc quan hệ truyền thông, tôi quen biết hầu hết giới biên tập trong thành phố, tôi có thể dễ dàng đăng bài lên báo. Tất nhiên, ta không thể để họ đánh hơi ra điều gì. Chỉ đơn thuần là một bài phỏng vấn cá nhân với cô tại khách sạn, được tôi đem gửi để kiếm ít tiền lẻ bỏ túi. Nếu Robles để ý đến bài báo, tôi có thể đánh lạc hướng bằng cách phủ nhận nội dung bài viết, nói là chỉ bịa ra thôi. Thật ra cô đang sợ chết khiếp và sẽ bắt chuyến tàu tiếp theo rời khỏi thành phố.

“Cần phải làm rất khéo. Không được nhấn mạnh, thế là lộ ngay. Chỉ chêm vào mấy từ bâng quơ. Vừa đủ để gài ý tưởng ấy vào trong bộ não biến thái của hắn, không để hắn nhận ra ý định ấy, nếu có thể. Xét cho cùng, với hắn đây như là con đường tắt. Hắn biết trước nơi tìm thấy nạn nhân tiềm năng mới, cô ta chỉ có một mình và bất lực.

“Lúc trước hắn phải lang thang mãi, chờ đến lúc thiên thời địa lợi nhân hòa. Làm thế không dễ dàng gì. Tôi nghĩ hắn sẽ mắc mưu. Cái tôi khát máu của hắn giờ đã lớn phổng đến mức sẵn sàng bỏ qua những hạn chế mà lúc đầu đủ khiến hắn chùn tay. Hẳn giờ hắn đã nghĩ mình có thể trót lọt khỏi bất cứ trò nào. Rồi còn cả động lực là cô đã nhìn thấy hắn, tốt nhất hắn nên giải quyết cô sớm, để đảm bảo bản thân được tiếp tục bình yên vô sự.”

“Thế còn ông sĩ quan cảnh sát với người của ông ta thì sao? Chẳng phải sau vụ đêm đó, họ sẽ quây đầy y như ruồi quanh công viên trong tuần tới? Họ sẽ khiến hắn hoảng sợ mà bỏ đi mất. Chẳng phải nếu ta chọn nơi khác thì sẽ tiện hơn à?”

Anh lơ đễnh đưa tay vuốt tóc. “Tôi không biết nơi nào khác phù hợp hơn. Thay đổi địa điểm sẽ làm mất động cơ cô quay trở lại tìm kiếm một thứ đánh rơi. Ngoài ra, diện tích của công viên còn là một lợi thế cho hắn. Các nơi khác đều khá nhỏ, không đủ chỗ che chắn.”

“Được rồi, chọn Bosque vậy. Chắc anh là người hiểu rõ nhất.”

“Ở đó, chúng ta sẽ có cơ hội thành công cao hơn, bất kể mới đầu kế hoạch nghe viễn vông cỡ nào. Thứ nhất, đêm hôm ấy, chắc hắn đã theo dõi bọn cô từ sau hàng cây tại Madrid và nhắm chọn hai người, thậm chí trước cả khi các cô quay vào trong xe. Nếu hắn có cơ hội làm lại, thoải mái theo dõi cô từ trước một hay hai tiếng, để đảm bảo rằng cô hoàn toàn chỉ có một mình, tôi nghĩ cám dỗ sẽ trở nên mãnh liệt hơn.

“Có thể nói là chúng ta tạo cơ hội cho hắn củng cố tự tin. Nếu cô chỉ đi lại vẩn vơ tại một công viên nhỏ bên trong thành phố thì sẽ thiếu đi yếu tố đấy. Thật tình mà nói, làm thế trông còn đáng ngờ hơn. Ngoài ra, tôi nghĩ chính sự liều lĩnh, táo tợn và xấc xược tột bậc của việc quay lại chỗ cũ sẽ tạo ra sức hút không tài nào cưỡng lại đối với bản chất tự cao tự đại của hắn, mang lại cho hắn một niềm phấn khích không thể bỏ qua.”

Manning dập điếu thuốc đi. “Về phần Robles và đám nhân viên ngu xuẩn của ông ta, có một cách khá dễ để loại bỏ bọn họ. Tôi sẽ gọi đến một gendarmerias (đồn cảnh sát) và giả vờ báo là mình đã nhìn thấy con báo, to ơi là to, ở một khu khác hẳn trong thành phố. Nếu bỏ thêm mấy peso, tôi thậm chí còn có thể dụ một vài tay vô gia cư đầu đường xó chợ ở nhiều nơi khác đồng thời xác nhận tin ấy, gọi đến từ các bốt điện thoại công cộng khác nhau. Chiêu đó sẽ kéo hết bọn họ ra khỏi Bosque, dọn quang quẻ nơi ấy.”

“Ừ, nhưng liệu hắn có biết điều đó không? Hắn có thể sẽ nghi ngờ là cảnh sát vẫn còn luẩn quẩn xung quanh…”

“Không phải lo lắng, hắn hoàn toàn có thể xác nhận liệu Bosque có sạch bóng cảnh sát hay không. Hãy nhớ là cảnh sát đang tìm một con vật chứ không phải một loài hai chân. Có Chúa mới biết đã bao nhiêu lần hắn chạm mặt họ mà không bị phát hiện, có khi còn quay lại để nhìn ngắm thành phẩm của mình, đứng ngoài rìa cùng đám đông tụ tập quanh đó. Hắn có thể vào Bosque mà chẳng làm sao hết, đích thân quan sát xem có đội cảnh sát nào ở đó không, bởi bọn họ công khai điều tra vụ con báo, không giấu giấu giếm giếm như lúc điều tra con người. Khi đã tin rằng không còn ai hết, hắn sẽ thoải mái tập trung vào cô.”

Cổ Marjorie thoáng gồ lên một đường gân, nhưng cô không bộc lộ biểu hiện nào khác.

“Chúng ta sẽ làm như thế!” Anh tóm lược lại.

Cô im lặng một lúc, một nụ cười vừa thoáng nở trên khóe môi đã vội tàn, chưa kịp lưu lại trên gương mặt. Marjorie cuối cùng lên tiếng hỏi, “Chúng ta sẽ chọn đêm nào cho… cuộc hẹn với Tử thần này?”

“Đêm ngày kia. Như vậy chúng ta sẽ có tròn 48 tiếng để chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Giờ đã quá muộn để tôi đưa bài viết giả mạo lên các trang báo sáng, nhưng tôi có thể chạy kịp vào tối mai, dư dả thời gian. Tất nhiên tôi sẽ lo vũ trang cho cô và sẽ ở đủ gần để đảm bảo cô luôn được an toàn. Nhưng tôi phải kiếm một người khác đi cùng. Cô phải được bảo vệ kỹ càng, tôi không muốn đánh liều sự an toàn của cô. Chưa biết chừng, sự tình sẽ chuyển biến theo hướng mà mình tôi không thể kham nổi.”

“Anh định kiếm ai?”

Manning cân nhắc chuyện đó một lúc. “Tôi không thể đi tìm Robles hay người nào trong nhóm ông ta được, bọn họ có quan điểm giống nhau. Phải là một người tôi thực sự tin tưởng. Đợi đã, tôi biết rồi! Cậu trai trẻ mà tôi không rõ tên, người yêu của Contreras, người mà cô gái hay hẹn hò trong nghĩa trang. Nếu cậu ta còn không sẵn sàng hành động thì chẳng ai trên đời dám nữa! Vụ đó hẳn đã khiến cậu ta thắt gan thắt ruột.”

Anh đứng dậy và cô tiễn anh.

Đến ngưỡng cửa thì Manning quay lại nhìn cô, dò hỏi, “Trước khi chúng ta bắt tay vào việc thì cô nghe này. Vẫn còn thời gian để cô thoái lui. Tôi không muốn dọa dẫm cô nhưng đây sẽ là một trải nghiệm kinh khủng, tệ hại không kém hay thậm chí còn ghê rợn hơn cả lần đầu tiên. Bởi giờ cô đã biết trước mình sẽ gặp phải chuyện gì. Cô sẽ phải chịu áp lực nặng nề, phải dựa hoàn toàn vào khả năng phán đoán của bản thân suốt ba hay bốn tiếng liền. Chúng tôi sẽ theo dõi cô mọi lúc, ở khoảng cách gần hết mức có thể. Nhưng nếu muốn thành công, chúng tôi sẽ không thể theo cô sát từng bước chân hay để cô nhìn thấy, một khi cô đã vào trong đó, tất nhiên là cô nhận ra điều ấy rồi. Thế nên giờ là cơ hội cuối cùng để cô từ chối, nếu cô thật lòng muốn vậy.”

Không chút biến sắc, Marjorie ngước lên và nhìn thẳng vào mắt anh. Miệng cô khẽ căng lên, nhưng chỉ có vậy thôi. “Tôi sẽ theo anh, tôi tưởng mình đã nói rõ ngay từ đầu rồi chứ.”

“Tuyệt!” Anh nồng nhiệt đáp. “Chúng ta bắt tay chứ?”

Họ nắm lấy tay nhau trong một thoáng ngắn ngủi.

“Tôi sẽ dàn xếp tất cả. Hai đêm tiếp theo cô cứ ngủ cho đẫy giấc đi,” anh khuyên cô trong lúc mở cửa. “Đêm ngày kia sẽ hành chúng ta mệt lử đấy. Cố đừng nghĩ ngợi lung tung nhé, cô King.”

“Gọi tôi là Marjorie đi,” cô đề xuất lúc khép cửa lại. “Có thể anh không còn cơ hội gọi tôi như thế được bao lâu nữa đâu.”

Anh mò ra địa chỉ từ hồ sơ điều tra vụ Conchita Contreras. Một căn nhà một tầng xinh xắn, sơn tuyền màu xanh phấn, nằm trên vùng đồi Calle San Vicente. Một chị giúp việc mở cửa và đưa anh vào một khoảng sân lúc nào cũng vương màu đỏ tươi của mấy bông hoa giấy rụng xuống từ mái nhà lợp ngói trên đầu. Một đôi bướm trắng không ngừng vờn nhau quanh mảnh nắng vuông vức nhỏ bằng con tem bưu điện. Một bé gái với cặp mắt đen láy ngượng nghịu nhìn trộm anh từ bên khung cửa, sau đó lại lui vào trong. Khung cảnh hoàn hảo của một mái ấm hạnh phúc.

Nhưng Manning biết, thật ra thì không phải như thế, trước cả khi anh được dẫn vào căn phòng có một chàng trai trẻ đang chống cùi chỏ và nằm sõng soài đờ đẫn trên giường.

Cậu thanh niên này đầu tóc rối bù, râu ria chưa cạo, áo sơ mi đầy vết bẩn và để mở cổ. Mắt cậu ta hoe đỏ như thể vừa rời quán rượu lúc 5 giờ sáng. Một điếu thuốc chưa châm, đoạn giữa xoắn lại như cọng mỳ, đu đưa giữa môi cậu ta.

Nhận thấy Manning nhìn về bức ảnh đặt dưới giường, cậu ta nheo mắt nhìn anh với vẻ cáu kỉnh.

“Anh thấy bức ảnh đó không?” Cậu ta hung hăng nói. “Gương mặt xinh xắn, nụ cười dịu dàng, mái tóc huyền mượt mà. Anh may mắn đấy, amigo (anh bạn). Tôi thì không! Tôi chỉ muốn móc mắt ra đổi với anh. Anh muốn bao nhiêu nào? Nhìn vào ảnh, tôi chỉ thấy một thi thể vô danh trong tình trạng khủng khiếp, máu me be bét, một nùi giẻ bị cào rách tơi tả dồn đống lại trên đất…”

Manning nhìn xuống giày mình. “Tôi biết. Tôi đã có mặt ở đó.”

“Ban đêm, trong bóng tối, đôi khi tôi nghe thấy một tiếng kêu khe khẽ gọi mình từ bức ảnh đó. ‘Raul, Raul, cứu em ra, em bị nhốt trong này!’ Hẳn tối hôm đó cô ấy đã kêu gào y như vậy nhưng chẳng ai nghe thấy. Tôi nốc aguardiente (rượu mạnh) để bóp nghẹt âm thanh đó. Nhưng tôi vẫn cứ nghe thấy tiếng cô ấy. Nó khiến tôi lao ra phố giữa đêm hôm để lùng sục…”

Manning nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai cậu ta, quay mặt và nhìn đi chỗ khác. “Bình tĩnh nào, muchacho (chàng trai), bình tĩnh nào. Đó là lý do tôi đến đây tìm cậu.”

Raul thò tay xuống, lôi một chai brandy địa phuơng cay xè đã vơi phân nửa ra từ dưới giường, dùng ngón cái bật mở nắp chai rồi quệt mồm một cái.

“Tôi không biết anh là ai hay anh muốn gì, nhưng làm một ngụm đi. Khi người thương đã ra đi mãi mãi thì cánh đàn ông chúng ta chỉ còn biết làm thế này thôi. Bà mẹ tội nghiệp của tôi đang khóc hết nước mắt bên trong căn phòng đằng kia.”

Manning nhận lấy cái chai và đặt nó xuống sàn. “Không, còn chuyện tử tế hơn mà cánh đàn ông chúng ta có thể làm.”

Anh ngồi xuống chiếc ghế lót rơm ọp ẹp, làm rơi một chiếc mũ nhàu nhĩ nãy giờ vẫn treo lủng lẳng trên một bên tay vịn.

“Nghe này, tôi biết vấn đề là gì. Cậu đang bị dồn nén cảm xúc, cậu đang bị nỗi đau buồn xiết lấy một cách chậm rãi, bởi vì định mệnh đã đưa đẩy cậu vào tình cảnh này. Cậu không thể chống lại nó. Nhưng tôi đến đây để nói rằng cậu có thể. Không phải chống lại định mệnh mà là một con người bằng xuơng bằng thịt đã gây ra chuyện đó.”

Anh quan sát gương mặt cậu ta. “Đau thật đấy, đúng không? Như thuốc sát trùng rửa sạch vết thương đang mưng mủ.”

Hẳn là như vậy. Người đàn ông kia, thực tình mới chỉ là một cậu nhóc, quằn quại trên giường, hết lăn bên này lại lăn bên kia, tay ôm chặt lấy mặt.

“Anh là ai mà lại biết?” Cuối cùng cậu ta cũng thốt nên lời, tiếng nói vọng qua những kẽ tay.

“Chỉ là một người như cậu. Một người biết dùng cặp mắt của mình. Nó leo qua bức tường để quay lại thành phố toàn sỏi đá thay vì ở yên trong nơi rậm rạp cây cối, khoảng không gian xanh rộng mở của khu nghĩa trang. Một con vật hoang dã có làm thế không? Bản năng tự nhiên sẽ thôi thúc nó làm gì?”

Hạ tay xuống, cậu thanh niên nhìn Manning, cặp mắt trở nên dữ tợn. Chúng không hướng về phía anh chàng người Mỹ, mà hướng về hình ảnh anh đã vẽ lên trước mặt cậu ta.

Manning nói tiếp với tông giọng trầm trầm và thư thả, kể cho cậu ta nghe về các vụ án khác, kể hết mọi thứ.

“Có thể tôi đã suy đoán nhầm,” anh kết luận. “Tôi không phải pháp sư, tôi không có khả năng linh cảm. Nhưng tôi không nghĩ mình sai. Không có cách nào xác minh được ngoài đem giả thuyết đó đi kiểm chứng.”

“Kiểm chứng kiểu gì? Anh tính sẽ làm thế nào?”

Manning cũng nói luôn cho cậu ta nghe kế hoạch của mình.

“Chúng ta cần một cô gái.”

Manning đã để ý thấy cách cậu ta dùng đại từ nhân xưng. “Tôi đã có sẵn một cô gái rồi,” anh nói. “Một cô gái rất can đảm. Một cô gái gan dạ hơn mức mong đợi.”

Raul chộp lấy bắp tay anh, nắm tay rắn rỏi như một gọng kìm sắt, trái ngược hẳn với thân hình mảnh dẻ.

“Bao giờ chúng ta bắt đầu?” Cậu thanh niên hỏi cộc lốc.

“Ngay tối nay,” anh chàng người Mỹ đáp. “Và chúng ta sẽ làm đi làm lại hằng đêm, nếu cần thiết, cho đến khi xác định được đối tượng mới thôi.”

“Thế thì chúng ta còn đợi gì nữa?” Cậu ta bật dậy, bất thình lình đến mức suýt nữa hất đổ cái giường nhỏ.

“Mama! (Mẹ!) ” Cậu thanh niên gào vọng vào căn phòng bên trong. Cách gọi mẹ theo lối trẻ con nghe lệch đến lạ khi được thốt ra với tông giọng trầm khàn.

“Làm ơn cho con xin cà phê đen để lọc mớ porqueria (chất thải) này ra khỏi người với! Thêm một cái áo sạch, một con dao lam với một chậu nước nóng. Mẹ ngưng lo lắng được rồi. Con trai mẹ đã hồi sinh!”

Trích đoạn cuối của một bài báo, được viết cùng một giọng văn và đăng trên tờ El Imparcial, La Prensa, Ultimas Noticias cùng mọi tờ báo buổi tối khác, có nội dung như sau:

… Khi rời chỗ cô King, người viết mang theo một cảm giác lạ thường. Rằng hình như cô không nói đùa, không phải cố tỏ vẻ can đảm. Rằng sớm thôi, cô sẽ quay lại bờ hồ ở Bosque vào một buổi tối nào đó, tìm kiếm món đồ mà cô có vẻ rất trân trọng. Vào tối nay, hoặc đêm mai, ai mà biết được? Ta chỉ biết ngưỡng mộ sự liều mạng bỏ qua lẽ thường tình ấy, kể cả khi không tán đồng điều đó. Dân Mỹ quả là một chủng tộc kỳ lạ.

“Chúng tôi có một câu ngạn ngữ như thế này,” cô nói lúc tiễn người phỏng vấn ra cửa, “Sét không bao giờ đánh hai lần cùng một chỗ.”

Và rồi, với một nụ cười bí ẩn, cô nói thêm, “Tôi không sợ bất cứ con báo nào. Mắt tôi tinh lắm. Rất tinh, ngay cả trong bóng tối. Tôi chẳng quên mặt ai bao giờ.”

Lúc rời đi, người viết có cảm tưởng rằng cô chưa thổ lộ hết những gì mình biết, kể cả với cảnh sát.

Khi họ đến Inglaterra thì mặt trời đã sắp lặn.

“Mời vào,” cô đáp lại tiếng gõ cửa khẽ khàng và kín đáo của Manning.

Cô gái đứng giữa căn phòng. Dáng vẻ bồn chồn của cô cho thấy họ đã gọi cửa đúng lúc cô đang rối trí đi lại tới lui, trong lúc chờ đợi.

“Cuối cùng,” cô yếu ớt chào. “Tôi đã mặc sẵn quần áo từ lúc 4 giờ. Mỗi phút trôi qua tôi lại càng thêm lo lắng. Tôi không biết liệu anh có thay đổi kế hoạch hay không. Tôi cũng không liên hệ được với anh. Anh nói tối nay, thế nên tôi đã chuẩn bị sẵn để đi Madrid. Thế này được chưa?”

Cô lùi lại một bước để họ quan sát bộ váy trắng đính pha lê.

“Được lắm. Rất hợp!” Manning tán đồng. “Nó sẽ lấp lánh trong bóng tối và giúp hắn nhận diện cô dễ dàng hơn. Cô có sợ không?”

“Giờ tôi đã đỡ sợ hơn rồi,” cô thừa nhận. “Anh phải nhìn tôi nửa tiếng trước ấy, cứ vài phút là răng tôi lại va lập cập vào nhau.”

“Tôi mang thứ này cho cô đây.” Anh lôi một khẩu súng lục cỡ nhỏ ra, giơ báng súng về phía cô. “Nhét vào trong xắc tay đi. Cô có biết cách dùng không?”

“Không thể nói là quen thuộc, nhưng chắc là tôi sẽ xoay sở được nếu bắt buộc phải dùng nó.”

“Gạt chốt an toàn và siết chặt ngón tay, cô chỉ cần nhớ vậy là đủ. Marjorie, nếu cô bắt buộc phải dùng nó thì đừng dọa suông. Bắn trước rồi hãy dọa, cô đang phải đối mặt với một kẻ…”

“Tôi biết.” Cô nói, vội chớp mắt xua ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.

“Liệu có vừa vào xắc không?”

“Tôi có một chiếc túi to hơn, khẩu súng sẽ vừa. Nó mở cũng nhanh hơn loại xắc tay phong bì này.”

Nãy giờ Raul lịch sự đứng bên, lắng nghe cuộc trò chuyện khó hiểu giữa họ.

“Ấy chết, tôi vô ý quá,” Manning xin lỗi. “Cô King, đây là Raul Belmonte. Hai người sẽ phải giao tiếp bằng ngôn ngữ cử chỉ.”

Họ cúi chào nhau, như thể đây là một buổi gặp gỡ xã giao chứ không phải sắp sửa tiến hành một cuộc đối mặt với Tử thần.

“Cô đã đọc báo chưa? Hiệu nghiệm rồi!” Manning nói tiếp. “À, tôi quên mất, cô không đọc được nhiều tiếng Tây Ban Nha. Tóm lại là cảnh sát đã cắn câu gọn ghẽ. Cách đây ít phút, tôi đã gọi điện tới tổng hành dinh của Robles. Ông thanh tra bảo rằng chẳng còn một cảnh sát nào nán lại khu Bosque hết. Tất cả bọn họ đều được điều động ra khu vực nguy hiểm mới nhất, ở gần đường đua Hippodrome. Trong vòng 20 phút, ông ta nhận được sáu cuộc gọi từ đó, tất cả đều báo là đã nhìn thấy con báo giữa ban ngày ban mặt, bên dưới khán đài đường đua. Không chỉ có vậy, sắp sửa có một cuộc cải tổ lớn, ông ta không dám lờ đi một trận lũ tin báo bất thình lình tràn tới như thế. Mà kể cả khi không cải tổ thì tinh thần trách nhiệm cũng chẳng cho phép ông ta ngồi không.”

“Sáu cuộc gọi đó đều là của anh hết à?”

“Tôi trả tiền cho bảy cuộc, nhưng rõ ràng là có một tay đã sờn lòng và ôm mớ peso tiền công bỏ trốn.”

“Anh gài được thông tin vào chưa?”

“Từ tối qua rồi. Giờ chắc hắn đã đọc được bài viết, nếu hắn chịu đọc báo.”

Anh dừng lại, lo lắng bóp tay vào nhau, như một bác sĩ chuẩn bị thực hiện phẫu thuật hay một nha sĩ chuẩn bị nhổ răng.

“Còn bây giờ, Marjorie..”

“Tôi biết. Đã đến giờ khởi hành.” Cô nói, nét mặt run run nửa đùa nửa thật.

“Cô sẽ phải rời khỏi đây một mình. Belmonte và tôi sẽ đi luôn bây giờ, ngay sau khi bàn bạc xong xuôi, để chuẩn bị trước ở hồ nước trước khi trời tối. Chúng tôi không thể đi cùng cô, vì không biết được bắt đầu từ lúc nào ta sẽ bị theo dõi. Có thể là ngay từ cửa khách sạn. Có thể phải ra đến Madrid. Có thể đến khi cô ra tới tận bờ hồ.

“Sau khi trời tối được nửa tiếng, cô sẽ rời khỏi đây trên xe ngựa mui gập giống như đêm hôm ấy. Lúc đến Madrid, nhớ chọn một bàn sát rìa để hắn có thể thoải mái nhòm ngó cô. Cứ khăng khăng đòi một chỗ như thế. Tránh nhìn vào chỗ tối, đừng cố tìm kiếm hắn, đằng nào cô cũng không thể nhìn ra cái gì đâu. Cứ thoải mái ngồi ăn uống ở đó. Cố gắng đừng để lộ vẻ căng thẳng hay bồn chồn. Quan trọng nhất, đừng dính líu đến ai trong lúc cô ở đó. Nếu thấy có người ngồi xuống với cô, dù chỉ trong vài phút, hắn có thể sẽ sợ hãi mà bỏ đi. Chúng ta phải thúc đẩy ham muốn của hắn thông qua cả thị giác lẫn tâm lý.”

“Sau đó thì sao?”

“Cô ra chỗ bờ hồ có mấy con thiên nga, giống như Sally đã làm. Đó là khu vực chúng ta nhắm đến.”

“Liệu sự hiện diện của ông đánh xe có gây cản trở không?”

“Lần trước ông ta có gây cản trở gì không? Hắn đã làm gì đó để dọa con ngựa phát hoảng mà bỏ chạy. Hãy cho hắn cơ hội, tách khỏi con ngựa và cỗ xe, xuống bên ven hồ.”

Cô nuốt khan, đưa tay ôm lấy họng.

“Manning, không phải tôi muốn rút lui hay gì đâu, nhưng chi tiết ấy làm tôi băn khoăn. Cái cách lũ thiên nga và con ngựa phát hoảng… hẳn chúng đã đánh hơi được gì đó, thay vì nghe ngóng hay nhìn thấy. Giả sử thực sự có một con báo dính líu vào vụ này… Tôi sẽ làm gì đây? Việc cứu tôi khỏi con vật ấy sẽ vô cùng khó khăn.”

“Chắc chắn phải có một con báo dính líu vào vụ này,” anh trả lời thẳng thừng. “Quá nhiều bằng chứng của Robles cho thấy điều đó. Nhưng tôi lập luận rằng thủ phạm là một con báo và một con người. Nói cách khác, một con báo nằm dưới sự kiểm soát, bị điều khiển bởi trí thông minh của con người.”

“Ý anh là hắn… đưa nó theo, thả nó ra vồ nạn nhân? Trong trường hợp đó thì làm thế nào các anh kịp thời giúp tôi được? Loài báo nhào ra nhanh như chớp.”

“Tôi không biết chính xác hắn sẽ giở trò gì. Tôi chỉ biết con vật không phải là một dã thú bất kỳ. Chúng ta sẽ tìm cách xác minh trong tối nay. Mong cô hãy đặt niềm tin vào tôi, Marjorie. Cả Belmonte và tôi sẵn sàng đánh đổi mạng sống hơn là để cô gặp nạn. Chừng nào còn có yếu tố con người dính dáng đến vụ việc, tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ vượt mặt hắn. Tôi biết mình đang yêu cầu cô làm một việc rất kinh khủng. Nhưng chúng tôi cần một cô gái tham gia. Hắn không tấn công đàn ông, và tôi không quen bất cứ ai khác có thể nhờ hỗ trợ được.”

“Anh không phải nhờ vả bất cứ ai khác.” Cô quả quyết. “Tôi sẽ không nói dối và giả vờ như không sợ hãi. Thực tế là tôi sợ đến phát bệnh. Nhưng từ hai đêm trước, tôi đã nhất trí làm việc này và sẽ không đổi ý.”

Môi cô mím chặt thành một đường mỏng. Anh chạm vào nắm tay siết chặt của cô và thấy nó lạnh như nước đá. Không hiểu sao như vậy lại khiến anh có cảm tình với cô hơn.

“Trong trường hợp không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ ở lại bên bờ hồ bao lâu?”

“Cho đến khi cô đã tìm thấy cái mặt dây chuyền bị mất.”

“Ồ, có một cái ở đó thật à?”

“Ừ, tôi đã mua một cái ở tiệm giảm giá và đích thân đặt nó ở đó sáng nay. Cái mặt dây nằm ngay sát mép nước, bên dưới mấy hòn đá. Nếu muốn câu giờ, cô chỉ cần hút thêm một điếu thuốc sau khi tìm thấy nó. Cuốc bộ vẩn vơ một quãng ngắn bên hồ. Đừng quên những gì tôi dặn, phải đảm bảo là cô đi lang thang ra khỏi tầm nhìn của ông đánh xe. Nếu hút xong điếu thuốc mà vẫn không chuyện gì xảy ra, cô có thể khẳng định chắc chắn là hắn không ở quanh đó và sẽ không xuất hiện tối nay. Cô chỉ việc quay vào trong xe để về khách sạn. Một vài phút sau, chúng tôi sẽ theo cô trở lại.”

“Mặt trời xuống thấp rồi đấy,” Belmonte cảnh báo bằng tiếng Tây Ban Nha, mắt liếc về phía cửa sổ. “Nó đã chạm đến cây thập giá trên nhà thờ. Chúng ta cần đi luôn nếu muốn nhân lúc đủ sáng để chọn chỗ ẩn náu.”

Cậu ta lịch lãm gập người xuống trước bàn tay của Marjorie, miệng khẽ nói, “Xin ngả mũ trước một quý cô can đảm.”

Tiếp theo đến luợt Manning nắm lấy bàn tay cô, bắt tay khích lệ theo kiểu Mỹ.

“Bắt đầu nào. Hãy giữ bình tĩnh và đặt niềm tin vào chúng tôi. Tôi đã đích thân tìm mua khẩu súng cho cô. Chỉ cần chạm nhẹ là nó sẽ khai hoả. Nhớ những gì tôi đã chỉ dẫn: gạt chốt an toàn và siết chặt ngón tay. Nếu gặp trường hợp thật sự khẩn cấp, đừng phí thời gian rút súng ra làm gì, cứ bắn xuyên qua túi luôn.”

Raul đứng đợi anh ở hành lang, dáng điệu vô cảm hơn hẳn một người Nam Mỹ bình thường, có thể bởi vì quá căng thẳng.

“Đi nào, anh Manning, chúng ta sẽ không đến kịp mất.” Cậu ta thúc giục bằng một tông giọng đều đều, như thể họ sắp sửa ra góc đường làm chén nước.

Cô đã ngồi lại bên gương, đưa một que chấm nước hoa chạm ra sau tai trong lúc anh khép cửa vào.

“Hẹn gặp lại anh tối nay, tôi hi vọng thế.” Đó là câu cuối cùng cô nói.

“Hẹn gặp lại cô tối nay, tôi tin chắc thế.” Anh tự tin đáp.

Lần cuối đưa mắt liếc nhìn, anh thấy gương mặt cô trắng bệch như cẩm thạch, ngay cả trong ráng hoàng hôn ửng hồng, đầy vẻ kinh hãi chờ đợi điều sắp đến. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình, như thể trong gương là khuôn mặt của Tử thần.

Nước hồ đậm màu dần dưới ánh chạng vạng, xanh lam ngả sang chàm rồi chuyển thành đen sánh, như thể tại một nơi khuất nẻo nào đó, mực được rót vào từng chút một. Khu Bosque chìm vào trong bóng tối, im lặng và vô hồn như thể là một miền hoang dã thực sự, thay vì một công viên tự nhiên rộng lớn nằm ở ngoại ô một thành phố lớn. Mọi giống loài bé nhỏ vô hại thường cất tiếng lúc ban ngày, chim chóc cùng côn trùng, giờ im phăng phắc. Một sự tĩnh lặng đến ngạt thở bao trùm lên vạn vật, chờ đợi sự xuất hiện của kẻ sát nhân nguy hiểm nhất: màn đêm. Nó tàn nhẫn truy đuổi và sát hại ánh sáng, đều đặn 24 tiếng một lần, lặp đi lặp lại. Sát thủ bất diệt, bất khả trừng phạt, bất khả ngăn chặn.

Manning ngồi xổm bên mép nước, khuất dạng khỏi phần đất nhô cao hơn, lia mấy viên sỏi nhỏ trong lúc đợi Belmonte. Họ đã chia nhau ra để khảo sát xung quanh bờ hồ, và anh là người đầu tiên quay lại xuất phát điểm.

Một cảnh tượng vô cùng tầm thường đang diễn ra giữa chạng vạng. Người đàn ông từng sống du thủ du thực nơi bãi biển, đại diện truyền thông mất việc, kẻ vô công rồi nghề lang thang khắp các quán rượu trung tâm thành phố, ra chốn ngoại ô này để chiến đấu với thế lực chết chóc. Không chút bóng dáng nào của một anh hùng, không hề. Không hơn gì một kẻ mới bị con muỗi mang sốt vàng đánh quỵ.

Trên mặt nước, đàn thiên nga nổi bất động tựa như những đám mây đen lơ lửng, đầu nép vào trong cánh để ngủ. Chúng tỏ ra khó chịu với mấy gợn sóng mà đám sỏi gây ra, sau khi nhận thấy đó không phải là vụn bánh mì.

Belmonte lặng lẽ men theo ven hồ quay lại, chúi người về phía trước để hình hài không lộ quá rõ. Cậu ta bắt chước Manning, ngồi xổm bên cạnh anh.

“Cậu tìm được chỗ nào chưa?” Manning thì thào.

“Anh thấy mấy bụi rậm đằng kia không? Tôi đã chọn chúng. Trông như chúng mọc thẳng từ dưới nước lên, nhưng thực ra có một phiến đá phẳng để ngồi xuống. Tôi sẽ được che chắn khắp bốn phía, kể cả từ phía mặt hồ. Còn anh thì sao?”

“Tôi tìm thấy một cây đào có các chạc thấp. Phần thân tách thành bốn nhánh, ở giữa lõm xuống giống như cái cốc. Tôi chỉ cần kéo vài tán lá xuống quanh mình là xong. Rất phù hợp.”

“Anh có leo nhanh xuống được không?”

“Nhảy một phát là xong. Chạc cây thấp, cây đào lại mọc xiên, đâm chéo từ con dốc về phía cái hồ. Ban nãy cậu có thấy ai không?”

“Tôi đi nửa vòng sang đến bên kia nhưng không trông thấy ai hết.”

“Bên tôi cũng vậy,” Manning thận trọng đáp. “Tốt nhất chúng ta nên vào vị trí, đừng đợi lâu hơn nữa, trước khi trăng lên.”

“Anh vẫn nghĩ tách nhau ra là ý hay à?” Belmonte thì thầm. “Một khi đã tách nhóm, chúng ta sẽ không liên lạc được với nhau nữa.”

“Đây là cách hợp lý nhất. Chúng ta có thể bảo vệ cô ấy hiệu quả hơn hẳn nếu mỗi bên có một người. Đoạn này là chỗ cô ấy sẽ xuất hiện. Chắc chắn là thế. Từ đường mòn xuống ven hồ, đây là lối đi dễ dàng nhất. Bắt đầu từ đây, con đường dần dà uốn cong và chạy xa khỏi hồ.

“Cuối cùng, đây là dải bờ duy nhất có cỏ, bằng phẳng và dễ tiếp cận. Đó là nơi cô ấy từng xuống bên hồ cùng bạn mình. Hắn biết điều đó. Nếu thực sự tin rằng cô ấy dám quay lại tìm kiếm thứ mà mình đánh mất, hiển nhiên hắn sẽ rình rập ở chỗ cũ. Theo cách này, chúng ta có thể bảo vệ cô ấy ở cả ba hướng. Cậu bên kia, tôi bên này và bản thân cái hồ là bên thứ ba. Cỗ xe đợi sẵn ở trên sẽ chặn một hướng nữa là thứ tư. Nếu muốn tiếp cận cô ấy, hắn sẽ phải đến từ sau chỗ tôi hoặc chỗ cậu. Chắc là từ đằng sau tôi, bởi vì Madrid nằm bên này.

“Lưu ý là không được nhảy chồm ra đánh úp hắn ngay. Phải để hắn vào giữa, sau đó hai người chúng ta sẽ dồn hắn vào chân tường.

“Điều quan trọng là chúng ta phải được che chắn kín đáo. Nếu không thì hắn sẽ hoảng sợ và bỏ đi trước khi đến nơi, như thế thì chúng ta sẽ để vuột mất hắn. Giờ kiểm tra lại bản thân thôi. Nhớ là lát nữa trăng sẽ lên, chỉ cần một vệt sáng lóe lên không đúng lúc là chúng ta sẽ bị lộ. Cài cúc áo khoác đến tận cằm đi, che sơ mi màu trắng. Đừng để thứ gì bắt sáng lộ ra, một cái ghim cổ áo hay khuy măng sét hay thậm chí nắp bút kim loại thò ra khỏi túi áo ngực cũng không được. Đề phòng cả mấy đồng xu lẻ trong túi kêu leng keng đúng lúc quan trọng nữa.”

Họ tự lôi ra một chiếc khăn mùi xoa, để nguyên nếp gập mà bỏ chỗ tiền lẻ lên, vặn xoắn mấy đầu khăn rồi bỏ lại vào túi, tạo thành một dạng bình sừng cách âm.

“Đừng hút thuốc,” Manning cảnh báo. “Cậu kiềm chế được không?”

“Tất nhiên, đây đâu phải buổi hẹn hò với một cô gái. Tôi có thể đợi cả đời, tôi có thể nhịn ăn nhịn uống nếu việc ấy giúp mọi sự…”

“Súng ống thế nào?”

Chỉ với một động tác duy nhất, Belmonte đã tách vạt áo khoác và lăm lăm tay súng.

“Nhanh đấy,” Manning bình phẩm.

Anh đưa cổ tay lên sát mắt, nhìn đồng hồ. “7 giờ 55. Sẽ phải chờ lâu đấy. Giờ cô ấy chỉ vừa rời khỏi khách sạn. Chúng ta sẽ phải chờ tận hai tiếng, có khi ba tiếng.” Rồi anh tháo đồng hồ và nhét vào trong túi. “Ánh trăng có thể sẽ hắt lên mặt kính.”

Belmonte cũng cởi bỏ đồng hồ của mình sau khi chỉnh lùi lại một phút. “Đồng hồ của tôi báo 7 giờ 56, nhưng cứ theo giờ của anh đi. Hai chúng ta cùng chia sẻ một đồng hồ, một mục đích, một hi vọng.”

“Tốt, tách ra thôi.”

“Được, chào nhé,” Belmonte đáp gọn, nắm tay rắn rỏi nắm chắc tay anh.

“Bình tĩnh nhé,” anh chàng người Mỹ thì thào.

Họ quay lưng lại với nhau, lén lút đi theo hai hướng đối diện. Sau một vài mét, cả hai đã chìm vào bóng tối không thể xuyên thủng.

Bên này, xuất hiện tiếng rặng lau khẽ lao xao, sau đó lại trở về tĩnh lặng. Bên kia, thoáng có tiếng xào xạc của một tán rậm lá khi người đu lên cây, rục rịch vài giây ổn định, thế